Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 16



Mục Đồng không yên lòng thương thế của Lương Cẩm, vì vậy vừa rạng sáng ngày thứ hai, lại đi tới chỗ ở sơn động của Lương Cẩm hỏi thăm tình huống của nàng.

Nàng lúc đến đó, đã thấy Lương Cẩm xếp bằng ở trước sơn động, trong tay nâng một cái chân giò nướng kỹ, ăn đến vui thích, nhất thời sửng sốt.
"Sư tỷ! Ăn điểm tâm sao?"
Lương Cẩm nhìn thấy Mục Đồng, vung vẩy chân giò trong tay, cười nói.
Mục Đồng trêи trán hạ xuống vài đạo hắc tuyến, lúng túng khoát tay áo một cái:
"Không cần."
Nàng cho rằng Lương Cẩm chịu trọng thương hôm qua nên phải có chút thời gian yên tĩnh an dưỡng, nhưng không ngờ nàng ngày thứ hai liền sinh long hoạt hổ bò lên ăn bữa tiệc lớn.

Nàng ngồi vào bên người Lương Cẩm, nhìn nàng không hề chú ý hình tượng hai ba gặm liền đem cái chân giò kia gặm xong, cuối cùng còn đem cái xương lợn kia ném tới trong đống lửa, chính mình thì lại chạy đi bên bờ đầm trong suốt rửa tay một cái.
"Ngươi tổn thương trêи vai đã tốt rồi?"
Mục Đồng thấy Lương Cẩm qua lại nhanh nhẹn, cho nàng một loại ảo giác rằng Lương Cẩm vẫn chưa bị thương, vì vậy có câu hỏi này.
"Không có gì đáng ngại."
Lương Cẩm dùng tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai trái, tỏ ý cho Mục Đồng rằng xương gãy trêи vai dĩ nhiên đã dùng thanh trúc cố định lại rồi, đối với sinh hoạt hàng ngày cùng tu luyện cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn.

Mục Đồng nhưng lại nhíu nhíu mày, nói:
"Ngươi hai ngày này vẫn là đem khinh công thả xuống, chờ thương thế tốt rồi lại nói."

