Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 48



Cường địch thế tới hung hăng, Lương Hạo lấy một địch hai, miễn cưỡng không thua, nhưng cũng nhảy không ra tay đến giúp đỡ Lương Cẩm hay Tần Phong.

Tần Phong bị hắc y nhân Trúc Cơ tầng hai chặn lại, vẫn ở hạ phong, chỉ trong chốc lát, trêи người đã bị thương, toàn bộ đều bằng một luồng ý niệm cường hung chống đỡ, cũng đừng nói đến trợ giúp cho Lương Cẩm.
Lương Cẩm một chiêu kiếm bức lui hắc y nhân Trúc Cơ tầng ba gần người, cùng đối chưởng với đột kϊƈɦ của Thi Quỷ môn Trương sư huynh, lúc này vai cánh tay chấn động, bị lực lượng bức lui lại!
Tu vi nàng quá thấp, không cách nào cùng hắn liều mạng chân khí!
Nhưng Trương sư huynh này liền đoán chắc điểm này, không chịu tiếp kiếm chiêu của Lương Cẩm, ngược lại xoay thân từ mỗi cái phương hướng tập kϊƈɦ, bức Lương Cẩm cùng hắn chính diện chống đỡ!
Lại có hắc y nhân Trúc Cơ tầng ba từ bên cạnh phụ tá, Lương Cẩm khinh công mặc dù tốt, cũng chỉ có thể miễn cưỡng không khiến cho nàng nhanh như vậy thua trận.

Thân ở thế yếu Lương Cẩm vẫn không cảm thấy hoảng loạn, nàng một bên gặp chiêu phá chiêu, một bên ở trong lòng cẩn thận phân tích chiêu thức động tác võ thuật của hai người trước mắt, một lúc nào đó, tinh mang trong con mắt trầm tĩnh của nàng lóe lên, kiếm xuất Đạp Tuyết Tìm Mai!
Lương Cẩm dĩ nhiên mặc kệ phía sau bị Trương sư huynh đột kϊƈɦ, kiếm chiêu ác liệt đến cực điểm hướng về phía cái Trúc Cơ tầng ba hắc y nhân kia xông tới! Lương Cẩm kiếm trong tay liền ngay cả Trúc Cơ tầng bốn Trương sư huynh cũng khϊế͙p͙ đảm sợ sệt, cái Thi Quỷ môn Lâm Bình kia càng là chết dưới kiếm của nàng, cái tên Trúc Cơ tầng ba hắc y nhân này trước mắt chứng kiến được ánh sáng phi tới, nhất thời vãi cả linh hồn!
[Trans: khụ khụ, khúc “vãi cả linh hồn” ta không biết kiếm từ nào hay hơn để miêu tả, độc giả nào là thanh niên nghiêm túc thì bỏ qua cho tại hạ, tại hạ thời này vẫn còn muốn trẻ trâu một chút]
Dưới tình thế cấp bách, hắc y nhân kia hai chân thi nhau đạp, rút thân mà lên! Nhảy một cái cao hơn cả trượng!
Miễn cưỡng tránh thoát kiếm đột kϊƈɦ tới!
Thê Vân Tung!
[Trans: Khinh công phái Thuần Dương be be trong Kiếm Tam, Trans mới vừa đọc tới đây thôi liền nghĩ tới Đạo trưởng be be ánh sáng chói lòa con mắt.

.

.


