Thái giám truyền báo thái tử phi đến, bên trong Từ Nhân Cung toàn bộ nữ nhân nhất tề câm miệng, toàn bộ con mắt đều nhìn phía cánh cửa bên kia, chờ thái tử phi tiến đến.
Trong mắt tam phúc tấn hiện lên ánh nhìn có chút hả hê, nhiều thứ ngạch nương đều đề cập chuyện thái tử phi độc chiếm thái tử như vậy, cũng không biết lúc này thái tử phi sẽ ứng đối làm sao. Nhưng mà, bất luận thái tử phi có làm như thế nào, cái tiếng người đàn bà chanh chua đến chín phần mười là sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó xem nàng còn có mặt mũi nào nói mình, nghĩ vậy tam phúc tấn càng tỏ ra chờ mong thái tử phi tiến đến.
Vinh phi thoáng nhìn ánh mắt của đứa con dâu nhà mình, đã biết trong lòng nàng có chủ ý gì, trong ngực âm thầm nén giận, cái đứa con dâu này thực sự là vụng về, bề ngoài có khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp mà lại không có đầu óc, cho dù thấy thái tử phi bị chê cười thì như thế nào, chính mình nhắc nhở nàng bao nhiêu lần, quay về tam a ca quý phủ phải dạy dỗ lại nàng, hiện tại thực làm cho bực mình.
Huệ phi cũng hướng Y Nhĩ Căn Giác La thị bên kia nhìn thoáng qua, thấy đại a ca phúc tấn vẻ mặt đạm nhiên, trong mắt đã có ý hâm mộ mà nhìn cửa điện bên kia, chân mày cau lại, cái đứa con dâu này thực sự đều là luôn luôn hiền lành an phận, cũng học thái tử phi chuyện độc sủng, chưa từng sanh ra được con trai trưởng cho đại a ca, đại a ca còn cần phải đâm nhiều chồi nảy nhiều lộc mới phải, xem ra chờ quay về Chung Túy Cung sau còn phải cảnh tỉnh nàng một phen.
Đức phi bên mép ngậm một tia cười, trong mắt cũng nhuộm đẩy vẻ dịu dàng khoan dung, cũng không có đi nhìn tứ phúc tấn, như là mọi chuyện không liên quan đến mình mà nhẹ nhàng bưng chén trà lên, nhấp từng miếng nhỏ một, căn bản làm cho người khác nhìn không ra nàng đang suy nghĩ gì.
Nghi phi nhìn thấy phen diễn xuất này của Đức phi, khóe miệng nhếch lên một độ cong hàm chứa ý cười châm chọc, mắt hướng Ôn Hi Quý phi bên kia nhìn lại, Ôn Hi Quý phi đang che khăn ho khan, giương mắt liền thấy ánh mắt của Nghi phi, sao có thể không biết nàng có ý tứ gì, liếc mắt quét qua những người khác, vừa cười nhẹ vừa ho khan một tiếng.
Hoàng thái hậu mới sáng sớm đã nghe những người này ở đây thêu dệt chuyện, mí mắt khiêu khiêu lay đông, bà là chán ghét nhất những chuyện phiền lòng này, lần trước mới chỉ điểm cho thái tử phi, kết quả vẫn để cho người ta đem chuyện thổi vào Từ Nhân Cung. Thái hậu nghĩ tới đây, sâu sắc cảm thấy thái tử phi là không trách mắng thì không nên thân, bởi vậy lúc Huệ phi các nàng nói, bà cũng không có lên tiếng ngăn cản cái gì, để cho thái tử phi có thể có được một bài học, sau này hành sự nên cẩn thận chút.
Kỳ thực thái hậu cũng không muốn thừa nhận bà cũng chút chờ mong thái tử phi sẽ ứng phó những người này như thế nào.
