Tần Tranh cười bí hiểm
" Thế này đi , để Vương lão gia giải thích cho cậu vậy " ánh mắt xem trò vui không chút giấu diếm nhìn thẳng qua người nọ.
Lâm Hàn cũng quăng ánh mắt đầy ý tò mò nhìn thiếu điều muốn đục ra một cái lỗ trêи người ông "...."
" Khụ ... là như vầy . Trong lúc cậu ngủ ... chúng tôi đã có trao đổi một chút "
Tuy rằng có chút chột dạ vì hạ thuốc Lâm Hàn nhưng lý do lại rất chính đáng không có gì để xấu hổ.
Lâm Hàn nheo mắt cảnh giác nhìn ông , mặt đầy căng thẳng , cả người cảm giác phi thường lạnh lẽo.
" Như tôi đã nói , ba ba của cậu đã ủy thác cậu cho tôi chăm sóc . Vậy cho nên sau khi Thông qua bàn bạc , mọi người đều nhất trí để cậu ở lại bên cạnh tôi.
Tôi cam đoan sẽ cho cậu một cuộc sống đầy đủ , cũng đảm bảo sự an toàn cho cậu.
Khi cậu đủ mạnh để đi gặp ba của mình tôi tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Cậu ... hiểu lời tôi nói rồi chứ ?"
Lâm Hàn cảm thấy đầu óc trống rỗng .
Cổ họng như nghẹn lại không thể hé môi dù chỉ một chữ . Mọi việc chỉ đơn giản vài ba câu liền được giải quyết như thế sao??
Ánh mắt tràn ngập khó hiểu đảo qua những gương mặt thân quen bên cạnh tìm một câu trả lời .
Sau đó ánh mắt cậu thủy chung dừng trêи người Vương Thiên Hành. Nếu hỏi cậu muốn nghe câu trả lời từ ai khiến cậu tin tưởng nhất thì đó chính là anh.
Khí thế trêи người anh khiến cậu không thể không đặt niềm tin . Hơn hết cậu xem anh trở thành anh trai ,thành trưởng bối mà lắng nghe ý kiến từ anh.
Đáp lại sự mong mỏi của cậu Vương Thiên Hành đáp lại cậu bằng một ánh mắt kiên định
" Phải , chúng tôi và Vương lão gia đã bàn bạc thật kỹ chuyện này. Nhưng trêи hết quyền quyết định là ở nơi cậu , không cần lo lắng những chuyện khác.
Nếu có khuất tất tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua , cũng sẽ không đẩy cậu vào chỗ nguy hiểm .
Cậu ... có thể tin tưởng Vương Lão gia đây ."
Lâm Hàn vẫn im lặng lắng nghe , lo lắng bất an cũng theo câu nói kia mà tiêu tán .
Nếu Vương Thiên Hành tin tưởng đồng nghĩa cậu cũng có thể tin tưởng . Chỉ là mọi thứ quá đột ngột cậu không biết phản ứng thế nào?
Môi dưới bị cậu cắn chặt nhưng không một chút cảm giác đau đớn.
Đường Ngự Long xoa xoa cái mũi có chút xót nói
" Việc đó ... cậu cũng không nhất thiết phải trả lời ngay. Cứ từ từ nghĩ , chúng tôi còn ở lại đây chơi mấy ngày . Không phải vội "
Nói thật anh cũng có chút không nỡ xa Lâm Hàn , mặc dù rời khỏi nơi nay họ cũng phải chia tay không biết khi nào gặp lại nhưng ít ra cũng có thể thường xuyên trò chuyện hoặc ghé thăm , nhưng nếu là vào trường quân đội thì anh cảm
Thấy xót xa trong lòng. Nghĩ đến cảnh Lâm Hàn bị ngược đãi trong quân đội tâm tình liền không chịu nỗi.
Lâm Hàn như được cảnh tỉnh , tâm tình liền trở nên bình tỉnh . Cậu nở một nụ cười rồi gật đầu đáp " Vâng !"
Vẻ ngoài chỉ là để cho mọi người xem , thật ra nội tâm cậu là một hồi bão tố không tên.
