Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 40



Quyển 2 Nội Tông Phong Vân
Lương Cẩm sau khi bị Trần Du mang tới Vân Cốc phong liền ở trêи giường không hề động đậy nằm hai ngày, cũng may nàng tuy rằng bị thương nặng, nhưng đều là bị thương ngoài da, Trần Du cho nàng một ít Linh Đan cùng thuốc mỡ vô cùng tốt, hai ngày sau vết thương trêи người nàng phần lớn đều bắt đầu khép lại, chỉ cần không cùng người động thủ, hảo hảo điều dưỡng, đã không còn đáng ngại.

Lại qua năm ngày, Lương Cẩm nhớ tới Lăng Thương Khung từng nói hôm nay là đại điển bái sư vào tông, cần đến Trình Vân phong cùng với mấy cái đệ tử khác vào tông cùng nhau đi tham gia.

Nàng mới từ trong phòng đi ra, liền thấy Trần Du ở bên trong tiểu viện chăm sóc một cây bích hoa lan tinh xảo.

Trần Du nghe thấy tiếng động, ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, biểu hiện mềm mại:
“Làm sao không ngủ thêm chút nữa? Ngươi muốn đi nơi nào?”
Lương Cẩm chớp mắt nhìn, nhìn dáng dấp Trần Du chính là không có ý định đi tham gia đại điển bái sư rồi.

“Sư tôn, đệ tử nhớ tới hôm nay chính là ngày đi vào tông cử hành đại điển bái sư.


Trần Du đối với Lương Cẩm ơn trọng, vì vậy Lương Cẩm đối với cái đại điển bái sư này cực kỳ coi trọng, bất luận Trần Du có hay không lưu ý một ngoại tại hình thức như vậy, nàng đều cho rằng không nên bởi vì chút điểm tổn thương trêи người chính mình gây trở ngại cho lần đại điển bái sư này.

Nghe Lương Cẩm lời ấy, đứng dậy đi tới trước mặt Lương Cẩm, giơ tay sờ sờ đầu của nàng, mỉm cười nói:
“Ngươi thương thế chưa lành, bực điển lễ này cho qua đi, không đi cũng không liên quan.


Lương Cẩm lại không chịu thỏa hiệp như vậy, trong ánh mắt nàng lộ ra một luồng quật cường, thẳng tắp mà nhìn Trần Du, nghiêm túc nói:
“Nhưng là sư tôn, đệ tử muốn tham gia đại điển bái sư, vì sư tôn kính trà.



Trần Du vốn tưởng rằng Lương Cẩm đối với ngoại trừ chuyện tu luyện ra thì tất cả sự tình đều không thèm để ý, nhưng không ngờ, nàng đối với trận đại điển bái sư này, lại nhiệt tình như thế, dù cho trọng thương chưa lành, nhưng vẫn kiên trì, chỉ vì một bát trà kính sư kia.

Kính trà bực việc nhỏ này cũng không phải chỉ có thể tại đại điển bái sư mới có thể làm, nhưng Lương Cẩm suy nghĩ, trong ngày thường vì sư tôn kính trà cùng ở đại điển dâng kính trà chính là không đồng dạng như vậy, đại điển bái sư là một loại nghi thức, nghi thức vì đó sẽ tồn tại, lòng người cũng là bởi vì tham gia nghi thức sinh ra trang trọng mà thành kính, là một loại thái độ thật lòng, quan trọng không phải nghi thức của bản thân, mà là người tham gia nghi thức.

Nàng có thể không để ý lễ nghi phiền phức, có thể đối với Lăng Thương Hải cùng Lăng Đạo Tử một đám trưởng bối ngông cuồng tự đại không câu nệ tiểu tiết, nhưng Trần Du chính là người nàng tôn kính trong lòng, dù cho tuổi tác của nàng trêи thực tế sống dĩ nhiên vượt quá Trần Du không biết bao nhiêu, nhưng nàng vẫn tự đáy lòng kính trọng Trần Du là sư trưởng, muốn vì nàng dâng một bát trà kính sư kia.

Trần Du trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vui mừng thở dài:
“Được, chúng ta cùng đi.


Nàng xoay cổ tay một cái, rút ra Chu Ngọc Hàn thiết kiếm, một tay bấm quyết, ngự kiếm mà lên, tố y bạch váy, tiên dung tuyệt thế.