Thái tử phi vừa vào đại điện Từ Nhân Cung, liền thấy một đám nữ nhân đồng loạt chăm chú nhìn mình, trong lòng nhất thời vui mừng phấn khích, đây là không thể nào. Thái tử phi hơi có chút kỳ quái, trong đại điện không có người nói chuyện, hình như tất cả đều chờ đợi mình, tuy rằng mỗi lần hắn đến Từ Nhân Cung thì mỗi lần đều là tiêu điểm của các nữ chủ nhân trong cung này, nhưng lần này rõ ràng cũng có chút khác biệt.
Trong ánh mắt của những nữ nhân này có trào phúng có đố kỵ có tươi cười cũng có bình thản, đuôi khóe mắt thái tử phi lướt qua bắt được ánh nhìn cười nhạo hả hê của tam phúc tấn, thầm nghĩ, những nữ nhân này khẳng định trước khi hắn tới, đã nói chuyện gì liên quan đến hắn, mới có thể khiến cho tình cảnh như vậy, hắn ngẫm nghĩ một phen, gần đây nhất chỉ có một chuyện thái tử độc sủng, hắn sẽ cho người ta bàn tán thoải mái, những thứ khác không có gì.
Nghĩ vậy, thái tử phi thong dong mà thỉnh an hoàng thái hậu, “Tôn tức cấp hoàng mã ma thỉnh an, hoàng a ma cát tường.” Nói xong ném một ánh mắt hỏi hoàng thái hậu.
Thái hậu lão nhân gia trước sau như một mà bưng khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, gật đầu, sau đó hỏi: “Tĩnh Nghiên sao hôm nay chậm trễ như vậy mới tới? Sáng nay thế nhưng rất náo nhiệt.”
Nói xong thái hậu cười híp mắt hướng đám phi tử bên kia nhìn lại.
Thái tử phi ở sau thời điểm thái hậu gật đầu, liền xác thực suy nghĩ trước đó, trong lòng cũng cười thầm thái hậu nói náo nhiệt, sợ là tất cả đều nhằm vào chuyện độc sủng của mình nên mới kéo náo nhiệt chứ.
“Oa, không biết chuyện gì lại náo nhiệt như vậy, nói ra để bổn cung cũng được nghe một chút?” Thái tử phi tiếp được mặt ý của hoàng thái hậu, rất là tò mò nhìn về phía Huệ phi các nàng, khẽ cười.
Trong lúc nhất thời không ai mở miệng, ai cũng muốn chờ người khác mở miệng trước, kết quả sau khi thái tử phi hỏi, không gian liền im lặng như tờ.
Thái tử phi sao có thể không biết các nàng đang nghĩ cái gì, thấy không ai dám làm chim đầu đàn, liền muốn đổi chủ đề, đem chuyện các nàng muốn nói gạt sang một bên, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm không còn nghe không còn phiền, thật là tốt.
“Xem ra đều đã đã nói hết, tất cả mọi người không muốn nói thêm, thôi quên đi.” Thái tử phi cũng không cảm thấy xấu hổ, nếu đã không muốn mở miệng trước, vậy không để cho các ngươi có cơ hội mở miệng.
Tam phúc tấn vừa nghe vậy liền nóng nảy, như vậy sao được, thật vất vả có một cơ hội xem thái tử phi bị người ta chê cười, làm sao có thể cứ như vậy mà buông tha, lại nhìn các thứ ngạch nương khác im thin thít, nàng chủ động làm chim đầu đàn, “Mới vừa rồi chúng ta đang nói có người làm thê tử lại muốn độc bá trượng phu, đố kị thiếp thất chuyện đây, chẳng biết thái tử phi nghe xong trong lòng nghĩ thế nào?”
Vinh phi vừa nghe, thật sự là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ở đây nhiều người như vậy, thế nào lại đến phiên tam phúc tấn mở miệng, liền quát nhỏ, “Thiến Châu!” (thiến là xinh đẹp nha, giống như cái tên Nhiếp Tiểu Thiến trong truyện Liêu Trai Chí Dị á)
Tam phúc tấn nghe thấy Vinh phi gọi nàng, vội vàng nhìn về phía bà, thấy vẻ mặt bà rất bất mãn, vội vàng ngậm miệng.
