Trong nhất thời thư phòng yên lặng không chút tiếng động, Chu Văn Vận không nói chuyện, Trịnh Hải Dung cũng không dám tự ý phá vỡ sự trầm mặc. Hắn nhịn không được ở trong lòng suy nghĩ, trong nước uống của Lâm Hạo Sơ rốt cuộc có gì? Điểm nghi vấn này luôn xuất hiện mỗi khi Chu Văn Vận yêu cầu hắn theo dõi xem Lâm Hạo Sơ có uống nước hay không.
Lúc này Trịnh Hải Dung phát hiện có lẽ Chu Văn Vận không giống với suy nghĩ ban đầu của mình, đối xử với Lâm Hạo Sơ thiện lương từ ái che chở đầy đủ. Hắn cũng có thể đóan được, Chu Văn Vận chuẩn bị nước uống cho Lâm Hạo Sơ chắc chắn đã bỏ thêm cái gì vào.
Sau này Chu Văn Vận còn muốn hắn giảng sai lý thuyết khi phụ đạo cho Lâm Hạo Sơ. Điều khiến hắn càng khẳng định Chu Văn Vận đang rắp tâm hãm hại Lâm Hạo Sơ.
Nhưng đứng trước đạo lý và tiền tài Trịnh Hải Dung liền chọn cái sau, tuy hắn như vậy là đồng lõa hại người, nhưng mà hắn rất sợ Chu Văn Vận, sợ mình nếu không cẩn thận chọc phải bà ta thì chính mình cùng với người nhà đều sẽ gặp tai nạn…
“Hôm nay lúc dạy học cậu có làm theo lời tôi không…” Thật lâu sau, Chu Văn Vận rốt cục đánh vỡ trầm mặc, chẳng qua, cố ý không nói hết câu.
“Dạ, có có có!” Trịnh Hải Dung vội vàng trả lời, hắn không hề biết dáng vẻ tư thái lúc này của mình vô cùng hèn mọn thấp kém y hệt bọn hạ nhân muốn tranh công với chủ thời cổ đại.”Có ba bài tất cả! Đều là bài quan trọng! Hạo Sơ không phát hiện ra!”
Chu Văn Vận tất nhiên hiểu được Trịnh Hải Dung nói về chuyện bà ta bảo hắn dạy sai cho Lâm Hạo Sơ, điều này khiến bà ta vốn đang buồn bực vì thua bài cũng vui lên được một chút.
“Cậu biết tôi hài lòng điểm nào ở cậu không?” – Bà ta liếc Trịnh Hải Dung, không chút để ý nói.
Trịnh Hải Dung ngẩn ra, cảm thấy Chu Văn Vận nói câu này mang hàm ý cảnh cáo.
Không đợi Trịnh Hải Dung trả lời, Chu Văn Vận tiếp tục nói: “Tôi hài lòng vì cậu biết cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Tiểu Trịnh, cậu là một đứa trẻ tốt, tương lai rất có tiền đồ.”
Chu Văn Vận có ý tứ gì sao Trịnh Hải Dung lại không hiểu? Kỳ thật khi Chu Văn Vận “nhờ vả” hắn trông chừng chuyện Lâm Hạo Sơ uống nước, khi lên lớp thì giảng sai vài bài, cũng đã tương đương với việc kéo hắn lên cùng một thuyền. Dù sao Trịnh Hải Dung cũng có sự khôn khéo của người trẻ tuổi, đương nhiên có thể đoán ra ẩn tình bên trong.
Nhưng Trịnh Hải Dung rất thức thời, cái gì cũng không hỏi yên lặng thực hiện chỉ đạo của Chu Văn Vận.
Chu Văn Vận nói nửa câu đầu Trịnh Hải Dung không chú ý lắm, tâm tư của hắn đặt hết vào nửa câu sau.
Tiểu Trịnh, cậu là một đứa trẻ tốt, tương lai rất có tiền đồ.Một câu nói kia, Chu Văn Vận có phải đang nói chỉ cần hắn làm tốt việc được giao, tương lai bà ta sẽ giúp đỡ hắn?
Gia cảnh Trịnh Hải Dung bần hàn, hắn hiểu rất rõ trong xã hội này nếu không có quan hệ thì sẽ rất khó khăn. Nếu như có thể dựa dẫm vào cây đại thụ Lâm gia này mai sau hắn sẽ được thăng tiến, rất nhanh sẽ thoát khỏi hoàn cảnh nghèo khó…
Trịnh Hải Dung không biết rằng chuyện giám sát xem Lâm Hạo Sơ có uống nước hay không thực chất là Chu Văn Vận đang thăm dò hắn. Dù sao từ trên xuống dưới Lâm gia đều trang bị camera và máy nghe trộm, Lâm Hạo Sơ có uống nước hay không chả lẽ lại không biết?
