Lúc thầy giáo chủ nhiệm trở về, cuộc chiến đã xong xuôi. Quần chúng vây xem bị đứa nhỏ đen động tác ngoan độc khiến cho choáng váng, trong đầu vẫn hiện ra bộ dáng của Lý Thịnh Đông sau khi bị chỉnh, né tránh chạy càng ngày càng xa, liếc cũng không dám liếc nhìn bên này một cái. chỉ có mấy người không chạy mà muốn ở lại. Nắm tay mà đứa nhỏ đen trước khi đi giơ lên uy hiếp đã thể hiện đầy đủ tác dụng, người xung quanh nửa câu cũng không dám nhắc về Đinh Húc.
Thầy chủ nhiệm mang theo bốn năm nhân viên bảo vệ chạy lại, lưng thẳng tắp: “Người đâu? Hai người vừa đánh nhau kia đâu rồi?”
Học sinh chung quanh đồng loạt lắc đầu: “Không thấy ạ, đánh đánh một hồi đều bỏ chạy rồi…”
Ông thầy nhìn đi nhìn lại tờ giấy vừa ghi, vừa nãy ông đã nhớ kỹ, là ban một: “Việc này tuyệt đối phải nói ra! Thầy nói với các trò, bao che cho bạn là không đúng! Cần phải cùng nhau điều tra ra để xử lý nghiêm khắc!”
Câu này vừa nói xong, càng không ai nguyện ý đứng lên tố giác. Thầy chủ nhiệm đứng đó trong chốc lát, không thu được thành quả gì, mang theo mấy nhân viên bảo vệ hùng hổ đến trước khu dạy học thử thời vận, nghĩ hai người vừa gây chuyện kia liệu có chạy về phòng học của mình hay không.
Các giáo viên thể dục đều đã trở lại, thấy có chuyện đánh nhau cũng không dám tự tiện rời đi nữa, tự mình trông coi lớp mình huấn luyện. Đinh Húc hì hục chạy hai vòng trên đường, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn xin phép thầy giáo đến phòng y tế nghỉ ngơi. Anh hiện tại cũng không muốn lại bị bệnh nữa.
Khi ông thầy mang người lao tới lớp học của Đinh Hạo là vừa đúng lúc đang giờ địa lý. Ông thầy ngượng ngùng không muốn đi vào quấy rầy các học sinh, liền kiễng chân lên quét mắt một lượt từ phía sau cửa sổ, chủ yếu tập trung ánh mắt vào hai hàng học sinh cao lớn phía sau. Nhưng nhìn nửa ngày cũng không thấy hai người vừa đánh nhau kia, lại nhìn một lần, ông thầy cảm thấy có gì đó là lạ, mọi người trong ban nghiêm chỉnh tề tựu đông đủ, cũng không thấy ai đánh nhau bị thương mà?
Đến lúc này ông thầy mới hiểu được, bị hai cái áo đồng phục kia lừa. Cái này ảnh hưởng rất xấu rồi! Đã gây chuyện như thế lại còn lừa gạt thầy giáo nữa?! Ông thầy tức giận, quay đầu lại bắt đầu đợt sóng gió nghiêm khắc thứ hai, lần này nam sinh lớp lớn trong ký túc xá cũng bị liên lụy, mỗi tối đúng mười giờ liền bị kiểm tra.
Ký túc xá của Bạch Bân Đinh Hạo cũng bị tra xét ba buổi tối. Chờ ông thầy kia đem người kiểm tra xong rồi, Đinh Hạo lúc này mới ôm chăn mình chạy sang giường Bạch Bân, còn ở đó vui sướng khi người gặp họa: “Nếu ông ấy có thể tìm được thì thật giỏi, ha ha!”
Bạch Bân cầm sữa được đặt trong bao giữ nhiệt đưa cho cậu, cũng hùa theo vui đùa: “Nếu không em đi tố cáo đi, trước cửa lớn còn dán thông báo đấy, tố cáo được thêm điểm, còn có mười đồng tiền thưởng nữa.”