Thế nhưng thái tử phi bắt được tam phúc tấn cái con chim đầu đàn này, làm sao sẽ dễ dàng buông tha như vậy, ngầm giả vờ không hiểu nói, “Ta vừa nghe, liền nghĩ đến tam a ca quý phủ.”
Ha hả, tam phúc tấn trước đây muốn tam a ca độc sủng một mình nàng, làm ầm ĩ đến cả hoàng thất ai ai cũng biết, nàng cũng không có nghĩ đến việc thốt ra những lời này, người thứ nhất lọt vào tầm nhắm lại chính là nàng hay không.
“Ngươi! …” Tam phúc tấn vừa nghe, làm sao lại không biết thái tử phi đây là ám chỉ chuyện nàng độc bá trượng phu cơ chứ.
“Đủ rồi, thái tử phi, đây là ngươi có ý gì? Không dưng sao lại nói đến chuyện tam a ca quý phủ?” Vinh phi cắt đứt lời tam phúc tấn nói, tự mình chống lại thái tử phi.
“Bổn cung nghĩ đến thê thiếp trong tam a ca quý phủ hòa thuận, làm sao có thể sẽ có chuyện độc sủng gì truyền ra ngoài, ha hả.” Thái tử phi cười yếu ớt nhìn về phía Vinh phi, ánh mắt rất là chân thành.
Vinh phi nhất thời mắc nghẹn, quay đầu không nhìn thái tử phi nữa, ngược lại đối với Huệ phi nói, “Huệ tỷ tỷ, mấy ngày nay chúng ta nghe nói chuyện thái tử chỉ cưng chiều một mình thái tử phi, ngay đến sân viện khác đều không đi, chẳng biết đây có tính là độc sủng hay không?”
Nếu đã nói đến mức này, chi bằng trực tiếp nói rõ ràng ra.
“Kỳ thực vậy cũng là phúc duyên của thái tử phi, có điều làm thái tử phúc tấn, một chút độ lượng vẫn là phải có.” Huệ phi nghe “Chúng ta” hai chữ, chỉ biết Vinh phi phải đem nàng kéo vào bằng được, ánh mắt tối sầm lại, trên mặt cười phụ họa,
Nghi phi Đức phi lại chưa có góp thêm lời nào vào, ngược lại chỉ mỉm cười nhìn bên này rồi lại nhìn bên kia một cái, sau đó đều chăm chú nhìn vào trên người thái tử phi, xem nàng làm sao đáp trả lại.
“Vinh ngạch nương, Huệ ngạch nương đang nói cái gì, sao bổn cung lại nghe không được rõ ràng cho lắm. À, hoàng a ma, tôn tức đã quên đem kinh phật đã dịch sang mông ngữ dâng lên cho người, Cam Dược, mau trình lên.” Thái tử phi không để ý tới lời Vinh phi, Huệ phi hai người, làm bộ giống như nghe không rõ vậy, ngược lại là giống như sực nhớ tới chuyện của mình.
Cam Dược liệu thời cơ liền hai tay trình kinh phật lên cho Quế ma ma, để cho nàng đưa cho thái hậu xem qua.
Thái hậu hơi sửng sốt một chút, có điều rất nhanh thì cao hứng tiếp nhận kinh phật viets bằng Mông ngữ bắt đầu lật xem, càng xem càng vui vẻ, “Tĩnh Nghiên bản phiên dịch này rất khá, tốt.”
Thái tử phi được khen liền làm điệu bộ tươi cười rạng rỡ pha lẫn chút e thẹn, coi như có chút ngượng ngùng, liếc về phía Huệ phi và Vinh phi bị hắn giả vờ không hiểu làm cho ngây ngốc, rũ mí mắt xuống che giấu sự trêu tức, cùng hoàng thái hậu nói chuyện về kinh phật được dịch sang tiếng Mông Cổ này.
