Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 37

Đinh Hạo vừa bước vào trong nhà, tiếng chuông điện thoại đã vang ầm ĩ, nhấc ống nghe lên, quả nhiên là Bạch Bân: “Về đến nhà rồi à?” Thanh âm thực ra vô cùng bình tĩnh, nếu không phải bà Đinh kể qua anh đã gọi mấy cú điện thoại thì vẫn không biết là anh ấy đang sốt ruột.

Đinh Hạo ném túi sách lên ghế salon, ôm điện thoại ngồi xuống: “Vừa về thôi, trên đường có chút chuyện.” Đầu điện thoại bên kia lập tức truy vấn: “Làm sao vậy?”

Đinh Hạo ngập ngừng một chút: “À, không có gì, gặp được vài người quen…” Bạch Bân đi ra ngoài mấy ngày nay, cậu hỏi mãi rốt cuộc vẫn chưa nói là đi làm gì đấy thôi. Đinh Hạo quyết định cũng khó dễ Bạch Bân một phen, đây là bí mật, lão tử chính là không thèm nói cho anh.

Đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, nói: “Sáng chủ nhật anh đón em nhé, rồi cùng nhau đi mua sách tham khảo, được không?”

Đinh Hạo cầm điện thoại, không biết nghĩ sao liền mở miệng buông một câu: “Anh không bận?” Vừa nói xong lập tức hối hận, quả nhiên bên kia cười nhẹ: “Không bận, chủ nhật là xong rồi. Hạo Hạo nhớ phải chờ anh đấy, lần này không được tự ý đi trước đâu.”

Đinh Hạo nghe thấy anh cười, tâm tình cũng thả lỏng một chút, nằm ườn ra trên ghế salon: “Được rồi. Nhưng mà anh phải đến nhanh lên, tính nhẫn nại của tôi không tốt lắm đâu.” Bạch Bân không có nhiều thời gian, chuyện phiếm với anh một hồi liền treo máy, nghe bên kia có thanh âm giống như hô khẩu hiệu, không biết Bạch Bân đang ở đâu. Đinh Hạo nhìn màn hình hiển thị trên điện thoại, là một dãy số xa lạ.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng xào rau, Đinh Hạo đứng lên vặn vẹo thắt lưng, miệng gặm một quả táo chạy vào: “Nội, con giúp nội nhé? A, con đi xếp bát đũa… Nội, nội đừng giúp con, xào rau xong là ăn được rồi!”

Đinh Hạo đi qua giúp đỡ. Bà Đinh đau lòng cháu trai, nhịn không được luôn quay đầu nhìn cậu, nhìn nhìn hai ba lần, liền xào rau bị nát luôn. Đinh Hạo cũng không chê, gắp rau vào trong bát của mình ăn, còn tấm tắc khen bà Đinh nấu ăn giỏi: “Nội, món này so với hôm ba đưa con đi tiệm cơm ăn còn ngon hơn nhiều!”

“Rau nát thế này mà ăn ngon gì chứ?” Bà Đinh nhìn Đinh Hạo ăn đến vui vẻ, cũng nở nụ cười: “Nội xem nào, Hạo Hạo bảo bối của nội đang cao hứng kìa, thế mới ăn nhiều vậy chứ!” Đinh Hạo miệng ngậm đầy cơm không nói lời nào, lại gắp thêm một miếng đồ ăn vào bát. Bà Đinh vội vàng rót cho cậu ly nước: “Ăn từ từ thôi, có chuyện gì mà cao hứng vậy?”

Đinh Hạo ánh mắt vòng vo qua lại, kể lại cho bà Đinh sự tích anh dũng của mình, nhân vật chính biến thành đứa nhỏ bị thương, cùng với hành động quên mình vọt vào quân địch cứu người chiến thắng trở về của chính mình, vì tăng thêm hiệu quả, ngay cả ông bác sĩ ở trạm y tế cũng được lôi vào, ông chính là nhân chứng kiêm vật chứng.

Bà Đinh nghe xong sợ tới mức túm Đinh Hạo cao thấp nhìn kỹ một lần: “Con không bị thương chứ?” Nhìn Đinh Hạo vui vẻ, vẫn không yên lòng, kéo cậu trở lại trạm y tế: “Đi một chút. Nội đưa con đi khám lại. Có vết thương không đau nhưng vẫn làm chết người đấy!”

