Trọng Sinh Chi Thanh Thái Tử Phi

Chương 91

Ở trước khi thái y tới, thái tử phi ngồi hồi sức, xoa bụng dưới, đem không gian linh khí truyền vào thân, bình phục cái cảm giác khó chịu này, trong lòng đã biết vừa nãy là động thai khí. Xuất hiện ở thai kỳ được một tháng, Trữ ma ma cũng có chút kích động nhắc nhở qua chính mình, kinh nguyệt không đến, nhất định là dấu hiệu mang thai, lại qua ít ngày, nhũ mẫu của thái tử phi với kinh nghiệm mười phần đã khẳng định chắc chắn định chuẩn bị thông báo tin vui cho thái tử. Chỉ là thái tử phi không muốn bởi vì chuyện mang thai bị trục xuất hồi cung, để có thể tiếp tục ở ngoài cung hít thở thông khí, lựa chọn giấu đi. Vốn tự tin thân thể mình luôn luôn tốt, cưỡi ngựa thì đi chậm một nên nghĩ không ảnh hưởng toàn cục, kết quả thiếu chút nữa lại tạo thành sai lầm lớn.

Đợi lát nữa thái y lai chẩn mạch, thái tử sau khi biết thì sẽ nổi giận thế nào đây?

Nghĩ đến cái này, thái tử phi hơi nhíu mắt một chút, che giấu một tia lo nghĩ trong lòng, lại liếc trộm thái tử một cái, vừa nhìn lên lại đụng phải ánh mắt thái tử nhìn lại, chỉ phải giọng nói “Thái y làm sao còn chưa tới?”

Thái tử cũng không chú ý hành động mờ ám của thái tử phi, cho rằng thái tử phi là do khó chịu chặt, nghe xong cũng thúc giục theo, “Trữ ma ma, ngươi nhanh đi nói cho thái y nếu còn không nhanh tới, cô sẽ xử đẹp hắn!”

Thái tử vừa dứt lời, Hà Ngọc Trụ đã vội vã dẫn thái y tới xin chỉ thị, theo tới còn có Hoằng Thăng và thiếp thân thái giám của hắn.

Hoằng Thăng vừa vào doanh trướng, vội vàng chạy về phía thái tử phi, “Ngạch nương, ngài làm sao vậy, có chỗ nào khó chịu sao?”

Thái tử phi vô ý thức giang hai tay ra muốn ôm nhi tử, Hoằng Thăng lại bị thái tử nhéo, giáo huấn, “Trước hết để cho thái y xem mạch cho ngạch nương ngươi.”

Thái tử phi vi lúng túng sờ soạng mũi một chút, “Kỳ thực đã không còn việc gì.”

Thái tử nghe xong, hơi nhíu mày mà nhìn thoáng qua thái tử phi, “Làm sao có thểtùy tiẹn!” Nói xong chuyển hướng qua thái y đang thận trọng khép nép một bên, nhìn thấy vẫn là Phương thái y quen thuộc khiến thái tử nhíu mày, “Còn không mau đi xem mạch cho thái tử phi.”

“Vâng.” Phương thái y lên tiếng đáp ứng, nhanh chóng tiến lên biểu hiện tố chất và đạo đức nghề nghiệp của hắn.

Bắt mạch còn cần trang thiết bị, nhưng làm nghề y chuyên nghiệp, Phương thái y còn không cần đến trong chốc lát đã chẩn ra được đáp án, hắn lựa chọn trực tiếp bỏ qua ám chỉ đầy vẻ nôn nóng của thái tử phi, thành thật báo tin vui cho thái tử, “Chúc mừng Thái tử điện hạ, thái tử phi đã có thai được hai tháng, thai còn chưa ổn định, hôm nay chỉ là bị động thai khí nên mới cảm thấy không khỏe, cũng may thái tử phi thân thể luôn luôn khoẻ mạnh, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt. Nhưng ở trong giai đoạn an thai này, lại không thích hợp đi đường xa, miễn cho lại bị động thai khí nữa.”

