Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 45

Căn cứ huấn luyện có một khu đất trống. Ngày nghỉ, trong phòng huấn luyện vẫn có không ít người, muốn xem náo nhiệt liền ra bãi, hơn chục người đứng vòng quanh xem trận đấu cá nhân của bọn cậu.

Kỳ thật cũng không tính là trận đấu, cùng lắm chỉ là trao đổi học tập lẫn nhau thôi. Đứa nhỏ đen kia vừa nhìn đã biết chính là một người vô cùng thích chiến đấu, thấy Bạch Bân Đổng Phi bước vào liền không nhìn bao cát nữa, bước lên tiếp đón bọn họ. Đổng Phi phỏng chừng đánh với cậu đánh đến quen thuộc, cũng gật gật đầu chào hỏi, lại cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó với Bạch Bân, bước ra chính giữa sân so chiêu với đứa nhỏ đen.

Bạch Bân bước sang bên cạnh, đứng cùng Đinh Hạo xem. Đinh Hạo vội đưa chai nước khoáng trong tay cho Bạch Bân: “Này, uống nước trước đi.” Chai nước này là cố ý lấy cho Bạch Bân, biết anh chạy bộ sẽ đổ nhiều mồ hôi, cần phải bổ sung nước “Bạch Bân, có phải anh muốn cho Đổng Phi làm tiêu hao thể lực của hắn, sau đó anh tiếp tục đánh?”

Bạch Bân nhận lấy bình nước uống hai ngụm, nghe Đinh Hạo hỏi vậy cũng chỉ cười cười, mắt nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ đen ở trên sân: “Cũng không hẳn vậy. Đổng Phi đánh nhau với hắn trước kỳ thật là có lợi.”

Ở giữa sân có một bãi đất trống được dây thừng vây cố định trong 6 thước vuông lớn nhỏ, thành một rào phòng hộ đơn giản. Đổng Phi cùng đứa nhỏ đen kia lần lượt đội mũ phòng hộ mềm. Ông thầy giúp bọn cậu tính thời gian làm tròn phận sự của mình, nhìn thấy chuẩn bị gần như sẵn sàng rồi còn hỏi: “Được chưa?”

Đổng Phi gật gật đầu, đứa nhỏ đen phía đối diện kia cũng gật đầu. Người này tựa hồ không quá thích ứng với mũ phòng hộ, còn lắc lắc đầu, động tác vô thức này thật ra lại có vài phần đáng yêu. Bất quá, động tác kế tiếp hoàn toàn không thể coi là đáng yêu được nữa, giống như một con sói con hoang dại được thả ra khỏi lồng sắt, nắm tay cứng rắn, động tác nhanh nhẹn, là một đứa nhỏ ngoài đen, trong cũng đen.

Đổng Phi giống với Bạch Bân, được dạy dỗ theo kiểu chính quy, mỗi chiêu mỗi thức đều vô cùng chuẩn mực. Còn đứa nhỏ đen này hoàn toàn là do nuôi thả hoang dại tự học mà thành, không ra quyền theo bộ sách võ thuật, vài lần gần như đánh thẳng vào mặt Đổng Phi. Bất quá, đại khái là anh đánh nhau vài lần với cậu đã có kinh nghiệm, phòng ngự rất đúng lúc, không bị thương.

Đứa nhỏ đen đánh nhau với Đổng Phi nhìn tuổi cũng không lớn lắm, động tại lại khá lão luyện, lúc ra quyền hoàn toàn không để lại đường lui, đấm móc, đấm thẳng, lực đạo rất mạnh, liền mạch lưu loát, không có một động tác giả nào, không đánh ngã được đối phương thề không bỏ qua.

Ánh mắt Đinh Hạo mở thật to. Cậu đã theo đến đây vài lần, cũng từng nhìn thấy binh lính chính quy huấn luyện tiêu chuẩn, đứa nhỏ đen này ngay từ đầu đã ra đòn nhanh như vậy, về sau thể lực sẽ không đủ đúng không?

Bạch Bân nhìn ra nghi hoặc của Đinh Hạo, ghé sát vào lỗ tai cậu giải thích: “Đây là động tác làm nóng người của hắn thôi.” Đinh Hạo có chút choáng váng, lúc nãy đánh bao cát một hồi vẫn chưa tính là làm nóng người sao? Chẳng lẽ người này coi Đổng Phi như một món đồ ăn khai vị?

Quả nhiên, chưa đến ba hiệp Đổng Phị đã bị khấu trừ hết sạch điểm. Đứa nhỏ đen kia tháo mũ phòng hộ ném sang một bên, liếc nhìn Bạch Bân: “Xuống đây đi!”

Bạch Bân túm lấy uống một ngụm hết non nửa bình nước khoáng trên tay Đinh Hạo, cởi áo khoác ra: “Hạo Hạo, anh đi nhé.”

