Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 62

Trước khai giảng một ngày, Đinh Hạo bị Lý Thịnh Đông túm lấy trước cửa trường học. Lý Thịnh Đông vẻ mặt âm trầm khiến Bạch Bân nhíu mày: “Có chuyện gì sao?”

Lý Thịnh Đông cười lạnh, đi qua, mắt cũng không nháy nhìn chằm chằm Đinh Hạo, ánh mắt giống như độc xà nhìn ếch nhỏ: “Cậu nói thử xem, Đinh Hạo?”

Lý Thịnh Đông cao không sai biệt lắm so với Bạch Bân. Hai người đem Đinh Hạo kẹp ở giữa. Đứa nhỏ này thấy áp lực thật lớn, mỗi tay đẩy một người ra, ‘khụ’ một tiếng hỏi Lý Thịnh Đông: “A, cái đó, hôm nghỉ đông ấy sao cậu không tới vậy…”

Lý Thịnh Đông càng tức giận, thiếu chút nữa xông lên túm chặt áo Đinh Hạo: “Cậu còn không biết xấu hổ nói như vậy?! Thứ tư nghỉ mà cậu bảo tôi thứ năm qua!! Đinh Hạo cậu giỏi lắm, nếu không phải cả kỳ nghỉ đông không thể gặp được cậu, tôi đã đã sớm…”

Bạch Bân ở bên cạnh vươn tay ngăn hắn lại, sắc mặt không tốt: “Lý Thịnh Đông, có chuyện từ từ nói, không nên động tay động chân” Cho dù là bằng hữu từ nhỏ lớn lên cùng Đinh Hạo, động tác ấy cũng quá phận rồi. Bạch Bân có chút bất mãn với Lý Thịnh Đông.

Lý Thịnh Đông ‘xì’ một tiếng khinh miệt. Hắn cũng nhìn Bạch Bân không vừa mắt. Đinh Hạo trước kia chơi thân cùng hắn nhất, được chứ, từ hồi ba chuyển cơ quan gần nhà Bạch Bân hơn thì Đinh Hạo liền đổi chủ. Một ngụm khí này Lý Thịnh Đông cũng đã nghẹn nhiều năm, đứng cạnh Đinh Hạo từng bước không tha: “Chuyện của tôi và Đinh Hạo không cần anh xen vào! Ra chỗ khác đi!”

Bạch Bân cũng không ôn hòa nữa, hơi hơi nheo mắt lại, nhìn có chút ý tứ từ trên cao nhìn xuống xem xét kỹ Lý Thịnh Đông: “Chỉ cần là chuyện liên quan tới Đinh Hạo thì chính là chuyện của tôi. Tôi không nhớ rõ cậu và Đinh Hạo thân đến mức có nhiều chuyện cần nói như vậy.”

Lý Thịnh Đông ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm Bạch Bân. Bạch Bân cũng nhìn hắn, hai người ai cũng không nhường ai.

Đinh Hạo đứng giữa pha trò: “Cái đó, Lý Thịnh… Anh Đông à, tôi ngày đó không cẩn thận nhớ nhầm thời gian, lại không biết làm sao giải thích đấy chứ? Bất quá anh cứ yên tâm, tôi chắc chắn sẽ giúp chuyện này mà.” Nhìn sắc mặt Lý Thịnh Đông đã dịu đi, Đinh Hạo lại bổ sung vài câu: “Bây giờ mới bắt đầu học lại, có khá nhiều việc, rất bận rộn, hay là thứ năm anh lại đến?”

Lý Thịnh Đông không vui: “Cậu còn dám nhắc lại thứ năm nữa à?! Không được, thứ ba tôi lại đến, lúc đó cậu phải đi ra gặp tôi!”