Thái tử nghe được thái tử phi lại có tin vui, vui như mở cờ trong bụng, tiếu ý trên mặt không giảm, chỉ có thái tử phi đang giả trang đàng hoàng ngồi một bên biết ánh mắt thái tử nhìn qua giống như lưỡi dao sắc bén.

Nghe xong Phương thái y nói những lời này, thái tử vui vẻ phất tay nhân tiện nói, “Cô đã biết. Ngươi lui xuống phía dưới viết xuống mấy thang thuốc an thai đi. Hà Ngọc Trụ ngươi mang Phương thái y xuống phía dưới nhận thưởng. Trữ ma ma cũng đi theo nhìn, đợi sắc thuốc xong cẩn thận bưng lên.” Lại để cho người đi báo cho Khang Hi biết, sau đó mới đối với cung nữ hầu hạ nói, “Được rồi, tất cả lui ra.”

Thái tử phi kiến thái tử yếu vẫy lui mọi người, vội vàng đem Hoằng Thăng còn dính ở bên cạnh ôm lấy, có nhi tử ở đây, thái tử sẽ phải cho ta mặt mũi, không tùy tiện nổi giận. Tuy rằng tự mình giấu chuyện mang thai thật có chút không phúc hậu.

“Ngạch nương, ta lại sắp có đệ đệ phải không, thật tốt.” Hoằng Thăng thật cao hứng.

“Không chừng là muội muội đây.” Thái tử phi một biên đáp lời Hoằng Thăng, một bên vừa chú ý động tĩnh của thái tử. Rất không hay, thái tử ngay bên cạnh còn khoanh tay nhìn mẹ con tung hứng mà xem kịch vui, bắt được ánh nhìn dò xét của thái tử phi phóng tới, cũng không quên liếc mắt như trảm đao để bày tỏ sự bất mãn.

“Muội muội cũng tốt, ta đều thích.” Hoằng Thăng dỗ dành thái tử phi, cũng không quên để thái tử phát biểu ý kiến một chút, “A mã, ngươi nói có đúng hay không? Đệ đệ hay muội muội cũng đều tốt.”

“Ừ.” Thái tử thấy Hoằng Thăng hỏi, bỗng nhiên cười híp mắt nhìn thái tử phi, đáp, “Hoằng Thăng, ngạch nương ngươi hôm nay mệt mỏi rồi, ngươi về trước đến chỗ hoàng mã pháp của ngươi bên kia, hôm sau lại tới nữa.”

“Ách…” Thái tử phi vừa nghe, nụ cười trên mặt đều có chút cứng lại, thái tử người này đuổi người thật nhanh a, xem ra là không kịp đợi đến lúc chỉ còn hai người mới tính sổ, nghĩ vậy liền vội vàng nói, “Kỳ thực ta vẫn còn tốt, Hoằng Thăng ngồi chơi thêm một hồi cũng không sao.”

“Ngạch nương, a mã nói là hôm nay người quả thực mệt nhọc.” Hoằng Thăng đương nhiên biết thái tử phi động thai khí, càng chưa nói hắn cũng nghe ra a mã là đang muốn đuổi người, muốn ở riêng cùng ngạch nương phu thê vui vẻ một hồi, làm nhi tử hiếu thuận đương nhiên phải suy nghĩ vì cha mẹ, cười nói, “Nhi tử hay là trước trở lại, ngày mai lại tới thỉnh an người nữa.”

Không đợi thái tử phi giữ lại, Hoằng Thăng liền hành lễ lui ra.

Trong lúc nhất thời, thái tử phi cùng thái tử mắt trừng mắt, bên trong đại trướng an tĩnh.

