Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp

Chương 43

" Nhìn ta làm gì ?"

Lâm Hàn lớn gan đáp " Chúng tôi là đang chờ nghe cao kiến của ngài , ngài nói xem có gì khiến ngài vui vẻ như thế ?" Mấy chữ cuối tựa hồ là rít qua tưng kẽ răng của cậu , nói không giận thì mới là lạ . Người ta đang rầu gần chết mà ông lại đi cười như đang xem tấu hài ak.

" khụ khụ ... e hèm . Cũng không có gì . Ta chỉ cảm thấy lo lắng của mọi người có hơi xa vời "

Đường Ngự Long nhếch mày nhìn ông không hiểu nói " Ngài nói như vậy là có ý gì ?"

Cả nhóm lại dùng ánh mắt rực lửa nhìn ông

Lâm Lôi nhếch môi cười " Các người nghĩ con dị thú đó chỉ cần đi tìm hoặc đến

Vô canh sâm lâm là có ah? "

Trần Phóng gấp gáp hỏi " Chẳng lẽ không phải ?"

" Không "

" Các người biết tinh hệ thú nhân đúng chứ ? Ngoài chủ tinh cầu thì những tinh cầu nhỏ trong tinh hệ đó cũng sẽ có dị thú , đặc biệt là dị thú ở đây phi thường mạnh mẽ. Có thể nói cấp bậc dị thú ở đây không thể cùng dị thú bên ngoài so sánh ."

" Chính vì vậy thỉnh thoảng sẽ có vài đoàn lính đánh thuê liều mạng đến những tinh cầu bên rìa tương đối an toàn để săn dị thú , chính vì vị trí vốn không hề có đường sống trở ra cho nên dù có săn được dị thú cũng chưa chắc còn mạng quay về "

Đường Ngự Long xoa càm cảm khái " Chả trách lâu lâu lại có một đoàn lính đánh thuê bỗng dưng sẽ biến mất không rõ nguyên do"

Tuy nói Đường Ngự Long vốn không quan tâm đến thú vui sở hữu dị thú để phô trương thanh thế nhưng tin tức bát quái thì vẫn nắm đôi chút.

Lâm Lôi lại chậm Chạp kể tiếp " Ukm chính là nguyên nhân này , mặc dù nguy hiểm là vậy nhưng nếu có thể thành công mà sống xót trở về thì chỉ cần một con dị thú cũng đủ sống cả năm trời trụy lạc "

Lâm Hàn lặng lẽ nhìn sang cửu vỹ với lôi khuyển không biết nên nghĩ cái gì a??? Sở hữu cùng lúc cả hai con có khi nào cậu cũng sẽ bị người giết để đoạt dị thú không?

Sống lưng Bỗng có chút lạnh , một giọt mồ hôi lạnh không tồn tại lặng lẽ rơi .

Nhìn thất động tác nhỏ của cậu Lâm Lôi trong lòng vui vẻ , phá lệ nói nhiều một

Chút

" Tuy nhiên thực tế số dị thú được mang về chỉ có thể tính trêи đầu ngón tay , cho nên việc các người gặp phải tình huống như vừa rồi xác xuất sẽ không cao. "

" Lại nói ... đuôi của nó tại sao lại có đến ba cái . Việc này ta cũng không rõ lắm , đại khái có thể hiểu là sự phân chia cấp bậc cùng sức mạnh , trong quá trình tu luyện sức mạnh càng tăng thì số đuôi sẽ càng nhiều . Đuôi càng nhiều chứng tỏ dị thú đó càng cường đại , nhưng dị thú như thế rất hiếm gặp . Đa phần là ba đuôi hoặc bốn , càng cao càng khó tu luyện . " nói đến đây ông lại không dấu vết mà nhìn cửu vỹ một cái , thật ông ganh tỵ với thằng nhóc tốt số này kinh khủng. Vì cái gì nó không là của ông ? Thật bất công nhưng có cho ông cũng tự biết mình không có năng lực kiểm soát nó.