Lương Cẩm cảm giác thân thể nhẹ đi, dĩ nhiên vững vàng rơi vào trêи thân kiếm, một tầng chân khí hình thành quang mạc đem thân thể của nàng bao bọc lại, để lúc ngự kiếm thì lãnh phong không có cách nào làm nàng cảm thấy chút mảy may không thoải mái.

Thấy Lương Cẩm mắt lộ vẻ tò mò, Trần Du mỉm cười nhìn nàng một cái, chỉ có lúc này, nàng mới cảm thấy Lương Cẩm còn là một hài tử mới có mười lăm tuổi, liền giải thích:
“Đây là ngự kiếm thuật, đợi ngươi ngày sau đạt Trúc Cơ, sư phụ sẽ đem pháp thuật này tất cả đều truyền thụ cho ngươi.


Lương Cẩm có chút mừng rỡ, vội vàng bái đầu cảm ơn Trần Du:
“Đa tạ sư tôn!”
Trần Du mang Lương Cẩm ngự kiếm mà đi, chỉ mất thời gian mấy hơi thở, liền đi tới nội tông Lục Vân phong, đáp xuống Đăng Vân đài trêи đỉnh núi.

Lúc này lên Đăng Vân đài, đại điển bái sư tương quan bố trí đã chuẩn bị thỏa đáng, tất cả đệ tử nội tông không có ra ngoài rèn luyện đều tụ tập ở đây xem lễ, trừ vị trí của Trần Du còn trống bên ngoài mười một Luyện Thể cảnh nội tông trưởng lão đang an vị ở trêи đài, Lăng Thương Khung tự mình chủ trì đại điển.

Mà Mục Đồng cùng vài tên đệ tử mới đi vào tông thì lại đợi ở dưới đài, không thấy Lương Cẩm cùng Trần Du đến Mục Đồng hơi nghi hoặc một chút, chính mình hết nhìn đông tới nhìn tây tìm kiếm Lương Cẩm.

Lúc Trần Du cùng Lương Cẩm chạy đến, đại điển đang muốn bắt đầu, Lăng Thương Khung vạn phần bất đắc dĩ nhìn Lương Cẩm hai người khoan thai đến muộn từ trêи trời giáng xuống, hắn vốn tưởng rằng, vì mấy ngày trước sự việc Lương Cẩm bị thương, hai người các nàng hôm nay chỉ sợ sẽ không đến rồi, ai ngờ trước mắt đại điển sắp bắt đầu, hai người bọn họ lại ung dung như vậy xuất hiện.

“Du nhi, ngươi mau vào chỗ.


Trần Du đem Lương Cẩm đưa đến bên dưới Đăng Vân đài cùng Mục Đồng đám người hội hợp, Lăng Thương Khung âm thanh đúng lúc vang lên, cho dù nàng cùng Lăng Thương Khung vài năm gần đây không tính hoà thuận, nhưng cũng sẽ không trước mặt mọi người hạ Lăng Thương Khung bộ mặt, liền cúi người gật đầu, đáp một tiếng:
“Đệ tử tuân mệnh.


Chờ Trần Du ngồi xuống trêи Đăng Vân đài, Lăng Thương Khung tuyên bố đại điển bái sư bắt đầu, lần này sáu tên đệ tử mới đi vào tông lần lượt từng tên bước lên Đăng Vân đài, trừ Lương Cẩm Mục Đồng Chu Đan ba người, ba tên đệ tử khác chưa bái sư, sau khi qua các trưởng lão thương nghị, Thất trưởng lão Lăng Kiếm Huy thu Lâm Dương làm đồ đệ, Tề Tử Hà làm Chu Đan môn hạ lúc trước thu về, Tần Phong thì từ Cửu trưởng lão thu làm đệ tử.

Sau khi xác định rõ chổ đi của mỗi cái đệ tử mới, có đệ tử cũ đem kính sư trà dâng lên, một đám đệ tử mới quỳ xuống đất cúi đầu, hướng sư tôn chín khấu*, cung kính mà dâng kính sư trà, không hẹn mà cùng nói:
“Thỉnh sư tôn uống trà!”
(*khấu: dập đầu)
Âm thanh đều đặn vang dội, tự đỉnh núi Lục Vân xa xa truyền ra.

Lương Cẩm biểu hiện cung kính, hai tay vững vàng ổn trụ chén trà, bộ dạng thuận theo cúi đầu, thái độ thành kính.

Trần Du không biết nhớ tới cái gì, hai mắt dừng tại Lương Cẩm đột nhiên bịt kín một tầng hơi nước, nàng cảm giác yết hầu khô khốc, mũi chua xót, biểu hiện ngưng trệ, ánh mắt giống như xuyên thấu qua Lương Cẩm thấy được thứ khác, suýt nữa không kìm lòng được lệ rơi đầy mặt.


