Trọng Sinh Chi Thiên Đạo Thù Tình

Chương 66



Trung Châu phục địa, bên trêи vạn dặm trời quang, có mịt mờ Vụ Hải, trong khoảng khắc Vụ Hải bay khắp, Tiên Cung rộng lớn như ẩn như hiện, bên ngoài cung có thủ hộ bảo vệ đại trận kéo dài ngàn dặm của tông môn, chim muông vào trận liền sẽ đi ngang qua qua, đối với cái thế ngoại tiên cảnh này giống như không thấy, dường như không có gì.
Kiến trúc bên trong Tiên Cung, đều được xây từ Lưu Ly ngói, lấy Tử Tinh khắc xà nhà họa vách tường, xa xa nhìn tới, tử khí lưu chuyển, ở trong có dòng sông khuynh thiên đổi chiều, ngân mạc dưới ánh nắng chiếu rọi hiện ra năm màu ánh sáng, khí thế bàng bạc, chấn động lòng người.
Nơi đây, chính là Tử Tiêu Cung.
Thiên địa linh khí tràn ngập khắp các nơi trong Tiên Cung, so với ngoại giới nồng nặc gấp trăm lần nghìn lần không hề ngừng lại, đi tới trong cung, cho dù không nhập định thổ nạp, cũng tại mọi thời khắc tự có linh khí tự động nhập vào cơ thể, chẳng trách tốc độ tu hành của đệ tử Tử Tiêu Cung tiến triển cực nhanh, bực gốc gác phong phú này, xa không phải tông môn tầm thường có thể so sánh.
Tử Tiêu Cung ở vị trí chính giữa, Tử Tiêu điện ở phía tây, hữu duyên sương điện, đông uyển* trong điện trồng một góc cây cổ thụ hoa anh đào, từ ngày Tử Tiêu Cung dựng thành đến nay, cây này liền vẫn sinh trưởng ở đây, đến nay đã qua không biết bao nhiêu năm tháng.
(*đông uyển: vườn hoa phía đông)
Lúc này hoa anh đào chưa nở, khắp cây xanh um, bên dưới ánh nắng nghiêng vào chiếu rọi, xuyên thấu qua cành lá rơi ở mặt đất, vàng lốm đốm tán lạc khắp mặt đất.
Đối diện cây anh đào, có một loạt phòng nhỏ, trong đó có một gian đang mở, xuyên thấu qua bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, vừa có thể thấy cây anh đào cành lá xum xuê, nếu là đầu tháng ba tháng tư vào mùa xuân, hoa anh đào nở ra, đập vào mắt liền chính là cảnh tượng trong ký ức người kia.
Tình Sương nghiêng người dựa vào bên cửa sổ, phủ tay trêи bệ cửa sổ, con mắt hiện ra sóng thu, ẩn có chút xuất thần.
Nàng vẫn là một thân Thủy Lam y phục, lụa trắng che mặt, tóc đen buông xuống trêи trán, ít đi hai phần cảm giác Thanh Hàn trêи người lúc trước, nhiều hơn mấy phần phong thái ôn nhu quanh co, mặc dù chỉ là đứng ở nơi đó, cũng hoảng hốt đẹp như tranh.
Cho đến khi bên hông cửa viện đi tới một người, nàng mới chợt hoàn hồn, nhưng chưa quay đầu lại, biểu hiện bên trong mang thêm vài phần hoang mang, nhẹ giọng nói:
“Cung chủ, thế gian thật có mệnh định nhân duyên?”
Người đến tóc mây nghiêng nghiên, búi tóc cài trâm, dung tư trác nhiên, thêu lên kim ti ngọc tuyến, dáng vẻ vạn thiên, váy dài tím nhạt bao quanh thân, góc váy lướt nhẹ trêи mặt đất, phong thái yểu điệu, mi tâm điểm một chu sa đỏ đậm, môi đỏ khẽ mím, dung mạo đoan trang, lại có khí chất hào hoa phú quý ngồi ở vị trí cao, kinh thế vô song.
Người này, chính là cung chủ Tử Tiêu Cung, Nhan Bất Hối.

