Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 56

Thái tử nghe thấy trong giọng của thái tử phi có ý tứ đình chiến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, buông thái tử phi ra bắt lấy bàn tay của nàng, bóp bóp nắn nắn, không dám dùng sức, “Nên sớm bình tĩnh nói chuyện với ta, tới đây, chúng ta vừa tắm rửa vừa nói. Cô bôn ba mệt mỏi từ Nhiệt Hà trở về, đều mệt muốn chết rồi.”

Thái tử phi rút tay ra, giương mắt liếc nhìn thái tử, đâu có ngu ngốc mà tin thái tử mệt muốn chết, nếu mệt muốn chết thế nào còn có tinh thần nghĩ đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt này?

“Khi ngươi trở về một bộ dáng vẻ đắc ý, khiến ta nhìn ngứa mắt.” Thái tử phi từ trên người thái tử đứng lên, đi tới bồn tắm bên kia, vừa nói vừa trút xiêm y, vừa thở dài, “Quên đi, không nói những chuyện này nữa, dù sao chính ngươi cũng không có tính tự giác.”

Thái tử xoa xoa bụng, cũng đi qua theo, muốn thái tử phi hầu hạ hắn cởi áo vào thùng nước tắm rửa, nghe được thái tử phi nói như vậy, tức giận đến trừng mắt nhìn như nhìn kẻ thù, trên đời này còn có người không phân biệt nổi trắng đen như vậy sao, người nữ nhân này quá biến thái quá dã man.

Thái tử phi tự mình bước vào bồn tắm, ngâm mình vào nước đầu ngẩng lên nhìn lại thái tử, chỉ vào thùng nước tắm không có người bên cạnh, “Tự ngươi có tay có chân, trước đây cũng tự mình cởi áo, hiện tại còn đứng ngẩn ra đó để làm chi chẳng lẽ cần ta giúp sao? Hai người chen một thùng nước tắm quá chật hẹp, đó, một thùng là chuẩn bị cho ngươi.”

Ánh mắt của thái tử càng trừng lớn hơn, quả thực là hận không thể ăn tươi nuốt sống nữ nhân trước mắt này, cho nàng cơ hội để nàng sửa sai, giảm bớt hậu quả của chuyện vừa rồi, kết quả nàng thế mà không nhận ra, thực là đáng trách.

“Ngươi làm sao vậy, mắt trừng lớn như vậy không mỏi sao?” Thái tử phi cố ý nhìn thái tử bằng ánh mắt kỳ quái.

“Hừ!” Thái tử tức giận hừ một tiếng, thuần thục cởi hết y phục của mình, trên cơ bụng rắn chắc có một chỗ hồng hồng, trên đùi cũng có dấu bàn tay, đó cũng là vết tích thái tử phi lưu lại trước đó, thái tử tự mình xem lại dấu vết, lại hừ một tiếng, trực tiếp nhảy vào thùng nước tắm của thái tử phi đang dùng, ngồi xuống cùng thái tử phi mặt đối mặt, “Ngươi rốt cuộc chán ghét cô đến mức nào mà lại có thể ra tay không lưu tình như vậy.”

Thái tử phi vừa mới thấy bụng của thái tử, trong lòng cũng hít hà, hình như sức lực trở nên lớn hơn, rõ ràng dùng lực bằng với lúc trước, kết quả lại để lại vết tích, liền có chút chột dạ hỏi, “Còn đau không? Đây là ta nhất thời lỡ tay.”

“Ha, nói lời vô ích.” Thái tử cười lạnh một tiếng, “Vậy nếu ngươi thật sự ra tay có phải là muốn lấy mạng của cô hay không.” Nói rồi hắn xoa bụng, khơi thông huyết khí, vốn là còn tâm tình muốn nghe thái tử phi muốn nói gì, hiện tại đau, nghĩ đến sự nhẫn tâm của thái tử phi trong lòng cũng nguội lạnh, sự bất mãn mọc tràn lan.

“Ta xoa bụng giúp ngươi.” Thái tử phi dời vị trí, ngồi vào bên người thái tử, đưa tay xoa chỗ đau cho thái tử, “Người có lúc lỡ tay ngựa có lúc mất cương, kỳ thực ta dùng khí lực cùng với trước đây không có gì khác biệt, thành ra như vậy ta cũng không ngờ tới, hoặc là ngươi yếu đi, hoặc là ta sức lực của ta trở nên mạnh hơn.”

