Thương Mặc hỏi xong tình hình của Viên Diệp bèn đi sang phòng bệnh của y, nhìn Viên Diệp sắc mặt trắng bệch nằm trên giường bệnh, cậu lại cảm thấy cay mũi.
Rõ ràng y là người vô tội nhất, vậy mà lại bị lôi vào, không những thế còn phải chịu thương tổn nặng nề như vậy. Giờ chỉ sợ không chỉ thân thể, mà tâm lý Viên Diệp cũng sẽ có một vết thương không thể xóa nhòa.
Viên Diệp vốn là người nhạy cảm, lần này tỉnh lại, chỉ sợ là sẽ càng nhạy cảm.
Nghĩ đến chuyện sau này y sẽ càng thu mình lại, Thương Mặc lại hận chính mình. Cậu hận mình không dứt khoát cắt đứt quan hệ với Đỗ Thác, hận Đỗ Thác ngoài miệng nói yêu mình nhưng lại khiến người bên cạnh mình bị cuốn vào đau đớn, cũng hận tên khốn Sở Hoài ti bỉ vô liêm sỉ, cuối cùng lại hận năng lực của bản thân quá yếu, không thể bảo vệ bạn bè người thân.
Từ trong mắt cậu chảy ra hai hàng nước mắt chua xót. Thương Mặc lần đầu cảm nhận được nỗi hận chưa bao giờ có.
Cậu muốn Sở Hoài phải trả giá!
Nỗi uất hận trong cậu dần tích tụ lại, trở thành một loại sức mạnh.
Thương Mặc lau nước mắt, ra ngoài gọi điện cho Hứa Ý.
Giờ đang là mười giờ tối, Hứa Ý đang chọn kịch bản cho Thương Mặc thì kinh ngạc nhận được điện thoại của cậu.
“Thương Mặc à, có chuyện gì vậy?”
Nghe được giọng nói trong sáng của Hứa Ý, Thương Mặc nắm chặt di động, cuối cùng tựa vào tường nhắm mắt, thả lỏng: “Đạo diễn, không có gì, em… Em chỉ muốn hỏi chuyện kịch bản một chút.”
Hứa Ý đã là diễn viên ở trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đối với những cái nhăn mặt mỉm cười nắm chắc vô cùng, vậy nên anh cũng nghe ra giọng Thương Mặc có điều không đúng lắm. Anh nhăn đôi mi đẹp đẽ, mở miệng: “Tôi đang chọn kịch bản, đã tìm thấy vài nhân vật khá ổn. Hơn nữa ngày mai đạo diễn Trương sẽ gửi kịch bản của ông ta đến, tôi sẽ xem xét kĩ hơn, chọn cho em một nhân vật thích hợp nhất. Chuyện này em không cần lo lắng, cứ chuẩn bị album mới cho tốt đi.”
Thương Mặc nhắm mắt lại, gật đầu: “Cảm ơn đạo diễn. Thật ngại quá, đã muộn thế này còn làm phiền anh.”
“Giữa tôi với em không cần phải khách khí như vậy. Giờ tôi chưa ngủ nên cũng không coi là làm phiền. Nhưng mà,” – Hứa Ý dừng một chút rồi nói – “Em sao vậy? Tôi nghe giọng em không được vui.”
“Em không sao.” – Cả người Thương Mặc trượt dài theo vách tường. Cậu ngồi bệt trên mặt đất, lưng dựa vào tường – “Chỉ hơi mệt thôi ạ. Đạo diễn anh cũng đi ngủ sớm một chút nhé.”
Hứa Ý biết cậu không muốn kể nên cũng không ép. Anh thở dài, thấm thía nói: “Phàm là con người ai cũng có cảm xúc và nhược điểm, vậy nên khi có chuyện cũng đừng áp lực mà phải tìm một chỗ để giải tỏa. Tôi biết tính em, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng. Nhưng nếu em cứ như vậy, cảm xúc sẽ ngày càng dồn nén, cuối cùng sẽ bùng nổ. Đến lúc ấy, hại người hại mình, không đáng đâu em.”
Thương Mặc xiết chặt điện thoại. Cậu trầm mặc một lúc, cuối cùng rũ mắt hỏi: “Đạo diễn, anh có tiện ra ngoài một chút không?”
Hứa Ý tất nhiên đáp ứng.
Thương Mặc cúp điện thoại rồi đi ra ngoài bệnh viện. Vừa rồi Đỗ Thác luôn quan sát cậu từ xa, nhìn vẻ mặt yếu ớt khi gọi điện của cậu, lòng hắn đau như bị kim đâm. Đỗ Thác muốn ôm người vào lòng, nhưng hắn vẫn nhớ như in lời nói của Thương Mặc, vậy nên không dám lộn xộn. Giờ thấy cậu ra ngoài, Đỗ Thác cũng không dám cản trở, chỉ thở dài bảo Giản Anh điều thêm vài người đi sau.
Thương Mặc và Hứa Ý hẹn nhau ở một quán bar 24 giờ. Bên trong nơi này chỉ có hai màu đen trắng, nhạc cũng được mở vừa phải, nhìn qua trông giống một quán cà phê hơn.