Mặc dù nó chỉ có một đuôi nhưng như thế cũng đủ để ông kiêu ngạo , sức mạnh của nó e rằng cũng đã đến song S.

Sở dĩ ông nghĩ nó có một đuôi là vì chủ nhân chưa bao giờ cho phép nó để lộ nguyên hình trước bất kỳ kẻ lạ mặt nào.

Mọi người lúc này như ngộ ra " Thì ra là như thế " trong lòng nhất thời nhẹ nhỏm.

Tần Tranh bất ngờ hỏi một câu " Tôi thật sự thắc mắc

Vì sao ngài lại biết rõ như vậy ? "

" Cũng không có lý do gì to tác ,khi trước ... ta có một người bạn từng sở hữu dị thú ở tinh hệ thú nhân . Người này là duyên kỳ ngộ mà gặp được một con , sau đó lại cùng nó đi ngao du khắp nơi . Sau này ta cùng người đó mất liên lạc ..."

" Nhưng ta có thể nói cho các người biết một việc cực kỳ quan trọng .

Đó chính là nếu muốn sở hữu một con dị thú cấp bậc càng cao thì các ngươi cũng phải có sức mạnh tương đương thì dị thú mới hoàn toàn thuần phục .

Nếu các ngươi nghĩ chỉ cần dựa vào vòng áp chế thì có thể thu phục nó thì ta e rằng ngày tàn cũng không còn xa. Dị thú trêи tinh hệ thú nhân rất cường đại cho nên nó chỉ nguyện phục tùng kẻ mạnh, nhưng nếu có kẻ mạnh hơn giết chủ nhân của nó thì ắt phải cùng nó tử chiến . Khả năng dị thú đổi chủ vốn không cao, nhất là những loài có bản năng trung thành.

Nếu là kế thừa thì kẻ được kế thừa cũng phải đáp ứng những nguyên tắc như trêи "

Nói đến môi khô miệng khát lúc này ông mới hài lòng nhấp một ngụm trà . Sở dĩ ông nói nhiều như thế là muốn nói cho Lâm Hàn nghe, tuy cửu vỹ chấp nhận cậu là vì truyền thừa nhưng nếu cậu không đủ mạnh e rằng kẻ bất lợi là chính cậu.

Tần Tranh gật gù cảm thấy mình được học thêm một kiến thức thực bổ ích.

Đường Ngự Long vờ lau giọt mồ hôi không tồn lại run rẩy nói " Bá đạo như vậy sao ? Thật may vì tôi vốn không đam mê dị thú nếu không thì xong rồi "

Trần Phóng nhìn anh cười cười lắc đầu .

Lâm Hàn cảm thấy bản Hàn hít thở không Thông , cảm giác như bản thân đang ôm hai quả bom nổ chậm.

Gương mặt tái mét cắt không còn giọt máu , hai bàn tay trêи gối run rẩy.

Cậu đưa đôi mắt hoang mang nhìn Lâm Lôi như thể muốn cầu cứu.

Lâm lôi nhìn cậu chớp chớp mắt như thể muốn nói " tôi chịu , không liên quan đến tôi " một chút biểu cảm đều không có.

Bạch Lạc Sơn ngồi bên cạnh nhanh chóng nhận ra cậu khác thường liền khoát tay lên vai cậu lo lắng hỏi " Tiểu Hàn cậu cảm Thấy không khỏe sao ? Trông sắc mặt cậu rất không ổn , cậu cảm thấy khó chịu ở đâu mau nói tôi biết "

Nhìn thấy phản ứng của anh mọi người liền dồn hết chú ý lên người cậu rối rít hỏi

" Sao thế ? Cậu làm sao vậy ? Không khỏe chỗ nào sao ?"

