“Sao cậu biết Hạo Sơ sẽ không nhận lời hoa khôi?”
Trần Mộc Sâm vì chuyện Tả Trạm Vũ đã đoán đúng mà không thể nói được gì, hắn lại gào thét điên cuồng trong lòng thêm một lần nữa thần tượng của mình đúng là cái gì cũng biết liệu sự như thần. Hắn lúc này vẫn chưa hiểu được rằng câu trả lời cho vấn đề này chỉ là nói “có” hoặc “không”, tỷ lệ trả lời đúng lên đến 50%.
“Trạm Vũ, cậu giỏi thật đấy! Giỏi hơn cả Hạo Sơ!” Quả nhiên, khi đem Tả Trạm Vũ ra so sánh với Lâm Hạo Sơ thì quan điểm của tên ngốc này vẫn không thay đổi.
Tô Duy ngồi một bên cũng bị chọc cười, Tả Trạm Vũ cũng cười khẽ một tiếng, mặt không đổi sắc tiếp tục đem quân đi tiêu diệt đại Boss trong game, hai tay thuần thục di chuyển trên màn hình, khuôn mặt vẫn mang vẻ thản nhiên không vương khói lửa nhân gian.
“Con trai, đưa cho mẹ quả cam!” – Tô Duy nói. Mỗi lần nhìn Tả Trạm Vũ và Trần Mộc Sâm nói chuyện cô đều không thể nhịn cười.
Tuy rằng Trần Mộc Sâm đã sớm ra viện nhưng trong khoảng thời gian này hắn thỉnh thoảng sẽ đến bệnh viện chơi, Tô Duy vừa nhìn thấy hắn đến sẽ vô cùng vui vẻ, cuối cùng vẫn không nhịn được trêu chọc hắn: “Đến tìm Trạm Vũ sao? Yên tâm, để dì gọi điện kêu nó đến!” – giọng điệu tinh nghịch trẻ trung chỉ có ở thiếu nữ.
Trần Mộc Sâm bị trêu chọc đến ngại ngùng không biết làm gì chỉ có thể gãi đầu, hắn cũng không thể nói dối là “con đến thăm dì” được. Đương nhiên, những câu này là mẹ của hắn Tưởng Hòa Tĩnh sau mấy lần khuyên không được đành bất đắc dĩ dạy hắn nói.
Tô Duy biết Trần Mộc Sâm vô cùng ngưỡng mộ dùng bái con trai mình, điều này khiến cho người làm mẹ như cô không thể dừng được mà vô cùng tự hào. Hơn nữa cô cũng rất thích tên ngốc Trần Mộc Sâm, thích cái cách hắn đối xử với mọi người, thích hắn trọng tình trọng nghĩa, những đặc điểm này chồng trước Tả Chấn Phi của cô không bao giờ có được.
Cô cũng rất thích cái cách ở chung của Trần Mộc Sâm và Tả Trạm Vũ, một đứa miệng lưỡi lưu loát nói không ngừng, một đứa thì ngay cả rên một tiếng cũng lười, thật sự rất thú vị.
Tóm lại, Trần Mộc Sâm có thuộc tính hàm hậu ngốc manh nói liên miên cằn nhằn đã đem lại niềm vui cho Tô Duy. Cho dù Tả Trạm Vũ trầm lặng không nói gì, chỉ cần Trần Mộc Sâm thôi cô cũng cảm thấy phòng bệnh của mình càng thêm náo nhiệt, những buồn bã phiền muộn khi nằm viện cũng vơi đi phần nào.
Tả Trạm Vũ chọn ra quả cam to nhất trong giỏ hoa quả Trần Mộc Sâm đem tới, cầm lấy dao đặt bên cạnh bắt đầu gọt vỏ.
“Bây giờ Hạo Sơ rất được hoan nghênh, các nữ sinh đều nói hắn có gia cảnh tốt, thành tích cũng không chê vào đâu được, lớn lên cũng rất đẹp trai…” Trần Mộc Sâm hưng trí bừng bừng tám chuyện, đề tài vẫn dừng trên người Lâm Hạo Sơ.
