Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 67

Trần Dũng một lần tức giận công tâm ngất xỉu, đã có dấu hiệu trúng gió dẫn đến tê liệt nửa người. Lúc này đây Trần Dũng từ liệt nửa người trở thành liệt toàn thân, cũng là có nguyên nhân.

Nguyên nhân thứ nhất là Trần Huy. Sau khi Trần Dũng tỉnh lại, Trần Huy lập tức biết tính toán khống chế cổ phần tập đoàn Phong Diệp của mình đã hoàn toàn thất bại. Vô luận trong tương lai người nào của Trần gia lên đài, Trần Huy cũng đều làđối tượng bị rửa sạch. Nghĩ như vậy, Trần Huy rõ ràng phá bình phá suất, trước tiên là sai một tâm phúc mình gài vào bộ tài vụ bí mật lấy đi một phần tài chính của tập đoàn, lại đem chín phần trăm cổ phần còn lại của mình bán cho Trương gia. Trương gia trước mắt là vì cổ phần của Phong Diệp mà ra giá rất cao!

Này không thể ngờ chính là cho Phong Diệp một đả kích trầm trọng!

Sau đó, Trần Thụ theo vào! Mọi người mới biết được cổ phần mà Trần Thụ nắm giữ cư nhiên cao tới 25%, so với tư liệu thủ hạ của Hoắc Hành Nhiễm thu thập lúc trước còn cao hơn! Trần Thụ trực tiếp đem cổ phần công ty quy ra tiền bán cho Trương gia, tuyên bố hoàn toàn thoát ly Trần gia!

Lập tức, cổ phần mà Trương gia nắm giữ lên tới 39%, trở thành cổđông lớn thứ hai Phong Diệp! Trương gia lấy lý do Trần Dũng bị bệnh nằm trên giường, Phong Diệp như rắn mất đầu, yêu cầu một lần nữa lựa chọn tổng giám đốc quản lý Phong Diệp, người được chọn đúng là cháu rể của Trần gia, Trương Quân Dật! Này đối với Trần gia mà nói quả thực là họa vôđơn chí! Cố tình hiện tại Trần gia trừ bỏ một Trần Dục Nhiên bên ngoài, căn bản không có người nào để chọn tốt hơn nữa! Hơn nữa bởi vì Trần Dục Nhiên không đáp ứng điều kiện của Trần Dũng, Trần Dũng không thể gật đầu để cậu làm chủ tập đoàn Phong Diệp!

Khi nhận được tin tức, Trần Dũng lại một lần nữa vào phòng cấp cứu, sau khi đi ra thân thể suy yếu nghiêm trọng, cần được bổ dưỡng. Bất quá lúc ấy ông không phải liệt toàn thân.

Thẳng đến khi Ninh Thanh Thanh đi vào phòng bệnh của Trần Dũng, chỉ chốc lát sau chuông trong phòng bệnh vang lên, thời điểm y táđuổi tới đó, Trần Dũng đã muốn là thở ra thì nhiều hít vào thìít.

Ninh Thanh Thanh thất kinh đang muốn mở cửa gọi bác sĩ, vừa vặn gặp phải y tá, bà ta hoa tay múa chân khóc lóc hô to: “Lão gia! Lão gia không thích hợp! Các người nhanh lên cứu cứu ông ấy, trăm ngàn lần không thểđểông ấy xảy ra chuyện gì, van cầu các người……”

Y tá nhanh chóng đẩy bà ta ra đưa Trần Dũng đi cấp cứu. Vốn Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên luôn luôn đợi ở bên ngoài phòng bệnh của Trần Dũng, lúc ấy mới vừa rời khỏi trong chốc lát, làm sao nghĩđến biến cố này sẽđột nhiên phát sinh trong thời gian ngắn ngủn như vậy!

Bởi vì tình huống của Trần Dũng nguy cấp, vìđể cẩn thận, còn có người báo cảnh sát. Ninh Thanh Thanh liều mạng giải thích đây chỉ là hiểu lầm, bà ta chỉ vào phòng bệnh nói chuyện vói Trần Dũng, tuyệt không có tiếp xúc với Trần Dũng. Bà ta bị oan!

