Diệp Hạ Vũ cũng chậm rãi đứng lên " Ngãi lão gia , chào ngài "
" Ai dô tiểu Vũ không cần phải khách sáo , cậu đang mang thai nên cẩn thận một chút mới tốt , nào mau ngồi xuống " ánh mắt tham lam dán lên bụng anh thật lâu mới rời đi.
Lúc sau ông mới để ý vẫn còn một người khác , nhìn đến Lâm Hàn mắt ông ta liền phát sáng " Đây ... "
Khải Trạch " Đây là vị bằng hữu mà tiểu vũ vừa mới kết giao , cậu ấy tên Lâm Hàn "
Ông ta cười rạng rỡ nhìn cậu nói " Hoá ra là như vậy , Ta họ Ngãi ? Tên Ngãi Đường "
Lâm Hàn cười nghiệp vụ đáp " Rất hân hạnh được gặp Ngãi lão gia "
Ông ta nhìn lên chiếc bụng nhô cao của cậu thoáng ngạc nhiên sau đó cười cười nói " Ta nhìn bụng cậu ... chắc cũng sắp sinh rồi nhỉ ? Chồng của cậu chắc rất vui "
Lâm Hàn nỗi da gà đáp " Vâng "
Ông ta nhìn cậu thêm thèm thuồng không che giấu nói " Ta có thể sờ lên bụng cậu một chút không ? Ta thật sự rất thích trẻ con "
Diệp Hạ Vũ trợn mắt "...." yêu cầu chó má gì vậy ? Hết muốn sờ bụng anh rồi giờ đánh chủ ý lên Lâm Hàn sao ? Thứ cặn bã như ông ta không có con cũng đáng .
Lâm Hàn cười lạnh đáp " Như vậy e rằng không tiện , xin thứ lỗi , khiến ngài thất vọng rồi " ông ta mà còn cố sờ thì đừng trách cậu .
Ngãi Đường cười gượng " Có gì mà không tiện , ta với cậu cũng xem như con cháu trong nhà. Ta già rồi nên cũng chỉ có chút niềm vui nhỏ đó thôi . Được cảm nhận đứa trẻ từ lúc trong bụng ba cho đến khi lọt lòng quả thực là một niềm vui vô cùng to lớn . Lẽ nào cậu không thể Thông cảm cho nỗi lòng của một người già như ta sao ?"
Lâm Hàn cười càng thêm lạnh" Rất tiếc là không thể "
Ngãi Đường tỏ vẻ đáng thương " Không sao , ta không trách cậu, già rồi nên có chút đa sầu đa cảm. Mà cậu là người ở đâu , ta hình như chưa gặp cậu bao giờ ?"
Lâm Hàn " Tôi là du khách "
" À ra vậy , nếu cậu không ngại ta có thể bảo người đưa vậy đi tham thú như vậy sẽ an toàn hơn "
Khải Trạch và Diệp Hạ Vũ quả thực rất muốn xen vào nhưng lại không thể đắc tội với ông ta. Mặt mày cả hai đều hết sức khó coi .
Lâm Hàn thu biểu tình của hai người vào mắt cười " Cảm ơn sự hiếu Khách của Ngãi lão gia nhưng tôi không cần "
Ngãi Đường thấy cậu dầu muối không ăn cũng không phát hoả , định nói thêm thì Khải Trạch lên tiếng " Ngãi lão gia , không biết lần này ông đến là có việc gì quan Trọng ?"
Ông ta bình thản đáp " Cũng không có gì , ta chỉ tiện đường ghé thăm hai người một chút , sau đó bàn với cậu về chuyến giao dịch sắp tới "
Khải Trạch đáp " Vậy chúng ta sang nơi khác bàn bạc "
Ngãi Đường biết anh ta muốn ngăn trở mình , rõ một bộ không vui đáp " Không cần , hôm khác ta lại đến cũng không muộn . Hôm nay ta muốn ngồi đây thưởng trà cùng hậu bối " ông làm rất ra dáng trưởng bối trong gia đình .
Ông ta cố ý nói vòng vo để moi thêm về gia thế Lâm Hàn , biết được chồng cậu chỉ là thương nhân lại càng phi thường vui vẻ .
Ông chợt hỏi cậu " Đứa bé trong bụng cậu đã có nhận ai làm cha nuôi chưa ? Nếu chưa thì không biết lão đây có thể có diễm phúc nhận đứa bé làm con nuôi không ? Ta cũng chưa có con cái cho nên rất thích có một đứa trẻ quấn quýt bên người "
Lâm Hàn muốn hộc máu , mặt cũng quá dầy rồi .