Vì tò mò có phải không nên chạy xuống bình luận đọc, ai ngờ。。。 Y chang a, là be be QAQ]
Lăng Vân nội tông khinh công!
Lương Cẩm trong đôi mắt bỗng nhiên phóng ra hàn quang, nội ứng!
Mắt thấy loan đao của Trương sư huynh tới người, Lương Cẩm không hề có điềm báo trước xoay người lại xuất một chiêu kiếm, Phong Hồi Lộ Chuyển!
Bị Lương Cẩm nhìn ra xuất xứ thân pháp, hắc y nhân kia càng thêm quyết không thể để Lương Cẩm sống sót trở lại Lăng Vân Tông, mắt thấy Lương Cẩm cùng người sau lưng chiến làm một đoàn, hắn không chút do dự mà truy kϊƈɦ phóng đến!
Nhưng không ngờ, nhuyễn kiếm trong tay Lương Cẩm run lên, Thi Quỷ môn Trương sư huynh đột nhiên cảm giác được trêи thân kiếm của Lương Cẩm giống như bỗng dưng có thêm một luồng lực kéo, lôi kéo loan đao trong tay hắn không tự chủ được hướng lệch sang một bên, cùng kiếm của hắc y nhân đột kϊƈɦ tới đụng vào nhau!
Lương Cẩm nhân cơ hội bứt trở ra, nhuyễn kiếm trong tay bay xéo phóng tới, ánh kiếm cấp tốc phát sáng!
Kiếm Ảnh Như Chức, Huyết Sắc Mạn Thiên!
(Kiếm ảnh như chức, huyết sắc mạn thiên: Kiếm ảnh như dệt cửi, huyết sắc khắp bầu trời)
Tuyết Mai Thất Kiếm thức thứ ba, Hồng Mai Chiếu Tuyết!
Kiếm chiêu của Lương Cẩm quá nhanh, hai hắc y nhân đột nhiên không chuẩn bị kịp, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn trở chỗ yếu hại, cho dù hai người bọn họ có chân khí hộ thể, nhưng kiếm ảnh nhanh chóng xẹt qua khiến trêи người bọn họ lưu lại đạo vết máu! Đồng thời đem mặt nạ trêи mặt bọn họ xé rách!
Khoảng khắc mặt nạ vỡ vụn, máu tươi văng tung toé, lộ ra bên dưới mặt nạ là khuôn mặt tái nhợt cùng hai mắt kinh hãi!
Lâu Long!
Chấp pháp tam trưởng lão Lăng Đạo Tử đồ đệ!
Tên còn lại cũng đúng như nàng dự liệu! Thi Quỷ môn Trương sư huynh!
“Lâu Long! Dĩ nhiên là ngươi! Ngươi dĩ nhiên cùng Thi Quỷ môn cấu kết!”
Lương Hạo mặc dù đánh với hai tên, nhưng cũng thời khắc chú ý động tĩnh bốn phía, lần này Lương Cẩm một chiêu kϊƈɦ thương hai người, hắn còn chưa kịp thán phục kiếm pháp huyền diệu của Lương Cẩm, liền lập tức bị khϊế͙p͙ sợ khi thân phận của một trong hai hắc y nhân đó lộ diện!
Hắn đi vào tông đã lâu, trong tông có những đệ tử nào, hắn đã quá rõ ràng!
Lương Cẩm nhíu mày, nàng cũng không nghĩ tới cái Lăng Vân Tông nội ứng kia dĩ nhiên là Lâu Long! Nàng lúc đầu vốn còn muốn lén lút điều tra người này, chưa từng nghĩ tới kiếp trước lần hành trình chưa từng có hạ sơn này, lại đem hắn dẫn đi ra!
Như vậy vừa vặn!
Lương Cẩm ánh mắt băng hàn, bình tĩnh mà lại phảng phất như Cửu U hàn đàm, thừa dịp Lâu Long bởi vì thân phận bại lộ mà kinh ngạc trong nháy mắt, phi thân nhảy một cái, lần thứ hai xuất ra một chiêu kiếm!