Lâm Hàn hoàn hồn vội xua tay nói " không .. không tôi vẫn khỏe . Không sao hết mọi người đừng lo lắng "

" Cậu còn nói không sao , gương mặt đều trắng bệt cả rồi , Trần Phóng cậu mau kiểm tra cho cậu ấy đi "



" Ukm để tôi "

" Có lẽ do trận chiến ngày hôm qua đi , được rồi cậu mau về phòng nghỉ ngơi cho khỏe hẳn rồi chúng ta hãy rời đi "

" Được "

" Không , thật sự không cần , tôi rất khỏe "

"Đừng nhiều lời nữa , đi " dứt lời Đường Hạo Thiên liền cưỡng ép vác Lâm Hàn đang cố giãy dụa lên vay rồi rời đi cùng Trần Phóng .

Lâm Lôi đại tướng lặng im uống trà nhìn cách họ đối đãi với Lâm Hàn . Không tồi , mỗi vị ở đây đều là những người tai to mặt lớn trong xa hội . Trừ cái người tên Vương Thiên Hành là ông vô pháp điều tra nhưng có thể phỏng đoán hắn cũng là một đại nhân vật.

Những đại nhân vật như vậy cư nhiên lại kỳ duyên gặp được nhau , càng bất ngờ hơn là họ đều đối với Lâm Hàn đầy quan tâm cùng bảo bộc. Xem ra con đường sau này càng có thêm hậu thuẩn vững chắc ngoài mong đợi.

Vốn ông định gấp rút huấn luyện cho cậu nhưng xem lại có lẽ cũng không cần vội . Nếu so với nhân loại thì cuộc sống dài 1000 năm tuổi thọ của người trêи tinh hệ thú nhân mà nói bất quá cũng chỉ là cái chớp mắt , đã đợi hơn mười tám năm vậy thêm vài năm nữa thì có sao.

Lâm Hàn sau khi bị vác về phòng liền bị cưỡng ép làm kiểm tra , sau khi phát hiện không có vấn đề lớn mới được ân xá cho rời giường , sau đó cả nhóm cùng Vương Nhất lão đại đi đến đấu trường cơ giáp náo loạn một phen .

Tiếng tăm của Lôi khuyển từ sớm đã lan rộng khắp tinh cầu , vậy nên lúc tiến vào đấu trường đã thu hút toàn bộ ánh mắt tò mò lẫn Hưng phấn

" Oa nhìn xem nhìn xem ,kia có phải là con Lôi khuyển siêu cấp mạnh kia không?"

" Chính là nó , bên cạnh là con mị vỹ cấp 8 chắc chắn là không sai được "

" Thiên ơi cuối cùng tôi cũng được nhìn thấy kỳ tích rồi . Các người nhìn họ xem .... vừa đẹp vừa soái lại siêu cấp giàu a"

" Phải phải ... đẹp trai muốn mù mắt tôi luôn rồi. Các cậu nhìn xem cậu nhóc kia đi , trông thật đáng yêu nha . Trong tay cậu ta còn ôm một con dị thú nữa kìa , trời ạ manh không chịu nỗi . "

Thính giác của Lâm Hàn trở nên rất thính cho nên cái gì có thể nghe cậu đều nghe không xót lời nào , nghe người khác xem mình manh liền cảm thấy ngượng cứ như người ta đang nói : nhìn đi có một bé trai đang ôm gấu bông , đáng yêu quá!

Đường Ngự Long khoát tay lên vai cậu đắc ý xoa xoa cái đầu lông xù mềm mại của cậu nói " Có gì phải ngượng , cậu thật sự rất đáng yêu mà "

Lâm Hàn phồng má nhìn anh ghét bỏ , đập rớt cái tay trêи vai mình rồi bước nhanh về phía Vương Thiên Hành.

Đường Ngự Long cười kɧօáϊ trá đuổi theo " Hahaha..." Cả đoạn đường phi thường vui vẻ , tựa hồ những việc vừa phát sinh đêm qua chỉ là giấc mơ không tồn tại.

