Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 22



"Các ngươi cao hứng quá sớm."
Lương Cẩm thanh âm bình tĩnh vang ở bên tai ba người, nụ cười trêи mặt Ngô Minh chậm rãi biến mất, ngược lại trở nên âm trầm lên, hắn khinh bỉ nhìn Lương Cẩm dưới chân giẫm một cái, lại tiếp tục bay lên trời, lần thứ hai tấn công tới, cười lạnh nói:
"Trở lại bao nhiêu lần, ngươi đều không thể khiến ta lùi về sau một bước!"
Hắn vận lên chân khí, hai tay như rắn trườn thuân tuần mà đi.
Du Xà chưởng!
Ngô Minh thân là đệ tử ngoại tông Luyện Khí tầng tám, tự có am hiểu công pháp! Thế chưởng bên trong kèm theo một luồng hấp xả lực lượng, thời khắc Lương Cẩm một chưởng tới người, hắn cũng xuất chưởng đối lập, thời điểm hai chưởng đụng vào nhau, nhân lúc Lương Cẩm bị thế chưởng gây khó khăn, ngắn ngủi không có cách nào lùi về, hắn xoay cổ tay một cái, đột nhiên nắm lấy cánh tay nhỏ của Lương Cẩm, hướng xuống dưới lôi kéo.
Chính mình thì dựa lực mà lên, trước sau đều ở trêи cao nhìn xuống, đứng ở thế bất bại!
Lương Cẩm tu vi còn thấp, không cách nào cùng Ngô Minh liều mạng ở chân khí, bị hắn một hồi kéo tới trêи đất! Nàng vừa ổn định gót chân, liền nghe vang lên bên tai tiếng xé gió của chưởng phong, bàn tay của Ngô Minh đã gần ngay trước mắt!
Quả nhiên tay không vượt hai tầng đã là cực hạn rồi!
Lương Cẩm trong lòng thầm than, nàng kiếp trước mặc dù có đầy đủ kinh nghiệm, nhưng ở bên dưới thực lực tuyệt đối chênh lệch, kinh nghiệm phong phú cùng kỹ xảo vật lộn có vẻ không đáng kể, không thể đối với cục diện chiến đấu tạo thành ảnh hưởng tuyệt đối.
Mà Ngô Minh ba người lại càng ngày càng chắc chắc Lương Cẩm ngày hôm nay chạy trời không khỏi nắng!
Mắt thấy Ngô Minh công kϊƈɦ liền phải rơi vào trêи người Lương Cẩm, Lương Cẩm chân đạp Đạp Vân Bộ, càng chủ động hướng về phía trước nghiêng lệch một bước, bước đi này của nàng nắm giữ thời cơ kì diệu đến cực đỉnh, miễn cưỡng né qua chưởng phong của Ngô Minh, để bàn tay của hắn từ bên tai nàng sượt qua, lại chưa thương tổn được mảy may.
Khoảng cách ở giữa nàng cùng Ngô Minh đột nhiên rút ngắn!
Lương Cẩm bàn tay ở bên hông quẹt một cái, Kiếm Quang Lượng Khởi, Nhất Tảo Bình Xuyên*!

Tuyết Mai Thất Kiếm thức thứ nhất!
Đạp Tuyết Tìm Mai!
(*Kiếm Quang Lượng Khởi, Nhất Tảo Bình Xuyên: ánh kiếm sáng lên, quét qua bình nguyên)
"A! ! !"
Ngô Minh nụ cười lúc sắp công kϊƈɦ thắng lợi còn chưa hoàn toàn rút đi, trêи mặt biểu hiện trực tiếp bỏ qua hổ thẹn thất thủ, ngược lại trở nên trắng bệch sợ hãi, không có chút hình tượng lên tiếng rít gào.
Cánh tay phải của hắn lúc nãy ra chiêu công kϊƈɦ Lương Cẩm hiện tại đã tận gốc mà đứt, máu tươi dâng trào không ngừng, trong giây phút cái cánh tay kia rơi xuống liền lún vào trong vũng bùn.

