Trọng Sinh Chi Tồn Tại

Chương 6

Sáng ngày 21 tháng 12, bầu trời sầm sì u tối cuối cùng đã trở lại màu trong xanh như trước, mây đen cùng gió lốc cũng cũng tan đi, mưa nhanh chóng ngừng lại. Trên đường phố vẫn ướt đẫm nước cùng những viên đá đang tan ra, rất nhiều xe ô tô chồng chéo va loạn vào nhau, vài chiếc cây bị thổi bật rễ nằm rạp bên lề. Tất cả là di chứng của một ngày thiên tai ập tới.

Thị trưởng cùng tầng lớp lãnh đạo của thành phố D cũng được coi là người rất có trách nhiệm, vừa xác nhận rằng cơn mưa đá đã qua liền lập tức phái người đi hỗ trợ người dân. Người nào bị thương thì đưa tới bệnh viện để chữa trị, người nào không bị thương thì có thể cùng nhân viên đội ngũ cảnh sát dọn dẹp lại đường phố.

Ngay khi mọi người nhìn thấy những tia nắng bắt đầu ló rạng sau từng đám mây trắng như bông thì ai ai cũng lập tức thả lỏng tâm tình căng như dây đàn của mình. Không có bất kì một ai tò mò xem nguyên do vì sao ngày hôm qua lại xuất hiện hiện tượng thiên tài kì lạ như vậy. Tất cả mọi người hiện tại chỉ mong có thể nhanh chóng khôi phục lại quỹ đạo công việc của bản thân mà thôi.

Không một ai biết rằng, đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi. Ở tại những nơi bọn họ không chú ý, thứ đáng sợ hơn đã bắt đầu sinh sôi nảy nở, mang theo dấu hiệu của sự hủy diệt…

.

.

.

Một vị công chức vì ngày hôm qua tránh mưa cho nên không thể về nhà được. Ngày hôm nay sau khi bão tan một cái liền lập tức nhanh chóng trở về căn nhà yêu thương của mình. Anh ta rất lo lắng cho vợ con của mình. Cả một đêm mình không trở về không biết vợ con mình có ổn hay không. Dù sao cơn bão ngày hôm qua quả thực là khiến người ta sợ hãi vô cùng.

“A, cha đã về rồi. Mẹ ơi, cha về rồi…” Vừa mới đi vào trong ngõ, anh ta đã thấy được đứa con trai sáu tuổi của mình đang đứng ở trước cổng nhà trông ngóng nhìn ra.

“Tiểu Lục, sao lại đứng ngoài này vậy?” Nhìn thấy phản ứng của đứa con như vậy, trong lòng vị công chức dâng lên một sự vui vẻ ấm áp. Đoán được là con ra ngoài chờ mình nhưng anh ta vẫn nhịn không được mở miệng hỏi.

“Vâng. Cha hôm qua không về, mẹ và con rất lo lắng. Sao cha không nghe điện thoại?” Đứa nhỏ thông báo cho mẹ xong liền phi tới bên cạnh cha mình, quấn quýt hỏi.

“Cha là trong lúc tìm chỗ tránh mưa đá bị rơi mất điện thoại.” Anh ta xoa đầu con cười khổ.

“Anh về rồi sao?” Đúng lúc này người vợ cũng chạy từ trong nhà ra. Cô ta còn mặc nguyên bộ đồ ngủ, hốc mắt có chút thâm đen, đoán chừng là tối hôm qua không ngủ ngon “Sao sắc mặt của anh lại kém như vậy?” Nhìn thấy mặt mũi chồng mình trắng bệch, cảm giác như sắp ngất tới nơi, cô ta hoảng hốt.

“Không sao, chỉ là hơi choáng đầu một chút mà thôi. Có lẽ là do hôm qua dính phải nước mưa.” Vị công chức đối với vợ cười cười, an ủi “Để anh đi thay quần áo rồi tắm nước ấm một chút là ổn thôi.”

“Haiz ~ cũng được. Nếu vẫn còn mệt anh nhớ phải nói đấy nhé. May mắn là anh an toàn, làm em lo lắng muốn chết.” Người vợ gật đầu rồi cùng chồng con mình đi vào trong nhà.

Vị công chức tiến vào trong phòng tắm, thay ra quần áo. Đứng dưới làn nước ấm áp không hiểu vì sao càng lúc càng cảm thấy choáng váng. Đầu óc nặng chịch tựa như là đeo đá. Lảo đảo ngã khụy một chân xuống, trước mắt như sầm lại. Điều cuối cùng mà anh ta cảm nhận được trước khi chìm sâu vào trong bóng tối lại đó chính là trên người anh ta dường như tỏa ra một mùi rất kinh khủng. Hôi thối giống như mùi thịt phân hủy vậy...

