Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 97

Cuộc thi đại học diễn ra vào mùa nóng bức nhất trong năm đã đến, mười hai năm vất vả đèn sách, toàn bộ hy vọng đặt vào sợi chỉ mỏng manh kia. Vận mệnh của một người thật kỳ diệu, đôi khi chỉ cần vài con số là có thể thay đổi, không phải là nói không có vài con số này thì con người sinh ra bị phủ định, mà là nếu có nó, sẽ được thêm quyền lựa chọn tương lai của chính mình.

Trương Dương dùng số điểm cao trúng tuyển học viện y thành phố A. Dì Trương cao hứng chuẩn bị rượu thịt mời người quen trong trấn đến ăn. Đinh Hạo và Bạch Bân cũng đến chúc mừng.

Khác với dì Trương cao hứng phấn chấn, Trương Dương cười có chút ý nhị. Học viện y phải học năm năm, thời gian khá dài, phí tổn trong đó có thể tưởng tượng được. Trương Dương không hy vọng toàn bộ trở thành gánh nặng của mẹ mình. Nhưng rất nhanh sau đó, lo lắng của anh bị một phong thư từ Đinh Hạo làm biến mất, quơ phong thư trong tay, bên trong là thanh âm một xấp giấy rất dày: “Đây là cái gì?”

Đinh Hạo rất thích món gà xào cay của dì Trương, lúc bị Trương Dương gọi vào còn cầm chân gà trong tay không buông: “À, là quà chúc mừng anh đỗ đại học, vốn muốn mua một chiếc bút máy tặng, nhưng không biết anh thích kiểu dáng gì.” cầm chân gà còn lại gặm xong, ngậm đầy miệng mơ hồ không rõ giải thích với anh: “Dù sao cũng là tiền, tự anh đi chọn đi.”

Trương Dương trả phong thư lại: “Cám ơn ý tốt của cậu, nhưng phần quà này tôi không thể nhận.”

Đinh Hạo miệng ngậm gần nửa cái chân gà, hai má đều phồng lên, vươn tay đẩy phong thư trở lại: “Trương Dương, anh chắc chắn chưa mở ra xem đúng không?” Thấy anh đang muốn nói, khoát tay áo không nghe: “Anh cứ mở ra xem thử trước đi.”

Trương Dương chần chừ, anh thật sự chưa mở ra nhìn, nhưng đây rõ ràng là tiền đi? Đinh Hạo lại thúc giục một lần, lúc này mới mở ra xem, thật sự là tiền, còn có một tờ giấy.

Trương Dương rút tờ giấy ra đọc, có chút không xác định ngẩng đầu hỏi Đinh Hạo: “Giấy vay nợ?”

Đinh Hạo đắc ý: “Đúng vậy!”

Trương Dương quơ quơ tờ giấy vay nợ ghi rõ ngày tháng số tiền trong tay kia, càng thêm hoang mang: “Lúc trước không phải cậu nói, đây là quà tặng tôi thi đỗ đại học sao?”

“Ài, đấy là nói khách khí! Tôi biết, anh người này thích chính trực, tiền này tặng cho anh anh chắc chắn sẽ không lấy!” Đinh Hạo rửa tay lau khô, vỗ vỗ bả vai Trương Dương, một bộ tôi hiểu biết anh: “Anh xem, tôi giúp anh viết giấy vay nợ xong xuôi rồi, chia làm hai bản, anh ký tên vào đây là xong.”

Trương Dương bị cuộc nói chuyện với cậu khiến cho dở khóc dở cười: “Đinh Hạo, cậu thật sự đến chúc mừng tôi?”

Đinh Hạo gật gật đầu: “Đương nhiên! Trương Dương, anh có thể thi đỗ trường này, tôi thật lòng vui mừng cho anh, thật sự!” Lấy bút trên bàn đưa cho anh, chỉ chỉ chỗ ký tên cuối giấy vay nợ: “Đừng quên ký tên vào chỗ này nhé, tôi muốn cầm về làm bằng chứng.”

Trương Dương thật sự cầm bút ký tên mình lên mặt giấy, hai bản đều ký, xong xuôi nhìn Đinh Hạo khẽ cười: “Như vậy đi, hai bản đều bảo quản ở chỗ tôi, chờ tôi có tiền nhất định sẽ trả lại cậu.”

Đinh Hạo nhíu mày: “Lỡ vạn nhất cậu nợ cả đời thì sao?” Đứa nhỏ này nói chuyện rất trực tiếp, Trương Dương sững sờ đứng đó hồi lâu mới hiểu cậu không có ý nguyền rủa anh trốn nợ, anh cũng không thảm đến tình cảnh ấy chứ… Nghĩ nghĩ, vẫn hào phóng trấn an Đinh Hạo: “Nếu không trả được, vậy coi như cậu tặng quà tôi xong rồi.”

Anh thật sự không phải trả thù, đơn thuần chỉ bắt chước lối suy nghĩ của Đinh Hạo mà nói chuyện, ừ, đúng vậy.

Trương Dương bắt chước rất thành công, cho nên Đinh Hạo cũng nhịn không được tán dương một câu: “Anh thật vô sỉ.”