Thấy cậu thả lỏng mọi người đều thở phào , Tần Tranh im lặng xoa xoa đầu cậu nhóc đáng yêu bên cạnh. Anh cũng rất thích một Lâm Hàn hoạt bác đáng yêu như hiện tại , chỉ tiếc mọi thứ lại vượt quá xa tầm tay.
Thôi thì xem như đôi bên hữu duyên vô phận đi , mọi việc cứ thuận theo tự nhiên . Biết đâu chừng ... số phận lại một lần nữa an bài cho họ ở bên nhau . Chắc chắn nếu có lần nữa thì người kia hẳn sẽ biết cách trân trọng cậu.
Không chỉ Lâm Hàn cần thời gian suy nghĩ , những người khác mặc dù trêи mặt chữ đã xác định nhưng trong nội tâm vẫn là không nỡ.
Bữa tối kết thúc chóng vánh trong bầu không khí ngột ngạt.
Lâm Hàn chưa đưa ra câu trả lời nên tâm tình đôi bên vẫn phi thường nhộn nhạo . Chẳng ai buồn ngủ cũng không có tâm trạng để ngủ.
Sau bữa cơm , Tần Tranh vì muốn xoa diệu tâm trạng của mọi người liền đề nghị cùng nhau ra hoa viên hóng gió thưởng đàn , đây có thể nói là một cách thư giản phi thường đúng lúc liền được mọi người vui vẻ tán thành.
Riêng Lâm Lôi lão tướng thì đầy một bụng chờ mong , ông không ngờ cháu trai còn có thể đàn. Phải nói ở trêи toàn bộ tinh hệ muốn tìm được một người có kiến thức sâu rộng về âm nhạc là vô cùng khó khăn , người biết sử dụng lại càng phi thường khó tìm .
Bên ngoài hoa viên , trời về đêm mang theo sự yên bình và mát mẻ , gió nhẹ đưa hương hoa bay khắp nơi . Trêи trời cao là muôn vàn tinh tú như tụ lại đây thưởng thức tiếng đàn .
Mọi người đều đã ngồi vào vị trí , Lâm Hàn dưới ánh mắt nóng rực của mọi người nhẹ nhàng lướt nhẹ trêи dây đàn. Âm thanh nhẹ nhàng trầm bổng cất lên như ru hồn vào cõi thần tiên, mang đi theo muôn vàn cung bật cảm xúc .
Bên ngoài vườn hoa là một hồi hoàn mỹ thì bên trong đinh thự cũng bao trùm bằng những thanh âm khi trầm khi bổng , tâm tư của mọi người đều cảm thấy thư thái đến tột cùng.
Họ .... những binh lính có thính giác siêu nhạy sớm đã bị thu phục , liền lén thu âm lại tất cả sau đó gửi đi cho đồng đội.
Cả thế giới dường như hoá thành hư không , buồn phiền , áp lực gì đều theo mây gió. Chỉ còn lại tiếng đàn bên tai , Lâm Hàn cũng chìm đắm vào dòng suối êm dịu ấy. Càng đàn tâm trạng càng trở nên bình tĩnh , những việc nghĩ không thông cũng dần trở nên rõ ràng thông suốt.
Có thể quen nhau là duyên phận , có họp ắt có Tan nhưng không phải là mãi mãi .
Nếu số phận đã cho cậu một ngã rẽ phải đi thì cậu cứ bước đi, ai rồi cũng phải có lối đi riêng để trưởng thành ,nếu trưởng bối như Vương Thiên Hành có thể tin tưởng mà giao cậu cho người nọ vậy ... cứ thử một phen .
Cậu cũng muốn bản thân trở nên cường đại , để bảo vệ chính mình ,bảo vệ những người cậu yêu thương , hơn hết ... cậu thật sự rất thích được điều khiển cơ giáp. Mặc dù không thực sự muốn bước vào môi trường quân đội nhưng nghĩ cũng không tệ, cậu thật sự rất thích quân nhân mặc dù chưa từng nghĩ sẽ làm một quân nhân.
