Ngọn lửa màu lam kia
xuất hiện, khí lạnh càn quét khắp bốn phía, cộng thêm với uy áp bức
người, khiến cho tất cả mọi người không khỏi chùn người xuống. Có người
nhận ra người đàn ông nghiêm nghị kia là ai, vội vã la lên, ngữ điệu
mang theo cầu xin. Mẹ nó, uy áp dị năng giả cấp 4!!! Phóng ra một cái,
lập tức khiến cho người ta không cách nào chịu thấu!!!
“Cố đại thiếu gia, xin nương tay!!!”
Thanh viêm là ngọn lửa lam mang nhiệt độ cực lạnh, có khả năng thiêu trụi mọi thứ thành tro bụi, là dị năng đặc biệt nổi tiếng của Cố đại thiếu gia
Cố Liệt Hạo. Anh rất ít ra tay, thế nhưng một khi ra tay, đối phương xác chết cũng không còn chứ đừng hi vọng trốn thoát. Đã sở hữu dị năng hệ
hỏa biến dị cực mạnh, lại cộng thêm thực lực của anh đã là cấp 4, người
có thể ngang tay đối kháng với anh trong căn cứ gần như không có, cho dù có thì cũng là Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ. Bởi vậy, người của cao
tầng căn cứ thủ đô vô cùng kiêng dè thực lực của Cố gia.
“Ồ ~ Hạo ca là dị năng giả hệ hỏa biến dị.” Là một trong số ít những người
đồng thời là dị năng giả cấp 4 giống Cố Liệt Hạo, Cố Tĩnh Huyên hoàn
toàn không bị ảnh hưởng, ngược lại hai tay đúi vào túi, vô cùng nhàn nhã bình phẩm.
“Anh hai, Phi Phi, tiểu Hạ…” Cố Diệp Ninh khẽ kêu một tiếng, không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy đã xuất hiện.
Nam Cung Lãnh Dạ cùng Mặc Sở Minh và Mục Hoằng nhíu mày. Bọn họ mới trở về, còn chưa có thời gian để suy xét tìm hiểu quá nhiều, không ngờ tới thực lực của Cố Liệt Hạo lại là dị năng hệ hỏa biến dị, năng lực chiến đấu
còn mạnh tới như vậy. Vậy… không rõ hai người Cố Diệp Phi cùng Cố Phong
Hạ sở hữu dị năng mang năng lực gì?
Nhà họ Cố này, một người so với một người càng biến thái hơn!
“Ninh nhi, Ninh nhi ~ bảo bối, chờ bọn anh có lâu không? (づ ̄3 ̄)づ” Đứng sau
Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi vừa thấy em gái liền vui vẻ vươn người lên vẫy
tay, cười híp hết cả mắt lại, nào còn vẻ âm trầm yêu nghiệt như thường
ngày.
Cố Diệp Ninh nhìn Cố Diệp Phi đang không ngừng bắn tim, toát mồ hôi vẻ mặt bất lực, vươn tay lên che mặt. Cô có cảm giác, nếu
như hiện tại Cố Diệp Phi có tai ở trên đầu và đuôi ở sau mông, thì có lẽ tai và đuôi đã quẫy cùng vẫy điên cuồng rồi.
Phi Phi, anh ngốc như vậy, ông ngoại và cậu có biết hay không? Anh hai,
Huyên ca cùng tiểu Hạ có biết hay không? Vì cái gì mà mình lại thấy anh
ba giống trung khuyển tới như vậy?
Cố Phong Hạ: Không quen người này, người này tuyệt đối không phải anh trai của mình! (¬_¬)
Cố Tĩnh Huyên: Nhà họ Cố chúng ta có người này sao? ╮( ̄▽ ̄")╭
Cố Liệt Hạo không thèm quan tâm tới sự cầu xin của những người khác, cũng
trực tiếp coi như không thấy vẻ ngu ngốc của em trai nhà mình. Tầm mắt
anh ôn nhu lướt qua Cố Diệp Ninh và Cố Tĩnh Huyên, sau khi chuyển tầm
nhìn về phía Khúc Miêu Miêu thì tròng mắt đã biến thành lãnh khốc.
Chỉ ngón tay về phía Khúc Miêu Miêu, thanh âm lãnh liệt tới mức đủ để đóng
băng tất cả mọi sự vật: “Cô, nói ai là mồ côi đáng khinh thường?”
“Anh hai, nói nhiều làm gì, cho cô ả một ngọn lửa không phải là xong rồi
sao. Những ai dám sỉ nhục Ninh nhi, tuyệt đối không thể tha!” Cố Diệp
Phi giờ khắc này không còn vẻ ngu ngốc như trước, khuôn mặt đẹp đẽ tới
yêu nghiệt mị hoặc híp lại mắt, đôi môi không son cũng đỏ nhếch lên, tạo ra một nụ cười ác liệt làm cho người ta không khỏi rùng mình.
