Trọng Sinh Chi Tra Thụ

Chương 99

Bạch Bân bước khởi đầu thuận lợi, Bạch bí thư và mẹ Bạch Bân Trương Quyên về gấp chúc mừng anh, Bạch Kiệt ở xa tận Italy cũng gửi thư mừng, nói với anh bài vở bên này đã gần xong xuôi, hy vọng không lâu sau có thể về nước thăm mọi người.

Đinh Hạo ghé vào vai Bạch Bân nhìn lá thư điện tử kia, tỏ vẻ hài lòng với tiến độ của Bạch Kiệt: “Ai u, Bạch Kiệt nhanh như vậy đã học xong trung học rồi? Thật lợi hại.”

Bạch Bân nhíu mày: “Ai nói em ấy đã học xong trung học?”

Đinh Hạo kinh ngạc, nếu không phải học xong trung học chẳng lẽ lại ra nước ngoài học lại một lần sơ trung sao? Tâm tình Bạch Bân hiển nhiên tốt lắm, khóe miệng cong cong, ngón tay kẹp lấy chóp mũi Đinh Hạo nhéo hai cái: “Bạch Kiệt lần trước nói với anh, em ấy đã bắt đầu viết luận văn tốt nghiệp rồi.”

Đinh Hạo mở to mắt: “Anh là nói, Bạch Kiệt… tốt nghiệp đại học?!”

Bạch Bân nhìn cậu nở nụ cười, gật gật đầu: “Đúng vậy, lần trước gọi điện thoại còn oán giận với anh một đống ngữ pháp tu từ rất phiền toái linh tinh, nhưng giáo viên hướng dẫn em ấy không tệ lắm, không so đo mấy cái đó.” Bạch Bân vẫn luôn quan tâm em trai mình, Bạch Kiệt cho dù gọi điện đến ít hay nhiều anh đều thật sự chăm chú lắng nghe.

Có thể vì trong thân có quan hệ huyết thống giống nhau, thời gian Bạch Kiệt ở chung với Bạch Bân không dài, nhưng lại thần kỳ nghe lời anh, mỗi lần gọi điện gửi thư nói chuyện đều tìm Bạch Bân, điểm ấy đừng nói đến ông Bạch, ngay cả vợ chồng Bạch bí thư cũng có chút hâm mộ.

Mẹ Bạch Bân lần này còn tặng quà cho Đinh Hạo, một bức tượng phật bằng ngọc nhỏ cầu bình an. Cô cũng mua một cái cho Bạch Bân, nhưng lúc lấy ra, nhìn thế nào cũng cảm thấy vật phẩm trang sức nhỏ mượt mà này không hề tương xứng với khí chất của Bạch Bân. Trương Quyên hơi do dự. Bạch bí thư và ông Bạch tặng quà giống nhau, cho Bạch Bân đều cùng một loại bút máy, giới thiiịu ngắn gọn nhưng có ý nghĩa sâu xa, Bạch Bân khách khí nhận món quà nhỏ này: “Cám ơn mọi người.”

Trương Quyên nhìn đứa con có vẻ như bất hòa với bọn họ, luống cuống tay chân: “Bạch Bân, mẹ và ba con còn chuẩn bị cái khác, đều ở phía sau, ba mẹ không biết con thích cái gì nên mỗi thứ đều chuẩn bị một ít…” Thấy mày Bạch Bân hơi hơi nhíu lại, thanh âm phát ra cũng nhỏ dần. Trương Quyên trong lòng chua xót, không chỉ vì mình, còn vì Bạch Bân. Cô tăng ca thêm giờ cố gắng làm xong việc, hoan hỉ vui mừng về gấp, lại không biết con mình thích nhất cái gì… Đây thật sự không phải điều một người mẹ đủ tư cách nên làm.

Bạch bí thư vỗ vỗ bả vai cô: “Được rồi, được rồi, Bạch Bân đạt được thành tích tốt như vậy, chúng ta hẳn nên cao hứng!” Trương Quyên miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng ánh mắt vẫn chờ đợi nhìn đứa con, cô không biết mình có thể làm gì cho Bạch Bân.

Bạch Bân chỉ chỉ hộp tượng phật ngọc trong tay Trương Quyên: “Cái này, có thể cho con không?”

Trương Quyên sửng sốt, lập tức đưa qua: “Đương nhiên, nhưng mà cái này không… Không hợp…” Không hợp để Bạch Bân đeo, Trương Quyên nuốt trở vào lời không nói ra khỏi miệng. Cô nhìn Bạch Bân cất kỹ cái hộp nhỏ vào ví tiền bên người, cười cảm tạ mình: “Cám ơn mẹ, con rất thích món quà này.”

