“Cô dĩ nhiên muốn biết, nếu không hỏi ngươi để làm chi.” Thái tử thấy thái tử phi càng là muốn giấu diếm hắn không chịu nói, vậy cũng đủ nói rõ nàng có rất nhiều bạc, nhiều đến mức khiến thần giữ của thái tử phi sợ cho hắn biết, “Nói cô nghe một chút, xem ngươi làm cửa hàng và buôn bán trên biển vân vân lời nhiều hay ít.”
“Ha hả, ” thái tử phi nở nụ cười hai tiếng, rất sảng tự nhiên mà lấy một phần sổ sách ném tới trong tay thái tử, “Tự coi đi.”
Phần sổ sách này là ghi chép số của hồi môn còn có gia tài ở Thạch phủ cùng với các cửa hàng đất đai mà thái tử phi sở hữu, từng cái từng cái ghi chép lại rõ ràng, chẳng có gì ghi là tiền bạc cướp đoạt từ thái tử cả.
Thế nhưng chỉ cần một phần sổ sách này cũng đủ để cho thái tử giật mình, “Ngươi thế mà lại có một trăm vạn lượng bạc trắng còn có hai mươi vạn lượng vàng, ấy là còn chưa tính giá trị thực của các bức tranh chữ, châu báu đồ trang sức này cũng vô cùng quý giá!”
Ánh mắt của thái tử trợn thật lớn, “Thạch gia đem toàn bộ phủ bán đi cũng không được nhiều của hồi môn cho ngươi như vậy, chỗ tiền bạc này của ngươi từ đâu tới?”
Thái tử phi kéo khóe miệng lên, “Ngươi cho là ta giống như ngươi không biết kiếm tiền a. Ngươi đối với những chuyện làm ăn vặt vãnh một điểm cũng không để tâm, ta lúc tám tuổi thì đã có cửa hàng đầu tiên của mình, cực khổ bảy năm tất cả đều là ta tự kiếm về, ta còn thấy ít đây.”
Hàng năm thôn trang ruộng đồng sản xuất nông phẩm cộng thêm biết cách tiết kiệm chi phí, Phúc Kiến, Giang Nam, mười cái kính duyến phường và bảo nguyên lâu ở kinh thành, một năm thì có xấp xĩ ba mươi lăm vạn lượng lợi nhuận, thái tử phi không nhúng tay vào các mỏ muối sắt có lợi nhuận cực lớn, cũng không tranh lợi với các nhà lớn cùng những nhãn hiệu lâu đời, bởi thế con đường đi rất truyền thống, cho dù như vậy có ý tưởng quản lý tiên tiến còn có ánh mắt đầu tư, cùng kỹ thuật trong không gian duy trì, tài sản của thái tử phi còn tăng lên hàng năm.
Cho tới bây giờ, đường biển phía nam đã được mở ra, cũng có chỗ đứng vững vàng, sẽ là nơi phát ra lợi nhuận chủ yếu của thái tử phi, tất cả lợi nhuận một năm đầu tiên thái tử phi đều tiếp tục quăng vào đường biển, phải chừng trăm vạn mà hai mắt cũng không chớp lấy một cái, mạnh tay cho đóng năm chiếc thuyền buôn lớn mười hai chiếc thuyền hạng trung đã tạo thành một đại thương đội, một năm chạy ba bốn chuyến hải vận, không tới hai năm đều có thể đem cả vốn lẫn lãi kiếm về.
Nói tóm lại, thái tử phi là một người con dâu hoàng thất có tiền ngang ngửa với Khang Hi, còn kha khá biện pháp kiếm tiền cũng còn chưa thực hiện đây.
Thái tử nghe xong trong lòng có chút buồn bực, “Ngươi đã có nhiều tiền như vậy, vì sao còn muốn bòn rút từ trên người cô?” Trước đây lúc thái tử phi ăn chặn tiền bạc của hắn, bộ dáng hùng hồn quả thực giống như nghèo đến phát điên rồi vậy.
Thái tử phi vừa cười vừa nói, “Ta là phúc tấn của ngươi, trợ lý giám đốc Dục Khánh Cung nên chuyện tài vụ đó là việc thuộc bổn phận của ta, bạc đưa đến Dục Khánh Cung thì là của Dục Khánh Cung, tự nhiên muốn cầm vào tay cẩn thận đếm một chút.”