“Sao cha con lâu vậy không biết?” Người vợ ở phòng bếp đang nấu bữa sáng cho con trai nhịn không được lại quay đầu nhìn đồng hồ. Chồng của cô ta đã ở bên trong phòng tắm cả tiếng đồng hồ rồi còn chưa ra “Tiểu Lục, con ăn đi nhé. Mẹ xem cha thế nào.” Lo lắng chồng sức khỏe đang không tốt nên cô đối với con trai nói.

“Vâng ạ, mẹ cứ đi đi…” Tiểu Lục ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục ăn bánh mì đã được nướng giòn phết mứt dâu trước mặt.

Tới khi tiểu Lục đã ăn xong rồi nhưng cả mẹ và cha của cậu bé đều chưa thấy ra. Cậu bé không khỏi cảm thấy khó hiểu, vì vậy đứng dậy khỏi bàn ăn đi dọc theo hành lang tiến tới gần phòng tắm. Phòng tắm không đóng như cậu bé tưởng, cậu bé vui vẻ gọi hai tiếng.

“Cha ơi, mẹ ơi ~” Không thấy ai đáp tiếng, cậu bé không khỏi nghi hoặc nhíu mày càng thêm chặt hơn “Cha ơi, mẹ ơi ~” Gọi thêm một tiếng nữa, lúc này chính bản thân cậu bé cũng cảm giác được điều gì đó rất quỷ dị, bước chân không khỏi khựng lại.

“…”

Từ trong phòng tắm, một cái bóng cao lớn lảo đảo xuất hiện trong tầm mắt cậu bé. Có lẽ là vừa từ trong phòng tắm ra cho nên trên người chỉ có duy nhất một chiếc quần đùi màu trắng. Người kia hơi rũ đầu, tóc mái che đi nửa khuôn mặt, lại cộng thêm ánh đèn lập lóe khiến cho không ai nhìn rõ được mặt của anh ta. Tuy nhiên, tiểu Lục rất nhanh nhạy nhìn một cái liền phát hiện đó chính là cha của mình.

“Cha ơi…” Tiểu Lục nhìn thấy cha cao hứng gọi chạy tới gần.

Chính là cậu vừa mới chạy tới gần liền ngửi được một mùi tanh tưởi, hôi thối cực độ. Ánh mắt không tự giác liếc vào trong phòng tắm một cái, tiểu Lục nhìn thấy mẹ mình mới ban nãy còn khỏe mạnh giờ đang nằm gục trên sàn nhà lạnh băng. Mái tóc dài xõa tung khiến cho cậu bé nhìn không rõ sắc mặt của mẹ mình thế nhưng nhìn máu chảy ra xung quanh cô ta, nhìn cánh tay trơ trọi chỉ còn lại xương trắng, bên cạnh còn không ít mảnh thịt đỏ tươi, tiểu Lục sợ hãi tới hét toáng cả lên.

“Cha ơi, chuyện này… chuyện này… mẹ…” Một cậu bé sáu tuổi vẫn luôn sống trong gia đình hạnh phúc bình an đột nhiên gặp phải cảnh này quả thực là không chịu nổi mà bị sốc tinh thần.

Cậu bé hướng cha mình gào khóc như cố nắm lấy cọng rơm cứu mạng. Nhưng cho tới khi cha cậu bé ngẩng đầu lên thì mới thấy rõ anh tai hai mắt trắng trợn không còn lòng đen, da khô ráp như sáp, miệng kéo ra một độ lớn mà người thường không thể làm nổi lộ ra hàm răng sắc bén. Quanh miệng toàn máu là máu, trong miệng thậm chí còn thấy được vài mảnh thịt vụn đỏ tươi. Nước dãi màu vàng nhạt theo khóe môi tràn ra, trông cực kì kinh khủng.

“Cha… cha… a a a a…” Tiểu Lục lúc này nhìn cha mình như nhìn một quái vật. Cậu bé chỉ mới sáu tuổi nhưng vẫn biết được lúc này cha mình rất không bình thường. Liên tục lùi về sau, cậu bé hiện giờ chỉ muốn cách cha càng xa càng tốt mà thôi.

“Grào!!!” Vị công chức… à không, hiện tại phải nói là con quái vật thấy vật nhỏ kia muốn bỏ chạy, lập tức gào lên một bước. Ngoác ra chiếc mồm kinh khủng của mình, nó phi cả thân hướng tiểu Lục.

“Không, không… không… cứu với… mẹ ơi, cứu…” Tiểu Lục bị con quái vật đè lên, trợn trừng mắt nhìn hàm răng sức nhọn kia cắn xuống cơ thể của mình “A A A A A A A A!!!!!!!!”

PHẬP!!!

Tiếng răng nanh cắn xuống, trên tường bắn lên những tia máu đỏ tươi mang theo cả chút dịch màu trắng của não tạo thành những vệt loang lổ khủng khiếp tới dọa người.