“Em không có ý kiến. Nhớ lưu lại xác toàn vẹn một chút, em cần vật thí
nghiệm.” Cố Phong Hạ đứng cạnh Cố Diệp Phi thanh âm thản nhiên lạnh nhạt vang lên thế nhưng ý tứ bên trong lời nói thì quả thực đã khiến cho tất cả mọi người sởn gai ốc.
“Dị năng của anh hai không thể lưu lại xác đâu.” Cố Diệp Phi khoanh tay trước ngực, nhướng mày nhìn em trai.
“Thực phiền!” Nghiêng đầu, cậu lầm bầm. Tuy ngoài mặt vẫn vô cảm xúc như
trước thế nhưng trong tròng mắt lại hơi lóe lên một tia sáng “Vậy thì
anh làm đi. Dùng súng, không dùng dị năng nữa. Một phát trúng đầu là
được. Không phải kĩ thuật bắn súng của anh rất tốt sao.”
Tất cả mọi người trong đại sảnh vã mồ hôi lạnh: … Cuộc nói chuyện này còn có thể hung tàn hơn nữa không?! Σ( ° △ °|||)
“Các vị thiếu gia, không nên như vậy.” Lão quản gia Điền lão cùng Đoan Mộc
Cổ đi theo phía sau ba anh em không khỏi hô lên. Khúc Miêu Miêu là dị
năng giả hệ không gian dự trữ hiếm có, hơn nữa còn là dị năng giả thuộc
bộ phận đội ngũ dị năng giả của Đoan Mộc gia. Cô ta có giá trị lợi dụng
rất cao, tuyệt đối không thể bị giết.
“Ba đứa con đừng giết
chóc ở đây.” Đoan Mộc Cổ cũng biết không thể mặc kệ để cho mấy anh em
bọn họ ra tay, nhíu chặt mày, trầm giọng nói.
Đoan Mộc Cổ vẫn còn rất bực tức chuyện ba anh em bọn họ không chịu đáp ứng liên kết hai nhà Đoan Mộc gia cùng Cố gia, mặc kệ lão cùng Điền lão đã nói khô cả
cổ. Vốn còn tưởng dựa vào tình cảm tình thân, chỉ cần cố gắng kéo dài
thì lão sẽ có thể sẽ đánh động tâm tư của Cố Liệt Hạo, dù sao đứa nhỏ
trước kia cũng là một tay lão chăm bẵm lớn lên. Nào có ngờ, ngồi còn
chưa được tới 20 phút thì Cố Liệt Hạo đã dẫn theo hai đứa em là Cố Diệp
Phi cùng Cố Phong Hạ bỏ xuống dưới lầu, không thèm nghe tiếp nữa.
Lão cùng Điền lão bất đắc dĩ, phải đi xuống theo. Vừa mới bước tới nửa cầu
thang, lại được nghe tiếng mắng chửi loạn xạ. Lão nhìn kĩ mới phát hiện
ra, hóa ra người người mắng chửi là Khúc Miêu Miêu, một dị năng giả mới
gia nhập đội dị năng giả do Đoan Mộc gia quản lý; mà người bị mắng chửi… thế nhưng lại là Cố Diệp Ninh, cháu gái đã bỏ đi lâu ngày của lão.
Lão không phải không yêu quý Cố Diệp Ninh, cô bị mắng chửi, lão cũng rất
tức giận. Thế nhưng lão biết, không thể để ba anh em Cố Liệt Hạo giết
Khúc Miêu Miêu. Thứ nhất Khúc Miêu Miêu là dị năng giả thuộc quản lý của Đoan Mộc gia, cô ta có làm sai thì cũng phải để lão xử lý. Thứ hai, đây là lễ đính hôn của Đoan Mộc Nguyệt Vy và Mạch Dĩnh, cũng là lễ công bố
sự hợp tác của hai nhà Đoan Mộc gia cùng Dĩnh gia, mọi người được mời
tới làm khách đều là người có quyền lực trong cao tầng căn cứ thủ đô,
nếu tiếp tục để cho mấy anh em Cố Liệt Hạo ngang ngược tàn sát làm càn
thì Đoan Mộc gia còn đâu mặt mũi nữa.
“Tôi nói rồi, ai dám
đụng chạm tới Ninh nhi, bổn thiếu gia tuyệt đối không bỏ qua.” Suy tính
của Đoan Mộc Cổ sao Cố Diệp Phi không biết, y cười lạnh, khinh thường
nói.
Y trước giờ làm việc tùy ý, ngay cả Cố Vân cùng Cố Tiệp
Huy cũng không quản được, Đoan Mộc Cổ này dựa vào cái gì mà nghĩ y sẽ
nghe theo lời của lão ta. Chưa kể tới, ả đàn bà kia dám phỉ bang Ninh
nhi bảo bối của y. Ninh nhi được anh em bọn họ cưng chiều như vậy, mắng
một câu còn xót, thế mà có người dám bảo cô là ‘kẻ đáng khinh’?! Mối thù này nếu mà nhịn được, y đã không phải là Cố Diệp Phi!