Lăng Vân Tông sơn môn bỗng nhiên phát ra tiếng nổ vang rung trời, một đạo khí thế rộng lớn không khác nào Đạp Nguyệt Lưu Tinh*, bao phủ tới! Trong nháy mắt đem tất cả mọi người ở đây bao vây ở bên trong!
(*Đạp Nguyệt Lưu Tinh: sao băng đạp nguyệt)
Hai tên Trúc Cơ tầng năm cao thủ cùng Lương Hạo giao thủ cả người đều chấn động, một chưởng bức lui Lương Hạo, không chút do dự nào xoay người nhảy xuống sườn núi, Thi Quỷ môn Trương sư huynh vốn muốn liều lĩnh giết chết Lương Cẩm liền biến sắc mặt, lúc này muốn rút lui, lại bị ánh kiếm ác liệt đột nhiên xuất hiện trong hư không vạch ngang chặt đứt!
Khoảng khắc đó động tác mau lẹ, huyết quang tung toé!
Lâu Long sắc mặt trắng bệch, bỗng nhiên hoàn hồn, hú lên quái dị muốn nhảy xuống theo vách núi, Lương Cẩm đã sớm có dự liệu, chân đạp Đạp Vân Bộ; Kinh Hồng Chi Ảnh, Kiếm Xuất Vô Hồi!
Tuyết Mai Thất Kiếm thức thứ tư, Lạc Hồng Vô Tình!
Lâu Long kêu thảm một tiếng, từ trêи không trung rơi xuống, đập xuống nền đất!
Mũi kiếm xuyên thấu phía sau lưng hắn, vẫn là cách trái tim lệch qua một chút, không đến nỗi muốn tính mạng của hắn! Lương Cẩm bước nhanh về phía trước, trong nháy mắt bẻ trật hàm dưới của hắn, phòng ngừa hắn cắn lưỡi tự sát!
Chu Ngọc Hàn thiết kiếm xoay quanh bay trở về, rơi xuống trêи tay Trần Du, thời điểm bóng người nàng rơi xuống đất, mũi kiếm đã chống đỡ ở cổ họng của cái hắc y nhân Trúc Cơ tầng hai không kịp đào tẩu ở đằng kia.
Trong chớp mắt, thế cuộc xoay chuyển, hết thảy đều kết thúc.
“Trần sư thúc!”
Trần Du xuất hiện khiến Lương Hạo cùng Tần Phong hỉ xuất vọng ngoại*, chỉ có Lương Cẩm trước đó đã biết từ lâu, vì vậy mà không có như Lương Hạo hai người lộ sự vui mừng ra ngoài mặt như vậy, nàng đem nhuyễn kiếm quấn eo thu cẩn thận, nhấc theo cổ áo của Lâu Long đi tới Trần Du trước mặt, kêu một tiếng sư tôn.
(*hỉ xuất vọng ngoại: mừng khôn kể xiết)
Thấy Lương Hạo trêи người hai người tuy có bị thương, nhưng cũng không phải thương thế phi thường nghiêm trọng, vẻ lạnh lùng trêи mặt Trần Du buông xuống:
“Các ngươi trở lại hảo hảo tĩnh dưỡng, chuyện kế tiếp liền giao cho ta.”
Có Trần Du khắc phục hậu quả, Lương Hạo cùng Tần Phong ngụm lớn thở phào nhẹ nhõm, cùng mấy tên thiếu niên thông báo một tiếng trở về, lại từ biệt Lương Cẩm, hai người liền kết bạn trở về sơn môn.
Trần Du lúc này mới nhìn về phía Lương Cẩm, thấy nàng lúc nãy liên tục xuất ra mấy sát chiêu, trước mắt có chút thoát lực, nhưng không có tổn thương, lại nhìn lướt qua Lâu Long sống dở chết dở trong tay nàng, gật đầu nói:
“Ngươi làm rất khá, đem bọn họ mang tới sơn môn, tự có Dư trưởng lão tiếp ứng, còn bọn chúng, liền giao cho ta xử lý đi.”
Nói xong, nàng đưa tay điểm huyệt đạo của cái hắc y nhân Trúc Cơ tầng hai kia, lại tóm lấy Lâu Long, định xoay người vào tông.