“Tiểu Sương nhi lần đi Lâm Phong này, chính là có phát hiện gì sao?”
Nhan Bất Hối mím môi mỉm cười, nhìn xa xa Tình Sương lông mày đang khẽ nhíu, hỏi ngược lại.
Nghe Nhan Bất Hối nói như vậy, không biết tại sao, nàng liền nghĩ tới cạnh tượng người kia tự kϊƈɦ máu tươi nhuộm đỏ, nhưng hai mắt lại như nước, cùng với việc bên trong biển ý thức của người kia, khiến cho người khác không thể tin được.
Người cung chủ nói tới, sẽ là nàng sao?
Nàng buông xuống con ngươi, theo bản năng mà không muốn suy nghĩ, chỉ nói:
“Chưa từng.”
Nhan Bất Hối khẽ thở dài, chậm rãi đi vào tiểu viện, đi tới bên cửa sổ, ánh mắt nàng nhìn về hướng Tình Sương có chút cưng chiều bảo vệ, Tình Sương đối với Tử Tiêu Cung mà nói có thể nói là thiên hàng báu vật, trời sinh Linh Lung thân thể, thế hệ không có thứ hai, tu hành so với thiên tài bình thường dễ dàng gấp trăm lần không bị cản trở, chính là người cực kỳ được thiên địa linh vận chi khí quan tâm.
Nhưng linh phách nàng có tỳ vết, hồn thức không đầy đủ, bên trong mệnh hồn, thiếu duy nhất một chữ “tình”, tận một đời này, e rằng cũng sẽ không động tình.

Nguyên do nàng ban đầu ở ngoài cung nhặt được nàng, thay nàng gọi là Tình Sương, chính là lấy thất tình bất động, tâm tịnh như ý nghĩa của hoa Sương.
Từ xưa đạo tu phân làm hai cảnh, trời sinh có tình cùng trời sinh vô tình, người có tình, lấy tâm nạp thiên địa, cảm động muôn màu, tu tình tu tâm, đi hữu tình chi đạo, người vô tình trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, tu hành nhanh mà ổn, chính là đi vô tình chi đạo, cũng không phải không tốt, nhưng nhất định sẽ cô độc.
Nhưng bất luận có tình hay vô tình, muốn phá Nguyên Anh, vào Hóa Thần Tam Cảnh, đều cần chịu được cửa ải tình, người có tình vào tình cũng tốt, người vô tình tuyệt tình cũng tốt, cuối cùng rồi sẽ nhiễm một chữ tình này, bước đi này, không thể tránh khỏi.
Thiên tư của Tình Sương đứng đầu đương đại, tu luyện không có chuyện bình cảnh, con đường phía trước như một mảnh đường bằng phẳng.

Nhưng từ nhỏ mệnh hồn nàng khuyết thiếu, nếu như không có phương pháp bổ sung, e sợ cả đời sẽ không vào được Hóa Thần cảnh giới.
Nguyên bản lấy khả năng của Nhan Bất Hối, có thể dự định nhân thế nhân quả, thôi diễn tuyệt mật Thiên Cơ, thay nàng tìm tăm tích của mệnh hồn thiếu hụt, thế nhưng mấy năm trước khi nàng dẫn thần dự toán thôi diễn thân nhân quả của Tình Sương, muốn đi tìm nguồn gốc trở lên, nắm giữ vị trí rải rác của mệnh hồn, đột ngột gặp Thiên Cơ Hỗn Độn, nhân quả đột biến, thăm dò quá khó, chỉ ngờ ngợ nhận được, đại thể ở trêи Lâm Phong.
Nhan Bất Hối đối với việc này khá là bất đắc dĩ, nhưng chuyện không thể làm, không thể làm gì khác hơn là từ bỏ.
Lúc này thấy Tình Sương đăm chiêu, lại hồi tưởng lại nàng lúc nãy đề cập tới việc mệnh định nhân duyên, nhân tiện liền nói:
“Thế sự không phải tuyệt đối, hai chữ mệnh định, quá mức trầm trọng, chúng ta là người tu hành, tôn chính là thiên ngôn*, thuận theo chính là nhân quả, nhưng con đường của mỗi người cũng khác nhau, khiến cho độ cao đạt được cũng không giống nhau.”
(*thiên ngôn: lời nói của trời, trời nói)
Tình Sương trầm mặc một lúc lâu, ánh mắt rơi ở trêи cây anh đào trong sân, nhìn cành cây xanh biếc theo gió lay động, khiến một mảnh lá khô gầy yếu bị gió cuốn rơi, trôi về mặt đất, thanh âm của nàng mới thăm thẳm vang lên:
“Cung chủ lúc trước từng nói mệnh hồn của đệ tử bị hư hỏng, nếu có một ngày, đem cái mệnh hồn không trọn vẹn kia tìm được, lại phát hiện hồn này đã cùng tâm người hợp nhất, mà người này lại không phải hạng người tội ác đầy trời, chỉ là dân chúng bình thường, cung chủ cho rằng, đệ tử có nên hay không vì lợi ích riêng của mình, tổn hại tính mạng của người kia?”
Nghi vấn của Tình Sương khiến Nhan Bất Hối hơi sửng sốt, vấn đề này bản thân nàng cũng thường xuyên suy nghĩ, nếu như thật là như vậy.

