Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 18



"Xin mời!"
Thời điểm Mục Đồng nhảy lên Vân Kiếm đài liền tỉnh táo lại, nếu đến rồi, liền không có đường lui, mặc dù trong lòng biết kết quả sẽ thua, nàng vẫn như cũ muốn toàn lực ứng phó.
Lục Diệp khóe miệng nhất câu, cười nói:
"Mục tỷ tỷ cũng nên cẩn thận."
Nói xong, dưới chân hắn xê dịch, thân hình chợt trái chợt phải, hai ngón tay khép lại làm kiếm, hướng Mục Đồng công tới.

Mục Đồng ánh mắt ngưng lại, tâm tình càng ngày càng trầm trọng, nàng lúc này mới thắm thía cảm nhận được áp lực mà đệ tử Lăng Vân tông kia lúc trước cùng Lục Diệp so tài phải đối mặt.
Lục Diệp thân pháp lay động, nàng căn bản là không có cách bắt giữ, chỉ có thể dựa theo bản năng ra tay, miễn cưỡng tiếp nhận một chiêu, chợt nghe vang lên bên tai tiếng phá, trong lòng nàng cả kinh, vội rút thân lùi về sau, nhưng mà tiếp theo một cái chớp mắt, nàng lại kinh hãi phát hiện, Lục Diệp không biết lúc nào, lại chờ ở phương hướng nàng lui lại!
Trêи mặt hắn trước sau mang theo cười, cười đến ôn văn nhĩ nhã*, phảng phất như thuần lương vô hại.
(* ôn văn nhĩ nhã: tao nhã, lịch sự)
Nhưng mà ánh mắt lúc hắn nhìn về hướng Mục Đồng, lại như một con mèo đùa cợt con chuột, đặc biệt trêu tức.
"Sư tỷ cẩn thận!"
Dưới đài vang lên tiếng kinh nộ của Lương Cẩm, Mục Đồng chỉ cảm thấy áo trong đau xót, trước mắt nhất thời xuất hiện tầng tầng bóng đen, thân thể nàng bị Lục Diệp một chưởng hất bay, bay trêи không trung, trong lúc hoảng hốt, nàng giống như nhìn thấy trêи mặt của Lục Diệp hiện ra nụ cười lạnh, càng hướng nàng truy kϊƈɦ mà đến!
Hắn ngón tay nhập lại thành kiếm, nhắm thẳng vào đan điền dưới bụng Mục Đồng!
Chỉ chưởng này nếu là trúng đích, Mục Đồng không chết cũng phế!
Trong phút chốc, Mục Đồng tâm tư trong lòng như bị điện giật, không kịp tuyệt vọng cùng khổ sở, không biết sao, nàng nghĩ tới Lương Cẩm, nhớ tới hai tháng trước, ở trước sơn động sau khi ngẫu nhiên nhìn thấy Lương Cẩm tắm rửa chải đầu một hình ảnh kia.
Nhớ tới lời nói của nàng, nếu như có một bình Hầu Nhi Tửu, khởi bất kɧօáϊ tai?
Cố gắng đời này, cũng không còn cơ hội cùng nàng ngồi đối diện uống rượu, đêm hè hóng gió.