“Mẹ không có làm thương tổn lão gia, mẹ tin tưởng cảnh sát sẽ cho mẹ một công đạo. Các con nhất định phải tin mẹ!” Ninh Thanh Thanh nhu nhược nói với Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.

Nhưng Ninh Thanh Thanh là một nữ nhân tham tiền. Sau khi Trần Dũng nằm viện, bà ta trừ bỏ nhớ thương tiền của ông ra, còn lại căn bản là thờơ. Bà ta như thế nào lại đột nhiên đến tìm Trần Dũng nói chuyện? Còn chỉ có mỗi mình bà ta ở trong phòng bệnh với Trần Dũng, bà ta không có chuyện gì, Trần Dũng lại nguy hiểm đến tính mạng?

Nên nói là bà ta rất ngu xuẩn mà, hay là nói bà ta thật sự có gan quá lớn? Chẳng lẽ bà ta thật sự nghĩ hai lần tổn thương Lương Lung có thể toàn thân trở ra thật là bởi vì sự tình bà ta làm được thiên y vô phùng sao? (không hề sai sót)

Trần Phách Nhiên vẻ mặt đỡđẫn. Trần Cảnh Nhiên nhắm chặt mắt che dấu thất vọng vô lực trong mắt: “…… Mẹà, trong phòng bệnh có lắp máy quay theo dõi…… Nói cho con biết, mẹ thật sự vô tội sao?”

Thanh âm của Ninh Thanh Thanh giống như trong nháy mắt bịđứt đoạn, bà ta trừng lớn hai mắt không dám tin nhìn bọn họ, thất thanh nói: “Như thế nào có khả năng…… Trong phòng bệnh như thế nào có thể có thiết bị theo dõi? Trong những phòng khác đều không có……” Bà ta lập tức im miệng!

Trần Phách Nhiên đấm một quyền lên tường, nhát mắt đánh ra một vết máu!

“Máy quay là ông nội yêu cầu lắp…… Quay lại toàn bộ quá trình chúng con ký văn kiện trả lại cổ phần cho ông nội……” Trần Cảnh Nhiên mặt không chút thay đổi nói.

Ninh Thanh Thanh thét chói tai: “Hai đứa đã trả lại cổ phần cho lão bất tử kia?!”

Chuyện tới nước này rồi, còn cổ phần công ty! Cổ phần công ty!

Trần Phách Nhiên không thể nhịn được quát: “Bà cho làông nội ngu xuẩn như vậy sao? Ông ấy là Trần Dũng! Ông ấy sao có thể cho phép người ngoài như chúng tôi nắm giữ cổ phần của Phong Diệp? Buổi tối ngay hôm ông ấy tỉnh lại đã gọi luật sư tới thu lại tất cả rồi! Bà tỉnh lại đi cóđược không!”

Thật sự nghĩ Trần Dũng là người ngu, bọn họ làđồ ngốc sao?

Ninh Thanh Thanh có chủý gì, bọn họ liếc mắt một cái là nhìn ra ngay!

Trước đó còn không thể chấp nhận mẹđẻ của mình là một nữ nhân độc ác ích kỷ, hiện tại hết thảy sự thật đã xảy ra trước mắt! Đầu tiên là cha đẻ, sau đó làông nội tuy rằng rắp tâm bất lương nhưng thực sựđã dụng tâm dạy dỗ bọn họ nhiều năm. Bà ta là một người mẹ, không thể bận tâm đến cảm nhận của bọn họ chút sao? Hay là bà ta nghĩđến dựa vào quan hệ mẫu tử mỏng manh nhiều năm như vậy, bà ta có thểđối với bọn họ ta cần ta cứ lấy sao?

“Hai đứa như thế nào lại trả lại cho ông ấy? Hai đứa nghĩ ta là vì cái gì? Ta như thế nào lại sinh ra hai con quỷđòi nợ như hai đứa chứ!” Nghe được hết thảy đều không còn nữa, bà ta sẽ rơi vào cuộc sống khó khăn, Ninh Thanh Thanh chịu đả kích lớn, một chút cũng không đểýđến sắc mặt khác thường của Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên, như sắp hỏng mất kêu lớn!

