Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 40

Cuối cùng Lý Duệ vẫn tiếp tục dạy thêm, đến nhà cậu nhóc kia đều được cậu ta cho rất nhiều đồ ăn, đều là những món nhiệt lượng cao, thái độ đầy ân cần, Lý Duệ từ chối không được cuối cùng quả thật béo lên mấy cân, theo đó chiều cao cũng tăng lên một chút.

Lạc Thư mấy ngày nay luôn nghịch giày dấu đế, quả nhiên cao lớn hơn cảm giác thật không sai. Lạc Thư đi quanh nhà mấy vòng, nhìn đồ đạc trong nhà trở nên thấp bé, cảm giác như ông vua từ trên cao đứng nhìn thần dân của mình, cảm giác sung sướng vô cùng. Từng có người nói người cao vĩnh viễn không hiểu được người thấp nghĩ gì, hơn nữa người này vẫn là nam giới. Kiếp trước Lạc Thư đến chết cũng chỉ cao đến 1m73, 1cm cuối cùng vẫn là lúc tập quân sự phải đứng nghiêm mãi mà có được, nhìn Lạc Dũng cao lớn, Lạc Thư chỉ có thể trách mẹ mình.

Hôm nay Lạc Thư ngẩng đầu ưỡn ngực vào phòng học phát hiện đến cả trần phòng học cũng thấp đi khóe miệng không nhịn được nhếch lên.

“Cậu dùng giày dấu đế nhỉ.” Đang đắc chí, Ô Mai Mai không biết lúc nào đi qua bên cạnh cậu, nhẹ nhàng ném mấy từ này rồi đi tiếp.

Lạc Thư buồn bực, rõ đến vậy sao? Cậu ném túi sách xuống bàn, lão ngũ – ngồi cùng bàn kích động nhìn Lạc Thư, Lạc Thư hôm nay cũng không có tâm tình nghe cậu ta đọc thơ diễn cảm, không nghĩ tới tên này không phải uốn lưỡi mà là chân, “Tớ nói với cậu nha, tớ đang dùng giày dấu gót, thứ này đang sốt lắm, kênh quốc tế xx quảng cáo 24/24 luôn, bố tớ mua rồi tiện thể mua cho tớ một đôi. Nghe nói loại giày này còn có thể mát xa một số huyệt vị ở bản chân, giúp người ta tăng chiều cao!”

“Thật sự như vậy?” Lạc Thư run rẩy, sao tên Tôn Thắng Siêu kia lại nói rất khó mua, còn là hàng cao cấp nữa.

“Đương nhiên, cậu muốn mua không, gọi điện đặt hàng là được, người ta sẽ tự chuyển đến cho mình.”

“Tớ là loại người cần thứ đó sao?” Lạc Thư khinh thường nhìn cậu ta, trong đầu đang tìm cách vứt bỏ đôi giày này đi.

“Tớ thấy cậu cần mà.” Lão ngũ tủi thân nói, Lạc Thư so với cậu quả thật cao hơn một chút, nhưng đứng cạnh Tôn Thắng Siêu vẫn là rất thấp, lão ngũ Ngô Tiểu Hòa nghĩ nếu đổi làm chính mình thì sẽ càng tệ cho nên mới khiến Lạc Thư cùng nhau tiến bộ nha.

Sau tiết tự học sớm là thể dục buổi sáng, Lạc Thư giả vờ đau bụng nằm gục xuống bàn, bởi vậy chủ nhiệm lớp liền cho cậu nghỉ. Chờ mọi người đã đi tập, Lạc Thư tính toán đi về phía WC cách chừng 15m, lại phát hiện Ô Mai Mai cũng ở trong phòng. Dù sao Ô Mai Mai cũng biết, Lạc Thư cứ thế tự nhiên đi vào WC.

“Cậu cũng xin phép à?” Lạc Thư trở về liền đi đến chỗ ngồi của Ô Mai Mai, cô đang ôm bụng nằm ở đấy.

“Ừ.” Ô Mai Mai yếu ớt trả lời.

“Đau dạ dày sao? Chỗ chủ nhiệm có thuốc đau dạ dày, để tớ đi xin cho nhá?”

“Cám ơn, không cần.”

“Không nghĩ cậu còn khá lễ phép.” Ở trong lớp Lạc Thư và Ô Mai Mai xem như có thể nói nói mấy câu, nhưng Ô Mai Mai luôn tỏ vẻ lạnh lùng.

“Lạc Thư.”

“Sao?”

“Tớ đau bụng, rất rất đau. Với cả, hôm nay tớ quên mang một thứ, cậu có thể đi siêu thị mua giúp tớ được không?” Ô Mai Mai nhíu mày nói. Cô đi WC mới vừa phát hiện, có lẽ quần giờ bẩn hết rồi, may mà mùa đông mặc dày, quần lại màu tối.