Hoặc có lẽ bởi vì Lâm Hạo Sơ là người duy nhất mà Trần Mộc Sâm và Tả Trạm Vũ cùng quen biết cho nên cho dù Lâm Hạo Sơ đã không còn là kẻ thù không đội trời chung nữa thì hiện tại người mà Trần Mộc Sâm nói đến nhiều nhất với Tả Trạm Vũ cũng chỉ có Lâm Hạo Sơ.
Tả Trạm Vũ vẫn duy trì trầm mặc, nhanh chóng gọt sạch vỏ cam sau đó đưa cho Tô Duy.
Tô Duy nhận lấy cắn một miếng cam, hương vị ngọt mát khiến cô vô cùng yêu thích. Tô Duy vừa thích thú ăn cam vừa quan sát Tả Trạm Vũ, cũng không biết là cố ý hay vô tình lại nói: “Dạo này con trai càng ngày càng kiên nhẫn! Không phải trước đây mỗi lần Tiểu Sâm nói chuyện con lại chê nó phiền sao?”
Tả Trạm Vũ giật mình, đứng dậy tự rót cho mình một cốc nước, từ đầu đến cuối vẫn không nói năng gì, hai mắt nhìn xuống dưới khiến người khác thật sự không thể biết được hắn đang nghĩ gì.
Một buổi chiều cứ thế qua đi trong sự cằn nhằn không dứt của Trần Mộc Sâm, Tả Trạm Vũ và Trần Mộc Sâm ăn xong cơm chiều trong bệnh viện sau đó cùng nhau ra về.
Lần này Trần Mộc Sâm lại tỏ vẻ khác thường khi không quấn lấy Tả Trạm Vũ nữa, khi đi đến cổng sau bệnh viện, hắn ngay lập tức chào từ biệt Tả Trạm Vũ, một mình chạy nhanh đến trạm xe buýt phía trước.
Tả Trạm Vũ nhớ lại nét mặt Trần Mộc Sâm khi ấy toát lên vẻ hưng phấn và vui mừng như có điều suy nghĩ mà nhìn bóng lưng của hắn một hồi lâu sau đó mới xoay người đi về hướng ngược lại.
Lúc này tiếng chuông di động trong túi áo lại vang lên, Tả Trạm Vũ nhấn nút nghe, phía đầu dây bên kia truyền đến tiếng ồn ào, Tả Trạm Vũ nghe thấy có người nhắc tới vụ đâm xe gì đó ở trường cơ sở đại học H. Hắn cười cười, hắn biết rõ vụ tai nạn ở trường học kia đã gây ra oanh động không nhỏ, có lẽ trong vòng một năm tới tất cả trường học trong thành phố H sẽ quản lý việc chạy xe trong trường vô cùng nghiêm khắc.
Trong vụ tai nạn xe kia Lâm Hạo Sơ đã bỏ ra bao nhiêu tiền Tả Trạm Vũ không rõ lăm nhưng hắn biết không có chuyện ít hơn năm số không. Tả Trạm Vũ có thể đoán được Lâm Hạo Sơ làm như vậy là để giảm thiểu tai nạn xảy ra trong sân trường nhưng đằng sau đó vẫn còn vài điều hắn chưa đoán ra được.
Cho dù hắn may mắn có được đôi mắt lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn nhìn không thấu được Lâm Hạo Sơ.
Cũng không lâu lắm, tiếng nói của lớp trưởng Ngụy Nguyên Bân lại truyền tới từ phía bên kia: “Trạm Vũ, khoa máy tính chúng ta lần này tụ hội lại xây dựng quan hệ, cậu có muốn đi không?”
Xây dựng quan hệ mà Ngụy Nguyên Bân nhắc đến chính là một trận bóng rổ. Ở nam phương, bóng rổ là môn thể thao rất được hoan nghênh trong các trường học, ở đại học cũng vậy, dường như đa số nam sinh viên đều chơi bóng rổ.
Ngụy Nguyên Bân gọi điện hỏi ý kiến Tả Trạm Vũ bởi vì hôm kết quả cuộc thi điện tử được công bố, mọi người đều biết Tả Trạm Vũ tại chuẩn bị tham dự mùa giải quốc tế vào năm sau nhưng vẫn phải chăm sóc cho mẹ, ai cũng lo lắng hắn sẽ không kịp chuẩn bị cho cuộc thi.