Nàng thậm chí có chút hối hận, khi đó không có đáp lại lời nói của nàng, cùng nàng uống một chén.
Lục Diệp hai ngón tay điểm ra, trong chốc lát liền đến trước mặt Mục Đồng!
"Tiểu bối ngươi dám! !"
Lăng Kiếm Huy phẫn nộ rít gào, trong nháy mắt nhảy lên, nhằm phía Vân Kiếm đài!
Nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, hắn ngoài tầm với!
Ngay ở khoảng khắc Lục Diệp sắp đắc thủ, hắn bỗng nhiên biến sắc mặt, rút chiêu biến hướng, hướng về phía sau một chưởng bổ tới.
Một chưởng này càng như rơi vào vũng bùn trong đàm, đem hắn kéo ra, khiến bước chân hắn nhanh chóng nhảy ra ngoài.
Tại trong cái nháy mắt này, trước mắt hắn đột nhiên vụt qua một bóng đen, Mục Đồng từ trêи không trung biến mất, lại xuất hiện bình yên rơi trêи mặt đất, mà phía sau nàng, đứng chính là Lương Cẩm.
Mục Đồng cảm giác cái nháy mắt này đặc biệt dài lâu, thật giống vượt qua cầu Nại Hà, lại đột nhiên lấy được vé sống lại, trong lúc nhất thời, hỉ bi ai nhạc càng không có cách nào phân rõ, nàng sững sờ nhìn gò má của Lương Cẩm, nhếch môi, trầm mặc, không nói gì.
Lương Cẩm đỡ lấy Mục Đồng, làm cho nàng có thể đứng vững.
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai của Mục Đồng, nói:
"Sư tỷ nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong, nàng nhún mũi chân, nhẹ nhàng mà hướng về Vân Kiếm đài.
Lúc này Lăng Kiếm Huy vội vã xông đến, vừa vặn chạy tới bên Vân Kiếm, trong lúc đó động tác mau lẹ, Mục Đồng dĩ nhiên tránh qua tai kiếp trí mạng, bình yên vô sự.
"Ngươi là ai?"
Lục Diệp sau khi thất thủ, ý cười trêи mặt biến mất, hắn lạnh lùng nhìn Lương Cẩm, chất vấn nói.
Lương Cẩm chắp hai tay sau lưng, ánh mắt bình tĩnh mà lãnh đạm:
"Lương Cẩm."
Đệ tử tam tông bên dưới Vân Kiếm đài xem cuộc chiến lúc này mới từ trong biến cố vừa nãy hồi phục lại tinh thần, lúc này Lương Cẩm tự báo họ tên, nhất thời có đệ tử Lăng Vân Tông xem qua trận chiến ở Xích Vân đàm kinh ngạc mở miệng:
"Lương Cẩm? ! Nàng chính là đệ tử mới lên cấp hai tháng trước lấy tu vi Luyện Khí tầng bốn khiến Vương Sa đại bại!"
"Nàng mới Luyện Khí tầng bốn! !"
"Nàng vừa nãy là làm sao cứu được Mục Đồng? !"
Lăng Vân Tông đệ tử bùng nổ, mà Thi Quỷ môn đệ tử khi nghe thấy ngôn luận đông đảo liên quan tới Lương Cẩm ở dưới đài không ngừng được cười như điên!
Luyện Khí tầng bốn!
Chỉ là Luyện Khí tầng bốn, càng dám mạo phạm Luyện Khí tầng bảy Lục Diệp!
Thực sự là điếc không sợ súng!
"Ha ha ha ha! Lục sư huynh, phế bỏ nàng!"
"Hạng người không biết trời cao đất rộng cỡ này, có thể trêи tay Lục sư huynh qua mấy chiêu?"
"Một chiêu! Không không không, nửa chiêu cũng đủ! Ha ha ha ha ha ha ha!"
Thi Quỷ môn đệ tử hi nháo không ngừng, nhưng mà so với bọn họ ung dung, Lục Diệp lại trầm mặt, hồi lâu không nói gì.
Ngôn luận dưới đài hắn tự nhiên đã nghe được, hắn mặc dù nắm giữ thiên phú quỷ dị, nhưng xưa nay lại cẩn thận, chưa tận mắt nhìn thấy sự tình thì sẽ không bao giờ xem là thật.

Vừa nãy Lương Cẩm từ trong tay hắn cứu ra Mục Đồng đã cùng hắn giao thủ một chiêu, chỉ là một chiêu này mặc dù không thể nhìn được sâu cạn của Lương Cẩm, nhưng cũng đủ nói rõ, Lương Cẩm người này, tuyệt đối không phải như bọn họ nói đơn giản như vậy!
"Làm sao, không dám động thủ sao?"
Lương Cẩm đứng đối diện Lục Diệp, trêи mặt trước sau bình tĩnh không lay động, hướng tiếng ồn phía dưới đài làm như có tai nhưng điếc.

Nàng nhấc lên cằm, khinh bỉ nói.

