Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 18

Mặc Sở Minh và Mục Hoằng thấy Cố Diệp Ninh đã đứng dậy đang đi gần về phía bên này thì hai người đều tinh ý nhận ra được cô là muốn chủ động tự mình giải quyết với Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam, vì vậy cho nên liền nhanh chóng tách ra hai bên nhường đường. Dù sao cũng đã nhận định trở thành động đội của nhau, hơn nữa hai người đều rất có cảm tình với cô cho nên đương nhiên sẽ thiên vị Cố Diệp Ninh. Lúc cô đi lướt qua, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng đối với cô khẽ gật đầu ra hiệu rằng hai người họ sẽ ở sau để ý bảo vệ không cho đám người Khúc Miêu Miêu kia lén lút dở trò quỷ gì.

Kỳ thực ra hai người kia cũng là lo lắng quá. Người như Khúc Miêu Miêu cho dù cô không dùng dị năng cũng có thể dễ dàng đối phó được. Đừng nói là muốn gây thương tổn gì cho cô, chỉ sợ còn chẳng đụng được vào người cô ấy chứ. Thế nhưng xuất phát từ lòng biết ơn vì sự quan tâm của Mặc Sở Minh và Mục Hoằng dành cho mình, cô vẫn rất lịch sự nói một tiếng cảm ơn. Thấy Cố Diệp Ninh lễ độ lại hiểu chuyện như vậy, hảo cảm của Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng dành cho cô càng tăng lên vùn vụt.

“Cuối cùng cậu cũng chịu trực tiếp ra mặt. Không trốn sau lưng mấy người kia nữa sao?” Khúc Miêu Miêu thấy cô đi tới trước mặt mình liền vặn vẹo khó chịu mở miệng hỏi. Trong giọng nói đầy châm chọc nhưng cũng chẳng che giấu được sự ghen tị.

“Trốn?” Cố Diệp Ninh cười nhạt một tiếng, ánh mắt nhìn đối phương càng thêm vài phần mỉa mai. Khúc Miêu Miêu đúng là đầu óc càng lúc càng có vấn đề. Rốt cuộc cô ta nghĩ cô là người như thế nào vậy? Chẳng lẽ tưởng cô sợ cô ta?!

Một kẻ luôn cho rằng mình là trung tâm không có nghĩa sự thực xung quanh là như thế. Ít nhất, đối với cô ở hiện tại Khúc Miêu Miêu chẳng có một chút giá trị nào đáng để vào mắt. Dù là về tinh thần, thể chất hay là lý trí thì Khúc Miêu Miêu cũng thuộc vào dạng tư chất tầm thường nhất. Một kẻ vốn đã không có năng lực rồi nhưng lại không chịu cố gắng, chỉ biết làm ký sinh trùng sống dựa vào người khác thì có tư cách gì để so sánh với cô

“Tôi không phải là cô, Khúc Miêu Miêu. Tôi không bao giờ thích trốn sau lưng người khác làm kẻ ăn bám rồi không có thực lực nhưng vẫn thích diễu võ giương oai. Nãy giờ chưa làm gì cô chẳng qua là lười không muốn để tâm. Nhưng cô đã năm lần bảy lượt khiêu khích như vậy, nếu tôi không phụng bồi thì không phải là quá thất lễ rồi sao?!”

“Cậu…” Mặc dù Cố Diệp Ninh nói rất nhẹ nhàng, giọng điệu cũng đầy hờ hững nhưng câu nào cũng như lưỡi dao đâm vào trong lòng Khúc Miêu Miêu. Tuy có chút khó chịu nhưng nhất thời cô ta không tìm ra được lời nào để phản bác lại.

Lúc này đây, Khúc Miêu Miêu trong lòng sinh ra cảm giác rất kì lạ. Cố Diệp Ninh hình như đã thay đổi rồi! Đúng thế, cô ta nhận ra được cô thực sự đã thay đổi! Không thể nào nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì cũng không cách nào phán đoán được cô định làm gì. Cho dù thế nào đi chăng nữa thì Cố Diệp Ninh vẫn giữ thái độ bình tĩnh và lý trí tới đáng sợ.

Trực giác của Khúc Miêu Miêu không ngừng vang lên, Cố Diệp Ninh của hiện tại… không thể chọc vào… Thế nhưng mà cô ta không cam tâm, không muốn thua bởi Cố Diệp Ninh!!!

Sâu trong đôi mắt bạc xinh đẹp kia của Cố Diệp Ninh, mặc kệ Khúc Miêu Miêu và những khác làm gì thì vẫn luôn một mảnh trầm lặng không gợn sóng. Tràn ngập bí ẩn và nguy hiểm, cô giống như có thể hoàn toàn nhìn thấu được tất cả mọi thứ khiến cho cô ta ở trước mặt cô chẳng khác nào một con hề ngu ngốc. Cảm giác này không ngừng làm cho Khúc Miêu Miêu cực kỳ khó chịu, cực kỳ cảm thấy bị chà đạp lòng tự trọng.