Hiển nhiên việc này cũng chẳng khiến họ phải lo lắng , đập con trai của một vị

thượng tướng thì đã sao?

Nhưng việc này cũng không cần họ quản , động tĩnh lớn như vậy người kia sớm đã tức đến nổ phổi . Ngay lập tức điều động quân đội đến nơi đòi người , nhưng ông chủ Vương Nhất nào có dễ bắt nạt a. Chẳng những không đòi được người mà còn phải gánh toàn bộ trách nhiệm bồi thường tổn thất .

Ở Á Lang tinh nói chuyện bằng nắm đấm , nếu nắm đấm không đủ mạnh thì chỉ có thể dùng thế lực . Rất tiếc mặt này thượng tá Matell lại chống không nỗi thế lực đằng sau của Vương Nhất .

Trong đấu trường cơ giáp đa phần người đến đây đều mua vui là chính , nên thường sẽ chọn ngồi xem các đấu sĩ đánh nhau rồi cá cược , nhưng những người có thực lực muốn tìm vui thì có thể chọn hình thức đấu tự do . Họ có thể dùng cơ giáp của mình mang đến hoặc dùng cơ giáp của đấu trường , tuy nhiên giá thuê vô cùng đắt đỏ.

Đường Ngự Long từ sớm đã muốn giao lưu cùng Vương Thiên Hành nên bá cổ quàng vai thì thầm to nhỏ , cuối cùng cũng được như ý nguyện mà so đấu bằng cơ giáp cấp 7 của mình. Đôi bên đánh đến hăng say , đấu trường gần như rúng động , khán giả xem đến không muốn chớp mắt vì họ thật sự hành động quá nhanh , chớp mắt một cái lại sợ bỏ mất màn hay.

Lâm Hàn ngồi trong khu vực Vip xem trực tiếp trận đấu thích thú vô cùng , đôi mắt thiếu điều như tỏa sáng lấp lánh.

Từ sớm cậu đã vứt ba cái lo sợ vu vơ gì đó vào xọt rác rồi , cậu nghĩ nếu cửu vỹ không phục cậu thì nó có thể tự do tìm chủ nhân khác kia mà, cậu nào có uy hϊế͙p͙ hay chiếm đoạt gì đâu a.

Nếu cửu vỹ mà biết cậu nghĩ gì chắc nó sẽ một trảo giết chết cậu , nó vốn chưa hoàn toàn thuần phục đâu ,có điều nếu bắt nó sống xa món ngon của cậu thì đúng là cực hình với nó. Vậy cho nên ... nó chưa có ý định đổi chủ .

Trêи sân đấu , trận đấu đỉnh cao của hai người đã bước vào hồi kết . Tất nhiên chênh lệch thực lực cùng tinh thần lực khiến cho Vương Thiên Hành nhẹ nhàng chiến thắng .

Đường Ngự Long đánh đến mồ hôi đầy đầu nhưng vô cùng sảng kɧօáϊ nói qua hệ thống " Giỏi lắm người anh em"

Vương Thiên Hành cũng thực tâm đáp " Cậu cũng không tệ "

Hay cơ giáp tiến lên cụng tay nhau " Hahaha " đôi bên đều vui vẻ rời khỏi sân đấu.

Trần Phóng cũng góp vui nhưng anh không đánh với người nhà nên chọn đấu ngẫu nhiên , sau đó liền đơn phương ngược đối thủ thê thảm .

Khán giả được thêm một phen hò hét long trời , hai soái ca vừa đi lại có thêm một soái ca nữa , nhóm nhan khống hò hét cực kỳ phấn khích.

Trần Phóng sảng kɧօáϊ trở về phòng , nhấp một ngụm rượu đầy thoả mãn. Ánh mắt lia nhanh sang người Bạch Lạc Sơn mang ý cười.