“Con...!!!” Đoan Mộc Cổ quả thực bị Cố Diệp Phi làm cho tức muốn chết.
Cố Liệt Hạo ánh mắt tối lại, trước kia anh luôn nể mặt ông nội, bởi vì
nghĩ tới tình xưa nghĩa cũ, bởi vì từ khi sinh ra chính Đoan Mộc Cổ là
người đã chăm bẵm anh. Thế nhưng càng lớn, càng tiếp xúc với thứ gọi là
‘quyền lực’, anh càng hiểu rõ tình thương của ông nội đối với anh em bọn họ không hề đơn thuần như trước kia anh tưởng.
Chỉ có điều,
anh không nghĩ tới ông nội hiện tại lại tính kế cả lên đầu bốn anh em
anh cùng với Cố gia. Nhếch môi nhợt nhạt cười, kiên nhẫn dù nhiều bao
nhiêu cũng sẽ có ngày bị mài mòn. Cố Liệt Hạo anh không có dự định bồi
tiếp Đoan Mộc Cổ thêm nữa!
“Ông nội, chuyện này ông đừng có
xen vào.” Thanh âm khi gọi hai chữ ‘ông nội’ đã lạnh nhạt đi vài phần,
Cố Liệt Hạo lạnh lùng liếc mắt nhìn sắc mặt tái mét của Đoan Mộc Cổ. Anh là kẻ cuồng bao che, người khác dám bắt nạt em trai em gái của anh, vậy thì cũng phải nghĩ tới hậu quả từ trước.
“Tiểu Hạo…” Đoan
Mộc Cổ đương nhiên cảm nhận được sự lạnh nhạt cùng xa cách của cháu
trai, sắc mặt không khỏi tăng thêm vài phần kích động.
“Ông
nội, con kỵ nhất là gì, ông hẳn là biết mà.” Không thèm nhìn Đoan Mộc Cổ thêm nữa, ánh mắt chuyển về phía Khúc Miêu Miêu ở giữa đại sảnh vẫn còn đang bị sợ hãi tới run lẩy bẩy chưa tìm lại được tinh thần.
“Tiểu Hạo!!!” Không nghĩ tới đứa cháu trai này lại thực sự không coi lời mình ra gì, Đoan Mộc Cổ tức giận tới đỏ bừng mặt. Lão làm người đứng trên
cao từ lâu lắm rồi, vậy mà hiện tại lại bị một người trẻ tuổi như Cố
Liệt Hạo lấy khí thế chèn ép, bảo không khó chịu trong lòng thì rõ ràng
chính là nói dối.
“Cố Liệt Hạo! Anh đừng có mà quá đáng!”
Đoan Mộc Nhật Tử quan sát từ nãy tới giờ tức tới tìm bầm cả mặt, không
nhẫn nhịn được nữa, xông lên chỉ thẳng mặt Cố Liệt Hạo, gào lớn “Đây là
lễ đính hôn của em gái tôi, là nhà Đoan Mộc gia, không phải là nơi Cố
gia các người muốn làm gì thì làm!!!”
Rõ ràng cha mẹ mới là
một đôi, Cố Tiệp Thu chỉ là kẻ thứ ba xen vào, bắt ép cha phải cưới bà
ta. Vậy thì dựa vào đâu mà gã với em gái lại luôn là người bị dè bỉu, bị khinh thường, còn bị gọi là con hoang sau lưng; còn bốn anh em Cố Liệt
Hạo thì được người khác ca ngợi, ngượng mộ, tán thưởng không ngừng. Đoan Mộc Nhật Tử chán ghét bốn anh em họ Cố.
Từ nhỏ tới lớn, gã
luôn bị đem ra so sánh với bọn họ. Cố Liệt Hạo giỏi giang quyết đoán có
tầm nhìn xa, Cố Diệp Phi mưu trí tài hoa âm hiểm, Cố Phong Hạ thông minh tuyệt đỉnh. Càng so chỉ càng để cho người ta thấy được gã bất tài vô
dụng như thế nào, nhỏ bé ra sao trước anh em bọn họ.
Trước
mạt thế đã như vậy, sau mạt thế, gã càng cảm thấy khuất nhục hơn. Cố
Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ không chỉ là thiên tài dị năng
giả cấp 4, mà còn… sở hữu dị năng vượt bậc. Ngay cả Cố Diệp Ninh, dù là
ngoại hình hay năng lực cũng đều vượt mặt em gái Đoan Mộc Nguyệt Vy của
gã. Có đôi lúc, gã thực sự không thể hiểu được, rốt cuộc gien của nhà họ Cố kia đến tột cùng là loại gien gì, có thể sinh ra thế hệ sau càng
thêm tài giỏi hơn thế hệ trước.
