Trọng Sinh Chi Thú Nhân Cơ Giáp

Chương 89

Bối Tác cười một lúc mới tiến tới vỗ vai Đặc Nhỉ nói " Không tồi . Còn các ngươi , chuyện về các ngươi ta đều biết cả, ta chỉ khuyên một câu : nếu đã làm xong việc thì nên sớm trở về trường đi . Bên ngoài rất nguy hiểm ,đặc biệt là cậu . "

Lâm Hàn bị chỉ mặt ngớ người " Tại sao là tôi ?"

A Lạp cũng lo lắng " Phải ,tại sao lại là cậu ấy ? Nhưng là nguy hiểm gì ngài có thể nói rõ hơn không?"

Bối Tác nhìn nhóm quái vật đáp " Vì dạo gần đây thường xuyên xuất hiện cướp vũ trụ và bọn buôn người nên phải cẩn thận chứ sao hắc hắc hắc "

Cả đáp thiếu điều muốn kêu trời, đùa cái gì vậy???

Sky vỗ vỗ lồng ngực đáp " Ngài đùa cũng quá nhập tâm rồi đi " hắn rất muốn mắng nhưng không có gan đó.

Trong lòng cả nhóm đều run rẫy : Vị anh hùng cứu thế giới là cái dạng này sao? Hình ảnh cao lãnh , ngầu lòi đâu mất rồi?? Hình tượng hoàn toàn sụp đổ.

Đặc Nhỉ , Đới Viêm ngược lại cảm thấy thực nhẹ nhỏm . Ít ra ... khụ khụ chuyện mất mặt không nên để người khác biết. Hắn không sợ việc này đến tai hiệu trưởng Red mà chỉ sợ ... mất mặt.

Bối Tác nhìn gương mặt đen lại của đám nhóc thực vừa lòng cười đến sung sướиɠ . Lâu rồi ông không chọc người vui đến vậy .

Ông đến chỗ Lâm Hàn ôm lấy vai cậu sau đó hỏi cả nhóm " Mấy cậu đều là năm ba cả ah?"

Cả nhóm đồng thanh đáp" Vâng "

Bối Tác ngược lại không thắc mắc gì , ông gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi nghiêm mặt nói

" Nhưng ra muốn nhắc lại một lần nữa. Các cậu tốt nhất nên mau chóng trở về , nâng cao thực lực đến cực hạn. Đến lúc cần thiết các cậu tự khắc sẽ hiểu .

Còn nữa , trong thời gian này nếu có thể nhịn thì phải nhịn , an phận một chút.

Được rồi ,tất cả giải tán đi "

Trần Vũ Dương tò mò hỏi " Chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện gì ? Ngài không thể bật mí thêm một chút sao ?"

Bối Tác lườm hắn một cái "

Thằng nhóc thối ngươi nghĩ muốn tốt nghiệp trường Sử Lai Khắc dễ lắm ah ? Còn không chịu tập luyện ta xem xem ngươi có ra trường nỗi không ?"

Trần Vũ Dương rụt cổ "...."

Bàn tay đặt trêи vai Lâm Hàn hơi siết chặt rồi bị vỗ mấy cái .

Lâm Hàn khó hiểu nhìn ông "....."

Bối Tác nhìn cậu sau đó nhìn những người khác nói " Còn nhìn cái gì nữa , đợi ăn chơi tới đã mới chịu về sao? Nhanh , trở về . Đừng phá hỏng chuyến du lịch của ta "

Cả nhóm ??? Bọn họ đi chơi thì liên quan gì tới chuyện ông đi chơi hả ???

Mà thôi , dù gì cũng là ý tốt . Cả nhóm nghiêm chào rồi lũ lượt kéo nhau đi .

Lâm Hàn bị ông giữ lại trở thành người đi sau cùng , ông nói nhỏ " Hành sự nên cẩn trọng "

Lâm Hàn khó hiểu muốn nói nhưng rồi lại thôi , chợt cậu nhìn thấy đôi mắt ông đỏ lên như máu rồi lại trở về màu nâu như thể đó là ảo giác .

Cậu gần như muốn trợn mắt mà nhìn ... mắt đỏ .....

Cậu chần chừ không dời nỗi bước chân , Bối Tác cười rồi nói " Đi đi , phải trở nên thật mạnh mẽ . Cẩn thận "

Lâm Hàn đối với lời nhắn nhủ không có mấy giá trị kia thực không hài lòng nhưng cậu vẫn phải làm . Trở nên mạnh mẽ ...

Việc có một người giống mình cùng tồn tại như một liều thuốc an thần cho cậu .

Lâm Hàn sẽ không xoắn vấn đề mà có hỏi cũng như không , vậy nên ...việc gì phải làm thì nhất định phải hoàn thành .