“Ngươi!” Thái tử chỉ vào thái tử phi, lại còn nói sạo, bất quá vừa nghĩ lại, thái tử phi có nhiều bạc như vậy, vậy hắn cần tiền làm việc cũng dư dả nhiều lắm, vì vậy cố gắng bình tĩnh, bộ mặt biểu cảm giác vẻ nhu hòa sao cho trông tự nhiên nhất, thu tay về kéo lấy tay của thái tử phi, ôn hòa nói, “Cô không nghĩ tới Tĩnh Nghiên cư nhiên lại biết cách làm giàu như thế.”
Thái tử phi một chút mặt mũi cũng không cho, rút tay về, “Không phải là ngươi không cho ta tranh lợi cùng với dân đen sao? Sĩ nông công thương, ta thế nhưng dựa vào thương để kiếm được bạc.”
“Ngươi làm sao có thể đem so cùng với những người! Ngươi là đường đường thái tử phi, nói lý ra kiếm chút tiền son phấn cũng chẳng ai dám nói gì.” Thái tử thả sổ sách trong tay xuống, cười đến lấp lánh, mắt lại đang chiếu sáng, hai tay cầm tay của thái tử phi xoa bóp, “Tĩnh Nghiên, ngươi có nhiều bạc như vậy, để không như vậy cũng không phải cách hay…”
Thái tử không đem lời của mình nói hết ra, thế nhưng hai mắt mong đợi nhìn thái tử phi, “Cô nói như vậy ngươi hiểu chứ.”
“Ngươi là muốn vay tiền của ta?” Thái tử phi cũng quay lại nhìn thái tử, cười đến giống hệ như một con hồ ly.
Thái tử tiếp tục nói, “Chúng ta là phu thê, làm sao có thể dùng tới từ ‘Mượn’.”
“À, ngươi là muốn dùng không a.” Thái tử phi vừa nghe thái tử đánh cái chủ ý này, nhún vai rút tay của mình về, “Không có cửa đâu.”
“Này, Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, cô là trượng phu của ngươi! Chẳng lẽ giữa trượng phu và thê tử còn phải dùng chữ vay tiền?” Thái tử kiến thái tử phi trực tiếp cự tuyệt như vậy, một chút mặt mũi cũng không cho, cũng có chút bất mãn, “Cô là vì toàn bộ Dục Khánh Cung, chẳng lẽ lúc này ngươi còn muốn keo kiệt?”
Thái tử phi giơ ngón trỏ lên, quơ quơ, “Dận Nhưng a, đây cũng không phải là vấn đề keo kiệt hay không.”
“Ngươi còn chưa đủ keo kiệt, vậy là cái gì?” Thái tử rất không ưu nhã mà liếc mắt.
“Đây là vấn đề nguyên tắc, mọi người thường nói thân huynh đệ càng phải tính toán rõ ràng, chúng ta mặc dù là phu thê, không ghi vào sổ sách cũng là không được.” Thái tử phi trả lời, “Ngày nào đó ngươi… không… Vui vẻ, không giữ lời hứa, tất cả bạc của ta đều theo nước trôi.” Hoặc là chờ sau khi thái tử thực sự đăng cơ, con người thay đổi, trở mặt, khoản nợ không thể nào thanh toán được, chỉ có mình là mệt a.
“Hừ, ngươi lại không tin tưởng cô như thế!” Thái tử bị thái tử phi nói cho tức giận, “Cô rộng lượng, đã sớm không cùng ngươi tính toán chuyện lúc trước, hết lần này tới lần khác ngươi còn nhớ kỹ. Chẳng lẽ ngươi không biết chỉ khi cô ổn rồi, Dục Khánh Cung mới có thể hảo, ngươi cũng sẽ hảo, giáng phúc cũng sẽ hảo.”
Thái tử nghĩ trong lòng không biết là mùi vị gì, thái tử phi thế mà lại nghĩ hắn như vậy, nhíu mày mím môi, “Nếu ngươi thật muốn tính toán rõ ràng, như vậy trước đây bòn rút tiền bạc từ cô vì sao không tính đi.”
“Tính, ta thế nào lại không tính, đều cho ngươi nhớ kỹ, tiền hải vận có bốn phần là của ngươi, có điều bởi vì ta đem lợi nhuận tiếp tục đầu tư vào, cho nên hiện nay còn chưa có tiền trả lại cho ngươi.” Thái tử phi lại ném một quyển sổ sách đưa cho thái tử, bên trong viết rõ ràng rành mạch, ba mươi vạn lượng của thái tử đầu tư vào hải vận, chia ra làm bốn phần.