Đinh Hạo vội vàng giải thích với bà Đinh: “Không sao. Con không bị một chút thương nào cả.” nhìn bà Đinh đang nghi hoặc, lại ‘khụ’ một tiếng: “Bọn họ không đánh con. Nội, đó là mấy đứa Lý Thịnh Đông đấy.” Bà Đinh lúc này mới yên tâm, người khác thì bà không biết, nhưng Lý Thịnh Đông thì bà hiểu rõ, đây không phải đứa nhỏ nhà cách vách sao, từ nhỏ đến lớn luôn chơi đùa cùng Hạo Hạo. Bà Đinh vẫn luôn cảm thấy Lý Thịnh Đông đứa nhỏ này chỉ quậy bên ngoài, kỳ thật vẫn có tâm tốt đẹp. Hạo Hạo nhà bà trước kia bị người bắt nạt đều được Lý Thịnh Đông đứa nhỏ này báo thù giúp.

Đinh Hạo vẫn không nhận ra đứa nhỏ bị Lý Thịnh Đông bắt nạt là ai, trẻ con trấn trên nói nhiều không nhiều nói ít cũng không ít, mấy đứa nhỏ hay theo chân hai người đi chơi Đinh Hạo cũng có thể nhận thức không sai biệt lắm, nhưng dù thế nào cũng không nhớ ra nổi. Một bên vừa giúp bà Đinh rửa bát, một bên bèn hỏi thăm: “Nội, đứa nhỏ kia là ai thế? Con nhìn khá lạ mắt, có phải là người mới đến chỗ chúng ta không?” Đinh Hạo gần như cùng đường về nhà với đứa nhỏ bị đánh, xem ra nó cũng ở loanh quanh chỗ đội bốn.

Bà Đinh cầm khăn lau sạch sẽ từng cái bát Đinh Hạo đã cọ rửa, nghĩ nghĩ: “Hình như là có nhà mới chuyển đến, thuê một phòng ở bên kia” Tay bà Đinh chỉ chỉ về phía đông, Đinh Hạo lập tức gật đầu: “Đúng đúng, chính là bên đó đấy. Một đứa con trai, đeo kính mắt, không cao… À, cao hơn con nửa cái đầu, da khá trắng. Nội, đấy là nhà người ấy à?”

Bà Đinh nghĩ nghĩ, ‘a’ một tiếng: “Đứa nhỏ ấy, hình như là họ hàng nhà thầy Vương trong trấn, đi cùng mẹ đến đây, nói là ở quê sống không tốt lắm nên muốn tới chỗ này tìm việc…” Tin tức của bà Đinh thực linh thông. Mỗi ngày ăn xong cơm chiều, bà đều ra quảng trường nhỏ tập khiêu vũ với hội lão niên, buổi sáng cũng đi theo hội luyện thái cực. Mấy bà trong trấn ở cùng nhau đều nói chuyện không ngừng, từ nhỏ đến lớn cái gì cũng biết nhất thanh nhị sở.

Đinh Hạo nghe bà nói vài câu liền hiểu được. Đứa nhỏ xui xẻo kia tên là Trương Dương, từ nhỏ đã không có ba, sống một mình với mẹ. Bên nhà họ nội coi thường mẹ con hai người, liền ôm con bỏ đi, nhớ đến người quen làm thầy giáo ở đây, liền muốn đến ngụ tạm. Thầy Vương tính tình tốt bụng, giúp mẹ Trương Dương tìm được việc, làm nhân viên vệ sinh quét tước tại căng tin trường học. Mẹ Trương Dương vô cùng cảm kích, nhà họ hàng nhưng vẫn không tiện ở lâu, liền nhanh chóng tìm thuê một phòng bên đội bốn, xem như tạm thời sống yên ổn.

Trương Dương học rất giỏi. Thầy Vương cũng thích cậu, nghĩ đến gia cảnh nhà cậu nghèo khó nên đăng kí cho một suất học bổng. Lúc này mới bắt đầu bị người cùng trường bàn tán, nói thầy giáo thiên vị thái quá Trương Dương, Trương Dương học giỏi khinh thường người khác và vân vân, truyền đến truyền đi liền được nhiều người tin thành thật. Trương Dương vốn đã ít nói, nay lại càng thêm trầm mặc, bị bắt nạt chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Bà Đinh cảm thán: “Mẹ của Trương Dương thực không dễ dàng. Đứa nhỏ này cũng mới mấy tuổi đầu đã chịu nhiều khổ sở.” Đinh Hạo đem rổ bát đã rửa sạch sẽ ra ngoài phơi, được thỏa mãn lòng hiếu kì, cũng không muốn hỏi thêm gì nữa.

Tối thứ sáu theo thường lệ hai người xem tiết mục văn nghệ. Bà Đinh thích xem hợp tấu đàn Khúc uyển, Đinh Viễn Biên còn cố ý mua một cái đầu đĩa cho bà Đinh, để bà chọn xem bài mình thích. Đinh Hạo và bà Đinh ngồi xem hợp tấu đàn, tại nghe thêm mấy vở kịch Hoàng mai, buồn ngủ đến rũ rượi, bị bà Đinh vội vàng tống đi ngủ.