.

.

Nàng nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, trong mắt ẩn có ý sát phạt hiện ra:

“Nếu là dân chúng bình thường, có thể chờ trăm năm quy về đất thổ, lại lấy lại mệnh hồn cũng không muộn, nhưng nếu là tu sĩ, liền giết chết.”
Nghe vậy, Tình Sương ánh mắt ngưng lại, nghi ngờ nói:
“Vì sao tu sĩ liền phải giết chết?”
“Ta là người tu chân, vốn hai tay đều nhuốm máu, không có người nào vô tội lương thiện, lấy tính mạng đoạt hồn, cũng không phải điều riêng của bản thân, chỉ là vật quy nguyên chủ thôi.”
Nói đến chổ này, tiếng nói nàng ngừng lại:
“Vốn nên là đồ vật của ngươi, chỉ cần cầm lại, liền không nên do dự.”
Nhan Bất Hối nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Tình Sương, liền xoay người rời đi, lưu lại Tình Sương đơn độc ở trong viện, suy nghĩ thật kỹ.

Tình Sương nhìn ngoài cửa sổ xuất thần, nghĩ đến ngày trước người kia lấy thân bảo vệ, nàng lại có chút khổ sở, nếu như mệnh hồn của nàng thật ở trêи thân thể người kia, nàng có nên như lời cung chủ nói, lấy tính mạng đoạt hồn?
Lương Cẩm theo Thanh Vân Tử đi tới Tiên Tích trấn, trêи Tiên Tích trấn lưu lại nửa ngày, nghe nói lúc mấy ngày trước, các tiên nhân từ bên trong Tiên Tích trấn đều đã rời đi, Lương Cẩm ở trêи trấn hỏi thăm tin tức của Lăng Vân Tông đoàn người, xem Trần Du đám người bọn họ có hay không đều đã từ di tích đi ra, nghe một quản sự dược phô nói tới bọn họ một nhóm bốn người, có một người bị thương nặng, đã đi ra Tiên Tích trấn.
Lương Cẩm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cùng Thanh Vân Tử đồng thời hướng Lăng Vân Tông đi tới.
Thanh Vân Tử một đường ngự kiếm mà đi, tốc độ nhanh chóng, chỉ cần ngăn ngắn ba ngày, bọn họ liền đã tới Lăng Vân Tông, lúc bọn họ trở lại, Trần Du đám người còn chưa tới nơi, vì vậy Thanh Vân Tử trực tiếp đem Lương Cẩm mang đến cấm địa.
Lăng Vân Tông cấm địa ở phía sau nội tông, chính là một mảnh Hoàn Hình sơn cốc trống trải, Thanh Vân Tử mang Lương Cẩm bay thẳng vào sơn cốc, hai tên Luyện Thể cảnh đại viên mãn trưởng lão trông coi sơn cốc nhìn thấy Thanh Vân Tử, đều đứng dậy cung kính hành lễ, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lương Cẩm phía sau Thanh Vân Tử.
Bọn họ đều cảm thấy kinh ngạc, đây là lần thứ nhất bọn hắn nhìn thấy đệ tử trong tông chưa đạt Luyện Thể cảnh xuất hiện ở nơi này.
Thanh Vân Tử khoát tay áo một cái, ra hiệu hai người này không cần đa lễ, cũng không nhiều lời giải thích việc của Lương Cẩm, liền mang theo nàng hướng trong triều đi.
Dọc theo đường đi, chỗ hai người họ đi qua, mỗi trăm bước, liền có một tên tu sĩ Luyện Thể cảnh ngồi khoanh chân, lấy bản thân, đem thành một phần đại trận bên dưới chân, bất luận thời đại, ngày ngày thanh tu.

