Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 27

Hai người ăn đến nỗi hai má phình lên, nghe được tiếng đập cửa, nhất thời cứng đờ, ta trừng ngươi ngươi trừng ta, hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt nếu bị bắt thì không biết làm sao.

Trần Dục Nhiên lấy lại tinh thần đầu tiên, dùng tốc độ nhanh hơn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, buông gà chiên trên tay, đoạt lấy gà chiên trên tay Hoắc Đình, cùng ném vào trong hộp, lấy ra khăn tay tặng kèm nhanh chóng lau sạch tay với miệng Hoắc Đình.

Hoắc Đình cũng thông minh, cái miệng nhỏ nhắn nuốt đồ ăn trong miệng xuống, cầm lấy khăn tay có điểm ngốc ngốc giúp Trần Dục Nhiên lau miệng.

Xác định bên miệng hai người không còn sót lại cái gì nữa, Trần Dục Nhiên cầm lấy phần gà gia đình, hướng Hoắc Đình không tiếng động làm một thủ thế, cho một ánh mắt, ý tứ là: Anh giấu đồ, em mở cửa!

Hoắc Đình gật đầu thật mạnh. Thấy Trần Dục Nhiên nhẹ nhàng kéo một ngăn tủ ra, giấu gà vào đó, bé mới mở cửa, ngó ra bên ngoài nhìn.

Người gõ cửa là quản gia Charles. Charles đứng thẳng tắp ở ngoài cửa, cầm một cái khay, trên đó là trà bánh nhìn rất tinh xảo.

Charles có chút không biết nói gì nhìn Hoắc Đình chỉ mở cửa ra một cái khe, vừa vặn lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “…… Tiểu thiếu gia, tôi đưa trà bánh đến cho ngài với Trần thiếu gia, xin ngài mở cửa.” Loại cảm giác có tật giật mình quỷ dị này là có chuyện gì xảy ra vậy? Lão quản gia khôn khéo yên lặng nghĩ.

“Để tự cháu bê là được rồi.” Hoắc Đình ngẩng đầu, nghiêm mặt nói, đẩy cửa ra thêm một chút, vươn đôi tay nhỏ bé ra.

“…… Tiểu thiếu gia muốn lão Charles này thất nghiệp sao?” Charles nhìn Hoắc Đình, lại nhìn cái khay trên tay, lão nhân vẻ mặt đau thương trầm trọng khi bị người trẻ tuổi cướp việc.

Hoắc Đình thực tôn trọng lão quản gia thực hiền lành lại trung thành này, bị vẻ mặt của ông hù một chút, bất giác nói: “Được rồi, Charles gia gia (ông), ông vào đi.” Nói xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé cau lại, giống như là cái bánh bao, phản ứng lại mới biết mình bị lừa.

Đau thương trầm trọng trên mặt Charles nháy mắt biến mất, hồi phục sự cung kính hiền lành, tâm tình khá tốt, ở dưới cái nhìn chằm chằm khẩn trương của Hoắc Đình, cầm khay vững vàng đi vào phòng nghe nhìn.

Trần Dục Nhiên miễn cưỡng tựa vào sô pha, một tay chống má, một tay cầm di động ấn ấn, ngẩng đầu nhìn thấy Charles đến cùng với trà bánh trên tay ông, thản nhiên cười: “Vất vả cho ông rồi.”

Bộ dáng ung dung bình thản làm cho người ta an tâm.

Hoắc Đình đi qua, cảm thấy lá gan lại lớn không ít, đôi mắt to dạo quanh một vòng: “Charles gia gia, ông có thể đặt trà bánh xuống.” Xem ra cũng đã hồi phục sự thông minh nhất quán, không có khẩn trương thất thố như vừa rồi.

“…… Hai vị chậm rãi dùng.” Charles buông khay, dọn trà bánh xong, ánh mắt không dấu vết quét một vòng trong phòng, không có phát hiện dị thường gì, trong lòng có chút hồ nghi.

“Ân, cám ơn Charles gia gia.” Hoắc Đình rất lễ phép nói.

“Làm phiền ông.” Trần Dục Nhiên cũng nói.