Trên mặt Trương Dương vẫn mang theo tươi cười thản nhiên. Đinh Hạo đã kích thích anh nhiều lần lắm, rốt cục anh chân chính hơn thua lại được một lần: “Cám ơn khích lệ.”

Hai người hàn huyên một hồi liền đi ra ngoài, Trương Dương vẫn vô cùng cảm tạ lòng tốt của Đinh Hạo. Anh biết Đinh Hạo đang dùng phương thức của chính mình để giúp đỡ anh, người này… vô sỉ nhưng thật đáng yêu. Trương Dương nhìn Đinh Hạo phồng phồng hai má, bỗng nhiên rất muốn chọc thử, chắc là mềm lắm?

Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện từ phía cửa, nháy mắt bao phủ lên bọn họ. Trương Dương ngẩng đầu liền nhìn thấy Bạch Bân, một thân áo sơ mi quần bò, nhưng lại có thể mặc ra một loại lỗi giác nghiêm trang.

Bạch Bân làm việc Trương Dương vẫn luôn muốn, anh dùng ngón tay xoa xoa khóe miệng Đinh Hạo, lại chọc chọc một chút cái mặt bánh bao: “Quỷ tham ăn.” Thanh âm thản nhiên, nhưng không khó nghe ra cưng chiều trong đó: “Đều nói xong rồi?”

Đinh Hạo gật gật đầu, dường như không hề ngạc nhiên với việc Bạch Bân luôn chờ trước cửa: “Nói xong, nội bảo chúng ta về trước, nội muốn ở đây tham gia náo nhiệt thêm một lát.” Thấy Bạch Bân nhíu mày, vội giải thích thêm: “Bác cũng ở đây, có thể chiếu cố tốt nội, hơn nữa đây là nhà dì Trương, nội sẽ không mệt đâu! Đúng không, Trương Dương?”

Trương Dương vội lên tiếng: “A, đúng, sẽ không mệt đâu.”

“Vậy cám ơn trước” Bạch Bân vô cùng khách khí với Trương Dương: “Còn có, chúc mừng cậu, điểm thi rất tốt.”

Trương Dương giãn mày, hai mắt sau kính loan thành vòng cung rất đẹp, khiến khuôn mặt có chút âm nhu khiến người kinh diễm. Tiếng nói anh luôn luôn nhu hòa, hiện giờ thêm vài phần ý tứ hàm súc: “Cám ơn tán dương của cậu, tôi nghĩ về sau tôi cũng có thể đạt được thành tích rất tốt.”

Anh không phải kiểu người thuộc loại tuyển thủ tiến công như Lý Thịnh Đông, cũng không phải là Bạch Bân nhân tài công phòng nhiều mặt, tính dã tâm, tính bối cảnh, tính mưu lược anh đều không phải đối thủ. Anh chỉ, không cẩn thận thích một người không nên thích, muốn làm gì đó cho ‘cậu’, thứ có thể dùng chỉ là người mà thôi.

Đinh Hạo nhớ mãi không quên món gà xào cay, Bạch Bân bị cậu than thở một đường, rốt cục đành dừng xe trong nội thành mua cho cậu một con. Đây là món thức ăn nhanh đang thịnh hành, để khách hàng trực tiếp chọn gà xong, sau đó rạch bụng, cắt thành nhiều miếng, ướp thêm tương ớt, gia vị và mật ong, cuối cùng xào lên cùng một ít dầu hào.

Đinh Hạo nhìn con gà mình tự tay chọn được làm xong xuôi, nhận lấy hộp đồ ăn, nhịn không được lén bốc một miếng cho vào miệng, vị không giống lắm, nhưng có mùi mật ong ăn rất ngon.

Còn chưa tới nhà, hộp nhựa cầm tay kia đã bị ăn gần hết. Bạch Bân đại khái vì rất lâu rồi chưa gặp cậu, không ngăn cản nhiều hành vi lấy tay bốc ăn này của Đinh Hạo, chỉ đưa khăn ướt cho cậu: “Đừng bôi ở trên người.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung: “Trên xe cũng không được.”

Đinh Hạo tỏ vẻ đã hiểu: “Biết, đều vào bụng em hết rồi.” Vô cùng cao hứng, thật vất vả mới ăn đến ngon lành, cậu ở trấn cùng bà Đinh nghiêm khắc khống chế ẩm thực, bà không thể ăn đồ nhiều mỡ, đồ cay càng không được, Đinh Hạo liền tự giác đi theo cùng bóp miệng. Bà khuyên cũng không nghe, dì Trương ngược lại khích lệ cậu, nhưng lời khen ngợi khá kỳ lạ, dì Trương nói như vậy: “Đinh Hạo này, gần đây khuôn mặt nhỏ nhắn này càng lớn càng dễ nhìn, người ta nói ăn gì bổ nấy thật không sai, xem này, ăn đậu hủ nên mặt cũng giống hệt đậu hủ, vừa trắng vừa mềm.”