Bạch Lạc Sơn nhận mệnh , uống nốt chỗ rượu còn lại rồi thông thả đứng dậy rời đi .

Lâm Hàn đưa đôi mắt to tròn nhìn anh cười nói " Bách sĩ Bạch cũng muốn lên sân đấu ah? Vậy anh cố lên "

Bạch Lạc Sơn cho cậu một cái gật đầu rồi rời đi.

Lâm Lôi chỉ ngồi nhìn mọi người tương tác cùng nhau ,lòng thầm đánh giá cũng như xem xét khả năng chộp lấy người từ tay họ.

Nếu dùng vũ lực e rằng chỉ có thiệt ,mà nói đến chuyện mượn người càng không có khả năng . Haizd xem ra ... chỉ còn cách đó thôi.

Trong lúc mọi người đang xem trận đấu náo nhiệt trong sân , Lâm Lôi lúc này mới chậm rãi lên tiếng

" Ta xem ... tình cảm của các

đều vô cùng thân thiết . "

" Đương nhiên , chúng tôi vừa gặp như đã quen . Trêи đường tiến thoái có nhau , cũng có thể nói là người một nhà " Đường Ngự Long đắc ý nói .



Lâm Lôi lúc này mới nêu lên thắc mắc của mình " Điều này ta có thể cảm nhận được , mọi người chắc là đang trong kỳ nghỉ có phải không ?

Mọi người với Lâm Hàn là quan hệ thế nào? Ta có thể biết được không? "

Lâm Hàn giật thót tim nhìn ông "......." cậu còn chưa có hỏi rõ tình huống , không thể ù ù cạc cãi mà đi theo người ta được.

Vương Thiên Hành sắc mặt liền thay đổi , trở nên phi thường lạnh lẽo , nghiêm nghị nhìn ông đáp " Cậu ấy là người của ta " ý tứ chiếm hữu rất rõ ràng cùng cảnh báo.

Bị khí thế tựa như núi đập vào mặt Lâm đại tướng có chút bất ngờ , lâu lắm rồi ông mới cảm nhận được cái loại uy áp bá vương như

thế này. Không tồi.

Ông cười cười , tựa như cái gì cũng chưa từng phát sinh " Ta biết cậu nghĩ gì , đừng vội . Ta cũng không có ý định muốn cướp người của cậu , chúng ta có thể từ từ bàn bạc "

Tần Tranh cảm thấy vị Vương Nhất này không tầm thường , trước mắt người có quyền lên tiếng chỉ có Vương Thiên Hành nên anh chỉ có thể ngồi yên lắng nghe.

Đường Ngự Long muốn nói nhưng lại bị Tần Tranh dùng ánh mắt ra hiệu bảo anh im lặng.

Bầu không khí bỗng chốc nặng nề ,ngột ngạt và phi thường lạnh lẽo.

Bị một đám hậu bối nhìn mình đầy cảnh giác ông thật muốn cười ,thân là tướng quân cái cảm giác này đã lâu rồi ông gần như quên

mất . Thật đáng yêu ,mà những đôi mắt như thế từng nhìn ông nếu không đi bán muối thì cũng là quan chỉ huy cao cấp ở tinh cầu khác rồi . Rất lâu rồi không có dịp gặp lại

" hahaha không cần nhìn ta như vậy , đánh xong trận này chúng ta về nhà . Ta sẽ cho các cậu một câu trả lời thỏa đáng , nào uống đi " nói rồi ông nâng ly rượu trong tay lên ra thế mời .

Vương Thiên Hành vẫn lãnh đạm nhìn ông , nâng nhẹ ly rượu trong tay đáp lại . Những người khác lúc này mới ứng theo.

Lâm Hàn tâm phiền ý loạn uống cho xong ly nước ép của mình.