Đinh Hạo thè lưỡi: “Tôi mới không thèm đi, nếu tố cáo Lý Thịnh Đông còn không bán đứng tôi sao? Nói là tôi để hắn vào, tôi không chịu nổi hậu quả đâu!” Đinh Hạo hiểu rất rõ tác phong của thằng nhóc Lý Thịnh Đông kia, tuyệt đối là kẻ xấu. Đinh Hạo nhịn không được lại cảm khái: “Bất quá Lý Thịnh Đông cũng thật biết gây chuyện, còn có thể đánh nhau ngay giữa giờ học! Chậc chậc, không biết là người nào trong ban thực nghiệm giỏi như vậy, có thể đánh thắng được hắn…”
Trương Dương ngày đó đang luyện tập môn đẩy tạ, cách chiến trường khá xa. Đinh Hạo chỉ nghe được loáng thoáng, với việc có người đánh thắng Lý Thịnh Đông vô cùng ngạc nhiên.
Bạch Bân thế nhưng thật ra biết nhiều hơn chút đỉnh, nhìn Đinh Hạo uống sữa xong lại giục cậu đi đánh răng: “Không phải học sinh ban thực nghiệm, em cũng gặp qua rồi đấy.”
Miệng Đinh Hạo đầy ngập bọt kem đánh răng, nghe Bạch Bân nói vậy cũng không vội tiếp tục, há mồm hỏi anh: “An (ai) vậy?”
Bạch Bân đẩy đẩy ly nước về phía cậu: “Tiếu Lương Văn, đứa nhỏ đen trước kia tập võ với anh, em còn nhớ không?”
Ánh mắt Đinh Hạo mở to, súc miệng vài cái liền xong: “Tại sao lại là hắn? Tiếu Lương Văn kia sẽ không phải cũng là học sinh trong trường chúng ta chứ? Tôi chưa thấy qua hắn mà…” Cầm khăn mặt lau khô miệng, vẫn đang buồn bực, lầm bầm nhắc tới đứa nhỏ đen: “Này, anh nói đứa nhỏ đen kia không phải là người ban thực nghiệm chứ? Tôi chưa từng nghe Trương Dương nhắc đến ban bọn họ có người như vậy…”
Bạch Bân một tay ôm lấy Đinh Hạo đặt ở trên bồn rửa mặt, thắt lưng kề sát vào cậu: “Trước kiểm tra xem em có đánh răng sạch sẽ không đã.” Nói xong, liền hôn lên cái miệng còn hơi hé ra của Đinh Hạo kia, cọ xát trên môi một chút, tiến thẳng vào trong.
Nụ hôn lần này rất ngắn, chỉ là dùng đầu lưỡi tượng trưng liếm liếm răng nanh, tuần tra hai vòng liền lui ra. Đinh Hạo có chút bất mãn, ghé sang hôn lên miệng Bạch Bân: “Tôi cũng muốn kiểm tra anh…”
Bạch Bân thế nhưng thực hưởng thụ, nheo mắt lại ung dung nhìn Đinh Hạo dùng đầu lưỡi chơi đùa, ngẫu nhiên còn đáp lại cậu một chút. Hơn phẩn nửa lực chú ý đặt ở cái ôm trên lưng cậu, lực đạo vuốt ve thay đổi theo mức độ xâm nhập của nụ hôn. Hình như không hài lòng chuyện Bạch Bân phân tâm, Đinh Hạo nâng đầu gối cọ xát bên hông anh một chút, đầu lưỡi liếm liếm trên môi, lưu lại dấu vết ướt sũng, tiếp theo mạnh mẽ hút lấy: “Bạch Bân… Sao vậy anh…”
Nụ hôn của Đinh Hạo không thể nghi ngờ là làm cho người ta thực thoải mái. Bạch Bân cùng cậu hơi thở dây dưa, thân thể cũng kề sát một chỗ, tay đã sớm mò vào trong áo cậu, ôm lấy cậu làm sâu sắc thêm nụ hôn này. Mà ngay cả quần ngủ của Đinh Hạo cũng không biết khi nào thì bị mò vào, mãi đến khi có một bàn tay vuốt ve trên mông thì Đinh Hạo mới có chút giãy dụa: “Lạnh!”
