Trọng Sinh Chi Tái Nhập Hào Môn

Chương 30

Sau khi cúp máy, Hàn Cảnh Sâm mới nói với Trang Trạch Ân: "Quả nhiên không ngoài phỏng đoán của chú, Trịnh Lẫm đào hôn chạy ra ngoài. Hôm nay ông nội của y làm chủ đính hôn cho y, kêu y đem ngọc bội gia truyền đến địa điểm đã định tham gia nghi thức đính hôn. Y cảm thấy lão gia tử được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, y đã hồi tâm tiếp nhận gia nghiệp rồi, còn phải cưới vợ về để quản y. Trong cơn tức giận đã bỏ nhà ra đi, công ty cũng không quản, nghi thức cũng bỏ qua, chạy đến thành phố H nghỉ phép tiêu khiển tìm thú vui."

Trịnh Kim Long ở bên cạnh khó hiểu hỏi: "Hừ, hoá ra y tìm thú vui tiêu khiển trên người con sao? Đại lão này còn thật sự không đi con đường bình thường." Nhưng mà y cũng chỉ là dám giận mà không dám nói, một pho tượng phật lớn như vậy, Trịnh Kim Long cũng không dám mạo phạm. Thế là cầm lấy miếng ngọc bội nóng phỏng tay này nói: "Vậy cái này phải làm thế nào? Nếu không chú Hàn giúp con trả về đi?"

Hàn Cảnh Sâm nói: "Y nếu đã cho con rồi, thì con cứ giữ đi! Trịnh Lẫm cái người này, chú cũng không mò được tính tình của y, xác thực cần có một người chừng trị y. Nhưng mà cái người này thật sự rất khó tìm, không biết đã ra đời hay chưa."

Sau khi khúc nhạc đệm này qua đi, Trang Trạch Ân trái lại cũng yên tâm. Tính tình của Trịnh Lẫm mặc dù không theo khuôn khổ nào, nhưng tính cách như vậy lại cũng rất làm cho người ta thích. Y chắc chắn sẽ không vì chuyện nhỏ này mà đến tính toán với bọn họ, cũng chính là nói cái chuyện mà bọn họ giả mạo người Trịnh gia này cũng coi như là đã qua được ải của người Trịnh gia chân chính rồi. Hơn nữa trải qua việc Trịnh Lẫm dằn vặt 1 trận như thế, Trịnh Kim Long cũng thật sự trở thành anh em kết nghĩa của Trịnh gia. Cứ như vậy xem ra bọn họ cũng không được tính là bịa đặt.

Thế là Trang Trạch Ân vỗ vỗ vai Trịnh Kim Long, nói: "Là phúc thì không phải là hoạ, đừng nghĩ nhiều nữa. Làm việc thôi!"

Trịnh Kim Long đành phải cất giữ khối ngọc bội kia, giữ gìn kỹ lưỡng như tôn sùng đại phật, cùng lắm thì trở lại liền thành tâm cúng bái tụng kinh.

Cuối tuần rất nhanh liền qua đi, Trang Trạch Ân và Trịnh Kim Long lại phải trở về đi học. Trong trường cũng yên bình trước sau như một, người của Trang gia cũng không đến nữa. Chỉ là thời gian Trịnh Kim Long xin nghỉ càng ngày càng dài, còn tiếp tục xin nghỉ nữa, hắn lo lắng rằng tiểu tử này không biết có thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp hay không nữa.

Mặc dù Trịnh Kim Long vẫn luôn xin nghỉ, nhưng mà kỳ thi tháng lần này, y vậy mà không bị đội sổ, cũng không nằm trong 10 thứ hạng từ dưới đếm lên. Các thầy cô ai ai cũng đều cảm thấy rất thần kỳ, thì ra Trịnh Kim Long là người không thích hợp toàn tâm toàn ý ngồi học trong lớp. Mỗi lần kêu y nghiêm túc nghe giảng, y chắc chắn sẽ học không vô. Cứ như mò cá, học cũng chẳng được bao nhiêu.