Đinh Hạo ôm áo khoác nở nụ cười, làm một động tác cố lên.

Đứa nhỏ đen kia thấy Bạch Bân bước tới liền nhặt mũ phòng hộ lên đội vào, do dự một chút, vẫn ngậm bánh răng bảo hộ, nhìn thần sắc vô cùng mâu thuẫn, giống như con chó săn ngậm đồ, tâm không cam lòng không nguyện.

Từ trước đến nay Bạch Bân không bao giờ coi thường người khác, cũng ngậm bánh răng bảo hộ. Bọn nó đánh một hiệp là ba phút. Đứa nhỏ đen kia quả nhiên lập tức bắt đầu hoạt động, nắm đấm linh hoạt hơn rất nhiều. Hiệp đầu tiên chiếm được chút ưu thế, hai hiệp sau bị Bạch Bân bám trụ. Năng lực tính toán mục tiêu khi hoạt động của Bạch Bân rất mạnh mẽ, ra một chiêu trúng một chiêu, chậm rãi áp qua đứa nhỏ đen kia, thử, dụ dỗ, chế trụ cổ tay, phản kích!

Đứa nhỏ đen kia bị thua thiệt vài lần, bắt đầu thông minh hơn, thậm chí còn chậm rãi bắt chước vài động tác của Bạch Bân, đều là mấy chiêu trực tiếp toàn lực công kích, dùng tốt nhất vẫn là nắm tay trái, lực rất mạnh. Bạch Bân bị hắn chấn trở về vài lần, người này hoàn toàn thuộc kiểu dùng nắm tay mình để nói chuyện.

Đinh Hạo nhướng mày, lầy bình nước khoáng huých Đổng Phi đứng bên cạnh: “Này, hắn gọi là gì?”

“Tiếu Lương Văn” Đổng Phi vẫn luôn chăm chú nhìn hai người trên sân, cẩn thận ngẫm lại những điểm mình cần phải học tập: “Người này rất lợi hại, hai ngày trước chỉ biết ra đòn bằng tay trái, hiện tại hai tay đánh cùng bước chân cũng không sai rồi.”

Đinh Hạo ‘ừm’ một tiếng, với đứa nhỏ trầm mặc kia ngày càng hứng thú: “Người này khá thú vị đấy.”

Bạch Bân tiết kiệm sức lực của mình, đồng thời tìm cách tiêu hao thể lực của đối phương, kiên nhẫn chờ đợi thời cơ. Nếu như công kích nhanh theo lời nói, đứa trẻ đen kia sẽ được lợi hơn. Nắm tay hắn mạnh, phản ứng lại rất nhanh, một khi chặn được chiêu của đối phương sẽ có thể toàn lực ra tay chấm dứt trong ba hiệp. Nhưng Bạch Bân theo những lần bị đánh này mà quan sát động tác của hắn, dần dần thăm dò được quy luật ra đòn.

Đánh nhanh! Chuyển sang trạng thái phòng ngự! Phối hợp động tác phản kích giả phía trên! Chờ lúc Tiếu Lương Văn đánh hụt còn chưa kịp thu quyền đã bị một nắm đấm thẳng vào bụng, tiếp theo tay kia lại tung một cú đấm móc!

Năm hiệp thắng ba, Bạch Bân thắng.

Đinh Hạo bước về phía Bạch Bân, tươi cười rạng rỡ, một bên đưa nước một bên dâng khăn mặt: “Không tệ, không tệ, Bạch Bân nhìn vậy mà đoán không ra, anh còn có thể đánh nhau cơ đấy!” Bạch Bân chưa kịp nói chuyện đã bị người phía sau gọi: “Buổi chiều anh còn tới huấn luyện không?”

Tiếu Lương Văn phía sau đã đeo túi lên lưng, quần áo lung tung vắt trên vai, trên trán thấm một lớp mồ hôi, nhìn Bạch Bân hỏi: “Buổi chiều tôi còn một tiếng huấn luyện, chúng ta lại đánh lần nữa đi?”

Bạch Bân không nghĩ đến hắn chủ động lại đây đề nghị, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn cự tuyệt: “Thật xin lỗi, buổi chiều tôi có việc không ở lại được, nhưng ngày mai có thế đến tiếp.”

Tiếu Lương Văn ‘ừm’ một tiếng, không nói gì nữa gật gật đầu với Bạch Bân và Đổng Phi rồi bỏ đi.

Đinh Hạo nhìn bóng dáng người kia, cảm thấy rất có phong phạm cao thủ. Bạch Bân lấy áo khoác trong tay Đinh Hạo mặc vào, nắm cằm cậu quay lại, nở nụ cười: “Chúng ta cũng về thôi. Hôm nay ông nội gọi chúng ta sang ăn cơm.”

