Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 41

Năm ngàn năm trăm vạn có nghĩa là gì?

Có nghĩ là lấy yêu cầu không cao với cuộc sống của Trần Dục Nhiên, cậu có thể chơi bời lêu lổng cả đời, mỗi ngày có thể ngủ thẳng đến lúc tự nhiên tỉnh, cuộc sống an nhàn sung sướng! Này đối với con heo lười như Trần Dục Nhiên mà nói thật sự là một dụ hoặc rất lớn!

Nhưng kết quả là gì? Sau khi hữu lực ném ra một câu ‘tôi cái gì cũng không chọn’, Trần Dục Nhiên nghẹn một bụng tức, giống như là một quả đạn pháo lao ra khỏi Trần gia, dùng sức mở cửa chiếc Bentley, một đầu chui vào trong lòng Hoắc Hành Nhiễm đang kinh ngạc, kéo áo hắn thốt ra: “Hoắc Hành Nhiễm, anh có thể cho em thượng một lần không?”

Lái xe đang ngủ gà ngủ gật đập đầu vào tay lái, phát ra thanh âm chói tai vang dội!

Hoắc Hành Nhiễm hơi cứng người, sau đó nheo mắt lại mềm nhẹ nói: “…… Em lặp lại một lần nữa?”

Trần Dục Nhiên lui lại một chút, giống như không có nghe thấy loại ngữ khí làm cho người ta run như cầy sấy này của Hoắc Hành Nhiễm, bất quá nghĩ đến năm ngàn năm trăm vạn, cậu cảm thấy can đảm của mình đột nhiên nổi lên: “Em nói, anh có thể…… Ân, để cho em thượng một lần không?”

Lái xe phát ra một tiếng hút khí hoảng sợ, sau đó động tác cực lưu loát ấn nút để đóng lại cửa sổ băng ghế sau, còn săn sóc kéo bức màn thiên nga rất dày màu đen có những sợi dây nhung lại.

“Ba”!

Hoắc Hành Nhiễm chậm rãi để tay ở bên tai Trần Dục Nhiên, đem cậu đặt lên trên cửa xe, động tác tao nhã mà nguy hiểm, trầm thấp nói: “Em như thế nào…… đột nhiên lại có…… ý tưởng sáng tạo như vậy?” Làm cho người ta cảm giác mười phần áp bách, nhưng thanh âm vẫn coi như là ôn nhu.

Trần Dục Nhiên mặt đỏ hồng hàm hồ nói: “Bởi vì, bởi vì baidu nói, ở phía dưới, sẽ đau……” Cậu là một người không thiện về về giao tiếp. Gần đây có người yêu, trong tương lai sẽ phải làm chuyện của tình nhân với nhau, tự nhiên cố gắng học tập. Có vấn đề gì không ai hỗ trợ giải đáp, cậu sẽ lên baidu tìm kiếm đáp án. Trên thực tế, sau khi cậu với Hoắc Hành Nhiễm trở thành tình nhân, bởi vì Trần Dục Nhiên còn chưa có chuẩn bị tốt mà chậm chạp không tiến hành đến bước cuối cùng, Hoắc Hành Nhiễm có thể chịu đựng đến bây giờ đã làm cậu rất kinh ngạc. Charles vụng trộm nói qua cho cậu về tính khiết phích của Hoắc Hành Nhiễm. Hoắc Hành Nhiễm là loại nam nhân đã không động dục thì thôi, một khi vừa động là sẽ trở thành phi thường mãnh liệt. Trần Dục Nhiên sợ minh về sau sẽ ăn không tiêu, tra xét rất nhiều tư liệu. Những tư liệu đó cơ hồ toàn bộ đều nói, lần đầu tiên ở phía dưới đều sẽ rất đau……

Cự tuyệt nhận năm ngàn năm trăm vạn, Hoắc Hành Nhiễm là nguyên nhân thứ nhất. Bất quá người Trần gia này mở miệng làm cậu cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất, Trần Dục Nhiên cảm thấy cậu cần phải làm chút gì đó để phát tiết một chút. Làm tình là một lựa chọn khá tốt. Nhưng cậu không muốn làm mặt sau đau……

“Nếu anh cam đoan không để em bị đau thì sao?” Hoắc Hành Nhiễm bắt được lỗ hổng trong lời nói của cậu.

