Trọng Sinh Chi Thùy Mộ

Chương 11

“Đi đường cẩn thận.” Lăng Hạo Triết không quên ở trước cổng trường dặn dò theo.

“Vâng.” Khang Đồng Thành gật gật đầu, từ lần trước đồng ý làm bạn với Lăng Hạo Triết, cũng đã hơn mười ngày, hai người bình thường cùng nhau ăn cơm trưa, bởi vì chương trình học không giống nhau nên thật ra không thường đi học chung, bất quá sau khi học xong Khang Đồng Thành luôn cố gắng tạo mối quan hệ tốt còn Lăng Hạo Triết cũng muốn tiến triển, hai người thường hay ngâm mình ở thư viện, mà lúc ra về, bởi vì lý do không cùng đường nên khi đến cổng trường thường phải mỗi người mỗi hướng!

Vẫy tay với Lăng Hạo Triết, Khang Đồng Thành liền trở về nhà, mấy ngày nay cậu thật sự mệt muốn chết, bởi vì vấn đề học bổng, cậu coi như làm một sinh viên có chí cầu tiến. Đối với những dòng chữ cực nhỏ trong sách, cho dù mới đầu tin tưởng tràn đầy nhưng về lâu dài cũng sẽ có cảm giác đau đầu. Mà nguyên bản Lăng Hạo Triết nói cùng cậu cố gắng đến ngày thứ năm cũng cầm di động hoặc máy tính chat, chơi game!

Ai, Khang Đồng Thành thở dài, tự an ủi mình, này coi như là một loại mục đích sống vậy!

Lúc về đến nhà, Khang Đồng Hân lại không ở nhà, Khang Đồng Thành nhìn lên lịch treo tường trên cửa, xác định hôm nay Khang Đồng Hân làm ca tối, ngày trước, mỗi lần đi làm ca tối, trước khi đi Khang Đồng Hân đều làm xong cơm chiều, rồi sau đó hai người cùng ăn cơm xong cô mới đi làm.

Đi mua đồ ăn? Khang Đồng Thành nghĩ thế liền vào phòng mình.

Khang Đồng Hân sáu giờ mới về, trong tay mang theo bao lớn đồ ăn, đi đứng có chút vội vàng.

Khang Đồng Thành nghe được tiếng động, lập tức ra cửa, thuận miệng nói:

“Chị đi đâu vậy? Đã trễ thế này! Hôm nay chưa vào ca sao?”

“A, phải rồi! Chị sắp muộn đến nơi rồi, tiểu Thành, đây là cơm chiều của em, vừa rồi chị ra ngoài có chút việc, đã ăn rồi, em ăn chiều đi, chị đi làm đây!” Khang Đồng Hân vừa nói, vừa đi tới đi lui, nói xong, cô cũng đã thay xong quần áo lao động chuẩn bị ra cửa.

Khang Đồng Thành nhìn bóng dáng Khang Đồng Hân, rồi sau đó lại quay đầu nhìn hộp cơm chiều trên bàn. Thở dài, ngồi xổm xuống, sờ sờ hộp cơm, vẫn còn nóng liền mở ra ăn. Thức ăn đều là món cậu thích, ngư hương cà, rau cần xào thịt, trong hộp còn có canh khổ qua.

Khang Đồng Thành ăn cơm, trong lòng có chút buồn bực, Khang Đồng Hân thường ngày rất tiết kiệm, cậu biết rõ nhưng đồ ăn hôm nay ngon như vậy, chính là vượt quá khả năng của cô!

Là bởi vì đền bù cho cậu việc không thể nấu cơm?

Cơm nước xong, thu dọn một chút, Khang Đồng Thành liền vào phòng đọc sách, dĩ nhiên cũng đem nghi hoặc trong lòng bỏ ra sau đầu.

Nhưng mà, ngày hôm sau nữa, Khang Đồng Hân vẫn thường như thế… Mà mỗi khi Khang Đồng Thành hỏi cô, cô đều đáp là cùng bạn ra ngoài có việc, cụ thể là chuyện gì cũng không nói nhiều. Cậu cũng không thể hỏi quá mức, dù sao tuy là chị em nhưng cũng có cuộc sống riêng tư, huống chi Khang Đồng Hân cũng không phải thật sự là chị của cậu!

“Tiểu Thành, gần đây làm sao vậy? Luôn ngẩn người, có tâm sự gì sao?” Đã muốn thăng cấp thành bảo mẫu của Khang Đồng Thành, Lăng Hạo Triết lại lấy giọng điệu bác sĩ tâm lý hỏi.