Trở về dinh thự

Lâm Hàn từ phi hành khí bước xuống cảm thấy cả người đều không tốt là bao , tay chân có cảm giác thoát lực ,nặng nề . Đầu óc cũng có chút mụ mị nhưng vẫn không quá nghiêm trọng , miễn cưỡng vẫn chịu đựng được .

Họ ở đấu trường chơi không lâu nên cách giờ cơm tối còn tận ba tiếng .

Lâm Lôi dẫn đầu bước vào thư phòng , ông ngồi vào vị trí chủ toạ . Sau đó lần lượt hai bên trái phải là Vương Thiên Hành , Tần Tranh , Đường Ngự Long , Bạch Lạc Sơn , Trần Phóng , Lâm Hàn .

Ông liếc mắt nhìn Lâm Hàn đang dần đờ đẫn , gọi người dâng trà xong rồi căn dặn tất cả không được quấy rầy sau đó mới ung dung thưởng trà .

Đường Ngự Long sắp hết kiên nhẫn thì Ông mới lên tiếng

" Đừng gấp , chờ một chút ta sẽ cho các cậu xem một thứ , sau đó các cậu hãy trả lời ta ."

Lâm Hàn lúc này không thể chống đỡ nỗi cơn buồn ngủ đang ập đến , cả người thoát lực rồi ngã người sang một bên , Bạch Lạc Sơn ngay lập tức kịp thời đón lấy cậu .

Tất cả đều thất thanh "Tiểu Hàn "

Lâm Lôi " Không cần lo lắng , cậu ta chỉ ngủ một lúc thôi ."

Vương Thiên Hành mặt lại thêm lãnh khốc , mang chút sát khí nhàn nhạt nhìn ông "....."

Cộc cộc ...

" Vào đi "

Quản gia tiến vào ,hai tay dâng lên một thiết bị đặt cẩn thận lên mặt bàn rồi rời đi .

Đường Ngự Long trố mắt nhìn ông " Đây là có ý gì ?" Anh không biết thiết bị này là cái gì ?

Có thể mọi người không biết nhưng Trần Phóng cùng Bạch Lạc Sơn thì biết ,đó là thiết bị giám định gen đời mới nhất.

Hai người đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn sang.

Đáp lại hai người là một nụ cười hoà ái từ ông.

" Thôi được , tôi cũng không vòng vo nữa. Hai cậu hẳn đều là bác sĩ , chắc tôi không cần phải nhiều lời nữa. Các cậu giúp tôi cùng cậu ta kiểm tra huyết thống đi "

Một lời nói ra khiến cả nhóm đồng thời hít khí lạnh , trố mắt nhìn nhau nhất thời không biết phải phản ứng thế nào?

Lâm Lôi thúc giục " Còn chần chờ cái gì ? Nhanh tay một chút "

Trần Phóng cùng Bạch Lạc Sơn không tự chủ mà nhìn Vương Thiên Hành "......."

Vương Thiên Hành khẽ gật đầu .

Hai người nhận mệnh liền nhanh chóng lấy máu của hai người tiến hành kiểm tra. Kết quả rất nhanh đã có .

Đường Ngự Long nhìn hai gương mặt ngưng trọng của họ liền nóng lòng thúc giục " Kết quả thế nào mau nói đi "

Bạch Lạc Sơn nhìn một lượt sau đó nhìn Vương Thiên Hành đáp " Xác định là quan hệ máu mũ "

Mọi người không hẹn mà cùng nghẹn , tự dưng đang yên đang lành lại lòi ra người thân ? Không đúng , tuyệt đối có vấn đề.

Nhìn bộ dáng trầm ngâm của bọn họ Lâm Lôi làm sao không biết họ nghĩ gì ? Muốn đánh nhanh thắng nhanh nên ông phá vỡ trầm mặc nói vắn tắt một lượt. Kỳ thật ông cũng khá bận rộn , sở dĩ ông đến đây cốt là muốn đón Lâm Hàn.
Bình Luận (0)
Comment