Trần Dục Nhiên nhìn hắn, môi mím lại, dùng một loại khẩu khí thấy chết không sờn nói: “Chúng ta đây làm đi, Hoắc Hành Nhiễm!”

******************************************************

Hai mươi phút sau, toàn thân Trần Dục Nhiên chỉ mặc một cái áo tắm, chống hai má lười biếng ngồi trên một chiếc giường lớn dành cho hai người trong một khách sạn năm sao cao cấp. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách, Hoắc Hành Nhiễm đang tắm ở trong đó.

Đầu Trần Dục Nhiên hỗn loạn, không thể nghĩ được gì cảm, ánh mắt không chịu sự khống chế nhìn chằm chằm cửa phòng tắm, chỉ có hai má là càng ngày càng nóng hổi, tim đập bình bịch, vừa khẩn trương vừa sợ hãi lại có điểm chờ mong nói không nền lời.

Lạch cạch!

Cửa phòng tắm mở. Trần Dục Nhiên cũng cứng ngắc, ngay cả tim cơ hồ đều ngừng đập.

Hạ thân Hoắc Hành Nhiễm quấn một cái khăn tắm, thân trên để trần, lộ ra đường cong tuyệt đẹp, vân da tinh tráng rắn chắc. Mái tóc bình thường luôn chỉnh tề bây giờ hỗn độn, thêm vài phần ôn hòa trẻ tuổi. Mấy giọt nước từ trên tóc rơi xuống, lướt qua ngực, chảy vào dưới bụng……

Trần Dục Nhiên đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

“…… Có muốn thay đổi chủ ý hay không?” Hoắc Hành Nhiễm đến gần Trần Dục Nhiên, nhìn gương mặt mang theo khẩn trương của cậu, ngón tay thon dài ái muội sờ lên môi cậu.

Trần Dục Nhiên thong thả lắc đầu, ngồi đó vươn cánh tay ra, ôm lấy thắt lưng Hoắc Hành Nhiễm, có chút ỷ vào mình ngồi thấp cọ cọ bụng hắn, một cỗ hương vị lịch sự tao nhẽ dễ ngửi thuần nam tính đập vào mặt.

Hoắc Hành Nhiễm dừng một chút, đầu ngón tay chạm lên mái đầu đột nhiên lao đến của cậu, chuyển qua cổ cậu, làn da non mịn bóng loáng xúc cảm vô cùng tốt.

Trên người truyền đến cảm giác hơi lạnh, dây lưng của áo tắm đã bị rớt ra, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp cùng với khuôn ngực trắng nõn, Trần Dục Nhiên lấy một loại thư thế không thể phòng bị, bị đặt lên giường.

Hoắc Hành Nhiễm ở trên cao nhìn xuống, nằm lên phía trên cậu, giống như là một người chủ đang tuần tra lãnh địa của hắn.

Cậu cắn cắn môi, ánh mắt thủy nhuận khẩn trương nhìn Hoắc Hành Nhiễm, khẽ nói: “Anh đã nói…… Sẽ không làm em đau……”

“Giao cho anh……” Hoắc Hành Nhiễm cúi đầu, che lại môi cậu……

********************************************************

Hoắc Hành Nhiễm thực ôn nhu.

Trần Dục Nhiên cảm thấy mình được chăm sóc rất tốt. Lần đầu tiên của cậu, Hoắc Hành Nhiễm cho cậu một ký ức vô cùng tốt. Toàn bộ quá trình thực thong thả, tiền diễn thật dài làm cho người ta khó nhịn, mang theo lo lắng trấn an, kiên nhẫn tiến vào…… Sau khi làm xong, vị trí khó có thể mở miệng kia chỉ có chút xót với trướng, nhưng không đau, tuyệt không cảm thấy chán ghét, thậm chí là cảm thấy rất thoải mái.