Hắn một tay che bờ vai của chính mình, lảo đảo liên tiếp lui về phía sau, mặt tái nhợt như người chết, ánh mắt nhìn về phía Lương Cẩm, tất cả đều là sợ hãi:
"Tuyết Mai Thất Kiếm! ! ! Ngươi càng sẽ là Tuyết Mai Thất Kiếm! ! !"
Hắn đã khϊế͙p͙ sợ đến không nói ra được những lời khác, làm đệ tử trong Lăng Vân tông, làm sao sẽ không biết Tuyết Mai Thất Kiếm!
Đó là kiếm pháp cao thâm mà hắn nằm mộng cũng muốn lấy được! Nhắm thẳng vào Tuyết Mai Kiếm Kinh!
Là một đệ tử ngoại tông vô vọng đi vào nội tông, hi cầu* lớn nhất của hắn chính là được tu luyện công pháp cao thâm chỉ có nội tông đệ tử mới có thể tu luyện, một trong số đó, chính là Tuyết Mai Thất Kiếm!
(*hi cầu: hi vọng cầu nguyện)
Nhưng mà, tham lam cùng ɖu͙ƈ vọng trong lòng hắn vào thời điểm Lương Cẩm xuất ra Đạp Tuyết Tìm Mai trong nháy mắt hoàn toàn đổ nát, ánh kiếm vô tình xẹt qua bờ vai của hắn, hắn càng không có cảm nhận được chút nào đau đớn, cánh tay kia cũng không một tiếng động thoát ly thân thể của hắn, mãi đến tận khi hắn lấy lại tinh thần, rút cuộc mới cảm giác được cái nỗi đau cụt tay kia mãnh liệt mà đến!
Hắn hết sức gắt gao cắn răng, trừng mắt nhìn chằm chằm nhuyễn kiếm trong tay Lương Cẩm, trong hai mắt tràn đầy tơ máu.
Lương Cẩm không có lập tức truy kϊƈɦ, Tuyết Mai Thất Kiếm không thể so với công pháp tầm thường, uy lực của nó tuy lớn, tiêu hao cũng khá là nghiêm trọng, liền lúc nãy một đòn rút kiếm, nàng ra tay toàn lực, không hề bảo lưu, chân khí trong cơ thể trong nháy mắt liền bị tiêu hao hơn phân nửa.
Lúc này lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh, chính là cơ hội nguy hiểm nhất!
Nếu như Vương Sa vào lúc này đánh lén, nàng hơn phân nửa không có cách nào đúng lúc lui về phòng ngự!
Nhưng bất kể là Vương Sa hay là Vương Mạc, lúc này đều giống như bị sấm sét đánh trúng, sững sờ tại nguyên chỗ, đừng nói là đánh lén Lương Cẩm, bọn họ thậm chí khϊế͙p͙ sợ đến hầu như quên mục đích hôm nay cùng Ngô Minh tập kết.
Trong ba người trước hết hồi thần* vẫn là tu vi cao nhất Ngô Minh, nhưng hắn sau khi hoàn hồn, dĩ nhiên bỏ cơ hội tốt tập kϊƈɦ Lương Cẩm, hắn cũng coi như một người quả quyết, trong mắt loé ra một vệt hung quang, mắt thấy Lương Cẩm hậu kình nối liền, Vương Sa Vương Mạc hai người không cần sử dụng đến, hắn càng không chút do dự nào, xoay người liền chạy!
(*hồi thần: hồi phục tinh thần)
Liền ngay cả mối thù cục tay lúc nãy đều lập tức thả xuống, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đun!
Hắn sau này sẽ có cơ hội hướng về Lương Cẩm trả thù!
Điều kiện tiên quyết là hắn phải ở dưới kiếm của Lương Cẩm giữ được tính mạng!
Vì lẽ đó hắn không có suy nghĩ nhiều, lập tức bỏ qua Vương Sa Vương Mạc hai người, một mình thoát trở ra, hướng về phía sâu trong Tù Long Trảo bỏ chạy!
Lương Cẩm lạnh hừ một tiếng, khinh thân nhảy lên, mũi chân ở trêи Long Nham bích nhất điểm, phi thân mà lên, đuổi sát Ngô Minh!
Nàng vận chuyển chân khí, trong miệng quát nhẹ:
"Đạp Tuyết Tìm Mai!"
Ngô Minh quả quyết, cơ biến tuyệt nhanh, nhưng hắn gặp phải chính là Lương Cẩm!