“Được rồi, chúng ta giải quyết dứt điểm một chút đi. Tránh rắc rối và phiền phức về sau này.” Cũng chẳng thèm để ý sắc mặt không ngừng biến đổi của Khúc Miêu Miêu, Cố Diệp Ninh nghiêng đầu khinh đạm mở miệng.

“Cậu… cậu muốn làm gì?” Theo bản năng, cô ta lùi về sau một bước, cực kỳ cảnh giác.

“Việc thứ nhất tôi muốn nói cho cô… à không, cho tất cả mấy người… Tôi với bọn họ có quen biết nhưng mà đống đồ ăn kia không thuộc quyền sở hữu của tôi mà thuộc về họ. Vì thế tôi không có quyền quyết định cho hay không cho.”

Không để tâm tới Khúc Miêu Miêu cảnh giác mình, cô chuyển tầm mắt về hướng những sinh viên đang đứng sau Khúc Miêu Miêu. Vươn ngón tay chỉ về phía đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ, Cố Diệp Ninh không hề e ngại cũng không quan tâm suy nghĩ của bất kì ai, rất rõ ràng cùng trực tiếp từng câu từng chữ nói ra. Giọng nói của cô không lớn nhưng trong trẻo thu hút, đủ để tất cả những người đang có mặt trong nhà xưởng này đều có thể nghe thấy được.

“Các người có bản lĩnh cướp được thì cứ thoải mái mà lấy đi. Nhưng nếu đã không có bản lĩnh vậy thì tốt nhất nên câm mồm vào và ngồi im đi. Đừng có mở miệng ra giảng đạo đức này nọ rỗng tuếch kia nữa. Không làm nhưng lại muốn hưởng sao? Các người tưởng rằng lòng tốt thừa thãi thế à? Thế giới này không có chuyện tốt như vậy đâu!”

Mạt thế là một cuộc đào thải cỡ lớn mà kết quả thì chỉ có một. Đó là mạnh thì tồn tại mà yếu thì chết. Mà cũng đừng nói là trong thời kỳ mạt thế. Kể cả là ở trong thời kỳ bình an cũng chẳng có người nào vì kẻ khác mà làm tổn hại tới quyền lợi và lợi ích bản thân mình hết. Đám người quả thực là Khúc Miêu Miêu đã quá ngây thơ rồi! Bọn họ thực sự nghĩ sẽ có người vì những người xa lạ chẳng quen chẳng biết mà buông tha cho sự sống của mình sao?!

Toàn bộ đám người Khúc Miêu Miêu bị lời nói của cô làm cho biến sắc, xấu hổ không chịu được mà cúi gằm cả mặt xuống. Không ai có thể ngờ được rằng Cố Diệp Ninh lại thẳng thừng trước mặt bọn họ như vậy tạt cả gáo nước lạnh như vậy.

Kỳ thực tất cả đều đã là sinh viên, sống cũng đã 20 năm vì vậy dù ít dù nhiều đương nhiên cũng hiểu được đôi chút sự tàn khốc trong xã hội thực tế. Họ hiểu rằng những thứ đạo đức triết lý gì đó kia đúng như Cố Diệp Ninh nói… chỉ là những lời sáo rỗng. Thế nhưng bây giờ bọn họ đều cố tình lơ đi, cố gắng tỏ ra rằng mình không hiểu. Bởi vì lúc này đây họ cần thức ăn, họ cần phải tìm cách để những người bên đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ phải chia sẻ cho họ.

Vì vậy mới nói con người là loài ích kỷ nhất. Mở miệng dạy đời nhưng thật ra cũng hoàn toàn chỉ là vì lợi ích bản thân mà thôi!

“Nói rất đúng!” Mặc Sở Minh gật đầu đồng ý quan điểm.

“Sizzz…” Mục Hoằng không khỏi xuýt xoa. Cô nàng họ Cố kia so với Mặc Sở Minh còn độc mồm độc miệng hơn không ít, thẳng thắn tới tổn thương trái tim người khác nha ~

“Điều thứ hai, đừng có đem cái danh nghĩa bạn cùng trường hay đàn anh đàn chị cùng trường ra đây để trách móc rằng tôi không giúp đỡ các người. Cuộc sống của các người thì các người phải tự phụ trách lấy. Tôi không phải bố mẹ hay người thân của các người, không có trách nhiệm phải đi gánh thay!” Vươn ngón tay thứ hai lên, cô tiếp tục nói.

“Cố Diệp Ninh, sao cậu có thể lạnh lùng lãnh huyết tới như vậy? Sao lại nói những lời như thế? Bạn bè chính là phải giúp đỡ nhau không phải sao?”

