Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 41

Thời tiết ngày càng ấm dần lên, cây liễu ngoài cửa sổ cũng bắt đầu trổ lá, cũng có nghĩa con người ngày càng dễ mệt rã rời. Lúc giữa trưa tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi, trong phòng học chỉ có một mình Đinh Hạo, nằm bò ra bàn, nghiêng đầu vừa đúng lúc nhìn thấy chồng sách giáo khoa chỉnh tề trên bàn Bạch Bân. Đinh Hạo liếc liếc vài cái, rồi quay đầu về phía bên kia.

Bạch Bân người này, nói là huấn luyện bận rộn nhưng lại bận đến mức không thấy bóng dáng, ngay cả nói với anh vài câu trong giờ học cũng phải ngắn gọn hết mức có thể, đừng nói đến giờ nghỉ giữa trưa, nếu thấy người mới gọi là ngạc nhiên, may là buổi tối vẫn còn biết về ký túc xá.

Khoảng thời gian này Đinh Hạo đã cao lớn hơn một chút, vừa lúc sắp xếp lại chỗ ngồi trong lớp. Cậu được phân đến bàn thứ ba gần cửa số, gió mát bên ngoài thổi tới thực thoải mái, Đinh Hạo gục trên bàn mơ mơ màng màng đến sắp ngủ say. Cửa phòng học làm từ gỗ cây hạch đào đã cũ, gió thổi qua liền kêu lên cọt kẹt. Đinh Hạo nghe giống như là bài hát ru con. Có câu “xuân vây thu thiếu hạ ngủ gật” ứng trên người Đinh Hạo hoàn toàn không sai. Đứa nhỏ này có ưu điểm duy nhất, chính là thời kỳ ngủ đông dài hơn người khác.

Chưa đợi ngủ được đã bị người nắm mũi, trên đỉnh đầu là thanh âm quen thuộc, còn mang theo nét cười: “Mệt à? Sao không về ký túc xá ngủ?” Thấy Đinh Hạo vẫn nằm yên bất động, lại đổi sang nhéo nhéo cằm cậu.

Đinh Hạo không cần mở mắt ra cũng biết đây là Bạch Bân, vuốt ve đôi tay đang nắm lấy cằm mình, mắt vẫn híp lại: “Đừng động tay động chân. Tại nơi công cộng, nắm cằm người khác là phạm pháp, thuộc tội lưu manh đấy…” Mấy ngày nay Đinh Hạo muốn đi trấn trên mua một khu nhà trệt, để ký hợp đồng đã mượn mấy quyển sách luật từ chỗ Bạch Bân, ôm đọc vài ngày, mỗi lần nói chuyện đều một bộ như vậy.

Bạch Bân nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu, lại nắm nắm lỗ tai. Vành tai nhỏ xinh nắm trong tay mềm mềm thịt thịt: “Vậy hôm qua em còn cắn anh, có phải anh cũng nên khởi tố không? Anh thấy, tình tiết vụ này còn nghiêm trọng hơn, thuộc loại cố tình đánh nhau với người khác tạo thành vết thương nhẹ, khiến người ta không thể sinh hoạt công tác bình thường…”

Đinh Hạo không đợi anh nói xong liền bắt đầu phản bác: “Bậy bạ! Đó là do anh gây chuyện trước! Tôi đây là đang phòng vệ, pháp luật hình sự đã nói vậy, đánh chết cũng không phải lỗi của tôi!” Lúc này đã tỉnh hẳn, mắt mở to, mấy chiếc răng nanh nho nhỏ hơi hé ra, như đang tìm một chỗ cắn xuống, từ trên xuống dưới đánh giá Bạch Bân, uy hiếp: “Còn nữa, anh không thể sinh hoạt công tác bình thường ở chỗ nào? Anh thử không bình thường cho tôi xem?”

Mấy ngày nay Bạch Bân đều đi học đánh quyền, thuận tiện huấn luyện thể lực, nhìn rắn chắc hơn hẳn. Lúc này giả đáng thương cũng không giống trước kia nữa, đêm qua trở về đùa giỡn cùng Đinh Hạo, chọc Đinh Hạo nóng nảy, đè anh xuống cắn vài phát. Bạch Bân không bị làm sao, nhưng Đinh Hạo bên kia răng suýt gãy, che miệng hít hà thiếu chút nữa rớt nước mắt. Sáng hôm sau chỉ dám uống cháo hoa không dám ăn đồ cứng gì gì đó. Bạch Bân đi ra ngoài học mang một thân mình đồng da sắt trở về, còn không biết xấu hổ nói cậu cắn khiến anh không thể sinh hoạt bình thường?!