Đôi chân mày vốn hơi nhăn lại liền Thả lỏng , đôi môi khẽ nhêch lên thể hiện một nụ cười thật nhẹ.
Thấy cậu cười mọi người cũng bất giác vui vẻ theo , tuy không ai mở miệng nói chuyện nhưng tâm tình ai cũng phi thường vui vẻ , Lâm Lôi lão tướng ánh mắt tràn ngập ý cười , rất hài lòng cùng yêu thích tột cùng.
Phải nói đứa cháu này mang lại cho ông thật nhiều kinh ngạc.
Đêm dần khuya mọi người mới không khỏi tiếc nuối mà trở về phòng , tâm tình tốt đẹp rất nhanh đã đi vào mộng đẹp .
Như lời đã hứa , Vương Thiên Hành cùng Đường Ngự Long , Tần Tranh ở lại chơi thêm hai ngày nữa mới rời đi. Thành thật mà nói nếu không phải công việc đã chất như núi thì họ cũng muốn ở lại chơi thêm ít lâu nữa.
Lâm Hàn cũng đã đáp ứng ở lại bên cạnh Lâm Lôi chuẩn bị vào trường quân đội .
Trong khoảng thời gian này Lâm Lôi đại tướng
lợi dụng thế lực riêng của mình nhanh chóng giúp Lâm Hàn có thân phận mới , còn khoảng Hôn phối đã được mã hoá cấp S , nể tình Tần Tranh ông vẫn tạm thời để đó nhưng mọi Thông tin về cậu vẫn tiếp tục được bảo mật cấp bậc S.
Ngày vui rồi cũng kết thúc , Lâm Hàn cùng nhóm bằng hữu lệ nóng lưng tròng mà chia tay nhau.
Vương Thiên Hành vẫn tao nhã như ngày đầu gặp mặt , nhưng thay bộ mặt lạnh lùng khi ấy bằng ánh mắt ôn nhu mà nhìn cậu.
" Chúng ta sẽ sớm gặp lại , cái này tặng cho cậu . Nếu có khó khăn hay có người gây khó dễ cứ nói với tôi !"
Một chiếc nhẫn không gian cùng một nhẫn không gian dạng nút chứa cơ giáp đưa đến trước mặt cậu.
Nhận được món quà bất ngờ Lâm Hàn mở to mắt nhìn anh , hai tay run run nhận lấy. Cậu biết anh không nói hai lời nên chỉ có thể phụng mệnh mà cầm lấy
" Cảm ơn Vương thiếu , tôi sẽ cất kỹ món quà này " hai tay ôm chặt món quà mang nặng ý nghĩ vào lòng ngực .
Vương Thiên Hành khẽ lắc đầu " Không , tôi muốn cậu sử dụng nó chứ không phải là giấu kỹ . Chúng ta là bạn , không cần nói lời khách khí "
" Hic .... Tôi đã biết ... cảm ơn Thiếu gia... tôi nhất định sẽ không bao giờ quên mọi người ,nhất định sẽ không phụ lòng của mọi người "
cảm xúc không thể kiềm nến mà vỡ oà . Cậu thật sự rất biết ơn cứu mạng của Vương Thiên Hành đối với cậu , việc anh xem cậu là bạn bè càng khiến trái tim cậu thêm ấm áp. Vui đến phát khóc ,không nỡ rời xa.
Vương Thiên Hành phá lên cười với cậu , đưa tay hung hăng xoa đầu mèo nhỏ trêu ghẹo
" Sao lại khóc rồi , Ngoan không khóc , chúng ta sẽ còn gặp lại . Đợi khi cậu mạnh mẽ nhớ đến thăm mọi người là được , phải mạnh mẽ lên , ta không muốn nhìn thấy cậu bị người khác bắt bạt đâu. Cậu như thế càng khiến ta không yên lòng. "
Nghe thế Lâm Hàn hung hăng lau đi nước mắt , nhìn anh kiên định đáp " Tôi không khóc , tôi nhất định sẽ trở nên mạnh mẽ , tuyệt đối sẽ không để người khác hϊế͙p͙ đáp , Thiếu gia cứ an tâm "
" Ukm ta tin cậu " thu tay lại , khẽ gật đầu với cậu rồi lùi lại nhường chỗ cho Tần Tranh. Anh không đi xa chỉ muốn đứng càng gần càng tốt.
