Thái tử điện hạ quyết định phải kìm kẹp Tác Ngạch Đồ, ngày thứ hai sau khi lâm triều, có được thời gian rảnh hắn liền cho người đi mời Tác Ngạch Đồ đến Dục Khánh Cung một chuyến, sau đó tự mình về Dục Khánh Cung trước chờ.
Tác Ngạch Đồ sáng sớm lên triều cũng chuẩn bị sau khi bãi triều sẽ đi đến Dục Khánh Cung tìm thái tử, vừa vặn thấy thái tử thị vệ truyền đạt lời thái tử điện hạ nói, cũng liền lập tức hướng Dục Khánh Cung chạy tới.
Trong ngực hắn còn cất mười vạn lượng ngân phiếu, nguyên nhân là do thái tử cùng hắn từ từ xa lạ, hắn phát giác không ổn, đêm qua nằm lật qua lật lại nghĩ biện pháp ứng đối, làm cho thái tử nhớ tới tình cảm hồi trước, nghĩ vậy liền muốn đem bạc theo.
Thái tử từ năm ngoái liền bắt đầu càng tỏ ra thanh liêm, không hề từ chỗ hạ quan bên dưới thu lấy lợi lộc, cũng tự mình chủ động chặt đứt khoản lợi nhuận từ Giang Nam, hắn đã sớm quen thược với một thái tử tham lam, bây giờ chợt biến đổi khiến hắn không thích ứng được, nhìn thái tử mọi ngày đều đặt công vụ lên trên hết, còn liên tiếp được hoàng thượng ngợi khen, nhân tiện nói thái tử đây hết thảy thay đổi cũng là vì sự mong đợi của hoàng thượng. Tuy rằng hắn thấy thái tử có thể làm được đến mức này rất là không tệ, thế nhưng ở trong hoàng cung, tại trong triều đình, không lo ăn mặc thì có ích lợi gì, cũng như đều phải cần bạc lo lót nhiều nơi, thái tử thiếu hụt các khoản tiền thu, chỉ dựa vào tiền lương hàng tháng thì có thể chống đỡ được bao lâu?
Thái tử ở thư phòng Dục Khánh Cung chờ Tác Ngạch Đồ, cũng không biết dự định của Tác Ngạch Đồ, khi thấy Tác Ngạch Đồ cẩn thận từ trong lòng ngực móc ra một xấp ngân phiếu một nghìn lượng, hắn mới ngạc nhiên nói, “Tác đại nhân đây là?”
Tác Ngạch Đồ tuy rằng không nỡ rời xa chồng ngân phiếu lớn như vậy, nhưng rốt cuộc vẫn là nhẹ nhàng mà đặt lên trên bàn, “Cựu thần biết thái tử không phải lo đến ăn mặc, nhưng trong cung các nơi đều là cần dùng đến bạc, ngài lại không có các khoản tiền thu khác, cựu thần không lúc nào là không lo nghĩ đến thái tử điện hạ, trong đêm qua quyên góp một ít bạc lẻ này, cũng là có thể giúp đỡ thái tử điện hạ trong cơn nguy cấp.”
Thái tử nghe vậy trong lòng khẽ nhúc nhích, nghĩ đến từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ hoàng a mã, người để ý hắn nhất đó là Tác Ngạch Đồ, tuy nói ông ta leo lên địa vị càng cao càng tỏ ra không coi ai ra gì, nhưng rốt cuộc vẫn là đứng sau lưng hắn, điểm ấy tình cảm hắn vẫn ghi nhớ. Thế nhưng, Tác Ngạch Đồ muốn gom góp xuất ra mười vạn lượng hắn cũng không tin, cái ông cậu ngoại này sợ là ngay đến thái tử phi hiện nay của hắn cũng so ra kém hơn.
“Cô trước hết cám ơn Tác đại nhân.” Thái tử cũng không khước từ, liền theo đó đáp ứng, vẫy Hà Ngọc Trụ tới đem chồng ngân phiếu cất vào.
