Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 41

Thương Mặc chưa chơi game được bao lâu Viên Diệp đã giục cậu đi về đi ngủ, tránh cho ngày mai quay lại uể oải.

Cậu ngô nghê cười nhìn Viên Diệp. Có lẽ là vì đứng dậy hơi vội, Thương Mặc có chút chóng mặt.

Sau khi từ phòng Viên Diệp về, cậu nhanh chóng lấy quần áo đi tắm.

Trong lúc tắm, nhìn những giọt nước lăn trên mặt gương, Thương Mặc bỗng nhiên sửng sốt, trong đầu lại nghĩ đến cơn mưa buổi sáng, cậu bị người kia ôm vào trong lòng, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy nụ cười dịu dàng cùng khuôn mặt ôn nhu của hắn.

Thương Mặc lắc đầu, cố gắng gạt hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí.

Tắm xong, Thương Mặc tắt đèn, đeo tai nghe, cứ như vậy nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau, khi cậu đến trường quay, Đỗ Thác đã không còn ở đó, mà vài ngày sau Thương Mặc cũng không thấy hắn trong đoàn phim.

Thương Mặc nghĩ rằng Đỗ Thác đã thật sự chịu buông tha cậu, cả người thả lỏng hẳn.

Viên Diệp ở thêm vài ngày, Kiều Lẫm cũng gọi điện giục y về. Tuy y không muốn nhưng cũng không có cách nào. Thương Mặc biết chuyện bèn dẫn Viên Diệp đi ăn một bữa rồi tiễn người ra tận xe, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò: “Khi nào về đến nơi thì nhắn tin cho tớ.”

Viên Diệp gật đầu, nhảy xuống xe ôm lấy cổ cậu khiến Thương Mặc sửng sốt, cười hì hì chế nhạo: “Diệp tử không nỡ xa tớ thế cơ à.”

Viên Diệp vùi đầu vào ngực cậu không đáp.

Thương Mặc xoa tóc y, cười nói: “Được rồi, tớ quay xong sẽ về ngay, lúc ấy chúng ta sẽ xin Kiều Lẫm nghỉ một ngày để đi ăn đi chơi thật thoải mái.”

Viên Diệp buồn rầu đáp: “Được.”

Viên Diệp đi rồi, ngày hôm sau Đỗ Thác lại xuất hiện ở đoàn làm phim. Hắn cầm tài liệu nặng trịch, quầng thâm dưới mắt đen thui, vậy nhưng Đỗ Thác lại không chịu ngồi trong văn phòng mát mẻ mà nhất định phải chạy đến chỗ nóng bức này.

Người trong đoàn phim đều trêu đùa, Đỗ tổng vì muốn theo đuổi Thương Mặc mà dọn cả văn phòng đến đây rồi.

Trước loại trêu chọc này, Thương Mặc chỉ lẳng lặng lắc đầu bước đi.

Mấy ngày trước ở đây khiến công việc ở công ti chất cao như núi, Đỗ Thác không còn cách nào khác ngoài trở về xử lí một ngày một đêm rồi mới quay lại.

Thật ra chạy đến đây cũng không hề dễ chịu. Hắn dù sao cũng là tổng tài, công việc quấn thân, đây lại là trường quay chứ không phải văn phòng yên tĩnh, đã thế còn nóng bức vô cùng, nhưng vì Thương Mặc, Đỗ Thác vẫn muốn đến.

Ngược lại, Hứa Ý lại nhìn không được. Anh mời Đỗ Thác đến một phòng trống để nói chuyện.

Hứa Ý lên tiếng trước: “Đỗ tổng, hạng mục quay phim này anh có thể điều một người đến giám sát là được, không nhất thiết mỗi ngày đều phải đích thân đến. Hay là có khi nào anh không yên tâm với chuyện tôi quay phim?”

Đỗ Thác nhìn Hứa Ý, nói: “Tôi tới đây không phải vì bộ phim, mà là vì một người. Nói vậy, có lẽ ảnh đế Hứa đã rõ là ai rồi.”

Hứa Ý nghe được lời này, biết đối phương đang muốn ngả bài, vì vậy gật đầu: “Tôi biết, nhưng người này cũng từng nói với tôi, hành động của anh đối với cậu ấy mà nói, chẳng khác gì quấy rối.”

“Quấy rối cũng được.” – Đỗ Thác đáp – “Tôi không muốn sau khi tôi không làm phiền đến cậu ấy nữa, cậu ấy sẽ quên tôi.”

Hứa Ý lắc đầu: “Anh đây là đang lấy độc trị độc, biết rõ cậu ấy không thích mình nhưng vẫn cố chấp để trở thành kẻ quấy rối.”

“Lấy độc trị độc mà hiệu quả cũng được. Nếu cuối cùng cậu ấy thấy được tình cảm của tôi, cậu ấy sẽ không coi đó là quấy rối nữa.” – Hắn cong môi.

“Vậy nếu thất bại thì sao?” – Khóe môi Hứa Ý cũng cong lên.