Tần Tranh tiến Lên vỗ lên vai cậu vài cái để động viên
" Tốt , tiểu Hàn tôi cũng tin tưởng cậu. Chúng tôi
nhất định sẽ đến thăm cậu, tôi ... không có quà gì để tặng cậu nhưng tôi có thể cho cậu một lời
hứa : Nếu cậu bị người khác hϊế͙p͙ đáp tôi nhất định sẽ toàn lực giúp cậu báo thù , nếu cậu cần giúp đỡ tôi tuyệt đối sẽ không chối từ .
Cậu phải nhớ chúng ta là bạn , nếu gặp khó khăn tuyệt đối không được giấu chúng tôi có biết không ?"
Điều này anh tuyệt đối có thể thực hiện , nếu Lâm Lôi khiến cậu gặp nguy hiểm anh cũng không ngại nhờ quan hệ mà dẫn quân
đánh Á Lang tinh.
Lâm Lôi lão tướng đứng phía xa nghe rõ ý tứ khoé môi khẽ run rẫy , cháu trai cũng rất có năng lực mang lại sự uy hiến to lớn a. Không nói tới Vương Thiên Hành ,mỗi một mình Tần Tranh cũng đủ làm cho ông cảm thấy đau đầu , Tần gia bên kia cũng chẳng phải người dễ nói chuyện đâu. Hừ thật mệt tâm.
Lâm Hàn hai hốc mắt đỏ hoe nhìn anh " Vâng , tôi xin hứa . Mọi người không cần lo lắng , tôi sẽ không có vấn đề gì . Nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người ..." nói rồi nước mắt lại lã chã rơi.
Tần Tranh bật cười " Haha lại mít ướt rồi , thật là , ngoan . Chúng tôi sẽ luôn bên cậu , đừng lo lắng "
" Vâng ..."
" Tiểu Hàn , thứ cần nói bọn họ cũng nói hết rồi , tôi cũng một câu đó : Nếu có ai dám ức hiến cậu cứ trực tiếp nói với tôi , tôi sẽ đập cho hắn đến mẹ hắn cũng không nhìn ra " Đường Ngự Long xoa loạn đầu Lâm Hàn tự tin mà dõng dạc nói vài câu vui vẻ chọc cho cậu cười .
" Khì .... Cảm ơn Đường thiếu gia , tôi nhất định sẽ nhớ . Ngài thật tốt "
" Tất nhiên , ai dám ăn hϊế͙p͙ tiểu đệ tâm can bảo bối của tôi tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Yên tâm mà học cho tốt , tôi tuỳ thời sẽ đến thăm cậu "
" Vâng , cảm ơn Đường thiếu gia ưu ái "
" Xuỳ đừng khách khí với ta. Phải chăm sóc bản thân cho thật tốt ,lần tới gặp nhau cậu nhất định phải kể cho ta nghe mọi chuyện thú vị
mà cậu Trãi qua , bằng không đừng nhìn mặt ta "
" Vâng , tôi xin hứa "
" Tốt "
Đường Ngự Long làm xong công tác xoa diệu liền tránh sang một bên nhường chỗ cho hai vị luôn im lặng kia.
Trần Phóng cho Lâm Hàn một cái ôm thật chặt
" Cậu nhớ bảo trọng lấy mình , đừng quá tin tưởng vào người khác cũng đừng ăn uống lung tung . Nhất định phải khiến bản thân sống vui vẻ , đừng gắng gượng quá sức có biết không. Bệnh của cậu tôi tạm thời vẫn chưa có biện
pháp chữa trị vậy cho nên đừng cố miễn cưỡng bản thân , có biết không ?"