Sự thật chứng minh Chu Văn Vận quả nhiên không nhìn lầm người. Trịnh Hải Dung là một người nghe lời, hiểu biết đúng mực, bà ta rất tự tin với mắt nhìn người của mình. Từ trong ví da rút ra mấy tờ tiền màu hồng, Chu Văn Vận chậm rì rì đưa tới trước mặt Trịnh Hải Dung, thần thái cao cao tại thượng.
“Cám ơn, cám ơn phu nhân.” Trịnh Hải Dung vội vàng vươn tay nhận lấy tiền mặt, yên lặng đếm.
Hiện tại Chu Văn Vận trả tiền cho hắn đã vượt qua mốc lương ban đầu, nguyên nhân do đâu thì cả hai không cần nói thẳng cũng biết.
Trịnh Hải Dung không tự giác được mà cúi người xuống, cẩn thận cất tiền vào tận cùng trong túi xách mới an tâm một chút. Tuy rằng trong lòng hắn không tránh được mà cảm thấy tội lỗi với Lâm Hạo Sơ nhưng hắn lại không thể không thừa nhận tiền tài giúp cho hắn vui sướng cùng với tương lai sáng lạn. Chính điều này làm cho sự dày vò lương tâm của hắn vơi đi không hết…
Chu Văn Vận thấy rõ từng động tác nhỏ của Trịnh Hải Dung, không nhịn được hừ một tiếng đầy khinh miệt.
Cũng chỉ là vài trăm đồng, làm gì mà phải cẩn thận đến mức đó? Người nghèo đúng là một lũ kẹt xỉ. Nhưng như vậy mới dễ khống chế, không cần lo lắng hắn sẽ âm thầm làm điều gì bất lợi cho mình. Trịnh Hải Dung vẫn luôn không dám gần gũi với Lâm Hạo Sơ, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu bà ta không đuổi việc Trịnh Hải Dung…
Sau khi đuổi Trịnh Hải Dung về, Chu Văn Vận đi ra phòng khách muốn chờ con trai vẫn chưa về.
Cũng không biết hôm nay chơi mạt chược nên mệt mói hay sao mà mới chín giờ rưỡi bà ta đã ngáp liên tục. Nhưng bà ta vẫn cố gắng nén cơn buồn ngủ, kiên trì ngồi trên ghế sa lông phòng khách đợi Lâm Bác Hiên trở về.
Lâm Bác Hiên đã thật lâu không ăn cơm tối ở nhà Chu Văn Vận rất đau lòng gã ngày nào cũng phải ra ngoài xã giao với đối tác nên bà ta ngày nào cũng dặn nhà bếp chuẩn bị canh dinh dưỡng cho con trai.
Chu Văn Vận đối xử với Lâm Bác Hiên mới là tình cảm mẹ con thực sự. Chỉ tiếc Lâm Hạo Sơ trước đó rất ngốc, không nhận ra.
Mãi cho đến khi đồng hồ chỉ qua mười giờ Lâm Bác Hiên mới về nhà.
Chu Văn Vận đã ngủ gật cũng tỉnh táo lại vội vàng ra đón: “Con trai, đêm nay lại bận đi tiếp đối tác sao?”
“Vâng.” – Khi Lâm Bác Hiên trả lời, không biết vì sao lại không nhìn thẳng vào Chu Văn Vận.
Nếu như lúc này Chu Văn Vận cẩn thận một chút, nói không chừng liền sẽ phát hiện trên người con trai bà ta không có mùi rượu nhưng lại có hương vị như vừa mới tắm rửa xong.
Chẳng qua tinh thần Chu Văn Vận ngày càng kém đi, nếu không với sự khôn khéo của bà ta đã nhìn ra manh mối…
“Thầy giáo kia về rồi?” – Lâm Bác Hiên không muốn nói về chuyện đi xã giao liền đổi đề tài.
“Đúng vậy.” Chu Văn Vận mệt mỏi nói.
“Quan hệ của ngu xuẩn cùng với hắn thế nào rồi?” Lâm Bác Hiên tiếp tục hỏi.
“Đừng nói nữa, con hỏi thật kỳ quái, nó dĩ nhiên là đối xử với thầy giáo rất lễ phép, nhưng vẫn chưa đến mức độ thân thiết.” Chu Văn Vận cau mày nói.
Lâm Bác Hiên nghe vậy nhịn không được nhíu mày nhưng kết quả này cũng không nằm ngoài ý muốn của gã. Gã lấy từ trong túi xách ra một xấp ảnh chụp, trong ảnh là một thiếu niên cao to cường tráng đeo kính đen trông có vẻ thật thà đang đứng trước một cửa hàng hoa quả.