Nghe cô nói xong một cái, Khúc Miêu Miêu nhịn không được lại mở miệng moi móc. Người bên đội ngũ kia không ai là dễ tiếp cận, nếu Cố Diệp Ninh không chịu giúp thì tối nay mấy người sinh viên bọn họ phải làm sao?! Không lẽ nhịn đói?! Chỉ cần nghĩ tới bụng mình đói meo, toàn thân bết bát bẩn thỉu thôi thì cô ta đã chịu không được. Mặc kệ! Bất chấp tất cả dù thế nào cũng tuyệt đối phải bắt Cố Diệp Ninh ra mặt lôi kéo nói đỡ vài câu với Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh và Mục Hoằng! Cô không giúp, cô ta sẽ kéo cô xuống vũng bùn chứ quyết không để yên!

Thấy Khúc Miêu Miêu vẫn ngang tới cùng muốn đối chọi với mình, đôi môi khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh, ánh mắt của cô dần dần chuyển biến trở nên sắc bén mang theo luồng sát khí ẩn ẩn. Lần nữa quay trở về trên người của ‘cựu bạn thân’ Khúc Miêu Miêu. Ngày hôm nay cô chính là muốn cắt sạch hoàn toàn quan hệ với đám người Khúc Miêu Miêu và Triện Thiên Nam kia. Lời lẽ có bao nhiêu chói tai và khó chịu thì cô cũng phải nói cho bằng sạch.

“Khúc Miêu Miêu! Đủ rồi!”

Triệu Thiên Nam cũng nhận ra được lãnh khí từ Cố Diệp Ninh, vội vàng hoảng hốt túm tay Khúc Miêu Miêu thấp giọng mắng. Dù chán ghét cô ta nhưng rốt cuộc thì hai người vẫn là chung một phe. Tuy rằng hắn ta thích Cố Diệp Ninh thật nhưng mà những lời nói của cô khiến cho hắn ta lần nữa cảm thấy bị tổn thương lòng tự trọng.

Xét cho cùng thì Triệu Thiên Nam vẫn là quan trọng mặt mũi và giá trị của mình hơn, không buông được lòng tự tôn của cá nhân xuống.

Hơn nữa, cũng coi như là người biết thức thời và tinh ý, Triệu Thiên Nam biết rằng không thể đối đầu với ba người Nam Cung Lãnh Dạ, Mặc Sở Minh cùng Mục Hoằng được. Kẻ mù cũng nhìn ra được ba người kia có ý bao che thiên vị cho Cố Diệp Ninh. Cho nên hắn ta tuyệt đối không muốn vì Khúc Miêu Miêu ngang bướng liên tục soi soi xét xét moi móc cô mà đắc tội với đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ.

“Nam, anh đừng có xen vào!!! Để em và Cố Diệp Ninh nói chuyện riêng với nhau!!!” Khúc Miêu Miêu không biết những lo lắng và tính toán của hắn ta, lúc này trong đầu cô ta chỉ có duy nhất mục đích cá nhân của mình mà thôi. Cô ta hất văng tay của Triệu Thiên Nam ra, ánh mắt chằm chằm không rời khỏi bóng dáng của cô.

“Cô đầu óc làm bằng bã đậu sao? Nãy giờ nghe không hiểu tôi nói gì à?” Cố Diệp Ninh nhìn người trước mắt, không khỏi hoài nghi trí thông minh của cô ta.

“Tớ… nhưng mà chúng ta là bạn bè không phải sao? Bạn bè cùng trường không được vậy tớ lấy tư cách bạn thân của cậu muốn cậu giúp. Thế nào? Cậu cũng định từ chối?” Lại lần nữa bị lời nói của cô đả kích. thế nhưng Khúc Miêu Miêu vẫn kiên cường hít một hơi cố giữ bình tĩnh.

“Đầu óc không chỉ như bã đậu mà da mặt còn đặc biệt dày. Bạn bè sao? Khúc Miêu Miêu, cô là người duy nhất không có tư cách nhắc tới chữ bạn bè với tôi!”

Quả thực là mặt dày, quả thực là trần đời cực phẩm não tàn. Cô thực sự là muốn bật cười thật lớn rồi bái phục Khúc Miêu Miêu luôn. Cô ta trong đầu suy nghĩ logic kiểu gì mà còn dám ở trước mặt Cố Diệp Ninh cô đây lấy tư cách bạn thân ra để yêu cầu hả?! Tự mình phản bội tín nhiệm và lòng tin của cô trước, luôn luôn ở sau lưng cô chờ cô bất cẩn để đâm một dao, thế mà giờ phút này còn có thể hiên ngang nói ra hai chữ bạn bè sao?!

Ngay cả những sinh viên khác biết sự tình giữa ba người cô, Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu cũng bị sự vô sỉ của cô ta làm cho khó xử và ngượng ngùng. Mà Triệu Thiên Nam lúc này khuôn mặt vặn vẹo, phẫn nộ cũng muốn phát điên rồi. Ngu ngốc!!! Quá mức ngu ngốc!!! Khúc Miêu Miêu đúng là ngu ngốc!!! Trong lòng hắn ta không ngừng rít gào bực bội.