Lạc Thư đỏ mặt, có lẽ cũng không có nữ sinh khác chịu giúp cô, chính mình liền đi vậy. Lão ba của cậu thường bị lão mụ kêu đi mua đồ dùng nữ sinh, mỗi lần như thế Lạc Thư đều bị Lạc Dũng kéo theo, nữ phục vụ đều khen ông là người đàn ông tốt, Lạc Dũng cũng khiêm tốn nhận.

Lạc Thư chạy ra phòng học, thế này mới nhớ ra mình còn ở trong trường. Lúc này mọi người vừa mới tập thể dục xong, Lạc Thư nhanh chóng nhìn thấy được Tôn Thắng Siêu đi trước cán sự thể dục, cậu liền lôi kéo cậu ta chạy đến siêu thị.

Tôn Thắng Siêu tưởng rằng Lạc Thư không mang tiền, nào ngờ lại kéo mình kệ hàng đồ dùng nữ sinh, cầm mấy gói phấn hường hoa hoét nhét vào lòng cậu, sau đó lại đi mua hai cốc nước nóng, rồi thúc giục Tôn Thắng Siêu trả tiền. Ai bảo dám lừa tôi mua giày dấu đế, Lạc Thư nghĩ thầm.

Tập thể dục buổi sáng sau có khá nhiều người đến siêu thị, có nam có nữ, nhưng nữ sinh công khai đến mua đồ dùng như hai người quả thật không có, có cũng đều che che lấp lấp. Tôn Thắng Siêu vốn muốn phát giận ném mấy thứ này xuống đất, nhưng sợ Lạc Thư tức giận, hơn nữa cậu cũng muốn biết là nữ sinh nào nhờ mua thứ này, bởi vậy dù giận đến tái mặt nhưng vẫn bỏ tiền ra mua.

“Bảo họ muốn lấy túi màu đen để đựng!” Lạc Thư đứng đằng sau Tôn Thắng Siêu, đồ uống cậu tự mua.

Tôn Thắng Siêu đen mặt lặp lại, Lạc Thư cười lên, tiếng cười sang sảng đầy vui vẻ. Trên đường về cậu mới nói là Ô Mai Mai nhờ mua, Tôn Thắng Siêu nhíu mày, không nói gì nữa. Không ngờ sau này Tôn Thắng Siêu tại bị bạn học sơ tam đào chuyện này ra, ai cũng nói cậu ta có bạn gái, hơn nữa được giấu rất kĩ, trở thành một giai thoại.

Đến phòng học, Lạc Thư cầm lấy gói đồ, nói “Cám ơn!” Sau đó xoay người liền đi nhưng áo lại bị người ta kéo lại, cậu xoay người nhìn Tôn Thắng Siêu.

“Làm gì?”

Tôn Thắng Siêu chỉ hai cốc đồ uống trên tay Lạc Thư, “Không phải cho tớ sao?”

Lạc Thư suy nghĩ một chút, sau đó đưa cho Tôn Thắng Siêu một cốc rồi chào tạm biệt.

Đưa cho Ô Mai Mai gói đồ và cốc nước nóng sau, lão ngũ hỏi bụng Lạc Thư sao rồi không có việc gì chứ, cũng may chuông vào lớp vang lên, Lạc Thư liền chăm chỉ nghe giảng.

Tiết học là tiết của thầy chủ nhiệm, thầy giảng đầy diễn cảm, bình luận kĩ càng từ đầu chí cuối, chỉ là vừa tổng kết thì tiếng chuông di động vang lên.

Nội quy có viết giáo viên trong giờ dạy không thể gọi điện thoại, có người nhận được điện thoại sẽ tắt đi, cũng có người vẫn nghe máy. Hôm nay chủ nhiệm lớp đang đợi một cuộc gọi, bởi vậy nói xin lỗi xong liền đi đến một bên nhận điện thoại.

Bình thường sau đó lớp học đều sẽ rất ồn ào, có nam sinh còn có thể bịt mũi trêu đùa, “A lô, Tiểu Lệ sao?”

Cả lớp đều sẽ cười ồ lên.

“Mẹ kiếp!” Tiếng quát giận dữ vang lên, “Mẹ mày!” Sau đó chủ nhiệm liền tắt điện thoại, các học sinh ai nấy đều lo sợ bất an, hai mặt nhìn nhau, trong phòng học lập tức im lặng. Chủ nhiệm vẫn là người hay nói cười vui vẻ, chưa từng thấy thầy như vậy.

“Không có việc gì, bọn lừa đảo ấy mà!” Thầy giáo ngượng ngùng cất điện thoại, cười cười, “Các em về nhà cũng nên nói cho cha mẹ chú ý, bọn lừa đảo bây giờ càng ngày càng trắng trợn, thầy còn chưa kết hôn đâu, sao có con được!”

