Lần nữa trở lại Dục Khánh Cung, thái tử phi trong lòng nặng nề, biết cảm giác một đóa hoa gần héo tàn cũng không hơn gì, đó là Ôn Hi quý phi lựa chọn cho mình, giống như rất nhiều người trong hậu cung đều là có lựa chọn riêng của mình, cũng đều kiên trì với lựa chọn của mình, bất luận là đúng hay sai, bất luận sống chết.
Thái tử tiến đến liền thấy vẻ mặt dáng dấp ủ rủ của thái tử phi, sổ sách cầm trên tay cũng buông xuống, đi tới nhìn từ trên cao xuống người thái tử phi, “Làm sao vậy? Chẳng lẽ bởi vì rủi ro nên mất hứng?”
“Ngươi cho ta keo kiệt giống như ngươi vậy sao?” Thái tử phi tức giận đáp lại, “Vừa mới đi xem quý phi nương nương, bệnh tình càng trở nên nặng, cũng không cho gọi thái y tới nhìn một cái.”
Thái tử nghe là Ôn Hi quý phi, ánh mắt chớp một cái thần sắc trở nên lạnh như băng, “Người nếu có thể sống thì ai mà chẳng muốn sống tiếp, thái y đã sớm nói bệnh của quý phi không chữa được, bình thường nàng không tìn ngươi gây khó dễ thì đã biết nàng là một cái người thông minh, ngươi đừng có lui tới qua vài lần đã coi như nàng thật có cảm tình với ngươi.”
Thái tử phi nghe vậy sửng sốt, nhìn về phía thái tử, làm sao mà thái tử đối với Ôn Hi quý phi chán ghét như vậy?
Thái tử cười lạnh một tiếng: “Hậu cung hoàng a mã có hai người Nữu Cỗ Lộc thị, đều không phải là dạng đơn giản, đại Nữu Cỗ Lộc thị, ngoài mặt mềm mỏng nhưng lòng dạ ác độc, nếu không có năm đó khi cô còn nhỏ, ngẫu nhiên tận mắt nhìn thấy việc làm trong bóng tối của nàng, cũng sẽ không biết nàng rất thâm độc, cứ như vậy còn để cho nàng trước khi chết nhận được tước vị hoàng hậu, quý phi nương nương vừa vào cung liền được phong làm quý phi, kỳ thực cô nghĩ hoàng a mã cũng không hề muốn để cho gia tộc Nữu Cỗ Lộc thị phát triển an toàn ở phía sau lưng mình, chẳng qua là tình thế khi đó cần, sau lại có Đông quý phi thăng lên Hoàng quý phi, vừa hay có thể áp chế nàng, qua nhiều lần ăn trái đắng nên quý phi cũng coi như đàng hoàng hơn. Hiện tại, Đông Hoàng quý phi không còn, lại có ngươi cái người thái tử phi này, nàng cũng không áp chế được bốn người phi tử kia, bệnh cũng không chữa được, sống cũng chẳng qua là vì suy nghĩ an bài hậu sự mà thôi. Chỉ là người lúc sắp chết lời nói lại chưa chắc đã là thiện chí, ngươi nghe tai này lọt qua tai kia có thể quên liền quên, cô không muốn ngươi cùng nàng có nhiều dính dáng.”
Thái tử phi suy nghĩ một chút nói, “Quý phi nương nương nhờ ta chiếu cố thập a ca.”
“Hừ, chớ không phải là quý phi nương nương bị bệnh đến đầu óc mê muội, lúc nào thì đến phiên ngươi cái vị thái tử phi này đi chiếu cố tiểu thập? Chưa kể sẽ có tộc nhân Nữu Cỗ Lộc thị núp bóng ở đằng sau, sẽ không người nào dám động vào tiểu thập, trong cung chỉ có một mình Nghi phi có giao hảo tốt với quý phi nương nương là có thể chiếu cố hắn. Ngươi đừng đem lời nói khách khí của người ta mà xem như lời nói thật.” Thái tử nói thẳng.
“Ta đáp ứng rồi.”
“Ngươi bị bệnh sao?” Thái tử đưa tay lên sờ cái trán thái tử phi, “Không có phát nhiệt a, thế nào lại làm chuyện hết sức ngu xuẩn như vậy.”