Tả Trạm Vũ không dừng được mà nhớ lại bóng dáng tràn đầy tự tin và thong dong của Lâm Hạo Sơ trên sân bóng rổ hôm nọ. Một tay Tả Trạm Vũ cắm trong túi quần, vừa đi vừa nói chuyện: “Đến, đánh một trận với trường cơ sở kia luôn.”
Ngụy Nguyên Bân sửng sốt, kỳ quái hỏi: “Vì cái gì?”
Thành phố H có tổng cộng năm trường đại học trọng điểm, đại học H vẫn luôn giữ quan hệ hữu nghị với bốn trường còn lại, thỉnh thoảng họ vẫn chơi bóng cùng những trường khác, nhưng chưa bao giờ thi đấu với trường cơ sở cả.
Học sinh ở đại học H vẫn luôn không vừa mắt học sinh ở trường cơ sở. Thứ nhất là vì họ không có ý chí phấn đấu trong học tập, thứ hai là do bằng tốt nghiệp phát ở trường cơ sở kia thế nhưng lại cùng một đẳng cấp với bọn họ. Điều này làm cho những sinh viên khi ra trường tìm việc làm cảm thấy hình tượng của mình đã bị những người trong trường cơ sở đó bôi đen.
Hơn nữa không lâu trước đó ở cái trường kia còn xảy ra tai nạn xe cộ, vì vậy học sinh ở cơ sở chính lại càng không ưa học sinh của trường cơ sở.
Đối với chuyện này, Tả Trạm Vũ chỉ nhếch miệng cười, lười biếng giải thích: “Bởi vì an toàn.”
Là nơi phát sinh sự cố, lúc này sân trường của cơ sở chắc chắn là an toàn nhất…
Khi Ngụy Nguyên Bân nói rằng trường cơ sở cũng sẽ tham gia buổi tụ hội, đa số mọi người đều kinh ngạc thậm chí còn có người tỏ ra khó chịu, lên tiếng phản đối. Ngụy Nguyên Bân thấy thế chỉ ném cho họ ánh mắt xem thường, sau đó nói: “Đây là Trạm Vũ quyết định.”
Những lời này vừa nói ra, mọi người tức khắc ngừng lại, mặc dù vẫn còn nghi hoặc nhưng đều theo bản năng mà tin tưởng vững chắc rằng Tả Trạm Vũ làm như vậy nhất định có lý do của hắn.
Tả Trạm Vũ thật sự có bản lĩnh khiến cho tất cả những người xung quanh đều tin tưởng hắn, cho dù ngay từ đầu vẫn còn có người tỏ ra nghi ngờ quyết định của hắn, nhưng chỉ cần là hắn quyết định thì không có một ai phản đối hết.
Không biết những sinh viên đại học H kia nếu biết lý do thực sự khiến Tả Trạm Vũ đưa ra quyết định này có ngạc nhiên hay không? Về phần nguyên nhân đưa ra quyết định này, chỉ sợ có mình Tả Trạm Vũ mới biết …
Sinh viên đại học H làm việc với hiệu suất rất cao, chỉ ngay hôm sau bên phía Lâm Hạo Sơ đã nhận được thư mời.
Đối với lần gặp mặt này, bọn Mạnh Tường Hằng rất kinh ngạc. Nhưng kinh ngạc thì kinh ngạc, rất nhanh sau đó ai cũng bày ra bộ dáng dạt dào cảm xúc mãnh liệt, mọi người đều muốn tạo mối quan hệ tốt với sinh viên ở cơ sở chính.
Cũng như học sinh ở cơ sở chính xem thường người trong trường cơ sở này thì sinh viên trong trường cơ sở cũng rất chướng mắt bộ dáng con mọt sách của sinh viên tại cơ sở chính.
Không biết có phải vì câu nói “Trường cơ sở an toàn nhất” của Tả Trạm Vũ hay không, cuối cùng trận đấu thực sự diễn ra trong sân bóng của trường cơ sở đại học H. trong ngày thi đấu, Tả Trạm Vũ và mọi người đến đúng thời hạn, không cần nhắc nhở, như một điều tự nhiên ai cũng lấy Tả Trạm Vũ làm trung tâm, bước đi phía sau hắn.