Bọn họ đã rời khỏi Đoan Mộc
gia, thế nhưng lại luôn chiếm được sự tán thành từ ông nội. Ông nội đối
với gã cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy hà khắc bao nhiêu thì lại dung túng cho
bốn anh em bọn họ bấy nhiêu. Cố Tiệp Thu đã chết nhiều năm như vậy, thế
nhưng vì áp lực của Cố gia, mẹ của gã lại vĩnh viễn không thể được chính thức công nhận. Điều này khiến cho ba mẹ con gã luôn bị dè bỉu và trở
thành trò hề trong giới thượng lưu.
Ba cái tên Phùng Xuân,
Đoan Mộc Nhật Tử cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy vẫn chưa được ghi vào trong gia phả. Mà chưa được ghi tên vào gia phả, tức là gã không đủ tư cách để
trở thành người thừa kế của Đoan Mộc gia.
Đoan Mộc Nhật Tử càng nghĩ, càng thêm giận dữ cùng không cam lòng. Dựa vào đâu chứ!
Thấy ba anh em bọn họ đi xuống từ trên tầng, gã biết chắc chắn ông nội lại
hẹn gặp nói chuyện riêng với bọn họ. Sự tín nhiệm và gần gũi của Đoan
Mộc Cổ là niềm hi vọng xa vời mà gã vĩnh viễn chạm không tới, vậy mà mấy anh em Cố Liệt Hạo lại có thể thoải mái dễ dàng đạt được và hưởng thụ
điều đó. Điều này khiến gã ghen tị cực độ đối với mấy anh em Cố Liệt
Hạo.
Hiện tại lại thấy mấy anh em bọn họ ngang ngược quậy phá trong lễ đính hôn của em gái, coi thường tới như vậy, tình cảnh tới như vậy rồi mà ông nội vẫn không quát mắng nặng lời với bọn họ, tâm tình
của Đoan Mộc Nhật Tử rốt cuộc cùng bùng nổ.
“Con kiến hôi.”
Cố Diệp Phi cười cười híp mắt nhìn Đoan Mộc Nhật Tử đang giận tới phun
trào “Mày có tư cách gì dám to tiếng ở đây với chúng tao? Đồ con hoang,
tưởng mẹ con mày thực sự là phu nhân, tiểu thư với thiếu gia thật đó
hả?” Thanh âm của y nhẹ nhàng vang lên, lại như kim châm đâm mạnh vào
tâm của ba mẹ con Phùng Xuân.
“Phì…”
Những người
khách được mời tới nghe Cố Diệp Phi nói như vậy, nhịn không được phì
cười. Không có bất cứ một ai ở đây cảm thấy những lời này của y là quá
đáng. Sâu trong thâm âm của bọn họ, cũng đều khinh thường thân phận con
riêng của Đoan Mộc Nhật Tử cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy.
“Đoan Mộc Nhật Phi, ai cho phép mày nói chuyện với anh trai thế hả?”
Đoan Mộc Chính thấy ba mẹ con Phùng Xuân sắc mặt tái nhợt, lại nghe thấy
tiếng xì xào cùng tiếng cười của khách quý trong đại sảnh, mặt đỏ bừng,
gầm lên. Ông ta cùng Phùng Xuân đều ở đây mà Cố Diệp Phi lại dám kêu
Đoan Mộc Nhật Tử là ‘con hoang’ sao?! Mất mặt, quá mức mất mặt!!!
“Xin lỗi nhé, Đoan Mộc gia chủ chắc nhớ nhầm rồi. Thứ nhất, bổn thiếu gia
tên Cố Diệp Phi. Thứ hai, bổn thiếu gia trong nhà có một anh trai, một
em gái song sinh bảo bối cùng một người em trai mặt đơ. Hai đứa con
hoang kia, bổn thiếu gia ghê tởm. Tốt nhất đừng có mà nhận loạn quan
hệ.” Ngữ điệu ngả ngớn của y khiến cho Đoan Mộc Chính tức muốn điên lên.
Đối với cái người được gọi là ‘cha’ trên danh nghĩa này, Cố Diệp Phi hoàn
toàn không thèm cho mặt mũi. Loại cặn bã như Đoan Mộc Chính, Cố Diệp Phi không dùng dị năng cho ông ta một đòn về trời đã coi như nhân từ lắm
rồi. Đừng có nói y bất hiếu gì hết, Đoan Mộc Chính không đáng! Ông ta
chưa từng làm tròn cái gọi là ‘trách nhiệm của một người cha’, vậy thì
ông ta không có tư cách lấy danh vị một người cha ra để răn đe y, bắt y
báo hiếu.
“Mày!!!”