Bạch Bân không vui, Lý Thịnh Đông dựa vào cái gì hô ba hét bốn với Đinh Hạo? Đến anh cũng chưa từng đối xử với cậu như vậy! Bạch Bân cảm thấy hoàn toàn không cần phải… đi giúp thằng nhóc hư hỏng này, vừa định mở miệng cự tuyệt đã bị Đinh Hạo trộm kéo lại ống tay áo. Đinh Hạo nhéo nhéo tay anh, Bạch Bân đành nhịn xuống.

Mẹ Lý Thịnh Đông là một người rất nhiệt tình, cùng là gia đình lâu năm ở trấn giống bà Đinh, bình thường chiếu cố bà không ít. Chỉ dựa vào điểm này, Đinh Hạo sẽ không chân chính trở mặt với Lý Thịnh Đông. Cậu nhớ đến mẹ Lý thực tốt bụng, cũng biết rõ nếu có khúc mắc với người khác thì Lý Thịnh Đông sẽ giúp cậu hay người kia. Hai người đánh nhau cãi nhau từ nhỏ đã thành thói quen, Đinh Hạo nịnh hắn hai ba câu là xong, nhìn ra được Lý Thịnh Đông rất chú ý đến cô bé kia, nói thế nào cậu cũng phải giúp hắn một phen. Đinh Hạo nghĩ nghĩ: “Thứ ba cũng được, nhưng tốt nhất là nên đến buổi chiều. Thời gian nghỉ trưa quá ngắn, giáo viên ở lại trường cũng nhiều, đi ra không tiện.”

Lý Thịnh Đông ‘hừ’ một tiếng, tỏ vẻ đã miễn cưỡng đáp ứng, lại lôi từ đâu ra một cái hộp nhỏ đã đóng gói tỉ mỉ đưa cho Đinh Hạo, ngữ khí nói chuyện vẫn đông cứng: “Bớt chút thời gian giúp tôi đưa cho cô ấy cái này, chiều thứ ba tôi sẽ lại qua.”

Đinh Hạo nhận lấy, là hộp đặc sản Hải Nam, kẹo sữa dừa, đặt trong một hộp gỗ điêu khắc từ vỏ dừa. Đinh Hạo không nghĩ tới Lý Thịnh Đông tính tình qua loa lại còn có thể chuẩn bị thứ này, ngạc nhiên: “Cậu nghỉ đông đến Hải Nam chơi à? Đến lúc về thì mua quà cho cô ấy?”

“Vô nghĩa, bằng không đã sớm đến đạp cửa nhà cậu rồi!” Lý Thịnh Đông có chút mất tự nhiên, loại chuyện tặng quà này hắn cũng mới làm lần đầu, so với lần đầu đánh nhau còn thiếu tự nhiên hơn: “Trước tiên là đã hẹn nhau rồi, cậu nếu dám đùa tôi nữa, liền cẩn thận đấy, Đinh Hạo!”

“Trị an trong trường học không tệ đến mức phải làm học sinh lo lắng cho tình cảnh của mình, cho dù phải cẩn thận, cũng không tới lượt Đinh Hạo” Bạch Bân cầm ngược lại tay Đinh Hạo. Người nhà Bạch Bân nổi tiếng là bao che khuyết điểm. Bạch Bân tập trung trọng điểm vào nửa câu sau, tự động xem nhẹ nửa câu đầu đứa nhỏ nhà mình ‘lại đùa giỡn Lý Thịnh Đông’ làm việc có thể xem xét. Anh không thích có người nói vậy với Đinh Hạo, cho dù uy hiếp ấy chẳng có chút nào thuyết phục.

Đinh Hạo cũng nghe ra mùi thuốc súng trong cuộc đối thoại của hai người. Cậu lo lắng không phải là vấn đề đánh nhau, Lý Thịnh Đông da dày thịt béo đánh nhau đã thành già đời rồi, Bạch Bân càng không cần lo lắng. Đinh Hạo nhìn bảo vệ an ninh trường học liên tục nhìn về hướng bên này, bắt đầu lo lắng nếu thực sự đánh nhau trước cửa trường học thì nên làm gì để giải quyết: “Lý Thịnh Đông, cậu còn việc gì không? Không có việc gì thì đi được rồi đấy, tôi cũng có thể nhanh chóng vào giúp cậu tìm người, đúng không?”