“Cố Diệp Ninh tôi đã nói rất rõ ràng từ trước rồi không phải sao?” Lắc nhẹ đầu, thở ra một hơi, cô không còn gì để bình luận nhận xét về Khúc Miêu Miêu nữa rồi “Nếu cô đãng trí không nhớ, hiện tại tôi không ngại nhắc lại một lần nữa. Tôi không có một người bạn tên Khúc Miêu Miêu như cô cho nên cảm phiền cô sau này không cần nhận bừa giùm.”

“Cậu đừng có mà quá đáng!!! Cố Diệp Ninh!!!” Nhớ ra đúng là mình và Cố Diệp Ninh đã cắt đứt quan hệ bạn bè, Khúc Miêu Miêu khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của cô ta nhanh chóng đỏ bừng lên. Thẹn quá hóa giận, cô ta nhịn không được mà lớn tiếng quát.

“Quá đáng sao? Ờ, chắc là vậy đấy.” Nhún nhún vai, cô khoanh hai tay trước ngực, thờ ơ cười nhạt một tiếng. Trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô hoàn toàn không chút biểu hiện cảm thấy mình có lỗi nơi nào.

Phản ứng này làm cho không ít người bên đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ phải bật cười khúc khích. Tiếng cười của những người xung quanh rơi vào tai của Khúc Miêu Miêu càng làm cho cô ta cảm thấy mình đang bị cười nhạo. Bàn tay buông bên người xiết chặt lại tới nổi gân xanh, cả người cô ta run lên vì tức giận, đôi mắt nhìn Cố Diệp Ninh giống như muốn phun lửa. Nếu như ban nãy còn cố gắng để kiềm chế thì hiện tại Khúc Miêu Miêu một chút cũng không thèm quan tâm tới hình tượng dịu dàng nhu thuận mà mình vẫn luôn xây dựng nữa.

Ngày hôm nay, cô ta một lần lại một lần phải chịu những chế nhạo mà trước đây chưa từng chịu qua. Mà nguyên nhân dẫn tới việc những người kia chế nhạo cô ta, khiến cô ta xấu hổ vẫn là vì Cố Diệp Ninh. Phải!!! Tất cả toàn bộ đều là do Cố Diệp Ninh!!! Lại là vì Cố Diệp Ninh!!! Cố Diệp Ninh vĩnh viễn luôn là kẻ chắn đường cản lối đối với Khúc Miêu Miêu, là người mà Khúc Miêu Miêu căm ghét cực độ!!! Đáng ghét!!! Đáng ghét!!! Đáng ghét muốn chết đi được!!!

Thấy vẻ mặt căm phẫn trắng bệch của Khúc Miêu Miêu ở đối diện, lại nhìn thần sắc của Triệu Thiên Nam cũng chẳng khá khẩm được hơn bao nhiêu, không biết vì sao trong lòng của Cố Diệp Ninh lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn tới châm chọc. Chậc… xem ra cô vẫn còn thù dai chuyện bị phản bội ở kiếp trước lắm. Giờ Khúc Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam hai người càng khó sống bao nhiêu vậy thì cô liền sẽ càng vui bấy nhiêu.

“Chậc, học xấu mất rồi…” Cố Diệp Ninh len lén lè lưỡi.

Cô cảm thấy quả nhiên sống vài năm trong thời kỳ tận thế khiến cho tính cách cô cũng cải biến có chút trở nên biến thái vặn vẹo mất rồi. Nhưng cũng chẳng sao, cô không có ý định sửa đổi hay chấn chỉnh gì cả. Cô thích bản thân mình hiện tại hơn. Mặc kệ ra sao, cô cũng không muốn trở lại là một người trong sáng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu nữa.

“CỐ DIỆP NINH!!! ĐỪNG KHINH NGƯỜI QUÁ ĐÁNG!!!”

Ngay lúc này Khúc Miêu Miêu đã không khống chế được lý trí nữa. Phẫn nộ cùng giận dữ chi phối cô ta. Cô ta vung tay lên lao về hướng cô đang đứng. Thế nhưng Cố Diệp Ninh đâu phải là quả hồng dễ bóp mà để yên cho cô ta muốn làm gì thì làm. Phản xạ nhanh như chớp nghiêng người tránh đi cái tát kia. Bàn tay đánh vào không trung khiến cho cơ thể Khúc Miêu Miêu chao đảo không vững. Cô không để cho cô ta có thêm cơ hội nào nữa, một chân làm trụ một chân còn lại ở trong không trung xoay một vòng tuyệt đẹp đạp vào phần bụng của Khúc Miêu Miêu.

HỰ!!!

Tất cả diễn ra quá nhanh khiến cho không ai kịp phản ứng. Vì vậy, không ai đỡ được Khúc Miêu Miêu. Một cước kia Cố Diệp Ninh không dùng hết toàn lực nhưng cũng không hề nương nể. Khúc Miêu Miêu như con rối đứt dây bị đá văng sang một bên rơi mạnh xuống đất. Khi cơ thể cô ta ma sát với mặt đất cứng rắn thậm chí còn nghe được tiếng phịch rất lớn vang lên. Ai cũng theo bản năng hít mạnh vào một hơi, không khỏi thương xót cho thân thể nho nhỏ của Khúc Miêu Miêu… Đau lắm đấy nha, nhìn cũng biết là rất đau!!!