“Đây là vinh hạnh của tôi.” Charles hơi khom người.

“…… Charles gia gia, còn việc gì khác sao?” Hoắc Đình thấy Charles đứng bất động, ngửa đầu hỏi.

“Thời tiết nóng bức, sao tiểu thiếu gia không bật điều hòa?” Charles hỏi, “Tựa hồ có mùi gì đó kỳ lạ……” Ông nhìn chằm chằm biểu tình của Hoắc Đình.

Hoắc Đình sửng sốt nhìn về phía Trần Dục Nhiên.

…… Trần Dục Nhiên sớm có dự kiến trước mở cửa sổ ra để tán mùi.

Trần Dục Nhiên không chút dấu vết nhéo nhéo Hoắc Đình, nói với Charles: “Là yêu cầu của tôi. Lúc vào đây cảm thấy có chút buồn chán, mở cửa sổ ra hít thở không khí.”

Charles nghe vậy, còn thật sự nghiêm túc nhìn Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên thực thản nhiên nhìn lại.

Hai người giằng co ước chừng mười giây. Charles dường như không có việc gì dời tầm mắt, thực hiền lành nói với Hoắc Đình: “Tiểu thiếu gia với Trần thiếu gia chơi vui vẻ, có gì sai bảo thì cứ nói với Charles.”

Rốt cục có thể tiễn bước Charles, Hoắc Đình thật cao hứng: “Không thành vấn đề, Charles gia gia. Anh ấy là bạn tốt của cháu, cháu nhất định sẽ ở chung với anh ấy thật vui vẻ.”

Charles dụng ý không rõ nhìn Hoắc Đình liếc mắt một cái, lễ phép lui ra ngoài.

Lần này không cần Trần Dục Nhiên nhắc nhở, Hoắc Đình tự động đi khóa cửa lại, quay đầu lại sùng bái nhìn Trần Dục Nhiên.

“Chúng ta tiếp tục.” Trần Dục Nhiên xoa xoa đầu bé.

…… Cho nên bạn cái gì tốt, chính là như vậy là kết thành.

*************************************************

Cả một buổi sáng, Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình tiêu diệt hết một phần gia đình của KFC, còn có trà bánh mà Charles mang lên, sau đó ngồi chơi game thật lâu.

Bất quá chơi game hiển nhiên là vận động bất lợi cho việc tiêu thực (tiêu đồ ăn/ tiêu cơm). Thời điểm ăn cơm trưa, hai người đối diện với một bàn đồ ăn đều không thấy có tý khẩu vị nào.

Đồ ăn theo một kiểu dáng dưỡng sinh nhất quán của Hoắc gia, khẩu vị thiên đạm, nhưng hương vị vô cùng tốt, so với đồ ăn lần trước Hoắc Hành Nhiễm đưa Trần Dục Nhiên đi ăn tốt hơn nhiều.

Lần đó thời điểm ăn cơm, khẩu vị của Trần Dục Nhiên tốt lắm, làm cho Hoắc Hành Nhiễm cảm thấy cùng cậu ăn cơm, khẩu vị sẽ trở nên tốt hơn chút.

Lúc này đây, Trần Dục Nhiên với Hoắc Đình giống nhau, ăn không nhiều lắm.

Vẫn như cũ là ăn không nói uống không nói, nhưng ánh mắt Hoắc Hành Nhiễm thỉnh thoảng lại dừng trên người Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình. Trong lòng hai đứa trẻ một lớn một nhỏ run lên, không hẹn mà cùng ngẩng đầu trả lại cho hắn một ánh mắt thuần khiết vô tội.

Hoắc Hành Nhiễm híp mắt lại.

Trần Dục Nhiên và Hoắc Đình bắt đầu ‘như đứng đống lửa, như ngồi đống than’.

Thật vất vả ăn cơm trưa xong, thấy Hoắc Hành Nhiễm tựa hồ không có ý truy cứu, Trần Dục Nhiên và Hoắc Đình thở phào nhẹ nhõm một hơi, muốn nhân cơ hội trốn, thanh âm trầm thấp từ tính của Hoắc Hành Nhiễm lại vang lên ở sau lưng: “Một giờ sau, đến bể bơi.” Không có chỉ tên gọi họ, thì phải nói là cả hai người đều trốn không thoát.