Trần Phóng nghe tới đây cũng bực mình không tả được liền đáp " Cha nuôi của đứa bé là tôi "
Ngãi Đường nhìn cho người vô hình này càng thêm không thuận mắt nhưng vẫn đáp " Vậy sao ? Cũng không vấn đề , cha nuôi đâu nhất thiết chỉ một người . "
Lâm Hàn bực mình hết chỗ nói đáp " Rất xin lỗi nhưng con của tôi chỉ nhận một người cha nuôi mà thôi " cậu ngứa hết cả tay .
Ngãi Đường hừ lạnh " Cậu thật đúng là không biết phân biệt tốt xấu " ông ta dứt khoát xoay lưng rời đi .
Diệp Hạ Vũ nhìn Khải Trạch nhỏ giọng nói " Xem ra lần này chúng ta gặp phiền phức to rồi "
Khải Trạch ngược lại bình tĩnh đáp " Không sao em đừng lo lắng " ánh mắt lạnh băng nhìn về phía xa .
Lâm Hàn tò mò nói " Anh nói rắc rối nghĩa là ý gì ? Có phải tôi mang phiền phức cho hai người không ?"
Diệp Hạ Vũ thở dài " Cũng không hẳn , chỉ là ông ta ở trêи tinh cầu này có thế lực rất lớn . Chúng tôi đấu cũng đấu không lại nên có rất nhiều mối làm ăn phải lệ thuộc vào ông ta . Con người ông ta quả thực ... cặn bã trong đám cặn bã ..."
Lâm Hàn nhướng mày "....." hoá ra là thế , chả trách mặt dày vô sĩ như vậy .
" Ông ta không có con sao ?"
" Tất nhiên , loại người như ông ta nếu mà có con cũng là thứ bại hoại tận xương tủy . Chính vì không có con nên ông ta rất thích gần gũi những người đang mang thai , có không ít người nguyện vì ông ta mà bỏ chồng rồi sinh cho ông ta đứa nhỏ . Nhưng chẳng đứa nào ông ta cảm thấy vừa mắt , sau đó liền tống khứ hoặc làm tay sai cho ông ta "
Nghe thì có vẻ ... máu chó sao sao á.
Nhưng cậu lại cảm thấy việc mấy người mang thai bị mất tích kiểu gì cũng liên quan tới ông ta .
" Như vậy anh cũng nên cẩn trọng một chút , đừng ra ngoài chạy loạn nữa . Không phải lần nào cũng may mắn như hôm nay đâu "
Diệp Hạ Vũ cười gượng đáp " Tôi biết rồi , cậu cũng vậy "
Lâm Hàn nhiên hai người cười , nhìn lướt qua cái tên tiểu Ân phía sau .... nhìn kiểu gì cũng cảm thấy tên này giống hồ ly.
Lúc tiễn cậu lên huyền phù , Lâm Hàn nói với hai người " Mọi việc cẩn trọng , coi chừng người bên cạnh " rồi phất tay rời đi .
Diệp Hạ Vũ có thể không nghe ra ý cậu nhưng Khải Trạch lại đâm chiêu.
Lâm Hàn trở về khách sạn , bàn tay sờ nắn khuôn ngực rắn chắc của Tần Phong thủ thỉ nói " Bọn người hôm nay anh điều tra sao rồi ?"
Giọng nói ấm áp của Tần Phong vang lên trêи đỉnh đầu " Đã tìm được , là một nhóm buôn người quy mô lớn dưới trướng của một người tên Ngãi Đường "
" Thật vậy sao ? Vậy khi nào sẽ bắt người ?"
" Vẫn chưa tìm được nơi bọn họ giấu người "
" Vậy ... em có thể thử làm mồi , đến lúc đó ..."
" Không cần , anh tự có biện pháp . Em chỉ cần ngồi xem kịch là được "
" xì ... chán chết "
Tần Phong nâng nhẹ gương mặt của cậu lên nói " Chán sao ? Vậy chúng ta làm gì đó cho hết chán nhé "
" Không , em không nói cái .. đó....umm"
" A...ư ....anh ... chậm chút . Ummm"
________________
Không lâu sau đó , Lúc cậu đến thăm Diệp Hạ Vũ thì nhận được tin anh ta lại bỏ nhà đi sau đó thì mất tích .
Khải Trạch lo lắng đến mất ăn mất ngủ , tiểu Ân bên cạnh không ngừng an ủi nhưng diễn sâu mấy cũng sẽ có kẻ hở .
Lâm Hàn cho một cao thủ cấp SS theo dõi cậu ta , sau đó cậu phát hiện cái gì nha .
Ở một tầng hầm sâu dưới lòng đất , Diệp Hạ Vũ bị trói chặt nằm trêи nền gạch lạnh băng .