Càng đi vào sâu, Lương Cẩm trong lòng càng thêm chấn động, nàng kiếp trước là ở mấy năm sau khi cấm địa bị tà ma tàn phá, mới về nơi này, vì vậy chưa từng gặp cảnh tượng bao la như vậy.
Nguyên lai gốc gác Lăng Vân Tông không phải không dày, liền trước mắt những Luyện Thể tu sĩ này gộp lại e rằng không ít hơn trăm người, thực lực mà Lăng Vân Tông lộ ra bên ngoài thực sự chỉ có một điểm nhỏ của tảng băng chìm, nếu không có tà ma tồn tại, Lăng Vân Tông nội ưu ngoại hoạn, bọn họ lấy thân đem trở thành đại trận bảo vệ tông, dù cho Nguyên Anh tu sĩ, cũng có thể kháng cự trong thời gian ngắn.
“Cá nhân cái phong ấn này tại mọi thời khắc cần phải tiêu hao linh lực vô số kể, bọn họ ở đây ngồi bất động trăm năm, đem phần lớn linh lực bản thân luyện hóa thành đều cung dưỡng cho đại trận, cái này cũng là tại sao, nhiều năm qua như vậy, ngoại trừ ba người lão già chúng ta, càng không có một người nào đột phá tới Kết Đan cảnh giới, cũng chính bởi vì cái này, Lăng Thương Khung mới kiên quyết không chịu để cho Trần Du nha đầu kia đến bên trong cấm địa, tông môn đạo thống, tổng cần có người truyền thừa.”
Thanh Vân Tử âm thanh vang lên bên tai, Lương Cẩm đăm chiêu, nàng lúc trước tới đây, trong lòng còn từng muốn, nếu ngày tam tông Đại Tỷ Đấu, Tử Tiêu Cung chưa có tới người, Lăng Vân Tông khó giữ được, như vậy nàng vô luận như thế nào, đều muốn đem Trần Du cùng sư tỷ bảo vệ, trong lòng nàng, Trần Du so với Lăng Vân Tông trọng yếu hơn nhiều lắm.
Nàng kiếp trước vô tình vô tâm, đối với tông môn không có quá sâu quyến luyến, cũng không hiểu tại sao Trần Du lại để ý Lăng Vân Tông như vậy, dù cho cái tông môn này bên trong đã hư thối, xuất hiện Lăng Thương Hải Lăng Đạo Tử những cái kẻ ác tông môn bại hoại này, cấu kết người ngoài cùng phe mình nội đấu, nàng vẫn không chịu chỉ lo thân mình bỏ lại tông môn.
Thẳng đến lúc này, trong lòng nàng mới hơi rõ ràng, Lăng Vân Tông truyền thừa không chỉ là một đạo thống*, càng là vì những tu sĩ thương sinh này, cam chịu thủ hộ cô quạnh, không có tiếng tăm gì trong Lăng Vân Tông, vô tư kính dâng tinh thần.
(*đạo thống: đường truyền thống)
Một khi tà ma phá phong ấn mà ra, như vậy hạt địa bên trong vùng thế giới của Lăng Vân Tông này, đều sẽ bị ác linh độc hại, những thuần phác bách tính bên dưới ngọn núi kia, những đệ tử nỗ lực tu luyện trong tông kia, không một người nào có thể may mắn thoát khỏi vu nan.
Ngay tại thời điểm nàng đi ngang qua một Luyện Thể tu sĩ, trong miệng tu sĩ kia bỗng nhiên phun ra một ngụm nghịch máu, biểu hiện mệt mỏi, liền muốn té ngã, chính là bởi vì trận pháp tiêu hao quá mức, tổn thương căn cơ của hắn.
Lương Cẩm đột nhiên dừng chân, xoay người đem tu sĩ kia đỡ lấy, thuận tay từ trong vòng tay chứa đồ đem Tiên Đan thu hoạch được bên trong Tiên Nhân di tích lấy ra một quả, cho vào trong miệng người này, cũng một tay đặt tại phía sau lưng người này, lấy chân khí của bản thân thay người này khơi thông kinh mạch bên trong hơi khống chế được chân khí ngổn ngang.
Chỉ chốc lát sau, sắc mặt người kia thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều, bởi vì Lương Cẩm thi cứu đúng lúc, hắn tránh khỏi tình thế nguy cấp tẩu hỏa nhập ma.