Tác Ngạch Đồ nhìn bóng lưng Hà Ngọc Trụ đi xa, ánh mắt ẩn chứa ý không nỡ, nhưng thái tử nhận lấy ngân phiếu của hắn, trong lòng hắn vẫn là vui vẻ, việc này nói rõ hắn đã đút lót thành công, thái tử hiện tại đúng là đang cần tiền, “Thái tử điện hạ không cần phải nói vậy, đây đều là chuyện cựu thần nên làm vì thái tử điện hạ.”
Thái tử cười khoát khoát tay, “Được rồi, hôm nay gọi ngươi qua đây, không phải nói việc này. Cô có việc muốn giao phó cho tác đại nhân.”
Tác Ngạch Đồ vừa nghe, tinh thần chấn hưng, “Thái tử điện hạ xin phân phó, cựu thần nhất định làm được.”
“Cô biết ngươi có thể, ” thái tử liếc mắt nhìn Tác Ngạch Đồ một cái, cười khẽ.
Tác Ngạch Đồ nghe được tiếng cười của thái tử, trong lòng có chút không yên, “Thái tử điện hạ, ngài nói đi.” Hắn có loại cảm giác, việc thái tử điện hạ muốn hắn làm cũng sẽ không phải việc mà hắn thích làm, nhìn thái tử cái người hắn trông từ nhỏ đến lớn này, Tác Ngạch Đồ nghĩ có chút nhìn không thấu.
“Kỳ thực điều không phải đại sự gì, cô chẳng qua là muốn Tác đại nhân quy ẩn rút lui khỏi quan trường mà thôi.” Thái tử gõ nhẹ mặt bàn, hai mắt lại chăm chú nhìn vào trên mặt Tác Ngạch Đồ.
Tác Ngạch Đồ cả kinh, lấy lại tinh thần lại vội hỏi, “Thái tử điện hạ, đây là vì sao? Cựu thần ở trên triều mới có thể thời khắc đều chiếu cố ngài được a.” Trong tay vẫn cầm chức quyền to, đột nhiên có người muốn hắn thối lui, cái này hắn vẫn là không làm được.
“Tác đại nhân đừng vội, nghe cô từ từ giải thích.” Thái tử biết Tác Ngạch Đồ sẽ có cái phản ứng này, cười để cho hắn yên tâm xuống, “Cô để Tác đại nhân ẩn lui cũng không phải làm cho ngươi từ nay về sau rời xa triều đình, chẳng qua là ngộ biến tùng quyền (là tạm thời thích nghi với sự thay đổi đột ngột). Ở năm thứ hai mươi bảy, Nạp Lan Minh Châu đã bị cách chức, hiện giờ đứng ở phía sau đại a ca Dận Thì, vì hắn bày mưu tính kế, không ảnh hưởng chút nào đến địa vị đại a ca, mà bản thân của hắn cũng đứng vững vàng. Ở trên triều tuy nói đại a ca có thể có địa vị ngang cô, thế nhưng thật sự mà nói, đại a ca lại xa xa không bằng cô, điều đầu tiên đó là Tác đại nhân ngươi còn đang tại vị.”
“Đã như vậy, vậy thái tử điện hạ ngài cũng nên hiểu cựu thần có mặt ở trên triều là rất có lợi a.” Tác Ngạch Đồ vội hỏi.
Thái tử dựng thẳng một ngón trỏ lên, lắc qua lắc lại, “Tác đại nhân, ngươi sai rồi, thiếu Minh Châu, hướng lên trên chỉ còn một mình ngươi là chi thần quyền cao chức trọng, ngươi nói hoàng a mã sẽ để ngươi yên vị mãi như thế?”
Thái tử nhìn Tác Ngạch Đồ, nhìn sắc mặt hắn chợt biến, “Hiện nay vị trí thái tử của cô đã ổn định, thế nhưng càng ổn định, quyền thế của ngươi cũng sẽ theo đó lớn mạnh, một ngày trong triều chỉ có một bè phái lớn mạnh, đó chính là bia ngắm sáng loáng đang muốn ăn đòn, ngươi nói xem có phải không.”