Thứ sáu này Bạch Bân có việc không đến thăm ông Bạch để báo cáo tình hình trong tuần được. Chiều thứ bảy cố tình đi qua bổ sung. Bạch Bân cùng ông Bạch ở trong phòng sách đến tận giờ ngọ, cũng không biết tán ngẫu gì mà không dứt ra được. Đinh Hạo nhìn nhìn đồng hồ quả quýt trong phòng khách, bụng kêu ọt ọt. Cậu đói bụng lắm rồi.

Đổng Phi bên cạnh có lẽ cũng đói bụng, đã uống đến ly nước thứ ba. Lúc Đổng Phi chuẩn bị đứng dậy lấy ly thứ tư thì Bạch Bân cùng ông Bạch bước ra từ phòng sách tầng hai. Đổng Phi và Đinh Hạo vội vàng đứng dậy: “Chào ông Bạch ạ!”

Ông Bạch nhìn thấy Đinh Hạo cũng vô cùng cao hứng, đang chuẩn bị hỏi một chút tình hình trường học của cậu gần đây, chợt nghe tiếng bụng Đinh Hạo kêu vang. Ông vui vẻ: “Nhanh đi ăn cơm trước thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.” Khi không có người ngoài, ông vẫn luôn khoan dung với đám cháu nhỏ này, trên bàn cơm cũng không chú ý lễ nghi nhiều.

Một bữa cơm cả khách và chủ đều vui vẻ. Ông Bạch tuổi đã cao, thường đi ngủ sớm, vừa xem xong thời sự trên ti vi đã muốn đi nghỉ ngơi. Bạch Bân cũng đứng lên nói muốn về phòng. Ông Bạch rất thấu tình đạt lý: “Mấy người các cháu còn trẻ, không cần cùng lão già ta ngủ sớm dậy sớm đâu. Ngày mai chủ nhật được nghỉ, cứ chơi cho đã vào.”

Bạch Bân cùng ông đi từng bước, lắc lắc đầu: “Không đâu nội. Chúng con đã huấn luyện cả một này, có chút mệt, muốn nghỉ ngơi sớm.”

Ông Bạch ‘ừm’ một tiếng, tỏ vẻ lý giải, nhìn Đinh Hạo phía sau cũng đứng lên theo lên tầng hai, lại thuận miệng hỏi một câu: “Bạch Bân, con vẫn cùng Hạo Hạo ngủ một phòng à? Lớn như vậy rồi, có chút không thuận tiện.”

Bạch Bân đỡ ông Bạch, nở nụ cười: “Không có chút không thuận tiện nào đâu ạ, nội, nhiều năm như vậy con đều ở cùng Hạo Hạo, đã quen rồi.”

Ông Bạch đứng đầu cầu thang liếc mắt nhìn Đinh Hạo, đứa nhỏ kia đang ngó ngó mình, thấy ông Bạch nhìn cậu lập tức đứng nghiêm ở cầu thang, cười hì hì giơ tay chào theo nghi thức quân đội. Ông Bạch bị cậu chọc cười, sờ sờ râu, bước về phòng mình nghỉ ngơi.

Đinh Hạo đứng đằng xa thấy Bạch Bân cùng ông Bạch thì thầm vài câu, trong lòng có chút chột dạ, chờ Bạch Bân đi ra liền kề tai anh hỏi nhỏ: “Lúc nãy ông nói với anh gì đó?”

Bạch Bân nắm tay cậu dẫn về phòng ngủ: “Không có gì, chỉ hỏi một chút gần đây em có nghịch ngợm không.”

Đinh Hạo không tin: “Không đúng, tôi nhìn không giống vậy. Nếu không, chúng ta trước hết cứ tách ra ngủ đi? Cùng ở một phòng dễ khiến người khác…” Đinh Hạo vội vàng rút khỏi tay Bạch Bân, cậu vừa nhìn thấy Đổng Phi đang đi lên. Bạch Bân không chịu, nắm chặt lại, vẫn duy trì tư thế vậy hỏi Đổng Phi: “Cũng đi nghỉ ngơi sớm vậy à?”

Đổng Phi dường như không phát hiện hai người đang nắm tay nhau, gật gật đầu: “Vâng, ban ngày huấn luyện thật mệt. Tôi đi ngủ trước, ngày mai tiếp tục đến căn cứ huấn luyện chứ?”

“Ừ.”

Đinh Hạo nhìn hai người tự nhiên trò chuyện như bình thường, bỗng nhiên cảm thấy, đây có phải là ‘thói quen thành tự nhiên’ rồi không?

Nhà ông Bạch có ba tầng, ông ở tầng một. Bạch Bân và Đổng Phi mỗi người có một phòng ngủ tại tầng hai, vốn cũng có một phòng ngủ của Đinh Hạo nữa, nhưng chưa từng dùng đến, dần dân cất đồ đạc vào, biến thành phòng để đồ.