Trong giây lát, toàn bộ mọi người im lặng mang theo hoang mang nhìn về phía bóng dáng Cố Diệp Ninh đang đứng. Sống lưng cô thẳng tắp, khí chất cường ngạnh tỏa ra, đôi mắt bạc lạnh nhạt từ trên cao chiếu xuống phía nơi mà Khúc Miêu Miêu đang đau đớn co quắp nằm trên nền nhà tựa như đang nhìn một sinh vật nhỏ bé yếu ớt tới đáng khinh.

Tất cả vẫn có chút khó tin tưởng… cứ như vậy thẳng tay đánh người sao?!

Người bên đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ đã được chứng kiến năng lực chiến đấu kinh người của cô cho nên còn giữ được bình tĩnh. Thế nhưng những sinh viên khác đi cùng Triệu Thiên Nam và Khúc Miêu Miêu thì không thể bình tĩnh được được nữa. Bọn họ lúc này cũng dùng ánh mắt sợ hãi lùi nhanh về phía sau muốn tránh xa cô.

Cố Diệp Ninh trước mặt họ quá đáng sợ, khác xa với Cố Diệp Ninh tốt bụng vui vẻ mà họ quen thuộc. Thấy Khúc Miêu Miêu vẫn co quắp đau đớn gập người nằm sấp trên đất, tất cả lạnh xương sống. Thân thủ của cô quá nhanh, ra đòn tránh đòn thế nào họ còn nhìn không rõ, rõ ràng là họ không phải đối thủ của cô. Không thể trêu vào, tuyệt đối không thể trêu vào. Không ít người cảm thấy hối hận vì ban nãy huề theo Khúc Miêu Miêu trách móc cô, chỉ sợ bị cô ‘thương nhớ’ mang thù mà thôi.

Ánh mắt người khác cô không quan tâm. Chậm rãi từng bước từng bước đi về nơi Khúc Miêu Miêu đang nằm, tay cô chạm lên chuôi kiếm bên hông mình. Từ từ rút kiếm ra khỏi bao. Lưỡi kiếm trong không trung lóe lên một tia sáng. Bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng xoay kiếm, mũi kiếm lập tức trong chớp mắt đã thấy dừng lại ở ngay sát cổ họng của Khúc Miêu Miêu.

Chỉ là lướt nhẹ qua thôi nhưng đã đủ để làm cho trên làn da của Khúc Miêu Miêu xuất hiện một vết thương kéo dài không quá sâu. Từ vết thương kia trào ra một đường máu đỏ tươi đủ để hiểu được sự sắc bén của thanh kiếm trong tay cô.

“Tiểu Ninh… đừng…” Mọi người đều bị hành động của cô dọa sợ. Triệu Thiên Nam nhìn cảnh tượng trước mắt thì hốt hoảng kêu lên một tiếng. Hắn ta muốn bước lại can ngăn nhưng bị ánh mắt lạnh băng của cô dọa cho sợ hãi, ngay cả nói cũng không dám nói tiếp.

“Cô… cô… muốn giết người…” Một vài sinh viên run rẩy ôm lấy nhau thấp thỏm liếc cô.

“Cố Diệp Ninh, cô… cô không thể… không thể làm bậy… Giết người, nếu cô giết tôi thì đó là tội giết người…” Giọng nói yếu ớt vô lực mang theo kinh hoảng của Khúc Miêu Miêu vang lên.

Khúc Miêu Miêu vốn bị cô đá một cước đau tới muốn hộc cả máu lúc này cũng phải nhịn xuống đau đớn, mồ hôi lạnh không ngừng toát ra. Vết thương ở cổ không nặng thế nhưng lại làm cho cô ta có cảm giác đau tới tận tủy. Lưỡi kiếm lạnh lẽo như băng kề sát ở cổ khiến cho cô ta càng thêm sợ hãi. Chỉ cần động mộ cái thôi, Khúc Miêu Miêu biết là mình sẽ tiêu đời.

Cho dù trước đó cũng đã bị tang thi săn đuổi nhưng cô là được các bạn nam bảo vệ trốn ở sau chứ không tiếp xúc trực tiếp với đám quái vật kia. Vì vậy hiện tại, lần đầu tiên trong đời Khúc Miêu Miêu thực hiểu được được tính mạng bị đe dọa nó kinh khủng thế nào. Cô ta vì sợ hãi mà ăn nói lộn xộn. Cũng không rõ mình là đang đe dọa, uy hiếp hay là nhắc nhở mang theo ý tứ cầu xin Cố Diệp Ninh nữa. Trong thâm tâm, cô ta liên tục cầu khấn Cố Diệp Ninh mau chóng bỏ cái mũi kiếm kia cách xa mình ra.