"Ngươi hiện tại tự mình đi xuống, hay vẫn là chờ ta phế bỏ ngươi, sau đó tống ngươi đi xuống?"
Lục Diệp dù sao cũng còn trẻ, từ trước đến giờ thuận buồm xuôi gió, tất nhiên là không chịu thừa nhận trong lòng mình đối với Lương Cẩm sinh một chút kiêng kỵ, đối với Lương Cẩm lời nói hết sức khiêu khích, hắn theo lẻ toàn bộ thu vào, lập tức lộ ra vẻ mặt hung ác, liền ngụy trang chất phác lương thiện lúc nãy cũng không muốn rồi.
"Muốn chiến, liền chiến."
Lương Cẩm trả lời, lời ít mà ý nhiều.
Lăng Kiếm Huy căn bản muốn ngăn cản, nhưng ở hậu bối đệ tử so tài, đều là bản nguyện*, Lương Cẩm tự mình muốn lên cùng Lục Diệp so tài, hắn coi như là trưởng lão trong môn phái, cũng không có quyền can thiệp.
(*bản nguyện: tự thân nguyện ý)
Đối với phát triển bất ngờ này, Thanh Dương điện Đạo Thành chân nhân nhíu nhíu mày, có chút bận tâm nhìn thoáng qua Lương Cẩm, nhưng cũng không nói thêm gì, mà cái Thi Quỷ môn Công Tôn trưởng lão kia lại ý cười đầy mặt, tựa hồ đối với việc Lục Diệp phế mấy cái Lăng Vân Tông đệ tử, hắn vui mừng nhìn thành quả.
"Ngươi sẽ phải hối hận."
Lục Diệp trầm mặt, nghiêm túc nói, chợt khí thế bộc phát, thân hình như điện, không chút nào lưu tay tấn công về phía Lương Cẩm!
Thi Quỷ môn nắm giữ võ học đặc biệt, Kinh Lôi bộ!
Hắn tu luyện môn công pháp thứ nhất, cũng là khinh công!
Lương Cẩm biểu hiện không gợn sóng, chân đạp Đạp Vân Bộ, thân thể cũng trước cũng sau, cũng trái cũng phải, mỗi khi bước chân di chuyển, đều có thể vừa đúng né tránh công kϊƈɦ của Lục Diệp!
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu.

.

.

Mười chiêu, hai mươi chiêu.

.

.
Nguyên bản đệ tử Thi Quỷ môn hi nháo cũng dần dần yên tĩnh lại, trêи mặt bọn họ hiện ra thần sắc kinh hãi, có vài đệ tử thậm chí dùng tay dụi dụi con mắt, e sợ cho rằng con mắt của mình bị lé, nhìn sai tình hình ở trêи bục.
Lăng Kiếm Huy lo lắng đề phòng bên cạnh Vân Kiếm đài lúc này mắt trợn thật lớn, hắn hầu như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình!
Đạo Thành chân nhân mắt lộ tán thưởng, mà Công Tôn Võng sắc mặt lại chìm xuống, gắt gao trừng mắt nhìn Vân Kiếm đài.
Đệ tử bốn phía xem cuộc chiến tất cả đều ngừng thở, trong lúc nhất thời, Vân Kiếm đài to lớn, lại chỉ có tiếng gió vun vút trong lúc Lục Diệp ra chiêu!
Chiêu thức của hắn càng ngày càng nhanh, càng lúc càng cấp tốc, hắn như thế nào cũng không thể tin được, Lương Cẩm khinh công càng là quỷ mị như thế! Hắn từ đầu đến cuối chưa từng đụng phải góc áo của nàng!
Gấp hỏa công tâm, hắn điên cuồng kêu một tiếng, lấy tốc độ nhanh hơn hướng Lương Cẩm phóng tới!
(*Gấp hỏa công tâm: tâm tình phát hỏa)
"Tâm Tỉnh!"
Trong thời khắc yên tĩnh đó, chợt vang lên một tiếng quát chói tai của Lương Cẩm, Lục Diệp biến sắc mặt, một tiếng quát chói tai khi nãy của Lương Cẩm càng nói toạc ra kẽ hở trong chiêu thức của hắn!
Chưa kịp thu chiêu để phòng ngự, liền cảm thấy huyệt Tâm Tỉnh phía dưới xương ngực đột nhiên một trận đâm nhói!
Chui vào đau đến thấu xương khiến động tác của hắn không tự chủ được trở nên chậm chạp!
"Thiên Khu!"
Lại là một tiếng gào to, Lương Cẩm hai ngón tay phân biệt điểm ở hai bên Thiên Khu huyệt dưới bụng của Lục Diệp!
"Phong Môn!"