Sau đó cả lớp cười lên như sấm, chủ nhiệm lớp có tiếng là độc thân không ai muốn.

Thái độ tốt của Lạc Thư đối với Ô Mai Mai lại không thể dẫn đến chuyện xấu gì cả, Lạc Thư nghe lão đại Trịnh Vĩ nói mới nhận ra, cuối giờ năm người còn ở lại trong lớp, bọn họ đang đợi lão tam hoàn thành báo cáo sau đó cùng đến phố ăn vặ

t, buổi tối còn phải quay về tự học tếp, trường học không quy định học sinh nhất định phải ăn bữa tối ở trường.

“Bởi vì hai người nhìn qua không có khả năng!” Lão nhị nâng kính mắt, “Vừa nhìn liền thấy giống chị em, không có tiềm lực phát triển.”

Lạc Thư bừng tỉnh, lúc này người ta còn chưa biết đến cái gọi là tỷ đệ luyến, con người đúng là thuần khiết một chút mới tốt.

“Nhưng Ô Mai Mai nhìn qua rất thành thục, không nói tớ cũng không tin là nó bằng tuổi bọn mình.” Lão nhị tiếp tục bổ sung.

Tuổi của Ô Mai Mai chỉ có người lập danh sách Lạc Thư biết, đều nói tuổi là bí mật của nữ sinh, Lạc Thư cũng chưa nói với ai.

“Lần trước tớ nghe bọn con gái lớp mình nói nhà của Ô Mai Mai rất xập xệ, nhưng mà cậu ấy ăn mặc rất sạch sẽ, còn có quần áo hàng hiệu nữa.” Lão ngũ bắt đầu nói mấy tin đồn mình biết, “Nghe nói cậu ấy chỉ có một bà nội, nhưng thành tích của cậu ấy không tốt lắm, không biết vì sao lại vào được trường mình nhỉ?”

Đây cũng là chỗ mà mọi người tò mò, tuổi trẻ thường thích suy nghĩ lung tung, nhưng cũng sẽ không nghĩ quá xấu cho người khác, mặc dù biết có vài nữ sinh gia cảnh bình thường nhưng có bạn trai vô cùng giàu có cũng sẽ chỉ nghĩ là yêu sớm chứ không phải là đua đòi làm chuyện xấu gì.

Mọi người đi ra ngoài ăn cơm, đi qua hiệu sách nhà Lý Duệ, Lạc Thư phát hiện một cô bé đội mũ lưỡi trai lén lút nhìn xung quanh, cậu đi đến phía sau, cô bé quay đầu hoảng sợ, Lạc Thư lúc này mới nhận ra là Quách Vân Đình.

“Cậu trốn học đến đây à?” Ngày mai mới là thứ bảy.

“Không, trường tớ sơ tam thi thử, mùng một mùng hai đều được nghỉ.” Quách Vân Đình kéo Lạc Thư lại một bên, huynh đệ bốn người đều mang ánh mắt nóng bỏng nhìn Lạc Thư chờ được giới thiệu.

Lạc Thư khụ khụ mấy cái, “Đây là Quách Vân Đình, bạn học tiểu học.” Tiếp theo Lạc Thư lại nói, “Cũng là bạn rất tốt của Lý Duệ.” Ngầm hiểu là vợ của bạn không thể đụng vào.

“Nói bậy gì thế hả!” Quách Vân Đình thấp giọng nhéo tay Lạc Thư, nhưng mà Lạc Thư mặc quá nhiều, tay chỉ nhéo được áo khoác.

“Tớ cũng không nói sai, cậu khẩn trương cái gì?” Lạc Thư buồn cười, cùng các anh em tiếp tục đi ăn cơm, mang theo Quách Vân Đình.

“Nha, đây là đến lấy quà sinh nhật phỏng!” Quách Vân Đình vừa ngồi xuống Lạc Thư liền bắt đầu, Lạc Thư vốn không nhớ được mấy ngày này, ngay cả sinh nhật của mình cậu cũng sẽ quên, vô cùng thương tiếc cho người phải nhớ kĩ ngày kỉ niệm quen nhau, ngày kỉ niệm kết hôn vân vân và vũ vũ – Lạc Dũng.

Bởi vì Quách Vân Đình tổ chức sinh nhật theo lịch âm, muốn biết ngày lại phải giở lịch nên càng rắc rối. Nhưng Lạc Thư biết thời gian vào khoảng mấy ngày gần đây, nhưng mà Quách Vân Đình cũng quá mức thiếu kiên nhẫn, con gái chính là cần phải tỏ ra dè dặt một chút.

“Không phải, còn mấy ngày nữa mới đến.” Quách Vân Đình có chút bất an, Lạc Thư nhìn Quách Vân Đình đem cá cậu gọi đến trộn sắp thành một đĩa bùn đến nơi, rốt cục nhìn không nổi nữa.
Bình Luận (0)
Comment