Lương Cẩm nghe vậy, cười gật đầu:
"Ta hiểu được, sư tỷ chớ quan tâm."
Mục Đồng không biết Lương Cẩm đến tột cùng có đem lời của nàng nghe vào hay không, thấy nàng gật đầu, hơi hơi yên tâm, chợt nhớ tới một chuyện, lại nói:
"Cái Vương Sa kia cũng không phải tiểu nhân vật bình thường, hắn lúc trước cùng một đệ tử ngoại tông tên là Ngô Minh lui tới mật thiết, cái Ngô Minh kia chính là đệ tử Luyện Khí tầng tám, hắn mặc dù không nhất định sẽ vì huynh đệ họ Vương ra tay, nhưng nếu là tìm tới, ngươi có lẽ phải cẩn thận."
Từ thời điểm lúc Lương Cẩm lần thứ nhất bẻ gẫy tay của Vương Mạc, Mục Đồng liền biết, trong xương Lương Cẩm đặc biệt kiên cường hiếu thắng, nàng nhìn mặc dù hiền hoà, nhưng tính tình kì thực hung hăng tàn nhẫn, bằng không hôm qua cũng sẽ không lấy phương thức như vậy đem Vương Sa đánh cho tàn phế.
Nàng tính cách rõ ràng dứt khoát hiếu thắng, không chịu hướng về người chịu thua, mà thiên phú của nàng trước kia bị mai một cũng đang nhanh chóng triển lộ, chính là bởi vì chuyện này mà Mục Đồng mới đặc biệt lo lắng cho nàng, càng là người ưu tú, càng dễ dàng bị người căm ghét.
Lương Cẩm biết hảo ý của Mục Đồng, gật đầu đồng ý.
Thời gian lại qua hai tháng, thương thế trêи vai của Lương Cẩm tốt lên đến thất thất bát bát*, sáng sớm hôm đó, Mục Đồng lại tới tìm Lương Cẩm, đúng lúc gặp Lương Cẩm ra ngoài, nàng liền ở ngoài sơn động chờ đợi.
(*thất thất bát bát: bảy tám phần)
Một lát sau, Lương Cẩm còn chưa trở về, Mục Đồng trong lòng có chút nghi hoặc, đang nghĩ ngợi có nên hay không đi phụ cận sơn lâm tìm nàng.
Đang lúc này, Mục Đồng lông mày đột nhiên nhảy một cái, nàng đột nhiên xoay người lại, một chưởng bổ ra, cùng người phía sau hai ngón tay chạm nhau, nhưng làm nàng kinh ngạc là, sau khi nàng xoay người lại, trước mắt cũng không có một người.
Nàng rõ ràng cảm giác chỉ chưởng cùng người đột kϊƈɦ đụng vào nhau, nhưng cũng không thấy một thân ảnh.
Tiếp theo một cái chớp mắt, lại có tiếng gió vang lên bên tai, Mục Đồng ánh mắt ngưng lại, giữ lại cái tâm tư, không có đón đỡ chiêu, mà là hướng về hướng ngược lại cấp tốc rút lui hai bước, ngay lập tức nhìn sang phương hướng chiêu thức đột kϊƈɦ.
Đã thấy một chùm bóng đen chợt lóe lên, Mục Đồng trong lòng hơi động, đột nhiên mở miệng:
"Sư muội, ta không đuổi kịp ngươi, không nên cùng ta chơi đùa a."
Bóng đen vốn đã che giấu hành tích hiện ra thân hình, chính là Lương Cẩm không thể nghi ngờ.
"Sư tỷ làm sao đoán được là ta?"
Lương Cẩm đứng cách đó không xa, nhẹ nhàng phủi một cái ống tay áo, cười hỏi.
Mục Đồng bất đắc dĩ lắc đầu, quở trách nhìn Lương Cẩm:
"Sư muội ra chiêu chỉ có hình, cũng không có mục đích, mà thân pháp mờ mịt, khiến người ta bắt giữ không được, trong ngoại tông này người ta có thể nghĩ đến, cũng chỉ có sư muội mà thôi."
Lương Cẩm hì hì nở nụ cười:
"Sư tỷ quả thật thông minh, không biết sư tỷ hôm nay tới tìm ta, là vì chuyện gì?"
Từ khi thương thế của nàng tốt lên, Mục Đồng liền rất ít trở lại, mỗi lần tới tìm Lương Cẩm, đều là có chuyện quan trọng muốn cho biết.
"Ngày mai người của Thanh Dương điện cùng Thi Quỷ môn sẽ đến tông ta giao lưu con đường tu luyện, trưởng lão trong môn phái đã ra bố cáo, kêu chúng đệ tử ngoại tông ta đi quan chiến, việc so tài võ thuật cỡ này vốn là ít có, lần này chính là một cơ hội rất tốt, ta nghĩ hẹn sư muội cùng đi."
Mục Đồng nói rõ ý đồ đến, Lương Cẩm chính là nhíu nhíu mày:
"Người của Thi Quỷ môn cũng tới?"
Lâm Phong Cổ thành tổng cộng có ba đại tông môn, theo thứ tự là Lăng Vân Tông, Thanh Dương điện cùng Thi Quỷ môn, Lăng Vân Tông xưa nay cùng Thanh Dương điện giao hảo, nhưng lại cùng Thi Quỷ môn bất hòa, kiếp trước Lăng Vân Tông tai họa diệt môn, vốn nhờ Thi Quỷ môn mà thành.
Mục Đồng đối với cái ngọn nguồn này tất nhiên là không hiểu rõ lắm, cũng không có suy nghĩ nhiều, gật đầu nói:
"Ừm, nghe nói Thi Quỷ môn sẽ mang theo một nhóm đệ tử ưu tú mới lên cấp đến đây giao lưu, nói không chừng còn có thể cùng bọn ta giao thủ."
Lương Cẩm trầm ngâm chốc lát, nàng đối với loại giao lưu đại hội này cũng không có hứng thú, đến xem người khác so tài không bằng hảo hảo tu luyện, nhưng đối với Mục Đồng mà nói thì lại không giống, bản thân nàng kiếp trước đã trải qua có quá nhiều cuộc chiến sinh tử, Mục Đồng lại là một tờ giấy trắng, cho nàng nhiều một chút đi xem xem đệ tử cùng cấp độ so tài, xác thực có trợ giúp tu hành, liền nói:
"Cái kia ngày mai chúng ta cùng đi."
Mục Đồng thấy Lương Cẩm không có chối từ, vui vẻ cười rộ lên:
"Được, ta ngày mai vẫn là vào lúc này tới tìm ngươi."
Sau khi tiễn Mục Đồng đi, Lương Cẩm ở trước sơn động ngồi xếp bằng xuống, nàng cầm trong tay mấy viên hòn đá nhỏ, không ngừng ném đi, trêи mặt biểu hiện không giống như Mục Đồng ung dung như vậy.
Nàng khóa chặt lông mày, biểu hiện ngưng trọng tự lẩm bẩm:
"Thi Quỷ môn? Tên kia có đến hay không? Nếu như hắn đến rồi.