Tác Ngạch Đồ không có gật đầu cũng không có lắc đầu, nhưng hắn hiểu lời thái tử nói là sự thực, làm một thần tử đã từng là tâm phúc của hoàng thượng đương nhiên biết tầm quan trọng của việc cân đối quyền lực, vẫn xuôi chèo mát mái, an an ổn ổn tiến lên đỉnh cao quyền lực, hôm nay đối mặt sự thực, làm cho hắn không thể nào thích ứng kịp.
“Cô không nói cái khác, chỉ nói riêng lần này ngươi tự ý quyết định chuyện Giác La Vĩnh Đào cô cũng đã rất bất mãn.” Thái tử thấy Tác Ngạch Đồ không đáp lời, tiếp tục nói, “Khi cô chưa nắm rõ tình hình không cho phép tự ý hành động, tùy ý bán mặt mũi của cô, Tác đại nhân, ngươi nói cô có bao nhiêu danh tiếng mặc cho các ngươi bôi nhọ?”
Tác Ngạch Đồ giờ mới hiểu được thái tử còn vì việc hôm qua bất mãn, lập tức mồ hôi lạnh ướt phía sau lưng, quỳ xuống, “Thái tử điện hạ, là cựu thần suy nghĩ không thỏa đáng.”
“Đứng lên, ” thái tử giơ tay lên để Tác Ngạch Đồ đứng lên, ngoài miệng vẫn như cũ nói rằng, “Tác đại nhân, ngươi là cậu ngoại cô, cô cũng luôn luôn thân thiết với ngươi, ngươi vốn nên vì cô suy nghĩ, vì sao chỉ nghĩ cho lợi ích bản thân, làm tổn hại danh tiếng cô như vậy? Cô thường ở kinh thành, những người cấp dưới đó tốt hay xấu hết thảy đều không rõ ràng lắm, nếu là có loại người đại gian đại ác, vẫn dùng mặt mũi của cô đi đổi lợi ích cho bọn họ, cô làm sao có thể đối mặt với hoàng a mã?”
Tác Ngạch Đồ bị nói xong dưới chân đứng không vững, liền quỳ xuống, “Cựu thần có tội, mong rằng thái tử điện hạ tha thứ.”
“Ngươi đã biết sai, bắt đầu từ hôm nay thường xuyên ăn năn hối cải mới phải, cô mới vừa rồi nói cho ngươi, việc muốn ngươi ẩn lui, ngươi suy tính thế nào.” Thái tử lúc này đột nhiên đem lời ban nãy nói lại.
Tác Ngạch Đồ nhất thời không phản ứng kịp, lộp bộp gật đầu, đợi hoàn hồn mới có chút hối hận, thái tử thấy hắn gật đầu cũng mở miệng nói, “Ngươi gật đầu vậy thì tìm một cơ hội trình tấu việc ẩn lui, thối lui đến phía sau lưng cô, cũng sẽ không thường xuyên bị người công kích.”
“Thái tử điện hạ, gần đây cựu thần vẫn chưa phạm phải chuyện sai lầm gì, tùy tiện dâng tấu ẩn lui, hoàng thượng sợ là sẽ không cho phép.” Tác Ngạch Đồ nghĩ đến Khang Hi, mắt vội vàng sáng ngời.
“Sở dĩ cô muốn Tác đại nhân tìm một cơ hội. Chẳng qua là lui về phía sau lưng cô, giống như Minh Châu vậy, lại có gì không tốt, chỉ là tạm thời mà thôi, sớm muộn gì sẽ có ngày cho ngươi cơ hội trở lại.” Thái tử biết Tác Ngạch Đồ vẫn là không cam lòng, bất kỳ một ai theo đuổi quyền lực sẽ không dễ dàng buông tay xuống như thế, thế nhưng tai họa mà quyền lực mang tới thì một chút cũng không thể khinh thường, “Cô đã cùng ngươi nói rất rõ ràng, chính ngươi hồi phủ từ từ suy nghĩ lại một phen, ngươi phải biết rằng, cô cũng là vì nghĩ cho ngươi.”
“Thế nhưng Hách Xá Lý thị nếu không có cựu thần, có thể không lớn mạnh được như trước.” Tác Ngạch Đồ hít một tiếng.