Cậu nhớ rất rõ Hoắc Hành Nhiễm nằm ở trên người cậu, bởi vì áp lực mà rơi mồ hôi. Mồ hôi kia lướt qua gương tuấn mỹ rõ ràng của Hoắc Hành Nhiễm, một chút lại một chút rơi lên khuôn ngực đơn bạc trắng nõn của cậu. Cặp mắt màu thâm lam kia chuyên chú nhìn cậu, phi thường xinh đẹp mê người……

Sau khi hết thảy kết thúc, cậu cả người trên trụi tựa vào trong ngực Hoắc Hành Nhiễm cũng đồng dạng trần trụi, hai người ôm nhau cùng một chỗ. Hoắc Hành Nhiễm đã tẩy rửa tốt cho cả hai người. Sau khi trở lại trên giường, hắn lại một lần nữa tiến vào trong cơ thể cậu, nhưng chỉ là đặt ở bên trong, không có luật động.

Trần Dục Nhiên thậm chí có thể cảm giác được nhịp đập của cái đó. Điều này làm cho độ nóng trên mặt cậu bùng lên. Cậu có chút không quen, nhưng cái ôm của Hoắc Hành Nhiễm nhìn như là thoải mái kỳ thật giống như xích sắt trói chặt cậu lại, khó có thể lay động được.

Vì thế Trần Dục Nhiên cũng mặc hắn.

Một hồi phát tiết qua đi, một bụng tức của Trần Dục Nhiên cũng đã tán đi hết. Cái gì mà người Trần gia, đều bị cậu lọc hết ra khỏi đầu.

Tay Hoắc Hành Nhiễm vô ý thức vỗ về bên hông Trần Dục Nhiên, có chút buồn ngủ.

“…… Muốn nói chuyện không?” Nhiệt khí thản nhiên phả vào bên tai.

“Ách……” Trần Dục Nhiên mẫn cảm run lên, bất giác giật giật, không nghĩ là ma sát đến cái trong cơ thể kia, cảm giác nó trướng lớn lên, cậu lập tức không dám động nữa.

“Vẫn là không muốn nói sao?” Hoắc Hành Nhiễm buộc chặt hai tay. Đêm nay trong lòng vật nhỏ không thích hợp hắn đều xem ở trong mắt, rõ ràng là một bộ bánh bao ủy khuất cầu an ủi.

Cho nên tuy rằng cậu yêu cầu có chút đột ngột, Hoắc Hành Nhiễm vẫn là đáp ứng. Dù sao ngày này rồi cũng đến, sớm một chút hay muộn một chút thì cũng thế. Cuối cùng chỉ làm một lần, còn không tính là vô cùng nhuần nhuyễn, hương vị tốt ngoài ý muốn…… Chính là vật nhỏ luôn thích tự suy nghĩ một mình không thèm lên tiếng.

Nghĩ đến đây, Hoắc Hành Nhiễm nhẹ nhàng cắn cắn lên vai Trần Dục Nhiên, lưu lại dấu vết nhàn nhạt.

“Em nói, em nói……” Trần Dục Nhiên cầu xin tha thứ, nhẹ nhàng bâng quơ đem chuyện ở Trần gia kể lại một lần.

Hoắc Hành Nhiễm im lặng nghe, chờ Trần Dục Nhiên nói xong, hắn hỏi: “Cho nên em muốn…… thượng anh, là vì em cảm thấy là mình đã vì anh mà cự tuyệt năm ngàn năm trăm vạn kia?”

Nga, trời ơi! Hoắc tổng ngài rất biết tìm trọng điểm! Ngài không phải hẳn là nghe ra tiểu tình nhân của ngài bị khi dễ sau đó muốn vì cậu báo thù sao?

Trần Dục Nhiên hận không thể hóa thành một hạt bụi, biến mất ở trong không khí. Đáng tiếc sự thật rất tàn khốc, cậu chỉ cảm thấy cánh tay bên hông cậu càng thêm buộc chặt, vai bị cắn đau – lần này không phải là nhẹ nhàng cắn như vừa rồi, mà là dùng lực cắn, dày đặc hương vị trừng phạt!