Nghe nhạc trước khi đi ngủ quả nhiên ngủ sẽ rất ngon. Đinh Hạo ngủ thẳng một giấc không mộng mị đến tận sáng. Bà Đinh ghé qua gọi vài lần, vẫn không thấy dậy, lại gần gọi tiếp, cậu bèn kéo chăn trùm kín đầu. Bà Đinh cách chăn vỗ vỗ mông Đinh Hạo, vẫn không thấy động tĩnh gì, đành buông tha cho con heo nhỏ kia, đặt bữa sáng trên bàn rồi đi ra ngoài. Bà vẫn còn lịch trình tập thể dục buổi sáng, trừ phi gió mưa bão bùng, còn bình thường tuyệt đối sẽ không gián đoạn.

Đinh Hạo ngủ đến mơ hồ, bỗng cảm thấy có người ngồi bên cạnh mình, chăn cũng bị nhấc ra khỏi đầu. Đinh Hạo mệt rã rời hé mắt nhìn thoáng qua lông mi, nhất thời hết sạch buồn ngủ, mắt mở lớn, chớp chớp: “Bạch Bân!”

Bạch Bân ngồi bên cạnh cậu, nhìn bộ dáng Đinh Hạo mở to hai mắt nở nụ cười: “Làm sao vậy? Thấy anh ở đây lạ lắm à?” Bàn tay lại ngứa ngáy đưa lên xoa xoa đầu cậu cho đỡ nghiền: “Cắt tóc rồi? Nhìn có sức sống hơn đấy!”

Đinh Hạo có chút không được tự nhiên, nghiêng nghiêng đầu, vẫn không né tránh được tay của Bạch Bân: “Hôm đó tôi đi cắt luôn, không phải anh nhìn thấy rồi à?” Đại khái là vừa tỉnh dậy, lời nói vẫn mang theo nồng đậm giọng mũi.

Bạch Bân nghe cậu nói vậy lại cong khóe miệng: “Hôm đó nhìn thấy rồi. Lúc ấy anh đã nghĩ, vuốt chắc chắn sẽ bị đâm vào tay.” Tóc Đinh Hạo vừa mới cắt không lâu vẫn còn hơi thô ráp, ma sát ở trong lòng bàn tay, giống như có những dòng điện lưu thật nhỏ xẹt qua. Bạch Bân lại xoa nhẹ hai ba cái, hỏi cậu: “Đêm qua lại thức khuya xem ti vi à? Anh vừa sáng sớm đã phải ngồi xe chạy thật nhanh đến đây, em thì ngủ đến vui vẻ,” Đầu nhỏ dưới tay nhanh chóng lắc lắc, giống như bình thường khi đang giận dỗi: “Không phải, chỉ là buồn ngủ thôi, ngủ thật ngon!”

Bạch Bân nhìn cậu cuộn tròn trong ổ chăn, bỗng nhiên cảm thấy đệm giường mềm mại dưới thân vô cùng thoải mái: “Hạo Hạo nằm vào bên trong một chút đi. Anh ngủ một lát.” Bạch Bân cởi giày, cũng không thèm cởi quần áo, trực tiếp nằm xuống cạnh Đinh Hạo, kéo một nửa chăn Đinh Hạo đắp qua: “Mấy hôm nay thật mệt mỏi.”

Đinh Hạo bị anh dồn vào trong góc, còn không quên lôi kéo chăn của chính mình: “Bạch Bân, anh không cởi quần áo!” Chăn của cậu đây vừa tháo giặt sạch sẽ xong, lại phơi nắng hẳn một ngày, cậu cũng không muốn cứ như vậy làm bẩn.

Bạch Bân ‘ừ’ một tiếng: “Chỉ nằm một chút thôi, lái xe chốc nữa đến, đại khái…” Bạch Bân nhìn nhìn đồng hồ đeo tay: “Đại khái khoảng 20 phút nữa.”

Đinh Hạo cảm thấy nhiệt độ quen thuộc đằng trước khiến cậu có chút khẩn trương, nhưng lại bị hấp dẫn bởi nguồn nhiệt ấm áp, nhìn không được cọ cọ, dò xét ngẩng đầu hỏi: “Tại sao xe lại không có sẵn ở đây? Ông Bạch rốt cuộc bảo anh đi làm gì?”

Người bên cạnh thấy cậu tiến lại gần, cũng không giống bình thường ôm lấy, chỉ vươn tay nhéo nhéo mặt cậu: “Đi học vài thứ này nọ.” Đinh Hạo lại gần, có thể ngửi được một chút mùi rượu xoa bóp, đây là học cái gì nha? Còn muốn hỏi lại, nhưng người kia đã nhắm mắt ngủ say.
Bình Luận (0)
Comment