“Thất bại ấy à?” – Đỗ Thác cười khẽ – “Tôi đã sớm tính toán sẽ dùng cả đời theo đuổi em ấy, chiều chuộng em ấy, yêu thương em ấy, chút thất bại thì có ngại gì.”

Hứa Ý không nghĩ Đỗ Thác thật lòng với Thương Mặc, nhưng cũng nhất thời không phân biệt được lời hắn nói là thật hay giả, vì vậy chỉ cười nói: “Hóa ra Đỗ tổng lại là con người si tình như vậy.”

Đỗ Thác mỉm cười không đáp.

Nếu nói về si tình, kì thật đời trước, Thương Mặc mới là người si tình nhất.

Cho dù hắn có mặt nặng mày nhẹ, thậm chí là đóng băng cậu, Thương Mặc vẫn luôn tràn đầy chờ mong hắn sẽ yêu cậu. Mỗi lần Đỗ Thác đi qua, trong mắt cậu vẫn ánh lên tia vui mừng, nhưng khi đó hắn chỉ cảm thấy sao mà chướng mắt, thái độ với Thương Mặc càng thêm tệ.

Giờ nghĩ lại Đỗ Thác mới thấy hành động khi ấy của mình ngu ngốc vô cùng, cũng tàn nhẫn vô cùng.

Hiện tại Thương Mặc cự tuyệt hắn bằng mọi cách, nhưng cũng chỉ là cự tuyệt, không thương tổn đến thân thể.

Đỗ Thác càng nghĩ càng đau lòng cho Thương Mặc.

Hứa Ý bên này biết nhiều lời cũng vô ích nên cũng không buồn khuyên nữa mà trở lại trường quay tiếp tục công việc.

Đỗ Thác cũng đi theo Hứa Ý. Hắn ngồi một góc, tay cầm tài liệu, mắt lại dán lên người Thương Mặc. Vừa khéo, Thương Mặc cũng nghiêng đầu, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Thương Mặc tránh đi rất nhanh, nhưng Đỗ Thác lại gắt gao đuổi theo thân ảnh cậu, khóe môi còn gợi lên một tia cười.

Bởi vì thời điểm này công việc nhiều, giấy tờ phải xem xét cũng nhiều, điện thoại phải tiếp càng không ít, vậy nên vài ngày liên tiếp Đỗ Thác không có thời gian đến gần Thương Mặc. Chờ tới khi xử lý giấy tờ xong xuôi, điện thoại cũng tiếp xong, Đỗ Thác liền mang vẻ mặt chờ mong cùng dịu dàng mà đi đến chỗ cậu.

Thương Mặc đang quay phim bỗng nhiên thấy Đỗ Thác đứng bên cạnh Hứa Ý, mặt mang ý cười nhìn mình. Cậu vừa ngẩn người đã nghe thấy đạo diễn hô “Cắt”.

Hứa Ý nói với Thương Mặc: “Tập trung, đừng phân tâm.” rồi lại tiếp tục quay phim.

Đỗ Thác vẫn đứng một bên dịu dàng nhìn Thương Mặc.

Nghiêm Diệc diễn chung với cậu tất nhiên cũng nhìn thấy Đỗ Thác. Hắn nhíu mày, vỗ vai Thương Mặc rồi lại tiếp tục đối diễn với cậu.

Sau khi quay xong, ngay khi Mạt Tề còn cách Thương Mặc vài bước chân, Đỗ Thác đã sớm tri kỉ đưa nước trong tay đến trước mặt cậu.

Nhất thời, cả đoàn phim đều nín thở, ai cũng muốn nhìn xem Thương Mặc có nhận hay không.

Thương Mặc tất nhiên sẽ không nhận. Cậu liếc cũng không liếc Đỗ Thác một lần, trực tiếp đi đến chỗ Mạt Tề nhận nước và khăn mặt từ tay y.

Đỗ Thác cũng không sợ xấu hổ mà cầm nước đi theo sau Thương Mặc, thậm chí còn lấy một chiếc quạt quạt cho cậu.

Thương Mặc vẫn không có phản ứng gì đi vào phòng tránh nóng.

Nghiêm Diệc thấy cảnh này cũng cắn răng đi theo. Chỉ khổ cho trợ lý của hắn, từ ngày vị Đỗ tổng kia thấy chết không sờn* theo đuổi Thương Mặc, mặt Nghiêm Diệc không ngày nào không đen.

Bản gốc là “Minh mục trương đảm” nghĩa là can đảm, liều lĩnh. Mình nghĩ trong hoàn cảnh này nó cũng gần nghĩa với câu “Thấy chết không sờn”.

Khi Nghiêm Diệc bước vào, Thương Mặc đang ngồi nghịch điện thoại, Đỗ Thác đứng bên cạnh ôn nhu nhìn cậu. Ánh mắt lưu luyến say đắm của Đỗ Thác cùng khung cảnh hòa hợp khó hiểu này khiến mặt Nghiêm Diệc càng thêm đen.

Hết chương 41.
Bình Luận (0)
Comment