Trọng Sinh Chi Thùy Mộ

Chương 31

– “Tiểu Thành, học viện chúng tôi có trận bóng, cậu đi ủng hộ nhé?” Lăng Hạo Triết một tay khoát lên vai Khang Đồng Thành, trên mặt tràn đầy tươi cười rạng rỡ, nói.

– “Trận bóng?” Nghiêng người tránh được cánh tay kia, Khang Đồng Thành nghi hoặc quay đầu nhìn Lăng Hạo Triết.

– “Trận bóng gì?”

– “Trận bóng rổ, học viện chúng tôi với học viện tài chính. Giao hữu chắc sắp bắt đầu, tôi biết cậu không biết.”

Lăng Hạo Triết có chút bất đắc dĩ thở dài, đương nhiên là vì Khang Đồng Thành kiến thức hạn hẹp, cũng vì… Nhìn nhìn bàn tay trống không, gần đây Khang Đồng Thành, dường như trốn tránh cậu, cũng không phải là quang minh chính đại, mà là thoáng bài xích. Cái loại cảm giác này rất không thoải mái, cậu không có cách nào mở miệng xác nhận, cũng không thể mặc kệ.

– “Cậu đánh bóng rổ?” Khang Đồng Thành có chút kinh ngạc hỏi, rồi sau đó cao thấp đánh giá Lăng Hạo Triết, không phải không tin, mà là chưa bao giờ thấy Lăng Hạo Triết chơi bóng.

– “Không tin?” Lăng Hạo Triết lấy di động nhìn thoáng qua.

– “Còn có nửa giờ, đi thôi! Tôi cũng phải đi thay quần áo, cho cậu nhìn tư thế oai hùng của tôi khi đánh bóng là như thế nào.” Thiếu niên tự tin khoe.

Khang Đồng Thành đầu tiên là bất đắc dĩ lắc lắc đầu rồi sau đó lại gật đầu, đi theo. Buổi chiều, cậu vốn không có tiết học, hai ngày nay cũng không xem sách được, ngồi ở trong thư viện cũng chỉ ngẩn người mà thôi.

Bên trong sân bóng rổ, mọi người đang làm nóng cơ thể, trên khán đài người xem không ít. Lăng Hạo Triết đem Khang Đồng Thành đến một vị trí xem khá tốt, liền bảo cậu ngồi xuống.

– “Tôi đi thay quần áo, đánh xong lại cùng nhau về nhà. Nhất định phải xem đến hết đó!” Lăng Hạo Triết vội vàng nói xong liền chạy hướng lên sân bóng, hiển nhiên cũng không có thời gian để trì hoãn.

Khang Đồng Thành hơi hơi gật đầu, nhìn Lăng Hạo Triết chạy đi, theo sau liền thở dài.

Trước kia cảm thấy chính mình chiếm cứ thân thể Khang Đồng Thành, không có tư cách thẳng thừng từ chối Lăng Hạo Triết theo đuổi, đương nhiên nguyên nhân chính cũng bởi vì cậu cảm thấy Lăng Hạo Triết giống những đứa trẻ, chỉ nhất thời hứng khởi mà thôi.

Áp lực của tình yêu đồng tính dù sao không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

Nhưng mà hiện tại xem ra có chút phiền phức! Một mặt không muốn tổn thương một thanh niên tốt, một mặt cũng nghĩ Khương Hàn nhất định không hy vọng có một người như thế tồn tại.

Nên mở miệng từ chối? Nhưng ngày thường Lăng Hạo Triết cũng rất chừng mực, chưa bao giờ xuất hiện chuyện quá khác thường, hai nam sinh kề vai sát cánh cũng là chuyện bình thường. Nếu thẳng thừng nói ra lời từ chối, cậu cũng không nói nên lời.

Ai! Khang Đồng Thành lại thở dài.

Mà lúc này trên sân bóng rổ một âm thanh vang lên, trận đấu đã bắt đầu!

Kỳ thật Khang Đồng Thành cũng xem không hiểu bóng rổ, đời trước cậu không có cơ hội, đời này cũng là lần đầu tiên xem một trận đấu bóng. Mặc dù chỉ là giao lưu, nhưng hiển nhiên trình độ cũng không tồi.

Khang Đồng Thành nhìn thấy Lăng Hạo Triết chạy, dẫn bóng, ném rổ, chặn bóng… Một loạt động tác trôi chảy lưu loát như mây bay, không có kéo dài, tư thế cũng vô cùng đẹp.

Giọng nữ bên tay khe khẽ nói nhỏ cùng tiếng hét vang cổ động cũng cho cậu biết Lăng Hạo Triết kỳ thật rất được hoan nghênh, mặc dù lúc ở quán bar cậu đã hiểu không ít. Bất quá thanh thế lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên.

– “Oa, Lăng Hạo Triết thật đẹp trai nha!”

– “Người kia chính là Lăng Hạo Triết sao, trước kia tôi chưa từng nghe nói qua…”

Nữ sinh thét chói tai trực tiếp làm cho các nam sinh trên sân bóng càng thêm ra sức.