.

.

.

Trong một trường cấp ba, học sinh bởi vì cơn bão và mưa đá mà phải trú ở lại trong trường một đêm. Hiện tại nhìn bầu trời đã hửng nắng bên ngoài, tất cả trong lòng vui sướng. Giáo viên bị gây sức ép một đêm, cũng biết chắc chắn trong vài ngày nhà trường sẽ không thể dạy học lại bình thường cho nên đồng ý để cho các học sinh trở về nhà để báo an với cha mẹ.

Học sinh trong trường rất đông, từng tốp từng tốp kéo nhau rời khỏi khu học đường, băng qua sân trường, hướng cánh cổng sắt thẳng tiến. Tuy là trú ở trong trường rất an toàn, không bị dầm mưa, cũng không có mấy người bị thương nhưng không ít học sinh thể chất không tốt lúc này mặt mũi tái nhợt, mệt mỏi vô cùng.

“A A A A!!! MÀY LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ???”

Đột nhiên từ trong đám học sinh đang đi trên sân trường, tiếng hét của một nam sinh khiến cho tất cả nhịn không được quay đầu sang nhìn. Nam sinh kia cao lớn, cường tráng rất hay tham gia các hoạt động thể thao cho nên cũng có thể coi là một nhân vật có danh tiếng trong trường.

Mọi người đều nhìn thấy cậu ta vươn cánh tay đẩy một nữ sinh gầy nhỏ có mái tóc ngắn ngã vật ra giữa đất, một tay còn lại thì ôm chặt phần xương bả vai. Bả vai của cậu ta dường bị là bị cắn thương, vết thương khá sâu, màu đỏ của máu nhanh chóng thấm vào áo sơ mi trắng nhìn rất dọa người. Sắc mặt của cậu ta trắng bệch, ngũ quan vặn vẹo, có lẽ là vì quá đau.

“Kiều Quan, cậu làm sao vậy?” Bạn thân bên cạnh của nam sinh kia nhìn thấy vết thương không khỏi bị dọa sợ. Tiến lại gần xem xét thì thấy vết cắn kia thực sự rất sâu, bê bết toàn máu thịt.

“Mẹ kiếp, tự dưng nữ sinh điên kia cắn tớ!!!” Kiều Quan cũng không rõ vì sao đột nhiên nữ sinh kia lại đột ngột tấn công cậu ta. Ban nãy cậu ta thấy cô ta mặt mũi nhợt nhạt, cơ thể lảo đảo như muốn xỉu thì tốt bụng chạy tới đỡ, nào có ngờ… cô ta lại…

“Ê, bạn học kia, sao lại cắn cậu ấy?” Thấy bạn mình bị thương vô lý, người bạn thân kia tức giận hướng nữ sinh tóc ngắn gầy nhỏ kia cao giọng quát.

“…”

“Này, tôi hỏi cô đấ…” Người bạn thân thấy thái độ của nữ sinh một mực cúi đầu thờ ơ càng thêm bực tức. Hắn ta chống tay đi tới trước mặt cô gái kia muốn lôi cô ta dậy không ngờ lời còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy nữ sinh kia tốc độ cực nhanh bật một cái cắn mạnh lên cổ của mình.

Vết thương này so với vết thương của Kiều Quan còn nghiêm trọng hơn. Dù sao Kiều Quan cũng là dân thể thao, phản xạ tốt. Ban nãy thấy cô gái kia lao tới đã theo bản năng đẩy ra cho nên thịt trên người chỉ bị giật ra mất một mảng. Còn người bạn thân kia, bị răng của cô gái cắm thật sâu, trực tiếp cắn nát cả xương cổ của hắn ta luôn.

“A Phú, cẩn thận!!!” Kiều Quan thấy cô gái kia bật lên đã hoảng sợ hét lên. Trực giác cậu ta nói cho cậu ta biết cô nữ sinh kia cực kì kì lạ. Người bình thường răng có thể sắc tới mức cắn nát cả thịt người sao?! Thế nhưng đã quá muộn, A Phú kia bị cắn xong lập tức ngã lăn ra đất, chết không nhắm mắt.

“TRỜI ƠI!!! GIẾT NGƯỜI!!!” Mọi người xung quanh cũng tận mắt chứng kiến toàn bộ, sợ tới hoảng loạn, tất cả lập tức tránh xa cô nữ sinh tóc ngắn gấy nhỏ kia.

Cô nữ sinh gầy nhỏ kia giống như không biết phản ứng của mọi người xung quanh, ở trước mắt bao nhiêu người trực tiếp nhai nuốt thịt tươi của A Phú. Thậm chí cô ta còn ngồi xuống, dùng móng tay đã hóa đen của mình xé từng miếng từng miếng thịt trên cơ thể A Phú xuống, tiếp tục thưởng thức bữa ngon của mình. Khung cảnh quỷ dị máu me không lời nào nói hết.