Đinh Hạo bực tức chọc chọc bụng anh: “Anh gây chuyện trước, anh gây chuyện trước!!”

Bạch Bân ngồi xuống cạnh cậu, một tay nắm lấy bàn tay không thành thật của Đinh Hạo, một tay nâng cằm cậu lên cười: “Vậy em nói thử xem, anh gây chuyện trước như thế nào?”

Đinh Hạo há mồm ra lại ngậm vào, không nói nên lời, lỗ tai đỏ bừng. Bạch Bân lại càng kề sát: “Anh đoán, là bởi vì buổi tối em ngủ chảy nước miệng, nên anh gây chuyện bằng cách ‘xử phạt về thể xác’ với em?” Nhìn lỗ tai Đinh Hạo ngày càng đỏ rực, tâm trạng tốt lắm: “Hay là ngày đó anh dạy em phát âm tiếng Anh là gây chuyện?”

Đinh Hạo lùi về phía sau một chút. Cậu cảm thấy đây là gặp phải lưu manh rồi, quá vài năm Bạch Bân đẳng cấp cao hơn nữa thì cậu biết làm sao bây giờ, làm mấy chuyện xấu cũng không một chút lo lắng: “Bạch Bân anh thế này là thiếu đạo đức, anh không tập trung dạy tốt tôi tiếng Anh…”

Bạch Bân ‘ừm’ một tiếng: “Anh thấy một câu sửa hơn mười lần mới đúng phát âm cũng được mà. Bất quá Hạo Hạo, nếu em đã yêu cầu, anh có thể dạy em thêm vài lần nữa…”

“Ai nói vậy chứ!! Anh đây không phải là phương pháp giáo dục thông thường, không chính quy” Đinh Hạo sâu sắc cảm nhận được mình đang chịu thiệt, vuốt ve cơ bụng đã mơ hồ thành hình của anh, bắt đầu ghen tị hâm mộ, Bạch Bân mới học đánh quyền có vài ngày, dáng người đã ngày càng đẹp, vuốt xúc cảm mười phần: “Tôi coi như đã nhận ra, học với anh không hiệu quả, tôi phải đi tìm thầy giáo tốt khác…” Lời nói Đinh Hạo có chút chua, suy nghĩ có nên trước hết tạm bỏ qua tiếng Anh hay không, tự mình cũng đi rèn luyện thể lực: “Lần tới đến căn cứ huấn luyện tôi không chơi bên cạnh nữa, ít ra cũng phải tập vài lần chống đẩy – hít đất. Hiệu quả này cũng quá rõ ràng rồi?”

Người đối diện như là không nghe thấy cậu nói gì, vươn tay sờ sờ mặt cậu, nhéo nhéo, lại chuyển sang đặt bên miệng. Đinh Hạo vừa mở miệng nói sẽ ngậm phải ngón tay vào. Bạch Bân cứ như vậy nhìn nhìn ngón tay của mình, không biết là đang suy nghĩ gì.

Đinh Hạo nghiêng mặt trốn, chỉ chỉ tường phía sau, có điểm vui sướng khi người gặp họa: “Bạch Bân, anh muốn lên thông báo à? Chỗ này có thể có camera giám thị đấy! Hai ngày trước vừa nghe được Trương Mông bị phê bình thông báo trực tiếp cho toàn bộ trường học, ha ha, thật đáng đời!”

Bạch Bân cũng cười, búng nhẹ vào ót cậu: “Chỉ biết bướng bỉnh! Thấy người khác bị chê cười liền vui như thế? Lần trước ở nhà kể cho Bạch Lộ nghe đến ba lần, còn chưa cười đủ à?”

Đinh Hạo vừa xem xét camera giám thị vừa cười loan khóe mắt, liên tiếp lắc đầu: “Không phải có đủ hay không, xem náo nhiệt ai lại chê ít!”

Camera giám thị này có mấy cái mới, đồ cũ đã sớm bị học sinh cố ý nghịch ngợm phá hủy. Có cái dán giấy trắng ở trên, có cái trực tiếp bị tháo nguồn điện ở trên tường, đây chính là phải có kỹ thuật, người bình thường thực sự không làm được, có thể thấy những học sinh tinh anh đều bị buộc phải xuất hiện, không biết chừng hy sinh vài cái camera giám thị còn có thể tìm ra nhà vật lý nào đó cũng nên.