Đáng tiếc, không như Khúc Miêu Miêu và những người khác suy nghĩ, Cố Diệp Ninh một chút cũng không thu lại kiếm.

“Giết người sao? Đừng làm tôi buồn cười.” Cười nhạo một tiếng, cô nhướng mày nhìn Khúc Miêu Miêu nhếch nhác nằm dưới chân mình “Hiện tại là mạt thế rồi, cô có hiểu ý nghĩa của mạt thế không? Pháp luật không là gì, đạo đức cũng chẳng thể tồn tại. Chết một hay hai người, cũng chẳng ai thèm bận tâm mà đi truy xét đâu.”

Sát khí của cô lúc này đã hoàn toàn bộc lộ cho nên ai cũng có thể nhìn ra được cô không phải đùa cũng không phải dọa. Cổ tay và bàn tay vững vàng cầm kiếm giữ đúng mũi kiếm kế lên động mạch ở cổ Khúc Miêu Miêu. Không một tia run rẩy, không một tia sợ hãi, không một tia lo lắng. Toàn bộ từ đầu tới cuối vẫn vân đạm phong khinh như cũ, thản nhiên tới mức khiến người ta buốt giá cả người. Chỉ cần cô muốn, cô sẽ thực sự giết chết Khúc Miêu Miêu trong chớp mắt.

“Cố… Cố Diệp Ninh… đừng… đừng mà… tha cho tớ…” Sự lãnh khốc của Cố Diệp Ninh, sát khí của Cố Diệp Ninh, người trước mặt hoàn toàn không phải người cô ta có thể chọc vào. Khúc Miêu Miêu hiện giờ đã sâu sắc hiểu được rồi… “Tớ… không muốn… không muốn chết… làm ơn… tha cho tớ…” Lắc mạnh đầu, nước mắt của cô ta lại liên tục lã chã trào ra.

“Khúc Miêu Miêu, nhớ cho kĩ một điều… có những người không thể trêu chọc được vào đâu.” Híp hai mắt lại, Cố Diệp Ninh nở một nụ cười đối với Khúc Miêu Miêu đang khóc tới run lên bần bật. Bỏ xuống vẻ lạnh nhạt, cô mỉm cười rạng rỡ “Tốt hơn hết, cô đừng bao giờ chủ động khiêu khích tôi. Tôi không ngại giúp cô sớm biến mất một chút đâu…”

Những sinh viên cùng trường với cô và cả Khúc Miêu Miêu cùng Triệu Thiên Nam đều thấy nụ cười này không khác biệt mấy so với nụ cười bình thường mà trước đây của cô họ nhìn thấy. Chỉ là không hiểu vì sao, rõ ràng đã thấy Cố Diệp Ninh cười tươi như vậy nhưng thay vì nhẹ nhõm thì bọn họ càng có cảm giác sợ hãi và bị áp lực tới khó thở. Cho tới khi nghe thấy những lời cô nói với Khúc Miêu Miêu thì toàn bộ triệt để đều lạnh tóc gáy.

Tại sao có thể dùng khuôn mặt và nụ cười như thiên thần kia để nói ra những lời còn ác độc hơn cả ác ma như vậy?

“Tôi là người nói được thì sẽ làm được đấy. Hiểu không?” Nghiêng nghiêng đầu, độ cong trên khóe môi càng tăng thêm vài phần, thanh âm nhẹ nhàng nhưng đầy nguy hiểm vang lên.

“Hiểu… hiểu… tớ không dám… tớ tuyệt đối không dám làm phiền cậu…” Cô ta lập tức gật đầu như giã tỏi, một chút cũng không dám chậm trễ. Làm gì còn khí thế lúc trước, hiện tại Khúc Miêu Miêu toàn thân run lên chỉ hận không thể tránh thực xa khỏi tầm mắt của cô mà thôi “Xin lỗi, xin lỗi, tớ sai rồi… sai rồi…”

“Hiểu, thì tốt…”

Thu lại nụ cười, lần nữa vẻ lạnh nhạt lại trở về trên khuôn mặt. Tay nhẹ xoay một cái kiếm liền đã thu về. Ở đầu mũi kiếm dị năng gió lần nữa được tụ hợp lại ở nơi đầu mũi kiếm. Cổ tay cầm kiếm của cô nghiêng về bên hông, tay còn lại đặt lên chuôi ổn định tư thế. Cơ thể cũng hơi khom xuống, chân trái bước lên ghì lực xuống. Những người bên đội ngũ của Nam Cung Lãnh Dạ thấy dị trạng thì biến sắc. Bọn họ không khỏi nhớ lại một màn chiến đấu ban nãy ở siêu thị, cũng hiểu được cô tính làm gì…

“Liệt phong!”