“Không đáp ứng chẳng lẽ còn muốn ngay mặt cự tuyệt a.” Thái tử phi bắt lấy tay của thái tử, “Kỳ thực đáp ứng cũng sẽ không có gì to tát, chẳng qua là một cái nhấc tay mà thôi.”
Bất quá là một phần nhắc nhở, thái tử phi nghĩ Ôn Hi quý phi chỉ là muốn có thêm một phần an tâm mà thôi. Hay là sau này thập đại ca nhớ kỹ phần cảm tình này, cho dù không giúp thái tử, cũng sẽ không đứng ở bên bát a ca, về phần thập a ca mẫu tộc, cũng sẽ không để thập đại ca quyết định đứng ở bên kia, nhưng bất luận bọn họ có lựa chọn thế nào, thái tử mẫu tộc Hách Xá Lý thị tuyệt đối có thể cùng Nữu Cỗ Lộc thị chống đối nhau, bản thân Thạch gia mình cũng không thể khinh thường, bởi vậy chỉ cần hảo hảo kinh doanh, tiền đồ của Dục Khánh Cung là rất tươi sáng.
“Ngươi có thể chú ý nhiều chút là được.” Thái tử cũng không phản đối cái gì, dù sao đi nữa người hứa cũng không phải hắn, không cần hắn phải làm những gì, “Được rồi, Tĩnh Nghiên, ngươi không phải là chỉ có cuốn sổ sách này thôi chứ?”
Thái tử là một người thông minh, từ các hạng khoản của một quyển sổ sách là có thể nhìn ra thái tử phi tuyệt đối sẽ không chỉ có bấy nhiêu tiền, khẳng định còn có một bộ phận ẩn dấu.
Thái tử phi liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi muốn làm gì?”
“Ha hả, cô chẳng qua là muốn biết mà thôi.” Thái tử nhìn biểu tình của thái tử phi cũng biết bản thân mình đoán không sai, hắn cảm thấy rất cao hứng, thái tử phi quả thực chính là một tòa kim khố.
Thái tử ngồi ở bên người thái tử phi, ôm lấy thắt lưng thái tử phi, “Ài, cô trước đây thế nào lại không phát hiện phúc tấn nhà mình đích thực là một con gà mái đẻ trứng vàng chứ.”
“Này, nói thế cũng nghe được sao! Ta là gà mái, vậy ngươi chính là gà trống! Còn là một con gà trống công nghiệp!” Thái tử phi tức giận đến gõ đầu thái tử.
“Ha ha, cô nói sai rồi được chưa, nhưng mà phúc tấn ngươi lợi hại như vậy, sau này cô sẽ không buồn phiền chuyện tiền bạc.” Thái tử xoa xoa cái trán, lại nói rất vui vẻ.
Thái tử phi lại liếc mắt một cái, người này thực sự rất không khách khí a, không đợi cảm khái xong chợt nghe được thái tử lại nói, “Cô ngày hôm trước nhìn trúng một món đồ ở Tùng Đào Các, ngày mai phải đi mua ngay về.”
“Cái món đồ gì?” Tùng Đào Các là cửa hàng đồ cổ nổi tiếng ở kinh thành, còn có tổ chức nhiều buổi họp mặt, trong buổi họp mặt đó thường đem ra rất nhiều vật phẩm quý hiếm để vương công quý tộc tranh nhau mua, coi như là phòng đấu giá thời kỳ đầu.
“Đôi ngọc Tần triều, cô nhìn chất ngọc rất không phải phàm vật, tìm đọc sách cổ nghe nói là ngọc bội tùy thân của Tần Thủy Hoàng, đông ấm hạ mát, có thể kéo dài tuổi thọ.” Thái tử vốn có ý cưỡng ép mua, thế nhưng lúc đó có rất nhiều người muốn mua khối ngọc kia, bao gồm cả đại a ca, để không làm lớn chuyện, liền quyết định ở lúc Tùng Đào Các bán đấu giá thì mua lại.
“Ngươi đừng có nói quá xa a, Tần Thủy Hoàng ngọc bội còn không phải được chôn theo hay sao! Tám phần mười là hàng giả.” Thái tử phi một điểm cũng không tin, lăng mộ Tần Thủy Hoàng đến thời hiện đại còn chưa từng được người đào bới thành công, kết quả cư nhiên chạy ra một quả song sinh ngọc bội, quá giả đi.