Nòi đơn giản vài câu, hoàng thái hậu cũng biết không thể tùy ý bỏ quên những người khác, vì vậy lại cùng mọi người nói tới nói lui, lúc này không ai nhắc lại chuyện độc sủng, ngay cả việc đã nói thẳng trước mặt thái tử phi, thái tử phi cũng đều làm bộ nghe không hiểu, chẳng lẽ còn phải ép nàng thừa nhận?
Thừa nhận sau đó thì sao, hoàng thái hậu hiện tại lại bị nàng dụ dỗ rất cao hứng, làm sao thế nào răn dạy nàng?
Trong lòng những người ở chỗ này đều biết rõ, mặc dù có một ít người trong lòng sẽ cảm thấy rất khó chịu, nhưng không chịu đựng thì còn có cách nào khác đây.
Nói nói, mọi người đã nói đến chuyện Khang Hi lúc này tuần du Nhiệt Hà.
“Hôm qua hoàng a mã mang các a ca đi tuần du Nhiệt Hà, sao mấy thứ ngạch nương không đi cùng? Bổn cung được nghe cảnh sắc Nhiệt Hà rất đẹp, thập phần hy vọng có một ngày có thể đến đó đây.” Thái tử phi cũng là người có ý xấu, Khang Hi tuần du Nhiệt Hà, thông thường sẽ mang mấy người phi tử đi theo hầu hạ, danh sách phi tử bình thường đều là do Khang Hi tự mình lựa chọn, chiếu theo lẽ thường thì tứ đại phi tử luôn luôn sẽ có một hai người được đi, lúc này nhưng lại không có ai, Khang Hi chọn Mẫn phi, và Mật tần, Bình tần ba người, thái tử phi sáng sớm nay cũng biết được danh sách này, dù sao nàng cũng là người xử lý lục cung sự vụ, biết rõ việc này sẽ làm Huệ phi Nghi phi Vinh phi Đức phi không thoải mái, hết lần này tới lần khác nói ra như vậy, không thể không nói chính là tát vào mặt của các nàng.
Quả nhiên, đám người Huệ phi sắc mặt không tốt, bất quá rốt cuộc vẫn là nhân vật lăn lộn nhiều ở trong cung đi ra ngoài, làm sao lại thất thố được, Huệ phi chỉ chớp mắt một cái liền hạ giọng nói, “Mấy năm nay, bổn cung cũng càng cảm thấy không muốn bôn ba, nghĩ đến cũng là đã lớn tuổi, nhưng thật ra còn thái tử phi, nghe nói lúc này thái tử đi có dẫn theo trắc phúc tấn Trình giai thị và một thứ phúc tấn?”
“Điều này cũng đúng thôi, thái tử phi còn phải ở lại trong cung chủ trì cung vụ, còn có tiểu a ca cần chiếu cố, làm sao có thể cởi bỏ mà đi được? Thái tử vẫn nên có những người khác hầu hạ mới đúng.” Vinh phi cũng cho thái tử phi một khuôn mặt tươi cười trả lời, điều không phải thích độc sủng sao, độc sủng cũng muốn để nữ nhân khác hầu hạ thái tử ư.
Nghi phi và Đức phi thấy Huệ phi, Vinh phi đều đem lời các nàng muốn nói nói ra hết, cười cười mà nhìn thái tử phi, biểu thị ý tứ của các nàng cùng Huệ phi, Vinh phi như nhau.
Duy nhất Ôn Hi quý phi, tuy rằng trong lời của thái tử phi có đem nàng cuốn theo vào, nhưng nàng lại biết đây là thái tử phi chỉ nhằm vào Huệ Vinh Nghi Đức bốn người, cũng không liên quan đến chuyện của nàng, trong ngực thầm nghĩ thái tử phi lại chọn việc Hoàng Thượng lựa chọn danh sách phi tần cùng đi Nhiệt Hà mà khiêu khích là có ý gì, biết rõ mới vừa rồi mọi người nhằm lúc nàng vắng mặt mà nói chuyện thái tử độc sủng, nói đến chủ đề này không phải lại để cho mọi người có cớ đem chuyện cũ nhắc lại sao?