Ánh kiếm sáng lên, giống như minh không hạo nguyệt, nhật quán trường hồng!
Trong nháy mắt lướt qua chu vi trăm bước trêи hồ!
"A a a a a! ! ! ! ! ! !"
Ngô Minh đã chạy ra mấy chục bước xa đột nhiên bùng nổ ra tiếng kêu kinh thiên thảm thiết, thân thể của hắn sau khi bị ánh kiếm lướt qua liền từ phần eo chia ra làm hai! Máu tươi phun tại chỗ!
Đạp Tuyết Tìm Mai!
Đập vào mắt nhìn thấy, tất cả đều tuyết trắng!
Duy trong đó một vệt đỏ bừng!
Đúng như hồng mai trong tuyết! Diễm lệ cực điểm! Xinh đẹp cực điểm!
Kiếm chiêu như ý thơ như thế, lại có lực bộc phát khủng bố như vậy!
Lương Cẩm không đi xem kết cục của Ngô Minh, hắn tất nhiên là chết đến mức không thể chết thêm nữa.

Nàng quay người lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía hai ngươi đang đứng trêи Long Nham bích.
Vương Mạc kêu lên quái dị, hai chân không khống chế kịch liệt run cầm cập, thân thể hắn run rẩy, không tự chủ được lùi về sau.

Nhưng mà, hắn bởi vì cực độ sợ hãi, quên mất thân mình ở hoàn cảnh gì, bước đi này giẫm vào không trung, nhất thời kêu thảm té xuống Long Nham bích.
Long Nham bích mặt trái vang lên tiếng vang giòn giã như âm thanh dưa hấu rơi xuống đất, tiếng kêu thảm thiết liền im bặt đi.
Vương Sa hoàn toàn biến sắc, theo bản năng mà cúi người đi nhìn, nhưng một tiếng đệ đệ hắn còn chưa hô thành tiếng, liền trước tiên bởi vì cảnh tượng dưới mỏm núi đá chấn động, không khống chế ói ra.
Hắn một bên nôn một bên khóc, nước mắt giàn giụa, Lương Cẩm khôi phục một chút khí lực, chậm rãi đi tới bên người Vương Sa, đem mũi kiếm chống đỡ ở trêи cổ họng của hắn.
"Ta hôm nay nếu là bất tử, tương lai cần phải khiến ngươi sống không bằng chết! ! ! !"
Vương Sa quỳ rạp dưới đất, nước mắt giàn giụa, hắn cắn răng, kẽ răng thấy máu, âm thanh khàn khàn, mà câu nói này, cơ hồ là từng chữ từng chữ từ trong hàm răng nặn đi ra, âm u tàn nhẫn, giống như tiếng lấy mạng đến từ Hoàng Tuyền Cửu U.
"Một bởi vì hoàn trả báo thù, không phải bởi vì liền không có kết quả, ai đúng ai sai người nào có lỗi người nào không có lỗi đều không trọng yếu, bất luận ngươi có hận hay không, hôm nay đều phải chết."
Lương Cẩm nói xong, mũi kiếm run lên, xuyên thấu cổ họng mà ra.
Nàng từ trước đến giờ sẽ không lưu lại mối họa cho chính mình.
Vương Sa trừng hai mắt, chết không nhắm mắt.
Lương Cẩm thu kiếm mà đứng, quay người đi xuống Long Nham bích, một lần nữa ôm lấy Mục Đồng, từ đầu đến cuối, ánh mắt yên tĩnh như một.
Cái đệ tử lúc trước đi ngang qua truyền lời kia, Lương Cẩm bước chân dừng một chút, ánh mắt lành lạnh liếc mắt nhìn hắn.
Đệ tử kia cả người không ngừng được run rẩy, môi hắn trắng bệch, ánh mắt phập phù, lúc này thấy Lương Cẩm nhìn tới, nhất thời thân thể cứng ngắc, phảng phất như bị ánh sét kinh sợ đánh trúng! Hắn sửng sốt nháy mắt, chợt giẫy giụa vươn mình quỳ xuống đất, hung hăng lấy đầu đập đất, "phanh phanh" vang vọng:
"Ta ai cũng sẽ không nói! Ai cũng sẽ không nói! ! !"