“…… Hoắc tổng không vội làm việc khác sao?” Hoắc Đình đại khái là đến thở còn không dám thở mạnh. Trần Dục Nhiên nghĩ cậu cũng không phải là con của Hoắc Hành Nhiễm, dù sao cũng phải thử phản kháng một chút! Bởi vậy có thể thấy được, cậu là một người ‘nhớ ăn không nhớ đánh’, xoay người liền quên mất lần trước còn oán niệm không thôi vì Hoắc Hành Nhiễm lòng dạ hẹp hòi.

“Hai người có vẻ quan trọng hơn.” Hoắc Hành Nhiễm nói được vô cùng thân thiết.

Trần Dục Nhiên lại cảm thấy lông tơ dựng đứng, không dám lên tiếng tiếp. Cậu không có mang theo quần áo để thay, càng đừng nói đến quần bơi. Tốt nhất đến lúc đó vởi vì không có quần áo thích hợp mà có thể tránh được một kiếp.

Nguyện vọng thì thật tốt đẹp, nhưng sự thật thì mất lòng người.

Ở Trần gia, Ninh Thanh Thanh cùng Trần Ngọc Dung đều có thể ở trong một thời gian ngắn chuẩn bị được cho Trần Dục Nhiên một bộ lễ phục vừa người, huống chi là nhà của tổng tài Tập đoàn Á Thánh chuẩn bị cho cậu một cái quần bơi?

Bể bơi của nhà Hoắc Hành Nhiễm rất lớn, mức nước có thể tự động điều tiết, cũng có hoạt động trên đỉnh(?) có thể tùy ý lựa chọn thời gian bơi lội.

Trần Dục Nhiên đổi quần bơi xong, lòng tràn đầy không tình nguyện, chậm chạp để Hoắc Đình kéo dài tới bên bể bơi. Dáng người cậu gầy yếu, khung xương cũng nhỏ, chiều cao so với hai anh em sinh đôi của Trần gia còn thấp hơn, ánh mặt trong sáng xứng với gương mặt thanh tú, thoạt nhìn so với tuổi thực tế thì trẻ hơn một chút. Điều đáng chú ý nhất của cậu chính là làn dã trắng nõn non mịn, dưới ánh mặt trời giống như là trong nháy mắt sẽ phá ra, tản ra ánh sáng sáng bóng oánh nhuận.

Hoắc Hành Nhiễm cao lớn thon dài, ngược hẳn với bề ngoài gầy yếu, dáng người hắn lại có tỉ lệ vô cùng tốt, cơ thể không phải loại cơ bắp khoa trương, nhưng cường kiện rắn chắc, nhất cử nhất động tao nhã, tràn ngập mị lực.

Tim Trần Dục Nhiên đập mạnh, đảo mắt nhìn thoáng qua Hoắc Hành Nhiễm. Đều là đàn ông. Trần Dục Nhiên cảm thấy vô cùng đố kỵ, thật sự giống như là thân thể của người sống so với người chết vậy.

Hoắc Hành Nhiễm nhìn Trần Dục Nhiên, ánh mắt tựa hồ như nhấp nháy một chút, mang theo chút độ ấm khó có thể nói. Bất quá hắn đứng ở chỗ có bóng râm, Trần Dục Nhiên cũng không xác định được là cậu có nhìn lầm hay không.

“Anh ơi, anh có biết bơi không?” Hoắc Đình hỏi. Bé ba tuổi đã bắt đầu học bơi. Từ khi vào biệt thự của ba ba Hoắc Hành Nhiễm thấy được bể bơi hiện đại này, vẫn luôn muốn xuống nghịch nước. Nhưng là quản gia Charles không cho phép. Bởi bể bơi là chuyên vì Hoắc Hành Nhiễm có kỹ năng bơi lội vô cùng tốt mà xây, không thích hợp để cho một đứa nhỏ như bé chơi. Này vẫn là Hoắc Hành Nhiễm mở miệng, lệnh cấm mới được gỡ bỏ. Tuy rằng ngay cả Hoắc Đình đều khó có thể bơi hết một vòng, nhưng có thể cùng bơi với ba ba, Hoắc Đình vẫn là nóng lòng muốn thử.

