Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 32

Lạc Thư liếc mắt nhìn Hà Bồi, không nói chuyện. Dựa vào cái gì phải đưa cho? Đó là Đại Tôn nhà người ta mang theo máy bay hàng chục ngàn kilomet mới tới được! Cũng không ngại lớn tuổi hơn mình mà không biết xấu hổ đòi lấy?

“Thư Thư, Tĩnh Minh đến đây!” Hà Thục Phương đứng ở ngoài cửa nhẹ nhàng gọi, Lạc Thư mặc Hà Bồi để đấy rồi đi ra ngoài.

“Không phải còn học bổ túc sao, làm sao lại đến đây?” Lạc Thư cầm túi sách của Lâm Tĩnh Minh hỏi.

“Đều làm xong, ông bà ngoại đâu?” Lâm Tĩnh Minh nhéo tay Lạc Thư, cởi giày chuẩn bị lấy dép Lạc Thư dành riêng cho mình lại phát hiện không thấy.

“Đang ở trong phòng ngủ trưa, đi cả buổi sáng cũng mệt mỏi.” Lạc Thư cũng thấy được, vừa rồi cậu không lưu ý, nghĩ đến chắc là Hà Bồi lấy ra dùng, chân Lạc thư bé, Hà Bồi chắc chắn sẽ không đi vừa. Lạc Thư nhịn việc mắng người, cời dép mình đưa cho Lâm Tĩnh Minh, còn cậu chân trần đi vào.

“Không lạnh sao?” Đi dép của Lạc Thư nên chân Lâm Tĩnh Minh thò ra hơn phân nửa, nhưng anh lại rất vui vẻ.

“Không lạnh.” Bởi vì ông bà ngoại dùng nên không còn dép đi trong nhà.

Lâm Tĩnh Minh mân môi nhìn Lạc Thư thở phì phì đi vào nhà, anh biết ông anh họ kia cũng đến đây, quả nhiên thấy được Hà Bồi đứng bên cạnh Lạc Thư, dưới chân đi đôi dép màu xanh thẫm Lạc Thư đến siêu thị chọn mua cho mình, nhìn nó được người khác dùng anh cũng không thoải mái, nhưng dù sao cũng là thân thích không thể nói gì.

Lạc Thư lại tức giận nghiến răng ken két, không muốn nhìn Hà Bồi, xoay người nói với Lâm Tĩnh Minh: “Đi nhà anh đi, ông bà ngoại trong chốc lát chắc cũng chưa dậy, lát nữa về lại xem.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh Minh đáp lời, đang muốn cùng Lạc Thư đi Hà Bồi lại đi theo.

“Anh đi cùng các em đi.” Hà Bồi đã sớm muốn biết nhà Lâm Tĩnh Minh như thế nào, gặp Hà Thục Phương vừa mới dọn phòng bếp đi ra liền hô to: “Dì, cháu cùng Lạc Thư đi ra ngoài.”

Hà Thục Phương nghe vậy sửng sốt, nửa ngày mới gật đầu dặn Lạc Thư: “Thư Thư, dẫn anh đi chơi a!”

Mẹ đã lên tiếng, Lạc Thư còn có thể nói gì? Đành phải mang Hà Bồi đi theo. Cậu vốn định tùy tiện đi một chút, nhưng khắp đường cái dù sao cũng có kí ức ấm áp của hai người, cậu không muốn phá hủy nên chỉ có thể đi đại viện.

Dọc theo đường ba người không nói gì, Lạc Thư không muốn nói, Hà Bồi thì kinh ngạc không nói nên lời. Hà Bồi biết nhà Lâm Tĩnh Minh hoàn cảnh khá nhưng không nghĩ ông của Lâm Tĩnh Minh lại là như vậy. Y khẩn trương không nói được gì, chỉ là nhìn chằm chằm vào Lâm lão gia tử.

Lâm gia gia hiển nhiên không có hứng thú với người thứ ba, gặp Lạc Thư vẻ mặt mệt mỏi cũng hiểu được là bị dính lên, trên đời này ai mà chẳng có vài thân thích đáng ghét? Chào hỏi một câu Lâm gia gia liền bỏ đi, lưu lại ba người, Lâm lão gia tử tinh lực hữu hạn, hiện giờ không có hứng thú với việc nhìn thấu bản chất con người.

Lạc Thư cũng rất muốn bỏ chạy, nhưng mà Hà Bồi tựa như nông dân chân đất mắt toét lần đầu ra thành phố, hai mắt đảo liên hồi, thỉnh thoảng còn chộp lấy tay Lạc Thư để hỏi truyện, thí dụ như bình hoa này sẽ không phải là đời nhà Minh đi, bức tranh này là danh họa gì thế… (chém ~)

“Tất cả đều là giả!” Lạc Thư hết kiên nhẫn rống lên, ai ngu mà đem mấy thứ đồ vô giá như thế bày trong nhà, không phải là gọi trộm đến sao? Lâm gia trừ bỏ cái nhà này hẳn là cây hồ đào Lâm lão gia tử mới chơi mấy năm nay là quý nhất.