Không lạnh sao được, bên cạnh còn có một nửa ly nước bị đụng ngã lăn, trên bồn rửa mặt ướt nhẹp. Đinh Hạo ngồi ở đó mãi đến khi bị lột quần, lúc này mới kịp phản ứng.
Bạch Bân ghé vào người cậu thở hổn hển, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại: “Thật có lỗi, Hạo Hạo, anh hình như có chút nhịn không được.”
Đinh Hạo bị anh nói đến đỏ mặt. Cậu đương nhiên biết chuyện này, chỉ là, bây giờ không phải hơi sớm quá sao? Còn đang suy nghĩ, trên mặt đã bị người hôn một cái, rất nhẹ, mang theo chút cưng chiều: “Được rồi, không có gì, đừng sợ, anh chờ em lớn lên.”
Đinh Hạo mặt càng đỏ hơn, đẩy anh ra, từ bồn rửa mặt nhảy xuống: “Ai sợ, trên đầu trên cổ đều là một đao, hừ…” Mặt sau quần ngủ đã bị nước thấm ướt, Đinh Hạo nhanh chóng đi thay bộ khác. Vẫn là một bộ có kiểu dáng màu sắc tương tự, cái này còn lớn hơn một chút, ống quần xắn lên hai gấu vẫn chưa đủ: “A, sao càng giặt lại càng rộng thế này…”
(“thân đầu súc đầu đô thị nhất đao” là một câu thành ngữ của Trung, nghĩa là sớm muộn gì cũng chết, thôi thì thà cứ làm, hi vọng còn 1 con đường sống)Bạch Bân bị cậu chọc cười, quyết đoán bước tới ôm đứa nhỏ đến giường đẩy vào trong ổ chăn: “Em mặc nhầm, đó là đồ của anh.” Nhìn cậu đỏ mặt, nhịn không được lại hôn lên vài cái, thực mềm, thực thoải mái: “Mặc đi, anh thích nhìn em mặc cái này.”
Đinh Hạo ngẩng đầu, ghé vào lồng ngực để anh hôn nửa ngày: “Lần tới tôi cũng đem đồ của tôi cho anh mượn!”
Bạch Bân chọc cậu: “Làm quần ngố mặc sao?”
“Còn lâu!” Đinh Hạo giận, há mồm cắn lên bả vai anh, nghiến qua nghiến lại.
Náo loạn nửa ngày mới nhớ ra chính sự, Đinh Hạo xoay người ghé vào Bạch Bân, tiếp tục hỏi anh vấn đề vừa nãy: “Thật sự là đứa nhỏ đen kia đánh nhau với Lý Thịnh Đông?”
Bạch Bân kéo cậu lên trên, trán kề sát trán, tay đặt lên lưng ôm lấy toàn bộ thân mình cậu: “Đúng vậy, nghe nói cũng trúng mấy đấm của Lý Thịnh Đông, thiếu chút nữa cùng bị bắt.”
Đinh Hạo vui vẻ: “Đen như vậy ai nhìn ra được chứ? Mà, Lý Thịnh Đông không phải đi tìm Đinh Húc sao? Tại sao vừa gặp đứa nhỏ đen kia liền đánh nhau? Bọn họ đều biết Đinh Húc…?” Đinh Hạo đoán đoán cũng có chút đúng, nhưng mà vẫn chưa đoán được trọng điểm.
Bạch Bân bắt lấy ngón tay Đinh Hạo đang mò qua mò lại trên lưng mình, một tay cầm, một tay tiếp tục ôm cậu, kề sát lỗ tai nói nhỏ một câu. Ánh mắt Đinh Hạo lập tức sáng lên: “Thật sao? Anh thực sự thấy đứa nhỏ đen kia cùng Đinh Húc một chỗ?”
Bạch Bân thấy có chút kỳ quái, anh không biết Đinh Hạo vì cái gì kích động như vậy, nhưng vẫn gật gật đầu: “Hôm đó trước khi đi tập võ có đi dạo một lát, nhìn thấy ở ngõ nhỏ ven đường.”
Ánh mắt Đinh Hạo sáng hơn: “A, a, nói tiếp theo đi, nói sau đó.”