Đinh Hạo vô cùng buồn bực, cậu thấy mặt Trương Dương mới đúng là tiểu bạch kiểm chính tông kìa? Cậu năm đó có thể coi là đẹp trai dương quang sáng lạn cơ mà, thỉnh thoảng lúc đi mây về gió cùng rất tuấn tú, ngổi xổm trên tầng thượng, trời vẫn chưa sáng hẳn, một bên ngồi nhìn ánh đông dần ló rạng, một bên nghiêng mặt ưu thương… Vừa suy sút vừa gợi cảm.

Đinh Hạo hung hăng gặm chân gà, nhìn chằm chằm đôi chân trắng dài nhỏ dưới quần đùi, mắt cơ hồ muốn nảy lửa, sao đời này lại lớn lên thành kiểu thư sinh trói gà không chặt như vậy? Trắng, trắng em gái mi! Đậu hủ và vân vân chết đi chết đi chết đi!

Bạch Bân không thể hiểu được tại sao Đinh Hạo đột nhiên lại u buồn, thấy cậu ăn ăn, ăn ra sầu não? Chẳng lẽ nhà kia làm món ăn ngon đến trình độ này sao?

Về nhà Bạch Bân trước, Đinh Hạo sợ Đinh Viễn Biên trừng trị cậu, chuẩn bị ngày cuối cùng mới trở về, nhưng lại gọi điện thoại nửa ngày với mẹ Đinh, hai người nói chuyện liên miên một trận. Đơn vị công tác của mẹ Đinh chuyển đến một khu trường mới, cuối cùng hạ quyết tâm đi học lái xe, Đinh Viễn Biên công tác bận rộn, không tiện qua lại đón đưa.

Mẹ Đinh tận dụng cơ hội tố khổ với con mình: “Hạo Hạo, mẹ gần đây rất hay quên, con nói đến lúc mẹ già có thể già thành si ngốc luôn không?”

Đinh Hạo an ủi: “Mẹ, mẹ ngay cả tuổi mãn kinh cũng chưa tới, đừng quan tâm đến mấy cái đó…”

Mẹ Đinh tiếp tục tố khổ, bắt đầu nêu ví dụ thuyết minh: “Hạo Hạo con không biết, mẹ hôm nọ dọn dẹp đồ đạc, còn cố ý ghi tên họ ký hiệu lên mỗi thùng, rồi viết rõ ràng vào vở người nào số nào thì thùng đựng đồ gì vân vân..,”

Đinh Hạo lập tức cổ vũ: “Phương pháp rất tốt, ngay cả về già si ngốc cũng không quên được đâu, mẹ yên tâm đi!”

Thanh âm bên kia điện thoại đã sắp khóc: “Yên tâm gì chứ! Mẹ, mẹ đánh mất quyển vở chú giải ký hiệu rồi…”

Đinh Hạo có thể tưởng tượng ra tình cảnh mẹ Đinh đứng trước một đống thùng ghi ký hiệu khóc không ra nước mắt, đứa nhỏ này nhịn không được, khúc khích cười vui vẻ.

Bên kia tạm dừng một chút, Đinh Hạo vội vàng ngưng cười, ‘khụ’ một tiếng an ủi mẹ mình: “Mẹ đừng…” Hai chữ ‘lo lắng’ còn chưa nói ra, đã bị đối phương nã một loạt pháo trở về: “Thằng con hư hỏng! Thằng con hư hỏng! Con cùng ba con giống nhau đều hư hỏng, đều cười nhạo mẹ! Mẹ không thèm nói chuyện điện thoại với con nữa!” Nói xong, ‘ba’ một tiếng, thật sự cúp máy.

Đinh Hạo cầm tai nghe nửa ngày không lấy lại tinh thần. Mẹ Đinh làm công tác giáo dục trẻ em tương đối xuất sắc, ít nhất tính cách vẫn thật trẻ, Đinh Hạo nghĩ nghĩ, lại nhịn không được muốn cười. Cậu vẫn luôn vái chào lối suy nghĩ của mẹ mình, hiện giờ càng kính trọng thêm một bậc, tuy nhiên như vậy cũng rất tốt, Đinh Hạo thích cuộc sống náo nhiệt, như vậy mới có hương vị gia đình.

Lúc Bạch Bân tới liền nhìn thấy Đinh Hạo ngồi trên ghế salon cười không ngừng, bước qua hỏi: “Cười cái gì vậy?”

Đinh Hạo thêm mắm thêm muối một lần kể lại chuyện mẹ Đinh, hiển nhiên coi nó như niềm tự hào. Bạch Bân nghe xong cũng cười, ôm Đinh Hạo ngồi xuống: “Thật có ý tứ.” Nhìn Đinh Hạo nhướng mày đắc ý, lại chọc cậu: “Em đó cũng là gia truyền đúng không?”

Đinh Hạo không kịp phản ứng: “Cái gì?”

Biểu tình Bạch Bân thật nhu hòa, điểm điểm chóp mũi cậu: “Làm, trò, cười ~”

Đinh Hạo há mồm ngoạm lấy ngón tay anh: “Bạch Bân, nói, anh lén học xấu với ai sau lưng tôi! Trước kia anh chưa từng nói dối mà!”

“…Đây là nói thật.”

“Biến!!”
Bình Luận (0)
Comment