“Tác đại nhân là muốn nhất thời vinh quang hay là lâu dài?” Thái tử chỉ là hỏi một câu như vậy.
Tác Ngạch Đồ không còn lời nào để khước từ, “Nghe thái tử nói, cựu thần sẽ tìm một cơ hội dâng tấu ẩn lui.”
“Ngươi cũng không cần lo lắng, đợi sau khi ẩn lui nên trông coi Hách Xá Lý bộ tộc nhiều một chút, nếu có người tài năng ngươi phải nhớ kỹ bẩm báo cho cô, cô sẽ chiếu cố một chút” Thái tử lại nói, “Ngươi tóm lại là cậu ngoại cô, cô sẽ ghi nhớ công lao của ngươi.”
“Vâng.” Tác Ngạch Đồ đáp, trong lòng có chua xót cũng có chút cảm động, nhất thời ẩn lui đổi lấy ngày sau an ổn cũng là đáng giá. Không bao lâu liền xin cáo lui, từ Dục Khánh Cung rời đi.
Thái tử nhìn bóng lưng hiu quạnh cô tịch của hắn cũng thở dài, uống qua một ngụm nước trà xanh, lại gọi Hà Ngọc Trụ đem mười vạn lượng ngân phiếu mang tới chỗ thái tử phi, để thái tử phi hỗ trợ tiền đẻ ra tiền, chính mình thì ở lại thư phòng tiếp tục xử lý việc riêng.
Thái tử phi ở lúc Hà Ngọc Trụ đưa tiền tới, bắt được mười vạn lượng ngân phiếu, biết được dặn dò của thái tử, cũng không nói gì đã thu vào, lại biết thái tử và Tác Ngạch Đồ mật đàm hồi lâu, nghĩ đến thái tử đã kìm chế Tác Ngạch Đồ, ngực để xuống.
Hai ngày sau, đó là việc Phụng Tiên Điện tế tổ, cái đó cùng thái tử phi không quan hệ nhiều lắm, thế nhưng thái tử lại gấp rút, ít bị thái tử thường xuyên làm phiền, thái tử phi cũng có thời gian rảnh tiến vào không gian nghỉ ngơi một chút, lật xem thư tịch nhìn có cái gì ở hiện tại cho phép tăng sức sản xuất, có thể làm ra phát minh nhỏ.
Củ cải đỏ từ lúc biết học vẹt, thái tử phi sẽ không dẫn nó tiến vào không gian nữa, có điều tiểu tử kia đã có ấn tượng, có đôi khi còn có thể hỏi thái tử phi, “Ngạch nương, cao cao muốn đi phòng đồ chơi.”
Phòng đó là một gian phòng đồ chơi trong không gian khu nhà cao cấp của thái tử phi, bên trong đồ chơi nào của tiểu hài tử đều có, cái gì mà phòng ở xếp gỗ, khe trượt, đường ray xe lửa các loại, đều không thể lấy ra nữa, lúc củ cải đỏ còn nhỏ thái tử phi lúc rảnh rỗi sẽ ôm nó vào chơi, hiện tại hơi lớn chút cái phúc lợi này cũng ngưng lại.
Thái tử phi bị nó cuốn lấy gây phiền phức, liền ngay tại sân viện mô phỏng theo phòng đồ chơi trong không gian chế tạo một phòng đồ chơi nho nhỏ như thế, thế nhưng tiểu tử kia dám nói phòng này không phải cái kia, thái tử phi cũng không có biện pháp, chỉ có thể dỗ hắn nhớ lộn, chính là cái này.
Thái tử phi còn không có cách tùy ý mang theo củ cải đỏ tiến vào không gian, chủ yếu là nó còn quá nhỏ dễ nói lỡ miệng, thái tử lại khôn khéo, nếu cho hắn biết, hoàn không chừng sẽ có chuyện gì, chỉ có thể chờ củ cải đỏ hiểu chuyện hơn nữa rồi tính.