Trang gia từ sau khi thành phố mỹ thực ngã rồi, yên lặng âm thầm chịu đựng. Lại bắt đầu suy xét con đường thứ hai, dường như cũng có ý đồ tiếp cận với bất động sản. Trang Trạch Ân và Hàn Cảnh Sâm đi thành Nam lấy đất, Trang gia liền đi thành Tây. Kỳ thực con đường tẩy trắng của Trang gia ở kiếp trước trải qua rất trôi chảy, căn cứ theo những gì Trang Trạch Ân biết, mảnh đất ở thành Tây này, chính là bước đầu tiên tẩy trắng của bọn họ.

Lúc đó Trang gia lấy mảnh đất này cũng không có ý đồ kiếm bao nhiêu tiền, chỉ muốn làm chút kinh doanh đứng đắn. Trang gia kinh doanh các loại quán bar, hội quán kia, bị niêm phong hơn nửa. Lão Tam của Trang gia cũng bị bắt vào tù, mặc dù chỉ là tra hỏi theo thông lệ, nhưng chuyện phát sinh gần đây quá nhiều, khiến cho Trang Huyên sức đầu mẻ tráng. Còn có những người mà trước kia Trang gia đắc tội, mỗi một người đều tuỳ cơ báo thù. Trang Huyên cần một người thay y chắn gió, nhưng mà cái người này lại chậm chạp không bắt được, khiến cho Trang Huyên rất đau đầu.

Hy vọng lần này lấy đất có thể thuận lợi một chút, đừng xảy ra sự cố.

Một bên đi lấy đất, một bên lại bắt đầu thành lập công ty bất động sản. Ở thành phố H, Trang gia tạm thời còn không có ai có thể đả động tới.

Ngay khi Trang gia bắt đầu lấy đất, Trang Trạch Ân cũng bắt đầu khai phát khu đất của hắn. Bên đó liên tục đưa ra vài chính sách tốt. Trang Trạch Ân vui vẻ ngồi đợi giá đất tăng cao, lại đem tầm mắt chuyển đến thành Đông. Trang Trạch Ân bây giờ không có tiền cũng không có tinh lực đi khai phá rồi phát triển, chỉ muốn mua đất rồi bán lại để kiếm tiền lời.

Hàn Cảnh Sâm trái lại tâm tình rất tốt, y cứ như vậy, lấy đất liền tiết kiệm được ít nhất vài trăm triệu. Hàn Cảnh Sâm gọi điện thoại cho Trang Trạch Ân, với giọng điệu được tiện nghi còn khoe mẽ, nói: "Cảm ơn kim chủ, lần này giúp chú được một khoản tiền lớn."

Trang Trạch Ân không nghĩ cũng biết, chính mình lần này cũng có thể kiếm được vài nghìn vạn, huống chi là Hàn Cảnh Sâm. Y lấy đất chắc chắn là để khai phá và mở rộng, qua qua lại lại, phỏng chừng có thể kiếm được 100 triệu. Vừa nghĩ như thế, Trang Trạch Ân liền không cân bằng. Thế là nhàn nhạt nói: "Chú Hàn có muốn chiết khấu cho con không ha?"

Hàn Cảnh Sâm vẻ mặt vô tội nói: "Kim chủ đây là nói đến chuyện nào? Chú đã nói với con trước rồi, chú bất quá chỉ là một nha đầu sai bảo cầm chìa khoá, ngài mới là gia chủ của tôi. Chú kiếm nhiều tiền hơn nữa, còn không phải đều là vì chuẩn bị cho gia chủ sao?"

Trang Trạch Ân đối với da mặt càng ngày càng dày của Hàn Cảm Sâm rất khâm phục, hắn nhẹ nhàng thở dài nói: "Chú Hàn đây là... gọi điện thoại đến khoe khoang với con sao?"

Hàn Cảnh Sâm lắc lắc đầu, nói "Đương nhiên không phải rồi, chú là muốn hỏi kim chủ 1 chút. Giúp ngài kiếm nhiều tiền như vậy, không mời tôi đi du lịch 1 chuyến sao? Đương nhiên là tôi tính tiền, ngài xuất tiền."