"Hoàn Khiêu!"
"Kinh Môn!"
Mỗi một âm thanh gào to, thuận theo mà đến chính là công kϊƈɦ như mưa giông gió bão của Lương Cẩm, tinh chuẩn vô cùng đánh vào kẽ hở của Lục Diệp!
"Khí Hải!"
Âm chưa ngừng, Lương Cẩm đã một chưởng đánh vào Khí Hải đan điền của Lục Diệp, giữa trường đột nhiên bạo phát một tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng, Lục Diệp miệng mũi chảy máu, bay ngược trở lại, trực tiếp đem rào chắn trêи Vân Kiếm đài đụng gãy!
Hắn đập xuống trêи mặt đất, bùng nổ ra "ầm ầm" vang động, trong miệng phun ra một chùm nghịch máu, hình dáng tướng mạo thê thảm chật vật, không còn bất kỳ phong thái nào.
Lương Cẩm một chiêu cuối cùng trong lòng bàn tay hàm chứa ám kình, một chưởng vỗ bạo đan điền của hắn!
Theo Lương Cẩm bạo phát một chưởng, đến khi Lục Diệp bay ngược rơi xuống đất, trước sau chỉ trong chớp mắt, liền ngay cả tam tông trưởng lão ở bên cạnh xem cuộc chiến cũng không kịp hoàn hồn.
Chờ Công Tôn Võng phục hồi tinh thần lại, hắn thất thố điên cuồng kêu một tiếng, nhanh chóng vọt tới bên người Lục Diệp, lúc này Lục Diệp đã thoi thóp, hắn tự tay dò xét, nhất thời sắc mặt đại biến!
Lục Diệp triệt để phế bỏ!
"Khá lắm tiểu bối lòng dạ độc ác!"
Công Tôn Võng tức giận ngút trời, không tiếp tục để ý Lục Diệp đã thành phế nhân, đột nhiên nhắm phía Vân Kiếm đài, một chưởng hướng Lương Cẩm đánh ra!
Hắn đối với Lương Cẩm nổi lên ý quyết giết!
"Sư muội!"
Mục Đồng đã lấy lại tinh thần sắc mặt liền trắng bệch, mắt thấy Lương Cẩm sắp nổ chết dưới Công Tôn Võng thủ hạ, nàng lại không thể ra sức, gấp đến độ nước mắt đều dâng lên! Nói cho cùng, Lương Cẩm hôm nay nếu là gặp nạn, nàng tất nhiên sẽ vì chuyện này ân hận một đời!
Lương Cẩm cắn chặc môi, nàng mới vừa một trận chiến cùng Lục Diệp cũng là không hề bảo lưu, lúc này lực kiệt, lại đối mặt Luyện Thể cảnh Công Tôn Võng, hoàn toàn không có sức lực chống đỡ lại!
"Ai dám đụng đến đệ tử của ta! !"
Giữa trường đột nhiên sáng lên một đạo kinh hồng ánh kiếm, Công Tôn Võng hai mắt đau xót, bị ép rút lui trở về phòng bị, mất cơ hội đoạt mạng, lại rơi xuống đất, Lương Cẩm trước người đã đứng một người.
Trần Du!
Tay nàng nắm hàn thiết Chu Ngọc Kiếm, thân kiếm ra khỏi vỏ, nhắm thẳng vào Công Tôn Võng!
"Tiến lên nữa một bước, ta nhất định cùng ngươi không chết không thôi!"
Nàng mặt như hàn băng, mắt lạnh nhìn chằm chằm Công Tôn Võng.
"Tiểu bối này phế bỏ đệ tử của tông ta! Lăng Vân Tông cần phải cho ta một câu trả lời hợp lý!"
Công Tôn Võng sắc mặt biến đổi đột ngột, Trần Du hiện thân, Lăng Vân Tông trưởng lão trong sân liền có hai người, thêm Thanh Dương điện Đạo Thành chân nhân cũng là Lăng Vân Tông giúp đỡ nữa, hắn cứng rắn muốn động thủ dĩ nhiên không chiếm được lợi, trong lòng sinh ý lui, rồi lại không chịu dễ dàng bỏ qua!
"Lương Cẩm đối chiến Lục Diệp, quang minh chính đại, chưa có bất kỳ âm mưu quỷ kế gì, đệ tử tông ngươi tài nghệ không bằng người, còn muốn thuyết pháp cái gì? ! Còn nữa, đệ tử kia giờ khắc này nằm trêи đất không phải đệ tử tông ngươi, ngươi lại diễn xuất cái gì?"
Trần Du cười lạnh châm chọc, hoàn toàn đứng bên Lương Cẩm, một bộ dáng dấp bao che khuyết điểm.
"Thi Quỷ môn ta chắc chắn sẽ không giảng hoà! Hãy đợi đấy! Hừ!"
Công Tôn Võng xanh mặt, nhận lấy Thi Quỷ môn đệ tử, phẩy tay áo bỏ đi!
Thanh Dương điện trưởng lão Đạo Thành chân nhân thấy Lăng Vân Tông vẫn cần khắc phục hậu quả, cũng chủ động dẫn đệ tử cáo từ, thẳng đến lúc này, Lăng Vân Tông chúng đệ tử đang thừ người ra mới dồn dập thức tỉnh, không thể tin tưởng hướng Lương Cẩm nhìn lại.
Nàng càng là đường đường chính chính đánh bại Luyện Khí tầng bảy Lục Diệp!.


Bình Luận (0)
Comment