Hắn dập đầu giống như không muốn sống, rất nhanh trêи mặt đất liền có dấu vết đổ máu, Lương Cẩm trầm mặc nhìn hắn, một lát, thấy hắn gần như muốn ngất, liền nói:
"Tự phế tu vi, rời đi Lăng Vân Tông."
Nàng đã giết bốn người, căn bản không để ý nhiều thêm một cái mạng, nhưng cái này không có nghĩa là nàng yêu thích giết người, thích giết chóc như mệnh.
Vương thị huynh đệ cùng Ngô Minh, cùng với tên đệ tử ngoại tông lúc trước trộm ra tay bắn lén, ở dưới mắt Lương Cẩm, đều có lý do đáng chết, mà người trước mắt ngoại trừ ngôn ngữ lúc đầu càn rỡ, cũng không có sai lầm lớn, nàng biết hôm nay sự việc Tù Long Trảo sớm muộn sẽ bị tầng cao trong tông phát hiện, chỉ cần không biết là nàng ra tay, tất cả liền không có đáng ngại.
Đệ tử kia nghe nói lời ấy, sửng sốt một hồi lâu mới hiểu được, nhất thời như được đại xá, đối với Lương Cẩm mới vừa rồi còn muốn đi tính mạng của hắn đội ơn đội nghĩa, lại dập đầu mấy cái, mãi đến tận khi Lương Cẩm ôm Mục Đồng đi xa, tan biến tại bên trong hồ sương mù, hắn mới luống cuống tay chân bò dậy, không dám ở thêm, lén lén lút lút theo Lạc Hà sơn mạch đi ra Lăng Vân Tông.
Vừa đi ra khỏi Tù Long Trảo, hắn liền theo lời nói của Lương Cẩm tự phế một thân tu vi, đồng phát thệ đời này nhất định không vào tông môn.
Lương Cẩm đối với việc phía sau không chút nào quan tâm, nàng ôm Mục Đồng thật nhanh hướng bên ngoài Tù Long Trảo mà đi, lúc đang trêи nửa đường, Mục Đồng đột nhiên "ưm" một tiếng, giống như muốn tỉnh lại, Lương Cẩm thầm than không ổn, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, lần thứ hai điểm ở huyệt ngủ của Mục Đồng, sau đó bước nhanh hơn, cấp tốc nhanh rời đi Tù Long Trảo.
Bên ngoài Tù Long Trảo nàng tại bên trong Lạc Hà sơn mạch tìm một chổ linh khí tương đối mỏng manh, Linh Thú ít, tìm tới một cây cổ thụ chọc trời, tạm thời đặt chân trong hốc cây.

Nàng đem Mục Đồng thả xuống, đi ra hốc cây, mắt nhìn tứ phía, thấy hoàn cảnh yên lặng, bình thường không có người ngoài đến quấy nhiễu, liền trở về lại trong hốc cây.
Nàng đem Mục Đồng nâng dậy, hai tay phân biệt đặt tại sau lưng nàng, vận công vì đó trừ độc.

Cái nhân loại độc này quá mức hung tàn, gần như kề sát vào xương của thân thể, trong thời gian ngắn không cách nào trừ sạch, lúc hành công được một nửa, huyệt động của Mục Đồng trước kia bị Lương Cẩm niêm phong tự nhiên mở ra.
Lương Cẩm không có cách nào phân tâm, nàng điều khiển chân khí bản thân vào thân thể Mục Đồng thay nàng trừ độc, vốn là tìm ẩn nguy hiểm rất lớn, lúc này Mục Đồng nếu như làm bừa, nàng vô cùng có khả năng xảy ra sự cố!
"Sư tỷ chớ hoảng sợ."
Mục Đồng từ hôn mê tỉnh lại, nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê, nàng vừa giận vừa sợ, đối với tình trạng của chính mình càng là rõ ràng, giữa thời điểm thất kinh, bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Lương Cẩm.
Nàng há miệng, nhưng không có phát sinh nửa điểm âm thanh.
Có lẽ là Lương Cẩm trấn tĩnh thong dong lây nhiễm nàng, nàng bỗng nhiên yên ổn, trong lòng tuy rằng vẫn còn có chút xấu hổ, nhưng cũng theo bản năng mà tin tưởng, chỉ cần Lương Cẩm ở đây, nàng liền nhất định sẽ trợ giúp chính mình thoát ly cửa ải khó trước mắt.
Nàng nhắm hai mắt lại , kiềm chế lại cơ thể mơ hồ xao động, phối hợp Lương Cẩm buông lỏng kinh mạch cả người, để chân khí của Lương Cẩm có thể ung dung đi khắp cơ thể nàng, bức đi dư độc lưu lại.
Toàn bộ quá trình trừ độc cực kỳ lâu dài, chờ lúc Lương Cẩm thu công, sắc trời bên ngoài đã sáng choang, các nàng không ngờ đã ở bên ngoài tông qua suốt cả đêm.

Lương Cẩm đứng dậy, không có dò hỏi Mục Đồng tại sao lại rơi vào Ngô Minh ám hại, cũng không có nói cho nàng biết sự việc Ngô Minh ba người đã chết, xoay người đi ra hốc cây.
Nàng biết Mục Đồng lúc này cần một mình một người lưu lại một hồi..


Bình Luận (0)
Comment