Vài cái camera giám thị mới này xuất hiện cũng là có nguyên nhân. Hồi trước trường học có xảy ra một chuyện vô cùng náo nhiệt. Một giáo viên chủ nhiệm mới tới ở bên ngoài bị người ta phục trước che đầu đánh, vừa bị đánh vừa kêu lên vô cùng nghẹn khuất, thật khó khăn gọi được người đến thì hung phạm cũng chạy. Thầy giáo lôi đồ gì đó che trên đầu mình xuống, vừa thấy, thiếu chút nữa không thở nổi, đây là đồng phục học sinh của trường ông!!

Cái này còn phải nói, cần xử lý vô cùng nghiêm khắc! Thầy giáo phỏng chừng có thân thích gì đó với hiệu trưởng, trở về còn thật sự kiểm tra một lượt toàn bộ học sinh mặc đồng phục trong từng phòng học một, tuy không tìm ra được cái gì, chuyện này thật sự cũng không còn cách điều tra nữa, người nói đồng phục đông hè mỗi thứ hai bộ, ai không có đồng phục thay được? Thầy giáo không tìm nữa, trở về còn hô ầm ĩ muốn bắt đi đồn cảnh sát điều tra bỏ tù như thế nào như thế nào, hô một tuần cũng không thấy ai chủ động đến nhận tội, còn muốn tiếp tục bày trò gây sức ép, liền bị cấp trên gọi lên nói chuyện. Cấp trên nói, tại sao thầy lại thế này a này, ai cho thầy kiểm tra toàn bộ vật phẩm riêng tư của học sinh trong trường? Ai cho thầy quyền lực lớn đến như vậy?! Học sinh trường này người đó là tiểu thư nhà tài vụ cục XX, người đó là cháu ruột ai kia cục giáo dục XX, còn có cục kiến thiết cục công an kia kia, thầy như vậy từ tra tìm thủ phạm biến thành chúng tôi bị kêu ca phàn nàn, năm nay còn muốn tăng công bằng trong trường học, nhân dịp quyên góp xây dựng sân vận động mới. Thầy đây quả thực là nhảm nhí!!

Thầy chủ nhiệm bị phê bình một hồi mặt xám mày tro trở lại, cả thể xác và tinh thần bị lăng nhục, vẫn không cam lòng. Ông quyết định tác động đến ban, đổi mới toàn bộ camera giám thị hành lang, muốn hoàn toàn tra rõ ai là con sâu làm rầu nồi canh.

Bất quá việc này thực sự là điều tra không được. Trường học có một quy củ bất thành văn, hàng năm tốt nghiệp thì thầy chủ nhiệm sẽ được nghỉ ngơi một đợt, làm cho… ông nhàn rỗi không có việc gì biến thành cả ngày đi bộ bắt người giải buồn, học trò cũng không dễ dàng. Người đang trong tuổi sơ khai tình đầu, còn chưa kịp cùng bạn gái mình thích nói nói vài câu, thầy đã nhớ tên đem lên thông báo phê bình toàn trường, đây cũng quá thiếu đạo đức, làm sao thầy biết yêu sớm sẽ không có lợi gì chứ?? Ông thầy vin vớ lo liệu thi đỗ nói, việc này là để cổ vũ phần lớn học sinh chăm chỉ học hành để tiến lên đại học đào tạo chuyên sâu, đương nhiên, thi đỗ rồi về sau còn có thất nghiệp hay không chúng ta sẽ không nghiên cứu kỹ càng, khụ, người trưởng thành sẽ càng có nhiều chuyện phức tạp.

Năm nay đến lượt ông tiếp tục nhậm chức chủ nhiệm lại gặp phải vận xui, đầu tháng ba đám người đánh đập kia lại quay lại, thấy ông trở về liền muốn đánh lần thứ hai. Đánh cũng không ngoan độc lắm, ý tứ chỉ là muốn đưa ra giáo huấn, dù sao đều đã tốt nghiệp rồi, một đám người đều có gia thế không dễ chọc, khiến ông thầy cứ luôn nghẹn một ngụm khí trong bụng không nuốt trôi.

Ông thầy kia chuyển tức giận thành ám ảnh luôn muốn tìm những con sâu làm rầu nồi canh, nhìn chằm chằm toàn bộ học sinh chưa bao giờ thả lòng. Ngươi nói xem, trường trung học nào cũng xuất hiện vài ông thầy bà giáo thời kỳ mãn kinh đặc biệt thích nhìn chằm chằm tìm sai lầm của đám học trò. Ham thích này thực đặc biệt, cả ngày ngồi trong phòng giám sát theo dõi màn hình lớn, trừ bỏ ăn cơm ngủ nghỉ đi vệ sinh, ngồi lì lì cả một tuần, chậc, vậy mà cũng thực sự tìm ra được vài đứa.