Khang Đồng Thành nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay đã gần mấy giờ, nhưng một trang giấy đều chưa có lật.

“Cậu nói một thiếu nữ nếu luôn có việc phải đi ra ngoài, bình thường thì là vì chuyện gì?” Khang Đồng Thành thì thào hỏi.

“Thiếu nữ? Có thể là có bạn trai? Như thế nào, cậu thích ai à?” Lăng Hạo Triết híp mắt nhìn Khang Đồng Thành, hỏi, tươi cười trên mặt có chút cứng ngắc.

Khang Đồng Thành không để ý đến biểu hiện của Lăng Hạo Triết, mà lắc lắc đầu, nói:

“Chị của tôi gần đây thường đi ra ngoài nhiều nhưng chị ấy chỉ nói là có việc, tôi hơi lo.”

Lăng Hạo Triết nghe thế lập tức tinh thần tỉnh táo nói:

“Khẳng định là có bạn trai! Vừa mới bắt đầu thường ra ngoài hẹn hò, thật bình thường.”

Khang Đồng Thành một tay chống cằm, thầm nghĩ, nếu mà Khang Đồng Hân ra ngoài hẹn hò mới là không bình thường, cô ấy hẳn là rất thích Khương Hàn, tuy rằng Khương Hàn bây giờ thật sự không đáng để thích nhưng, đoạn tình cảm này về sau lại là sự thật.

Lăng Hạo Triết nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Khang Đồng Thành, trong lòng nghĩ thế nhưng còn có người có thể làm cho Khang Đồng Thành lo lắng, ngoài miệng lại nói:

“Bằng không hôm nay chúng ta đi ra ngoài nhìn thử, dù sao buổi học chiều nay cũng không bắt buộc.”

Khang Đồng Thành giương mắt.

“Hôm nay chị tôi làm ca đêm, hẳn là sẽ xảy ra, kia… Chúng ta đi nhìn xem!” Cậu thật sự có vài phần tò mò.

Vì thế hai người sửa sang lại cặp sách, liền đi về hướng nhà của Khang Đồng Thành.

Lăng Hạo Triết một đường đều tâm tình vui sướng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cậu đến nhà Khang Đồng Thành, phải nói là lần đầu tiên biết nhà của Khang Đồng Thành ở chỗ nào.

Hai người đứng ở một góc nhỏ phía dưới nhà Khang Đồng Thành. Trên mặt Lăng Hạo Triết có chút kinh ngạc, thì ra nhà Khang Đồng Thành là như vậy, tuy rằng nhìn quần áo cùng dụng cụ học tập của cậu liền biết cậu không giàu có, lại không nghĩ rằng ở tại khu dân nghèo như vậy, khu nhà này hẳn là rất không an toàn!

Khang Đồng Thành kiên nhẫn nhìn tình huống dưới lầu nhà mình, thỉnh thoảng nâng tay xem thời gian. Cậu cùng với Lăng Hạo Triết đứng ở chỗ này, hiện tại đã muốn ba giờ rưỡi nhưng vẫn không thấy thân ảnh Khang Đồng Hân.

Là ra ngoài rồi hay vẫn chưa đi?

Mà ngay lúc Khang Đồng Thành nghĩ thế, một chiếc xe Hummer màu đen tiến vào khu dân nghèo, không thể nghi ngờ chiếc xe bóng loáng này quả thực quá mức nổi bật, ngay cả Lăng Hạo Triết đang ngáp dài cũng ghé mắt nhìn thấy.

“Là Hummer a! Xem ra là kẻ có tiền, như thế nào lại tới nơi này!” Lăng Hạo Triết nói như thế rồi đột nhiên ý thức được lời nói của chính mình tựa hồ là có ý chê nơi này nghèo nàn, có chút lo lắng quay đầu nhìn về phía Khang Đồng Thành.

Đã thấy Khang Đồng Thành hai tay vịn bờ tường xi măng, gắt gao nắm chặt, đầu ngón tay đều cơ hồ xuất huyết.

“Tiểu Thành, cậu làm sao vậy?” Lăng Hạo Triết lập tức mở tay của Khang Đồng Thành, nhìn thấy đôi tay kia có ba ngón đều đã sưng đỏ, trong mắt không khỏi toát ra đau lòng.