“Đồng dạng nói, tôi còn cho bà!” Trần Phách Nhiên lạnh lùng nói, trực tiếp xoay người rời khỏi.

Ninh Thanh Thanh chán nản: “Nghiệp chướng! Nghiệp chướng! Hai đứa có từng nghĩ ta là mẹ của hai đứa không?” Bà ta phẫn hận không ngớt.

Vậy bà, chẳng lẽ bà không có coi chúng tôi là công cụ thu lợi chứ không phải con của bà?

Trần Cảnh Nhiên nhìn cảnh sát xuất hiện phía sau Ninh Thanh Thanh, yên lặng hạ mắt.

“Trần phu nhân, chúng tôi là cảnh sát của cục cảnh sát Thiên Khê, xin hay theo chúng tôi trở về hỗ trợđiều tra.” Hai cảnh sát mặc cảnh phục kỳ thật đãđứng ở một bên nghe hồi lầu rồi, trong lòng cơ bản đã cóđịnh luận. Bọn họ liếc nhau, trực tiếp đi về phía Ninh Thanh Thanh, nói với bà ta.

Ninh Thanh Thanh hoắc mắt quay người lại, nhìn thấy là cảnh sát, trên mặt bà ta hiện lên thần sắc nhu nhược sợ hãi: “Tôi, tôi bị oan……” Lúc này bà ta mới thanh tỉnh lại, cầu cứu nhìn Trần Cảnh Nhiên.

Trần Cảnh Nhiên trầm mặc.

“Trần phu nhân, chứng cớ sẽ nói rõ hết thảy, xin hãy đi theo chúng tôi.” Cảnh sát đã chuẩn bị tâm lý, tự nhiên sẽ không tin bà ta giả bộ, giải quyết việc chung nói.

“Cảnh Nhiên, Cảnh Nhiên, cứu mẹ, cứu mẹ, mẹ là mẹ của con mà! Mẹ là mẹ của con mà!” Ninh Thanh Thanh vươn tay muốn giữ chặt ống tay áo Trần Cảnh Nhiên.

Trần Cảnh Nhiên lui về phía sau từng bươc, tránh khỏi tay của bà ta.

“Tôi tình nguyện bà không phải.” Trần Cảnh Nhiên nói nhỏ, sau đó xoay người đuổi kịp bước chân của Trần Phách Nhiên, hoàn toàn làm như không nghe thấy tiếng mắng chửi ở phía sau……

****************************************

Ninh Thanh Thanh bị kiện là cóýđịnh mưu sát!

Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên cũng không có lừa Ninh Thanh Thanh. Vìđể cam đoan cũng như cóđủ căn cứđể chứng minh Trần Dũng làở trạng thái hoàn toàn thanh tỉnh mà thu lại cổ phần của Phong Diệp ở trong tay bọn họ, Trần Dũng đã yêu cầu lắp đặt camera. Bộ thiết bị này cũng đã giúp ông bắt được Ninh Thanh Thanh muốn giết mình.

Cảnh sát quả nhiên ở trong thư phòng nhà Trần Dũng lấy được đoạn video quay lại chuyện ngày đó. Hóa ra là camera trong phòng bệnh đãđược thiết lập tựđộng lưu trữ lại trong máy tính ở thư phòng Trần Dũng.

Ở trong đoạn video, đầu tiên là Ninh Thanh Thanh cười đắc ý không ngừng nhạo báng Trần Dũng đang bị têl iệt, làm cho Trần Dũng phẫn nộ cực độ, che ngực khố thở. Sau đó Ninh Thanh Thanh dùng khăn tay ấn rơi chốt mở dưỡng khí, làm cho Trần Dũng hít thở không thông. Trần Dũng cực độ oán hận mà nhìn chằm chằm Ninh Thanh Thanh, ông dùng một phần lực cuối cùng mà ngã trước mặt Ninh Thanh Thanh. Ninh Thanh Thanh chưa từng từ trên cao nhìn xuống Trần Dũng như vậy, trong nháy mắt thất thần, sau đó bà ta nghe được tiếng chuông mãnh liệt kêu! Ninh Thanh Thanh tức giận đến mặt đều vặn vẹo! Bà ta nhanh chóng một lần nữa mở chốt dưỡng khí, làm một bộ yếu đuối nước mắt nước mũi đầy mặt đi gọi bác sĩ, vừa đúng lúc gặp phải y tá chạy tới……

