Trọng Sinh Chi Tiện Nhân Muốn Nghịch Tập

Chương 50

“À thì… sắp đến giờ ăn cơm chiều rồi, Tần lão tiên sinh, cô Tần tối nay ở lại đây dùng bữa cơm đi!” Đợi sau khi bộ dạng run rấy của gã đàn ông biến mất khỏi tầm mắt mọi người, Chu Văn Vận giống như hoà giải đề nghị nói.

Tần lão tiên sinh nghe vậy không nhịn được nhìn thoáng qua Lâm Hạo Sơ, không khống chế mà hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh tầm mắt lại rơi lên người Lâm Bác Hiên, cuối cùng ông cười tủm tỉm đáp ứng nói: “Vậy được, hai cha con chúng tôi hôm nay liền quấy rầy Lâm thái thái vậy!”

“Không quấy rầy, không quấy rầy. Ngài và cô nhà có thể ở lại ăn cơm là vinh hạnh của Lâm gia chúng tôi!” Chu Văn Vận nói vô cùng hay, hành động nhỏ của Tần lão tiên sinh vừa rồi bà ta thấy rõ, bà ta cảm thấy chiến thắng đang vẫy tay cùng mình và con trai…

Hiệu suất làm việc của hai đầu bếp Lâm gia rất cao, mới hơn nửa giờ đã chuẩn bị xong bữa tối vô cùng phong phú.

Bốn người cùng ngồi xuống, Chu Văn Vận tuy rằng ước gì có thể để Lâm Bác Hiên và cô Tần cùng ngồi với nhau để bồi dưỡng tình cảm, nhưng suy xét lại thấy như vậy nhanh quá lại bộc lộ mục đích khá rõ ràng cuối cùng cũng nhịn được. Mà Lâm Hạo Sơ bởi vì bình gốm Thanh Hoa bị vỡ, sắc mặt từ đầu đến cuối vẫn luôn hậm hực, một câu cũng chưa nói.

Trong lúc nhất thời, trên bàn ăn cũng chỉ có Chu Văn Vận và Tần lão tiên sinh khoái trá trò chuyện với nhau, còn Lâm Bác Hiên lần này không cần mẹ nhắc nhở cũng tự phát tự giác hỏi thăm cô Tần một vài vấn đề, sau đó lại kể một vài chuyện lý thú năm đó mình đi du học khiến giai nhân không ngừng cười duyên.

Lâm Hạo Sơ nhìn cô Tần cứ muốn nói lại thôi như có điều suy nghĩ, chỉ thấy cô Tần đột nhiên thừa dịp Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận không chú ý, trộm nhướn mày với mình.

Đúng rồi, thật ra ở đây tất cả mọi người đều là diễn viên, cô Tần cũng không ngoại lệ.

Lúc này Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nhất định cho là mưu kế của mình có bao nhiêu cao minh nhưng lại không biết thật sự không biết gì lại chính là bọn họ…

Cô Tần tên là Tần Mộ Thi, tuổi cũng bằng Thạch Thư Tình, lớn hơn Lâm Hạo Sơ ba tuổi. Tuy rằng cùng là hào môn thế gia nhưng vì Tần thị chủ yếu hoạt động ở thành phố K nên cho đến nay Lâm Hạo Sơ và cô chưa bao giờ có lúc cùng nhau xuất hiện.

Nhưng đời trước Lâm Hạo Sơ đã từng nghe qua tên cô, nghe vị thiên kim tiểu thư này mắt cao hơn đầu, không ít người không rõ là vì cô hay vì gia sản của cô mà hướng đến đều bị đuổi đi không chút lưu tình, hoàn toàn không quan tâm xem gia cảnh nhà đối phương ra sao, quả nhiên là làm theo ý mình, nhân duyên có thể nói là còn kém hơn cả hắn lúc còn sống.

Cho nên Lâm Hạo Sơ thật sự rất tò mò, cái tên Tả Trạm Vũ này đến tột cùng là làm như thế nào lại mời được Tần Mộ Thi đến giúp?