Đến lúc này anh vẫn không quên căn bệnh rẻ tiền của cậu Lâm Hàn lại muốn khóc , có thể nói người quan tâm cậu nhất không ai khác ngoài anh . Một tầng nước mắt nhanh chóng đông đầy rồi lăn dài trêи má , cậu ôm chầm lấy anh thổn thức
" Phóng ca ... hic cảm ơn anh . Em không sao anh đừng lo lắng , em biết ... tự chăm sóc cho mình . Anh .... cũng phải chăm sóc tốt cho bản thân nhé , không được tuỳ tiện bỏ bữa .... hic hic "
Trần Phóng ôn nhu vuốt ve mái tóc đen bồng bềnh của cậu đáp " Ukm tôi hứa . Tiểu Hàn cũng vậy nhé , đây là món quà nhỏ tôi đặc biệt điều chế cho cậu ,lúc nguy cấp có thể dùng đến , hướng dẫn tôi có viết sẵn để bên trông"
Trần Phóng đặt vào tay cậu một chiếc nhẫn không gian , sau đó bao lấy bàn tay nhỏ của cậu cười ôn hoà .
Lâm Hàn không thể ngừng khóc gật đầu với anh . Lời nói đều kẹt lại trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Một bàn tay lớn nhẹ nhàng đặt lên hai bàn tay đang nắm lại , Bạch Lạc Sơn vẫn bộ mặt không biểu tình nhưng không mang theo hơi lạnh thường ngày.
Chỉ một câu ngắn gọn nói " Bảo trọng "
Nhận được tình yêu thương của mọi người Lâm Hàn không biết nói sao cho hết sự biết ơn đối với mọi người.
Không cần cậu nói nhiều , mọi người nhìn cậu gật đầu ý nói họ đều hiểu cậu muốn nói gì.
Đôi bên chia tay hồi lâu Lâm Lôi mới chậm rãi bước đến
ôn tồn nhắc nhở " Cũng không còn sớm nữa
, Các cậu cũng bảo trọng , những gì đã hứa chắc chắn tôi sẽ làm được . Các cậu không cần lo lắng , Vương Nhất tôi nói được sẽ làm được "
Bầu không khí nặng nề vẫn quanh quẩn nhưng không ai muốn xoắn nữa , Vương Thiên Hành chào từ biệt Lâm Lôi rồi dẫn đầu nhóm người bước lên phi hành khí của Lâm Lôi để trở về phi thuyền .
Nhìn từng thân ảnh quen thuộc rời đi hốc mắt Lâm Hàn vẫn đỏ hoe nhưng cậu cố gắng ép bản thân không khóc .
Tầm mắt một vị bảo tiêu quen thuộc rơi trêи người cậu vẫn chung thủy không rời đi , cậu lúc này mới nhận ra . Người này đã luôn bên cậu , cho cậu rất nhiều sự quan tâm ân cần .
Trước khi người kia rời đi Lâm Hàn chạy thật nhanh đến bên cạnh cho anh một cái ôm .
" Anh cũng bảo trọng nhé !"
Đôi mắt to đen ngập nước mở to nhìn anh đầy lưu luyến .
Bảo tiêu cũng ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn trong vòng tay thật chặt , trái tim anh cũng quặng thắt , Thật sự rất đau
" Cậu cũng vậy , hãy bảo trọng . Tôi ... nhất định sẽ đến thăm cậu " cõi lòng anh như ai xé ai cào đau đớn không nói nên lời. Tâm không muốn rời xa nhưng thực tế vẫn phải chấp nhận. Lý trí bắt buộc anh phải buông tay , áp chế cảm xúc trong lòng mà rời đi .
Lâm Hàn ngửa mặt nhìn anh gật đầu đáp " Vâng , tôi sẽ chờ "
Không hiểu sao cậu cũng mong chờ bảo tiêu đến thăm mình ,cõi lòng cũng có chút không nỡ rời xa.
Cánh cửa phi hành khí khép lại che khuất tầm nhìn của đôi bên , nó bay lên không trung rồi khuất xa dần .
