Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 70

Cung Càn Thanh, Khang Hi ôm củ cải đỏ, cầm trong tay một đạo tấu chương, chỉ vào một chữ đơn giản tự dạy củ cải đỏ nhận thức, “Hoằng Thăng, cái này là chữ đại, nhớ kỹ chưa?”

Củ cải đỏ khéo léo gật đầu, “Nhớ kỹ, là chữ đại.”

Khang Hi nghe xong có chút vui vẻ, lại tự tay viết một chữ tiểu, “Ừ, còn cái này là chữ tiểu, nhớ kỹ chưa?”

Củ cải đỏ nhìn chòng chọc cái chữ nhỏ kia một hồi, lại gật đầu, “Nhớ kỹ, tiểu.”

“Hoằng Thăng rất thông minh, ” Khang Hi khen một câu, ngón tay lại quay về cái chữ đại kia hỏi, “Cái chữ này là gì?”

“Là chữ đại.” Củ cải đỏ lớn tiếng đáp.

“Cái này thì sao?” Khang Hi chỉ vào chữ tiểu hỏi.

Củ cải đỏ chưa trả lời ngay, cười híp mắt nhìn Khang Hi, vỗ tay nhỏ bé, “Hoàng mã pháp thật ngốc, người vừa mới nói là chữ tiểu. Ha ha.”

Lý Đức Toàn đứng hầu ở một bên nghe được liền cúi đầu cắn chặt môi không dám hé ra dấu vết muốn cười, Khang Hi thấy củ cải đỏ vẻ mặt đắc ý bộ dáng đáng yêu, vừa bực mình vừa buồn cười, bất quá lại thấy vui mừng, hài tử này nhưng thật ra so với Dận Nhưng hồi đó giống nhau, đều là có bản lĩnh đã nhìn thấy gì thì không quên.

Khang Hi nghĩ, chậm giọng nói, nhéo cái mũi nhỏ của củ cải đỏ một chút, “Tiểu tử kia, mới vừa rồi hoàng mã pháp là dạy ngươi nhớ chưa. Trong thiên hạ vẫn chưa có người nào dám nói trẫm ngốc, sau này đối với bậc trưởng bối ngươi cũng vạn lần không thể nói lời bất kính như vậy, biết không?”

Củ cải đỏ cứ một mực suy nghĩ, “Vì sao không ai dám nói a?”

“Bởi vì trẫm là hoàng đế.” Khang Hi ý vị thâm trường đáp.

“Nga.” Củ cải đỏ cái hiểu cái không gật đầu, “Ta biết hoàng mã pháp là hoàng đế, a mã ngạch nương đều nói qua. Thế nhưng hoàng đế là cái gì a?”

“…” Khang Hi bị hỏi, thấy nói về vấn đề này quá sâu, củ cải đỏ khẳng định nghe không hiểu, “Hoàng đế là vua của một nước, tất cả mọi người phải nghe lời hoàng đế nói.” Khang Hi nghĩ đây là lời giải thích không có ẩn ý của ông từ lúc chào đời tới nay.

“Nga.” Củ cải đỏ lại gật đầu, “Trách không được a mã phải nghe lời hoàng mã pháp nói. Nhưng ngạch nương nói cùng hoàng mã pháp không giống nhau.”

Khang Hi nghe xong thấy tò mò, “Ngạch nương ngươi đã nói với ngươi như thế nào?”

Củ cải đỏ cau cái lông mày nhỏ lại, nỗ lực hồi tưởng, sau đó dùng tay minh họa, “Ngạch nương nói hoàng mã pháp là người lớn nhất trên đời này.”

Khang Hi không nói gì thêm, nghe lời này cũng biết thái tử phi đây là đang trả lời hài tử cho có lệ, củ cải đỏ khẳng định nghe không hiểu những ý tứ này, mà thôi, chờ nó lớn thêm nữa ta sẽ dạy cũng không muộn, hiện tại tuổi mụ (tuổi ta) cũng mới hai tuổi rưỡi, chờ bốn tuổi khi đó có thể phải học.