“A A A A!!!” Lúc này, lại có người hét lên. Tất cả lại quay qua, lại một người nữa bị một nam sinh đeo kính cắn.

“KHÔNG!!! ĐAU QUÁ!!!” Tiếp tục lại một người nữa bị cắn.

Kế tiếp, trong đám học sinh, đột nhiên có rất nhiều người giống nữ sinh tóc ngắn gầy yếu kia, đột nhiên phát điên lao tới người gần nhất của mình cắn xé. Trong phút chốc, sân trường rối loạn, tràn ngập tiếng gào thét khóc lóc sợ hãi cùng mùi máu tanh xộc lên…

.

.

.

Trận mưa đá cùng cơn bão vừa rồi đã phá hủy một vài công trình công cộng và vài chung cư. Bởi vì nó tới quá bất chợt lại đúng lúc vào tầm giữa giờ nghỉ trưa cho nên có rất nhiều người bị thương, thậm chí còn có không ít người chết. Trong bệnh viện, từng đợt xe cứu thương đưa người bị thương tới. Những bác sĩ cùng y tá bận rộn, người thân của bệnh nhân cũng đứng chật ních ở bên ngoài cửa phòng cứu thương.

Một vài vị lãnh đạo cấp cao của thành phố dẫn theo vài phóng viên truyền hình đi dọc theo hành lang của bệnh viện tiến vào khu vực cứu chữa. Bọn họ có nhiệm vụ phải đưa thông tin cùng thông báo số người tử vong và thương vong, đồng thời cũng phải tổ chức thăm hỏi gia đình của các bệnh nhân. Hiện tại dân tâm không yên, nếu còn không chấn an đồng thời đưa ra phương pháp giải quyết thì sẽ xảy ra bạo loạn mất.

“Các bệnh nhân có người bị thương nặng, có người bị thương nhẹ. Nhưng các bác sĩ bệnh viện đã cam đoan rằng sẽ dùng mọi phương pháp chăm sóc tốt nhất để những bệnh nhân có thể nhanh chóng lành lại…” Cô phóng viên ở trước máy quay, tay cầm mic, vô cùng nghiêm túc nói.

Hơi nghiêng người, cô phóng viên chỉ vào phòng bệnh cách một một tường kính, vô cùng chuyên nghiệp dẫn dắt câu chuyện chuyển sang các vị lãnh đạo. Làm ở đài truyền hình một vài năm, cô hiểu được hôm nay mục đích các vị lãnh đạo cấp cao dẫn theo đoàn phóng viên tới bệnh viện để làm gì.

“Hiện tại như các bạn thấy, các vị lãnh đạo của thành phố đang đi từng giường để thăm hỏi các bệnh nhân…”

Ánh mắt của cô phóng viên vừa mới đảo một cái, lập tức trên tường kính kia một vệt máu đỏ tươi bắn lên. Chiếc đầu của một vị lãnh đạo lăn lóc đập vào tường rồi rơi xuống đất. Tất cả diễn ra trong nháy mắt, cảnh tượng kia làm cho không chỉ cô phòng viên khiếp sợ tới mức cứng đờ cơ thể, mà còn làm cho toàn bộ người nhà của bệnh nhân đứng ngoài hành lang hoảng hốt vô cùng.

Đoàn lãnh đạo cấp cao cùng với các bác sĩ, y tá đang ở trong phòng bệnh cũng bị dọa tới ngây người. Khi phản ứng lại, bọn họ mới phát hiện hung thủ vừa giết người chính là một bệnh nhân toàn thân bị gãy xương phải bó bọt đang nằm liệt giường.

Vốn không thể cử động nhưng lúc này cô ta lại có thể ngồi bật dậy, trông quỷ dị vô cùng. Hai mắt cô ta lồi lên, con ngươi như muốn rớt ra ngoài, da trắng bệch, từng mạch máu như muốn phá nát làn da mỏng manh kia để trồi lên. Trên bàn tay của cô ta vẫn còn nguyên máu tươi, là bằng chứng ban nãy giết người.

“Bắt cô ta lại!!!” Một vị lãnh đạo khác bị dọa tới toát mồ hôi, đối với vệ sĩ đi sau mình gào một tiếng.

“Grào…” Vệ sĩ còn chưa kịp làm phản ứng thì từ sau lưng của vị lãnh đạo kia, một bóng dáng phi tới, há ra cái miệng sắc nhọn cắn đứt nửa đầu trên của ông ta. Máu cũng dịch não bắn ra bốn phía, cơ thể của vị lãnh đạo kia cũng ngã rầm xuống nền đất.