Thái tử giang hai tay khoác lên hai bên mép thùng nước tắm, thái tử phi chủ động xoa bụng cho hắn, làm sự bất mãn trong hắn giảm bớt một ít, kết quả nghe được thái tử phi nói vậy, hắn há mồm ngoác miệng, ấm ức phun ra một câu, “Cô có chỗ nào yếu đi!”

Nghĩ đến khí lực của thái tử phi lại trở nên lớn, trong lòng thái tử càng ủy khuất, hướng gò má thái tử phi bóp miết, “Thật thà nói cho cô biết, ngươi có phải là yêu quái hay không.”

Thái tử phi vừa nghe, giơ tay lên định nhằm trên bụng thái tử vỗ một chưởng, thái tử thấy thế không ổn, nhanh chóng ngăn chặn tay của thái tử phi, “Cô chỉ là hỏi đùa một chút.”

“Khí lực lớn thì là quái vật sao? Ngươi nói chẳng có đạo lý gì cả.” Thái tử phi không tính toán với thái tử, “Ngươi nhìn củ cải đỏ xem, tiểu hài tử con nhà người khác cũng không có khí lực bằng nó, chẳng lẽ ngươi muốn nói con mình là tiểu yêu quái?”

“Lời này cũng không phải là cô nói.” Thái tử phản bác, “Được rồi, xoa xoa… nữa cho cô.”

“Hắc, ngươi nghĩ cũng thật hay.” Thái tử phi nở nụ cười, “Xoa bóp, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ gì.”

Mặt của thái tử ửng đỏ, quay đầu nhìn về nơi khác, “Ngươi đừng đem suy nghĩ của cô so sánh với suy nghĩ xấu xa của ngươi.”

Thái tử phi ha ha cười, vừa định nói, chợt nghe bên ngoài có tiếng đập cửa, “Chủ tử, chúng nô tỳ có thể đi vào hầu hạ không?”

Là thanh âm của Cam Thảo.

Thái tử phi và thái tử liếc nhau, thái tử nói, “Để cho các nàng vào đi, chúng ta tắm cũng đã được một lúc lâu.”

Thái tử phi nghe vậy gật đầu, đứng dậy nhảy vào thùng nước tắm, “Được rồi, vào đi.”

Chờ cung nữ hầu hạ hai người tắm rửa xong, trải qua nửa canh giờ, thái tử mặc nội sam, nằm ở trên giường thái tử phi, giơ tay lên nhìn bàn tay của mình bị ngâm nước đến nỗi da đều nhăn nheo, âm thầm nấc cụt, tắm lâu đến như vậy, kết quả cái gì cũng chưa làm.

“Lại đang suy nghĩ ý xấu gì đó.” Thái tử phi sửa sang xong, lên giường, liền thấy thái tử chuyển tròng mắt, nhất định không phải chuyện tốt gì, nói rồi thong thả nằm xuống.

Thái tử không trả lời, đưa tay qua nắm lấy tay của thái tử phi, giơ lên ánh sáng nến mà nhìn, thấy da thịt hiện lên vẻ sáng bóng trắng mịn, đầu ngón tay không hề bị nhăn nheo, sau đó hắn mở tay mình ra thì hoàn toàn đối lập, “Cùng tắm chung lâu như vậy, tại sao tay của cô lại nhăn nheo mà tay của ngươi vẫn như vậy?”

Thái tử phi nhìn hành động có phần trẻ con của thái tử, thật đúng là ấu trĩ, vì vậy cố ý cười nói, “Đây là thể chất trời ban, có hiểu hay không?”

Mấy thứ tốt trong không gian nhiều như vậy, thể chất đã sớm thay đổi, nước da bình thường làm sao có thể so sánh.

“Ngươi đừng có lại khoe khoang, da trâu cũng đều sắp bị ngươi khen thủng.” Thái tử tạt một chậu nước lạnh, buông tay của thái tử phi ra, hai tay gối lên sau đầu.

Thái tử phi cười yếu ớt cũng không nói gì thêm, cũng gối hai tay ra sau động tác giống hệt thái tử, nhắm mắt, coi như là ngủ rồi đi.

Qua một lúc, mới nghe được thanh âm của thái tử, “Nói cho cô biết, mấy ngày này ngươi ở trong cung khó chịu thế nào?”

Thái tử phi hơi lườm mắt một chút, nói, “Ta thấy không tự do, cho nên khó chịu.”