“Hoằng Thăng, còn muốn học nhận biết mặt chữ không?” Khang Hi dự kiến cách thời gian dùng bữa tối còn có một chút, hôm nay tấu chương cũng không nhiều, cũng không vội, củ cải đỏ xuất hiện khiến ông nhớ tới hồi thái tử khi còn bé, lòng sinh cảm khái, nghe mùi sữa thơm trên người củ cải đỏ, cả lòng đều mềm xuống.

“Muốn, hoàng mã pháp dạy đi.” Củ cải đỏ được khen quá thông minh, chính đang vui vẻ gật đầu đáp ứng.

Khang Hi nghe xong cũng cười lại khen một câu, “Hoằng Thăng thật ngoan.” Thầm nghĩ, hài tử này nhưng thật ra thông minh nhu thuận, lại nghĩ đến cũng vào cùng độ tuổi này, mình đã dạy thái tử nhận thức chữ, nhưng một khi không thấy ai ở bên hắn liền đưa tay vẩy mực, không đủ tính nhẫn nại, ngược lại thì con trai trưởng hắn, tuổi còn nhỏ, tâm tính lại chịu ma sát được.

Thái tử phi nếu như biết Khang Hi khen củ cải đỏ có tính nhẫn nại tốt, tám phần mười là muốn chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to, Hồng Hài Nhi trong truyền thuyết đích thị là củ cải đỏ, bây giờ nó còn đang cao hứng, chờ nhận thức thêm vài chữ, thấy nhàm chán rồi mới bắt đầu tác quái.

Khéo làm sao, thái tử lúc này tới, chưa cho Khang Hi cơ hội nhận rõ tính tình hiếu động của củ cải đỏ. Khang Hi vừa muốn chọn chữ đơn giản dạy củ cải đỏ, thái giám Cung Càn Thanh lại truyền báo, “Thái tử điện hạ giá lâm!”

Khang Hi chỉ vào chữ thủ dừng một chút, đầu củ cải đỏ đã hướng về phía cửa nhìn lại, thái tử vừa xuất hiện, tiểu tử kia đã hô lên, “A mã!”

“Hoàng a mã cát tường, ” thái tử vào cửa, trước tiên hành lễ với Khang Hi, chờ Khang Hi cho miễn lễ mới đứng dậy nhìn Khang Hi và củ cải đỏ một chút.

Thái tử thấy củ cải đỏ vùi ở trong lòng hoàng a mã, hoàng a mã trong tay đang cầm sách, tình cảnh thật giống như xuyên qua vài chục năm trước, lúc hắn bằng tuổi này cũng vùi ở trong lòng hoàng a mã nhận thức mặt chữ, tuy nói tổ tông quy củ, ôm cháu không ôm con, nhưng khi đó, hắn cái gì cũng đều là ngoại lệ, vị trí quan trọng trong lòng hoàng a mã luôn luôn là hắn, hiện tại hắn đã trưởng thành, hoàng a mã lại già đi, lại nhìn thấy nhi tử được hoàng a mã ôm, trong lúc bất chợt tràn đầy cảm xúc.

“Dận Nhưng, tại sao cũng tới đây?” Khang Hi thấy thái tử đứng yên, mở miệng nói trước.

Thái tử nghĩ đến vài chục năm giáo dục tha thiết của hoàng a mã đối với mình, cho tới nay mình cũng vẫn cho rằng đó là đương nhiên, ương ngạnh ngang ngược kiêu ngạo, luôn luôn muốn hoàng a mã quan tâm, hôm nay tỉnh ngộ lại, lại bắt đầu va chạm với hoàng quyền cùng phụ tử thân tình xung đột, vành mắt có chút nóng lên, ám thầm hít một hơi bình phục tâm tình, “Hoàng a mã, nhi thần nghe nói ngài muốn đem Giáng Phúc nuôi bên mình, sợ Giáng Phúc không nghe lời chọc ngài tức giận, cho nên mới sang đây xem.”

“Thế nào, lo lắng Hoằng Thăng nuôi ở bên người trẫm không tốt?” Ánh mắt của Khang Hi ở trên người thái tử đảo quanh, thấy hắn nghe xong lời này trong mắt có chút quýnh quáng, nhưng thật ra trong lòng lại buông lỏng.