Chỉ cần đoạn video này cũng đủđểđịnh tội Ninh Thanh Thanh. Sau khi Trần Huy biết chuyện này, không chút do dự kiện lên tòa án, tố cáo Ninh Thanh Thanh cóýđịnh mưu sát, cũng ở trước mặt truyền thông vẻ mặt vô cùng đau đớn chỉ trích đủ loại hành vi phạm tội của Ninh Thanh Thanh!

Sau khi chuyện tình hai anh em sinh đôi không phải huyết mạch của Trần gia sáng tỏ, Trần Huy vì chuyện vợ ngoại tình bên ngoài mà trở thành trò cười. Lần này gã rốt cục hung hăng thở ra một hơi, thuận tiện đem bát nước bẩn hắt lên người Ninh Thanh Thanh, tẩy trắng hình tượng của mình!

Tuy rằng Trần Dũng cuối cùng giữ lại được một mạng, nhưng bởi vì thiếu dưỡng khí cùng với trúng gió mà toàn thân tê liệt, trừ bỏ một đôi mắt còn có thểđộng ra, ông cơ bản đã thành một phế nhân, chỉ sợ thời gian không còn nhiều lắm. Ông vừa chết, dưới tình huống không thể lập di chúc cho người thừa kế, Trần Huy chính là người thừa kế duy nhất của Trần gia.

Thật sự là làm cho người ta không thể tưởng được!

Hiện tại Trần Huy ngay cả trong mộng cũng cười ra tiếng.

*******************************************

Trần gia biến thành năm bè bảy mảng.

Trần Dục Nhiên cùng với Hoắc Hành Nhiễm đến bệnh viện gặp mặt Trần Dũng lần cuối. Làm Đại thiếu gia của Trần gia, vốn là sẽ không thiếu tin đồn dính đến cậu, nhưng ở dưới sự bảo vệ của Hoắc Hành Nhiễm, Trần Dục Nhiên quả thật là rất bình tĩnh.

Nhìn lão nhân trước kia cao cao tại thượng, luôn luôn khinh thường cậu bây giờ nằm trên giường bệnh hấp hối, hai mắt dại ra vô thần, trong lòng Trần Dục Nhiên không có một tia khoái cảm trả thù.

Hiện tại Trần Dũng có thể nói là bị chúng bạn xa lánh. Trần Thụở sau lưng vô hình cho ông một đao, áp lực oán giận nhiều năm rốt cục cũng tiêu tán, hoàn toàn không cóý muốn gặp lại Trần Dũng. Trần Huy hận ông không thể chết sớm một chút để gã tiếp nhận tập đoàn Phong Diệp. Ninh Thanh Thanh đã hại ông chết hơn phân nửa. tnd bị Trương gia ghét bỏ, nếu không phải đột nhiên tuôn ra tin mang thai, chỉ sợđã nhận được đơn ly hôn của Trương Quân Dật. Bất quá Trương gia cũng tuyên bố sau khi đứa bé sinh ra phải bị Trương gia tự mình xét nghiệm ADN, sợ xuất hiện một Ninh Thanh Thanh thứ hai. tnd xem như còn không lo nổi mình, càng không có thời gian bận tâm Trần Dũng. Hai anh em sinh đôi chỉ biết canh giữở bệnh viện, không dám vào phòng bệnh của Trần Dũng, một nửa là vìáy náy một nửa là bị thái độ của Trần Dũng tổn thương……

Trần Dục Nhiên cảm giác cóđiểm phức tạp, giống như có một cái gìđóđột nhiên tiêu tán, làm lòng cậu có chút không yên.

“…… Ngài bảo trọng.”Đến cuối cùng, Trần Dục Nhiên cũng không biết nói với Trần Dũng cái gì, chỉ có thể ngốc ngốc nói một câu chả có týý nghĩa gì cả, sau đó lôi kéo Hoắc Hành Nhiễm rời đi.