Trong thời gian tiếp theo, hết thảy đều thỏa mãn ý nguyện của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên. Đối với mỗi lời mời của Lâm Bác Hiên, Tần Mộ Thi đều đáp ứng không do dự, nghiễm nhiên bày tỏ thái độ rất có hảo cảm với Lâm Bác Hiên. Mà Tần lão tiên sinh thỉnh thoảng cũng sẽ mời Chu Văn Vận đến nhà làm khách, rất có ý định muốn kết thông gia với bà ta.

Những chuyện này đều khiến Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên cảm thấy trong lòng lâng lâng, nghĩ thầm nếu thật sự có thể kết thông gia với Tần thị, đừng nói là Lâm thị nhất định sẽ vào tay bọn họ mà ngay cả Tần thị, tương lai cũng sẽ là của bọn họ!

Tình cảm giữa Lâm Bác Hiên và Tần Mộ Thi vẫn luôn ổn định phát triển. Khi Tần Mộ Thi đối mặt với Lâm Bác Hiên luôn là vẻ dịu ngoan vô hại, lại mang theo vẻ thẹn thùng của phụ nữ. Còn Lâm Bác Hiên, trước mặt Tần Mộ thi chính là cái vẻ tao nhã, thậm chí là thâm tình, người không biết chuyện nhìn vào còn thật sẽ cho rằng hai người này là đôi lứa đang yêu nhau cuồng nhiệt.

Chu Văn Vận mắt thấy hai người hiện giờ đã có thể nắm tay ôm nhau liền chỉ hận không thể để hai người ngay lập tức đính hôn xác định quan hệ chính thức, mà tốt nhất nên làm giấy đăng ký kết hôn luôn để tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng bà ta lại ngại Lâm Bác Hiên và Tần Mộ Thi mới quen nhau được nửa tháng, nếu làm gấp như vậy, không tránh khỏi hiềm nghi có ý đồ với gia sản Tần gia.

Không nghĩ tới ngay lúc lòng Chu Văn Vận đang nóng như lửa đốt chỉ ước gì hai ngày có thể gộp thành một ngày, Tần lão tiên sinh thế nhưng chủ động mời Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đến tham dự buổi tiệc tại Tần gia, nếu là gia yến, dự tiệc đương nhiên có Tần lão tiên và Tần Mộ Thi, cũng không thiếu những thân thích của Tần gia.

Tại giữa buổi tiệc, Tần lão tiên sinh cuối cùng cũng trong sự chờ đợi kiên nhẫn của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, mở miệng đề nghị để hai người trẻ tuổi đến với nhau.

Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên quả thực mừng rỡ như điên, nhưng trên mặt lại cố gắng nín lại để không bị lộ ra ngoài, để tránh mất mặt. Mẹ con hai người cố gắng giữ bình tĩnh thương lượng ngày đính hôn với người Tần gia, nhưng bàn tay đặt lên bàn khẽ run lại lặng lẽ tiết lộ giờ phút này bọn họ có bao nhiêu kích động…

Cuối cùng, ngày đính hôn của Lâm Bác Hiên và Tần Mộ Thi do Tần lão tiên sinh quyết định, ban đầu dự định là tháng sau, nghe nói lúc đó thích hợp cưới gả nhất. Nhưng Lâm Hạo Sơ trong lúc rảnh rỗi xem lịch thì thấy ngày đó nhất định sẽ mưa tầm tã, thời tiết xấu vô cùng.

Xem ra hôn lễ long trọng được mọi người chú ý này không thể thuận lợi tiến hành…

Tâm trạng Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đương nhiên vô cùng khoái trá, nhưng hai người vẫn là không quên đả kích Lâm Hạo Sơ, khi ăn cơm kích động dạt dào mà tuyên bố chuyện kết hôn của hai nhà Lâm Tần, sau đó lại bắt đầu nhớ đến câu chuyện cuộc đời Lâm Khánh Diệp, hơn nữa còn ngấm ngầm hại người mà chỉ trích Lâm Hạo Sơ năm đó cố chấp kiêu căng, làm hại cha hắn ra đi trong đau đớn như vậy.