“Câm miệng!” Đoan Mộc Chính
đang muốn quát tiếp, thế nhưng bị Đoan Mộc Cổ lạnh lùng ngăn lại. Lão
trừng mắt nhìn lướt Đoan Mộc Nhật Tử, trên mặt chỉ toàn xa cách cùng uy
nghiêm “Lớn rồi còn không biết kiềm chế bản thân, trở về phòng tự cấm
túc kiểm điểm đi!”
Lão chung quy vẫn không ưa nổi mẹ con
Phùng Xuân, bọn họ tồn tại, giống như là vết nhơ cho gia tộc Đoan Mộc.
Nếu không phải vì ba mẹ con bọn họ, Đoan Mộc gia như thế nào trở thành
cái gai trong mắt của Cố gia? Nếu không phải vì ba mẹ con bọn họ, Cố
Liệt Hạo ưu tú như vậy, là người thừa kế của Đoan Mộc gia chứ không phải là Cố gia. Nếu có Cố Liệt Hạo thừa kế, Đoan Mộc gia chắc chắn đã phát
triển hơn hiện tại rất nhiều, trở thành thế gia sánh ngang Cố gia cùng
Nam Cung gia. Chưa kể tới Cố Diệp Phi, Cố Diệp Ninh, Cố Phong Hạ, người
nào cũng là thiên chi kiêu tử, xuất sắc hơn người.
Nhưng
‘nếu’ thì vẫn sẽ mãi chỉ là ‘nếu’. Đoan Mộc Cổ dù có hối hận cùng tức
giận tới chết thì cũng không đảo ngược lại được dòng thời gian. Cho nên
bao nhiêu tiếc hận, lão liền trút hết vào trên người mẹ con Phùng Xuân.
Muốn lão cho ba mẹ con bọn họ sắc mặt thân thiện, quả thực chẳng khác
nào là câu chuyện mặt trời mọc đằng tây.
Cho dù bản thân ngày hôm nay không hài lòng, cho dù bản thân ngày hôm nay bị chọc tức, lão
cũng nhất quyết không để mặc cho Đoan Mộc Chính cùng Đoan Mộc Nhật Tử có bất cứ thất lễ nào với mấy người anh em Cố Liệt Hạo!
“Ông
nội…” Đoan Mộc Nhật Tử sắc mặt tái nhợt mang theo khuất nhục. Gã cảm
thấy dường như tất cả mọi người đang nhìn về phía mình.
“Cha, chuyện này…”
Thấy Phùng Xuân lôi kéo tay mình lại cộng thêm trong lòng khó chịu cùng bất
mãn, Đoan Mộc Chính nhíu mày muốn khuyên nhủ Đoan Mộc Cổ. Khổ nỗi, lời
còn chưa ra khỏi miệng đã buộc phải nuốt xuống. Ánh mắt lạnh lùng của
Đoan Mộc Cổ khiến cho ông ta không dám tiếp tục đỡ lời cho con trai. Tuy nói ông ta là gia chủ nhưng chung quy quyền lực của gia tộc vẫn nằm hết trong tay của Đoan Mộc Cổ. Ông ta không có can đảm hoàn toàn chống lại
cha của mình.
“Đi!” Đoan Mộc Cổ vốn còn muốn đi xuống tham dự bữa tiệc một chút, thế nhưng hiện tại đã hoàn toàn bị chọc cho giận dữ
không muốn tiếp tục ở đây thêm làm gì nữa cho mất mặt “Tiểu Hạo, ta chỉ
nói một lần duy nhất, dù thế nào con cũng có nửa dòng máu của Đoan Mộc
gia!”
Nói xong, lão phất tay xoay người đi trước. Điền lão
đứng đó nhìn theo bóng dáng của Đoan Mộc Cổ rồi lại nhìn mấy anh em Cố
Liệt Hạo, thở hắt ra, cuối cùng vẫn quyết định chạy theo Đoan Mộc Cổ.
Đoan Mộc Nhật Tử nhìn ông nội hầm hầm bỏ đi như thế, dưới ánh mắt ám chỉ của Phùng Xuân, cũng vội vàng cun cút cúi đầu đi theo để nhận hình phạt cấm túc ban nãy bị đề ra, không dám phản bác thêm nửa lời. Ở Đoan Mộc gia
này, lời của Đoan Mộc Cổ là tối cao, Đoan Mộc Nhật Tử không có gan dám
bỏ ngoài tai giống anh em Cố Liệt Hạo.
“Các người cứ chờ đó!” Trước khi rời đi, gã quay lại căm hận trừng mắt nhìn anh em Cố Liệt Hạo một cái, đáng tiếc chẳng ai thèm để ý tới.
Đoan Mộc Nhật Tử
cùng Đoan Mộc Nguyệt Vy đối với Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong
Hạ mà nói, chỉ là kiến hôi không hơn không kém, không đáng để bọn họ
phải bận tâm. Bất kể hai người này làm trò gì, cũng chỉ là khua chân múa tay, đều không thể nhấc lên bất kì sóng gió nào trong lòng bọn họ.