Khang Đồng Thành cắn răng, nhìn người trên xe đi xuống.

Cậu làm sao không tưởng tượng được chứ? Sự tình này đã giống như quỹ tích phát triển, mà cậu thế nhưng bị Khương Hàn nói mấy câu làm cho mê muội. Khương Hàn nói đối với mình có hứng thú là đúng, kia cũng chỉ là hứng thú, hắn cũng không có nói qua việc này cùng với việc hắn yêu chị của mình có xung đột gì, không phải sao?

Khang Đồng Thành giờ phút này chỉ cảm thấy chính mình muốn cười, nhưng có lẽ cười cũng sẽ ra nước mắt!

Khang Đồng Hân tuy rằng không có quần áo hợp mốt nhưng cũng tô điểm cho mình khá đơn giản tự nhiên, nhìn thấy Khang Đồng Hân ôm lấy cánh tay Khương Hàn với vẻ mặt hạnh phúc.

Vận mệnh của bọn họ đã bắt đầu rồi sao?

Như vậy thật giống như lời đồn đãi, cuối cùng Khang Đồng Hân từ bỏ Khương Hàn, hay vẫn như cậu suy nghĩ, một Khang Đồng Hân như vậy căn bản không có khả năng lấy được tâm của Khương Hàn…

Nhưng bất kể thế nào, tâm của Khương Hàn cũng không là của cậu. Bất kể là bây giờ hay tương lai. Trong tương lai, cậu yêu Khương Hàn nhưng Khương Hàn đối với cậu giống như một người ông đối với cháu của mình mà yêu thương, chăm sóc, tâm của Khương Hàn đã khép kín rồi! Mà hiện tại tâm Khương Hàn cũng khép kín, người có thể mở cánh cửa kia không biết có phải là Khang Đồng Hân hay không, bởi vì mở ra nên yêu thương, cho nên đến lúc Khang Đồng Hân phản bội mới có thể thống khổ đến như vậy sao? Nhưng bất kể thế nào việc này đối với cậu không có quan hệ… Cậu đối với Khương Hàn có lẽ cũng giống như với Tiểu Lương mà thôi.

“Tiểu Thành, cậu làm sao vậy, sao lại khóc?” Lăng Hạo Triết vốn chỉ là nhìn ngón tay Khang Đồng Thành sau đó ngẩng đầu đã thấy sườn mặt của Khang Đồng Thành, trên lông mi dính nhưng giọt nước tinh mịn mà trên gương mặt còn loang lổ một mảnh, khóc không thành tiếng mới càng làm cho lòng người đau đớn.

Lăng Hạo Triết nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, người thiếu nữ vừa rồi chính là chị của tiểu Thành, điểm này cậu hoàn toàn xác định, bởi vì chị em hai người bộ dáng thập phần tương tự… Khang Đồng Thành cùng chị của cậu ở tại căn phòng rách nát, mà chị của cậu vừa mới được chiếc xa hào nhoáng đón đi, như vậy chị của cậu vì tiền mà làm… Lăng Hạo Triết lắc lắc đầu đem dự đoán của mình bỏ ra sau đầu. Nâng bàn tay đặt lên vai Khang Đồng Thành, nói “Đừng khóc, cậu có thể nói chuyện với chị mình, nói không chừng không phải là như vậy đâu!”

Khang Đồng Thành lại nhìn chiếc xe, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Lăng Hạo Triết thấy như thế, cuối cùng cố lấy dũng khí, cánh tay đem Khang Đồng Thành ôm vào lòng, một bàn tay đặt trên lưng Khang Đồng Thành vỗ về, nhẹ giọng an ủi.

Giờ phút này Khang Đồng Thành hiển nhiên không để ý, dựa vào vai Lăng Hạo Triết, cậu đang cần một chỗ dựa!

Mà ngay lúc hai người ôm nhau, trên xe Hummer, Khương Hàn nhìn xuyên qua kính xe thấy được một màn này bất giác tay cầm lái xiết chặt, gân cốt tựa hồ bởi vì động tác của hắn mà nổi lên.

“Làm sao vậy? Hàn!” Khang Đồng Hân đang ngồi bên cạnh hắn nói chuyện cùng hắn nhưng không nghe thấy lời đáp, kinh ngạc hỏi.

“A, không có việc gì, em cứ việc nói, tôi đang nghe!” Khương Hàn lập tức cười đáp lại, trên mặt tràn đầy dịu dàng.
Bình Luận (0)
Comment