Thái tử cầm sổ sách lật xem, trong lòng có chút dễ chịu nhưng là vẫn cảm thấy không dễ chịu, “Thế nào ngay từ đầu không bàn với cô? Vì sao không phải là cô đứng đầu, thu lợi từ hải vận thế nào lại lớn như vậy? Xem ra buôn bán trên biển phía nam này cũng không tầm thường đi.”
“Người là của ta, lộ tuyến hải vận là người của ta chạy, ngươi ngoại trừ xuất ra chút tiền bạc thì còn có làm cái gì khác không, cho ngươi bốn đã quá rộng lượng, thu lợi từ hải vận rất lớn ngươi cũng đừng ngạc nhiên, Pháp hay Bồ Đào Nha những quốc gia phương tây này nếu như không phải là bởi vì hải mậu lợi ích khổng lồ, ngươi nghĩ bọn họ từ nơi xa xôi ngồi trên biển mấy tháng chạy tới phương đông sao? Đừng nói cái gì Thiên triều uy chấn tứ phương cho nên bọn họ mới lộp bộp chạy tới, làm con đường hải vận này, ta thấy những người nước ngoài này rất tinh ranh. Bọn họ ở chỗ chúng ta vận chuyển một thuyền tơ lụa quay về quốc gia bọn họ, vàng bạc là có thể kiếm được đầy kho.” Thái tử phi cố tình để thái tử hiểu rõ con đường hải mậu thật là một chỗ tốt, còn có đối với các quốc gia Châu u sinh lòng phòng bị.
“Được rồi, những chuyện tương lai không nói. Hiện giờ cô có chuyện cần bạc,” thái tử mặc dù đối với thái tử phi nói có chút đạo lý, nhưng là thấy thái tử phi càng nói càng xa, hắn vội vàng liền đem trọng tâm câu chuyện kéo trở về, “Ngươi nói thẳng đi, có thật là không chịu để cho cô dùng bạc của ngươi sao?”
Nói xong, thái tử nhìn thẳng vào mắt thái tử phi, thần sắc ngưng trọng, phu thê mà tính toán quá rõ ràng, không có một chút tình cảm, hắn thân là thái tử chuyện này thật sự làm hắn tổn thương, làm sao mà hắn lại có một quái thai phúc tấn như vậy!
Thái tử phi khóe miệng mang cười, ánh mắt dời đi chỗ khác, một chữ cũng chưa từng nhổ ra.
“Phúc tấn, ngươi đừng có quên lời ngươi đã từng nói với cô,” thái tử quyết định lại châm thêm một cây đuốc, “Ngươi đã nói của ngươi cũng chính là của ta, của ta cũng sẽ là của ngươi, lời này cô ghi tạc trong lòng.”
Lời này vừa ra, khóe miệng thái tử phi cứng đờ, khi đó nói lời này là để dỗ dành thái tử, thái tử làm sao có thể nhớ dai như thế chứ, “Không phải chứ, lời này cũng đã nói lâu rồi.”
“Một chút cũng không lâu, bất quá là một năm trước.” Thái tử thấy thái tử phi có phản ứng, cũng cười mở lời, “Lúc ngươi nói lời này thì trong lòng cô cảm động, tự nhiên nhớ kỹ không quên, phúc tấn ngươi trước đây đều đã nói như vậy, hiện tại chớ không phải là đổi ý? Giáng phúc lớn lên biết mẫu thân của nó nói không giữ lời, sau đó học thói xấu thì phải làm sao bây giờ?”
Thái tử phi trừng mắt nhìn thái tử, “Đừng đem củ cải đỏ lôi vào chuyện này. Ta không đổi ý được chưa. Ngươi cần bạc ta có thể cho, thế nhưng ta có một cái điều kiện, ngươi làm xong rồi thì ngươi muốn dùng bao nhiêu ta đều cấp!”
“Thực sự? Điều kiện của ngươi là cái gì? Chỉ cần không phải chuyện vi phạm đạo đức, cô đều đáp ứng ngươi.” Thái tử cũng buông lời.
Trong khoảng thời gian ngắn thái tử phi cũng không tìm ra chuyện gì để bắt thái tử làm, ngừng một hồi lâu, nghe được thái tử đang thúc giục, ngược lại một ý nghĩ liền lóe lên, “Yên tâm đi, việc này nói dễ đúng là rất dễ, nói khó cũng rất khó. Ngày mai nếu là ngươi có thể cùng đại a ca một đường kề vai sát cánh đi đến Cung Càn Thanh sau đó một đường kề vai sát cánh thẳng đến khi tiễn đại a ca rời khỏi hoàng cung, trong lúc đó hai người không được trở mặt, đáp ứng được vậy thì ngươi muốn dùng bao nhiêu bạc liền cho ngươi dùng bấy nhiều!”