Người mà ba anh em bọn họ căm thù nhất chính là hai người Phùng Xuân
cùng với Đoan Mộc Chính kia.
Đoan Mộc Cổ thấy nói nữa cũng
ngăn không được Cố Liệt Hạo, vì vậy ra đòn sát thủ cuối cùng, đó chính
là giả bộ thất vọng đồng thời nhắc tới một nửa huyết thống nhà Đoan Mộc
trong người của anh em họ Cố, ý đồ muốn Cố Liệt Hạo động lòng mà buông
tha cho Khúc Miêu Miêu, không tiếp tục gây khó dễ cho Đoan Mộc gia nữa.
Đáng tiếc lão chung quy vẫn không hiểu hết được đứa cháu trai này của
mình. Cố Liệt Hạo hiện tại không còn là đứa nhỏ dễ bị lão khống chế cảm
xúc như xưa nữa.
Anh đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Đoan Mộc Cổ rời đi, trong mắt thoáng qua một tia lạnh nhạt. Cố Diệp Phi nhếch
môi cười trào phúng: “Anh hai, anh thấy chưa, ông nội tốt của chúng ta
đó.” Cho tới cuối cùng, đối với lão, vẫn chỉ có quyền lợi được đặt lên
đầu.
“…” Cố Liệt Hạo trầm mặc không nói gì.
“Tóm
lại, hai anh ai ra tay?” Cố Phong Hạ không để tâm lắm, trong trí nhớ của cậu, người nhà Đoan Mộc tuy trên danh nghĩa là ‘người thân’ nhưng kỳ
thực chẳng khác nào người qua đường. Ánh mắt đen láy vô cảm xúc di
chuyển tới Khúc Miêu Miêu vẫn ngồi bệt giữa đại sảnh, nhàn nhạt mở miệng hỏi.
“Sao em không ra tay?” Cố Diệp Phi nhướng mày ném lại một câu hỏi.
“Lười.”
“Hừ, nhãi con, không biết lớn nhỏ!!!” Câu trả lời của đứa em út khiến cho
thái dương của Cố Diệp Phi không khỏi giật giật. Hít một hơi, kiềm nén
dục vọng muốn đánh cho thằng nhóc Cố Phong Hạ kia một đấm, y nhếch môi
hừ lạnh một tiếng.
“Hai đứa nói nhiều quá.”
“Haiz…” Cố Liệt Hạo có chút bất đắc dĩ vì cuộc tranh cãi cực kỳ vô nghĩa cùng
thiếu muối của hai đứa em trai. Vốn tâm tình có chút không tốt sau khi
Đoan Mộc Cổ bỏ đi, hiện tại liền lập tức biến mất không còn dư lại chút
tàn dư nào.
Bỏ đi, một thằng nhóc thì lười, một thằng nhóc
thì so đo, để anh ra tay vậy. Lần nữa vận động tinh thần lực sử dụng dị
năng, một quả cầu lửa màu lam lập tức xuất hiện, trôi nổi trong lòng bàn tay của anh. Quả cầu này so với quả cầu ban nãy còn lớn hơn, năng lượng chứa ở trong đó cũng nhiều hơn, nếu Khúc Miêu Miêu trúng đón, tuyệt đối là không sống được.
“Không… không…” Nhìn sát khí không hề
che giấu của Cố Liệt Hạo, Khúc Miêu Miêu lúc này mới giật mình tỉnh lại. Cô ta hoảng hốt kêu lên, liên tục lắc đầu “Xin đừng mà… tôi… tôi…” Như
nhớ ra điều gì đó, cô ta giật mình quay lại nhìn Cố Diệp Ninh, trong mắt tràn ngập cầu xin “Tiểu Ninh, tiểu Ninh, xin cậu… nể tình chúng ta từng là bạn thân…”
“Tiểu Ninh, bọn anh có lỗi với em, nhưng mà
Miêu Miêu… em hãy nể tình tha thứ nói đỡ cho em ấy.” Triệu Thiên Nam áy
náy nhìn Cố Diệp Ninh, thấp giọng cầu xin. Cho dù trong lòng tình cảm
phai nhạt ít nhiều, nhưng nghĩ tới đối phương từng là người ‘đầu ấp tay
gối’ của mình, chung quy vẫn là không đành lòng trơ mắt nhìn Khúc Miêu
Miêu bị người ta giết chết.
Người ở thủ đô ai ai cũng biết
chuyện anh em nhà họ Cố nổi tiếng cưng chiều Cố tam tiểu thư, chỉ cần là thứ mà Cố tam tiểu thư muốn, dù có phải hái trăng hái sao trên trời thì ba anh em bọn họ cũng gắng sức để làm được. Cho dù là nhóm người Khúc
Miêu Miêu và Triệu Thiên Nam mới tới thủ đô, cũng chẳng lạ lẫm gì đối
với chuyện đồn này. Nếu quả thực Cố Diệp Ninh đúng là con gái nhà họ Cố, là Cố tam tiểu thư, Triệu Thiên Nam tin tưởng chỉ cần một câu nói của
cô thôi, Khúc Miêu Miêu chắc chắn sẽ có thể được cứu.