Việc bảo vệ an toàn học sinh trong trường cũng không tệ lắm. Ba người nói chuyện một lúc đã thấy có vài bảo vệ an ninh hướng bên này đi tới. Học sinh trong trường qua lại xung quanh cũng giảm bớt, sắp đi học, ba người đứng đây lại càng rõ ràng.

Lý Thịnh Đông không phải là đồ ngốc, sẽ không đứng yên chịu thiệt ở chỗ này, muốn cường điệu lại với Đinh Hạo một lần rồi mới đi: “Không được lại lừa tôi nữa, nghe thấy không! Đinh Tiểu Hạo?”

Đinh Hạo cũng sợ chuyện này nháo lớn, liên tục gật đầu: “Nghe thấy rồi! Tuyệt đối không lừa! Tôi còn lừa cậu nữa, cậu sẽ đi mách với nội tôi, được chưa?”

Lý Thịnh Đông lúc này mới yên tâm, vốn định trước khi đi nhéo mặt Đinh Hạo một phen, vừa vươn tay ra còn chưa chạm đến mặt cậu đã bị Bạch Bân ngăn lại. Hai người đều vận sức, Lý Thịnh Đông bộc trực lúc này mới phát hiện khí lực Bạch Bân cũng không nhỏ, ‘hừ’ một tiếng liền bỏ qua ý định: “Có bản lĩnh thì bảo vệ cả đời đi! Mẹ nó!”

Bạch Bân không phản bác lại, nhìn nhìn bộ dáng lưu manh rời đi của Lý Thịnh Đông, cách đối xử của người này với Đinh Hạo vẫn làm anh cảm thấy không thoải mái.

Kẹo sữa hương vị thực đậm, trở lại phòng học không được bao lâu thì bạn học xung quanh đều ngửi thấy được, nhăn mặt hít hít mũi. Có người trêu chọc Đinh Hạo, cười hớn hở hỏi cậu: “Đinh Hạo, Bạch Bân lại cho cậu đồ ăn ngon gì đấy? Sữa vị dừa à?”

Đinh Hạo khinh bỉ: “Cái gì mà sữa vị dừa? Đó là kẹo!” Huống hồ cậu cũng không uống cái loại sữa như vậy, mang theo toàn mùi cây cỏ. Đinh Hạo ghét nhất là phải ăn cà rốt, tiếp theo là các loại lá và cây cỏ.

Đợi lúc ra chơi liền đến phòng học của mấy người Trương Dương, nói bóng nói gió không đến một hồi liền hỏi ra được, phần biểu diễn của ban thực nghiệm chỉ có một người thổi sáo, chính là ủy viên học tập của ban bọn họ. Thực trùng hợp chính là, người thổi sáo kia ngồi đúng hàng thứ ba bên trái người thứ hai. Đinh Hạo từ xa liếc mắt thấy, không giống với hình dung của Lý Thịnh Đông lắm, thật sự là một người xinh đẹp, mắt hơi xếch, nhìn thực ôn hòa, ngẫu nhiên lúc bàn bài tập lại nở nụ cười, nụ cười này lại càng đẹp mắt.

Đinh Hạo lặng lẽ nhớ kỹ bộ dáng của người kia, không biết tại sao, chợt có cảm giác như đã gặp nhau ở nơi nào đó.

Đinh Hạo cau mày suy nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ nổi là gặp được người đó ở chỗ nào. Cậu đứng trên hành lang trộm quan sát ủy viên học tập ấy, miệng còn lẩm bẩm, người kia không phải là người quen của Bạch Bân chứ? Lần tới cũng gọi Bạch Bân lại nhìn một cái, nhưng mà Bạch Bân chắc chắn sẽ không thích giúp Lý Thịnh Đông… Vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy ủy viên học tập kia đi vào toalet nam, Đinh Hạo triệt để choáng váng.