.

.

Hừm."
Nàng không có tiếp tục nói hết, tất cả chờ ngày mai sẽ rõ ràng.
Ngày thứ hai, Mục Đồng đúng hẹn tới tìm Lương Cẩm, hai người hẹn nhau cùng đi tới Trình Vân phong, lần đại hội giao lưu này triển khai ở trêи Vân Kiếm đài của Trình Vân phong.
Lương Cẩm hai người lúc đến đó, bên cạnh Vân Kiếm đài đã tụ tập không ít Lăng Vân Tông đệ tử, có hai cái nhóm người ngựa phân biệt khác chiếm cứ hai khối khán đài, trong đó y phục xanh là người của Thanh Dương, mà áo lam, chính là người của Thi Quỷ môn.
Tam tông chủ sự trưởng lão cũng không cùng đệ tử cùng một chỗ, mà là ngự ở tòa trước Vân Kiếm đài, bởi vì đệ tử qua lại đông đảo, Lương Cẩm cùng Mục Đồng rất dễ dàng trà trộn vào trong đám người.
Trêи Vân Kiếm đài có hai tên đệ tử đang so tài, một người trong đó là Lăng Vân Tông đệ tử, tên còn lại là Thanh Dương điện đệ tử.
"Sư muội, ngươi cảm thấy hai người này ai sẽ thắng?"
Mục Đồng tràn đầy phấn khởi, nhìn hai người trêи đài đang so tài, rất hứng thú đất dò hỏi Lương Cẩm cách nhìn.
Lương Cẩm ánh mắt đảo qua trêи đài, sau đó nói:
"Trong vòng mười chiêu, Thanh Dương điện thắng."
Nàng dứt tiếng, Lăng Vân Tông đệ tử bốn phía xem cuộc chiến dồn dập xoay đầu lại, đối với nàng trợn mắt nhìn, liền ngay cả Mục Đồng cũng cảm giác kinh ngạc, nàng rất là lúng túng kéo kéo ống tay áo của Lương Cẩm, nhỏ giọng nói với nàng:
"Sư muội, chúng ta đi một bên khác.

.

."
Lương Cẩm từ chối cho ý kiến, tùy ý Mục Đồng lôi kéo đi.
Cũng tại thời điểm các nàng sắp rời đi, bên cạnh một tên Lăng Vân Tông đệ tử đột nhiên ngăn trở đường đi của hai người bọn họ, đệ tử kia trừng mắt, tàn bạo mà nhìn Lương Cẩm, lớn tiếng nói:
"Rõ ràng là đệ tử tông ta chiếm thượng phong, ngươi vừa nãy lời kia, là có ý gì?"
Hắn cho rằng Lương Cẩm tăng chí khí cho người khác, diệt uy phong bên mình, không có chuyện gì đi gây việc!
Lương Cẩm dừng bước lại, tùy ý Mục Đồng lôi kéo như thế nào, nàng tự vị lại bất động.

Nàng biểu hiện lãnh đạm, không bởi vì đệ tử kia chất vấn mà có chỗ gợn sóng, bình tĩnh nói:
"Nếu như không phải, xem xong chẳng phải sẽ biết sao?"
"Sư muội.

.

."
Mục Đồng hảo sinh bất đắc dĩ, lúc nàng hẹn Lương Cẩm đến đây không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế, Lương Cẩm không khỏi cũng quá bướng bỉnh rồi, đều là ngoài ý muốn dễ dàng gây sự!
"Được! Nếu là Thường Trực huynh đệ đắc thắng, ngươi cần đứng trước mặt mọi người hướng về hắn nói xin lỗi!"