“Cũng
mệt cho hai người vẫn còn biết tới trước đây cô ta cùng tôi là bạn thân. Bản thân mình có lỗi lại còn dám mở miệng xúc phạm tôi, khi bị đe dọa
tới tính mạng thì lại trở mặt lôi kéo quan hệ. Triệu Thiên Nam, Khúc
Miêu Miêu, hai người nghĩ đơn giản quá.” Cố Diệp Ninh khóe miệng nhếch
lên, cười như không cười.
“Tiểu Ninh, tiểu Ninh, cậu không
thể thấy chết mà không cứu, đây là mạng người đó…” Thanh âm của cô lạnh
nhạt, nhưng rơi vào tai của Khúc Miêu Miêu cùng Triệu Thiên Nam, thì đó
chẳng khác nào một quả bom nguyên tử.
“Mạng người là thứ rẻ mạt nhất ở trong mạt thế, không phải sao?” Ánh mắt của Cố Diệp Ninh vẫn lạnh lùng vô cảm như trước.
“Tiểu Ninh, em không phải là người như vậy?” Triệu Thiên Nam không thể tin
tưởng nhìn cô gái trước mắt. Cố Diệp Ninh như thế nào sẽ lãnh khốc vô
tình như vậy?! Cô rõ ràng là một cô gái vui vẻ, tốt bụng, thích làm việc thiện cơ mà?!
Cố Diệp Ninh rũ mi, che đi trào phúng nơi đáy
mắt. Phải nha, cô từng là một người vui vẻ, tốt bụng, làm việc thiện mà
không ngại ngần. Đời trước trong sáng tới mức ngây thơ, cho nên mới bị
hết người này tới người khác liên tục phản bội cùng lừa dối. Nếu đời này đã được may mắn sống lại, còn tiếp tục ngu ngốc cả tin dễ lừa như vậy
nữa, cô nhất định sẽ viết ngược tên của mình lại!
“Ồ, coi
kìa, tưởng là ai, hóa ra là tên khốn từng dám cả gan tán tỉnh Ninh nhi
của bổn thiếu gia. Lại còn có cả tiểu tam mặt dày mày dạn tự xưng là bạn thân của Ninh nhi nữa chứ.”
Thời gian khi Cố Diệp Ninh ở
thành phố D, toàn bộ mọi chuyện đều được anh em họ Cố giám sát, làm sao
bọn họ không biết tới sự tồn tại của Khúc Miêu Miêu cùng Triệu Thiên
Nam. Mối quan hệ lén lút vụng trộm lừa dối của hai người, y cũng rõ
ràng. Cố Diệp Phi đã ngứa mắt hai kẻ này lâu lắm rồi, nhưng vì nhiều lý
do cho nên vẫn chưa ra tay. Mà sau khi mạt thế tới, y cũng mất dấu Triệu Thiên Nam cùng Khúc Miêu Miêu, vì vậy tạm quăng bọn họ ra sau đầu.
Không ngờ hiện tại con mồi dâng lên tận miệng, tốt lắm, nợ cũ thù mới
tính toán hết trong một lần đi!
“A…” Lần này tới lượt Cố Diệp Phi bộc phát uy áp dị năng giả cấp 4, không khí trong đại sảnh càng
thêm trầm trọng. Không chỉ riêng Khúc Miêu Miêu trở thành đối tượng bị
chĩa mũi nhọn nữa, mà kể cả Triệu Thiên Nam cũng chung số phận.
“Phụt!!!”
Dị năng giả cấp 2 như Triệu Thiên Nam ở trước mặt dị năng giả cấp 4 là Cố
Diệp Phi, thực sự một kích cũng không chịu nổi. Cố Diệp Phi không cần sử dụng tới dị năng, chỉ cần phóng ra uy áp thôi là đã đủ để áp chế đối
phương.
Hộc ra một ngụm máu tươi, Triệu Thiên Nam theo bản
năng đưa tay ôm lấy lồng ngực đau nhức như bị đè nén nghiền nát, trong
mắt mang theo hoảng sợ vô cùng. Anh ta cảm nhận được rõ ràng, đối phương thực sự muốn giết mình, không phải chỉ là dọa chơi. Đã từng chém giết
không biết bao nhiêu tang thi, cứ tưởng rằng tâm của mình đã trở nên vô
cùng cứng rắn, thế nhưng giờ phút này anh ta mới phát hiện ra bản thân
có bao nhiêu sợ hãi khi đứng trước cái chết, đi đứng trước kẻ mạnh áp
đảo mình. Anh ta không thể ngờ rằng chọc vào Cố Diệp Ninh, hậu quả lại
như vậy!