Bối Tác nhìn theo bóng lưng tiểu quái vật thở dài nói thầm " Tiểu quái vật a tiểu quái vật . Ta hy vọng cậu sẽ an toàn mà trưởng thành , đủ mạnh mẽ để có thể tiếp tục tồn tại , càng hy vọng cậu không phải mục tiêu mà kẻ kia muốn tìm "

Thật ra ông không quen biết gì cậu nhưng ông có quen một thú nhân chính hiệu , người đã kết đôi với học trò cưng của ông sau đó hai người đã cùng nhau đi ngao du.

Sau đó ông nghe Lâm Lôi nói hai người đã có một đứa con , gương mặt kia không thể nhầm lẫn được , quả thực rất giống .

Ông vốn là một bán thú nhân , vì không thể hoà nhập được với tinh hệ thú nhân nên quyết định quay trở về làm một người bình thường .

Chính dòng máu thú nhân khiến ông trở thành quái vật bất khả chiến bại , nhưng cũng khiến ông chân không thể yên vị . Thú nhân thực sự rất chi là tăng động cho nên hiếm khi nào chịu ở yên một chỗ. Chính vì vậy lâu lâu lại có một thú nhân nỗi hứng muốn ra ngoài tinh hệ để ngao du nhưng họ thường sẽ không kết bạn lữ với người khác tinh hệ.



Vì chẳng ai muốn sống cô đơn suốt năm trăm năm còn lại , chênh lệch tuổi thọ là một nguyên nhân nhỏ trong đó.

Nguyên nhân lớn là con lai , tức bán thú nhân sẽ mang một nữa gen thấp kém dẫn đến tuổi thọ không cao giống như thú nhân . Nhưng lại cao hơn tuổi của nhân loại tuỳ đứa trẻ đó kế thừa bao nhiêu gen thú nhân.

Kế đến là sức mạnh nghịch thiên trêи người con lai sẽ chỉ có một nữa , mạnh hơn nhân loại nhưng lại là thứ ốm yếu vô dụng không được tinh hệ thú nhân chào đón.

Vậy cho nên bán thú nhân quả thực ít ỏi và hơn hết việc bán thú nhân có thể được đón nhận tại quê nhà là việc hoàn toàn không thể.

Vì lẽ đó Bối Tác chọn lưu lại thế giới thuộc về mình ,ông nhường chức hiệu trưởng để tự do ngao du , cũng không có bất kỳ kẻ nào nhìn ra ông sống quá lâu trêи cõi đời.

Còn việc vì sao ông bảo Lâm Hàn trở về , thực ra ông cũng không hiểu đầu cua tai nheo gì hết ak.

Chỉ là trong lúc tình cờ, ông nghe một thú nhân trong lúc Đi ngao du nói : tinh hệ thú nhân đang có nội chiến , chưa tới mức xảy ra chiến tranh nhưng vì tranh giành vương vị mà đại hoàng tử và nhị hoàng tử đối chọi gay gắt. Cuối cùng nhị hoàng tử vốn không được lòng dân tạo phản không thành liền nhân lúc hỗn loạn thoát thân , nghe nói là sang tinh hệ bên ngoài . Gã đang muốn tìm kiếm kẻ kế vị của đại hoàng tử để hạ sát.

Chỉ tiếc manh mối bị đứt đoạn , nhưng gã vẫn luôn âm thầm tìm kiếm trong bóng tối.

. Bối Tác lắc đầu thở dài , ông không biết mặt mũi đại hoàng tử trông ra sao nên chỉ có thể hy vọng.

Còn việc có trở về tinh hệ được hay không đành phải xem tạo hoá của cậu.

Giờ đây ông vác cho mình thêm một nhiệm vụ chính là nghe ngóng tin tức , tuy đối với tinh hệ thú nhân ông không mấy cảm tình nhưng một nữa dòng máu là con dân thì ông cũng nên ra một phần sức lực mà tương trợ .

______________

Hành trình vui chơi cứ thế kết thúc cái rụp nhưng cũng không ai lăn tăn nữa.

Không đơn giản mà hiệu trưởng tiền nhiệm phải đích thân nhắc nhở bọn họ , riêng Lâm Hàn cũng lờ mờ đoán được việc ông nói cùng kế hoạch giấu diếm tung tích mà song thân của nguyên chủ dày công bố trí có liên quan tới nhau. Kẻ gặp nguy hiểm là cậu cũng không hẳn là nói đùa , siết chặt nắm tay tự hứa với lòng sẽ cố gắng hơn nữa.

Từ đây, trường Sử Lai Khắc lại xuất hiện cảnh tượng luyện tập ác liệt nhất chưa từng có .