Kết quả cuối cùng, có lẽ học viện tài chính chuyên học văn hóa thật không thể so sánh cùng với nam sinh học viện công trình, chỉ cần so sánh hình thể đã thấy chênh lệch, cho nên thắng lợi dĩ nhiên là về học viện công trình của Lăng Hạo Triết, coi như là mục đích chung.

Nhìn thấy trên sân bóng tựa hồ đã tan cuộc, có nữ sinh lớn mật chạy đến đưa cho các nam sinh khăn mặt.

Dĩ nhiên nữ sinh vây quanh Lăng Hạo Triết vẫn là nhiều nhất. Trên mặt Lăng Hạo Triết vẫn như trước là tươi cười rạng rỡ, tựa hồ có chút xấu hổ, có chút bất đắc dĩ, bởi vì nữ sinh hướng cậu vương tay nhiều lắm, cậu gãi gãi đầu, căn bản không biết nên nhận của người nào?

Khang Đồng Thành nhìn thấy bộ dáng của cậu ấy, khóe miệng cũng cong lên, lại thấy ánh mắt của Lăng Hạo Triết đột nhiên nhìn lại đây, tựa hồ là muốn hỏi cậu xem nên làm cái gì bây giờ? Khang Đồng Thành chỉ có thể lắc lắc đầu với cậu ấy.

Kỳ thật Lăng Hạo Triết thích hợp với nữ sinh hơn!

Dường như chuyện phát sinh trong nháy mắt đó, Khang Đồng Thành thậm chí còn cảm thấy nụ cười của Lăng Hạo Triết vẫn còn trước mặt cậu.

Trong một trận tiếng kinh hô, Lăng Hạo Triết ngã thật mạnh trên mặt đất.

– “Hừ, chỉ là một tên mặt trắng mà thôi, khoe khoang cái gì?”

Nam sinh giơ nắm tay là chủ lực của đội học viện tài chính, xem như là người cao lớn nhất của đội, một làn da màu đồng làm nổi bật cơ thể rắn chắc, trên mặt đầy tức giận. Mặt mày của hắn sinh ra đã cực hung, hiện giờ lại tức giận nên càng dữ tợn hơn.

– “Giang Thắng, anh làm cái gì vậy?” Nữ sinh đang kinh hãi hoàn hồn lập tức chất vấn. Mà những cầu thủ đang muốn ra về cũng tụ lại đây.

Khang Đồng Thành cũng có chút lo lắng, cú đấm vừa rồi không nhẹ, liền đi xuống khán đài, hướng về phía Lăng Hạo Triết đang muốn đứng lên.

Cũng không nghĩ tới, khi cậu đến lại trở thành trò khôi hài

.– “Tôi làm cái gì? Tôi chỉ là không quen nhìn lũ gay mà thôi, rõ ràng là đồng tính luyến ái còn muốn bày ra một bộ dáng bạch mã hoàng tử, ghê tởm lắm.” Giang Thắng mở miệng, vẻ mặt ác ý nói, hai mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Khang Đồng Thành.

Giống như bị điện giật, nguyên bản đang được người ta đỡ, Lăng Hạo Triết bỗng nhiên đẩy người kia ra, cậu dùng sức hơi nhiều nên làm mấy nữ sinh lảo đảo sắp ngã.– “Mày nói cái gì?” Lăng Hạo Triết nhíu mày, cậu rất ít khi nghiêm túc như vậy, trên thực tế cậu được nữ sinh hoan ngênh cũng là vì cậu rất ôn hòa.

– “Tao nói cái gì, hừ, dám làm mà không dám nhận hả, Lăng Hạo Triết, mày thích tiểu tử kia, tao đã sớm nhìn ra, cả ngày dính lấy nhau, mày không ghê tởm, tao nhìn thấy phiền!”

Bởi vì ánh mắt của Giang Thắng hướng về phía Khang Đồng Thành, dĩ nhiên người xem cũng nhìn ra manh mối.

Có lẽ mới đầu còn cảm thấy chuyện Lăng Hạo Triết là gay khó có thể tin, nhưng mọi người quả thật cũng đều nhìn ra, lúc trước Lăng Hạo Triết cùng Khang Đồng Thành dường như đều cùng một chỗ, thậm chí có người nhìn thấy họ đi dạo phố cùng nhau…

Trong nhất thời trong đám người vây xem cũng xuất hiện lời bàn luận.

Những ánh mắt nghi ngờ cùng với tò mò làm cho Khang Đồng Thành có chút lúng túng, cậu không tự giác lùi về sau từng bước, mà từng bước lui của cậu lại rơi vào mắt của Lăng Hạo Triết.

Lăng Hạo Triết nắm chặt nắm tay, mày nhíu lại nhìn chằm chằm Giang Thắng, mà giờ đây Giang Thắng biết được mọi người dường như cùng hắn có cái nhìn giống nhau, hiển nhiên nhàn nhã rất nhiều. Một bộ dáng xem kịch vui nhìn lại Lăng Hạo Triết.