Nguyên lai Lăng Vân Tông đệ tử đang so tài với Thanh Dương điện đệ tử trêи đài cùng người trước mắt chính là bạn cũ, khó trách hắn tức giận với Lương Cẩm vừa nãy nói như vậy.
Dù vậy, Lương Cẩm cũng không thích cử chỉ hắn chặn đường, liền nói:
"Nếu như hắn thua?"
Cái nam tử chặn đường kia biến sắc mặt, đột nhiên trầm mặt xuống, biểu hiện hết sức khó coi nói:
"Nếu như hắn thua, Trùng Bàng ta trước mặt mọi người xin lỗi ngươi!"
Lương Cẩm chớp mắt lên, không nói gì nữa.
Mục Đồng thấy hai người cá cược dĩ nhiên định ra, nàng rất là bất đắc dĩ lắc đầu, ngược lại đem tầm mắt hướng về phía Vân Kiếm đài, nếu không có dấy lên xung đột quá lớn, liền nhìn đệ tử trêи đài có hay không như Lương Cẩm nói, chống đỡ bất quá chỉ mười chiêu của đối phương.
Chỉ thấy hai người trêи đài ngươi tới ta đi trong lúc đó dĩ nhiên qua mấy chiêu, thủy chung là cái Lăng Vân Tông đệ tử được gọi là Thường Trực chiếm thượng phong, mắt thấy mười chiêu sắp qua đi, trêи mặt Trùng Bàng hiện ra ý cười, hắn đắc ý nhìn lướt qua Lương Cẩm, phảng phất như Lương Cẩm đã thua.
Như thế ở thời điểm chiêu thứ mười, đối thủ của Thường Trực đột nhiên sử dụng một thân pháp quỷ mị, tránh qua một đòn quyết thắng bại của Thường Trực, xoay chuyển mà xuất hiện ở phía sau Thường Trực, một chưởng đánh vào phía sau lưng của Thường Trực, đem cả người hắn đánh bay ra ngoài.
Trùng Bàng vừa giận vừa sợ, vội vã phi thân đem Thường Trực tiếp lấy, thấy cũng không đáng lo ngại, lúc này mới yên lòng lại.
"Ngươi là có hay không nên thực hiện cá cược rồi?"
Lương Cẩm âm thanh đúng lúc vang lên, trêи mặt Trùng Bàng cứng đờ, sắc mặt một xanh một trắng, do dự một chút, cuối cùng cắn răng hướng Lương Cẩm sâu sắc cúi một chút, lớn tiếng nói:
"Lúc trước nói lời mạo phạm, đã đắc tội nhiều."
Thường Trực thấy thế, trong lòng đại khái đoán được đầu đuôi câu chuyện, không khỏi bất đắc dĩ mở miệng:
"Đều tại ta tài nghệ không bằng người."
Lương Cẩm nhìn hai người bọn hắn, khóe môi nhẹ nhàng nổi lên, nói:
"Các ngươi rất tốt."
Nàng nói xong, không để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Thường Trực cùng Trùng Bàng, xoay người lôi kéo Mục Đồng hướng nơi khác đi, trêи đường, Mục Đồng nghi hoặc mà hỏi nàng:
"Ngươi mới vừa nói hai người bọn hắn không sai là có ý gì?"
"Thắng bại chính là chuyện thường binh gia, một người nếu là không bao giờ thua, liền khó thành đại khí."
Trùng Bàng sau khi đánh cược thua có can đảm làm tròn lời hứa, Thường Trực sau khi so tài thua, có can đảm thừa nhận chính mình không đủ sức, hai người này coi như thực lực bây giờ bình bình, sau này cũng sẽ hào quang rực rỡ.
Mục Đồng cúi đầu, trong lòng thưởng thức câu nói này của Lương Cẩm, không chú ý tới Lương Cẩm đột nhiên dừng bước lại, đụng vào trêи lưng của nàng:
"Sư muội?"
Thấy Lương Cẩm ánh mắt rơi ở phía xa, Mục Đồng nghi hoặc mà gọi nàng một tiếng, sau đó cũng đem tầm mắt chuyển hướng nhìn phương hướng Lương Cẩm đang nhìn.
Chỉ thấy Thi Quỷ môn đệ tử có một vị trí khối đất cao đột ngột trống trải, giữa trung ương của đất trống có một đệ tử áo lam ngồi khoanh chân, hắn nhắm hai mắt, không coi ai ra gì tu luyện.

diện mạo khá là tuổi trẻ, còn lưu lại một chút tính trẻ con, khuôn mặt thanh tú, thoạt nhìn thuần lương vô hại.
Lương Cẩm nhìn cái người trêи đất trống kia lại híp híp mắt, trong con ngươi đen kịt đột nhiên bắn ra ác liệt sát cơ:
"Lục Diệp.".


Bình Luận (0)
Comment