Ý của nàng, liền để cho Lương Cẩm mang mấy thiếu niên kia lên núi, không tham dự tranh chấp trong tông môn.
Nhưng Lương Cẩm phí đi khí lực lớn như vậy bắt lại Lâu Long, há sẽ dễ dàng dừng tay như thế.

Nàng lúc này tiến lên một bước:
“Sư tôn, đệ tử có một yêu cầu quá đáng.”
Trần Du nghe vậy, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn nàng:
“Ngươi nói.”
“Xin hãy cho đệ tử tuỳ tùng sư tôn cùng đi!”
Kiếp trước nàng một lòng tu luyện, chưa bao giờ hỏi qua việc ngoài thân, cho tới cuối cùng Lăng Vân Tông bị họa diệt môn, nàng hoàn toàn chẳng hề hay biết, không còn cách xoay chuyển thiên địa, kiếp này nàng trải qua việc Lâu Long cùng Thi Quỷ môn cấu kết đã chạm được biên giới tai ương, trong lòng có một ít suy đoán, nhưng chân tướng đến tột cùng sẽ như thế nào, còn phải tra cứu thêm.
Chính như lời nàng nói với Lăng Phong Hoa, vạn sự vạn vật, có nguyên nhân mới có kết quả, nếu nắm nguyên nhân, chưa chắc không thể cải biến kết quả, nhưng nếu ngay cả nguyên nhân cũng không biết, còn nói gì tới thay đổi kết quả?
Trần Du nhưng bởi vì việc nàng đột nhiên thỉnh cầu sững sờ một hồi, ở trong ấn tượng của nàng, Lương Cẩm chưa bao giờ muốn tham dự nhiều vào sự vụ trong tông, nhất tâm tiềm tu, lần này sau khi xuống núi trở về, lại thật giống như trở nên sáng sủa một ít, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, nàng càng là đưa ra thỉnh cầu như vậy.
Lương Cẩm thấy Trần Du hồi lâu không nói gì, cho rằng nàng có ý từ chối, liền nói thêm:
“Người này là do đệ tử tự tay bắt được, đệ tử lần này thượng sơn, cũng có sự tình vô cùng trọng yếu muốn bẩm báo tông chủ, cùng người này chắc hẳn có chỗ liên quan.”
Lương Cẩm lời đã nói đến nước này, Trần Du nhìn nàng hồi lâu, không có hỏi tới nàng ở dưới chân núi gặp phải chuyện gì, chỉ nói:
“Chuyến này e rằng vô cùng nguy hiểm.”
“Có sư tôn ở đây, đệ tử không e ngại bất luận người nào.”
Nàng đây chính là lời nói thật lòng, kiếp trước Trần Du vì bảo vệ nàng mà chết, nàng tuy rằng không rõ Trần Du cùng mẫu thân của chính mình đến tột cùng là quan hệ gì, nhưng chắc hẳn kiếp này, nàng cũng sẽ như thế che chở chính mình.