Còn có, thái tử phi coi như vẫn đối với nàng rất có hảo cảm? Đây cũng là chuyện kỳ lạ, mặc dù mình chẳng bao giờ lấy cớ thân cận với thái tử phi, càng không tiếp xúc nàng với ý đồ tư lợi, lại chẳng biết tại sao lại kết thiện duyên.
Ôn Hi quý phi thấy thái tử phi cũng không có dáng vẻ gì là quẫn bách, ngược lại còn là một mực bình tĩnh thong dong, vì vậy không có nói thay hắn giúp giải vây cái gì, mà là càng tăng thêm hứng thú muốn nhìn thái tử phi rốt cuộc muốn làm cái gì đây.
“Vinh ngạch nương nói quá rồi, những thứ này đều là việc thuộc phận sự của bổn cung, mà Vinh ngạch nương cũng biết người hầu hạ thái tử cũng không chỉ có bổn cung.” Thái tử phi liền chuyển về đề chính của câu chuyện, “Chẳng biết Vinh ngạch nương nói ta độc sủng là từ đâu mà đến?”
Không đợi Vinh phi Huệ phi mở miệng, thái tử phi lại nghiêm túc nói rằng, “Bổn cung cũng muốn biết người phương nào muốn hủy hoại danh tiếng bổn cung, truyền những lời đồn này ra ngoài!”
“Không có lửa làm sao có khói, nếu không phải thái tử phi không thể đi Nhiệt Hà, sợ là những người khác cũng chưa chắc có cơ hội hầu hạ thái tử đi.” Tam phúc tấn mở miệng nói. “Ba tháng nay, thái tử phi độc chiếm thái tử điện hạ, đây không phải là độc sủng thì là gì?”
Thái tử phi quét mắt nhìn tam phúc tấn, cười nhạt, “Việc của Dục Khánh Cung ra làm sao, bổn cung không biết chúng cùng tam phúc tấn có liên quan gì, chớ không phải là tam a ca phủ quá nhỏ, tam phúc tấn chuẩn bị nhúng tay vào cả Dục Khánh Cung?”
Lời này vừa ra, tam phúc tấn thấy sau lưng mình mát lạnh, “Ngươi đừng vu khống người!”
“Ngươi nói như vậy, chuyện kia bổn cung cũng có thể nói các ngươi đang vu khống bổn cung.” Thái tử phi bình thản trả lời, “Dục khánh cung, Bổn cung và thái tử, còn có các thiếp thất khác của thái tử, đều là việc của một cung, có đôi khi quan tâm củ cải đổ ăn mặn hay ăn nhạt cũng không phải chuyện đáng cười gì. Thái tử điện hạ đi chỗ nào ngủ qua đêm đây là chuyện của bản thân thái tử, Bổn cung cũng không biết các vị thứ ngạch nương nói những chuyện kia rốt cuộc là có ý tứ gì.”
“Ha ha, làm sao lại có ý gì, chẳng qua là nghe nói vậy nên tò mò hỏi thái tử phi một chút xem rốt cuộc là có phải chuyện thật hay không, Bổn cung cũng chẳng qua là hóng chuyện thôi.” Nghi phi trước hết thanh minh, dù gì đi nữa người mở miệng cũng không phải nàng. Bất quá thấy qua tấm gương tam a ca phúc tấn, nàng đã âm thầm suy nghĩ vài năm sau nên tìm cho con trai mình một đứa con dâu vừa ý không rước phiền phức cho mình thế nào.
Vinh phi bị tam phúc tấn làm cho tức giận đến lên cơn đau tim, làm sao lại ngu xuẩn như thế được chứ, không những không châm chích được người ta, lại thiếu chút nữa bị chụp cái mũ thích nhúng mũi vào chuyện nhà người khác, nếu như nói không rõ, còn không làm cho Hoàng Thượng và Thái Tử hận chết.