“À.” Thái tử nhàn nhạt lên tiếng, lời này thái tử phi đã nói nhiều lần, hắn nghe riết cũng chẳng có cảm giác gì, không tự do thì thế nào, trên đời căn bản cũng không có ai tự do tự tại cả đời, “Sao nữa?”

“Sau đó nữa a, ” thái tử phi hít một hơi, “Ta không biết bản thân mình nên làm những gì.” Trước suy nghĩ qua việc trốn ra khỏi cung có khả năng quá nhỏ, cho nên cả người thẫn thờ, không có mục tiêu cụ thể nào cả, cho nên chẳng có tâm trạng đi làm bất cứ chuyện gì.

“Cô chỉ biết ngươi là không bị ốm mà kêu rên, mỗi ngày quản cung vụ lục cung chẳng lẽ ngươi còn rãnh rỗi như vậy, còn có lòng mà nghĩ đến mấy chuyện vớ vẩn này?” Thái tử thấy mấy loại ý nghĩ này quả thực không có cơ sở, không thể nói lý, “Việc ngươi nên làm chính là làm tốt chức thái tử phi của ngươi, sau đó chiếu cố Giáng Phúc, đương nhiên việc dạy dỗ Giáng Phúc thì để cho cô.”

Vẻ mặt thái tử như thể không tin được thái tử phi có thể giáo dục củ cải đỏ vậy, lại nói, “Sau này cô lên ngôi, ngươi không cần phải quan tâm đến việc chính sự càng nhiều càng tốt, hiện giờ đừng cuồng tưởng mấy chuyện vớ vẩn này nữa. Không biết bản thân nên làm những gì sao? Cô đều hiểu hết!”

Thái tử phi hơi nhíu mi một chút, nếu như phải ở trong cung sinh hoạt cả đời, thái tử nói vậy tự nhiên là đúng, nhưng vấn đề là ở việc hắn khát khao có thể rời khỏi hoàng cung, không bị câu nệ gò bó, mà tình huống hiện giờ thật sự cũng không cho phép, thái tử căn bản không hiểu hắn.

Thái tử thấy thái tử phi im lặng không lên tiếng, trở mình đối mặt với thái tử phi hỏi, “Phúc tấn, ngươi mỗi ngày có quá rãnh rỗi hay không?” Kỳ thực hắn cũng biết thái tử phi sẽ không hề rãnh rỗi, cung vụ mỗi ngày đều rất nhiều, nhưng là phải rất rãnh rỗi thì mới có những ý niệm như thế này, đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn nghe nàng nói.

Thái tử phi nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn, “Ta không rãnh rỗi hơn so với ngươi, chính là chán ghét mỗi ngày đều cùng làm một việc không đổi mới có thể buồn phiền đến như vậy.”

“Ha hả, kỳ thực có thể thay đổi.” Thái tử cười nói, “Ngươi không thể thường xuyên ra khỏi cung, nhưng không phải là không thể, thỉnh thoảng đi ra ngoài một hai lần, giải sầu một chút, nếu hoàng a mã lúc đi tuần cho phép, cô cũng liền mang ngươi theo, ngươi bình thường cũng có rất nhiều ý tinh ranh, muốn thay đổi sinh hoạt hằng ngày cũng không phải là không thể, chỉ cần không quá phận, cô sẽ không nói ngươi cái gì.”

“Thực sự?” Thái tử phi có chút không tin, “Ngươi làm sao lại đột nhiên tốt như vậy?” Thế nhưng lời này ra cũng bằng như chưa nói, thái tử không để ý tới, nhưng bên trên vẫn là có người để ý tới.

“Cô chỉ là không muốn ngươi kìm nén đến mức suy nghĩ lung tung, sau đó tự chuốc lấy phiền muộn lên người. Ngươi cũng đừng nghĩ cô hẹp hòi, những phúc tấn phu nhân khác có thể có bao nhiêu tự tại? Ngoại trừ ngày ăn tết hoặc sinh nhật, tụ họp yến tiệc ra, nghĩ đến việc bước chân ra khỏi cửa đó cũng là không thể nào. Trong cung này không thiếu chủ tử, nếu ngươi muốn tìm người chuyện trò hay chơi đùa gì đó, làm sao lại không có ai chơi cùng ngươi.” Câu nói đầu tiên của thái tử dùng để phá hủy mơ mộng của thái tử phi, “Ngươi thường xuyên nghĩ muốn ra khỏi cung, ra khỏi cung rồi thì sao, ngươi có thể làm gì, còn không được xuất đầu lộ diện, nếu như xảy ra chuyện gì thì ai giúp ngươi. Trong cung có người hầu hạ, quá thoải mái, được phép xuất cung thì có hộ vệ đi theo, có người che chở, ngươi lại có cái gì bất mãn?”