Hai từ nhẹ bẫng, kế tiếp chính là một đường chém ra. Gió từ tám phương bốn hướng quy tụ lại, như cơn lốc thổi mạnh khiến không ít người đứng cũng không vững. Theo đường kiếm vung tạo thành một lưỡi liềm vô hình sắc bén khổng lồ. Cát bụi mù mịt tứ tung bay lên, mặt đất bị chém thành hai mảnh vỡ nát. Lưỡi liềm gió dùng tốc độ như sao xẹt lao đi, mang theo một sức tàn phá không ai có thể ngăn cản được.

Ầm một tiếng, toàn bộ như bị chấn động tới rung lên. Mọi người theo bản năng nhìn về hướng âm thanh phát ra chỉ thấy ở một góc nhà xưởng đặt một container cỡ trung cũ nát bị chém làm đôi đang rầm rầm rơi xuống. Đây chính là kết quả bị lưỡi liềm gió ban nãy chém phải. Không ai không bị dọa tới xanh mặt, cái này… cũng quá dọa người rồi!!!

Thu được toàn bộ phản ứng của mọi người vào trong mắt, ngoại trừ Nam Cung Lãnh Dạ vẫn bình tĩnh trước sau như một ra thì không ai không bị một đòn Liệt phong kia của cô làm cho sợ hãi. Cô khoan thai thu thế tra kiếm vào vỏ. Tiếng kim loại ma sát với nhau khi kiếm tra vào vỏ bao lần nữa kéo tỉnh lại tinh thần của mọi người.

Cố Diệp Ninh cũng có mục đích khác nữa là dùng Khúc Miêu Miêu làm đối tượng để bản thân phát uy uy hiếp những người khác. Mục đích giờ đã đạt được, mọi vấn đề cũng giải quyết xong, cô đương nhiên cũng không dư tinh lực tiếp tục làm màu. Đã có một Khúc Miêu Miêu làm tấm gương lại bồi thêm một chiêu Liệt phong, tin tưởng từ giờ phút này trở không ai dám có bất cứ một ý định nào chọc tới Cố Diệp Ninh nữa.

Cô cũng ngay từ đầu không có ý định giết Khúc Miêu Miêu mà chỉ là muốn cho cô ta một bài học. Giết cô ta, bẩn kiếm cũng là bẩn tay của cô. Hơn nữa nếu giết Khúc Miêu Miêu quá dễ dàng, Cố Diệp Ninh cảm thấy không cảm thấy thú vị chút nào. Cô muốn để cô ta sống, xem xem cô ta có thể giãy giụa được trong mạt thế bao lâu.

Đương nhiên Khúc Miêu Miêu bây giờ tuyệt đối sẽ không dám chọc cô nữa. Còn nếu cô ta vẫn tiếp tục ngu xuẩn muốn đâm đầu liều mạng, như vậy thì… cô cũng đành phải ủy khuất làm bẩn kiếm và tay mình một lần thôi. Trong đôi mắt của Cố Diệp Ninh hiện lên sự tàn nhẫn đầy huyết tinh. Cô cũng không phải dọa Khúc Miêu Miêu, giết người cũng chưa phải cô chưa làm qua. Máu mà tay cô dính, đếm cũng không xuể.

“Không quen không biết, đừng gọi tôi là tiểu Ninh! Cảnh báo cuối cùng dành cho anh đấy! Tôi không thích nhắc lại tới lần thứ ba đâu!”

Khi lướt qua Triệu Thiên Nam vẫn đang bị dọa ngây ngốc đứng như tượng đá, cô nhàn nhạt ném lại một câu, ánh mắt cũng không thèm nhìn hắn ta. Triệu Thiên Nam dùng ánh mắt như nhìn quái vật để nhìn cô. Sợ tới mức chân mềm nhũn ngã phịch xuống nền đất, lắp bắp nửa ngày nói không được nửa chữ. Mà cô cũng không bận tâm tới hắn ta, xoay người một cái, một mạch thẳng bước trở về chỗ Hạ Kỳ Phong, Minh Tu và Nam Cung Lãnh Dạ đang ngồi.

Vừa về tới nơi liền thấy Hạ Kỳ Phong và Minh Tu há hốc nhìn mình một cách sùng bái mãnh liệt, Cố Diệp Phi không khỏi cảm thấy có chút bất lực. Hạ Kỳ Phong thì cũng coi như thôi đi, không ngờ giờ còn thêm cả Minh Tu. Hai đứa nhỏ này… không biết sau này nên dạy dỗ chúng nó kiểu gì đây. Sao lại cứ động một chút là lại giở khuôn mặt như fan cuồng thấy thần tượng thế không biết. Không phải chỉ là sử dụng một chút dị năng thôi sao?!

“Một màn tuyệt vời!” Nam Cung Lãnh Dạ nhìn cô gật gật đầu, đôi mắt café ánh lên tia nhu hòa tán thưởng không che giấu “Bọn họ đều bị cô làm cho sợ hãi tới trắng bệch cả mặt rồi. Mục đích tạo uy thành công tuyệt đối rồi.” Đảo mắt về những người trong đội ngũ mình và cả đám người sinh viên bên kia, anh trần thuật.