Mười quái vật khi luyện tập với nhau đều chuyển hẳn vào phòng trọng lực mức độ cũng càng ngày càng tăng cao đến mức học viên năm bốn có chút hứng đống lửa ,ngồi Đống than.

Bọn họ còn học Lâm Hàn bịt kín mắt mà sinh hoạt , là đeo kính áp tròng người mù.

Từ đây họ bắt đầu cuộc sống tăm tối và phải đánh nhau trong điều kiện vô cùng bất lợi , mặc dù bị đối thủ đánh đến thương tích đầy mình nhưng thực lực lại tăng cao nhanh chóng. Rất nhanh trường Sử Lai Khắc lại có thêm chín cái rada hình người.

Những học viên khác thì không may mắn như vậy ,năng lực cũng không cao bằng .

Vì sao ak ?? Có ai đánh người mù không nương tay không hả ?

Một cước hạ xuống cmn có mà hộc máu chứ chả đùa .

Vậy mà cmn chín thằng đánh một thằng mù ... bọn họ học không nỗi. Cũng quá tàn nhẫn rồi.

Chín thằng đánh một thằng mù nói " cmn mi thử chín mươi chín tên như mi

đánh một thằng mù Lâm Hàn xem mi thắng nỗi không mà nói bọn ta ác ? "

Và kết quả của sự Hưng phấn là kỳ nghỉ năm ba chính là chuyến đi đến Vô Cảnh Sâm Lâm luyện tập.

Tần Phu nhân giận đến mức phải gọi con trai nhỏ khóc lóc rồi mắng xối xả. Nếu không phải tại hắn không có đầu óc thì giờ này tiểu Hàn của bà đang ở nhà bồi bà uống trà , thỉnh thoảng làm vài món ngon chứ không phải vất vả như bây giờ ,muốn gặp cũng khó khăn .

Tần thiếu tướng nằm không cũng trúng đạn "...." anh ước gì mình có thể lập tức chạy đến Vô Cảnh Sâm Lâm nhìn cậu nhóc của mình

Sinh long hoạt hổ thế nào.

Nghĩ thế nào anh cũng không tưởng tượng nỗi có

một ngày cậu nhóc manh manh yếu ớt kia lại trở thành tiểu quái vật mạnh mẽ nhất nhì trong một trường quân đội chỉ toàn quái vật.

Thật mong chờ .

Vô Cảnh Sâm Lâm ___

Lâm Hàn nhìn lại khung cảnh thân quen với thật nhiều kỷ niệm đẹp bất giác nở nụ cười , cậu cũng nhớ như in lần đầu mình gặp cửu vĩ tại đây , haha thực là hoài niệm mà .

A Lạp vỗ vai cậu cười cười nói " Cậu nghĩ cái gì mà vui vậy ? Kể bọn tôi nghe được không ?"

Lâm Hàn thực vui vẻ kể lại cho cả nhóm nghe chuyện mình đã Trãi qua. Cậu càng kể càng thấy nhớ bọn họ , cũng thực biết ơn số phận đã cho cậu gặp những người tốt như Vương Thiên Hành .

Tống Liên không nhịn được đưa tay xoa lên đầu cậu mấy cái , tiểu đệ nhà hắn thực tội nghiệp .



Triệu Ân , Đới Viêm cũng muốn xoa một cái kết quả bị tiểu Hàn tránh đi còn lườm một cái nói " Mấy cậu là ý gì ? Tôi không phải tiểu hài tử. Còn xoa nữa tôi đánh cậu có tin không ?"

Triệu Ân hừ " Xí đồ nhỏ mọn "

Đới Viêm nhìn cánh rừng lạnh lẽo , âm u trước mặt .

Cảm giác sợ hãi lẫn Hưng phấn như sóng không ngừng cuộn trào.

Đặc Nhỉ dẫn đầu đi vào rừng , những ngày đầu họ

sẽ không đi sâu vào bên trong.

Làm quen với hoàn cảnh và ngược đãi một vài dị thú từ cấp năm trở lên sau đó mới nâng độ khó lên từ từ.

Nhưng vì là tinh cầu dị thú cho nên số dị thú cấp bậc cao phi thường nhiều và khó nhằng cho nên lần này Lâm Hàn sẽ là người lo hậu cần : cứu nguy , chăm sóc y tế và đầu bếp tạm thời.

Sau một tuần làm quen họ bắt đầu cuộc sống người mù. Và bắt đầu bị ngược dập mật, Lâm Hàn mặc dù có chút xót nhưng cũng thực vui vẻ khi thấy bọn Sky , Trần Vũ Dương , thậm chí là Đới Viêm và Đặc Nhỉ bị một con Kim Giáp Điểu chém cho chật vật.

A Lạp có lần còn bị Hoả Điêu xuýt thì đốt rụi tóc của Hắn , Lâm Hàn tuột từ trêи cây xuống bò ra đất mà cười.