“Quái… quái… quái vật!!! QUÁI VẬT!!!”

Lúc này có một y tá phát hiện ra quá nửa phòng bệnh, các bệnh nhân đều rơi vào dị trạng quái dị như hai bệnh nhân vừa giết người kia. Bọn họ… tựa như không còn là người nữa, càng thêm giống lũ quái vật khát máu trong phim kinh dị. Tất cả, đang nhìn chằm chằm vào đám người sống đang đứng giữa phòng. Ánh mắt của đám quái vật tựa tràn ra tham lam, thèm khát bữa ăn ngon lành.

Cô y tá mới hét lên kia lập tức bị một con quái vật nhao tới gặm xé. Giống như là một hiệu lệnh bắt đầu, những con quái vật khác cũng xông lên. Dù vệ sĩ đi theo có đạn nhưng lại không biết làm sao để giết được lũ quái vật không chết mang hình người kia. Chỉ có thể phí đạn bắn lung tung lên người bọn chúng. Không quá vài phút, trong phòng bệnh đã không còn bất cứ một người sống nào.

Cả đám quái vật nhao vào xâu xé cơ thể của những người chết. Khắp nơi toàn là máu, nội tạng, não cùng dịch não tung tóe. Sau khi chúng ăn xong rồi, liền cứng ngắc quay lại nhìn một đám người sống đứng cách mình một bức tường kính mỏng manh. Đoàn người phóng viên truyền hình và người nhà bệnh nhân tận mắt chứng kiến lúc này mới hoàn hồn. Nhận ra nguy cơ, cô phóng viên lập tức hét lên.

“Chạy mau, chạy mau…”

Tuy nhiên, không kịp rồi. Đã có con quái vật dùng vuốt sắc nhọn mình phá vỡ cửa kính. Chúng nó không còn bị gò bó, lập tức lao ra để săn bắt con mồi của mình. Trong bệnh viện, một mảnh hỗn loạn, không ngừng có người bị bọn quái vật bắt được, kế tiếp phải trả giá bằng cái chết tàn khốc đau đớn nhất. Người quay phim cũng bị giết, chiếc máy quay rơi xuống bị đá văng qua một bên vẫn tiếp tục kết nổi truyền hình trực tiếp cho toàn thể người dân trong thành phố D xem.

Máu, liên tiếp chảy. Sinh mạng, từng chút một biến mất… Mọi người hiện giờ mới bắt đầu có nhận thức được rằng, mạt thế đã tới!

.

.

.

Cố Diệp Ninh nhìn khung cảnh máu me như trong phim kinh dị trên tivi, hàng lông mày khẽ nhíu mày vào, trong tròng mắt lóe lên một tia khó chịu. Cho dù đã chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh máu me còn hơn thế này ở kiếp trước, nhưng quả thực… cô vẫn khó có thể vô cảm được. Vươn tay cầm lấy remote ấn nút tắt, lập tức màn hình trở nên đen thui. Đứng dậy khỏi ghế sopha, cô đi về phía phòng ngủ của mình.

Bởi vì không thể chịu được cái mùi tanh hôi của chất độc được tinh lọc ra khỏi cơ thể cho nên từ hôm qua tới giờ cô vẫn không bước vào trong phòng ngủ. Cô cứ tưởng chỉ cần mười tiếng là tiểu Nha có thể tỉnh lại, không nghĩ tới giờ nó vẫn chưa có động tĩnh gì. Có lẽ là do cấu tạo cơ thể của người và động vật khác nhau. Nhưng hiện tại đã không còn thời gian để chờ đợi nữa. Tang thi đã xuất hiện rồi.

Hiện tại con người còn kịp phản ứng cũng chưa biết cách để đối phó với lũ quái vật kia cho nên tốc độ lây lan rất nhanh. Chỉ cần tới ngày mai thôi, thành phố D này sẽ trở thành thành phố đầy tang thi quái vật. Khắp nơi sẽ chỉ còn khung cảnh tang thi kinh khủng cắn nuốt huyết nhục của con người. Ít nhất là vào trước trưa ngày mai cô cần phải tới được gần khu vực ngoại thành mới có thể coi là tạm an toàn.

Vừa mới mở cửa phòng một cái, lập tức mùi hôi tanh buồn nôn đập thẳng vào cánh mũi làm Cố Diệp Ninh chao đảo. Trời ạ, hiện tại thính giác của cô đã nhạy hơn rất nhiều so với người thường, phải chịu đựng ngửi thứ mùi này đúng là tra tấn mà.

“Ử…” Cố Diệp Ninh coi như may mắn, cô vừa mới bước vào phòng thì tiểu Nha đang nằm co ro trong góc cũng vừa mới tỉnh lại không lâu. Hiện tại tiểu Nha cũng đang giống cô, vô cùng bất mãn với thứ mùi tỏa ra từ nước dịch đen xì đặc sệt đang dính bẩn trên bộ lông trắng như tuyết xinh đẹp của nó.