“Cũng chỉ là chút kĩ năng nhỏ mà thôi.” Cô nhún nhún vai, cũng không cảm thấy có gì lạ khi anh lại phát hiện ra mục đích tạo uy và uy hiếp những người khác của mình.

“Kĩ năng nhỏ này… chỉ sợ không phải ai cũng có thể làm ra.”

Cũng không đáp lại Nam Cung Lãnh Dạ, cô cười nhàn nhạt ngồi xuống vị trí ban nãy của mình. Đúng như anh nói, một chiêu Liệt phong kia… không phải ai cũng làm được ra. Chỉ là cô cũng không nói dối. Liệt phong đúng là uy lực mạnh lại tiện dùng trong chiến đấu tầm xa và chiến đấu với nhiều địch thủ cùng một lúc. Thế nhưng Liệt phong cũng chỉ là một chiêu đơn giản do cô nghĩ ra suy khi biết cách vận dụng dị năng hệ phong mà thôi. Chiêu thức mạnh hơn nữa… đương nhiên cô cũng không thể dễ dàng tùy tiện sử dụng. Mỗi người phải giữ lại chút tuyệt chiêu bảo toàn khi cần thiết chứ.

Nam Cung Lãnh Dạ âm thầm cẩn thận ngắm gương mặt xinh đẹp nhưng tràn ngập tự tin của Cố Diệp Ninh, ở sâu nơi đáy mắt không ngừng xuất hiện dao động. Năng lực mạnh mẽ, tính cách quyết đoán, kiên cường độc lập, thân thủ cực tốt, đầu óc tinh nhạy, có chủ kiến riêng. Lúc thì thanh cao lạnh nhạt không chút vương bụi trần như mai nở trong tuyết, lúc lại giống như bỉ ngạn đỏ tươi tà mị chí mạng. Như thiên thần lại như ác quỷ.

Cúi cúi đầu che đi biểu cảm, trong mắt Nam Cung Lãnh Dạ xẹt qua một tia ý cười đầy tà ác. Hàn mai cũng tốt, bỉ ngạn cũng tốt, thiên thần cũng tốt, ác ma cũng tốt. Tóm lại, dù thế nào anh cũng không ngại. Hơn nữa trái ngược như vậy, mâu thuẫn như vậy… chính là sự hấp dẫn chí mạng khiến cho cô càng trở nên chói mắt, trở nên đặc biệt, trở nên nổi bật hơn không phải sao? Phải đủ cả hai mặt đối lập như thế mới là Cố Diệp Ninh chân chính nhất.

.

.

.

Hai người Cố Diệp Ninh và Nam Cung Lãnh Dạ bên kia đang ‘giao lưu’ thì bên này Mặc Sở Minh cũng mới tỉnh táo lại sau khi chứng kiến một màn uy hiếp lập uy trắng trợn của cô. Y cũng là người thông minh, từ phản ứng của mọi người cùng bản thân cũng đủ hiểu mục đích của cô là muốn làm gì. Cười cười lắc lắc đem tầm mắt nhìn về container bị chém đứt thành hai mảnh, y không khỏi cảm thán.

“Đủ ngoan! Đủ độc! Đủ mạnh! Cố Diệp Ninh này đúng là kỳ tài rồi…” Trước ở siêu thị đã dùng nhiều năng lượng để chiến đấu như thế rồi vậy mà hiện tại vẫn chém được ra một chiêu chấn động thế kia. Quả nhiên không hổ là cùng đồng bộ tộc phi nhân loại với tên Nam Cung Lãnh Dạ kia, năng lực đủ biến thái.

“Sở Minh, gây động tĩnh lớn thế không sợ tang thi tìm tới sao?”

“An tâm, khu vực quanh đây không có mấy tang thi. Dù có tìm tới thì chúng nó cũng không xông được vào nhà xưởng đâu.” Y bĩu môi giải thích. Cố Diệp Ninh thông minh lại cẩn thận như vậy, chắc chắn cũng đã tính tới hệ số an toàn hết rồi mới sử dụng chiêu Liệt phong kia.

Thở phào một cái, yên tâm gật đầu, hiện tại mà tang thi kéo tới nữa thì cũng chẳng có đủ sức mà chiến đấu. Mục Hoằng lại tiếp tục ngơ ngác nhìn hết phần mặt đất bị phá tung thành từng mảnh rồi lại chằm chằm không rời mắt khỏi container đã bị chém thành hai mảnh kia, hưng phấn dào dạt.

“Sở Minh à, trước tôi còn cứ nghĩ từ ngầu chỉ dành cho phái mạnh chúng ta. Thế nhưng hôm nay phải thu lại suy nghĩ kia rồi. Ai nói Chấn quyền của tôi là đòn có sức phá hoại nhất. Phải là Liệt phong của Cố Diệp Ninh mới đúng. Mẹ kiếp! Cố Diệp Ninh quá ngầu! Ngầu chết đi được!”
Bình Luận (0)
Comment