Trần Du chính là đệ tử đứng đầu của Lăng Thương Khung, có nàng bảo vệ, cho dù là Lăng Thương Hải ra mặt, nàng cũng không có gì phải lo sợ.
Trần Du trong mắt lay động một tầng sóng nhỏ, sua đó liền biến mất.
Nàng xoay người, quay lưng về phía Lương Cẩm đang đứng trước sạn đạo thượng sơn:
“Ta ở Vân Cốc phong chờ ngươi.”
Tiếp theo một cái chớp mắt, Trần Du ngự kiếm mà đi, đảo mắt liền không thấy bóng dáng.
Lương Cẩm chớp mắt nhìn, chợt nhếch miệng nở nụ cười.
Nàng xoay người nhìn một đám thiếu niên từ trong kinh hãi khôi phục lại như cũ, sau đó lại si ngốc nhìn bóng người Tiên Nữ đã đi xa, bất đắc dĩ nhún vai một cái, kêu lại:
“Các ngươi theo ta lên núi!”
Nhiều tên thiếu niên lúc này mới dồn dập tỉnh lại, Trần Du dĩ nhiên đã đi xa, thiếu niên Trịnh Hổ một mặt si mê lẩm bẩm hỏi:
“Vừa nãy chính là Thiên Tiên hạ phàm?”
Lương Cẩm nghe vậy cười nói:
“Vị vừa nãy là sư tôn của ta, sau này các ngươi vào tông môn, chăm chỉ tu luyện, nói không chừng còn có thể có cơ hội nhìn thấy.”
Nhiều tên thiếu niên nghe nói lời ấy, vừa kinh hỉ lại vừa phiền muộn, kinh hỉ chính là sau này sẽ ở lại Lăng Vân Tông, có cơ hội lại thấy tiên nhân, phiền muộn là trong lòng bọn họ không hẹn mà cùng cho rằng, chỉ có Lương Cẩm đệ tử thiên phú xuất chúng như vậy mới có cơ hội được làm môn hạ của Tiên Nữ kia.
Lương Cẩm vội vã muốn cùng Trần Du hội hợp, vì nguyên do đó mà không có cùng mọi người nhiều lời, mang theo bọn hắn bước qua thang lên trời, sau khi đưa bọn chúng giao cho Dư Tử Tuân, Lương Cẩm liền vội vã trở về Vân Cốc phong.
Trần Du đem Lâu Long hai người để ngoài cửa Ngọc Nhụy tiểu trúc, Lương Cẩm khi trở về trước nhất liền thấy Lâu Long chính là đang sống dở chết dở cùng cái hắc y nhân bị điểm huyệt kia, nàng còn chưa hướng về trong viện đi vào, Trần Du liền trước tiên đi ra:
“Việc tuyển đệ tử mới, đã làm tốt rồi sao?”
“Ân, lúc nãy những thiếu niên kia toàn bộ đã được Dư trưởng lão tiếp nhận.”
Trần Du gật gật đầu, một tay tóm lấy Lâu Long:
“Đi thôi.”
Bởi vì mang theo Lương Cẩm, lại có Lâu Long hai cái tên phiền toái này, rần Du không có ngự kiếm, nhưng mặc dù là bộ hành, tốc độ kia cũng là rất nhanh, một bước vài thước, Lương Cẩm chỉ có thể đem khinh công Đạp Vân Bộ phát huy đến mức tận cùng, mới có thể đuổi kịp tốc độ của Trần Du.
Rất nhanh, các nàng liền tới Tử Vân Phong — nội tông tông địa, cũng là chổ ở của Lăng Thương Khung.
Thủ sơn trưởng lão thấy Trần Du mang theo Lương Cẩm đến, trong tay còn tóm đệ tử Lâu Long của chấp pháp tam trưởng lão, trêи mặt lộ ra vẻ kinh ngạc:
“Trần trưởng lão hôm nay tới đây là có chuyện gì?”

Trần Du mặc dù là một tiểu bối, nhưng trong phạm vi chưa đến bốn mươi tuổi, tu vi đã đạt Luyện Thể cảnh giới, danh chính ngôn thuận lên cấp trưởng lão trong môn phái, vì vậy những thế hệ trước trưởng lão này ở trước mặt nàng cũng không có bưng cái giá, trái lại hòa hòa khí khí.
“Vãn bối lần này đến đây chính là có chuyện quan trọng hướng về sư tôn bẩm báo, kính xin hai vị sư thúc thay mặt thông báo.”
Trần Du xưa nay lấy lễ đãi người, không chút nào có thanh niên thiên tài ngạo khí, hiện ra đặc biệt khiêm tốn.
“Xin mời Trần trưởng lão chờ.”
Thấy Trần Du lễ nghi rất nhiều, hai vị thủ sơn trưởng lão tâm tình khá là khoan kɧօáϊ, vẫn không truy hỏi mục đích của nàng.
“Cho các nàng vào.”
Lăng Thương Khung nghe thuộc hạ thông báo Trần Du tới gặp, chắp hai tay sau lưng nhìn một bức bích hoạ trước mắt, ngữ khí bằng phẳng, cũng không có chút nào bất ngờ.