“Anh, anh đã nói làm không làm em đau……” Trần Dục Nhiên lui vai lại lên án.

Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, đột nhiên đẩy về phía trước, thân mình Trần Dục Nhiên chấn động, ‘a’ một tiếng, nhất thời nói không nên lời. Đòi mạng chính là kỹ thuật của Hoắc Hành Nhiễm quá tốt, vừa đẩy một cái liền chạm vào điểm mẫn cảm của cậu, cảm giác thoải mái nháy mắt lan tràn toàn thân, thiếu chút nữa làm cậu thốt ra bảo Hoắc Hành Nhiễm tiếp tục.

Bất quá lực khống chế của Hoắc tổng quá kinh người, chính là không tiếp tục động, mà dùng than hâm từ tính nhẹ như lông chim hỏi: “…… Anh có làm em đau không?”

“Không, không có……” Trần Dục Nhiên ở trên giường tạm thời không có lực đánh trả, thực thức thời khuất phục.

Hoắc Hành Nhiễm khẽ hừ một tiếng: “Vậy hiện tại em tính thế nào? Bị người khi dễ mà không đánh trả?”

Như thế nào có khả năng? Trần Dục Nhiên sẽ không chủ động chọc vào phiền toái, nhưng phiền toái đến vẫn là không sợ hãi. Hơn nữa cậu am hiểu về máy tính. Bây giờ xã hội hiện đại, khoa học kỹ thuật phát triển, có kỹ thuật máy tính xuất sắc là có thể giết người trong vô hình. Trần Dục Nhiên biết một vài trạch kỹ thuật rất là giỏi, năng lực của chính mình cũng đã được công nhận. Cậu tính toán muốn vô thanh vô tức truyền một chút virus gì đó cho Trần gia……

“Em sẽ cho bọn họ đẹp mặt……” Trần Dục Nhiên đắc ý nói. Lần trước thời điểm cậu làm số liệu tài chính, đến đại nhân vật như Hoắc Hành Nhiễm cũng không bắt được đuôi của cậu.

“Đồ ngốc……” Hoắc Hành Nhiễm thản nhiên nói, “Em muốn làm cái gì, nói cho anh biết, anh sẽ giúp em.”

“Ân.” Trần Dục Nhiên ngoan ngoãn gật đầu. So sánh Trần gia với Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên càng nguyện ý tin tưởng nhân phẩm của người sau. Kỳ thật cái gọi là năm ngàn năm trăm vạn, nói trắng ra là để cậu cùng Hoắc Hành Nhiễm sinh ra mâu thuẫn. Vô luận Trần Dục Nhiên chọn điều kiện thứ nhất hay là thứ hai, nhất định cậu sẽ phát sinh xung đột với Hoắc Hành Nhiễm. Trước không nói tình cảm của bọn họ còn chưa có quá sâu, mà cho dù có là người yêu quan trọng của nhau cũng không thể vì tiền của người yêu mà nhượng bộ với đối thủ cạnh tranh!

Mục đích của Trần Dũng chính là phòng ngừa trưởng tôn Trần Dục Nhiên này lòng mang bất mãn đối với Trần gia, đến lúc thật sự trưởng thành lại có thể ảnh hưởng đến Hoắc Hành Nhiễm. Người Trần gia nghĩ Trần Dục Nhiên cho tới nay đều có cuộc sống túng quẫn, cho dù hiện tại trở thành tình nhân của Hoắc Hành Nhiễm, Hoắc Hành Nhiễm cũng không có khả năng vì cậu trả một cái giá khổng lồ là năm ngàn năm trăm vạn. Hơn nữa lấy năng lực của Trần Dục Nhiên, cậu như thế nào có thể có được sự tin tưởng cua Hoắc Hành Nhiễm? Cho nên Trần Dũng có chín phần nắm chắc là sau khi Trần Dục Nhiên nhận tiền, sẽ rời khỏi Hoắc Hành Nhiễm.