Hà Bồi hiển nhiên không tin, về sau trở lại trường còn tuyên truyền một ít, cũng may người này vốn không có danh tiếng tốt, lại càng không tin y có bạn bè như vậy, mọi người đến ngay cả thiếu chuyện cười cũng không muốn nghe, nhưng bọn họ không nghe không có nghĩa là bác gái cả Lạc Thư không nghe, mới qua vài ngày liền mang theo quà ba người tụ tập lại nhà Lạc Thư nói về chuyện muốn đổi trường học cho Hà Bồi.

Hà Bồi kỳ thật đã sớm muốn chuyển trường, trường y đang học vốn là trường kém nhất trong toàn thị, Hà Bồi tính cách yếu đuối lại hay đóng kịch, bị tập thể nam sinh xa lánh, y lại không thích đọc sách nên càng khó hòa nhập trong hoàn cảnh mọi người đều tuyên truyền đọc sách.

“Chị dâu, chị nói vậy em cũng rất khó xử.” Cũng may Lạc Thư đi nhà Lâm Tĩnh Minh chơi, nếu ở đây Hà Thục Phương chắc chắn con sẽ tức giận đến giơ chân. Nhưng quả thực sự tình khó mà giải quyết, thỉnh cầu như vậy cô thực sự không có cách nào giúp.

“Ai nha, em ba, đừng nói như vậy. Chị đều nghe được, Lạc Thư lúc đó chẳng phải cũng vào bằng cửa sau đấy thôi, chuyện chị nhờ thì có tính là gì.”

Trách không được gần đây luôn nhận được điện thoại của chị dâu, Hà Thục Phương ngầm buồn bực. Chuyện Lạc Thư lúc ấy Lâm Tĩnh Minh đã trưng cầu ý kiến hai vợ chồng cô từ trước, tuy rằng biết như vậy không được tốt lắm nhưng dù sao làm cha mẹ ai mà chẳng muốn con cái mình có hoàn cảnh học tập tốt hơn. “Nhưng là Thư Thư dù sao cũng là ở trường đấy rồi.” Hà Thục Phương cảm thấy có chút đau đầu.

“Cho nên nhà chị cũng không có yêu cầu cao gì cả, nhà chị biết trường học này chắc chắn là vào không được, đương nhiên có thể vào thì quá tốt.” Tiền Tuệ cười tươi roi rói, “Nhà chị chỉ cần cháu vào được một trường chất lượng bình thường một chút cũng không sao, làm vậy không phải dễ dàng hơn cho em sao? Về tiền thì, chị biết là sẽ tốn kém chút ít, nhà chị sẽ chuẩn bị. Em trả lời rõ cho chị, thế nào?”

“Thực Phương, em sẽ đồng ý chứ, em cũng chỉ có một đứa cháu như vậy thôi mà, anh cả cũng chưa từng nhờ em cái gì, anh không muốn cho con mình về sau giống anh chị làm nông dân, em giúp cháu nó với đi!” Hà Kiến Minh cũng nói nói, cũng cùng một ý tứ, chỉ hy vọng con mình có điều kiện tốt.

“Nhưng là….”

“Nếu không, em cho anh chị dẫn đường, anh chị tự mình đến Lâm gia, như vậy sẽ không khó xử chứ?” Tiền Tuệ đưa ra gợi ý.

Như vậy mới càng không xong! Hà Thục Phương nghĩ, nhưng cũng không biết phải từ chối thế nào. Cô nhìn về phía Hà Bồi, “Cháu thực sự muốn chuyển trường?”

Hà Bồi dùng sức gật đầu, “Dì, trường học hiện giờ của cháu thực sự không được. Nếu chuyển trường, cháu chắc chắn sẽ học tập chăm chỉ, không cho cha và mọi người mất mặt.” Lời hay ai cũng có thể nói, Hà Bồi từ nhỏ đều là dùng những lời này lấy lòng cha, có thể nói vô cùng thuần thục. Kỳ thật y càng hy vọng Hà Thục Phương có thể tự mình dẫn y đến Lâm gia nói chuyện, y nhớ rõ Lạc Thư gửi đến chuyển phát nhanh cho mình, y còn vui vẻ nghĩ lên mặt trước bạn học, hộp to như vậy chắc chắn sẽ có rất nhiều đồ ăn, không ngờ mở ra bên trong lại là đôi dép lê, bẩn thỉu như là moi ra từ đống rác, còn có mùi hôi, khiến cho y mất mặt thật lâu, giờ mới biết đứa em họ này nhìn không hiền hiền như bề ngoài, bởi vậy y càng chán ghét, nhưng lại không thể để ra mặt, chỉ có thể chịu đựng.

Hà Thục Phương nghĩ nghĩ, chỉ có thể miễn cưỡng nói: “Anh chị để cho em nghĩ nghĩ một chút, ngày mai trả lời được không?”

“Cứ vậy đi!” Tiền Tuệ biết Hà Thục Phương mềm lòng, hơn nữa còn có con bài lưu lại, phỏng chừng sẽ thành công, bởi vậy mà theo chồng con vui vẻ ra về. Trước khi về nhà còn bảo Hà Bồi mang hai vợ chồng đến cửa đại viện nhìn mấy lần, mặt Tiền Tuệ như bắt được vàng, cười không khép miệng, cùng mang theo vui cười còn có Hà Bồi.

