Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 43

“Con ăn nhiều thế rồi, cẩn thận lại mọc mụn!” Hà Thục Phương tức giận chỉ vào bát súp lơ, “Ăn món này nhiều một chút, là bố con cố ý chọn.”

Lạc Thư tò mò nhìn về phía Lạc Dũng, Lạc Dũng là động vật ăn thịt, nói là khi còn bé chưa được ăn, hiện giờ phải ăn cho no không chịu nổi nữa mới dừng lại.

Thấy con trai nhìn về phía mình, Lạc Dũng lập tức cúi đầu bới cơm.

Bữa tối ăn xong, Lạc Thư đã sớm vào phòng trải chăn đệm, trong khi chờ Lâm Tĩnh Minh cậu liền lấy túi sưởi ủ vào trong cho ấm. Bởi vì đã sớm tắm rửa nên Lạc Thư cũng chui vào luôn, đợi đến khi Lâm Tĩnh Minh rửa mặt xong vào phòng cậu cũng đã ngủ được một lát.

“Anh đừng để ý bố mẹ em, không khác gì mưa mùa hè, nói mưa liền mưa.” Lạc Thư mơ màng dịch lại gần Lâm Tĩnh Minh, người cậu lúc này ấm hơn nên cũng muốn chia sẻ với anh.

“Anh vừa mới nghe cô chú nói chuyện với nhau, hình như chú quên mất mai là lễ tình nhân, còn nói mua súp lơ còn tốt hơn mua hoa, có thể làm đồ ăn nấu.”

Đây mới là bố cậu chứ, rất thực tế nha! Lạc Thư thầm khen.

“Lạc Lạc, nếu anh cũng nói như thế, em sẽ thế nào hả? Cũng đem súp lơ nấu nhừ sao?”

Nói mấy câu, cơn buồn ngủ của Lạc Thư liền bay hết, hiện giờ Lâm Tĩnh Minh quan trọng hơn Chu Công nhiều, còn bài tập nghỉ đông của cậu nữa cơ! Cần phải cẩn thận hầu hạ hầu hạ.

“Em cũng đâu biết nấu cơm, nhưng em sẽ đem nó làm thành tiêu bản, hàng ngày đặt ở lối vào huyền quan.” Lạc Thư tuy thưởng thức hành vi của lão ba nhà mình nhưng không có nghĩa là cậu cho phép Lâm Tĩnh Minh làm như vậy, Lâm Tĩnh Minh vẫn nên cố gắng lãng mạn chút, dắt díu nhau ra đường vẫn đỡ hơn súp lơ nhiều.

“Ha ha.” Lâm Tĩnh Minh ôm eo Lạc Thư, “Lạc Lạc, ngày mai chúng mình đi hẹn hò đi, mai là lễ tình nhân, anh sẽ tặng em bó hoa đẹp nhất.”

“Hoa nhiều cũng không có gì hay ho, tốt hơn hết vẫn là ăn cơm đi, ăn cơm rất tốt, thật sự.”

“Ừ.” Lâm Tĩnh Minh kì thật còn có rất nhiều thứ muốn nói với Lạc Thư, nói về công việc của anh, nói về những thông báo anh phải nhìn đến hoa cả mắt, nói anh rất nhớ em, nhớ lắm rất nhớ. Nhưng cuối cùng những lời ấy đều biến thành một cái ôm.

“Lạc Lạc, em nói anh như thế này giống cùng em về nhà mẹ vợ nhỉ!”

“Anh mới là nhà mẹ vợ!” Lạc Thư ngửi mùi sữa tắm quen thuộc của mình trên người Lâm Tĩnh Minh, lại bắt đầu buồn ngủ. Nhưng cậu không chịu được việc mình bị ‘bắt nạt’ như thế, “Đây là nhà chồng!” Lạc Thư bất giác thừa nhận Lâm Tĩnh Minh trở thành người yêu của mình, từng bước trở thành người thân mật nhất, thậm chí còn hơn cả người nhà. Lâm Tĩnh Minh nói được thì làm được.

Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh lúc rời nhà nhìn đến hai vợ chồng Lạc Dũng khanh khanh ta ta dính cùng một chỗ rùng mình khiếp sợ, thật sự càng lớn tuổi càng giống trẻ con, thỉnh thoảng cãi cọ giận dỗi là tình thú, người bên ngoài sao hiểu được!

Lâm Tĩnh Minh vì ngày hôm nay có thể nói là làm đủ chuẩn bị, anh thỉnh giáo một vị người Pháp trong công ty, tìm hiểu về người Mỹ, cuối cùng hỏi một người Trung Quốc làm tổng kết để lý giải tình hình trong nước, anh nghĩ, lần này hẳn là sẽ không tồi.

Lạc Thư nhìn Lâm Tĩnh Minh hôm nay không dẫn mình ra đường mà kéo cậu vào một chiếc xe bus đầy kì quái. Hai người lên xe vào thời điểm mọi người bắt đầu đi làm, là giờ cao điểm, đối mặt với một đám người chen chúc lên xe, cuối cùng bị ép vào một góc.

Khoảng cách kéo gần lại, sung sướng không gì bằng, đây là ý nghĩ duy nhất trong đầu Lâm Tĩnh Minh lúc ấy. Anh còn muốn có thể cùng nhau ngồi xuống vui vẻ nhìn ngắm quang cảnh bên ngoài vài vòng, chỉ là nhìn cảnh tắc đường này, vòng quanh thành phố là không được.

Lạc Thư có thể khẳng định, đây là lần đầu tiên Lâm đại thiếu ngồi xe bus, nào có ai vừa lên xe liền dịch xuống đứng cuối xe chứ, muốn say xe sao! Có điều Lạc Thư cảm giác như vậy cũng không tệ. Bởi vì người quá nhiều, Lâm Tĩnh Minh dùng một bàn tay che chở cho cậu, dù sao mọi người nhồi vào trong xe như nhồi vịt, đứng sát rìn rịt, bởi vậy cậu cũng tiện tay ôm eo Lâm Tĩnh Minh. Lâm Tĩnh Minh sửng sốt, lại cảm giác trong xe mùi khó ngửi, quả nhiên người Pháp rất lợi hại.

Thật vất vả mới xuống được xe, Lạc Thư thở dốc, quả nhiên trong xe rất ngột ngạt. Vài năm gần đây kì nghỉ lễ của phương tây càng ngày càng được đón nhận nhiều hơn, cả con phố đều nhuộm đẫm không khí lãng mạn, kéo dài theo cả không khí hồ hởi của tế âm lịch, các chủ cửa hàng cũng dùng mọi thủ đoạn để tăng thu nhập trong những ngày lễ cuối cùng của đầu năm này.

Hai người bước chậm trên đường, Lạc Thư cảm giác thỉnh thoảng ngồi xe bus không tệ chút nào, nhưng mà vẫn nên đi đường nhiều hơn.

“Lạc — ”

“Ơ kìa, không phải Ngô Tiểu Hòa sao?” Lạc Thư nhìn đến bóng người nhỏ gầy đang dán mặt vào tủ kính, là lão Ngũ Ngô Hòa, bởi vậy liền chạy lên. Tay Lâm Tĩnh Minh mới vươn ra lúc này bị hẫng không có người để nắm, cuối cùng bỏ xuống, đi theo Lạc Thư.

Lạc Thư vỗ vai Ngô Tiểu Hòa, Ngô Tiểu Hòa giật mình hoảng sợ, nhìn đến Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh ở phía sau còn nhìn ngó xung quanh vài cái.

“Tôn Thắng Siêu không ở.” Lạc Thư không biết phải nói sao nữa.

“Ồ.”

“Này, cậu nhìn cái gì hả?” Không thèm để ý đến mình?