Khác với Tả Trạm Vũ, Lâm Hạo Sơ lại lẩn trong một góc khuất của đội hình, hắn đi tuốt cuối cùng, khi quay lại thì nhẹ nhàng nhếch môi với Tả Trạm Vũ.
Dựa theo đời trước, vụ tai nạn xe cộ đáng lẽ diễn ra vào hôm qua nhưng vì trước đó đã có vụ tai nạn xe cộ Lâm Hạo Sơ cố ý tạo ra, vụ tai nạn sau đó không hề phát sinh. Bởi vậy, Lâm Hạo Sơ rất cảm ơn Tả Trạm Vũ vì đã đưa ra kiến nghị chính xác.
Nếu là thi đấu hữu nghị, như vậy dựa theo lệ thường, trước khi thi đấu hai đội sẽ có một màn giao lưu. Thừa dịp thành viên hai đội vẫn đang nói chuyện, Mạnh Tường Hằng nhịn không được đi đến bên cạnh Lâm Hạo Sơ, ôm lấy cổ của hắn nói: “Hạo Sơ, tôi biết trận lần trước cậu che giấu thực lực, lúc này cần phải có mặt mũi, chúng ta nhất định phải đánh tan tác cái “đàn” vẫn luôn tự xưng là chỉ số thông minh cao kia!”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy cười cười trên mặt mặc dù bình tĩnh vô ba nhưng trong lòng lại dâng lên một tâm trạng phấn khởi.
Không biết có phải vì hay bị Trần Môc Sâm mang ra so sánh với Tả Trạm Vũ hay không, ví dụ như diện mạo, chỉ số thông minh, hơn nữa mỗi lần có chuyện đều thua dưới tay Tả Trạm Vũ. Lâm Hạo Sơ khó tránh khỏi nhịn không được cũng muốn tranh cao thấp với Tả Trạm Vũ một lần, chỉ sợ lúc này, không ai khát vọng chiến thắng hơn Lâm Hạo Sơ.
“Biết không? Tuy rằng gấu của tôi đang ngồi xem trên kia, nhưng hôm nay nên ném thì ném, không cần chuyền bóng cho tôi nữa!” Mạnh Tường Hằng trộm nhìn về một cô gái đang ngồi trên ghế khán giả, có thể là có chút khẩn trương, cánh tay đang ôm lấy cổ Lâm Hạo Sơ vô thức căng chặt.
Lâm Hạo Sơ bất đắc dĩ, mặt không đổi sắc gỡ tay Mạnh Tường Hằng ra, gật gật đầu.
Hiện tại Lâm Hạo Sơ đã được các bạn học chấp nhận, nhất là những người thường xuyên chơi bóng rổ cùng hắn, ví dụ như Mạnh Tường Hoàn. Nhưng hắn thật sự không quen được cái sở thích nói chuyện mà còn phải động tay động chân của tên kia.
Hai người bên này mải trao đổi “tình cảm” không hề nhận ra có một ánh mắt như có như không vẫn luôn quan sát mình. Tả Trạm Vũ thu hết động tĩnh của Lâm Hạo Sơ vào đáy mắt, mặt không đổi sắc tiếp tục đánh thái cực với đội trưởng đội bóng rổ của trường cơ sở.
Mấy phút đồng hồ sau, trận đấu bắt đầu, Mạnh Tường Hằng ở vị trí ưu thế, nhanh chóng cướp được bóng. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị ném một cú ăn ba điểm liên tiếp, nhưng ai cũng không ngờ rằng, một thân ảnh nhanh chóng tiếp cận Mạnh Tường Hăng nhẹ nhàng nhảy lên đã cướp được bóng, ngay sau đó lại ném bóng đi. Trái bóng trong tầm mắt mọi người lao vút trên không trung, vững vàng rơi vào trong rổ.
Những động tác liên tiếp tỏ ra vô cùng kiêu ngạo, vừa kiêu ngạo lại như vừa mang theo khiêu khích nhắm vào Mạnh Tường Hằng…