Bạch Bân nheo mắt: “Hạo Hạo, em hưng phấn như vậy làm gì? Sẽ không phải lấy cái này đi kích thích Lý Thịnh Đông chứ?” Tuy rằng việc này là thật, nhưng Bạch Bân vẫn không muốn vạch trần bí mật của người khác lắm. Anh chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, chia sẻ thân mật với Đinh Hạo một chút, nhưng nói cho Lý Thịnh Đông biết lại là chuyện khác.
Đinh Hạo ‘khụ’ một tiếng: “Tôi mới không thèm kể cho Lý Thịnh Đông, kỳ thật, tôi và Đinh Húc coi như có quen biết…” Nghĩ nghĩ, thật sự không biết giải thích cho Bạch Bân như thế nào, cũng không muốn lừa anh, đành phải nói theo kiểu nửa thật nửa giả: “Hồi trước tôi có gây chút chuyện sai lầm, khiến Đinh Húc bị thương không nhẹ, bây giờ đang nghĩ cách giải thích với anh ấy.”
Bạch Bân lại hỏi cậu: “Chuyện khi nào vậy, sao anh không biết?”
Đinh Hạo có chút khổ sở, cái này biết nói như thế nào bây giờ: “Đã lâu rồi, dù sao, trước khi quen biết anh.” Cái đó cậu không nói dối, thực sự là trước khi quen biết Bạch Bân đời này mà.
Bạch Bân kinh ngạc, anh cùng Đinh Hạo như hình với bóng, thù này chẳng lẽ kết sớm vậy sao, không phải là lúc đi nhà trẻ chứ? Bạch Bân đùa cậu, cọ cọ mũi Đinh Hạo hỏi: “Thâm cừu đại hận như thế nào vậy? Mà Đinh Húc kia bây giờ vẫn còn nhớ rõ?”
Đinh Hạo bĩu môi, cái đó thật đúng là thâm cừu đại hận: “Đại khái là cả đời này quên không được.”
Bạch Bân an ủi cậu: “Lần tới giải thích cẩn thận cho cậu ấy, nói xin lỗi, không sao đâu.” Nhìn Đinh Hạo hiếm hoi u sầu, cầm ngón tay cậu nghịch nghịch: “Lần tới cũng không được nghịch ngợm nữa, nhìn thử xem, không phải ai cũng nhường em giống anh đâu.”
Đinh hạo ‘hừ’ một tiếng: “Ít nói thôi, anh bắt nạt tôi nhiều nhất, đó là tôi lòng dạ rộng lớn, không tính sổ với anh…”
Bạch Bân nở nụ cười: “Anh bắt nạt em như thế nào?”
Đinh Hạo trừng mắt: “Anh hôm nay lại hỏi vài từ đơn, không phải là trả lời chậm một chút sao, lại còn cả bức tranh kia nữa…”
Ánh mắt Bạch Bân tối sầm, đè lại ót Đinh Hạo, ấn cậu sát lại gắt gao hôn môi: “Anh muốn để em nhớ kỹ, đến lúc đi đỗ xong chúng ta sẽ tính toán lại” Đinh Hạo cảm thấy cho dù lúc nãy hôn nồng nhiệt trên bồn rửa mặt cũng không khiến lòng cậu hoảng hốt như hiện tại, thử tránh né, lại bị ấn chặt hơn, bị Bạch Bân liên tiếp không ngừng hôn vài cái, khí lực lớn đến có chút đau.
Lúc Đinh Hạo bị buông ra còn đang do dự, nhìn Bạch Bân đang ôm cậu từ sau lưng một bộ buồn ngủ, ghé sát lại thương lượng với anh: “Nếu không, Bạch Bân, tôi lấy tay giúp anh nhé? Dùng, dùng chân cũng được…” Đinh Hạo nói càng ngày càng nhỏ dần, đến cuối câu cơ hồ còn nghe không rõ.
“Không cần.” Bạch Bân nhéo nhéo mũi cậu, tâm tình hình như đang rất tốt, vươn tay giúp Đinh Hạo kéo chăn lên: “Cứ vậy đi, thi đỗ xong rồi nói sau.”
Đinh Hạo yên lặng nhẩm đếm một chút số từ đơn trong tranh, bỗng nhiên vô cùng chờ mong cuộc thi kéo dài càng lâu càng tốt.