Trần Dục Nhiên đi rồi, hai mắt dại ra vô thần của Trần Dũng chậm rãi khép lại……

Ngày thứ ba sau khi Trần Dục Nhiên đến thăm, Trần Dũng lặng yên không một tiếng động qua đời.

Tang lễ còn chưa có cử hành, Trần Huy đã muốn vô cùng chờđợi luật sư lên tiếng tuyên bố gã kế thừa hết thảy của Trần Dũng. Nhưng luật sự lại hắt cho gã một bát nước lạnh.

Trần Dũng là một người đa mưu túc trí, trước khi ông bị liệt toàn thân đã lập di chúc, chính là mới lập được một nửa đã bị Ninh Thanh Thanh não tàn có hành vi mưu sát ngoài ý muốn đánh gãy, cuối cùng buồn bực mà chết đi. Nhưng di chúc của ông vẫn có hiệu lực như cũ. Trong di chúc có ba nội dung: Thứ nhất, hủy bỏ tư cách kế thừa tập đoàn Phong Diệp của Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên, lý do là hai người không phải huyết mạch của Trần gia; Thứ hai, hủy bỏ quyền kế thừa Phong Diệp của Trần Huy, lý do là Trần Huy sai nhân viên tài vụ lấy đi một phần lớn tài chính của tập đoàn, nhân chứng vật chứng đầy đủ, nếu Trần Huy hơi có hành động, lập tức kiện gã ra tòa; Thứ ba, giấy chứng minh từ bỏ quyền kế thừa tập đoàn Phong Diệp mà Trần Dục Nhiên từng ký trở thành phế thải.

Có những điều này, Trần Dục Nhiên đột nhiên biến thành người thừa kế duy nhất của Trần gia!

“Không có khả năng! Vớ bẩn! Nhất định là nóđộng tay động chân!” Trần Huy tức giận quét tất cả trên bàn rơi xuống đất! Gã phẫn nộ trừng mắt nhìn Trần Dục Nhiên.

“Trên di chúc có chữ ký của Trần lão tiên sinh. Toàn bộ quá trình lập di chúc đều có camera quay lại. Tôi không ngại Trần Huy tiên sinh đưa chuyện này ra tòa đâu.” Luật sư lạnh lùng đẩy kính mắt trên mũi, nghiêm trang nói.

Trần Dục Nhiên nhíu mày, khóe mắt cũng không thèm liếc Trần Huy lấy một cái, chỉ giống như cóý hỏi nhìn Hoắc Hành Nhiễm.

Hoắc Hành Nhiễm vỗ vỗ tay cậu, mỉm cười: “Xem ra là nếu đã là của em thì thủy chung vẫn là của em.” Không phải của ngươi thì cũng không đến lượt ngươi.

Tuy rằng sau câu đó hắn không nói gì nữa, nhưng ai cũng đều ngầm hiểu ý của hắn.

Trần Huy tính toán kỹ càng, nhiều lần khúc chiết, cuối cùng vẫn là một phân cũng không có.

Sắc mặt gã chợt trắng chợt xanh, hai tay đập lên bàn thật mạnh: “Lão bất tử kia!”

“Nếu không có vấn đề gì khác thì mởi Trần Dục Nhiên tiên sinh ký tên. Di chúc sẽ có hiệu lực ngay lập tức sau khi ngài ký tên.” Luật sư nhìn tư thế thân mật của Hoắc Hành Nhiễm và Trần Dục Nhiên, ngữ khí trở nên ôn hòa hơn một chút.

Trần Dục Nhiên cũng rất chần chờ. Cậu chưa từng nghĩđến chuyện phải tiếp nhận tập đoàn Phong Diệp, cậu cũng không muốn phải tiếp nhận nó. Thực là phiền toái mà!

“…… Có thể không ký không?” Trần Dục Nhiên hỏi nho nhỏ.

Hai mắt luật trừng lớn. Cũng không phải là mỗi người đối mặt với di sản hơn một trăm triệu đều có thể nói ra những lời này!

Nhưng thật ra Hoắc Hành Nhiễm lại biết rõ tính cách của Trần Dục Nhiên, hắn trầm thấp cười ra tiếng, sờ sờđầu Trần Dục Nhiên: “Em có thể ký, sau đó bán Phong Diệp đi. Em sẽ không phải vì nó mà phiền não nữa.”