Thái tử bất mãn trả lời, “Tần Thủy Hoàng băng hà rất đột ngột, ngươi cho là ngọc bội nhất định sẽ bị chôn cùng sao? Khối ngọc kia là thật, cô đã sờ qua, hiện giờ đã là vào đông, chất ngọc cầm vào tay rất ấm áp, mà giống như còn có giòng nước ấm chảy vào thân thể, làm tinh thần dễ chịu, đích thực bất phàm. Cô muốn mua làm thọ lễ dành sang năm tặng hoàng a mã.”
Thái tử phi vốn là định nói bạc cho ngươi không lo đi làm chính sự lại muốn đi mua đồ cũ, còn chưa nói lời cự tuyệt, chợt nghe được thái tử nói vậy, nghĩ thấy nếu mua được thì cũng có tác dụng lấy lòng lão Khang, vì vậy lại không nói cái gì, “Ta còn là lo lắng ngọc là hàng giả, ta muốn thấy tận mắt thì mới yên tâm cho ngươi mua lại.”
“Tùng Đào Các chẳng qua là một cửa hàng đồ cổ nho nhỏ, bọn họ dám có gan gạt cô?” Thái tử khinh bỉ nhìn thoáng qua thái tử phi, tuy rằng hắn đến Tùng Đào Các cũng không để lộ ra thân phận, thế nhưng khách nhân của Tùng Đào Các ít nhiều đều là vương công quý tộc, cho bọn hắn mấy lá gan đi nữa, bọn họ cũng không dám gạt người, “Chẳng lẽ ánh mắt cô lại có thể kém hơn so với ngươi?”
Thái tử phi bĩu môi, “Lúc hội đấu giá bắt đầu ta muốn đi xem.”
“Không được, ngươi có đến nơi đó cũng vô ích, chờ mua về ta liền lấy cho ngươi xem đi.” Thái tử nói.
“Giá khởi điểm là bao nhiêu.” Thái tử phi rất muốn cắn thái tử, thế nhưng qua năm mới thì vạn thọ của Khang Hi cũng sắp đến, năm nay cũng không thể cùng giống như năm ngoái, dùng phần thưởng gì đó mà Khang Hi tặng trả lại cho Khang Hi, sớm chuẩn bị vẫn là sáng suốt.
Thái tử duỗi một tay, xòe ra năm ngón, thái tử phi trừng mắt, “Năm nghìn lượng?”
“Năm vạn lượng!” Thái tử nói rõ.
Thái tử phi vỗ bàn một cái, “Dận Nhưng, chúng ta không mua, ngươi trực tiếp lộ ra thân phận cướp về là được rồi. Dù sao chuyện này trước đây ngươi cũng đã làm không ít.”
“Ngươi muốn cho hoàng a mã biết cô ỷ thế hiếp người mà giành được lễ vật vạn thọ đúng không.” Thái tử cũng trừng trở lại, “Cô muốn quang minh chính đại mua về, sau đó đưa cho hoàng a mã.”
Thái tử nói một tay để lên quyển sổ sách, cũng không phải không có bạc, tại sao phải keo kiệt cướp đoạt, hơn nữa hắn đường đường là một thái tử gia lại còn chưa từng thấy qua hội bán đấu giá bao giờ, nếu đã biết sẽ tự mình đi thăm quan một phen.
Bán đấu giá hay gì gì đó, vì sao có nhiều vương công quý tộc tham gia như vậy, phải đi xem thật kỹ một chút mới biết được.
“Giá quy định ngũ vạn lượng, chờ lúc bán đấu giá không biết sẽ bị nâng lên bao nhiêu!” Thái tử phi thì thầm, “Ngươi nào biết đâu rằng kiếm tiền khổ cực, cũng đúng, nói cho cùng ngươi đâu phải người kiếm tiền về.”
Thái tử phi yêu thương tiền.
“Cái này thì tính là gì, hoàng a mã vui vẻ so với cái gì đều tốt hơn.” Thái tử hai tay khoanh trước ngực, rất là bất mãn với ánh mắt thiển cận của thái tử phi.
“Hừ, ” thái tử phi không phản bác, suy nghĩ một hồi, “Ta chỉ cho ngươi mười vạn lượng, nếu như mua không được thì cũng đừng mua.”
“Ai, ” thái tử vừa định nói có lẽ sẽ thiếu, thấy mắt thái tử phi như dao nhỏ lườm lại đây, ngậm miệng, “Mười vạn lưỡng thì mười vạn lưỡng, cô nhất định có thể mua về.”