Thái tử phi rất là nhẫn nhịn không mở miệng trước, thái tử cũng không rãnh rỗi mà tiếp tục trò đấu mắt, mở miệng trước, giọng nói rất là không hài lòng, “Nếu hôm nay không có chuyện động thai khí, ngươi lúc nào thì định nói cho cô ngươi có thai? Hử?”

Mang thai đã gần hai tháng, thái tử không tin thái tử phi lại không biết, nếu biết, lại chọn che giấu xuống để theo một đường tuần du, hôm nay còn dụ dỗ hắn cùng nhau cưỡi ngựa trên thảo nguyên, rốt cục nghĩ là nàng không thoải mái mới để cho thái y chẩn mạch lại phát hiện ra là động thai khí! Nghĩ tới đây, thái tử đều sắp tức giận đến nở nụ cười.

“Ngươi mang thai thị chuyện vui mừng, vì sao phải gạt cô? Ngươi cũng biết, ngươi không thèm để ý chút nào như vậy, hài tử trong bụng nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì phải làm thế nào?” Thái tử nghĩ tới đây, xiết chặt nắm tay, tức giận nhìn phía thái tử phi, “Lúc nào ngươi bắt đầu đối với huyết mạch hoàng gia không thèm để ý như vậy? Còn nữa, bởi vì là hài tử của cô, nên cô luôn luôn dung túng đối với ngươi, cho nên ngươi mới như vậy sao?”

“Dận Nhưng, ngươi nói cái gì đó! Cái gì mà ta không thèm để ý hài tử? Hài tử này tới đột ngột, ta lại đang đi theo trên đường, ta chỉ là muốn…” Thái tử phi còn chưa nói hết, liền bị thái tử cắt đứt.

“Ngươi chỉ là muốn tiếp tục đi theo, không muốn hồi cung. Cô biết!” Thái tử nhìn thái tử phi, “Ngươi chỉ muốn tiếp tục xuất hành, có thể nghĩ đến những người khác không? Hôm nay cưỡi ngựa, là ai muốn cô mang đi theo? Lúc ngươi làm những chuyện này, có từng đau lòng chút nào vì lừa gạt cô hay không?”

“Cô tin ngươi, ngươi lại gạt cô.”

Thái tử phi bị nói xong nhịn không được sinh ra áy náy cùng áy náy, lại không thể giải thích với Dận Nhưng là mình có cái pháp bảo không gian nghịch thiên, giữ được thai không phải là nói chơi, hơn nữa hôm nay quả thực động thai khí, trước thì gạt người, sau lại gặp chuyện không may, nói như thế nào đều là ở thế đuối lý, nhận sai mới là trang tuấn kiệt.

Còn chưa mở miệng nhận sai, thái tử đột nhiên cười khẽ một tiếng, trên mặt đeo nụ cười tự giễu, “Tĩnh Nghiên, cô đối với ngươi rất thất vọng, cũng” Cảm giác mình chính là một thái tử gia ngu ngốc.

Thái tử không đem vế sau nói ra, “Ngươi nghỉ ngơi trước, cô muốn yên lặng một chút.” Dứt lời xoay người liền đi ra ngoài.

“Dận Nhưng, Dận Nhưng ngươi nghe ta giải thích! Ta…” Thái tử phi ngay đến ống tay áo thái tử cũng nắm hụt, lại không dám hô to, chỉ có thể nhìn người ly khai, trong lòng cũng khổ sở, thấp giọng nói, “Ta biết sai rồi.”

“Chủ tử, người nên nhanh chóng trở về trên nhuyễn tháp, đừng để lại động thai khí.” Canh giữ ở ngoài doanh trướng Cam Lộ các nàng ở dưới sự phân phó thái tử đi vào hầu hạ thái tử phi, vừa vào trướng chỉ thấy thái tử phi có chút sa sút tinh thần mà ngồi xuống, chẳng biết thái tử cùng thái tử phi nói gì đó, thấy bộ dáng thái tử phi như vậy đều là lo lắng muốn chết.

