Cuối cùng Lâm Hạo Sơ vẫn không ngăn cản Thạch Quang Tĩnh dù hắn không tán thành cách thực hiện của ông.
Thạch Thư Tình dù gì cũng là con gái của Thạch Quang Tĩnh, nhưng hắn không thể xác định trong khoảng thời gian này cô ta có vì quá yêu Tả Chấn Phi mà làm ra hành động dại dột gì hay không.
Lúc này điện thoại của Thạch Quang Tĩnh đột ngột đổ chuông. Ông tiếp điện thoại nói vài câu gì đó sau đó cúp máy, vẻ mặt nén giận mà nói với Lâm Hạo Sơ: “Tiểu Sơ, lát nữa bác còn có công việc, hôm nay đến đây thôi, cháu về trước nhé.”
Lâm Hạo Sơ thấy trong đôi mắt vốn dĩ ôn hòa của Thạch Quang Tĩnh giờ đây ngập tràn lửa giận liền đoán được cái gọi là công việc của ông có lẽ liên quan đến Tả Trạm Vũ liền gật đầu. Nhưng đợi sau khi Thạch Quang Tĩnh rời khỏi bệnh viện Lâm Hạo Sơ liền bắt xe taxi lặng lẽ theo sau.
Hắn vẫn còn nhớ vào khoảng thời gian này ở đời trước Thạch Quang Tĩnh đã bí mật hối lộ cảnh sát ngụy tạo bằng chứng giả về việc phạm tội của Tả Trạm Vũ. Nhưng Lâm Hạo Sơ cũng không có ý định nói trước với người Thạch gia việc Tả Trạm Vũ là cháu ngoại của Tô gia, thậm chí là người thừa kế duy nhất.
Mặc dù hắn có lợi thế trọng sinh nhưng lý trí vẫn luôn nhắc nhở hắn tốt nhất không nên thay đổi quỹ đạo nhân sinh của người khác nếu không sẽ gây ra sự việc không thể lường trước được. Đương nhiên hiện tại, hắn cảm thấy nên làm gì thì sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Giống như hiện tại….
Sau khi Thạch Quang Tĩnh lái xe riêng rời đi, Lâm Hạo Sơ đến bên mấy tên lưu manh mở miệng nói: “Vừa rồi người kia cho các người bao nhiêu tiền tôi liền trả gấp đôi.”
Vài tên lưu manh còn đang hưng phấn vì hôm nay gặp được ông chủ lớn chi tiền rộng rãi bất chợt nghe thấy sau lưng vang lên giọng nói thanh lãnh của một thiếu niên liền thấy hoảng sợ.
Vẫn là tên cầm đầu bình tĩnh nhất, hắn cao thấp đánh giá Lâm Hạo Sơ một phen, liền thấy thiếu niên trước mặt quần áo đều là hàng hiệu xa xỉ liền không hoài nghi nữa mà theo thói quen doạ nạt cười nói: “Cậu muốn chúng tôi làm gì?”
“Giống như người vừa nãy đã nói, các anh mang theo vài người đến vùng ngoại ô phía tây, nhưng không được ra tay. Sau khi xong việc, các anh có thể đi.”
Vài tên lưu manh đưa mắt nhìn nhau, đại khái đã hiểu lời Lâm Hạo Sơ nói.
Người khi nãy rời đi muốn bọn họ giáo huấn một tên học sinh, mà người này muốn họ không cần phải xuống tay với tên học sinh đó.
Tên cầm đầu như có điều suy nghĩ nhìn thiếu niên trước mặt, chỉ thấy làn da hắn trắng mịn, ngũ quan xinh xắn khiến người vừa nhìn liền biết được hắn chính là một thiếu gia nhà giàu quen sống an nhàn sung sướng. Vài giây sau, gã dụi thuốc lá vào tường dập tắt lửa rồi nói: “Đi!” rồi lại nói với đám đàn em: “Các anh em, thời gian không sai biệt lắm, chúng ta xuất phát!”
Nói xong gã liền dẫn đầu xoay người rời đi.
Vài tên đàn em nhanh chóng bắt kịp với thủ lĩnh, trong đó có một người khá e ngại hỏi: “Lão đại! Chúng ta không nhận tiền đặt cọc của hắn sao? Nhỡ sau khi xong việc hắn không trả tiền thì sao?”
Tên thủ lĩnh nghe vậy không cầm lòng được mà quay đầu lại nhìn Lâm Hạo Sơ.