“Vào phòng tắm.” Nhìn đôi mắt vàng kim của nó lóe lên tia bất mãn, cô bật cười.

“Ử…”

Nó thấy cô hất cằm về phía phòng tắm, cũng rất thông minh hiểu ý lập tức chạy tót theo. Cố Diệp Ninh vốn đã chuẩn bị một chậu nước sẵn cho tiểu Nha, tuy nhiên vì tính sai giờ nó tỉnh lại nên hiện tại nước đã không còn ấm nữa. Cô đành lại phải thu chậu nước kia vào trong không gian sau đó trực tiếp mở vòi nước ấm để tắm cho nó.

Động tác của Cố Diệp Ninh rất nhanh nhẹn lại có chút vội vã. Nếu cô không nhầm thì chỉ còn khoảng nửa tiếng nữa toàn bộ hệ thống điện, hệ thống mạng và hệ thống nước của thành phố D sẽ bị phá hủy. Lúc ấy trừ phi là trèo lên bể nước ở trên mái để gánh nước xuống, bằng không dù có vặn nát vòi thì cũng sẽ không có một giọt nước nào chảy ra đâu.

Tắm xong cho tiểu Nha, cô để mặc nó đứng một bên lắc khô lông còn bản thân thì vòng quanh căn hộ vươn tay bắt đầu thu đồ đạc. Cho tới khi thu chiếc tivi ở trong phòng khách vào trong không gian dự trữ thì toàn bộ căn hộ đã trống trơn sạch sẽ.

“A A A A A A A A!!!!!!” Đúng lúc này, một tiếng hét kinh hoàng từ phía xa xuyên qua khung cửa sổ truyền vào tai của cô.

“TRỜI ƠI!!! QUÁI VẬT!!! QUÁI VẬT!!!” Ngay theo sau đó, những tiếng gào thét khóc toáng hoảng sợ tột độ cũng liên tiếp truyền tới. Thanh âm của nam, của nữ, của già, của trẻ hòa lẫn vào nhau làm cho bầu không khí trở nên ghê rợn hơn “CỨU!!! CỨU TÔI VỚI!!! A A A A!!!!!”

“CHÚNG NÓ LÀ CÁI QUÁI GÌ VẬY??? GIẾT, MAU GIẾT BỌN NÓ!!! BỌN QUÁI VẬT!!!”

“MẸ ƠI, CỨU CON!!! CỨU CON!!!”

Cố Diệp Ninh bật người phi tới bên cửa sổ, hé hé tấm rèm nhìn xuống phía dưới đường. Bên dưới so với ngày hôm qua còn hỗn loạn hơn gấp bội. Đối diện phía chung cư không xa, dưới những hàng cây râm bóng, một cảnh tượng khủng khiếp đang xảy ra. Một người đàn ông thân thể to béo, làn da vàng sáp, hai mắt trắng dã như muốn lồi cả ra, ngoác chiếc miệng đỏ au của mình cắn xé từng chút từng chút thịt trên người của một người phụ nữ thanh tú mặc đồ công sở. Đúng, hoàn toàn là cắn xé, là ăn tươi nuốt sống.

“Tang - thi!!!” Nghiến răng bật ra hai từ, trong mắt Cố Diệp Ninh lóe lên một tia lạnh lẽo.

Người đàn ông to béo kia chính là đã bị biến thành tang thi mất rồi. Hiện tại tang thi đã không còn lý trí, không còn trí tuệ, thậm chí là không phải là một người sống nữa. Nó là một con quái vật chỉ theo bản năng cắn xé ăn thịt con mồi của mình là con người.

Phía bụng của người phụ nữ mặc đồ công sở xui xẻo kia bị đục một lỗ thật lớn, bộ lòng ruột của người phụ nữ theo đôi tay thâm xì của tang thi kia bị kéo ra khỏi thân thể. Cảnh tượng hoàn toàn chân thực tới đau mắt. Máu lan ra khắp trên mặt đường bê tông.

Bên kia đường, có thể thấy được những người trên đường đang túm tụm vào nhau khiếp đảm chạy trốn. Vì muốn nhanh hơn mà không ít người xô đẩy nhau ngã song soài. Một vài quán xá ven đường bị chủ củ nó mau chóng khép chặt cửa lại dường như muốn trốn tránh thứ gì đó đáng sợ đang tiến lại. Thậm chí không ít người còn phá xuống những biển quảng cáo, lấy lõi sắt từ trong đó ra cầm chặt trên tay hua lung tung, miệng không ngừng gào thét kêu cứu. Phía sau bọn họ có ít nhất năm, sáu tang thi cũng đang cứng ngắc di chuyển cơ thể đang thối rữa của mình đuổi theo.

