Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 16

Đinh Hạo ngốc ngốc ở nhà mình chưa được bao lâu liền trở về nhà Bạch Bân. Không còn cách nào khác, Đinh Viễn Biên bận rộn công việc không thể chiếu cố, còn mẹ Đinh Hạo thì lại nhận được điện thoại từ trường gọi đi học tiếp ở thành phố A. Lúc trước khi đi, mẹ Đinh mua một hộp xúc xích hun khói đưa ra trước mặt cậu nhằm dời đi lực chú ý của Đinh Hạo.

Đinh Hạo trước đây có lực tập trung vô cùng kém, nói trắng ra chính là không giỏi quan sát, mỗi lần chỉ có thể tập trung vào một thứ. Cậu đếm đồ ăn ngon, đếm a đếm sẽ quên mất trong nhà có người phải đi. Người lớn nhìn con trẻ không nhóc không quấy, lúc rời đi cũng sẽ dễ chịu hơn một chút. Bởi vậy lần này mẹ Đinh Hạo theo thường lệ mua một hộp xúc xích hun khói thật to đặt ở trước mặt cho cậu tập đếm.

“Hạo Hạo, xem nè, có thật nhiều đồ ăn ngon đúng không? Con đếm cho mẹ xem hộp này có bao nhiêu chiếc đi.”

Đinh Hạo khóe miệng giật giật, vươn tay lấy xúc xích hun khói ra xếp từng cái một trên ghế sô pha, đếm từng chữ: “1, 2, 3, 4…”. Cái này giống như bị bắt buộc phải giả vờ ngu ngốc, hệt như tra tấn.

Mẹ Đinh đi tới cửa, nhỏ giọng nói với Đinh Viễn Biên: “Anh cùng Hạo Hạo ở đây em lo lắm, con còn nhỏ như vậy, anh bận đi làm lại không chiếu cố được…”

Đinh Viễn Biên lặng lẽ đặt hành lý lên bậc thang trước thềm, khẽ khép cửa không cho Đinh Hạo nghe thấy, ấp úng: “Cái đó, không phải có trường học giúp chiếu cố sao. Anh tính để con ở lại trường học. Em xem, các thầy giáo cũng thật chu đáo, Hạo Hạo hiện giờ so với trước kia đã béo lên không ít.”

Thanh âm mẹ Đinh liền cất cao, ném túi xách lên trên vali hành lý: “Anh có phải ý nói muốn cho Hạo Hạo ở lại luôn trường học?? Con còn nhỏ như vậy, lại lần đầu tiên xa quê, sao anh có thể bỏ con lại ở trường?”. Mẹ Đinh vốn đang đau lòng cho đứa con, giờ lại cảm thấy ủy khuất: “Tôi biết là không thể an tâm giao Hạo Hạo cho anh mà! Còn không bằng để con lại cho mẹ anh chăm sóc, tự dưng đem con lên đây rồi để nó cô độc một mình sống ở bên ngoài. Lỡ đâu con nó ở cùng đám trẻ lớn không thích nghi được, bị người khác bắt nạt thì làm sao…”

Đinh Viễn Biên trong lòng cũng không vui, đạp một phát vào cửa: “Vậy còn cô, cô sao lại nỡ lòng ném đứa con ruột của mình để chạy đi học cái gì giáo dục sư phạm? Tôi hồi trước cũng đã khuyên nhủ cô, ba tôi mất sớm, mẹ sức khỏe không tốt, cô cố gắng ở nhà sinh con chăm sóc mẹ là được, ai bảo cô cứ muốn một lòng một dạ đòi đi học hả?” Đinh Viễn Biên cất cao âm thanh. Mẹ Đinh vội vàng ghé vào khe cửa nhìn nhìn, thấy Đinh Hạo vẫn đang ngồi yên ngoan ngoãn đếm xúc xích mới quay người lại, tức giận đập Đinh Viễn Biên một phát: “Anh nhỏ giọng có được không? Hạo Hạo nghe thấy bây giờ!”

“Cô cứ đi học đi, đến lúc cô trở về, đến con cũng không nhận ra cô nữa.” Đinh Viễn Biên lầm bầm, mắt liếc qua khe cửa. Đinh Hạo đưa lưng về phía hai người, đang lẩm nhẩm: “24, 25, 26…”

Đinh Viễn Biên nhẹ nhàng thở ra, may mắn ông trời con này còn chưa nghe thấy ba mẹ to tiếng, lại nhìn sang người bên cạnh, đã thấy nàng trào nước mắt: “Em, em luyến tiếc Hạo Hạo. Hai ngày này vừa mới gặp được em, bây giờ em đi rồi, anh nói con có còn nhớ em nữa không?”