Thái tử phi ngồi ở trên ghế sa lon, lật xem kỹ thuật chế tạo cái gương, đã chuẩn bị một phân xưởng từ sớm, bên trong thợ thủ công đang nghiên cứu cách chế tạo gương và thủy tinh, khi đó không gian còn không có tiến hóa, rất nhiều thư tịch cũng không có xuất hiện, sau khi không gian tiến hóa trong cung lại xảy ra rất nhiều chuyện, liền đã quên cái này.
Hôm nay, thái tử phi có tâm tình muốn kiếm tiền, tự nhiên lại muốn làm lại, lật xem không gian thư tịch, phát hiện bên trong có 90% là loại thư tịch văn học nghệ thuật, chỉ có 10% còn lại là khoa học kỹ thuật, còn có không chấm năm phần trăm đều là khoa học kỹ thuật cao cấp, thái tử phi liền thẳng thừng mắng thầm. Rất nhiều thứ bây giờ căn bản đều không làm được, lật xem đã lâu mới hé ra ghi chép về cách chế tạo thủy tinh, thái tử phi căn cứ theo tri thức khoa học mơ hồ của mình, đã có kỹ thuật chế tạo thủy tinh lại thêm kim loại chì hạng nhất, nghĩ liền đem ý tưởng mang đến phân xưởng bên kia, dân gian có rất nhiều cao nhân, có kỹ thuật bí mật, thủy tinh và gương sớm muộn có thể chế tạo ra.
Thái tử phi ở trong không gian đang lúc hái được một ít hoa quả, chuẩn bị chờ củ cải đỏ tỉnh lại sau đó cho nó ăn, liền ra khỏi không gian, phân phó Trữ má má một ít chuyện quan trọng xong bắt đầu đi đánh thái cực quyền.
Thái tử phi quá nhàn nhã tự tại, thái tử sáng sớm phải vào triều lại quá ư là khổ sở. Khang Hi ngồi trên ngai vàng tức giận, quan viên trên triều đều quỳ xuống, thái tử quỳ, đối với tai họa bất thình lình rất là không cam lòng, rồi lại không cách nào chứng minh được sự trong sạch của mình.
Vừa lâm triều, Khang Hi chỉ đích danh lễ bộ thượng thư Sa Mục Cáp ra khỏi hàng, trực tiếp đã đem một phần tấutấu chương ném tới trên mặt Sa Mục Cáp, “Thật là lớn gan, quy củ tế tổ Phụng Tiên Điện, ngươi đường đường một lễ bộ thượng thư vậy mà không biết, còn dám dâng một bản tấu như thế!”
Sa Mục Cáp sợ đến quỳ xuống dập đầu, thế nhưng ngoài miệng lại nói, “Vi thần tuyệt không nghĩ như vậy, thái tử đã thành niên, vi thần chỉ là, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì!” Khang Hi lạnh lùng nói, “Phụng Tiên Điện tế tổ từ trước chỉ có hoàng đế mới được nhập điện tế bái, ngươi dâng tấu đòi mời hoàng thái tử đến Phụng Tiên Điện quan sát, rắp tâm ở đâu!” Khang Hi nói xong mắt lạnh đảo qua thái tử, thái tử nghe được việc này cư nhiên cùng hắn có liên quan, lập tức trợn to mắt không dám tin tưởng, cái tên Sa Mục Cáp sao lại lớn mật như thế, cư nhiên kéo hắn xuống nước, sự tình tới quá đột nhiên, một chút xíu dấu hiệu cũng không có, thái tử chỉ có thể tùy cơ ứng biến, nghĩ vậy cũng đã quỳ xuống.
“Hoàng a mã, nhi thần cũng không biết việc này!” Thái tử đầu óc xoay chuyển thật nhanh, Sa Mục Cáp bị Hán hóa quá nghiêm trọng, luôn luôn đều ủng hộ con trai trưởng kế thừa, việc này vừa ra, cho dù ai cũng sẽ tưởng hắn chỉ điểm, nghĩ vậy trong lòng thái tử lại càng cảm thấy không ổn!
Khang Hi không có lên tiếng trả lời, thế nhưng sự tức giận vô hình lại làm cho các đại thần mỗi một người đều câm như hến, cùng quỳ xuống, “Hoàng thượng bớt giận!”