Cố Diệp Ninh không tiếp tục nhìn nữa, bởi vì cô biết rằng bản thân có nhìn nữa cũng chả thay đổi được gì cả. Điều duy nhất bây giờ cô cần làm đó là nhanh chóng rời khỏi thành phố này. Virut tang thi quả thực là đang lây lan nhanh tới mức khó mà có thể kiểm soát được. Quay người lấy hòn đá đen còn sót lại trong hộp gỗ, cô nhếch môi cười nhạt. Cuối cùng cũng tới lúc dùng tới hòn đá này.

Nhắm hai mắt lại, tập trung sức mạnh của mình tới lòng bàn tay, lập tức hòn đá đen kia giống như là một lỗ đen nhỏ nhanh chóng hấp thụ toàn bộ năng lượng tinh thần lực của cô truyền tới. Hòn đá đen nhanh chóng nóng lên, phát ra luồng sáng rực rỡ màu vàng kim.

“Biến!!!’ Cảm nhận được đã truyền đủ năng lượng, cô lập tức thấp giọng quát một tiếng. Hòn đá đen vốn chỉ to bằng nắm tay theo luồng sáng kéo dài ra nhanh chóng hóa thành một thanh kiếm.

“Grừ!!!” Tiểu Nha nhìn hòn đá có dị biến lập tức toàn thân xù lên, nhanh chóng tiến vào cảnh giác.

“Không cần lo lắng, tiểu Nha. Đây là vũ khí của ta.” Nhìn tiểu Nha bị dọa giống hệt như lần đầu nó thấy cô sử dụng năng lực của không gian dự trữ, Cố Diệp Ninh không nhịn được mà bật cười một tiếng. Tiểu Nha bình thường rất khó có khi lộ ra vẻ kinh hách như vậy lắm nha ~

Hòn đá đen này là một trong ba vật vị cao tăng kia để lại đương nhiên không thể là vật vô dụng được. Trong sổ tay của vị cao tăng có ghi rõ cách sử dụng của nó. Hòn đá đen là do vị cao tăng tình cờ tìm thấy được. Nó là loại vật chất gì thì chính vị cao tăng cũng không biết nhưng sau một thời gian nghiên cứu, vị cao tăng phát hiện ra nó rất cứng. Hơn nữa nó có thể hấp thụ năng lực của chủ nhân để biến thành một loại vũ khí theo mong muốn của chủ nhân. Hơn nữa vì tính chất riêng cho nên những vũ khí do hòn đá này biến thành đều là những tuyệt bảo vũ khí có độ sát thương rất lớn.

Thanh kiếm mà hòn đá đen biến thành hiện nằm trong tay của cô là một thanh kiếm dài chừng hơn một mét, hơi cong giống như kiếm Nhật. Xoay xoay cổ tay, Cố Diệp Ninh cũng không cảm thấy thanh kiếm quá nặng, có lẽ là do tính chất riêng của hòn đá đen kia nên khối lượng đã được giảm lược bớt. Bên ngoài thanh kiếm được bọc bởi một vỏ kiếm màu đen cực kì rắn lạnh.

Nắm lấy chuôi kiếm, vung tay rút kiếm ra khỏi bao, Cố Diệp Ninh cũng nhịn không được mà hô lên một tiếng. Lưỡi kiếm cực kì mỏng nhưng lại vô cùng sắc bén. Tiếng chém theo gió vang lên bên tai khiến cô biết được thanh kiếm này tuyệt đối là một thanh bảo kiếm có thể chém sắt như chém bùn.

Cố Diệp Ninh mặc dù có dị năng rồi nhưng cô cũng không ngốc nghếch tới mức chỉ luôn ỷ vào nó. Dùng dị năng nhiều tương đương với tiêu hao nhiều tinh thần lực. Tinh thần lực bị hao hụt tới một giới hạn nào đó sẽ khiến cơ thể lập tức của dị năng giả trở nên vô cùng yếu ớt.

Là một người đã phải chịu đựng ăn khổ suốt cả kiếp trước Cố Diệp Ninh sao có thể để mình kiếp này rơi vào trong tình cảnh không có chút lực phản kích nào được kia chứ. Bởi vậy để tiết kiệm sức lực của mình, có một vũ khí lạnh bên người là điều tất yếu. Với lại có nhiều lúc trong chiến đấu dùng vũ khí lạnh nhanh gọn hơn rất nhiều so với sử dụng dị năng.

Hơn nữa, quan trọng hơn cả… trong thời kỳ mạt thế, lòng dạ của con người sâu không lường được. Ai cũng phải giữ lại một phần bí mật thực lực của mình chứ chẳng ai lại đem phô ra hết cả.