Buổi tối, Hà Thục Phương còn không kịp gọi cho Lạc Dũng đang đi làm thì mẹ cô đã gọi điện thoại tới.

“Mẹ-” Hà Thục Phương nghĩ Tiền Tuệ thật sự không cần làm vậy, lừa dối người già đưa vào thực sự làm được sao?

“Thục Phương à, mẹ biết con có khó khăn, nhưng dù sao cũng là người một nhà, con giúp được thì giúp đi. Mẹ xem nhà thằng cả mấy ngày nay thái độ rất tốt, năm nay có thể có được cái tết đoàn viên thì tốt rồi.” Bà ngoại Lạc Thư là người mềm lòng, chuyện này Tiền Tuệ hiển nhiên sẽ không nói với bố chồng, chỉ cần hơi thêm mắm dặm muối, mẹ chồng dù sao cái gì cũng không hiểu, cuối cùng bảo bà giữ bí mật thì bà chắc chắn sẽ mang nó đến tận trong quan tài, đây là con bài lớn nhất của Tiền Tuệ, phỏng chừng làm con có chút lương tâm đều sẽ chịu không nổi.

Hà Thục Phương giờ còn có thể làm gì? Chỉ có thể đáp ứng, nếu việc thành còn không biết về sau lại thêm chuyện gì nữa.

Lạc Dũng vừa về liền thấy vợ mình mặt nhăn mày nhó, ông an ủi nói: “Bỏ đi, bác sĩ không phải nói thuận theo cha mẹ một chút sao? Mẹ cũng không có yêu cầu cao, chúng ta cũng đi hỏi xem, dù sao có chuyện gì cũng đều có chồng em chịu trách nhiệm, vui vẻ lên!”

“Thật sự không biết có phải loại người nhà này bằng cách nào!” Hà Thục Phương thở phì phì, buổi tối muốn nói với Lạc Thư một tiếng, dù sao cũng là bạn bè với Lâm Tĩnh Minh, Hà Thục Phương sợ ảnh hưởng đến quan hệ hai người.

Lạc Thư nghe xong đầy tức giận, lại còn dám lấy bà cậu ra đỡ, Lạc Thư chờ Hà Thục Phương đi liền gọi điện thoại cho Lâm Tĩnh Minh nấu một giờ cháo nhưng cơn tức giận vẫn cháy phừng phừng như trước.

Cuối cùng như thế nào, Lạc Thư không chú ý, nhưng vẫn là chuyển trường, ở cùng một khu với trường Lạc Thư, chỉ cần nghĩ đến về sau trên đường có thể gặp phải Hà Bồi, Lạc Thư lại tức giận.

“Sao anh không đưa tên đó ra xa vào?” Giờ tự học kết thúc, trên đường về Lạc Thư

thầm oán nói, tuy rằng biết giờ này tức giận cũng không làm được gì. Ngồi trên xe đạp, Lạc Thư ôm thắt lưng Lâm Tĩnh Minh, gục đầu xuống. Mấy ngày nay Lâm Tĩnh Minh học tự học muộn xong còn học thêm gia sư môn toán để chuẩn bị thi, Tôn Thắng Siêu đi trước, Lạc Thư chờ Lâm Tĩnh Minh cũng về. Sơ trung sẽ có thêm giờ tự học vào tối, Lạc Thư cảm thấy làm học sinh áp lực rất lớn.

Lâm Tĩnh Minh tự nhiên sẽ không nói chọn trường học thay đi đổi lại nhiều lần đến thế nào, miễn cho Lạc Thư cáu kỉnh hơn. Nhà kia cũng thật nhàm chán, không phải ngại trường học này ở ngoại thành chênh lệch với nội thành thì lại nói không thích trường học kia, thầy giáo đi theo nhà đó giúp đỡ cũng đau hết đầu. Lâm Tĩnh Minh đoán Hà Bồi hẳn là muốn vào trường học cùng mình, nhưng sao anh có thể để cho Hà Bồi xuất hiện trước mặt Lạc Thư, làm cho Lạc Thư không vui.

Cho nên anh liền nói cho giáo viên đi giúp đỡ làm cho Hà Bồi chuyển đến trường học cùng khu, mặc dù gần nhưng nơi đấy có tiếng là quản lý nghiêm khắc, ngay cả xin nghỉ phép cũng cần phải có con dấu của ba người mới thông qua. Lâm Tĩnh Minh hy vọng Hà Bồi có thể bị quản thúc cho nên liền cố ý chọn một chủ nhiệm lớp được xưng là ‘Lão yêu’, phỏng chừng trung học còn chưa kết thúc Hà Bồi đã mệt không chịu nổi.

Mặc kệ thế nào, chuyện này cũng xem như kết thúc, Lạc Thư rất nhanh liền quên Hà Bồi, bởi vì cậu còn vội vàng giúp Lý Duệ chuyển nhà!
Bình Luận (0)
Comment