“Máy tính mới nhập về chứ còn gì nữa, bố tớ nói nếu dự thi tớ vào top 5 thì sẽ mua cho tớ, tớ đến đây xem để hấp thu động lực. À mà sao cậu suốt ngày đi cùng với Lâm Tĩnh Minh thế, Tôn Thắng Siêu đâu?” Cuối cùng những câu này là Ngô Tiểu Hòa kéo Lạc Thư đến một chỗ nhỏ giọng hỏi, làm hại cậu cơ hội nhìn đến Tôn Thắng Siêu đều ít.

“Muốn không để tớ gọi cậu ấy đến luôn, chúng ta bốn người cùng đi?” Lạc Thư cầm di động, đùa nói.

“Thôi, bỏ đi. Tớ về trước.” Ngô Tiểu Hòa lập tức chuồn êm, Lạc Thư nhìn theo sau cười to.

“Lạc Lạc, đi thôi.” Lâm Tĩnh Minh kéo tay Lạc Thư đi, chẳng trách người ta đi hưởng tuần trăng mật đều đi ra ngoại quốc, những lúc này gặp người quen càng ít càng tốt.

Lâm Tĩnh Minh hỏi người Trung Quốc là một cô gái, cô dạy bảo anh tất cả các biện pháp lãng mạn kiểu Hàn Quốc đang thịnh hành nhất trong thời gian gần đây, nghĩ lại chiếc vòng tay hồi trước, Lâm Tĩnh Minh cảm thấy các biện pháp này rất được. Anh muốn ngày hôm nay thật lãng mạn, địa điêm cuối cùng là công viên vui chơi, có một chiếc hộp nhỏ đang nằm trong túi, anh thực sự rất muốn nhìn thấy phản ứng của Lạc Thư lúc đó, nhưng mà phải chờ đến buổi tối, trước đó còn có ăn cơm trưa, cơm chiều…

Lễ tình nhân sôi động nhất là vào buổi tối, nhưng vì ngày 14/2 nằm trong kì nghỉ đông của học sinh nên bất kì lúc nào cũng có thể nhìn thấy học sinh đang đi chơi, nếu thầy cô cha mẹ muốn tìm ra những học trò yêu sớm theo dõi lúc này là tốt nhất.

Trên đường cũng có tốp nam sinh hoặc nữ sinh đi cùng nhau, phần lớn đều giúp đỡ nhau lựa chọn quà tặng, Lạc Thư và Lâm Tĩnh Minh cũng đi vào trong chợ, Lâm Tĩnh Minh còn chưa từng cùng Lạc Thư dạo phố như vậy, lúc trước phần lớn là hiệu sách. Hiện giờ anh cũng rất muốn mua cho Lạc Thư vài bộ quần áo, áo ngủ cũng được, mua nhiều mấy bộ để mặc đổi nhau.

Lạc Thư rất quen thuộc với hoàn cảnh trong chợ, nhất là khu trang phục nữ giới bởi vì mẹ thường xuyên lôi kéo cậu đến luyện tập xem xét xu hướng thời trang, đỡ cho ở nhà không lại nhàm chán. Cũng bởi vậy mà địa điểm đầu tiên Lạc T

hư đến là khu trang phục cho nữ, không hề do dự.

Cuối cùng nhận ra mình đi nhầm, đang muốn lên lầu lại chợt nhận ra Tần Mộc Miên, từ sau lần trước theo dõi, Lạc Thư vẫn nhớ kĩ bóng dáng của cô.

Lâm Tĩnh Minh cũng thấy được, anh có chút buồn bực, sao hôm nay Lạc Lạc lại hiếu kì như vậy?

Lạc Thư vừa mới đi đến gần liền nghe thấy tiếng cười ngượng ngùng của Tần Mộc Miên, da gà nổi lên, nhìn lại quả nhiên có chuyện. Chỉ là người đàn ông bên cạnh không phải là Thẩm Bồi Kì sao?