“Hoằng Thăng có thể được nuôi ở bên người hoàng a mã đó là phúc khí của nó, nhi thần làm sao lại lo lắng.” Thái tử vội vàng nói, thanh âm lại có chút trầm thấp xuống, “Hoằng Thăng hiếu động lại bướng bỉnh, nhi thần sợ nó không hiểu chuyện giống như nhi thần ngày trước vậy, chọc ngài mất hứng.”

“Bảo Thành, lúc nào lòng của ngươi lại xem trọng mấy chuyện này như vậy?” Khang Hi nghe được lời của thái tử, nghĩ đến những chuyện trước kia, còn cộng với hai tháng chưa cho thái tử sắc mặt tốt, hôm nay đơn độc đối mặt với đứa hài tử mà mình thương yêu này, trong lòng mềm nhũn ra, “Trẫm là hoàng a mã của ngươi, ngươi là thái tử mà trẫm xem trọng, chớ suy nghĩ miên man.”

Trong Khang Hi tẩm điện, Lý Đức Toàn chẳng biết lúc nào đã lui xuống, chỉ có Khang Hi, thái tử, củ cải đỏ ba người ở, thái tử nghe được Khang Hi nói, trong lòng nhẹ nhàng một ít, trong mắt lại chứa lệ, cảm động quỳ xuống, “Nhi thần không dám cô phụ kỳ vọng hoàng a mã.”

“A mã, mau đứng lên.” Củ cải đỏ đã từ trong lòng Khang Hi nhảy xuống, chạy vội tới bên người thái tử lôi kéo, “A mã, người không yêu cao cao sao?”

Củ cải đỏ nói, môi rung rung, giọt nước mắt ủy khuất từ trong hốc mắt chảy ra, “Ngươi và hoàng mã pháp muốn đem cao cao bán sao?”

Khang Hi và thái tử đang ở lúc bồi dưỡng phụ tử tình thâm, bị lời này của củ cải đỏ làm cho hồ đồ, thái tử đứng dậy kỳ quái nói, “A mã lúc nào nói muốn bán ngươi?”

Từ đầu tới đuôi không hề nói, tiểu gia hỏa này lấy ý nghĩ đó từ đâu vậy?

“Người muốn đem ta đưa cho hoàng mã pháp, người nói ta bướng bỉnh không nghe lời, hoàng mã pháp không muốn, còn quỳ cầu hoàng mã pháp, ” củ cải đỏ khóc nức nở thật giống như đã bị bán vậy, “Ta muốn tìm ngạch nương!”

“Ngươi nghe lầm!” Thái tử thái dương gân xanh nhảy lên, “Hoàng mã pháp muốn ngươi ở cùng vài ngày, nghe hiểu chưa?”

“Thực sự không bán?” Củ cải đỏ mũi còn hồng hồng, hình như thấy Khang Hi tương đối có thể tin, ngước mắt nhìn Khang Hi, “Hoàng mã pháp, a mã nói là sự thật sao?”

Khang Hi gật đầu, lại hỏi, “Hoằng Thăng, a mã ngươi chỉ nói ngươi bướng bỉnh này kia, ngươi làm sao lại nghĩ đến muốn bán ngươi?” Người nào vô liêm sỉ như thế truyền thụ cái ý niệm này cho hoàng tử hoàng tôn.

“Hoàng mã pháp, là ngạch nương nói.” Củ cải đỏ đưa tay xoa xoa nước mắt, “Dạy ta phải nghe lời.”

Khang Hi nghe được là thái tử phi nói, hai hàng lông mày giơ lên, “Thái tử, lẽ nào thái tử phi quản giáo Hoằng Thăng, dám nói Hoằng Thăng không nghe lời thì bán hắn sao?”

“Hoàng a mã điều này sao có thể.” Thái tử kêu oan cho thái tử phi, “Hoằng Thăng thích nghe cố sự, ngày đó nó nhổ một chậu mực lan mà nhi thần yêu thích, thái tử phi bèn kể cho nó nghe về một câu chuyện của một cậu bé ngoan và một cậu bé hư, nhi thần khi đó nghe xong cuối cùng là nói tiểu hài tử hư không nghe lời bị người què lừa bán, đây chẳng qua là dạy Hoằng Thăng nghe lời hiểu chuyện mà thôi, không biết sao lại bị nó nghe thành không nghe lời sẽ bán.”