Lúc này Lâm Hạo Sơ cũng đang chuẩn bị rời đi. Bởi vì được giáo dục tốt mà dáng đi của hắn thẳng tắp không giống với những người tự cho là bản thân khí phách mà đi đường lắc lư trái phải.
Tên cầm nhớ lại vừa rồi Lâm Hạo Sơ chỉ nói vài câu ngắn ngủi nhưng mỗi cử chỉ thần thái cũng đủ để thấy hắn và bọn họ không phải ở cùng một thế giới.
Lưu manh cầm đầu suy nghĩ mà trong trí nhớ không ngừng hiện ra hình dáng của Lâm Hạo Sơ so với những người cùng lứa tuổi thì lại bình tĩnh trấn định hơn không ít, bên trong cặp mắt đen sáng của hắn là cảm xúc đan xen. Đoạn nói: “Không cần!”
Vùng ngoại ô phía tây địa hình cũng không được tốt. Con đường chật hẹp không nói, lại còn gồ ghề trực tiếp ảnh hưởng đến tốc độ của xe. Lâm Hạo Sơ ngồi trong ô tô, dù cho sắc mặt của hắn trầm tĩnh như nước nhưng cặp lông mày nhíu chặt đã tiết lộ tâm tình khẩn trương của hắn lúc này.
Hắn yên lặng đi theo phía sau xe của Thạch Quang Tĩnh, khi nãy xe đang chạy thì đột ngột dừng lại, lái xe của Thạch Quang Tĩnh là Từng Quảng Thần xuống xe chỉ để lại một mình ông tiếp tục lái xe.
Lâm Hạo Sơ do dự, cuối cùng cũng bỏ xe lại bên đường, còn mình thì lặng lẽ theo sau.
Từng Quảng Thần cùng tuổi với Thạch Quang Tĩnh, đã làm lái xe hai mươi năm, làm người ổn trọng, cẩn thận. Đối với Thạch Quang Tĩnh, ngoại trừ người thân thì ông tin tưởng nhất chính là Từng Quảng Thần. Bởi vậy Lâm Hạo Sơ tin rằng nếu như Thạch Quang Tĩnh muốn làm việc mà không thể để cho người khác biết nhất định sẽ giao cho Từng Quảng Thần đi làm.
Quả nhiên Từng Quảng Thần dừng lại bên đường một mình đi gặp mấy tên lưu manh.
Lâm Hạo Sơ trốn tại một góc, yên lặng nghe Từng Quảng Thần nói chuyện, lúc này hắn mới biết được Thạch Quang Tĩnh lần này tìm mấy tên lưu manh không chỉ muốn cho Tả Trạm Vũ nếm thử đau khổ đơn giản, mục đích thật sự của ông chính là cắt “cái ấy” của Tả Trạm Vũ.
Lâm Hạo Sơ theo bản năng nổi da gà, đồng thời còn có chút khiếp sợ. Đời trước hắn nghe nói Thạch Quang Tĩnh tìm người giáo huấn Tả Trạm Vũ, vốn chỉ nghĩ ông muốn tìm người đánh Tả Trạm Vũ một trận nhưng không biết lại còn có “cái kia”. Hắn vẫn còn nhớ Thạch Quang Tĩnh là một vị trưởng bối điềm đạm, ôn hoà, khoan dung cho dù có va chạm với người khác cũng hiếm khi so đo.
Nhưng cũng không thể trách cứ, làm cha của Thạch Thư Tình, Thạch Quang Tĩnh cảm thấy đối với một người phụ nữ thì điều quan trọng nhất chính là dung mạo còn với với đàn ông thì chính là “cái đó”. Như vậy, nếu Tả Trạm Vũ đã hủy diệt thứ quý giá của con gái ông thì ông sẽ hủy diệt thứ quan trọng nhất của tiểu tử kia.
Lâm Hạo Sơ nghĩ đến đây càng sốt ruột, không khỏi đạp mạnh chân ga tăng tốc độ lao về phía trước.
Mấy tên lưu manh kia đi xe máy, tại địa hình giao thông phức tạp như ở đây thì đi xe hai bánh vẫn nhanh hơn đi xe bốn bánh.
Nhưng hắn vẫn phải nhanh chóng nghĩ cách lôi kéo Thạch Quang Tĩnh mau chóng rời khỏi đây, nếu không chờ lát nữa nếu không thấy đám lưu manh động thủ Thạch Quang Tĩnh sẽ nghi ngờ.
Lâm Hạo Sơ vẫn còn nhớ rõ đời trước, vào ngày mừng thọ của Tô lão thái thái hắn từng đến tham dự cùng với Lâm Bác Hiên.