Sắc mặt của thái tử thay đổi, cắn răng, “Qua Nhĩ Giai Tĩnh Nghiên, ngươi là cố phải không.” Để hắn cùng đại a ca kề vai sát cánh đi chung! Hừ, chớ hòng mơ tưởng.
“Việc này có lợi cho tình huynh đệ các ngươi, làm sao có thể nói là khó. Lẽ nào ngươi làm không được?” Thái tử phi cười hì hì, đưa tay chạc chạc mũi thái tử, thái tử há mồm muốn cắn, vội vàng lùi về, “Lẽ nào ngươi không muốn dùng bạc?”
Tròng mắt thái tử di chuyển vòng vo, lại đang âm thầm tính toán, “Từ trước đến nay Dận Thì và cô không tài nào đứng gần nhau được, chỉ cần cô và hắn kề vai sát cánh một khắc đồng hồ, thì là cô đã làm xong điều kiện của ngươi. Chỉ có thể như vậy, không phải cô không cần bạc của ngươi, mà là đây là giới hạn cuối cùng.”
Đây cũng là uy hiếp.
“Hảo, liền theo ý ngươi nói!” Thái tử phi nhượng bộ thỏa đáng, xòe bàn tay ra, “Lại đây, vỗ tay chúc mừng thành giao.”
Thái tử xòe bàn tay ra, nhẹ nhàng cùng thái tử phi vỗ một cái, cứng đối cứng sẽ có hại, “Mong muốn ngươi giữ chữ tín.”
“Ngươi vẫn chưa tin ta sao?” Thái tử phi ném một mị nhãn đi qua.
Thái tử thấy thế phát run một cái, lật người nằm dài trên giường, quyết định không cùng cái thái tử phi da mặt dày này tranh luận, thế nhưng biểu cảm trên mặt hắn rất rõ ràng là đang hoài nghi.
Thái tử đáp ứng điều kiện thái tử phi rồi, một buổi tối đều ở đây chuẩn bị, chính là chuẩn bị tâm lý, hắn đang hồi tưởng ân oán giữa hắn và đại a ca Dận Thì từ nhỏ đến lớn, hai người là trời sinh không hợp nhau, đã trải qua nhiều tranh chấp như vậy, muốn bắt hắn chủ động khoác vai đại a ca, thực sự rất trắc trở.
Nghĩ vậy, thái tử đối với thái tử phi cái người đưa ra cái điều kiện vô liêm sỉ này bắt đầu oán giận, thực sự là gây khó dễ cho hắn.
Sáng sớm hôm sau thượng triều, thái tử ở dưới ánh mắt ân cần của thái tử phi mà bước chân đi vào triều, trên đường thái tử căn dặn Hà Ngọc Trụ, “Lúc nữa nhìn thời gian, được một khắc đồng hồ liền nhắc nhở cô.”
“Nô tài hiểu rõ.” Hà Ngọc Trụ cũng biết chuyện thái tử cần làm hôm nay, biết là thái tử và thái tử phi đang đánh đánh cuộc, da mặt của hắn đều nhíu lại, hai người đều là chủ tử khó chiều mà. “Chủ tử, thật muốn một khắc đồng hồ sao? Kỳ thực không đến một khắc đồng hồ thì thái tử phi cũng không biết.”
“Cô nếu nói được sẽ làm được.” Thái tử không them ăn gian trên loại chuyện này.
Vừa nói xong lời này, cách đó không xa liền thấy thân ảnh của đại a ca, thân thể thái tử lập tức nghiêm trang, sửa lại vạt áo một chút, đi tới nghênh đón.
“Đại a ca, hôm nay thế nào lại đi sớm như vậy?” Trên mặt thái tử mang nụ cười hiền lành.
Đại a ca dừng bước, thấy nụ cười trên mặt thái tử có chút kỳ quái, nhưng vẫn là theo quy củ trả lễ với thái tử, trả lễ xong, đại a ca chắp tay, “Thái tử điện hạ cũng không chậm.”
Nghĩ thái tử ở sau vụ thiếu hụt án chịu đả kích nặng hơn so với hắn, trong mắt đại a ca lộ ra vẻ đắc ý, nhìn thái tử.
Thái tử trong lòng nhất thời dị ứng một chút, cái tên mãng phu vô địch vô liêm sỉ này, nỗ lực không cho khóe miệng hạ xuống, tới gần đại a ca liền câu cổ bấu vai.