Thật sự đến ngày Tùng Đào Các mở phiên đấu giá, thái tử phi đã sớm chuẩn bị xong mười vạn lưỡng ngân phiếu giao cho thái tử, dặn dò, “Có thể dùng ít một chút thì dùng ít một chút, biết không?”
“Đã biết.” Thái tử cầm ngân phiếu trong tay, sau đó để Hà Ngọc Trụ thu vào ống tay áo, liền ngồi lên xe ngựa, chạy ra ngoài cung.
Thái tử phi nhìn xe ngựa dần dần đi xa, mí mắt giựt một cái, luôn cảm thấy có điều gì đó không hay, để Trữ ma ma bí mật phái người xuất cung, đến lúc đó trà trộn vào Tùng Đào Các, tùy thời có thể hồi bẩm động tĩnh về phiên bán đấu giá.
Điều không phải không tin tưởng thái tử, mà là sợ thái tử quá mức hào phóng, lúc bán đấu giá trực tiếp hét lên mười vạn lượng.
Thái tử với một bộ trang phục quý công tử bình thường dẫn theo Hà Ngọc Trụ còn có mấy người thị vệ bên người liền vào hội trường Tùng Đào Các, đi vào gian khách quý, an ổn ngồi xuống, không bao lâu chợt nghe được Hà Ngọc Trụ hồi bẩm nói đại a ca cũng tự mình dẫn người đến, còn có đám người Giản Thân vương, Trang Thân vương, mấy người đệ đệ cũng đều vào giúp vui.
Thái tử đưa tay vuốt cằm, thầm nghĩ những người này khẳng định đều đánh chủ ý vào song sinh ngọc, cho gọi Hà Ngọc Trụ qua phân phó, “Lúc thời điểm đấu giá lên đến bảy vạn lượng, ngươi phải đi tìm Tùng Đào Các chưởng quỹ, cho thấy thân phận của cô.”
“Vâng.” Hà Ngọc Trụ đáp ứng, cũng nắm tay thành quyền.
Tùng Đào Các thật sự có mấy món minh khí thật tốt, thế nhưng cũng không trân quý bằng song sinh ngọc, sau khi hội đấu giá bắt đầu, vương công quý tộc xuất thủ cũng không nhiều, tất cả đều đợi đến phiên song sinh ngọc lên sàn thì bầu không khí mới bắt đầu nóng lên một ít.
Giá quy định ngũ vạn, thái tử là người thứ nhất để thị vệ hô, “Năm vạn một ngàn lượng!” Thái tử sẽ không ngu ngốc mà vừa vào đã nâng giá lên quá cao, chuẩn bị dốc sức.
Tiếp đó đã có người hô, “Năm vạn năm ngàn lượng!”
Nghe được thanh âm này truyền ra, thái tử nhìn về phía gian phòng đại a ca, hừ một tiếng, kẻ ngu si. Không đợi hắn tức giận, trang thân vương cái kẻ có tiền này liền trực tiếp đem giá tăng lên, “Sáu vạn lượng!”
“Sáu vạn một ngàn lượng!” Lại có một người hô.
Người của chủ trì bán đấu giá vội vàng hét lên, “Sáu vạn một ngàn lưỡng lần thứ nhất!”
“Sáu vạn năm ngàn lượng!” Vừa nãy là đại a ca bên kia hô.
“Vô liêm sỉ, đại a ca không nghĩ tới thật đúng là một tay hào phóng!” Thái tử hận hận nói, thế nào thoáng cái gần lên tới bảy vạn lượng, trách không được lúc thái tử phi nghe được giá quy định là năm vạn thì lại giật mình như vậy, cứ tiếp tục thế này mười vạn lượng chắc chắn không đủ, vội vàng nháy mắt cho Hà Ngọc Trụ.
Hà Ngọc Trụ thấy thế lập tức liền rời khỏi gian phòng, đi tìm Tùng Đào Các chưởng quỹ.
Thái tử tiếp tục để cho người kêu giá, “Sáu vạn năm ngàn lẻ một lượng!”
Giá vừa hô lên, dẫn tới mọi người nghe được đều bật cười.
Thái tử bĩu môi, hắn là đang trì hoãn thời gian đây.
“Sáu vạn bảy ngàn lượng!” Giản thân vương lần đầu tiên mở miệng.
“Sáu vạn bảy ngàn lẻ một lượng!” Vừa nãy là người bên thái tử kêu.