Thương Mặc vừa đến đã thấy Hứa Ý đang ngồi trước quầy bar vẫy tay với cậu. Anh mặc một chiếc áo khoác da bò, đội mũ lưỡi trai đen, đôi mắt trong sáng dưới ánh đèn neon trông đặc biệt sáng ngời.
Thương Mặc đi tới, ngồi bên cạnh Hứa Ý.
“Cậu muốn uống gì?” – Nhân viên pha chế nhìn Thương Mặc hỏi.
“Cho cậu ấy một ly nhiệt sâm lâm*” – Người trả lời là Hứa Ý.
Cụm này nghĩa là cánh rừng bùng cháy =))). Mình không biết đây có thật sự là một loại rượu, cocktail không hay là tác giả tự bịa ra nữa.Nhân viên pha chế gật đầu rồi cúi đầu làm việc.
Thương Mặc đan tay vào nhau đặt lên quầy bar, ánh mắt chăm chú nhìn động tác xuất thần của nhân viên pha chế.
Mãi đến khi nhân viên pha chế đưa đồ uống đến trước mặt, Thương Mặc mới hồi phục tinh thần. Cậu nhận rượu, mỉm cười như muốn cảm ơn.
Anh ta lắc đầu không nói chuyện.
Hứa Ý cầm ly rượu của mình cụng vào ly của Thương Mặc, uống một ngụm rồi mở miệng: “Nhiệt sâm lâm, nghe tên giống như một mảnh rừng đang bị thiêu đốt, mãnh liệt nóng bỏng, kỳ thật không phải. Vị của nó rất nhẹ nhàng dễ chịu, thậm chí là nhạt nhòa.”
“Nói nhạt nhòa là không ổn đâu, Hứa đại ảnh đế” – Nhân viên pha chế kia cong môi bất mãn.
Hứa Ý mỉm cười: “Có lẽ do tôi hay uống những loại mạnh hơn, nên uống nhiệt sâm lâm cảm thấy có chút nhạt nhẽo.”
Thương Mặc nghe vậy, chuyển mắt nhìn ly rượu trong tay Hứa Ý, thấy bên trong ly là đủ loại màu sắc rực rỡ. Lại nhìn sang ly rượu của mình, lớp bên trên màu hồng, lớp dưới màu xanh, nhìn qua cũng rất xinh đẹp.
Cậu nhịn không được uống một ngụm, hương vị không tệ lắm. Thương Mặc cúi đầu uống thêm vài hớp.
“Vị của Nhiệt sâm lâm tuy rằng nhạt, nhưng nồng độ rượu khá cao.” – Nhân viên pha chế thấy cậu uống liên tục vài ngụm bèn lên tiếng nhắc nhở.
Hứa Ý đong đưa ly rượu của mình trong tay: “Cậu ấy muốn say khướt, không say không về.”
Nhân viên pha chế kia nghe vậy nhìn Thương Mặc, thấy cậu tóc mái xõa tung, khóe mắt phiếm hồng mang theo nỗi đau xót không thể che giấu. Anh ta lắc đầu đi ra chỗ khác, xem ra lại là một người đàn ông vì tình mua say.
Thương Mặc uống thêm vài ngụm liền có chút mê mang. Cậu nắm chặt ly rượu, rũ mắt trầm mặc nói: “Đạo diễn, em muốn trở nên thật mạnh. Anh nói xem, em nên làm gì bây giờ?”
Hứa Ý không đáp lại ngay mà uống thêm một ngụm rượu rồi mới lên tiếng: “Đây là một ý nghĩ tốt, nhưng có lẽ em cũng biết còn đường này không hề dễ đi.”
Thương Mặc gật đầu: “Em biết.”
“Vậy em có sợ không?”
“Em không sợ.”
“Không sợ là tốt. Nhưng tôi sợ em sẽ hối hận.”
“Vậy anh hối hận sao? Đạo diễn?” – Thương Mặc mở mắt nhìn Hứa Ý.
Khóe môi Hứa Ý cuồn cuộn cong lên, ánh mắt anh mang theo ý cười. Anh nói: “Chắc chắn là không hối hận.”
“Đạo diễn anh không hối hận, em cũng không hối hận.” – Trong mắt Thương Mặc cũng nhiễm ý cười.
Hứa Ý ngẩn người, anh cụng ly với cậu, nói tiếp: “Vậy là tốt rồi.”
Thương Mặc uống thêm một ngụm rượu nữa: “Đạo diễn, lần đầu chúng ta gặp mặt, anh cho em số điện thoại, em hỏi anh vì sao, anh nói là vì duyên phận, nhưng em nghĩ lâu như vậy vẫn cảm thấy anh sẽ không đơn giản vì hai chữ duyên phận mà giúp em.”
“Vậy em cảm thấy là vì sao?” – Hứa Ý mỉm cười nhìn Thương Mặc.
Cậu lắc đầu: “Em không biết, nhưng em cảm thấy sẽ không đơn giản chỉ là duyên phận.”
Hứa Ý cười, cũng uống thêm một hớp rượu: “Quả thật không chỉ là duyên phận, Thương Mặc.”