“Nếu nói như vậy, vậy sau này đừng nói cái gì mà độc sủng hay không độc sủng.” Thái tử phi nói cho hết lời, thản nhiên nhìn đối mặt với tứ phi, các nàng nếu dám đổi sang chuyện thái tử con nối dòng ít, đại a ca và tam a ca ngay đến con trai trưởng thậm chí là con trai của vợ lẽ cũng còn chưa có, Huệ phi Vinh phi lo con trai của mình còn chưa tốt, lại dám chỏ mũi vào chuyện Dục Khánh Cung, đến lúc đó Khang Hi mà biết, nhìn sơ sẽ cảm thấy các nàng là quan tâm thái tử, nhìn kỹ đó chính là các nàng dụng tâm quá mức.
Người có thể lên được vị trí đứng đầu của một cung, cũng sẽ không phải kẻ ngu dốt.
“Hoàng thượng lúc này tuần du Nhiệt Hà sợ là phải có hai ba tháng mới quay về.” Hoàng thái hậu chậm rì rì mở miệng, đổi chủ đề, giải trừ sự xấu hổ cho chúng phi, nhưng thật ra nhìn thái tử phi tán thưởng, có khả năng chặn miệng lưỡi của các phi tử như thế, còn không phải dạng vừa.
“Thiết nghĩ, hôm nay khí trời cũng đã ấm dần, có lẽ còn có thể có một cuộc thi săn bắn.” Ôn hi quý phi cũng tiếp lời nói.
Trọng tâm câu chuyện liền xoay quay chuyện Nhiệt Hà và chuyện đi săn, thường thường xen kẽ chút chuyện bên lề, phi tử ở trong cung có ném tới xã hội hiện đại cũng là cao thủ xã giao, không sợ bầu không khí không nóng.
Thái tử phi cũng rất hài lòng khi không ai dám tìm hắn gây chuyện, uống một ngụm trà làm trơn cổ họng, thầm nghĩ anh hùng không đất dụng võ, nếu có thể đuổi kịp thái tử đi Nhiệt Hà, cần gì phải cùng với một đám nữ nhân đấu võ mồm.
Đấu võ mồm, sau đó còn phải lo lắng nữ nhân của Khang Hi ở bên tai Khang Hi thổi gió, làm hư hình tượng của mình, thực sự là phiền phức, xem ra phải lôi kéo lớp phi tần ở tầng trung và lấy lòng Khang Hi cùng thái hậu mới có nền móng bền vững.
Ngắm chừng thời gian không còn sớm, hoàng thái hậu cũng thấy mệt mỏi, sau đó để Quế mẹ tuyên khẩu dụ của mình, nói sau này vào mùng một và mười lăm, phi tần mới cần đến thỉnh an một lần, thời điểm khác thì không cần.
Sáng sớm hoàng thái hậu đã dự định trước như vậy rồi, để cho ít người đến thỉnh an cũng có thể giảm đi rất nhiều chuyện, “Tĩnh Nghiên, hoàng a ma mệt mỏi, cũng nên tĩnh dưỡng nghỉ ngơi.”
Hoàng thái hậu lén nói, làm khóe miệng thái tử phi giật giật, thái hậu còn không thanh nhàn, toàn bộ hoàng cung sẽ không có một ai thanh nhàn.
“Bất quá, sau này nếu con có việc cần tới gặp, những người khác cũng là như vậy.” Hoàng thái hậu còn nói thêm.
“Việc tiếp kiến mệnh phụ…” Thái tử phi vừa định hỏi, đã bị thái hậu cắt đứt nói.