“Bổn cung không có việc gì, bổn cung muốn yên tĩnh một chút, chớ quấy rầy.”

Thái tử phi bị thanh âm của Cam Lộ làm cho hoán hồn, lựa chọn lại nằm xuống cho dễ chịu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến câu nói kia của thái tử.

“Tĩnh Nghiên, cô rất thất vọng đối với ngươi…”

Đây không phải là giọng nói đùa giỡn giữa hai người trước đây, thái tử là thật rất thất vọng mới nói như vậy, thế nhưng vì sao trước đây hai người cũng không ít lần đối chọi nhau, còn giống như vô cùng cao hứng lấy nó làm niềm vui hằng ngày. Lần này chỉ là giấu diếm hắn một việc, cũng không phải sau đó sẽ không nói cho hắn, nghĩ tới đây, lại có chút khó chịu, “Ái Tân Giác La Dận Nhưng, đang êm đang đẹp ngươi tức giận cái gì! Ngươi thất vọng cái gì? Giống như bị ai đâm vào tim vậy.” Nghĩ cứng rắn nói thái tử sai, nhưng càng nói âm lượng càng thấp, cuối cùng thẳng thắn mặc niệm ở trong lòng, “Ta sai rồi còn không được sao, tốt xấu gì trong bụng ta còn có con của ngươi nữa, ngươi thế mà lại không cho ta mặt mũi a.”

“Còn muốn hài tử của ta gọi ngươi là a mã không? Không muốn đúng không, không muốn ngươi cứ tiếp tục yên lặng đi!”

A Q xong, thái tử phi hừ một cái thật dài, lần thứ hai oán giận, “Ngươi rốt cuộc tức giận cái gì a.” Chẳng bao lâu sau, lòng của nam nhân cũng có thể so với kim dưới đáy biển.

Biết được thái tử phi lần thứ hai có thai, hoàng thái hậu, Khang Hi cũng rất cao hưng, cũng quan tâm bào thai có ổn định hay không, Khang Hi cái lão gia tử này rất săn sóc mà để thái tử phi dưỡng thai, sau đó chậm rãi đem tống về kinh. Kế tiếp, thái tử phi là không thể đi theo, chân chính đại yến giữa Mãn và Mông còn đang ở phía sau, cái này cũng có ý nghĩa thái tử phi sẽ không nhìn thấy được.

Nhưng những đều này không phải là chuyện thái tử phi quan tâm hiện tại.

“Thái tử thật sự chỉ là nói như vậy?” Thái tử phi thấy Hà Ngọc Trụ đến đây thay thái tử truyền đạt lời từ biệt thân thiết, có chút nhíu mày nói rằng, đều sắp phải rời đi, thái tử còn không có nguôi giận? Ngay đến sang đây xem một chuyến cũng đều lười qua?

“Thái tử phi nương nương, thái tử điện hạ cùng hoàng tôn điện hạ đều ở đằng trước, chỉ là phái nô tài qua đây nói trước. Đợi thái tử điện hạ cùng hoàng tôn điện hạ nhất định sẽ tới.” Hà Ngọc Trụ vội vã nói, hắn đương nhiên nhận biết được chuyện thái tử điện hạ cùng thái tử phi giận dỗi, bất quá hắn không cho là chuyện gì lớn, thái tử và thái tử phi bao nhiêu năm nay đều nháo như thế rồi, cảm tình càng nháo lại càng tốt, vậy lần nháo này là chuyện tốt. Huống hồ thái tử phi bây giờ còn đang mang thai đây, thái tử làm sao có thể thật sự tức giận.

“Ừ, vậy ngươi đi về trước đi.” Thái tử phi nghe xong cũng nhẹ nhõm.

“Vâng.” Hà Ngọc Trụ hoan hỉ vui mừng mà lên tiếng trả lời, trở lại phục mệnh.