Một bóng người đẩy cửa bước vào , người nọ bước đến rồi ngồi trước mặt anh đặc ý cười " Ha hả Diệp thiếu phu nhân yêu quý .
Lần này anh không gặp may rồi , bị bắt rồi , biết làm sao đây . Chậc chậc , Khải Trạch quả thực là lo lắng đến mất ăn mất ngủ , nhưng mà anh cứ an tâm , tôi sẽ thay anh chăm sóc anh ấy thật tốt . Sẽ thay anh sinh cho anh ấy những đứa con trắng trẻo mập mạp hahaha "
Diệp Hạ Vũ bị bịt miệng chỉ có thể phát ra âm thanh " umm umm umm"
Tiểu Ân cười đến thập phần kɧօáϊ trá " Muốn mắng tôi sao ? Rất tiếc tôi lại không muốn nghe , đứa bé này ... cũng không cần giữ lại làm gì .... con của anh ấy chỉ có thể là do tôi sinh mà thôi ...". Hắn tàn độc nói ra những thứ bẩn thiểu trong lòng .
Ánh mắt tràn đầy sát khí nhìn xuống bụng Diệp Hạ Vụ nghiến răng nghiến lợi .
Diệp Hạ Vũ nghe hắn nói xong lập tức hoảng sợ , nước mắt rất nhanh đã ướt đẫm , anh cố lếch người tránh xa tên khốn kiếp kia . Chính hắn đã đánh thuốc mê rồi mang anh đến nơi này , bấy lâu nay anh đã nhìn lầm hắn .
Tiểu Ân nhìn hành động ngu xuẩn kia cười càng thêm kɧօáϊ trá , hắn đứng dậy đi đến chỗ chiếc bụng căng tròn , nhìn vào đôi mắt tuyệt vọng của kẻ thua cuộc " Vĩnh biệt , ra đi thanh thản nha "
Diệp Hạ Vũ triệt để chết điếng ... mọi thứ đều trống rỗng ... tuyệt vọng bao phủ lấy tâm trí anh .
Bốp bốp bốp ___ tiếng vỗ tay vang lên .
" Nói rất hay , nhưng mà câu đó dành cho ngươi mới đúng " Lâm Hàn thong dong thả bước lại gần .
Tiểu Ân giật mình " Ngươi , sao ngươi lại có mặt ở đây ?"
" Ta đi theo ngươi " Lâm Hàn tỉnh bơ đáp , càng lúc càng áp sát hắn . Sát khí lượn lờn quanh cổ hắn .
" Ngươi ... ngươi đừng qua đây nếu không ta sẽ giết hắn "
Lâm Hàn nhìn tiểu Ân như con rối Đang cố giãy dụa cười lạnh " Ngươi làm gì làm thử cho ta xem nào "
Từng sợi tinh thần lực siết vào da thịt hắn tứa máu . Cổ hắn cũng bị siết chặt không thể sủa thêm tiếng nào được nữa.
Lâm Hàn đến chỗ Diệp Hạ Vũ muốn giúp anh cởi trói ... sau đó .... thôi được rồi ... sau đó nữa cậu cũng thành công ngồi bẹp xuống đất cởi trói cho anh .
Sau đó ... thôi bỏ qua đoạn này . Ai có bầu rồi khắc hiểu , mang bầu vất vả đủ đường hết á.
Bởi vậy đừng trách tại sao họ cứ hay bực bội lãng nhách .
Lâm Hàn dìu Diệp Hạ Vũ vẫn còn đang run rẫy rời đi , tinh thần lực căng chặt cắt đứt kinh mạch rồi ném tên Tiểu Ân xuống đất như vứt rác .
Bên ngoài đã sớm có rất nhiều người đến giúp đỡ , giải thoát những người bị bắt cóc và nô ɭệ .
Khải Trạch cũng vừa hay tin chạy đến , đón lấy người yêu ôm vào lòng , hai mắt đều đỏ hoe .
Lâm Hàn đứng từ xa nhìn hai người , sau đó nhìn Tần Phong cười " Anh , chúng ta đi hỏi thăm Ngãi lão gia một chút nhé , dù gì ông ta cũng có từng có hảo ý muốn nhận con của chúng ta làm con nuôi a " cậu không khách khí mà ném một trái bom .
Quả Nhiên nét mặt Tần Phong hết sức đặt sắc .
Lúc này Vị Ngãi lão gia nào đó cũng vừa biết tin , lão tức muốn nổ phổi , rốt cuộc là tên khốn kiếp mắt mù nào muốn chống đối lại ông ta ?
