Trọng Sinh Chi Tra Công Cầu Buông Tha

Chương 89

Lần thứ hai Thương Mặc tỉnh lại đã là hơn nửa đêm. Nhìn không gian đen sẫm xung quanh, ban đầu cậu vẫn có chút mơ hồ, sau đó nhớ tới biển lửa, nhớ tới Đỗ Thác trong phòng cấp cứu, nhớ đến chuyện hắn đã thoát khỏi nguy hiểm, cậu mới thở ra một hơi, xuống giường ra khỏi phòng.

Phòng bệnh của cậu nằm trong khu VIP, Thương Mặc liếc mắt một cái, phát hiện có vài người mặc tây trang đen đứng trước cửa phòng gần đó. Cậu đoán đó là phòng của Đỗ Thác nên đi qua, mấy người này dường như cũng biết cậu, vậy nên cũng không cản.

Thương Mặc nhẹ giọng nhẹ chân đi vào, vừa đóng cửa liền nhìn thấy Đỗ Thác bị bọc như xác ướp nằm trên giường bệnh. Người đàn ông oai phong một cõi trên thương trường giờ biến thành bộ dạng như vậy nhất thời khiến mắt Thương Mặc có chút cay, dường như nước mắt lại muốn trào ra.

Cậu đi đến ngồi xuống cạnh giường hắn, nhìn Đỗ Thác bị băng kín mít chỉ để lộ mắt mũi miệng ở bên ngoài, nhìn một lúc mới lắc đầu run rẩy nói: “Ai cho anh khoa trương cứu tôi, đồ ngốc.”

Nước mắt lại đảo quanh, Thương Mặc cố nén không để chúng rơi xuống, thấp giọng nói tiếp: “Cứu tôi rồi để bản thân bị thương nặng thế này, anh nói xem anh có ngốc nghếch không? Anh biết rõ tôi không yêu anh còn chạy tới cứu tôi, có phải anh muốn thấy tôi không yên lòng không? Tôi nói cho anh biết, nếu anh không tỉnh lại, sau này tôi cũng sẽ không tha cho anh.”

“Không chỉ đời này, mà đời sau đời sau sau nữa cũng sẽ không tha cho anh.” – Thương Mặc không thể khống chế được nữa mà chảy nước mắt – “Anh nghe thấy không? Anh đừng nghĩ dùng cách này để tôi tha thứ cho những gì đời trước anh đã làm với tôi.”

Đỗ Thác vẫn nhắm mắt nằm trên giường, toàn thân bị bọc như một chiếc bánh chưng, thoạt nhìn đáng thương đến lạ.

Thương Mặc vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào phần băng vải, nước mắt lập tức rơi xuống mu bàn tay. Cậu dùng ngón trỏ chạm vào tay hắn, tâm tình giờ mới có phần dịu lại: “Đỗ Thác, tôi muốn nói chuyện với anh, nói về chuyện giữa chúng ta, chuyện kiếp trước kiếp này, chuyện tình cảm anh dành cho tôi, tất cả mọi chuyện.”

“Trước đây anh nói anh yêu tôi, tôi không tin, khi đó tôi cảm thấy anh lừa tôi, dù sao đời trước anh cũng cho tôi đả kích quá lớn, tôi không dám tin tưởng anh một lần nữa. Từ khi sống lại tôi đã nghĩ mình phải rời khỏi anh, thân phận anh cách xa tôi quá lớn, tôi không trả đũa được. Vậy nên để bảo vệ mạng nhỏ, tôi chỉ có thể rời đi. Anh lại níu kéo không cho tôi đi, thậm chí tôi nói chia tay cũng vô dụng. Sau đó anh nói với tôi anh sống lại, anh cũng biết là tôi sống lại. Khi ấy tôi thật sự giận đến run người, không ngờ anh đã biết còn xoay tôi vòng vòng.”

“Khi biết anh cũng sống lại, tôi nghĩ giữa chúng ta xem như xong thật rồi. Trước đó tôi còn nghĩ đời này anh không còn là anh của đời trước, anh chưa làm những chuyện đó với tôi, tôi có thể không cần hận anh, nhưng tôi nhất định phải rời xa anh. Nhưng anh lại nói anh cũng sống lại, anh nói xem, sao tôi có thể không hận anh, sao tôi có thể chấp nhận người đời trước đã khiến mình trở nên thảm hại, thậm chí hại chết mình!”

“Phải rồi, anh đã làm rất nhiều việc để vãn hồi, nhưng thế thì sao chứ? Giữa chúng ta có quá nhiều nỗi đau như vậy, để ở bên nhau cần bao nhiêu dũng khí để đối mặt, để thuyết phục bản thân không quan tâm đến những chuyện đời trước, để không còn sợ hãi dẫm vào vết xe đổ nữa đây!”

“Sau đó anh còn vì tôi mà tự bắn mình ba phát súng. Khi ấy tôi đã tự nói với bản thân rằng chuyện của chúng ta đã hết rồi, từ nay tôi ra nước ngoài, anh không tiếp tục dây dưa, lâu dần anh sẽ quên tôi, hai người chúng ta đều có thể buông bỏ. Quả thực anh không còn đến tìm tôi nữa, tôi không biết phải nên vui vì rốt cục anh cũng tha cho tôi, hay là nên buồn vì yêu của anh lại ngắn ngủi đến vậy nữa.”