Thái tử nói rất khách quan thuyết phục, thái tử phi lại chỉ là mớ lý tưởng mơ mộng, tư tưởng hai người vừa chạm vào nhau, thái tử phi đã bị thương nặng, “Ngươi nói không sai.” Truy tìm căn nguyên, suy nghĩ nhiều như vậy, điều không phải nam tử, luôn luôn sẽ bị hiện thực đả kích.

Nơi này là xã hội phong kiến, xuất cung đi buôn bán dạo, đó là tiện nghiệp, bôn tẩu bốn bể, khi đó sẽ không có chỗ tựa vào, lựa chọn cuối cùng chỉ có thể là thành thật đứng ở một chỗ.

Sắc mặt của thái tử phi bi thương, trong ngực thầm đem lão thiên gia nguyền rủa một vạn lần, vì sao phải là thân con gái, nếu như là của nam tử thì thật là tốt biết bao.

Thái tử thấy thái tử phi như muốn khóc lại không khóc, trong lòng quýnh lên, chớ không phải là hắn nói sai chỗ nào sao? Đưa ngón tay ra chọt thái tử phi một cái, “Này, vẻ mặt cầu xin này là làm sao?”

“Không có việc gì.” Thái tử phi gạt tay của thái tử ra, chẳng qua là bị đả kích mà thôi, hắn làm sao lại không biết, chỉ là một mực trốn tránh.

“Cô nói ngươi, hảo hảo nghĩ thế nào làm một thái tử phi cho tốt, làm dâu hiền vợ thảo người phụ nữ đảm đang nội trợ của cô là tốt rồi, những thứ khác không cần ngươi quan tâm, ” tầm mắt thái tử liếc đến phần bụng của thái tử phi, “Sinh nhiều a ca cách cách cho cô, đây mới là bổn phận của ngươi.”

Thái tử phi lật người, đưa lưng về phía thái tử, “Đã làm phụ xuân thu đại mộng của ngươi, ta không có tâm tình.” Bị nhốt ở trong cung, còn bị xem là lợn nái, vậy thì thật là muốn mạng người a!

Thái tử nghe vậy bĩu môi, sớm biết biết thế này hắn tự đến tẩm điện của mình ngủ qua đêm cho rồi, cũng chẳng cần ở chỗ này hao tổn nước bọt, nghĩ vậy cũng lật người không nhìn thái tử phi nữa.

Một đêm trôi qua, thái tử ngủ rất an ổn, chờ đến lúc hắn mở mắt muốn rời giường thì cảm thấy bên người trống không, sờ một cái, thái tử phi đã không còn ở bên cạnh, giương mắt lên liền thấy nhuyễn tháp bên cửa sổ một bóng đen u linh ngồi cô quạnh, giật mình một cái.

Tập trung nhìn vào thì đó là thái tử phi của hắn, ngồi chồm hổm ôm đầu gối, đầu vùi xuống, trời còn chưa sáng, ánh trăng cũng còn chưa mất, ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào trên người thái tử phi, trông có vẻ kỳ ảo cô độc khó tả, mang theo vẻ ưu thương nhàn nhạt.

Thái tử căn bản cũng không biết thái tử phi rời giường khi nào, trước đó hắn cũng có lần thức dậy thì thấy thái tử phi vẫn ngủ say, nghĩ vậy hắn đứng dậy đi xuống giường, đi tới bên cạnh nàng, “Tĩnh Nghiên?”

Thái tử phi không trả lời, thái tử lại gọi một tiếng, thanh âm đề cao một chút, “Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên!”

Vẫn là không có động tĩnh, trong lòng thái tử cả kinh, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ, đưa tay vỗ vỗ thái tử phi, “Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên?”

“Ừ?” Thái tử phi động đậy, ngẩng đầu lên trong mắt như có một làn sương giá, thấy trước mắt hé ra một khuôn mặt người thật lớn, “A!”

Nhu mắt thấy rõ là thái tử, mới vội vàng thở một hơi, “Ngươi không có chuyện gì lại đi làm ma dọa người, làm sao lại thức dậy sớm như vậy?”

Thái tử khoanh hai tay ở trước ngực, “Cô còn muốn hỏi ngươi, không có việc gì chạy đến đây ngồi, muốn hù chết cô sao?”