‘Phanh’ một quyền thật mạnh.

Ai cũng không ngờ từ trước đến nay đều thân thiện như Lăng Hạo Triết sẽ ra tay, thậm chí khi tức giận kẻ khác cũng không dám đến gần. Mà hiển nhiên Giang Thắng cũng không nghĩ, Lăng Hạo Triết giống như một quả hồng mềm, mà không thể chịu đựng được cậu được nhiều nữ sinh hoan ngênh như vậy, nên bày ra chuyện cậu là gay để nói.

Bụm mắt, Giang Thắng dùng một tay chống trên sàn gỗ, phun ra một ngụm nước bọt có máu, liếm liếm miệng vết thương trên khóe miệng.

– “Thẹn quá thành giận sao? Vậy Lăng Hạo Triết mày thật là gay? Tiểu tử kia ngoại trừ là nam ra thì trông bộ dạng cũng không tồi, chúng mày ở cùng một chỗ cũng không tồi đâu, tao nói, đàn ông với đàn ông làm chuyện kia, nghe nói cũng…”

Lăng Hạo Triết nghe Giang Thắng nói đến Khang Đồng Thành, mắt cậu hoàn toàn đỏ rực, mạnh mẽ nhào lên người Giang Thắng giơ nắm tay lên.

Lăng Hạo Triết bắt đầu một đấm lại một đấm đánh lên miệng Giang Thắng, một câu cũng không nói.

Có lẽ Lăng Hạo Triết đầy người lửa giận quá mức khủng bố nên nhất thời không ai dám tiến lên ngăn cản.

Mà Giang Thắng tuy là một thân vạm vỡ, hiển nhiên không ngờ nấm đấm của Lăng Hạo Triết lại cứng rắn đến thế, liên tiếp ăn mấy đấm, đầu của hắn liền quay mòng mòng, ngay cả giãy dụa cũng không xong.

– “Lăng Hạo Triết, dừng tay, mau dừng tay, chết người mất!” Người đầu tiên từ trong khiếp sợ tỉnh lại là Khang Đồng Thành, hô lên xong tiến đến định ngăn cản Lăng Hạo Triết.

Bất đắc dĩ Lăng Hạo Triết lần này thật khó đối phó, một người yếu ớt như Khang Đồng Thành làm sao kéo cậu ra, may là có mấy người ở đội bóng rổ cũng nhìn ra không thích hợp vội kéo Lăng Hạo Triết ra.

Giang Thắng nằm trên mặt đất, miệng đầy máu, loạng choạng bò lên.

– “Anh không sao chứ, Giang Thắng!” Một bạn chơi bóng hỏi.

Giang Thắng lắc lắc đầu, tuy rằng mấy cú đấm kia khá nặng tay, cũng may hắn coi như chịu đựng tốt, hiện tại vẫn tỉnh táo. Đẩy bàn tay người đỡ hắn ra, Giang Thắng miễn cưỡng đứng lên.

Thấy Lăng Hạo Triết ở bên cạnh vẫn giãy dụa chỉ muốn đánh hắn tiếp, Giang Thắng vốn là xúc động, lần này bị cậu đánh thê thảm, lại làm cho hắn cảm thấy mất hết thể diện, cắn chặt răng, giật mình phát hiện mất một cái răng, vì thế càng thêm phẫn nộ.

Cũng không để ý đến sự ngăn cản của những người vây xem, hắn nắm chặt nấm tay hướng tới Lăng Hạo Triết.

Chờ mọi người phát hiện hành động của Giang Thắng thì đã chậm, Giang Thắng hung hăng đánh Lăng Hạo Triết một đấm. Cầu thủ đang giữ Lăng Hạo Triết lập tức buông tay, nhưng một đấm này của hắn cũng rất độc ác và chuẩn xác, trong nhất thời Lăng Hạo Triết bị buông ra dường như đứng không vững.

Mà Giang Thắng đánh được một đấm cũng không cảm thấy bớt tức giận, hắn lại hướng về phía trước, vẻ mặt đầy máu khiến nữ sinh chung quanh không tự giác tránh đường cho hắn…

Khang Đồng Thành thấy vậy, liền biết sự tình không đúng, lập tức hướng bên người Lăng Hạo Triết đi đến!

‘Phanh’ lại một đấm khiến kẻ khác kinh hãi.

Khang Đồng Thành cơ hồ hoàn toàn cuộn mình lại trên mặt đất, ôm lấy bụng của mình ‘nôn’, cậu nôn khan, nôn ra một ít dịch dạ dày.

Thân thể cậu vốn yếu ớt làm sao có thể chịu đựng được một đòn này của người thanh niên cường tráng. Trong nhất thời trước mắt biến đen, chợt nghe tựa hồ có nữ sinh thét chói tay cùng với tiếng nói lo lắng của Lăng Hạo Triết.

Rồi sau đó ý thức liền mơ hồ! Thật đúng là vô dụng! Trong lòng không khỏi oán giận một câu.
Bình Luận (0)
Comment