Thương Mặc lau nước mắt nói tiếp: “Đêm giao thừa hôm ấy, anh đi cùng Lâm Sinh, có phải vì không muốn tôi phát hiện điều gì đó không, khi đó tôi còn thật sự nghĩ anh động tâm với Lâm Sinh… giờ nghĩ lại mới thấy, quả nhiên là chỉ số thông minh của tôi không đủ, vậy nên mới bị anh xoay mòng mòng.”

“Đêm bị hạ thuốc, anh nói để tôi tỉnh táo lại, anh nói anh là Đỗ Thác, tôi hiểu ý anh, cũng biết đó là anh, nhưng lúc ấy, cũng là bởi vì anh, vậy nên tôi… tôi mới yên lòng.” – Nói đến đây, mặt Thương Mặc đã đỏ bừng – “Khi ấy tuy rằng tôi không tỉnh táo, nhưng tôi biết đó là anh, vậy nên cũng không muốn nhẫn nại nữa. Tôi cũng không biết vì sao khi biết đó là anh, trong lòng tôi lại thở phào nhẹ nhõm. Có thể là vì cho dù thất thân, tôi cũng chỉ muốn thất thân cho một người.”

“Trong thời gian quay phim cùng Lâm Sinh, anh thường xuyên tới đây, người trong đoàn làm phim cũng biết anh vì Lâm Sinh mà tới, tôi cũng rất rõ ràng chuyện này, nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh mắt anh dừng trên người tôi. Giờ nghĩ lại mới thấy, khi ấy anh tới kỳ thật là để xem tôi.”

“Sau đó anh cứu tôi ra khỏi đám cháy, khi ấy vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mặt anh, bên cạnh là đám lửa lớn, trong lòng tôi có chút căng thẳng, tôi còn tưởng đây chỉ là giấc mơ, nhưng cảm giác nóng rực bên cạnh sao lại chân thực như vậy. Khi nhìn thấy chiếc đèn rơi xuống, tôi đã kéo áo anh, anh dừng lại, ánh mắt dịu dàng nhìn tôi. Tôi muốn bảo anh đi mau, anh lại không nghe thấy, trong lòng tôi rất hoảng. Tôi nghĩ, hóa ra ngay cả trong mơ tôi cũng không muốn anh bị thương.”

“Anh vì không để tôi ngã vào lửa mà dùng lưng tiếp đất, còn bảo Giản Anh đưa tôi ra trước, mặc kệ bản thân vẫn ở trong đó không thể thoát ra. Anh còn nói với tôi” – Thương Mặc hơi mất tự nhiên – “Nói chỉ yêu mình tôi. Khi ấy tôi biết, anh thật sự yêu tôi chứ không phải lừa tôi.”

“Trong lòng tôi khi ấy không biết nên cảm thấy thế nào, tôi đã từng cho là cho dù có nhìn thấy anh ngã vào biển lửa mà chết, tôi cũng sẽ không hề lăn tăn điều gì, vậy nhưng thật ra trong lòng tôi… không hề nghĩ anh sẽ chết. Tôi muốn anh an toàn và sống sót đi ra!”

“Tôi nói nhiều thế này rồi, tôi nghĩ anh hẳn là hiểu ý tôi.” – Thương Mặc rũ mắt, nhìn ngón trỏ của Đỗ Thác mà mình đang chạm tay vào.”

Điều khiến cậu kích động chính là, cậu vừa dứt lời, ngón tay của Đỗ Thác giật giật. Thương Mặc khiếp sợ nhìn mặt hắn, Đỗ Thác vẫn chưa mở mắt, song miệng vẫn cố hết sức hé ra thều thào.

Thương Mặc lập tức đứng lên, ghé tai vào bên miệng hắn, nín thở nghe Đỗ Thác nói.

“Mặc… Mặc, tôi… hiểu…”

Mặt Thương Mặc lập tức đỏ bừng, nói vậy những lời cậu vừa nói Đỗ Thác đều nghe thấy hết. Cậu nhỏ giọng nói với hắn: “Hiểu thì tốt, anh cố gắng phối hợp trị liệu, bồi dưỡng cơ thể cho tốt, chuyện giữa chúng ta chờ bao giờ anh khỏe mạnh rồi nói.”

“Được…” – Đỗ Thác suy yếu nói một chữ rồi lại ngất đi.

Thương Mặc thấy hắn lại ngất xỉu nên lo lắng chạy ra ngoài tìm Ngụy Minh.

Ngụy Minh vì thương thế của Đỗ Thác mà không dám về nhà, sau khi nói chuyện với Kiều Lẫm bèn chuẩn bị vài ngày ngủ ở viện. Ngay khi nghe tin Đỗ Thác tỉnh lại, hắn không để ý sao Thương Mặc biết được mà lập tức đi đến phòng bệnh của Đỗ Thác, kiểm tra thân thể hắn. Kiểm tra xong Ngụy Minh mới thở phào nói với Thương Mặc: “Cậu đừng lo lắng, anh ta giải phẫu xong vài giờ đã tỉnh lại có nghĩa là tố chất thân thể của anh ta rất tốt.”