Dị thú cấp bậc ngày càng cao nên cả nhóm không phân tán mà họp lại cùng nhau. Những gì Lâm Hàn trãi qua họ cuối cùng cũng hiểu , mặc dù vậy độ khó vẫn không thể mang ra so sánh.

Lâm Hàn vẫn luôn tận trách làm rada , giúp nhóm quái vậy tránh xa tử thần ảo ảnh , Quỹ Diện Ma Chu , Tam đầu địa xà và địa long cùng đám điên như Dã Hầu.

Có thể nói lần thử thách này đã đưa năng lực của cả nhóm lên tầm cao mới .

Đổi lại lúc họ hoàn thành đợt huấn luyện hơi thở lại có thể cái khí chất lạnh lẽo như dã thú , khả năng thích nghi và phản xạ cực tốt trong mọi địa hình bất lợi .

Riêng Lâm Hàn . Thử thách của cậu là khi màn đêm buông xuống . Đối thủ của cậu là những dị thú nguy hiểm nhất từ quỹ Diện Ma Chu cho tới Tam đầu địa long.

Mỗi lần trở về đều từ thương tích đầy mình cho tới gục luôn tại trận.

Những vết thương gần như không ai có thể chịu đựng cậu đều cố gắng vượt qua để trở nên mạnh mẽ hơn.

Chỉ có dị thú hùng mạnh nhất là cậu vẫn chưa tìm gặp " Vương của dị thú : Hỗn cực Ma Sư " dị thú huyền thoại có thể chiến đấu bằng tinh thần lực , sét , băng , lửa .

Người ta đồn rằng dị thú cấp mười này sớm đã ngủm củ tỏi , người lại nói nó đã rơi vào giấc ngủ sâu . Bất kể là suy đoán nào cũng đều nói lên một việc : đó là gần như không còn ai nhìn thấy dị thú huyền thoại đó nữa. Lần duy nhất còn nhìn thấy cũng đã hơn ngàn năm trôi qua.

Có lẽ vì lẽ đó mà cửu vĩ mới có thể không tốn sức liền trở thành thần thú mới hùng cứ một phương.

Một tháng nhanh chóng trôi đi như thoi đưa.

Lúc bọn họ trở lại thì mọi

người cũng đã bắt đầu năm học mới nóng chưa từng thấy.

Vì là năm cuối nên sẽ có rất nhiều nhiệm vụ để bọn họ thực hiện , nhưng cái đó cũng không phải thứ họ quan tâm.

Vấn đề lớn là sự tấn công ngày càng leo thang của trùng tộc giản thể cùng sự liều mạng của hải tặc tinh tế

, quân đội Ám Vực cũng không ngừng nhăm nhe những tinh cầu trù phú của các tinh hệ khác .

Nhóm quái vật phải chia tay nhau thực hiện nhiệm vụ , mặc kệ là đi đến đâu thì họ vẫn luôn hoàn thành xuất sắc , trừ một vấn đề duy nhất : Trùng tộc giản thể.

Việc đánh bại một bầy đơn độc đã là khó nhằn thế nhưng trùng tộc với số lượng lớn lại là một sự uy hϊế͙p͙ vô cùng kinh khủng.

Lâm Hàn cũng đang trêи đường thi hành nhiệm vụ , lần này cậu sẽ cùng quân đội đến một tinh cầu lớn để giành lại tinh cầu từ tay quân Ám Vực , trêи đường đi còn phải quét sạch đám hải tặc tinh tế đang lộng hành cướp bóc khắp nơi.

Chiến hạm đáp xuống một bãi đất trống , chào đón họ là một vị thượng tá còn khá trẻ .

Sở dĩ có đợt chi viện lần này là vì thực lực quân đội tại đây khá yếu , nói trắng ra là người chỉ đạo vô năng, nhưng dựa vào quan hệ mà

Leo đến cái chức này cho nên rất lớn lối .

Trung tá Makt nghiêm túc chào theo nghi thức quân đội. " Chào trưởng quan , quân đoàn Hoả Ưng theo lệnh cấp trêи đến đây chi viện "

Vị thượng tá giơ tay ra hiệu anh ta không cần nói thêm . Tuỳ tiện nói "

Ta đã thấy rồi , các ngươi mau chóng sắp xếp lại người , ngày mai chúng ta sẽ tiến quân đánh cho bọn chúng không còn manh giáp . Được rồi , tất cả chào hỏi nhau rồi nhanh chóng sắp xếp " kế hoạch tác chiến cứ qua loa như thế là xong.

Makt muốn trợn mắt lên chửi thề nhưng vẫn nhịn xuống đáp " Vâng thưa trưởng quan.
Bình Luận (0)
Comment