“Cảm ơn sư muội.”
Hắn tuổi không lớn lắm, ước chừng chừng bốn mươi tuổi, không có nhìn kỹ tu vi cùng tuổi của Lương Cẩm, theo bản năng cho rằng có thể đi vào nơi đây, đều là Luyện Thể tu sĩ, vì vậy đem nàng gọi thành sư muội.

Lương Cẩm lại nhếch miệng nở nụ cười, nói:
“Sư bá nên kêu đệ tử sư điệt, Trần Du là sư tôn của đệ tử.”
Người kia nghe vậy sững sờ, lúc này mới chợt nhận ra Lương Cẩm chỉ có tu vi Trúc Cơ, nhất thời xấu hổ đến đỏ cả mặt, không biết nên nói cái gì mới có thể giảm bớt khó xử tại cục diện.
Thanh Vân Tử ở một bên nhìn, đối với cử động bỗng nhiên xuất thủ cứu giúp của Lương Cẩm gật đầu liên tục, người này thiên tư xuất sắc, thông minh mà không táo bạo, tâm tính tuyệt hảo, càng đáng quý chính là, nàng không tham niệm báu vật, lòng lại mang nhân nghĩa, có thể giao trọng trách.
Lương Cẩm cười vỗ vỗ vai người kia, lại móc ra một viên đan dược:
“Sư bá có thể phải cực kỳ tĩnh dưỡng, không cần cố quá sức, sẽ hư hỏng căn cơ.”
Người kia gật gật đầu, nhìn Lương Cẩm xoay người rời đi, trong lòng cảm thán:
“Nàng càng là đệ tử của tiểu sư muội.

.

.”
Lương Cẩm hộ tống Thanh Vân Tử đi tới nơi sâu nhất trong trận pháp, nơi ở của mắt trận.
Từ xa nhìn lại, chỗ mắt trận lơ lửng một khối Hồng Ngọc to bằng đầu nắm tay, bốn phía linh khí mịt mờ, quanh thân đứng có ba tòa đài cao, trong đó bên trêи hai toà, đều có một lão giả.
Thanh Vân Tử mang Lương Cẩm đi tới dưới đài cao, lão nhân trêи người mặc đạo bào minh hoàng* ở trêи đài phía bên phải mở một con mắt trái, nơi mắt phải của hắn có một đạo vết sẹo sẫm màu, chính là lúc trẻ cùng kẻ thù đấu một trận chiến, bị kiếm trong tay người kia chém vào trong mắt, lưu lại trêи thân, sau này khỏi rồi, nhưng ánh mắt cũng không bao giờ có thể tiếp tục nhìn thấy vật.
(*minh hoàng: màu vàng nhạt)
“Thanh Vân Tử, ngươi vừa đi liền sáu năm, lão phu nghĩ ngươi đã chết ở bên ngoài.”
“Ha ha ha ha! Si đạo nhân, ngươi lão đầu tử này vẫn còn sinh long hoạt hổ, lão phu sao lại chết trước ngươi chứ!”
Lão nhân bên trái trêи đài cao cũng vào lúc này mở hai mắt ra, trong hai con ngươi của hắn tựa như có Kiếm Khí ngang dọc, có chút ác liệt, ánh mắt của hắn từ trêи mặt Thanh Vân Tử đảo qua, cuối cùng dừng lại ở trêи người Lương Cẩm, trêи khuôn mặt lạnh lùng lộ ra một vệt nụ cười hiền hòa, đối với Thanh Vân Tử nói:
“Các ngươi hai cái lão bất tử này cãi vã mấy trăm năm cũng không yên tĩnh! Tiểu oa nhi này ta nhớ được là đồ tôn của Khung nhi, sao lại cùng ngươi đi tới nơi này?”.


Bình Luận (0)
Comment