Lâm Hàn vẫy tay tạm biệt họ rồi đến khi phi hành khí đã biến mất trong tầm mắt cậu vẫn đứng đó nhìn theo.
Bên cạnh cũng không ai lên tiếng thúc giục , họ chỉ im lặng chờ đợi cậu bình tâm lại.
Nhìn một hài tử bị bỏ lại
một nơi xa lạ tim họ cũng xót xa , họ hiểu cậu đang rất hoang mang , hoảng sợ nhưng trêи mặt vẫn tỏ ra kiên định.
Không lâu sau Lâm Hàn cũng từ trong thế giới hỗn loạn của mình trở về thực tại , cậu rũ mắt nhìn xuống chân im lặng hồi lâu.
Nước mắt đã khô , tâm tư dần trống rỗng ,không phải cậu không nghĩ mà là cố gắng không nghĩ nữa . Nếu đã lựa chọn thì không được phép hối hận , nhìn hai chiếc nhẫn cùng không gian nút trêи tay cậu càng thêm quyết tâm ,nhất định phải cường đại , nhất định không phụ lòng mọi người.
Siết chặt quà tặng trong bàn tay Lâm Hàn thu hồi cảm xúc u buồn trêи mặt , xoay người đối mặt với Lâm Lôi nhìn ông đầy kiên định .
Nhìn đôi mắt sáng ngời đầy quyết tâm của cậu Lâm Đại tướng thật sự rất hài lòng mà gật đầu
" Vào nhà thôi "
" Vâng "
Trêи đường đi ông bắt đầu nói với cậu vài việc quan trọng cần phải biết
" Tiểu Hàn ngày mai chúng ta phải rời khỏi đây , cậu sắp xếp lại một chút .
Bất quá kỳ tuyển sinh của trường quân đội vẫn chưa đến ,trong thời gian này ta sẽ huấn luyện cho cậu đạt đủ thành tích cần thiết để nhập học , như vậy cậu sẽ không bị người khi dễ . "
Lâm Hàn sớm nghĩ đến cuộc sống sau này sẽ cực kỳ gian truân cho nên liền máy móc mà bỏ qua kháng cự , nếu đã là quân nhân thì tuyệt không có hai từ nương tay , vậy cho nên tâm tư gì đều bị cậu giết chết từ trong trứng nước , chỉ còn lại duy nhất trạng thái liều mạng - chết lặng - tìm chết. Ah không là không sợ chết.
" Vâng "
" Còn nữa , trước mắt trong thời gian cậu tiếp nhận huấn luyện cũng không tiện mang ba con dị thú kia bên người . Ta sẽ thay cậu chăm sóc chúng một thời gian . Việc này ta giao cho cậu xử lý , cậu cũng biết hai con dị thú của cậu không dễ sai sử đi. Ta cũng không có biện pháp áp chế ,việc này cậu tự mình nghĩ cách để bọn chúng tạm thời an phận một chút . Khi thời cơ đến ta sẽ trả chúng trở về"
Lâm Hàn trợn mắt nhìn ông , đến ông còn không có biện pháp thì cậu có cách gì được ?
Đáp lại ánh mắt nóng bỏng của cậu là một cậu nói rất nhẹ nhàng " Cậu là chủ nhân của chúng , không phải sao ? "
" Nhưng ngài cũng biết thực lực hiện tại của tôi ... " Lâm Hàn hối hả đuổi theo bước chân của ông giải bày khó khăn của mình.
Lâm Lôi dừng bước từ trêи cao nhìn cậu " Hiện tại chẳng phải chúng rất nghe lời cậu hay sao ? Cậu thậm chí còn không dùng tới vòng áp chế !"
Ánh mắt sắt bén nhưng dã thú nhìn cậu .
Lâm Hàn á khẩu "..... việc đó ...."
Phải ha , bọn chúng đều thật sự rất hiểu chuyện và nghe lời cậu nha. Cũng chưa bao giờ xảy ra tình huống mất khống chế hay những việc tương tự .
Cái này ..... là vì sao nha???
Lâm Hàn nhất thời rối rắm nghĩ mãi cũng không ra.