Hôm nay chỉ có hai tiết buổi sáng, Lâm Hạo Sơ sau khi hoàn thành bài kiểm tra, ngay lập tức đi đến thư viện ôn tập lại bài vở cùng những kiến thức trước kia, sau đó đọc thêm vài quyển sách. Ngoại trừ lúc mười hai giờ ra ngoài ăn cơm trưa, còn lại hắn hầu như không rời thư viện nửa bước.
Hiện giờ Lâm Hạo Sơ, đã có thể tập trung học bài, nếu không phải người bên cạnh chẳng may chạm vào tay hắn làm hắn giật mình, có lẽ Lâm Hạo Sơ sẽ không biết lúc này trời đã sắp tối. Hắn đứng lên, lười biếng duỗi thắt lưng, hoạt động một chút.
Rất nhanh đã tám tiếng đồng hồ trôi qua, thân thể không tránh khỏi việc cảm thấy cứng ngắc.
Lâm Hạo Sơ nhìn thời gian, thấy đã gần sáu rưỡi, liền thu dọn sách vở chuẩn bị đi về. Tuy rằng ánh mắt có chút chua xót, nhưng là hắn chưa bao giờ thấy cuộc sống ý nghĩa và thư thái như bây giờ.
Lâm Hạo Sơ đi đến sảnh thư viện, đang định dơ ra chân dài bước xuống bậc thang, ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng người đang từ xa chạy lại chỗ mình.
“Hạo Sơ Hạo Sơ, bài kiểm tra của cậu được 81 điểm, cao nhất luôn!” Trần Mộc Sâm cũng không biết là từ đâu chạy tới, kích động đi tìm Lâm Hạo Sơ báo tin vui.
Lâm Hạo Sơ ngẩn người, nghĩ thầm rằng Trần Mộc Sâm tiểu tử này có phải lại đi đến chỗ thầy giáo xem điểm cho mình hay không, sau đó thuận tiện nhìn luôn điểm cho người khác.
Loại chuyện này từ tiểu học cho đến cấp ba đều có không ít người làm nha, Lâm Hạo Sơ không nghĩ tới Trần Mộc Sâm đã lên đại học còn có thói quen như vậy, hơn nữa nhìn bộ dáng tên này, có lẽ là từ sáng nghe hắn nói muốn đi thư viện tự học, nên vừa biết được kết quả đã vội chạy tới đây, chỉ là vì muốn báo tin vui cho hắn mà thôi…
Lâm Hạo Sơ bỗng thấy muốn cười, nghĩ thầm tên này thật sự là đứa nhỏ ngây thơ hồn nhiên mà.
“Hạo Sơ, cậu thật lơi hại, bài của hai chúng ta được điểm cao nhất đó! Tuy không biết mấy chỗ khác như nào, nhưng thầy giáo nói có lẽ không còn ai cao hơn nữa đâu!” Trần Mộc Sâm nhìn Lâm Hạo Sơ, trên khuôn mặt hàm hậu là nụ cười ngây ngô cùng với ánh mắt hâm mộ.
Nhưng đối với tin tức này, Lâm Hạo Sơ là đương sự lại không có phản ứng gì lớn, có khi còn không vui mừng bằng Trần Mộc Sâm.
Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng, kết quả đứng đầu lớp, thậm chí là nhất trường, đều không đại biểu cho điều gì hết. Muốn trở thành một người thật sự nổi danh, thì hắn không phải chỉ cạnh tranh với những học sinh ở trường hạng ba này, trong thành phố H, chỉ sợ thành tích của học sinh kém nhất cũng có thể đem ra so sánh với hắn hiện tại.
Huống chi, sáng nay nếu không có Trần Mộc Sâm ở bên cạnh vô tình nhắc nhở, rất nhiều bài hắn không thể làm được?
Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, hắn Lâm Hạo Sơ nhất định sẽ không để cho bản thân trở thành một kẻ thiển cận, kiêu ngạo tự mãn, tự cho là đúng, ếch ngồi đáy giếng…
Bởi vì tự học đến tối muộn, khi Lâm Hạo Sơ về đến nhà, cũng đã là lúc trăng treo cao trên trời.
Hắn xuống xe, như thường ngày không chịu đưa chìa khóa cho bảo vệ, tự hắn lái xe đến gara, nhưng khác ở chỗ, hắn hôm nay rất hòa đồng, không còn cảm thấy việc bảo vệ cất xe cho mình là việc họ phải làm nữa.
Cũng vì việc này mà những người làm việc tại biệt thự Lâm gia đều có tâm trạng rất tốt.
Lâm Hạo Sơ băng qua hoa viên, mới vừa chủ động chào hỏi hai người làm, đã nhìn thấy Chu Văn Vận đang tao nhã đứng trước cửa không xa, tựa như một bà mẹ đang trông ngóng con mình đi học về, “Tha thiết” nhìn hắn đang đi tới.
Bất động thanh sắc nhíu mày, Lâm Hạo Sơ kinh ngạc phát hiện, Chu Văn Vận lúc này thế nhưng chỉ mặc một bộ quần áo lụa mỏng, hai tay còn không tự giác mà ôm lấy cơ thể để giữ ấm.
Hiện tại chính là giữa hè, nhiệt độ trong không khí cũng không dễ chịu gì, độ chênh lệch giữa ngày và đêm rất lớn, ban đêm có thể sẽ lạnh hơn một chút.
Chu Văn Vận không chỉ thoạt nhìn thật trẻ tuổi, hơn nữa thể chất cũng rất tốt, trước đây trong điều kiện môi trường như thế này, nàng dù cho chỉ mặc quần áo mỏng cũng ít khi cảm lạnh, hoàn toàn không giống hiện tại cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, thậm chí sắc mặt nhìn qua cũng tiều tụy không ít.