Khi đó lúc đi toilet hắn vô tình đi ngang qua tầng trệt, trong lúc vô tình hắn nghe có người hỏi thiếu gia Tô gia cũng chính là Tô Tư Lân, bác của Tả Trạm Vũ vì sao lại nhất định phải đẩy Thạch gia vào chỗ chết.
Người nọ chắc hẳn là bạn tốt của Tô Tư Lân, trong giọng nói có chút tùy ý, tuy rằng nói không rõ nhưng người có ý vẫn có thể nghe ra. Thạch Thư Tình phá vỡ hôn nhân của Tô Duy, Tả Trạm Vũ lại hủy dung của cô ta, hai nhà xem như không thiếu nợ gì nhau Tô gia bọn họ không nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt người Thạch gia.
Lúc ấy Tô Tư Lân chỉ là rất có thâm ý mà cười cười, nụ cười ấy xem như khẳng định lời nói của người kia đồng thời còn mang theo ý ghét bỏ cùng khinh thường đối với người Thạch gia không biết trời cao đất dày.
Lâm Hạo Sơ nghĩ lại, đoán chắc Tô gia nhất định không buông tha Thạch gia cũng là vì hành động của Thạch Quang Tĩnh ngày hôm nay.
Tuy rằng từ vẻ mặt của Tô Tư Lân khi đó có thể đoán được, Tô gia bọn họ đã sớm phái người bảo vệ Tả Trạm Vũ hoặc là Tả Trạm Vũ cũng không phải là kẻ vô dụng, tóm lại cuối cùng hắn vẫn bình an vô sự. Nhưng hành động của Thạch Quang Tĩnh ngày hôm nay lại khiến người Tô gia vốn đang đoạn tử tuyệt tôn cảm thấy điểm mấu chốt của mình bị xúc phạm.
Ở một góc độ nào đó mà nói, hành động lần này so với việc mua chuộc cảnh sát bắt Tả Trạm Vũ vào tù còn đáng giận hơn. Dù sao nếu Tả Trạm Vũ ngồi tù bọn họ có thể chờ một thời gian rồi đem người cứu ra nhưng đời trước, ngày hôm nay nếu bọn họ tới chậm vài giây, hậu quả có thể nói dù có trả giá thế nào cũng không thể vãn hồi được.
Cho nên công ty Thạch thị không chỉ bị Tô gia chỉnh đến suy sụp mà còn vì bổ khuyết các vấn đề tài chính mà thiếu nợ một khoản tiền lớn. Người Thạch gia ngày ngày lo lắng tìm cách thoát nợ, người thân cùng bạn bè của họ đều không ai dám liên quan. Thạch Quang Tĩnh bị chúng bạn xa lánh, cảnh đêm thê lương vô cùng.
Lúc này đây Lâm Hạo Sơ nghĩ cho dù thế nào, mình nhất định phải thành công ngăn cản Thạch Quang Tĩnh dùng phương thức này trả thù Tả Trạm Vũ.
Lâm Hạo Sơ lúc nhanh lúc chậm theo sau, khoảng ba mươi phút sau hắn đến được ngoại ô phía tây đồng thời cũng tìm thấy Thạch Quang Tĩnh ngay đầu ngõ. Lúc này mấy tên lưu manh cũng đã đến được vài phút đang đứng cạnh một quán ăn ở ven đường.
Cái đường phía tây này Lâm Hạo Sơ rất ít đến cho dù có đi qua mấy lần cũng sẽ không để ý xung quanh. Đến hôm nay hắn mới biết thì ra trường học của mình cũng có chi nhánh gần chỗ này. Xem ra Tả Trạm Vũ và hắn cùng học đại học H.
Nhiều trường đại học lớn sẽ xây dựng chi nhánh, đại học H không ngoại lệ. Lâm Hạo Sơ là học sinh của chi nhánh, nhưng nếu xét điểm đầu vào khẳng định so với Tả Trạm Vũ chính là một trời một vực. Nhiều lúc Lâm Hạo Sơ cũng thật phiền muộn, hắn vì sao không trọng sinh trở lại lúc còn học trung học, như vậy hắn có thể vào một trường tốt hơn.
Gửi một tin nhắn cho Thạch Tử Thần xong, Lâm Hạo Sơ vội vã chạy tới chỗ Thạch Quang Tĩnh, lúc này Thạch Quang Tĩnh lại đột nhiên lao nhanh về phía trước.
Hắn nhìn theo tầm mắt của Thạch Quang Tĩnh liền thấy một thiếu niên bị vài bạn học vây quanh đang lững thững đi về bên này.