Đinh Viễn Biên vội vàng dỗ dành: “Anh vừa nãy chỉ dọa em chút thôi, em nghìn vạn lần đừng để trong lòng. Mẫu tử liền tâm, thằng nhóc đó tốt xấu gì cũng là miếng thịt rớt xuống từ trên người em, đừng nói là nhớ rõ, nhất định là ngày đêm mong chờ ấy chứ…”.Mẹ Đinh thật khó khăn nín khóc mỉm cười. Thời điểm phải đi, Đinh Viễn Biên trong lòng lưu luyến, moi từ trong áo ra năm trăm đồng liền vội nhét vào tay nàng: “Em ở bên ngoài cũng đừng tự làm khổ mình, muốn mua cái gì thì cứ mua cái đó.”

Mẹ Đinh chỉ cầm lấy hai trăm, còn lại đưa trả vào tay anh: “Tiền lương của anh phải lo chi tiêu của cả nhà, đưa cho em hết thế này thì biết làm sao? Cứ để lại lo cho Hạo Hạo cũng mẹ đi, em chỉ đi kiểm tra thôi, không dùng hết nhiều như vậy.” Khi đó một tháng tiền lương của Đinh Viễn Biên cũng chỉ được hơn sáu trăm, mãi đến khi được điều lên thành phố mới tăng lên thành tám trăm đồng. Mẹ Đinh khăng khăng không chịu lấy thêm nữa: “Anh giữ lại đi, tiền trong nhà cũng không có nhiều, giữ lại phòng khi khẩn cấp còn có cái dùng.” Mẹ Đinh lưu luyến không rời nhìn Đinh Hạo ở trong phòng, lại quay sang bảo Đinh Viễn Biên: “Em đi nhé.”

Đinh Viễn Biên ậm ừ, xách hành lý hộ nàng đưa đến nhà ga.

Đinh Hạo nghe thấy thanh âm ngoài cửa nhỏ dần rồi mất hẳn, mới ngừng đếm, nhìn sô pha đầy ắp từng hàng xúc xích hun khói có chút phiền lòng. Trước kia còn nhỏ không biết gì, đồ ăn ngon trong nhà lúc nào cũng phần cậu đầu tiên, bây giờ nghĩ đến mẹ ruột của mình ra khỏi nhà đi xa vậy cũng chỉ cầm theo có hai trăm đồng, trong lòng Đinh Hạo phiền muộn không thôi. Số tiền này hồi trước còn không đủ để cậu ra cửa gọi taxi nữa là… Đương nhiên giá trị tiền hiện tại cùng ngày đó không giống, nhưng nghĩ vậy Đinh Hạo cũng cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Hơn nữa, Đinh Hạo nhớ rõ lần đầu tiên mẹ cậu thi không tốt, sau phải đưa thêm hai ngàn đồng nữa thi lại mới cầm được chứng chỉ. Ba cậu khi đó chỉ là nhân viên công vụ quèn, gần như phải đập nồi bán sắt để lo vụ này. Đinh Hạo hồi đó vẫn ở cùng bà Đinh. Bà nội luôn không tiếc tiền chiều cháu cưng nên Đinh Hạo cũng không cảm thấy khổ lắm. Đến khi trong nhà khá giả hơn, mẹ Đinh không ít lần lải nhải kể cho Đinh Hạo nghe ngày ấy gian nan đến cỡ nào.

Hai ngàn đồng… Cậu hiện tại đến cả hai trăm đồng cũng không kiếm nổi nữa là! Đinh Hạo mò mẫm một hồi, chỉ tìm được vài hào lẻ, là tiền thừa khi cùng Đinh Viễn Viên mua hoa quả còn dư. Đinh Hạo cầm tiền trên tay, cúi đầu xem xét thân hình nhỏ xíu của mình, trong lòng lại rầu rĩ một trận. Cậu như vậy làm sao có thể kiếm được tiền chứ!! Lại nói, kiếm tiền bao giờ cũng cần vốn. Đinh Hạo bắt đầu thật sự suy nghĩ xem làm cách nào tự mình kiếm được tiền vốn, liên tiếp mấy ngày trăn trở, cả người đều gầy đi một vòng.

Đinh Viễn Biên nghĩ con mình hẳn là đang nhớ mẹ, xoa xoa đầu tính đưa cậu về trường, không còn cách nào khác, anh làm việc rất bận rộn, đến ăn cũng chỉ qua loa, không có đủ thời gian để chăm sóc Đinh Hạo. Hơn nữa, Đinh Hạo ở trường được chăm sóc vô cùng tốt, mỗi lần đến đón đều cảm nhận được thằng nhóc này lại nặng hơn không ít… Lần tới có lẽ nên tìm cách cảm ơn các thầy giáo trong trường, Đinh Viễn Biên nghĩ ngợi.