Đại a ca vừa thấy động tác của thái tử, còn tưởng rằng thái tử giận chuyện lúc trước muốn đánh người, vội vàng lui người lại, có chút cảnh giác, “Thái tử, ngươi đây là?”
Thái tử trên mặt cười vẫn là cứng một chút, vô liêm sỉ vô liêm sỉ, cô đáp vai của ngươi là vinh hạnh cho ngươi! “Đại a ca, cô có vài lời muốn cùng ngươi từ từ nói.”
Nói rồi thái tử lại duỗi tay vòng qua vai đại a ca, đại a ca nghi ngờ nhìn thái tử ngày hôm nay ăn lộn thuốc gì, “Có chuyện gì cứ nói đi.” Muốn hất tay của thái tử ra, dù sao hắn và thái tử còn không có thân mật như vậy, vừa nói một câu liền câu vai câu cổ thật không quen.
Đại a ca cao hơn một chút so với thái tử, thái tử khoác vai đại a ca, rõ ràng để hắn thấy hắn không cao bằng đại a ca, trong lòng cũng khó chịu, lại thấy đại a ca còn khinh thường cùng hắn kề vai sát cánh, cũng giận, cố sức chính là không để cho đại a ca gạt tay của hắn, “Đại a ca, chúng ta là huynh đệ, ngươi chớ không phải là không nên cùng cô xa lạ mới phải?”
Đại a ca nghe vậy, trợn to hai mắt, bọn họ thực chất là không thân nhau, tại sao lại nói xa lạ! Trong lòng hắn đã rất xác định thái tử hôm nay đang phát điên, “Thái tử điện hạ, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Chớ không phải là bởi vì Giang Nam thiếu hụt án, thái tử không bình thường lại được?
Trong lòng đại a ca suy nghĩ hẳn là khả năng này, thế nhưng một chút cũng không thể thả lỏng, thái tử làm việc nhất định có mục đích của hắn, hôm nay cùng mình thân thiết như vậy, rốt cuộc muốn làm gì?
“Cô bất quá là muốn cùng huynh đệ trò chuyện, về phần ngươi lại phản ứng như vầy phải không?” Thái tử híp mắt, nhìn về phía đại thần và tam a ca tứ a ca bọn họ đang vào triều, nghiêng đầu ngụ ý bảo Hà Ngọc Trụ.
Hà Ngọc Trụ sớm đã bắt đầu tính giờ, lúc này so sánh thời gian, phải nói nửa khắc đồng hồ cũng còn chưa được.
Trong lòng thái tử ngầm hiểu, đắp vai đại a ca, hướng Cung Càn Thanh đi đến, cũng không thể để những đại thần và các a ca khác bàn tán.
Đại a ca rất muốn đẩy thái tử ra, thế nhưng bởi vì các đại thần đang nhìn, không có làm chuyện khó coi như vậy, vừa đi vừa ngầm giãy giụa.
Thái tử làm sao có thể để hắn giãy ra khỏi, dọc theo đường đi dính như keo.
Tam a ca và tứ a ca, ngũ a ca, thất a ca, bát a ca tất cả đều thấy kỳ quái, hai người anh cả luôn luôn không hợp nhau thế mà lại khoác vai cùng nhau đi chung, thậm chí các đại thần khác đều là không giải thích được.
Mấy a ca nhịn không được, chạy tới, liền hành lễ với thái tử, “Thái tử điện hạ cát tường.”
Tuy rằng đến thỉnh an, thế nhưng từng người một đều đang nhìn chăm chú vào chỗ thái tử khoác vai đại a ca, thái tử ngừng lại một lát, đại a ca nhân cơ hội cựa ra khỏi tay của thái tử.
“Đều sắp nhập điện rồi, đã đến giờ vào triều.” Đại a ca chạy nhanh vào đại điện, tựa như sợ phải dính vào thái tử vậy.
Thái tử lắc lắc tay áo, nhìn về phía Hà Ngọc Trụ, thấy Hà Ngọc Trụ nói đã qua nửa khắc đồng hồ, khóe miệng nhẹ cười, trong lòng lại đang trợn trắng mắt, còn có nửa khắc đồng hồ, để bãi triều lại phải đeo dính đại a ca rồi. Thực sự là một việc kinh tởm.
Nghĩ vậy, thái tử nghiêm trang đi vào đại điện, một điểm cũng chưa từng để ý tới các vị đệ đệ đang rất tò mò khó hiểu.