“Sa Mục Cáp thất trách đề xuất xằng bậy, cách chức quan.” Thanh âm của Khang Hi không mang theo một tia tâm tình, lại làm cho Sa Mục Cáp đang quỳ dập đầu cả người mất đi khí lực, bị thị vệ kéo xuống.
Khang Hi xử lý xong Sa Mục Cáp, vừa nhìn về phía thái tử, “Thái tử, thái tử hạ triêu xong quay về Dục Khánh Cung suy nghĩ một ngày.” Nói xong, Khang Hi phất tay, Lý Đức Toàn vội vàng hô, “Bãi triều!”
Khang Hi căn bản không cho thái tử cơ hội tùy cơ ứng biến, trực tiếp phạt thái tử sau khi bãi triều về nhà hối lỗi, thái tử không dám tin tưởng, nếu không giải thích, mặc cho hoàng a mã suy nghĩ lung tung, nhất định là cho rằng Sa Mục Cáp dâng bản tấu xằng bậy kia là do hắn gợi ý! Gấp đến độ đứng lên liền muốn đuổi kịp Khang Hi, “Hoàng a mã, nhi thần oan uổng!”
Bước chân của Khang Hi chậm lại một chút, nhưng không có dừng, thái tử nóng ruột mà gạt đám thái giám đang ngăn cản, “Hoàng a mã, ngài không tin hài nhi sao?”
Khang Hi nghe được hai chữ hài nhi, chậm rãi ngừng cước bộ, lại không xoay người, “Dận Nhưng, quay về Dục Khánh Cung đi, chớ không phải là lời của trẫm ngươi cũng không nghe?”
“Hoàng a mã!” Thái tử nghe được trong đầu kìm nén uất hận đến mức khó chịu, nhưng không có tiếp tục đi theo về phía trước.
Khang Hi cuối cùng là càng đi càng xa.
Thái tử cắn răng trở về Dục Khánh Cung, cho đòi người đi đến chỗ Sa Mục Cáp dò la chuyện hắn trình tấu, mới biết được Sa Mục Cáp ở trong bản tấu chương hướng hoàng a mã thỉnh cầu đưa hắn cái đệm bái lạy của vị hoàng thái tử là hắn này cũng đặt ở Phụng Tiên đại điện vòng trong.
Hoàng gia Phụng Tiên Điện tế tổ luôn luôn chỉ có một mình hoàng đế mới có thể tiến vào đại điện quỳ lạy, bất kỳ người nào khác đều không được đi vào, cử động này của Sa Mục Cáp không thể nghi ngờ chính là đang nhắc nhở hoàng a mã, hắn đã trưởng thành để có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế. Như vậy thế nào lại không khiến cho trái tim hoàng a mã nguội lạnh! Rõ ràng chính là hắn cái vị thái tử này có ý định chiếm hoàng quyền!
Thái tử nghe xong bản tấu của Sa Mục Cáp liền vỗ bàn một cái thật mạnh, mặt tràn đầy phẫn nộ, không nghĩ tới ở trước đêm tế tổ cư nhiên bị người hãm hại như vậy! Sa Mục Cáp luôn luôn đều là ra sức ủng hộ dòng chính, tuy rằng cùng hắn cũng không có giao lưu lén lút gì, nhưng hắn vẫn luôn luôn tôn sùng việc trưởng tử kế thừa, rõ ràng khiến mọi người cho rằng hết thảy đều là do hắn cái vị thái tử này sai khiến! Hoàn toàn là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng tắm không sạch!
Trách không được hoàng a mã sẽ đối với hắn giận chó đánh mèo như vậy, lần này người hãm hại hắn rốt cuộc là ai!
Sa Mục Cáp thật là cả gan, người giật dây thế nhưng đoán chắc hắn sẽ không sẽ không đối với Sa Mục Cáp đại thần luôn luôn ủng hộ dòng chính này quở trách động thủ, mới dám xuất ra một chiêu như thế!
Vô luận như thế nào, lúc này đây cũng làm cho hắn và hoàng a mã trong lúc đó nổi lên hiềm khích, hảo, tốt!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Buổi tối còn có một Chương, bù ngày hôm qua