“Sáu vạn tám ngàn lượng!” Đại a ca rất hào phóng.
Thái tử cười tủm tỉm, đối với thị vệ kêu giá, “Cho hắn thêm một lượng.”
Cái người thị vệ kêu giá kia da mặt đều nhíu, thái tử gia thật giỏi. “Sáu vạn tám ngàn lẻ một lượng!”
Hà Ngọc Trụ vội vã đi tìm Tùng Đào Các chưởng quỹ, không bao lâu liền thấy đại a ca thiếp thân công công Cao Tài, còn có đám người thân tín của Giản thân vương và Trang thân vương, liền hiểu ra những người này cũng là đến uy hiếp, hắn vội vàng dùng thân người nhanh chóng chặn ở phía trước, không để ý chưởng quỹ kia có phản kháng hay không, liền kéo hắn qua thấp giọng nói, “Thái tử nhà ta coi trọng khối ngọc bội kia, hôm nay đã nâng tới sáu vạn tám ngàn lẻ một lượng, các ngươi cũng nên dừng lại.”
Hắn vừa mới dứt lời, Cao Tài liền trừng mắt mà nhìn hắn, nghĩ đến lời đại a ca phân phó, lại bị Hà Ngọc Trụ nhanh chân đến trước, cũng trực tiếp cho thấy thân phận của đại a ca, Hà Ngọc Trụ chống nạnh mà nhìn Cao Tài thị uy, sau đó rồi hướng chưởng quỹ kia nói, “Chưởng quỹ, chính ngươi cân nhắc một chút đi.”
Một ít thân tín của các chủ tử khác nhìn thấy hai người của a ca đang tranh đoạt, một còn là hoàng thái tử, đều dừng chân không tiến thêm.
Tùng Đào Các chưởng quỹ vẻ mặt đau khổ, hắn biết song sinh ngọc cực kỳ quý trọng, cho nên chuẩn bị sớm xuất thủ, miễn cho chọc người mơ ước, thế nhưng chính là như vậy còn là đưa tới hai tòa núi lớn. Nếu đáp ứng thái tử rồi, thế tất nhiên sẽ đắc tội đại a ca, thế nhưng đáp ứng đại a ca, thái tử càng không buông tha, song sinh ngọc nguyên bản có thể nâng lên chừng mười vạn lượng, kết quả lúc này mới bảy vạn lượng đã không còn nâng lên được, những người này chính là thị uy, thật sự là không hiền hậu a.
Hắn thầm cắn chặt răng hàm, đối với Cao Tài ôm quyền, “Cao công công, hôm nay thái tử ra giá rất cao, cặp ngọc kia chính là của thái tử.”
“Vậy mới phải chứ.” Hà Ngọc Trụ mặt mày hớn hở vỗ vai chưởng quỹ, sau đó đắc ý nhìn Cao Tài, “Cao công công, đa tạ.”
“…” Cao Tài phất ống tay áo một cái xoay lưng lại với Hà Ngọc Trụ, lông mi khóe miệng lại nhăn nhó, quay về nhất định sẽ bị mắng.
Lúc này đã nâng tới bảy vạn lượng, thái tử tiếp tục để cho người bỏ thêm một lượng vào, biến thành bảy vạn lẻ một lượng, trong lòng nôn nóng Hà Ngọc Trụ thế nào còn chưa có hoàn thành nhiệm vụ, nhưng không nghĩ đến thoáng cái chợt nghe được chủ trì phiên bán đấu giá kia lúc nghe bảy vạn lẻ một lượng liền rất nhanh gõ ba cây búa, “Thành giao.”
Trong lòng thái tử nhất thời thư sướng không gì sánh được, song sinh ngọc là của hắn.
Phái người khứ thanh toán tiền, Tùng Đào Các chưởng quỹ cũng không thu một lượng bạc lẻ kia của thái tử mà để hắn mang hộp chứa song sinh ngọc về, thái tử khí định thần nhàn cùng đại a ca còn có mấy người đệ đệ, Giản thân vương Trang thân vương đám người chào hỏi, sau đó lên xe ngựa đi làm việc riêng.
Thái tử xuất cung cũng không chỉ có mỗi việc bán đấu giá viên cổ ngọc kia, mà còn có một chút chuyện riêng tư phải xử lý, ngồi ở trên xe ngựa, thái tử cầm khối song sinh ngọc kia xoay xoay nhìn ngắm, nhìn bên trong khối ngọc giống như có dòng nước lưu động, lại càng tỏ ra hài lòng không ngớt.