Chẳng lẽ là những thứ hắn cố ý chuẩn bị đang dần dần phát huy hiệu quả?
Khóe miệng Lâm Hạo Sơ vẽ ra một nụ cười ý tứ không rõ, nghĩ thầm rằng có lẽ chính mình cần cảm ơn Tả Trạm Vũ một chút.
Nói đến Tả Trạm Vũ, cũng không biết hắn cuối cùng có kịp tham dự trận đấu chung kết không, nhưng Lâm Hạo Sơ không biết tại sao mình lại có sự tin tưởng vững chắc, Tả Trạm Vũ sẽ không lãng phí trực thăng quân dụng mà hắn mất bao công sức gọi đến …
Nhìn chằm chằm Chu Văn Vận đã hơi tái mặt, Lâm Hạo Sơ trong lòng vui vẻ đi tới.
“Mẹ.” Hắn đi đến trước mặt Chu Văn Vận, trong lòng bởi vì một tiếng “Mẹ” này cảm thấy buồn nôn đến cực điểm, nhưng trên mặt lại không tỏ vẻ gì.
Lần này Chu Văn Vận thế nhưng không giống như trước kia mà nồng nhiệt yêu thương đáp lại hắn mà là giật mình, thân thể không tự giác mà lui về phía sau một bước nhỏ.
Lâm Hạo Sơ đã cao gần một mét tám, đối với chiều cao này ở phương bắc chưa tính là rất cao, nhưng ở nam phương cũng đã vượt qua mức trung bình một đoạn dài. Hơn nữa hắn thân hình khung xương thon dài, thoạt nhìn đã cao lại càng thêm cao. Cho dù Chu Văn Vận đang đi dép lê đế cao cũng vẫn phải ngửa đầu nhìn hắn, nàng không hiểu vì sao bỗng nhiên cảm thấy thật áp lực, trong lòng thậm chí nổi lên một cảm giác kì dị.
Đứa ngu xuẩn kia đã cao lớn như vậy rồi sao? Chu Văn Vận không khỏi nhíu mày nghĩ.
Hẳn không phải đi, Lâm Hạo Sơ tại đã nhiều năm trước đã cao hơn nàng một cái đầu, nhưng khi đó nàng chưa từng để hắn vào mắt, cảm thấy chính mình muốn bóp chết nó cũng dễ dàng như giết một con kiến. Nhưng bây giờ thì khác, ánh mắt của nó nhìn nàng, không khác gì ngày trước, nhưng dường như có gì đó khang khác, khiến nàng cảm thấy mình như đang bị uy hiếp…
“Mẹ, tiểu Sơ, sao mọi người không vào nhà mà lại đứng hết ngoài cửa thế này?” Lâm Bác Hiên vốn đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách xem tạp chí kinh tế, rõ ràng nghe thấy ngoài cửa có tiếng nói chuyện nhưng mãi vẫn không thấy ai vào nhà, liền nhịn không được đi ra hỏi.
Chu Văn Vận nghe tiếng nói bỗng dưng phục hồi lại tinh thần, vội vàng điều chỉnh sắc mặt vô cùng ấm áp quan tâm hỏi han Lâm Hạo Sơ, lôi kéo tay hắn, giọng nói tràn ngập đau lòng: “Con à, sao lại về nhà muộn thế?”
Lâm Hạo Sơ nhìn rõ vô cùng hư tình giả ý của Chu Văn Vận, mặt không đổi sắc vuốt tay nàng, vừa đi vào phòng ăn vừa nói: “Đến thư viện tự học.”
Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên nghe vậy đều sửng sốt, hai người ý vị sâu sa đồng thời liếc nhìn đối phương một cái, lại không hẹn mà cùng đem tầm mắt dừng ở cặp sách không hề nhẹ Lâm Hạo Sơ đeo trên vai…
Hai mẹ con họ không tiếng động mà giao lưu ánh mắt sau lưng Lâm Hạo Sơ, qua một hồi lâu, Chu Văn Vận mới kịp phản ứng lại, nói với Trần tẩu đang đứng một bên: “Trần tẩu, Nhị thiếu gia đã về, có thể ăn cơm.” – trong lời nói cố ý để lộ chuyện cả nhà đang chờ Lâm Hạo Sơ về ăn cơm.
Lâm Hạo Sơ quay lưng về phía bọn họ, trong lòng là một trận cười lạnh.
Từ mấy ngày trước, ngày nào hắn cũng tự học đến tối muộn mới về nhà, lúc ấy hai mẹ con này cũng không quá để ý, cảm thấy Lâm Hạo Sơ hẳn là giống như trước đây chỉ là hứng thú nhất thời, ở nhà ăn cơm trước, kết quả không nghĩ tới lần này Lâm Hạo Sơ kiên trì lâu như vậy, rốt cục đã nhìn ra dị thường, tính toán chờ hắn về cùng ăn cơm để thăm dò tin tức.
Lâm Hạo Sơ liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, cũng đã tám giờ tối, cũng thật khó cho hai mẹ con này phải chờ hắn, chịu đói lâu như vậy.
Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng, tuy rằng không đến mức từng câu nói việc làm của mình đều bị Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên khống chế, nhưng ít ra có vài việc, Chu Văn vận cùng Lâm Bác Hiên đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Bởi vậy ngay từ đầu khi hắn dự định chăm chỉ học hành cũng đã không có ý định dấu diếm, bởi vì không thể gạt được, mà hắn cũng đã nghĩ cho mình một lí do tốt, khiến Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên đối với thái độ bỗng dưng chăm chỉ học tập của hắn, chỉ có thể cắn răng tiếp thu, lại không thể hoài nghi được cái gì …