Cũng may nàng xưa nay tự chủ vượt xa người thường, rất mau đem tâm tình gần mất khống chế điều chỉnh xong, sâu sắc thở ra một hơi, mím môi lộ ra mỉm cười, từ trong tay Lương Cẩm tiếp nhận kính sư trà còn ấm áp.

Trà mặc dù không phải quý, vào cổ họng cũng ngọt thuần, phảng phất như có một dòng nước ấm từ cổ họng đi xuống, độ nóng làm dịu đi trái tim.

Lương Cẩm nghiêng nghiêng đầu, sau khi đạt được đáp ứng đứng lên, trêи mặt nụ cười thuần túy mà chân thành.

Trần Du đem chén trà thả xuống, từ trong tay người đệ tử bên cạnh mang tới Yêu Bài thân phận đệ tử nội tông, tự tay thay Lương Cẩm thắt ở bên hông, nàng tay bạch ngọc lướt nhẹ qua tên Lương Cẩm khắc trêи Yêu Bài, ánh mắt sâu xa né qua phức tạp trong chốc lát, từng có lúc, nàng cũng là như như vậy, cũng từng trải qua lễ bái sư, từ được Lăng Thương Khung tự tay đem Yêu Bài treo ở bên hông.

Khi đó, nàng cũng là trẻ tuổi như vậy.

Không có cừu oán, không có thống khổ cùng oan ức, đối với tương lai mỗi một ngày đều tràn ngập chờ mong.

Trần Du ánh mắt phức tạp dù chỉ ở trong sâu trong con ngươi dừng lại trong nháy mắt, vẫn là bị Lương Cẩm hết mức thu vào hai mắt, trong lòng nàng bốc lên rất nhiều nghi vấn, cho tới nay, tiềm tàng ở sâu trong nội tâm của Trần Du, không có nói với bất kỳ ai về đau khổ của nàng, đến tột cùng đó là cái gì?
Nàng không có lựa chọn mạo muội dò hỏi, kiếp trước Trần Du đến lúc chết, đều không có đem sự tình tiềm tàng trong lòng nàng tiếc lộ ra, cái kia nhất định là việc cả đời này của nàng, khúc mắc không có cách nào giải thoát.

Thay Lương Cẩm buộc chặt Yêu Bài, Trần Du lại cầm lấy một kiện áo bào màu trắng, trêи cổ áo có thêu thanh trúc vân văn*, chế tác cực kỳ tinh tế.

Nàng đem kiện áo bào màu trắng này thay Lương Cẩm mặc vào, nguyên bản áo đen bên trêи phối hợp với bào tử** màu trắng, đem khí tức nguyên bản lạnh nghiêm túc hòa tan một chút, trái lại lộ ra hai phần cảm giác phiêu dật xuất trần.

(*thanh trúc vân văn: hoa văn cây trúc xanh)
(*Bào tử: áo choàng bên ngoài, lớp áo mặc bên ngoài)
Trần Du ôn nhu sửa sang một chút cổ áo của Lương Cẩm, sau đó hài lòng nở nụ cười:
“Đồ nhi một thân y phục này, chính là có mấy phần tiên phong đạo cốt rồi.


Lương Cẩm nhếch miệng nở nụ cười, lòng tràn đầy vui mừng.

Nàng kiếp trước cũng là ngẫu nhiên biết được, cái thanh trúc mây văn trêи áo trắng này, là Trần Du tự tay thêu lên, vì vậy cái y phục này, nàng vẫn rất là ưa thích, nhưng kiếp trước bởi vì trận tai hoạ đột nhiên xảy ra kia, khiến bộ y phục này triệt để phá huỷ, cũng không còn cách nào tu bổ.

Mà việc này, cũng đã thành việc tiếc nuối đầu tiên trước khi nàng gặp được Tình Sương.

“Sư tôn.


Hồi tưởng lại chuyện của kiếp trước, Lương Cẩm không ngừng được cảm xúc chập trùng, nàng nhìn Trần Du ở trước mắt đang thay mình thu dọn vạt áo, bỗng nhiên nhẹ giọng kêu.

“Ừ?”
Trần Du không có ngẩng đầu, “ừm” một tiếng ra hiệu Lương Cẩm tiếp tục nói.

“Sư tôn, ngài vì sao, đối với ta tốt như vậy.