Nghe xong lời giải thích của thái tử, sắc mặt của Khang Hi mới hòa hoãn lại, “Hoằng Thăng mới bây lớn, sau này chuyện xưa hắn nghe không hiểu thì bảo thái tử phi không nên dạy, miễn cho dạy hư.”

“Nhi thần đã hiểu.” Thái tử vội vàng đáp.

Canh giờ đã không còn sớm, thái tử cũng không còn nhiều thời gian dài liền muốn xin cáo lui, củ cải đỏ thấy thái tử phải đi, tự động đi theo muốn rời đi, cả ngày hôm nay nó chưa từng thấy thái tử phi, rất muốn quay về Dục Khánh Cung.

“Hoằng Thăng, ngươi phải ở lại với hoàng mã pháp.” Khang Hi gọi củ cải đỏ lại.

Thái tử cũng ngừng cước bộ, quay đầu hướng về củ cải đỏ đang đi theo sau lưng, “Ngoan nghe lời, trước tiên ở bên hoàng mã một đoạn thời gian ngắn, biết không?”

“Tại sao vậy?” Củ cải đỏ vẫn là không hiểu để làm chi mà nó phải ở lại.

“Bởi vì hoàng mã pháp thích Hoằng Thăng.” Khang Hi cười nói, hướng về phía củ cải đỏ vẫy tay, “Qua đây, ở chỗ hoàng mã pháp có rất nhiều thứ Hoằng Thăng muốn chơi muốn ăn, ở lại không tốt sao?”

Củ cải đỏ do dự, “Thật vậy chăng?”

“Thực sự.” Thái tử hồi đáp, “A mã khi còn bé đều là ở chỗ này.”

“Vậy con ở lại đây đi.” Củ cải đỏ chung quy không cưỡng lại được đồ ăn ngon, ở Dục Khánh Cung đồ ăn ngon cũng không ít, thế nhưng mỗi loại đều chỉ có thể ăn một chút.

Khang Hi và thái tử nghe được củ cải đỏ nói đều nở nụ cười, hài tử vẫn là hài tử, ăn ngon vui chơi.

Thái tử thấy củ cải đỏ nghe lời, cũng từ hoàng a mã người này đặt được mong muốn khôi phục tình phụ tử hòa hợp trong dĩ vãng, tìm Lý ma ma và Cam Dược ở lại Cung Càn Thanh hầu hạ củ cải đỏ tỉ mỉ phân phó một việc, liền mang theo tâm tình tốt trở về Dục Khánh Cung.

Thái tử phi ở Dục Khánh Cung chờ tin tức, một ngày đêm không thấy được củ cải đỏ, cảm thấy kỳ quái, nghĩ không biết tiểu tử kia buổi tối có lạ chỗ ngủ được không, có nháo khóc hay không, thẳng đến lúc thái tử trở về, nghe xong thái tử nói củ cải đỏ ở Cung Càn Thanh rất thoải mái mới yên lòng.

“Hoàng a mã còn là rất thích Giáng Phúc, ngươi yên tâm đi.” Thái tử nói, sau đó lại đem lời của Khang Hi truyền đặt lại một lần, “Hoàng a mã nói, sau này ngươi đừng kể những chuyện xưa lộn xộn kia, dạy hư hài tử. Ngươi biết ngày hôm nay Giáng Phúc hiểu lầm, cho rằng cô muốn bán hắn, hoàng a mã hỏi hắn ai nói không nghe lời sẽ bán, Giáng Phúc mở miệng đã nói là ngươi dạy.”

Thái tử phi há mồm mở thành một vòng tròn, “Lẽ nào dạy củ cải đỏ nghe lời cũng có tội?”

“Dạy hắn nghe lời không có tội, nhưng không phải là dạy như thế. Hoàng tử hoàng tôn, cao quý không gì sánh được, ai dám bán? Ngươi không nên truyền đạt một ý niệm sai lầm như thế trong đầu hắn.” giọng thái tử mang theo chút hả hê cười cợt.