Trần Dục Nhiên không xác định nhìn ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống bể nước trong suốt sạch sẽ: “Ách, anh cũng không biết……” Cậu luôn luôn lười nhác, tay chân không chăm chỉ, trong lòng thật sự là không muốn. Nhưng nước rất được, cậu lại có chút muốn thử xem.

Ngay cả chính mình có thể bơi được hay không cũng không biết?

Hoắc Đình khó hiểu nghiêng nghiêng đầu, trong mắt đột nhiên hiện lên thần sắc bướng bỉnh, kéo Trần Dục Nhiên đi đến bên cạnh bể bơi: “Anh à, anh thử xem là biết ngay!” Sau đó hai tay dùng sức đẩy!

Trần Dục Nhiên bất ngời không kịp phòng bị, bùm một tiếng rơi vào trong bể bơi, làm bọt nước bắn lên tung tóe!

Quả nhiên là thử thì biết! Kết quả của việc thử xem là – cậu không biết bơi!

Ở bên cạnh bể bơi nhìn xuống nước, ít nhất phải sâu hai mét, Trần Dục Nhiên uống vài ngụm nước, chỉ cảm thấy hít thở không thông, hai mắt bị nước tràn vào cảm thấy rất xót, hoàn toàn không mở ra được! Sợ hãi lập tức bao phủ lý trí cậu! Cậu dùng sức muốn trồi lên mặt nước để hô hấp, lại chìm xuống, hai cánh tay gầy lung tung vung lên, vỗ nước không để ý hình tượng kêu to!

Lúc này, chân cậu truyền đến một trận co rút đau đớn! Bàn chân hoàn toàn không động đậy được nữa, người lại bắt đầu trầm xuống! Trần Dục Nhiên càng hoảng, hé miệng lại uống phải nước, bất lực phí công vung tay……

Một thân thể ấm áp đột nhiên tới gần Trần Dục Nhiên, cậu như bắt được bảo bối, không chút nghĩ ngợi dùng tứ chi giống như bạch tuộc mà bò lên quấn chặt!

“Thả lỏng! Không có việc gì! Thả lỏng!” Thanh âm trầm thấp ở bên tai Trần Dục Nhiên trấn an nói, ý đồ muốn gỡ hai tay đang ôm chặt lấy cổ hắn ra!

Trần Dục Nhiên không thèm quan tâm lý lẽ, bản năng muốn sống làm cho cậu xuất ra sức lực mạnh nhất để bắt lấy khúc gỗ di động duy nhất, từ từ nhắm hai mắt, xoay thân duỗi chân, ôm chặt không buông!

Sức nặng của hai người lại trầm xuống, Trần Dục Nhiên cảm thấy khó thở, tay chân bắt đầu có chút buông lỏng…… Một xúc cảm ấm áp đột nhiên áp lên môi cậu, đầu lưỡi linh hoạt vừa ôn hòa vừa cường thế chen vào miệng cậu, một luồng không khí bắt đầu truyền vào!

Trần Dục Nhiên theo bản năng bắt đầu hút vào, thực tích cực quấn quít lấy miệng đối phương, không cho đối phương rời đi!

Đối phương mặc hắn mút vào, bắt đầu chậm rãi gỡ tay chân cậu ra, mang theo cậu trồi lên mặt nước!

Hoàn toàn không có nghe thấy thanh âm sợ hãi của Hoắc Đình ở bên cạnh bể bơi, Trần Dục Nhiên chỉ kịp mở mắt ra, chống lại một đôi mắt màu thâm lam thâm thúy, trước mắt liền tối đen, ngất đi……

======================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Xì poi chương sau — Trần Dục Nhiên: Hoắc, hoắc tổng, ngài đang nói giỡn sao?
Bình Luận (0)
Comment