Các vị khách trong đại sảnh không khỏi xanh mặt, một mặt gắng gượng gồng mình lên chống lại uy áp của Cố Liệt Hạo lẫn Cố
Diệp Phi, một mặt lảo đảo lui về sau vài bước hi vọng có thể tránh khỏi
việc phạm vi của uy áp.
Mẹ nó, trước giờ tuy biết là anh em
nhà họ Cố sủng ái Cố tam tiểu thư, nhưng không ít người vẫn nghĩ rằng đó chỉ là phóng đại lên mà thôi. Giờ được tận mắt chứng kiến anh em Cố
Liệt Hạo vì có người mắng chửi Cố Diệp Ninh mà muốn ra tay tàn sát, tất
cả chỉ có thể toát mồ hôi mà hô lớn trong lòng… lời đồn là sự thực a a a a a!!! Yêu em gái / chị gái quá mức thế này, có ổn hay không hả?! Bệnh
tới mức như vậy, có cần phải uống thuốc trị bệnh hay không?!
“Vũ Thanh, có thể ngăn Liệt Hạo lại không?” Dật Phong cũng cảm thấy có chút không chịu được trước uy áp của Cố Liệt Hạo và Cố Diệp Phi, một mặt
vươn tay đỡ Bách Di Quyền, một mặt quay đầu cau mày nhìn Vũ Thanh.
“Cậu nói xem?” Vũ Thanh trán cũng ướt đẫm mồ hôi, khinh bỉ nhìn Dật Phong.
Có thể ngăn thì từ nãy y đã ngăn cản rồi, còn chờ tới lúc Dật Phong nhắc nhở sao?!
“Các anh coi, anh em bọn họ điên cuồng nhường này, anh hai có thể rước được chị dâu sao?”
Nam Cung Nguyên Nguyên, Nam Cung Lãnh Dịch và Hạ Thiên Khải đứng ở trong
lồng không gian bảo vệ do Nam Cung Lãnh Dạ sử dụng dị năng tạo ra, cho
nên không bị ảnh hưởng mấy. Nhíu nhíu mày hoài nghi nhìn Cố Liệt Hạo
cùng Cố Diệp Phi tuấn mỹ bất phàm đang đứng ở trên cầu thang, Nam Cung
Nguyên Nguyên nhịn không được quay đầu hỏi anh trai cùng người yêu. Lần
đầu tiên cô bé cảm thấy hoài nghi đối với năng lực của anh lớn nhà mình.
Hạ Thiên Khải: … (=A=)
Nam Cung Lãnh Dịch: … (=A=)
“Đoan Mộc Nhật Phi, dừng tay lại! Đoan Mộc Nhật Hạo, không nghe ông nội của
mày nói sao hả? Mày đừng có làm quá! Đây là đất nhà Đoan Mộc gia, là lễ
đính hôn của Nguyệt nhi!!!”
Đoan Mộc Chính quả thực bị ép tới mức không thể kiềm chế thêm được nữa, một hỏa cầu to lớn xuất hiện
trong lòng bàn tay của ông ta, sau đó ném về hướng Cố Liệt Hạo. Mọi
người cũng không ngờ tới rằng Đoan Mộc Chính lại thẳng tay tấn công như
vậy, hốt hoảng kêu lên.
“Hừ!” Cố Liệt Hạo trong mắt tràn ngập lãnh liệt, phất tay tạo nên một tường lửa màu lam, lập tức ngọn lửa màu lam bá đạo liền cắn nuốt hỏa cầu màu đỏ rực của Đoan Mộc Chính.
Đoan Mộc Chính sau khi kích động tấn công cũng giật mình hối hận tới xanh cả ruột rồi. Cho dù ông ta không ưa thích gì mấy anh em Cố Liệt Hạo, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật rằng xét trên phương diện quyền lực,
ông ta cùng Đoan Mộc gia không thể sánh bằng Cố gia cùng mấy anh em Cố
Liệt Hạo. Chưa nói tới thực lực của bản thân chỉ là cấp 3 trung giai,
làm sao có thể chống chọi được lại với vài dị năng giả siêu cấp cấp 4
như Cố Liệt Hạo?!
“Anh hai, anh không sao chứ?” Sau khi đòn
tấn công của Đoan Mộc Chính bị Cố Liệt Hạo dễ dàng đánh tan, mọi người
mới kịp phản ứng lại. Hai người Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ trợn trừng
nhìn chằm chằm Đoan Mộc Chính, trong đáy mắt toát lên lửa giận hừng hực
“Ông dám tấn công anh hai?” Cố Diệp Phi quát lên.
Ở dưới đại sảnh, Cố Diệp Ninh cùng Cố Tĩnh Huyên cũng sầm mặt lại… Đoan Mộc Chính này, rõ ràng là muốn chết mà!