Thẩm Bồi Kì mặc một chiếc áo bành tô kiểu dáng của quân đội, tóc ngắn với những sợi tóc dựng thẳng đứng sang bốn phía, mấy nếp nhăn trên mặt tựa hồ đều dán lại cùng nhau, chỉ là cười thôi cũng phải dùng sức đến thế sao!

“Cô Tần!” Lạc Thư kéo Lâm Tĩnh Minh đi lên chào hỏi.

Tần Mộc Miên nghe thấy tiếng chào của Lạc Thư còn có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn thấy Lâm Tĩnh Minh sau liền vô cùng cao hứng. Lâm Tĩnh Minh bị cô nhìn có chút quẫn bách, mà Lạc Thư cái gì cũng không biết, chỉ muốn trêu ghẹo Tần Mộc Miên.

“Cô Tần, dạo này có phải cô hay đi đến nhà Thẩm mỹ viện ở đường X đúng không, cháu thấy cô đến bao nhiêu lần rồi!” Lạc Thư thỉnh thoảng sẽ đến trường võ thuật học vài chiêu, tuy rằng không biết vì sao mình chỉ được làm trung bình tấn. Xem xem là ý tại ngôn ngoại, ý ở ngoài lời nha.

Thẩm Bồi Kì nghe vậy mặt hơi đỏ lên, đứng cạnh không nói lời nào.

“Tĩnh Minh à!” Tần Mộc Miên cũng không phản bác, chỉ là dài giọng gọi Lâm Tĩnh Minh.

“Cô Tần, chúng cháu có việc đi trước.” Lâm Tĩnh Minh vội vàng kéo Lạc Thư lên thang máy.

Lạc Thư tò mò nhìn Lâm Tĩnh Minh, “Anh đỏ mặt cái gì?” Người này đến người thân trong nhà mà cũng không thèm chú ý, sau này phải dạy dỗ dạy dỗ.

Cuối cùng, Lạc Thư vẫn thỏa mãn ước ao muốn mua quần áo cho cậu của Lâm Tĩnh Minh, quần áo mua còn là đồ đôi hẳn hoi.

“Em chỉ là mặc thử cho bạn gái cậu ấy thôi, em với bạn ấy vóc dáng gần bằng nhau. Lâm Tĩnh Minh, không phải anh cũng muốn thử quần áo sao, vào mau lên!” Không phải là chỗ nên lồi thì lõm vào mà chỗ cần lõm lại lồi ra sao. Lạc Thư vào phòng thử đồ tỏ vẻ không đáng quan tâm, cầm quần áo nữ đi vào, để lại người bán hàng đầy mặt ngượng ngùng đứng ở ngoài.

Lâm Tĩnh Minh cười cầm bộ đồ còn lại vào phòng thử đồ, con trai với nhau chen chúc một chút có làm sao.

“Không hổ là Lạc Lạc của anh.” Lâm Tĩnh Minh nhéo nhéo hai má phính của Lạc Thư.

“Ai là của anh hả? Anh là của em!” Cần phải làm rõ đâu là chủ yếu đâu là thứ yếu, Lạc Thư quyết định sau này mỗi ngày phải nhắc lại một lần, địa vị trong gia đình nhất thiết phải dạy dỗ từ nhỏ.

“Ừ.” Lâm Tĩnh Minh giúp đỡ Lạc Thư cởi áo len, Hà Thục Phương mua áo có cổ hơi nhỏ cởi ra không dễ dàng.

Trong phòng thử đồ cũng có gương, Lạc Thư nhìn thấy không tệ liền cởi ra để Lâm Tĩnh Minh đi tính tiền.

Lâm Tĩnh Minh cầm trong tay hai túi to, trên mặt nụ cười cũng sâu hơn, hiện giờ là lúc thích hợp để ăn cơm, Lâm Tĩnh Minh định nói ăn cơm tây thì Lạc Thư đã lôi anh vào cửa hàng McDonald.
Bình Luận (0)
Comment