“Mùng một mười lăm có hai ngày, ngoại trừ năm mới lễ tết, thường ngày cũng không có bao nhiêu mệnh phụ phu nhân yết kiến, không có gì đáng ngại.” Hoàng thái hậu tự mình nghĩ vậy, trước đây có thái hoàng thái hậu, không tới phiên bà để ý, hiện tại thái hoàng thái hậu mất, mới để lại cho bà, tuy nói có thái tử phi chủ trì lục cung sự vụ nhưng nàng còn chưa phải là hoàng hậu, việc này còn cần bà phải bận tâm, thực sự là không được thanh nhàn.
“Được, liền nghe theo hoàng a ma nói.” Thái tử phi đáp ứng, hoàng thái hậu không thích xử lý công việc, Khang Hi cũng hiếu thuận tôn kính cái người mẹ cả này, nếu bà có ý này, thái tử phi cũng không có lý do ngăn cản.
Từ Từ Nhân Cung đi ra, trở lại Dục Khánh Cung, Trữ ma ma mới cùng thái tử phi nói rằng, “Chủ tử, thái hậu càng tỏ ra không thích xử lý công việc, vậy sau này trọng trách trên người chủ tử lại càng thêm nặng.”
Trữ má má trong lòng mặc dù vui vẻ khi chủ tử có thể chủ trì cung vụ, thế nhưng chủ tử vẫn chỉ là thái tử phi, thường ngày thường đến chỗ thái hậu thỉnh an, chuyện gì cũng còn có thể dựa vào thái hậu, các cung phi khác cũng sẽ nể mặt thái hậu ít nhiều mà không ngáng chân chủ tử. Việc thái hậu không tiếp kiến cung phi thỉnh an, thái tử phi cũng sẽ không thể thường xuyên đến chỗ lão nhân gia, mọi việc đều phải tự mình làm, lại sẽ sinh ra mệt mõi.
Thái tử phi đương nhiên cũng hiểu vấn đề này, bằng không thì cũng sẽ không lén đi hỏi hoàng thái hậu tại sao lại hạ một ý chỉ như vậy, kết quả lại là thái hậu lão nhân gia tự mình thấy lười biếng.
Thái tử phi đối với chuyện quyền lực cũng không quá để tâm, không thời khắc nào mà không muốn lười biếng, thế nhưng việc này không phải do nàng quyết định, hoàng thái hậu là trưởng bối, cũng không thể để bà mệt mỏi, hắn cũng không có chuyện gì cũng đều ỷ lại vào hoàng thái hậu, hoàng thái hậu lúc này làm như vậy cũng là để hắn bắt đầu độc lập xử trí cung vụ, mọi việc cũng phải dựa vào chính mình.
“Trữ má má, kỳ thực đây cũng là chuyện tốt.” Thái tử phi đã muốn thông suốt, sau này cũng có thể ít đối mặt với đám nữ nhân chen chúc nhau chờ ở Từ Nhân Cung, như vậy tâm tình sẽ càng thoải mái, hiệu suất làm việc lại càng cao.
Nói xong thái tử phi liền vào nội thất, để Trữ ma ma cho người gọi nhũ mẫu đem tiểu a ca ôm tới, Trữ ma ma vừa nghe, chỉ biết thái tử phi muốn đích thân dạy tiểu a ca bước đi và tập nói, lập tức đi phân phó.
Có tiểu a ca tới, rốt cuộc là có thể làm cho tâm tình thái tử phi tốt lên một ít. Trữ ma ma thầm nghĩ, nhưng không biết chủ tử của nàng căn bản ở Từ Nhân Cung phát sinh chuyện đấu võ mồm kia, trái lại toàn tâm đang suy nghĩ nên thế nào dạy dỗ con trai của mình.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bàn phím máy vi tính thực sự rất khó có thể sửa sao? Sâu hiện tại bấm bụng chua xót mà đi mua một bàn phím mới mà dùng, tốc độ internet ở sân trường cùng đủ loại trở ngại, ngày hôm nay còn tưởng rằng không có nổi Chương mới, rốt cục cũng đổi mới được, lệ rơi đầy mặt.
Buổi tối sẽ tiếp tục gõ chữ, phần sau sẽ rất chậm, ôm quyền