Này thật đúng là một cái chủý tao(?)!

Trần Huy trong lúc vôý nghe được, trừng mắt nhìn bọn họ rúc vào với nhau, hai mắt cơ hồ là trừng ra lửa!

“Các người quả thực làđiên rồi!” Tập đoàn Phong Diệp là một tập đoàn lớn đãđưa vào hoạt động tốt, giá trị tiềm lực rất lớn! Bán đi cùng với mổ gà lấy trứng có cái gì khác nhau?

Kỳ thật Trần Dục Nhiên phi thường tâm động. Bất quá so sánh với thương nhân tâm can đen sì, cậu vẫn là một nhân viên kỹ thuật lười biếng thực ngốc thực ngây thơ, không có tâm ngoan đến nỗi có thể một tay hủy diệt tập đoàn Phong Diệp từng tập hợp tâm huyết của ba thế hệ. Cậu cảm thấy lấy chấp niệm của Trần Dũng, hẳn là có thể nhảy từ trong quan tài ra bóp chết cậu.

“Em còn muốn……” Trần Dục Nhiên không muốn ký.

“Nếu mày không cần thì có thểđưa cho tao!” Trần Huy thấy mình cầu mà không được thế nhưng lại bị Trần Dục Nhiên ghét bỏ, tức giận đến nỗi nổ hết cả tim phổi!

“Ông có nhiều tiền để mua lại cổ phần như vậy sao?” Trần Dục Nhiên hỏi. Đưa cho Trần Huy cũng được, chỉ cần gã có đủ tiền, dù sao gã vẫn là người Trần gia.

Không đợi Trần Huy trả lời, luật sư bình tĩnh nhìn di chúc trên tay, ngẩng đầu nói: “Không thể. Trần lão tiên sinh đã quy định trong di chúc, Trần Huy tiên sinh không thể liên quan đến bất kỳ chuyện gì của Phong Diệp.”

“#$%&*……” Trần Huy rốt cục nhịn không được nửa, nổi giận đùng đùng chửi rủa đứng dậy đi ra ngoài, không nghĩ tiếp tục ở trong này chịu sự khinh bỉ.

“Hành Nhiễm, ra chủý gìđi.” Trần Dục Nhiên cóđiểm vô kế khả thi. Cậu thật sự không am hiểu mấy chuyện liên quan đến làm ăn này.

“Không bằng giao Phong Diệp cho anh quản lýđi?” Hoắc Hành Nhiễm giống nhưđang giỡn nói.

“Thật sao? Anh nguyện ý quản lý?” Trần Dục Nhiên trước mắt sáng ngời, một bộ chờ mong ném củ khoai nóng phỏng tay này đi.

“Dục Nhiên, đây là một trăm triệu, không phải một trăm đồng.” Hoắc Hành Nhiễm thật sự là không còn gìđể nói nữa.

“Nga.” Trần Dục Nhiên không đểý lắm gật đầu, “Không phải anh nguyện ý quản lý sao?” Cậu thực quang côn(?), dù sao Hoắc Hành Nhiễm tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu.

Có phải hắn đem người sủng đến quá mức rồi không? Hoắc Hành Nhiễm tỉnh lại.

Bất quá Trần Dục Nhiên tỏ thái độ hoàn toàn tín nhiệm hắn, vẫn là làm hắn gợi lên nụ cười ôn nhu.

“Không bằng như vậy……” Hoắc Hành Nhiễm cúi người nhẹ nhàng nói bên tai Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên nghe được liền liên tục gật đầu, nét mặt biểu lộ nụ cười giải hoạt thần bí.

==================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần gia, tính ngược xong rồi đi? =.=

Xì poi chương sau:

“Trần thiếu gia, thiếu gia đã chia tay với ngài, xin ngài về sau không cần lại quấn quít lấy cậu ấy nữa.” Charles ởđầu bên kia điện thoại nói, thanh âm còn thật sự nghiêm túc, không có một tia nói giỡn.

PS: oimeoi. trái tim tuôi tan vỡ:((
Bình Luận (0)
Comment