Ngoài dự liệu của Hà Ngọc Trụ, chờ Hoằng Thăng a ca qua chỗ thái tử phi nói lời từ biệt, thái tử đến một chút động tĩnh cũng không có, hắn có chút đứng ngồi không yên, hắn thế nhưng ở chỗ thái tử phi đã tự tin khẳng định đây, thế mà thái tử bây giờ còn chưa có ý định đi tìm thái tử phi.

“Chủ tử, ngày mai thánh giá vẫn là phải khởi hành sao?” Hà Ngọc Trụ cẩn thận hỏi.

Thái tử đang lật xem tấu chương trên bàn mà Khang Hi đưa tới, một trang rồi lại một trang, tâm tư căn bản không có ở chỗ này, nghe được Hà Ngọc Trụ nói, hắn nâng mí mắt lên một chút, dứt khoát gác cây bút trong tay, không nhịn được nói, “Hỏi cái này để làm chi.”

“Hồi bẩm chủ tử, là… Là như vầy…” Hà Ngọc Trụ đang nghĩ nên nhắc đến thái tử phi thế nào đây.

“Có lời gì mau nói.”

“Vâng, nô tài nên nói cho chủ tử. Trước đó ngài để nô tài qua chỗ thái tử phi, thái tử phi hỏi ngài.” Hà Ngọc Trụ chà xát tay.

“Thái tử phi nói cái gì.” Biểu tình thái tử có chút buông lỏng.

“Thái tử phi… Ách…” Hà Ngọc Trụ thiếu chút nữa đem chính mình tát tai, hắn đột nhiên nghĩ đến thái tử phi kỳ thực cái gì cũng chưa nói, là hắn tự cho mình thông minh biết thái tử phi là đang mong nhớ thái tử gia, mới có thể nói thái tử nhất định sẽ tới. Từ việc này hại hắn bây giờ nên nói thái tử phi hỏi thái tử điện hạ cái gì bây giờ? Hắn dám cả gan lừa gạt thái tử gia, nếu thật làm cho thái tử gia đi qua gặp mặt thái tử phi, sau lại phát hiện hắn bịa chuyện, đầu hắn cũng khó lòng còn dính trên cổ.

“Thái tử phi hỏi nô tài, chủ tử khỏe không.”

Thái tử còn muốn từ trong miệng Hà Ngọc Trụ nghe được cái lời hay ho gì, kết quả chỉ là một câu hỏi thăm như vậy, mím môi đến liếc mắt cũng không thèm liếc mắt nhìn Hà Ngọc Trụ, “Nói cho thái tử phi, cô rất khỏe mạnh.”

Hà Ngọc Trụ vừa nghe, trực giác nói cho hắn biết hắn sắp làm cho mọi chuyện đổ bể, trong lúc nguy cấp cái khó ló cái khôn, “Kỳ thực thái tử phi để nô tài tiện thể nhắn, là muốn gặp thái tử gia. Ngày mai thánh giá khởi hành, thái tử phi cũng muốn lưu lại phủ Đoan Kính công chúa an thai một đoạn thời gian rồi mới hồi cung, vẫn luôn luôn muốn gặp mặt chủ tử một lần mới an tâm.”

“Chỉ có mỗi việc này mà ngươi chần chừ cái gì? Hừ.” Thái tử nghe xong lời này, sắc mặt tốt hơn một ít, lại ngồi nhìn tấu chương một hồi, thấy Hà Ngọc Trụ không tiếp tục thúc giục, mới đem nắm tay tiến đến bên miệng, ho nhẹ một tiếng, “Khụ, được rồi, cùng cô đi qua chỗ thái tử phi một chuyến.”

“Vâng.” Hà Ngọc Trụ ngoài mặt an tĩnh nhưng thực tế trong lòng như con kiến bò chảo nóng nghe nói như thế quả thực như được đại xá, lớn tiếng đáp ứng.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cuối cùng cũng đã xong, các cô nương, còn có người nào ở đây không
Bình Luận (0)
Comment