Chính là Trần Dũng thật không ngờ, người Trần gia ở trong cảm nhận của Trần Dục Nhiên đã là không hề đáng nói. Cậu trước kia đã đau khổ sống bằng tiền của Trần gia, khi trọng sinh việc đầu tiên mà cậu làm chính là tách riêng tiền mà Trần gia cung cấp ra. Cho dù Trần gia cho cậu một đồng tiền, cậu đều phải suy nghĩ một chút đồng tiền này có thể cắn người hay không, huống chi lại là năm ngàn năm trăm vạn? Hơn nữa Trần Dục Nhiên lười thì lười thật, nhưng ở trong những chuyện này vẫn có thể nhận biết rõ. Năm ngàn năm trăm vạn chỉ ảnh hưởng đến cậu trong nháy mắt. Có tiền là có thể dệt hoa trên gấm, đã không còn những ngày như vậy nữa rồi.

Trần gia không có ý tốt, Trần Dục Nhiên sao lại phải làm theo mong muốn của họ, bởi vậy mà cùng Hoắc Hành Nhiễm trở thành người xa lạ?

Nói về chuyện dụng tâm với Trần Dục Nhiên, Hoắc Hành Nhiễm so với Trần gia hơn không chỉ là trăm lần.

“Chuyện di sản của mẹ em không cần lo lắng. Người Trần gia không thể tự nuốt hết được, sẽ có một ngày làm cho bọn họ phải nhả ra.” Hoắc Hành Nhiễm đối với Trần Dục Nhiên nghe lời thực vừa lòng, vỗ vỗ hai má cậu, “Tin tưởng anh, năm ngàn năm trăm vạn này, em sẽ không phải mệt đâu.”

Trần Dục Nhiên gật gật đầu: “Em tin anh. Cái gì năm ngàn năm trăm vạn không quan trọng, em chán ghét bọn họ, giúp em khi dễ lại đi!” Đoàn kết hết thảy thế lực có thể đoàn kết, đối phó với những người quá phận! Hơn nữa Trần gia kiêng kị Hoắc Hành Nhiễm mới dụ dỗ cậu để lấy lợi, trăm phương nghìn kế muốn cậu mất đi chỗ dựa là ngọn núi lớn Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên quyết định dùng phương pháp trái ngược. Dù sao Hoắc Hành Nhiễm vẫn luôn muốn giúp cậu đối phó Trần gia, lần này cậu không hề ngăn cản. Cậu chính là ngốc, Hoắc Hành Nhiễm là loại người nào, cho dù đối phó với Trần gia cũng sẽ giữ đúng mực, thế nào lại cần cậu lo lắng……

Quả nhiên, Hoắc Hành Nhiễm rốt cuọc nghe được Trần Dục Nhiên để cho hắn giúp, không có phản cảm chỉ có vừa lòng: “Ngày mai đưa em một phần lễ vật……”

“Cái gì lễ…… Ân!” Vấn đề của Trần Dục Nhiên im bặt, cậu cố gắng xoay người trừng mắt nhìn Hoắc Hành Nhiễm.

“Ân?” Hoắc Hành Nhiễm mỉm cười, hôn nhẹ lên hai má cậu, chậm rãi đè lên người cậu, biên độ luật động nguyên bản rất nhỏ dần dần tăng lực độ.

“…… Anh đang làm cái gì……” Trần Dục Nhiên mềm nhũn ghé vào trên giường, thở hổn hển hỏi một vấn đề rất là ngu ngốc.

“Anh thật vui vì rốt cục em cũng nhớ tới em không phải một mình……” Hoắc Hành Nhiễm vuốt ve làn da dưới thân mình làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay, “Anh sẽ giúp em, bất quá trước khi giúp, dù sao cũng phải cho anh thu một ít lợi nhuận đã chứ, anh là một thương nhân chỉ thích lợi ích đó nha…… Nào, Dục Nhiên, gọi tên anh……”

“……”

==========================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:** tra xét quá nghiêm ~~ thịt heo về sau ta sẽ bổ sung ~ = =
Bình Luận (0)
Comment