Mặc dù Cố Diệp Ninh là một tiểu thư được cả Cố gia yêu thương chiều chuộng nhưng khi còn nhỏ cô vẫn phải học võ phòng thân, cũng phải học qua cách sử dụng một vài vũ khí như các anh trai em trai của mình. Những cái khác cô không có hứng thú tuy nhiên Cố Diệp Ninh rất có thiên phú trong bộ môn đấu kiếm, cũng rất thích nó. Cho tới tận khi trưởng thành cô vẫn vô cùng chăm chỉ rèn luyện. Chẳng qua là sau khi rời tới thành phố D, không có thời gian mấy cho nên cô bỏ qua sở thích này của mình mà thôi.

Đương nhiên kiếm đạo trong lúc học và thực tiễn rất khác nhau nhưng Cố Diệp Ninh không quá lo lắng. Bởi vì mặc dù có thời gian khoảng hơn một năm bỏ quên không luyện tập tuy nhiên kiếp trước thời điểm sau khi tinh thần lực bị phá hủy không còn thể sử dụng được dị năng nữa thì cô chính là phải dựa vào khả năng kiếm đạo của mình mà chiến đấu cầm cự được một đoạn thời gian ngắn. Cho nên hiện tại cô đối với kiếm có thể nói là một chút cũng không cảm thấy lạ tay.

Nghĩ tới mình đời trước khổ sở chật vật, không kiếm nổi một thanh kiếm chính quy mà phải sử dụng một thanh sắt mài mòn một bên làm vũ khí tạm. Hiện tại lại nhìn nhìn lưỡi kiếm sáng bóng theo từng đường vân lóe lên tia sắc bén trong tay, Cố Diệp Ninh yêu thích vô cùng.

“Quả thực là kiếm tốt!” Hua hua vài đường, cô nhếch môi hài lòng tán thưởng. Có thanh kiếm tốt như thế này, xử lý tang thi càng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đã có vũ khí, kế tiếp cô liền thu hộp gỗ cùng bộ quần áo ngủ ban nãy vào trong không gian dự trữ. Lại từ trong không gian dự trữ lấy ra một bộ đồ. Toàn bộ bộ đồ bao gồm hai chiếc áo, một chiếc quần, một đôi giày, một đôi găng tay, một chiếc lưng. Những thứ này là cô hôm qua khi tới trung tâm thương mại đã phải đặc biệt hỏi thăm để đi mua với số lượng lớn.

Hai chiếc áo của cô là loại áo dành cho những người đam mê thám hiểm. Mặc bên trong là một chiếc áo bó sát người được làm bằng da, rất co giãn, khiến cho cô có thể hoạt động dễ dàng cho dù đang chiến đấu. Khoác ở ngoài là một chiếc áo khoác dài tới đầu gối, cổ dựng đứng. Chiếc áo khoác này được làm bằng vải dù cao cấp, rất nhẹ cũng không quá dày nhưng lại có khả năng chống được các vật sắc bén.

Bên dưới cô mặc một chiếc quần cùng chất với áo bó ở trong, đi giày chuyên dụng dành cho bộ đội đặc chủng cao gần tới đầu gối. Giày này có đế đinh nên nếu có chạy ở địa hình trơn trượt cũng không sợ bị ngã. Hơn nữa vì có một miếng mút cao su ở đế cho nên không sợ ẩm ướt khó chịu.

Đôi găng tay của Cố Diệp Ninh là loại găng tay da cụt ngón, khi dùng sẽ không sợ bị tay vì bị mồ hôi hoặc dính nước mà trơn làm tuột kiếm. Phần eo của cô đeo một chiếc thắt lưng hình mắt xích màu bạc, bên cạnh có một dây treo. Chỉnh chỉnh là dây treo, cô đặt bao kiếm lên trên đó rồi lựa lựa vị trí để phù hợp với khoảng cách để tiện cho việc rút kiếm của mình.

“Tiểu Nha, nhớ cho kĩ, nhất định phải ở sát bênh cạnh ta.” Chuẩn bị xong xuôi hết rồi, cô mới đeo lên lưng chiếc balo du lịch chứa đầy đồ ăn đã chuẩn bị sẵn. Tay phải nắm chặt thanh kiếm, Cố Diệp Ninh quay đầu hướng tiểu Nha nhắc nhở.

Tiểu Nha kêu một tiếng. Phản ứng này của nó khiến cô vô cùng an tâm. Vốn tiểu Nha đã vô cùng thông minh, sau khi được dùng nước tinh lọc nó dường như càng có linh tính hơn. Mím mím môi, hít một hơi, cô đem theo tiểu Nha hướng về phía cánh cửa căn hộ.

“Đi thôi!”

Đã tới lúc phải đối mặt chiến đấu rồi. Đối mặt chiến đấu với mạt thế!!!
Bình Luận (0)
Comment