Lâm Hạo Sơ đánh giá, kia hẳn là Tả Trạm Vũ đỉnh đỉnh đại danh.
(gặp nhao dồi =)) hí hí)Đời trước người thừa kế duy nhất của Tô gia chính là Tả Trạm Vũ, nghe nói hắn tuổi còn trẻ nhưng thủ đoạn quyết đoán. Kỳ thật cái tên Tả Trạm Vũ vẫn như sấm bên tai, nhưng đến nay vẫn chưa gặp qua người thật.
Trước khi trọng sinh Lâm Hạo Sơ quá mức tự phụ, tự cho là đúng khiến những người xung quanh đặc biệt là đám con ông cháu cha thiếu gia tiểu thư ghét bỏ. Sau hắn bởi vì bám riết lấy Trịnh Hải Dung không tha rồi bị người coi thường càng khiến cho chính mình bị ghét bỏ thêm. Đám thiếu gia tiểu thư cảm thấy hắn đã làm mất mặt tầng lớp phú nhị đại bọn họ. Dần dần bọn họ từ không để ý đến hắn liền trở thành mỗi lần gặp hắn đều sẽ buông lời châm chọc đùa cợt.
Cứ như vậy dần dần Lâm Hạo Sơ không thích tiếp xúc với bọn họ nữa nên rất nhiều sự kiện đều không tham gia, nên hắn không gặp được Tả Trạm Vũ sau khi thành niên mới được nhận tổ quy tông.
Khi đó Lâm Hạo Sơ không biết mình thật đáng thương, hắn đem tất cả tình cảm và tinh lực dành hết cho hai mẹ con Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên cảm thấy mình chỉ cần bọn họ là đủ.
Chỉ tiếc đối với hắn bọn họ chỉ có khinh thường, tất cả chỉ là hư tình giả ý.
Khi Tả Trạm Vũ càng ngày càng gần, Lâm Hạo Sơ cũng dần dần thấy rõ dung mạo của hắn. Khoé miệng và đuôi mắt Lâm Hạo Sơ không khỏi co rút vài cái.
Hắn vẫn luôn biết thượng đế rất “tùy hứng” thiên vị Tả Trạm Vũ nhưng không ngờ thượng đế lại “tùy hứng” tới mức độ này.
Diện mạo của Tả Trạm Vũ làm người ta quá mức kinh diễm. Ngũ quan lập thể tinh xảo, lại thêm một đôi mắt sâu lắng càng làm tăng thêm hương vị câu nhân. Hắn rất cao, một mét tám mươi bảy hoặc hơn, dáng người cũng rất tốt điển hình là chân dài vai rộng, cho dù lúc này chỉ mặc áo sơ mi cùng quần jeans đơn giản cũng khiến cho người nhìn cảm thấy rất đẹp.
Lâm Hạo Sơ nghĩ diện mạo của Tả Trạm Vũ hẳn là di truyền từ người cha Tả Chấn Phi. Có thể khiến cho hai vị thiên kim tiểu thư vì mình mà điên đảo thì diện mạo của Tả Chấn Phi cũng phải cực kỳ xuất sắc.
Vốn dĩ Tả Trạm Vũ định đi ra ngoài trường sẽ cùng bạn học tách ra, nhưng có vẻ cả đám nhìn ra Thạch Quang Tĩnh không có ý tốt và đám lưu manh lai lịch không rõ gần đó vốn định đi sang bên kia đường lúc này liền ở lại với Tả Trạm Vũ như lâm đại địch nhìn chằm chằm Thạch Quang Tĩnh.
Xem ra nhân duyên của Tả Trạm Vũ rất tốt.
Con người có thị giác giống như động vật, một người đàn ông bình thường sẽ thu hút người khác phái ở vẻ ngoài xuất chúng, nếu như hắn thu hút cả người cùng giới thì nhất định có điểm hơn người khiến người ta phải khâm phục.
Lâm Hạo Sơ không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nhìn bộ dạng của Tả Trạm Vũ không giống như người sáng sủa nhiệt tình thậm chí còn mang lại cảm giác không quá dễ gần, nhưng nhìn những bạn học đứng bên cạnh hắn lại là tư thế vì giúp đỡ bạn bè mà không tiếc cả mạng sống.
Lâm Hạo Sơ cảm khái, nếu nói về nhân sinh đắc chí, chỉ sợ không ai thắng được Tả Trạm Vũ, người này quả thật bỏ xa hắn ở kiếp trước mấy con phố.