Lập tức, đứa nhỏ nghịch ngợm này lại vui vẻ, ha ha! Tình nhân trong mộng của Lý Thịnh Đông kia là nam! Ha ha ha!

Đinh Hạo hận không thể hoa tay múa chân một đường, tung hoa nổ pháo đi nói cho Lý Thịnh Đông! Đây thực là một tin tức khiến người ta vui mừng. Nhớ năm đó Lý Thịnh Đông không ít lần lấy chuyện của Bạch Bân ra chê cười cậu, hiện giờ báo ứng rồi báo ứng rồi. Lý Thịnh Đông, cậu cũng có ngày hôm nay, Đinh Hạo có thể tưởng tượng được chính mình chống nạnh đứng trước mặt Lý Thịnh Đông ngửa mặt lên trời cười to!

Khuôn mặt tươi cười nhẫn nhịn đến khi tan học, người trong lớp vừa đi liền nhanh chóng đến kể cho Bạch Bân. Bạch Bân chỉ nhíu mày, không có biểu hiện nào khác.

Đinh Hạo ngồi bên cạnh, vỗ vỗ bả vai Bạch Bân, học tấm ảnh loa đài lớn tuyên truyền cách mạng, mang tâm tình mãnh liệt diễn thuyết: “Ngày cách mạng thắng lợi rốt cục đã đến, chúng ta muốn xoay mình làm chủ, gắt gao nắm chặt nhược điểm trí mạng của kẻ địch, đánh! Đánh thật mạnh! Ha ha ha!”

Bạch Bân vẫn đang viết gì đó, cúi mắt suy nghĩ, nhìn không ra anh đang có ý tưởng gì, nửa ngày mới hỏi Đinh Hạo một câu: “Hạo Hạo, có phải em rất để ý suy nghĩ của Lý Thịnh Đông không?”

Đinh Hạo sửng sốt: “Không, tôi chỉ là, thấy trước kia hắn từng nói tôi như vậy… Hiện tại cũng có cơ hội nói lại rồi…” Lời nói của Bạch Bân thực bình thản, lại khiến Đinh Hạo trầm mặc. Giọng nói của anh để lộ ra ý tưởng khiến cậu có điểm bất an, không chỉ là Lý Thịnh Đông, Đinh Hạo nghĩ tới người khác. Cậu cùng Bạch Bân, sớm hay muộn cũng phải đối mặt với suy nghĩ của rất nhiều người, không phải sao?

Đinh Hạo ghé qua cầm tay Bạch Bân, chặn ngang động tác viết của anh: “Tôi không thèm để ý, thật sự, cách nhìn của ai tôi cũng không thèm để ý.”

Bạch Bân bị bàn tay nhỏ kia gắt gao nắm chặt, nhất thời dở khóc dở cười. Đinh Hạo hình như đã hiểu lầm ý tứ của anh, bất quá có thể nói ra như vậy… cũng thật sự không thể lại dây dưa vấn đề trước nữa. Đinh Hạo người này, luôn có thể đánh vỡ phòng tuyến mềm mại cuối cùng trong lòng anh.

Người bên cạnh khó có được thành thật, nắm tay anh không chịu buông ra, mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm anh, như là bình thường quyết tâm đính hôn. Bạch Bân ngẩng lên xoa xoa đầu cậu, nhịn không được tươi cười bên khóe miệng: “Đáng lẽ ra anh không nên nói với em cái đó, đây không phải chuyện em cần lo lắng, anh sẽ xử lý tốt.”

Đinh Hạo kéo cái tay kia xuống cầm lấy, cũng cười, nhăn nhăn mũi nhỏ, có vài phần đắc ý: “Anh đừng coi thường người khác, tôi cũng rất lợi hại đấy!” Ít nhất, cậu hiện tại là một người biết chịu trách nhiệm, lần này, sẽ không để Bạch Bân một mình đối mặt nữa.
Bình Luận (0)
Comment