Chu Văn Vận ngẩn người, nghi hoặc nói: “Cái này, có vấn đề gì sao?” – Bà ta nói xong bèn cầm lấy ảnh xem, ngoài ý muốn phát hiện mấy tấm phía sau lại là ảnh chụp chung của Lâm Hạo Sơ và thiếu niên. Trong ảnh Lâm Hạo Sơ thần sắc lạnh nhạt, hình như đang cười nhạt, mà thiếu niên thì phấn khởi hoa tay múa chân nói gì đó trông rất vui vẻ.
Thoạt nhìn có vẻ quan hệ của hai người rất tốt…
“Hồ cẩu bằng hữu của ngu xuẩn cũng không ít…” Chu Văn Vận vẻ mặt không hiểu ra sao nói tiếp.
Lâm Bác Hiên biết ngay mẹ mình sẽ nói như vậy liền vươn ngón tay chỉ vào thiếu niên đứng trước cửa hàng hoa quả thản nhiên nói: “Tiểu tử này chính là đứa ngày xưa bị ngu xuẩn dạy dỗ đến mức đuổi học, trong nhà có mở một cửa hàng hoa quả tên là Trần Mộc Sâm!”
Hai mắt Chu Văn Vận bỗng dưng mở lớn. Có thể bà ta không nhớ rõ tên Trần Mộc Sâm, nhưng Lâm Hạo Sơ lúc trước gây chuyện hãm hại bạn học bị đuổi thì bà ta vẫn nhớ rõ như mới.
Trên thực tế khi Lâm Hạo Sơ gây ra chuyện này bà ta còn đứng ở giữa thúc đẩy.
Đối với việc Lâm Hạo Sơ biến thành một kẻ ngang ngược không chuyện ác nào không làm bị người người oán trách, Chu Văn Vận vẫn luôn vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy đều là một tay bà ta □□ ra.
“Ngu xuẩn kia làm sao, nó cùng tên nhóc này là bạn bè?” Chu Văn Vận không thể tin nổi.
Ngay từ đầu bà ta thấy đứa nhỏ kia lớn lên thành thật cũng không để trong lòng, dù sao nhìn người không thể nhìn tướng mạo. Lâm Hạo Sơ kia thích làm xằng làm bậy lại nhiều bạn bè xấu nhưng có vài đứa nhìn rất vô hại. Nhưng bà ta không hề nghĩ rằng Lâm Hạo Sơ thế nhưng sẽ có một người bạn thực sự, mà lại còn là Trần Mộc Sâm trước đó bị bức đến đuổi học, trong nhà mắc nợ chồng chất?!
Lâm Bác Hiên lạnh lùng cười, tiếp tục nói: “Không chỉ trở thành bạn bè, tên này còn được quay trở lại trường học, tiệm hoa quả nhà hắn được mở ngay mặt đường tại khu trung tâm thành phố, cửa hàng kia ít ra cũng trên dưới trăm vạn!”
“Ý con là ngu xuẩn giúp thằng bé kia quay lại trường, còn mua cửa hàng trên mặt đường cho họ?!” Chu Văn Vận chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Không cần nói bà ta cũng hiểu đây là ngu xuẩn kia muốn bồi thường cho gia đình họ, muốn chuộc tội cho hành vi của mình?!
“Chuyện này thì con không chắc.” – Lông mày Lâm Bác Hiên nhíu chặt, vẻ mặt âm trầm nói: “Con không điều tra được chuyện lãnh đạo nhà trường khôi phục học bạ cho Trần Mộc Sâm, tài khoản của hắn cũng không có giao dịch chuyển khoản nào trăm vạn. Nhưng chuyện này rất kỳ quái, trực giác nói cho con biết là nó làm…”
Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên hai mặt nhìn nhau…
Lâm Hạo Sơ bị làm sao vậy? Chẳng lại mơ thấy bị cha mắng nên không thể làm xằng làm bậy tính toán hoàn lương trở thành một con người khác?!
Mẹ con hai người không hẹn mà cùng đánh cái rùng mình từ sâu trong đáy lòng…
Cùng thời gian, trong phòng ngủ tầng ba.
Lâm Hạo Sơ nằm trên giường nhìn hai mẹ con đang trò chuyện trên màn hình di động. Nghe bọn họ nói chuyện, hắn không để ý lắm mà cười cười.
Kỳ thật trước khi hắn thân thiết với Trần Mộc Sâm hắn đã sớm đoán được Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên sẽ hoài nghi nhưng hắn cũng không muốn vì hai người này mà bỏ lỡ mất người bạn thật thà chất phác như Trần Mộc Sâm. Hơn nữa hắn cũng đã nghĩ ra lý do thoái thác cho việc này, chính là ——
Tả Trạm Vũ…