Chỉ tiếc bọn họ không biết, lúc này Lâm Hạo Sơ đã không giống như trước, vừa nghĩ tới cha mình liền không khống chế được cảm xúc. Tuy rằng lúc này trong lòng hắn vẫn sẽ đau như có dao cắt nhưng đã có thể tỉnh táo lại, nên học bài thì học bài, nên nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi, nên tính toán thì tính toán, cũng không hãm sâu vào vũng lầy của sự đau khổ.

Đối với chính mình thay đổi như vậy, Lâm Hạo Sơ cũng rất kinh ngạc.

Càng thêm kỳ quái là cũng chỉ trong thời gian một buổi chiều, khóc thỏa mãn một lần xong hắn thế mà cứ như vậy quên đi sự nặng nề trong lòng, không quên đến mức hết đau đớn nhưng cũng không còn bị đau đớn dằn vặt nữa.

Đương nhiên, hắn không dám thừa rằng lúc đó được Tả Trạm Vũ ôm vào lòng rất ấm áp, quả thật là vừa rắn chắc vừa ấm áp…

Bởi vì chuyện đính hôn vừa quyết định xong, đến nay vẫn chưa tuyên bố ra ngoài nên đối với người yêu Trương Hoa của mình Lâm Bác Hiên tính toán có thể giấu bao lâu thì được bấy lâu, nhưng gã không biết Trương Hoa đã thông qua người khác biết được chuyện này.

“Đang nghĩ gì mà đần ra thế?” Ngay khi Lâm Bác Hiên không biết đến lúc đó nên nói với Trương Hoa như thế nào, Trương Hoa đã từ phía sau ôm lấy thắt lưng gã, đôi môi như có như không ma sát trên gò má gã.

Lâm Bác Hiên ngẩn người, lắc đầu giả vờ không có chuyện gì rồi quay đầu nóng bỏng đáp lại cùng hôn môi với Trương Hoa.

Lúc này hai người đang ở trong một căn phòng ở khách sạn năm sao xa hoa, căn phòng được bố trí vô cùng xa xỉ lãng mạn, còn dựa theo sở thích của Trương Hoa, mỗi chỗ đều được thiết kế bổ trí lại, hơi mang theo một chút ý vị dâm mỹ.

Trương Hoa là một người thích hưởng thụ, yêu ai, làm ai cũng phải lớn mật. Khi Lâm Bác Hiên ở cùng một chỗ với người này luôn rất thoái mái, cho nên nếu phải một dao cắt đứt với y, Lâm Bác Hiên thật sự rất không nỡ.

Vì vậy Lâm Bác Hiên không khỏi càng thêm vội vàng cởi quần áo của Trương Hoa, hận không thể cùng nhau hào vào làm một ngay lập tức.

Trương Hoa phối hợp với động tác của gã, đồng thời cũng bắt đầu cởi cúc áo sơ mi của gã, hai người hôn đến khó tách ra, thật lâu sau, sau khi đã tách ra Trương Hoa khẽ cắn bên tai Lâm Bác Hiên khàn khàn nói: “Bảo bối nhi, hôm nay tôi muốn ở trên…”

Có lẽ là trong lòng Lâm Bác Hiên có thẹn với Trương Hoa, rất nhanh liền gật đầu.

Trong giây lát hai người cuốn lấy nhau dây dưa đến trên giường nhưng lại không biết giờ phút này đang có hai ánh mắt xem rõ ràng mọi hành động của bọn họ.

Tả Trạm Vũ lười biếng tựa lưng lên ghế ngồi, một bàn tay vô cùng có thâm ý để lên phía sau ghế của Lâm Hạo Sơ, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm màn hình, có hai người đàn ông đang trần truồng, vô cùng sâu xa nói: “Thiết bị theo dõi này không tệ đúng không? Giống hệt cái hàng nhập khẩu ở nhà cậu, ngay cả lỗ chân lông trên người cũng có thể nhìn thấy vô cùng rõ ràng…”

Lâm Hạo Sơ nghe vậy thân thể bỗng nhiên run rẩy, hắn có ảo giác chính bản thân mình ngày nào cũng bị Tả Trạm Vũ nhìn…
Bình Luận (0)
Comment