“Đêm qua ngủ không được, lại không muốn đánh thức ngươi nên tự chạy qua nhuyễn tháp bên này, ngồi một chút thì ngủ.” Thái tử phi nói, duỗi chân ra thì cảm thấy một trận tê dại, như là bị vô số con kiến cắn vậy, “Ôi ôi, tê quá.”

“Đáng đời!” Thái tử nói, “Trước tiên duỗi chân xoa bóa, cô gọi nô tài bên ngoài tiến vào hầu hạ.”

Thái tử phi cũng thấy mình đáng đời, hảo tâm như vậy để làm chi, còn không bằng ở trên giường lật qua lật lại, nếu không cố kỵ thái tử ở đây, liền trực tiếp tiến vào không gian rồi.

Có điều đêm qua hắn cũng suy nghĩ rất nhiều, trước đây vẫn không muốn xui xẻo cùng thái tử, vẫn muốn ra khỏi cung, hiện tại cái mục tiêu này không thể hoàn thành được, suy nghĩ một đêm cũng liền nghĩ thông suốt.

Sanh ở cái triều đại này, còn ngồi ở vị trí cao như vậy, nếu không thể thoát khỏi, vậy đành chịu. Thái tử phi không biết cái thời không này cùng với lịch sử mà hắn biết có cái gì bất đồng hay không, thế nhưng trong lịch sử Thanh triều còn đang bị các quốc gia phương tây uy hiếp có thể bị nước mất nhà tan bất cứ lúc nào, là sự sỉ nhục trong lịch sử cận đại, hồi trước mọi tâm trí còn đặt ở việc có thể từ cung cấm quay về hiện đại, hiện giờ đã bỏ việc này qua một bên, thái tử phi phát hiện mình còn rất nhiều chuyện có thể làm.

Đó chính là cải biến, như chú sâu thai kén hóa thành một con hồ điệp, tận sức kích động đôi cánh của mình, cố sức đem lịch sử thay đổi tuyến đường, cái mục tiêu này rất là máu gà rất có khí phách! (máu gà hình như là chỉ nhiệt huyết uhu ta không chắc nữa ÒvÓ)

Thái tử phi quyết định, ở chức vị nào thì mưu sự ở chức vị đó, cùng thái tử cùng nhau nỗ lực, sau đó cùng hắn thăng chức, phấn đấu hết khả năng, đạt được địa vị cao thì muốn làm cái gì mà không được!

“Này, lại làm mấy cử chi điên rồ gì vậy!” Thái tử ở trước mặt thái tử phi phất tay một cái, gọi hồn phách thái tử phi quay về, “Nếu như ngươi còn mệt, trở về giường ngủ thêm đi, đừng ngồi thẫn thờ như thế này.”

Thái tử phi bỗng nhiên hoàn hồn, nghe được thái tử nói, làm sao lại thẫn thờ chứ, bây giờ cả người phấn chấn, tinh thần dâng cao, “Không được, ta đã tỉnh! Một năm thay đồi vào mỗi xuân, một ngày thay đổi ở buổi sớm, sớm rời giường đón ngày mới!”

Đám người Cam Thảo đã tiến vào hầu hạ, cùng Cam Dược xoa bóp chân cho thái tử phi, nghe được thái tử phi nói, đều cười khúc khích mà nở nụ cười, chủ tử sẽ ở cái canh giờ này có thể rời giường, vậy cũng thật khó thấy.

Thái tử phi làm mặt dữ tợn hù, “Ta cũng không nói giỡn a.”

Thái tử ngồi, cung nữ đang chải tóc cho hắn, đối với lời thái tử phi nói cũng không quá tin tưởng, cái người trong ngày thường không bị người thúc giục rời giường sẽ dậy, sẽ ở canh ba rời giường, thực sự làm cho người hoài nghi, bất quá hắn cũng chỉ là cười, “Thái tử phi đừng quên lễ chọn đồ vật đoán tương của Giáng Phúc cũng sắp đến rồi, hôm nay cô đến thỉnh ý chỉ của hoàng a mã, lễ chọn đồ vật đoán tương lai phải làm ở Dục Khánh Cung, ngươi phải chuẩn bị thật tốt.”

“Được.” Thái tử phi sảng khoái đáp ứng, đột nhiên nhớ tới chuyện củ cải đỏ chọn đồ vật đoán tương lai lần trước còn chưa có bàn với thái tử, “Chuyện tiểu a ca chọn đồ vật đoán tương lai chờ gia hạ triều rồi hãy nói.”
Bình Luận (0)
Comment