Thương Mặc gật đầu, ánh mắt cậu dừng trên người Đỗ Thác, do dự hỏi: “Vết bỏng trên người anh ta khi nào thì có khả năng hồi phục?”

Ngụy Minh liếc Thương Mặc một cái, trong lòng vì Thương Mặc quan tâm Đỗ Thác mà kinh ngạc, sau nghĩ lại mới nhớ ra Đỗ Thác tỉnh lại cũng là cậu nói với hắn, có lẽ Thương Mặc đã ở trong này trông coi rất lâu, xem ra trong lòng cậu không phải không có Đỗ Thác. Ngụy Minh chậm rãi mở miệng: “Diện tích bỏng của Đỗ Thác là hơn 90%, vậy nên làm giải phẫu khôi phục không thể nhanh được, nhanh cũng phải mấy tháng, lâu thì chưa biết, hơn nữa tình trạng khôi phục còn phải xem cả độ thành công của giải phẫu và tố chất thân thể hắn.

Thương Mặc nhíu mày, trong lòng trầm xuống.

“Nhưng khả năng khôi phục của anh ta rất mạnh, cậu đừng lo.” – Ngụy Minh thấy sắc mặt cậu trầm trọng, nhìn không được bèn nói ra.

Nếu để Đỗ Thác biết mình dọa sợ người hắn ta yêu, chắc chắn Đỗ Thác giết mình mất.

Thương Mặc nghe xong sắc mặt mới dịu đi một chút. Cậu nhìn Đỗ Thác nằm trên giường, thấy người nọ vẫn bị băng bó kín mít toàn thân, chỉ lộ ra vài bộ phận, trong lòng cậu lại bắt đầu cảm thấy đau khổ. Khi Đỗ Thác ngã vào biển lửa, có phải hắn cảm thấy rất đau không?

Thương Mặc cắn môi, rũ mắt, người này quả nhiên rất ngốc.

*

Ngày hôm sau, Đỗ Thác bắt đầu làm giải phẫu khôi phục, Thương Mặc chờ ở ngoài, tay toát mồ hôi ướt đẫm.

Sau khi làm xong giải phẫu, Đỗ Thác vẫn bị bọc kín mít chuyển về phòng bệnh, theo sau là cha mẹ Đỗ cùng một đoàn người mặc quần áo đen.

Thương Mặc nhìn nhiều người như vậy, nhất thời sững sờ tại chỗ.

Ngụy Minh vừa thực hiện xong cuộc giải phẫu nên rất mệt mỏi, thấy cậu ngơ ngác nhìn đoàn người, hắn thở dài nói: “Cậu nên chờ đến tối hẵng tới, giờ nhiều người thế này, không chắc là cậu nhìn được anh ta đâu.”

Hơn nữa cha mẹ Đỗ còn ở đây, cậu vào đấy khác gì chui vào hang sói. Mẹ Đỗ là một hoa si, cha Đỗ lại là một bình dấm chua, Thương Mặc đẹp thế này, nhất định sẽ khiến mẹ Đỗ mê mẩn, cha Đỗ tức giận, vậy nên tránh xa bọn họ mới tốt.

Thương Mặc rũ mắt không nói, tuy cậu rất muốn qua xem Đỗ Thác, nhưng Ngụy Minh nói rất có lý, vậy nên cậu chỉ có thể chờ đến tối mới qua. Thương Mặc nhớ trước đó Ngụy Minh nói muốn xem khả năng khôi phục thì phải xem giải phẫu có thành công hay không, vì vậy nhìn lên Ngụy Minh, hỏi: “Giải phẫu thế nào rồi? Có thành công không ạ?”

Ngụy Minh gật đầu: “Rất thành công, anh ta cũng rất phối hợp trị liệu, tôi có thể cảm nhận được khao khát muốn hồi phục của anh ta.”

Thương Mặc cười cười: “Vậy thì tốt rồi.”

Vài ngày sau, Đỗ Thác vẫn phải tiến hành giải phẫu khôi phục, lần nào Thương Mặc cũng đợi đến nửa đêm rồi đến phòng bệnh xem hắn. Đôi khi Đỗ Thác có tỉnh lại, nói với cậu mấy câu rồi lại ngủ mất. Đôi khi Đỗ Thác không tỉnh lại, Thương Mặc cứ nhìn hắn như vậy trong một, hai tiếng rồi mới về phòng.

Hôm nay, sau khi Thương Mặc qua thăm Đỗ Thác, cậu thật sự không chịu được cơn buồn ngủ nên ghé vào giường ngủ một lúc. Khi tỉnh lại, tay cậu đã bị Đỗ Thác nắm lấy từ bao giờ. Mà hắn lại đang dùng đôi mắt dịu dàng mang ý cười nhìn cậu…
Bình Luận (0)
Comment