Lâm Hàn nghênh ngang dẫn đầu năm trăm anh em bước vào cổng chính của dinh thự lớn tiếng nói " Ngãi lão gia tôi đến thăm ông đây "
Ngãi Đường gần như ngay lập tức xuất hiện, ánh mắt như dã thú nhìn đám người vừa xông vào địa bàng của mình .
Lâm Hàn lại nói " Ngãi lão gia , món quà tôi tặng ông thích chứ ?"
Ngãi Đường nheo mắt nhìn cậu quát " Là mi phá hỏng việc buôn bán của ta ?"
Lâm Hàn cười tươi đáp " Phải , là tôi . Ông thích chứ ?"
" Haha đúng là thứ không biết trời cao đất dầy , mi nghĩ đứng trêи địa bàng của ta mà có thể vẫy vùng sao ? Nói cho mi biết , ta ở đây chính là trời , chính là công lý . Kẻ nào đối đầu với ta đều phải chết , một tên thương nhân như mi thì có đáng là gì "
Lâm Hàn hai tay chống hông , để lộ cái bụng cao vượt mặt nghênh nghênh đáp " Ta thích thì ta đập đấy , ông thử không làm ta sợ xem nào ?"
Đám binh lính trong mặc thường phục quay mặt đi nhịn cười .... má ôi .... cưng dễ sợ ...
Tần Phong cũng mím chặt môi quay đầu đi Giây lát .
Ngãi Đường " Được , Ta hôm nay sẽ cho các ngươi có mạng đến không có mạng đi "
Ông ta phất tay , lập tức có vài trăm cao thủ vây quanh bọn họ .
Lâm Hàn nhướng mày " Chỉ
Có bấy nhiêu thôi sao ?"
Đường Lão nhếch môi cười " Ha hả ta chỉ sợ nếu gọi thêm người mi sẽ sợ chết khϊế͙p͙ "
Lâm Hàn tư thế hơi đổi , cái lưng chút mỏi a. Cậu đưa tay đỡ cái lưng hất hàm nói " Gọi thử xem ai sợ ai nào ?"
Mọi người "....." nín cười muốn nội thương .
Tần Phong nhẹ nhàng giúp cậu xoa thắt lưng .
Không lâu sau số người bao vây bọn họ tăng lên cấp số nhân .
Ngãi Đường phi thường đắc ý cười .
Lâm Hàn cảm thấy màn hay đến rồi phấn chấn cười như xuân đến " Đã gọi hết người
rồi đúng không , vậy đến lượt ta "
Cậu Phất tay lên cao nói " Được rồi năm trăm anh em lên hết nào " một mặt chuẩn xã hội đen thiếu đánh .
Sau đó .... năm trăm anh em đứng vòng quanh, năm trăm anh em đứng sau lưng và năm trăm anh em trêи phi thuyền chỉa thủ pháo hạng nặng xuống . Thêm hai con dị thú sẵn sàng ra trận .
Đủ ngầu chưa anh em ?
Lâm Hàn đắc ý nhìn Ngãi Đường " Sao .. muốn so nữa không ? Tôi vẫn còn năm trăm anh em đang rất rảnh
Rỗi a . Giờ ông muốn đấu luôn không hay cứ thế đầu hàng luôn cho khỏe "
Đám binh lính xem trực tiếp tại chiến hạm đều bò ra đất cười ... như vậy còn chưa đủ để khoe mẽ sao ..? Ôi trời ơi thiếu tướng phu nhân của tôi ơi ... hahaha
Ngãi Đường nhìn trận thế lớn như vậy còn biết nói gì a? Cmn .... toàn lính đặc chủng thì đánh đấm cái rắm ấy . Lão trực tiếp tức tới thổ huyết , thực là nhục nhã mà , chưa đánh đã thua trắng thử hỏi không nhục sao ?
Lâm Hàn cười càng thêm rạng rỡ , Hưng phấn tột cùng bèn quay lưng nói nhỏ với mấy người đứng phía sau " Mọi người có thể gọi tôi một tiếng lão đại không ?"
Sau đó hai ngàn anh em đồng thanh nói " Lão đại " Lâm Hàn giật mình không nhẹ , nhưng vẫn rất là vui vẻ cười run người . Cảm giác thật ngầu hết phân thiên hạ mà , chả trách ai cũng muốn tranh làm đại ca .
Nhìn sang Tần Phong đưa ngón cái chỉ vào mình rồi nói " Anh thấy em có ngầu không ?" Nét mặt vô cùng rạng rỡ nhìn anh cười .
Tần Phong đáp " Em ngầu nhất "
Lâm Hàn nhe tám cái răng đáp " Tất nhiên rồi haha "
Mọi người bịt miệng nén cười ...