Cái nghi vấn này quấy nhiễu trong lòng nàng rất lâu, thẳng đến lúc này, nàng mới có cơ hội chính diện mở miệng dò hỏi.

Trần Du tay thu dọn vạt áo hơi hơi dừng một chút, nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt từ đầu đến cuối đều ấm áp mềm mại, sau đó, nàng khẽ mỉm cười:

“Ngươi là đệ tử của sư phụ, sư phụ tự nhiên đối tốt với ngươi, đồ nhi, ngươi nhớ kỹ lời sư phụ nói, có một số việc, không nên quá truy cứu nguyên nhân, rất nhiều lúc, chân tướng cũng không tốt đẹp như vậy, ngươi chuyên tâm tu hành, tùy ý vui sướиɠ sống qua ngày, là đủ rồi.


Lương Cẩm thông tuệ như vậy, Trần Du đương nhiên biết vấn đề của nàng tuyệt đối không phải chỉ đơn giản muốn biết nguyên nhân nàng đối với nàng tốt như thế.

Bản thân nàng cũng rõ ràng, từ lúc đầu đến bây giờ, hành động của chính mình làm sao có thể trốn được hai mắt của tiểu đệ tử khôn khéo này của nàng, nàng sẽ có câu hỏi như thế, cũng nằm trong dự liệu của nàng.

Lương Cẩm “ân” một tiếng, không hỏi gì nhiều nữa.

Sau khi đại điển bái sư kết thúc, Mục Đồng đến cùng Lương Cẩm chào từ biệt:
“Sư muội, lần đại điển này kết thúc, ta liền muốn cùng sư tôn đi tới Tu Du phong, chuyên tâm bế quan, tranh thủ sớm ngày Trúc Cơ.


Mục Đồng khổ cực nỗ lực như vậy, Lương Cẩm tự nhiên không có lý do gì ngăn cản nàng, liền cười nói:
“Ta lần này cùng sư tôn về Vân Cốc phong nên sau này cũng sẽ tiêu tốn một quãng thời gian bế quan, sư tỷ cố gắng như vậy, nếu ta lười biếng rồi, chắc sẽ bị sư tỷ bỏ rơi đây.


Mục Đồng nghe vậy nở nụ cười, cùng Lương Cẩm hàn huyên hai câu, theo Dư Tử Tuân rời đi, Lương Cẩm cũng hộ tống Trần Du trở về Ngọc Nhụy tiểu trúc.

Nàng hao tốn thời gian một tháng dưỡng thương, sau đó bế quan tiềm tu, năm tháng sau đột phá Luyện Khí tầng chín.

Sau Luyện Khí tầng chín, tiến độ bế quan tu luyện cũng chậm lại, Lương Cẩm không có hết sức vội vã tăng cao tu vi, khi thì đả tọa tu luyện, khi thì vào rừng hát vang, khi thì thả câu bên hồ, tháng ngày trải qua cực kỳ nhàn nhã.

Nội tông không nhiều tranh đấu, phàm là đệ tử nội tông Trúc Cơ Hậu Kỳ, tất cả đều bị phái đến trong thành Lâm Phong, phân quản sự vụ lớn nhỏ ở trong thành của Lăng Vân Tông, mà Trúc Cơ trung kỳ đệ tử, đa số hạ sơn giao du, không ở trong tông.

Chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ đệ tử, mới có số ít ở lại trong tông, chuyên tâm tu luyện.

Lương Cẩm từng ngày từng ngày ung dung không vội tu hành phi tốc độ tăng tiến bộ, trong nháy mắt, lại là nửa năm.

Ngày hôm đó, Lương Cẩm ngồi xếp bằng ở một toà nhà trong hàn đàm trêи sườn núi Vân Cốc phong, bốn phía sương trắng tràn ngập, sợi tóc đen kịt của nàng rủ xuống, rối tung ở đầu vai, bên trêи ngưng tụ một tầng sương lạnh.

Chân khi nóng rực ở trong cơ thể nàng lưu chuyển, một lần lại một lần giội rửa kinh mạch khắp cả người.

Bên cạnh trêи núi đá, Trần Du ngồi khoanh chân, ánh mắt xuyên thấu qua sương mù trắng xóa rơi vào trêи người Lương Cẩm trong hàn đàm, trong mắt lộ ra nụ cười thỏa mãn:
“Nàng còn cả hai tháng mới đầy mười bảy, mười sáu tuổi đạt Trúc Cơ, quả thật chưa từng nghe thấy, cũng chưa từng nhìn thấy.

”.


Bình Luận (0)
Comment