“Tôi biết em chỉ là tình cờ, sau lại phát hiện cảnh ngộ của em rất giống của tôi. Em giống tôi lúc trẻ, quá chấp nhất mù quáng với tình yêu. Nhưng gần đây tôi lại phát hiện ra, em với tôi không hề giống nhau, em có thể tự chủ mà từ chối người kia.”
“Tôi không biết gần đây em có chuyện gì, nhưng tôi biết, Đỗ Thác với em không thể đi chung một đường, em với hắn cuối cùng sẽ không có kết quả tốt đẹp.”
“Có lẽ tôi nói như vậy sẽ khiến em không vui, nhưng mà” – Hứa Ý dừng một chút rồi nói tiếp – “Tôi thấy được hình ảnh của tôi ở em, tôi không muốn em dẫm vào vết xe đổ của tôi.”
Thương Mặc gật đầu tỏ vẻ minh bạch, cậu hỏi: “Đạo diễn cũng thích đàn ông sao?”
Hứa Ý xiết chặt ly rượu rồi buông ra, trong lòng bỗng cảm thấy thật đau đớn. Thật lâu sau anh mới gật đầu: “Không thích đàn ông, chỉ thích người ấy.”
Thương Mặc ngẩn người, cậu hiểu ý của thần tượng nghĩa là anh thích một người, cho dù người ấy có là giới tính gì đi chăng nữa.
Thương Mặc rũ mắt nghĩ ngợi.
Đời trước cậu chưa nếm trải sự đời, chưa bao giờ nói chuyện yêu đương đã bị Đỗ Thác theo đuổi, sau lại tiếp nhận tình cảm của hắn mà không hề xuy xét đến chuyện giới tính.
Nhưng giờ nghĩ những chuyện này thì có ích gì nữa. Đúng như thần tượng nói, cậu và Đỗ Thác sẽ không có kết quả, kết cục đời trước đã nói lên tất cả.
Thương Mặc lắc đầu uống thêm một ngụm rượu. Giờ tâm cậu rất mệt, không muốn yêu thêm ai nữa.
Hai người vừa uống vừa nói, Thương Mặc dường như đã dốc toàn bộ tâm sự với Hứa Ý.
Hứa Ý uống xong ly rượu trong tay cũng không uống nữa, bởi Thương Mặc đã say, gục xuống quầy bar ngủ mất.
Anh còn chưa kịp nghĩ xong là nên đưa người về nhà hay vào khách sạn, đã có người tới. Người này ngũ quan thâm thúy, dáng người cao ngất, hắn vừa bước vào đã hấp dẫn tất cả mọi người trong quán.
Đỗ Thác vì chờ trong bệnh viện quá lo lắng nên mới đi đến quán bar Thương Mặc ngồi, chọn một chỗ cách xa cậu ngồi xuống, gọi một ly giống Thương Mặc, vừa uống vừa dõi theo cậu.
Biết hiện tại Thương Mặc khổ sở, cũng biết cậu không dễ để tìm một người tâm sự, nhưng khi nhìn Thương Mặc và Hứa Ý ngồi trước quầy bar vừa nói vừa uống rượu, hắn vẫn cảm thấy đau đớn.
Đỗ Thác nghĩ, đúng là đáng đời hắn.
Đời trước hắn gián tiếp hại chết Thương Mặc, đời này cũng không bảo vệ được cậu, nếu hắn là Thương Mặc, hắn cũng sẽ thất vọng và chán ghét bản thân.
Đỗ Thác ngồi khá xa Thương Mặc, lại sợ cậu phát hiện nên chọn một chỗ sau lưng cậu, vì vậy hắn không thể nghe được Thương Mặc đã nói gì với Hứa Ý. Hắn nhớ tới máy nghe trộm nhưng rồi lại lắc đầu. Có lẽ hắn đã bức ép cậu quá chặt nên Thương Mặc mới không được tự nhiên như vậy.
Một lúc sau, Đỗ Thác thấy cậu uống rồi úp mặt xuống quầy bar. Hắn biết Thương Mặc say nên vội vàng đi tới ôm lấy người rồi gật đầu với Hứa Ý chẳng có chút kinh ngạc nào: “Đêm nay cảm ơn Hứa ảnh đế.”
Hứa Ý gắt gao nhìn Đỗ Thác, nói: “Nếu thật sự muốn cảm ơn tôi, xin mời Đỗ tổng buông tha Thương Mặc. Anh và cậu ấy không phải hai người chung đường.”
Trên mặt Đỗ Thác hiện lên một tia không vui. Hắn nói: “Yêu thương không có chuyện cùng đường hay không. Đây là chuyện của tôi và Mặc Mặc, mong Hứa ảnh đế đừng nhúng tay vào.”
“Đỗ tổng khiến Thương Mặc trở thành thế này, còn muốn người khác đừng đụng vào, hình như rất bá đạo.” – Hứa Ý cong môi, không sợ chút nào nói.
Đỗ Thác nâng cằm. Hắn cười, nói: “Vậy Hứa ảnh đế hẳn cũng biết, sự bá đạo của tôi chỉ dành cho một người.”