Đây coi như là vì chuẩn bị lễ vạn thọ cho hoàng a mã, hắn hào phóng xuất thủ một lần, chỉ với một khối ngọc này đã là vô giá, lại để cho hắn dùng bảy vạn lượng mua được, cái Tùng Đào Các chưởng quỹ kia nhát gan lại thức thời, biết bản thân mình không cất dấu nổi bảo vật quá mức quý trọng này, tiện nghi hắn.
“Hà Ngọc Trụ, lúc trở về, nếu thái tử phi hỏi, ngươi hãy nói song sinh ngọc này mua với giá chín vạn lượng, biết chưa?” Thái tử nói.
“Vâng.” Hà Ngọc Trụ không rõ thái tử gia tại sao phải gạt thái tử phi, nhưng vẫn là đáp ứng.
Nếu như hắn biết tiền thái tử dùng là của thái tử phi, khẳng định sẽ hiểu ra, thái tử đây là muốn bòn rút tiền để xài riêng.
Thái tử tính toán trong lòng, chờ mọi việc xong xuôi trở lại Dục Khánh Cung, thái tử phi thấy hắn sẽ chẳng hỏi gì đến việc dùng bao nhiêu bạc để mua lại, chỉ là cầm song sinh ngọc mà sợ hãi than.
Lúc thái tử phi thấy khối ngọc song sinh kia, không gian truyền đến cảm ứng run rẩy, quả thực đang dụ dỗ muốn đem ngọc làm của riêng, thái tử phi ngắm ngọc bội, nhìn ngọc chất, cầm vào tay cảm giác toàn thân nhộn nhạo, không nghĩ tới chỉ một khối ngọc bội lớn chừng bàn tay thê mà bên trong lại chứa đựng nhiều mã não tinh khiết đến như vậy.
Mã não rất trân quý, đây là cấp bậc linh ngọc, trách không được có thể kéo dài tuổi thọ.
Thái tử chứng kiến toàn bộ tinh thần của thái tử đều tập chung lên song sinh ngọc ở trong lòng bàn tay, mắt chiếu sáng, nhắc nhở, “Đừng xem, song sinh ngọc là muốn hiến cho hoàng a mã, ngươi thế nào lại không hỏi xem cô dùng bao nhiêu bạc mua lại?”
“Không phải là còn dư lại ba vạn lượng sao.” Thái tử phi cắn một miếng điểm tâm, cầm song sinh ngọc vẫn là trả lại cho thái tử, “Ngươi có thể đem phiên giá áp chế ở bảy vạn, còn dư lại ba vạn coi như là của ngươi. Vẫn là thật lợi hại nha.”
“Thế nào lại hào phóng như vậy?” Thái tử giật mình làm sao thái tử phi lại biết chuyện Tùng Đào Các nhanh như vậy, người luôn luôn coi của nặng hơn người như nàng, lúc này lại tốt bụng như vậy? Quay đầu kỳ quái nhìn thái tử phi.
“Ta luôn luôn là người tốt mà.” Thái tử phi cười hì hì, “Dù gì đi nữa bạc của ta cũng sẽ là của ngươi, ngươi cầm bạc sẽ dùng như thế nào, ta… ít nhất… Phải tin tưởng mà giao phó cho ngươi, đúng không.”
Nghe được thái tử phi nói như vậy, thái tử nghĩ mình ban đầu thật nhỏ mọn, ngược lại ngượng ngùng, mím môi một cái buông lời bảo đảm, “Ngươi yên tâm đi, trong lòng cô cũng đều biết. Ừ, sau này bốn phần lợi nhuận chia cho cô, cô cũng để cho ngươi thay cô tiếp quản, cô cũng tin ngươi.”
Thái tử phi cười mà không nói, chỉ là gật đầu.
Thái tử nhìn phía thái tử phi, cũng lộ ra mỉm cười.
Tín nhiệm là tích lũy theo tháng ngày mà thành lập, thái tử phi muốn cho thái tử biết, từ hôm nay về sau, mình sẽ cho cho hắn sự tín nhiệm còn có góp sức, để thái tử từ đáy lòng cũng yên tâm.
Dục Khánh Cung ngày hôm nay trôi qua thật dài, hết thảy đều là vì sau này, để tất cả mọi người đều được sống tốt.