Thái tử phi duỗi tay ở trên lưng thái tử bấm một cái, “Lúc ta dạy bộ không phải ngươi ở ngay một bên sao, ai nói không nghe lời sẽ bán? Ta nhớ kỹ có người ở bên cạnh chính là nói như vậy.”

“Ha hả, cô thanh minh thì có ích lợi gì, Giáng Phúc lại nhớ rõ là ngươi nói.” Thái tử đắc ý.

Thái tử phi mặc kệ hắn, ngừng một hồi, lại có chút lo lắng, “Củ cải đỏ thực sự quá nhỏ, cái gì cũng sẽ nói ra, sau này có rất nhiều lời cũng không thể ngay trước mặt nó nói được, miễn cho bị người nghe thấy. ta hiện tại cũng không biết trong đầu nó nhớ những gì, chúng ta có nói qua chuyện gì kiêng kỵ không?”

Giờ phải nuôi ở bên người Khang Hi một đoạn thời gian, với mưu mô của con cáo già Khang Hi kia, củ cải đỏ lại là một hài tử tâm tư đơn thuần, có thể che giấu cái gì?

“Ngươi lo lắng cái gì, chúng ta lúc nào ở trước mặt Giáng Phúc nói điều kiêng kỵ chứ?” Thái tử vẫn không cho là phải, có mặt hắn ở bên làm sao có thể để thái tử phi nói điều gì kiêng kỵ cho củ cải đỏ, “Quan tâm sẽ bị loạn, Giáng Phúc có thể để cho hoàng a mã giáo dưỡng một đoạn thời gian, nhất định có thể trưởng thành không ít.”

“Ta cũng mong muốn như thế chứ.” Thở dài

“Được rồi, đừng nghĩ Giáng Phúc nữa, lại đây, chúng ta nên sinh thêm nhiều đứa con trai trưởng.”

Cung Càn Thanh, Khang Hi tẩm điện một mực yên tĩnh.

“A mã và ngạch nương nhất định là đang muốn sinh đệ đệ.” Củ cải đỏ ngồi ở phía đối diện Khang Hi, mập mạp tay nhỏ bé trống hai bên cằm, vẻ mặt như đang suy tính.

Khang Hi nghe xong cười ha ha, thái tử đi không bao lâu, tiểu tử kia ngồi một chỗ lại không biết đang suy nghĩ gì, hắn cũng không có hỏi, lại không nghĩ rằng củ cải đỏ đột nhiên sẽ nói ra một câu nói như vậy. “Ai nói với ngươi?”

Củ cải đỏ hướng Khang Hi bên kia nhích lại gần, “Hoàng mã pháp, ta len lén nói cho ngươi, ngươi không thể nói cho người khác biết.”

Khang Hi vừa nghe, cảm thấy kỳ quái, lại nghĩ càng tỏ ra thú vị, “Hảo, không nói cho người khác.”

“Ta có đoạn thời gian muốn đi tìm ngạch nương nghe cố sự, a mã ngăn không cho. A mã nói, Giáng Phúc, có nghĩ là muốn đệ đệ?” Củ cải đỏ học giọng của thái tử, tiếng nói nét mặt của tiểu hài tử nhu mềm học theo đặc biệt khả ái, “A mã không cho ta trở lại tìm ngạch nương, nhất định là bắt ngạch nương sinh đệ đệ cho ta.”

Khang Hi nghe được lại nhịn không được cười, không nghĩ tới thái tử cũng sẽ cùng Hoằng Thăng nói như vậy, “Hoằng Thăng có muốn đệ đệ sao?”

“Muốn a, có đệ đệ là có thể chơi với ta. Là có thể cùng thập ngũ thúc và thập lục thúc tạo thành một nhóm chơi.” Củ cải đỏ vội vàng gật cái đầu nhỏ.

“Vậy nếu là đệ đệ muốn tranh đồ chơi? Muốn cướp thứ gì đó ngươi thích nhất, vậy phải làm sao bây giờ?” Khang Hi vừa cười mị hí mắt hỏi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đổi mới
Bình Luận (0)
Comment