Trang Trạch Ân xem lịch, trong lúc không để ý 1 học kỳ đã qua hơn phân nửa rồi, Tết Nguyên Đán sẽ được nghỉ vài ngày. Sống lại hơn nữa năm rồi, cứ mãi bận rộn. Mặc dù hắn đã cẩn thận tránh được những chuyện xấu của kiếp trước, cuộc sống vẫn có chút vất vả. Mặc dù rất vui, nhưng cũng muốn thả lỏng tinh thần một chút.

Trang Trạch Ân suy tư chốc lát, sau đó nói: "Chú Hàn muốn đi đâu? Có chỗ nào đáng giá đề cử hay không?" Đời trước trốn còn trốn không kịp, lấy gì mà đi du lịch? Đời này ngược lại được tự do, vẫn không nên phụ thời gian tốt đẹp đi!

Đi đâu du lịch đây?

Hàn Cảnh Sâm nói: "Chú biết 1 chỗ, cảnh rất đẹp, nước biển rất trong có thể lặn biển, có muốn cùng chú đi chơi hay không?"

Trang Trạch Ân nói: "Được! Tết Nguyên Đán có mấy ngày nghỉ, chú Hàn sắp xếp đi!"

Hàn Cảnh Sâm mỹ mãn cúp điện thoại, bắt đầu đặt vé máy bay, đặt phòng khách sạn. Lúc đặt phòng khách sạn hơi dừng lại 1 chút, lập tức lựa chọn 1 phòng 2 gian. Nghĩ gì thế, Hắn! Chưa! Thành! Niên!

Mỗi lần Hàn Cảnh Sâm đều phải nhắc nhở chính mình hết lần này đến lần khác, mới có thể thu hồi móng vuốt đã đưa được một nửa về phía Trang Trạch Ân.

Mà Trang Trạch Ân sau khi cúp máy trong đầu cũng có vài phần tâm tư kiều diễm, muốn cùng nhau lặn biển sao? Chú Hàn chân dài, cơ ngực lớn, cơ bụng 6 múi cùng với khuôn mặt đẹp trai. A, nước miếng nước miếng.

Trang Trạch Ân theo bản năng lau lau nước miếng không tồn tại, đột nhiên nghĩ đến cái túi Hàn Cảnh Sâm cho mình. Lúc đó y nói mình phải cẩn thận nghiên cứu 1 chút, kết quả liền quên mất. Thế là, hắn lấy phần văn kiện của Hàn Cảnh Sâm ra. Vừa mở ra, phát hiện bên trong có không ít thứ. Trong đó có 1 quyển bản đồ, Trang Trạch Ân mở ra, phát hiện vậy mà là tư thế cơ thể mà Hàn Cảnh Sâm vẽ tay cho hắn.

Trang Trạch Ân thoáng chốc liền cảm thấy cả cuộc đời mình không xong rồi, chú Hàn lúc chú vẽ những thứ 18+ này mặt có đỏ hay không? Còn có, chú không phải là nói không có lộ điểm nhạy cảm sao? Vẽ rõ ràng như vậy, là sợ người ta xem không hiểu hay sao? Trang Trạch Ân nhịn không được đỏ mặt, bởi vì hắn cảm thấy... cái đó trong tranh mẫu ở phía dưới, so với chính mình lớn lên còn thật không phải là giống như bình thường.

Hết chương 30.

Editor có lời muốn nói: Dọn nhà mệt quá xá bà con ơi! Cả tháng rồi không up chương mới cho mọi người đọc, không biết mọi người có quên Mã luôn không đây!

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, ngủ ngon, mơ đẹp nà!^^

Ngoài lề: Lũ truyenfull.vn, truyenfun.com và sstruyen.com là lũ ăn cắp! Mà ăn cắp thì đều là lũ khốn! Ahihi^^
Bình Luận (0)
Comment