Đinh Tiểu Hạo bây giờ đầu óc tràn ngập các tờ giấy có in hình Mao chủ tịch, lúc từ biệt Đinh Viễn Biên có chút không yên lòng, đi học cũng phân tâm, cho dù về tới nhà Bạch Bân vẫn không có xíu tinh thần nào. Cậu muốn tiền, muốn thật nhiều tiền…

Trên đời luôn luôn có những sự trùng hợp như vậy, vào lúc ngươi muốn có tiền, tiền sẽ hiện ra ngay trước mặt, nhưng vấn đề, con mẹ nó đều là tiền của người khác.

Bạch Bân vừa vào phòng ngủ đã bị Đinh Hạo chăm chú nhìn, nhìn đến trong lòng sợ hãi: “Hạo Hạo, em sao vậy?”

Làm sao vậy? Anh nói cho tôi biết con heo trong tay anh có nhiều tiền thế là làm sao vậy… Nếu không phải cậu hoa mắt, trong bụng con heo nhựa nhỏ kia nhét đầy ắp tờ một trăm đồng!!!

Đinh Hạo nhìn đến đau lòng, thiếu chút nữa rơi nước mắt, đi qua chậm rãi sờ sờ chú heo nhỏ đựng tiền: “Bạch Bân, tôi mới không ở đây có vài ngày thôi, nó liền béo đến thế…” Đinh Hạo ngẩng đầu: “Làm sao anh lại có nhiều tiền như vậy?”

Bạch Bân nghĩ nghĩ: “Hai ngày trước là sinh nhật ông nội, sinh nhật của anh cũng là hôm qua, đây là các bác các chú trong nhà mừng cho anh.” lại nhìn sang Đinh Hạo, kéo dài ngữ khí rất chậm: “Sinh Nhật của Hạo Hạo là hai mươi mốt tháng một đúng không?”

Đinh Hạo nằm dưới sự dạy dỗ của Bạch Bân nhiều năm, hiểu rõ anh đang nhấn mạnh cái gì, đây là đang uyển chuyển khởi binh vấn tội nha. Hai ngày nay cậu đều ở đằng kia buồn rầu nghĩ cách kiếm tiền, làm sao nhớ rõ sinh nhật Bạch Bân được, nếu sớm biết thì đã tìm cách lấy lòng Bạch Bân thần tài nhỏ rồi, con heo này mà mổ bụng ra chắc phải có đến hai ngàn đồng ấy nhỉ? Ánh mắt Đinh Hạo nhìn heo nhựa càng thêm tha thiết.

Bạch Bân quơ quơ chú heo trong tay, tầm mắt Đinh Hạo lập tức di động lên xuống theo. Bạch Bân chọc chọc mũi heo nhỏ, nhả từng chữ một: “Mọi người đều cho tiền, anh muốn có quà.”

Đinh Hạo gãi gãi đầu, cậu biết đi đâu kiếm quà về bây giờ, dù có đi mua cũng không kịp. Đinh Hạo mặt nghẹn đỏ, ngập ngừng dò xét cùng Bạch Bân thương lượng: “Cái đó, tôi hôn anh một cái được không?”

Bạch Bân quyết đoán lắc đầu: “Không cần.”

Đinh Hạo choáng váng, Bạch Bân từ chối? Anh thế nhưng từ chối cậu?!! Nhớ năm đó Bạch Bân quỳ xuống cầu xin cậu cũng không thèm liếc mắt, thế mà lần này tự cậu dâng đến cửa Bạch Bân còn cự tuyệt thẳng thừng như vậy??!! Đinh Hạo nhìn Bạch Bân, liếc liếc con heo đựng tiền anh đang ôm trên tay, nội tâm phập phồng rối rắm phức tạp không thể giải thích nổi, cuối cùng vẫn không đành lòng buông tha: “Nếu không, cái kia, cho anh hôn tôi một cái?”

Lần này Bạch Bân suy nghĩ một chút liền gật đầu đồng ý: “Được.”

…. Bạch Bân con mẹ nó ngươi chính là muốn chiếm thế chủ động với lão tử đi? Đúng không? Nhất định là như vậy đúng không?! Đinh Hạo nhìn Bạch Bân, nắm tay nhỏ run run, đứa nhỏ này cũng quá nhanh nhạy đi, còn bé như vậy đã phân rõ chủ động bị động để làm gì chứ!!! Lúc Đinh Hạo bị Bạch Bân kéo qua còn đang tức giận đến run rẩy, mở to hai mắt trừng trừng, nhìn anh từng chút từng chút một đến gần, trước mắt tối sầm, miệng có cảm giác chạm đến một vật gì đó rất mềm mại.

Bạch Bân liếm liếm môi, suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn dò hỏi: “Hạo Hạo, có phải em ăn vụng chocolate nhân rượu của anh không?”

“Anh biến đi!!”

Mèo con đối diện nổi giận, toàn thân đều xù lông rồi!!!
Bình Luận (0)
Comment