Từ lúc Trần Du cùng Lương Cẩm xuất hiện ở dưới Tử Vân Phong, hắn liền phát hiện ra các nàng.
Vì một chuyện từ năm đó, sư đồ* không hòa thuận đến nay, tính toán ra, Trần Du đã mười mấy năm chưa từng đặt chân đến Tử Vân Phong.

Cũng không biết hôm nay tới đây, là vì chuyện gì.
(*sư đồ: thầy trò)
Trần Du mang Lương Cẩm lên Tử Vân Phong, trực tiếp đi vào bên trong tông địa, gặp được Lăng Thương Khung.
“Sư tôn.”
Cứ việc sư đồ trong lúc này không mấy hoà thuận, nhưng thời điểm đối mặt Lăng Thương Khung, Trần Du chưa bao giờ mất lễ nghi.
“Sư gia.”
Lương Cẩm đi theo phía sau Trần Du, cũng khom người thi lễ.
Lăng Thương Khung xoay người lại, ánh mắt từ trêи người Lâu Long trong tay Trần Du hơi đảo qua một chút, biểu hiện không có một chút biến hoá nào, chỉ nói:
“Du nhi tới đây, là có chuyện quan trọng?”
Trần Du đem Lâu Long cùng hắc y nhân kia tiện tay ném xuống đất, bình tĩnh mà mở miệng:
“Đệ tử tới đây vì hai việc, một trong số đó, đệ tử của đệ tử Lương Cẩm mấy ngày trước hạ sơn chiêu thu đệ tử mới, hôm nay lúc trở về núi ở tông môn gặp tao ngộ phục kϊƈɦ, năm tên đột kϊƈɦ, hai tên Trúc Cơ tầng năm, Trúc Cơ tầng hai, ba, bốn tổng cộng mỗi cái đều có một tên, Trúc Cơ tầng bốn xác nhận là môn hạ của Thi Quỷ môn, đã bị đệ tử ra tay đánh gục, hai tên Trúc Cơ tầng năm đào tẩu, còn lại hai tên, liền là bọn hắn.”
Nàng nói xong, lời nói dừng một chút, sau đó lại nói:
“Thứ hai, Lương Cẩm từng nói nàng sau khi xuống núi có chỗ tao ngộ, có chuyện quan trọng cần bẩm báo.”
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Lương Cẩm, Lăng Thương Khung cũng đem tầm mắt nhìn lại.
Lương Cẩm sắc mặt không hề thay đổi, tinh tế đem việc phát sinh dưới núi từng cái từng cái nói tới.
Lăng Thương Khung lúc bắt đầu còn bình tĩnh, nhưng thời điểm Lương Cẩm nói đến việc người của Thi Quỷ môn đem bách tính dưới núi vứt xác nơi hoang dã, lại muốn đem thiếu niên có tuệ căn đưa lên tông môn, nữ làm lô đỉnh, nam làm dược nhân, sắc mặt liền âm trầm lại.
Liên hệ với việc lúc nãy Trần Du nói như vậy, cùng việc Lương Cẩm nói tới chuyện đã xảy ra, Lăng Thương Khung mặt trầm như nước, không nói lời nào.

Lăng Vân Tông bên trong có nội ứng, trình độ hung hăng cùng càn rỡ đã đến một loại mức độ cực kỳ đáng sợ!
Hồi lâu sau, hắn nhắm hai mắt lại, thật sâu thở dài một hơi:
“Gọi Lăng Đạo Tử tới đây cho ta.”.


Bình Luận (0)
Comment