Đinh Hạo vẫn còn lo lắng đến mấy câu lúc nãy ông Bạch nói thầm với Bạch Bân, không yên lòng, đứng đó thương lượng cùng Bạch Bân: “Nếu không chúng ta cứ tách ra ngủ trước đi?”

“Không” Bạch Bân không cần suy nghĩ liền cự tuyệt, lý do từ chối còn vô cùng đương nhiên: “Hạo Hạo, chúng ta không phải luôn luôn ở cùng nhau sao? Tách ra ngủ làm gì?”

Đinh Hạo nghẹn nửa này, mới lầm bầm mấy câu trong cổ họng: “Anh nói anh mấy ngày nay thay đổi bao nhiêu chứ…Bây giờ đâu thể cùng trước kia so sánh được!”

Bạch Bân nở nụ cười, đi qua ôm cậu, cọ cọ bả vai: “Không sao đâu, anh có chừng mực.”

Đinh Hạo đối từ ‘có chừng mực’ này thực buồn bực. Nói thế nào nhỉ, Bạch Bân người này luôn xử sự nghiêm cẩn tuyệt đối không phải phái miệt mài, nhưng tuyệt đối sẽ không ủy khuất chính mình, cho nên, ‘có chừng mực’ này chính là vì khỏe mạnh nên vận động đúng giờ điều độ.

Phương thức vận động có rất nhiều, bất quá gần đây nghiêng về lựa chọn tay Đinh Hạo. Đinh Hạo vuốt thứ gì đó trong tay cao thấp trượt, cảm thấy chính mình thật là… Năng lực thích ứng ngày càng mạnh, thế mà có thể đồng ý làm loại chuyện này.

Bạch Bân gọi cậu một tiếng: “Hạo Hạo” Bàn tay đặt trên đầu cậu xoa xoa, rõ ràng là bất mãn cậu đang phân tâm. Hừ, thiếu gia này gần đây càng ngày càng đắc ý. Đinh Hạo nhận mệnh giúp đỡ Bân Bân nhỏ, vận dụng lại tất cả những lần mình DIY trước kia, chiếu cố săn sóc vô cùng chu đáo, hai tay cầm lấy cao thấp luân phiên cử động…

Ngón cái xẹt qua đỉnh, ác ý xoa nắn một chút. Bạch Bân bỗng nhiên kéo cậu lại hôn, miệng lưỡi dây dưa, liếm liếm miệng cậu, gọi tên cậu. Đinh Hạo chưa kịp lấy khăn tay bên cạnh, đến lúc từ trong nụ hôn này phục hồi lại tinh thần, trong tay đã ướt, ngay cả quần áo cũng dính một ít bạch trọc.

Đinh Tiểu Hạo cắn một hơi lên người còn đang hôn cậu – Bạch Bân: “Lại bắn lên quần áo của tôi! Như vậy làm sao tôi mặc được nữa chứ!!”

“Gột rửa xong rồi mặc” Thanh âm của Bạch Bân còn mang theo chút dư vị thỏa mãn, lại hôn hôn Hạo Hạo. Đinh Hạo đến tâm muốn chết cũng có, Bạch Bân, tính khiết phích của anh đâu… Tính khiết phích của anh yêu cầu cả sàn nhà cửa sổ, ngay cả khe hở cửa đối diện cũng phải sạch sẽ đâu rồi?

Bạch Bân cụng cụng trán Đinh Hạo, còn không quên khích lệ cậu: “Thực thoải mái. Hạo Hạo thật lợi hại.”

Đinh Hạo có chút hắc tuyến, cậu cảm thấy nhất định phải nói với Bạch Bân vài điều: “Kia, cái đó, Bạch Bân anh một chút cảm xúc tội lỗi cũng không có sao? Tôi mới chỉ là vị thành niên… Đương nhiên anh cũng là vị thành niên, tôi không phải ý tứ đó, ý tôi là, anh, khiến cho tôi, ách, giúp anh liền một chút cũng không áy náy?”

Bạch Bân nghĩ nghĩ: “Về sau anh cũng sẽ giúp em.”

Không phải vấn đề này!!! Khóe miệng Đinh Hạo giật giật. Người bên kia ăn uống no đủ lại bắt đầu gặm cắn món điểm tâm ngọt thường lệ, so với lấy tay làm, Bạch Bân có vẻ càng thích hai người vô cùng thân thiết lúc đó hơn. Chóp mũi cọ cọ chóp mũi, hạ xuống từng nụ hôn nhỏ vụn: “Hạo Hạo, cùng nhau ngủ đi?”

Đinh Hạo bị nụ hôn của anh cuốn lấy, do dự một chút, cũng vươn tay ôm lấy anh.
Bình Luận (0)
Comment