Mấy đứa học sinh này thuộc loại đặc biệt xui xẻo, hoàn toàn là nhàn rỗi không có việc gì tự mình gặp họa. Ngươi vụng trộm nói chuyện yêu đương trẻ con cũng không có gì, nhưng đừng có tay cầm tay dưới camera giám thị chứ! Trương Mông thuộc loại xui xẻo nhất trong đám này, cô bé đang giúp bạn mình chuyển giấy, còn chưa đưa được đến tay nam sinh kia, hai người vẫn trong tư thế ‘tay cầm tay’ bị bắt giữ. Tờ giấy trong tay Trương Mông còn viết vô cùng giản lược, bốn từ ngại ngùng: Tớ thích cậu…

Đây là tội phạm hiện hành! Con sâu làm rầu nồi canh, tuyệt đối là con sâu làm rầu nồi canh! Lão chủ nhiệm hưng phấn theo dõi, lập tức đưa Trương Mông lên thông báo toàn trường, chỉ thiếu mức dán ảnh cô bé cầm tờ giấy trên tường cho tất cả mọi người xem.

Trương Mông vô cùng ủy khuất, tờ giấy này thực sự là trong tay cô đang nắm, cô cũng thực sự muốn đưa cho nam sinh kia, nhưng là giúp người khác đưa mà!! Nam sinh kia vẫn thực ngại ngùng, có lẽ là lần đầu tiên nhận được loại giấy như thế này, vừa định tìm bạn cùng lớp hay người quen nhờ nói giúp, không ngờ Trương Mông ngay tại văn phòng giáo viên đã náo loạn nói ra: “Tờ giấy này không phải của em! Là của XXX, bạn ấy bảo em chuyển giúp cho XX, hơn nữa em không thích XX, muốn đưa cũng không đưa cho bạn ấy đâu!!”

Trương Mông thuộc loại người thiếu tâm nhãn, ngươi nói ra tên người khác cũng chẳng tốt hơn được bao nhiêu, khiến cho cô bạn cùng lớp đến hỗ trợ im lặng không lên tiếng, nam sinh nhận được tờ giấy cũng không vui, cuối cùng cả ba người bị thông báo phê bình toàn trường. Ông thầy dạy dỗ thật ra vô cùng cao hứng, mang tâm tình xem tam giác luyến ái cẩn thận quan sát bọn họ, ừm, không tồi, đây là một đại án tiêu biểu.

Đinh Hạo sau khi nghe xong thông báo phê bình Trương Mông vẫn luôn mong chờ sự kiện kích thích hơn gì đó. Đứa nhỏ nghịch ngợm này hoàn toàn là tâm tình thích xem náo nhiệt, đợi vài ngày, Trương Mông kia có thể là bị trong nhà dạy dỗ một chút, thành thật hơn không ít. Một đầu tóc hơi xoăn kia cũng mạnh mẽ ép thẳng, nhìn khá thuận mắt, vừa xem qua chính là một tiểu mỹ nữ thanh thuần tóc dài phiêu phiêu, điều kiện tiên quyết chính là không nói lời nào.

Loại tình huống này cực kì giống Đinh Hạo. Hai người nếu không nói lời nào sẽ rất dễ nhìn, vừa mở miệng liền không xong, một đứa ngu ngốc, một đứa miệng độc, lời này là bình luận của Bạch Lộ. Nói ra vào hôm cuối tuần về nhà nhìn thấy anh của cô bé ngồi trên ghế salon cùng Đinh Hạo xem ti vi. Đinh Hạo cùng anh cô bé ngồi cao thấp dựa vào nhau, vô cùng hài hòa tương xứng, cô bé con vẻ mặt cảm khái, gien nhà họ Đinh hoàn toàn thể hiện hết ở vẻ ngoài rồi.

Bạch Lộ nhìn biểu tình của Đinh Hạo thực sinh động. Đinh Hạo khó có được một phen thông minh sắc sảo: “Này, Bạch Lộ, có phải bạn đang ở kia nói xấu tôi nông cạn không có tâm nhãn không?!”

Bạch Lộ thực vui mừng, cậu ta rốt cục cũng nhận ra rồi.
Bình Luận (0)
Comment