Trương Quyên thật sự hoe đỏ mắt, cô đánh bạo bước đến nắm tay Bạch Bân, ngoài dự kiến của cô, Bạch Bân không né tránh, ngược lại nghi hoặc nhìn mình: “Mẹ?”

Trương Quyên nghe Bạch Bân gọi một tiếng kia, trong lòng ấm áp. Đứa con lớn của cô đã cao hơn cả mình, cô nắm tay Bạch Bân, nhìn thế nào cũng cảm thấy con mình ưu tú nhất, chợt thấy vô cùng tự hào: “Ở bên ngoài đi học không cần ủy khuất chính mình, tiền còn đủ dùng không? Mẹ mua một phòng ở đây cho con nhé, a, đúng đúng, cũng chuẩn bị một phòng bên trường học kia nữa?” Trương Quyên cẩn thận nhìn biểu tình Bạch Bân, thử giải thích với anh: “Không phải can thiệp cuộc sống của con, chỉ cảm thấy ở như vậy thoải mái hơn một chút…”

Bạch Bân không nói chuyện, Đinh Hạo ở phía sau ló đầu ra: “Dì, dì thật sự rất thương anh ấy, khó trách Bạch Bân thường nói với con gì xinh đẹp hòa ái dễ gần như thế nào!”

Trương Quyên vô cùng hứng thú với câu nói trúng tâm của Đinh Hạo, cô không ngờ Bạch Bân còn có thể nhắc đến mình với bạn bè, trong lòng cao hứng cũng không tiện hỏi thêm. Đinh Hạo lại bỏ thêm công sức, cố gắng làm dịu quan hệ hai mẹ con: “Dì, dì không biết, bình thường giáo viên khen anh ấy, anh đều chỉ nói đây là cha mẹ người nhà từ nhỏ đã giáo dục anh, nhất định phải khiêm tốn, chân thành đối đãi người ngoài…” Lời này của Đinh Hạo không tính là nói dối, ít nhất ông Bạch đã từng dạy như vậy, chỉ là cậu mở rộng phạm vi hơn một chút, tính cả vợ chồng Bạch bí thư ở bên trong mà thôi.

Bạch Bân nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn cậu. Đinh Hạo dường như không phát hiện, hăng say nói chuyện. Ông Bạch nhìn Đinh Hạo giương cái miệng nhỏ nhắn liên thanh không ngừng nói những lời vô căn cứ, ngay cả ông cũng thiếu chút nữa tin rằng Bạch Bân là một đứa nhỏ thẹn thùng ban đêm trộm nhớ mẹ mình. Khóe miệng ông nhịn không được muốn cong lên, thiếu chút nữa liền phì cười, vội ‘khụ’ một tiếng áp chế: “Nhóc Đinh Hạo, hai ngày nay có đi nghe kịch à?”

Bạch bí thư cũng cười: “Đúng vậy, so với năm trước còn nói nhiều hơn, chú còn tưởng Hạo Hạo chỉ khi thấy tiền lì xì cái miệng nhỏ nhắn mới lưu loát vậy chứ!”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Bạch bí thư và Trương Quyên đều có việc quan trọng cần làm, không thể ở lâu, thấy ông Bạch đã sớm chuẩn bị thỏa đáng cho Bạch Bân, liền cứ an tâm tiêu sái. Trương Quyên cuối cùng do dự, quay đầu lại dặn Bạch Bân một câu: “Con ở thành phố A có việc gì thì gọi điện thoại cho mẹ và ba nhé…”

Ông Bạch nở nụ cười, giục bọn họ đi: “Có ông già này ở đây, nó còn có chuyện gì muốn làm phiền các con nữa?”

Bạch Bân đưa bọn họ ra xe, biểu tình nhìn không ra có gì khác biệt, nhưng ánh mắt đã nhu hòa hơn rất nhiều. Đinh Hạo nghiêng đầu nhìn anh, nở nụ cười, huých tay Bạch Bân rồi trộm kề tai nói nhỏ: “Em bảo này, anh trong lòng cao hứng cũng không thể cười ra sao?”

Bạch Bân cúi đầu nhìn cậu, chuyển đề tài: “Anh đã bảo không thể tùy tiện nói dối rồi đúng không? Lúc anh ở trường học chưa từng nói ra những-lời-kia”. Vị này bắt đầu tìm lại mặt mũi cho mình.

Đinh Hạo mở to mắt, lập tức phản bác: “Em, em đó là nghệ thuật phóng đại, ai bảo em nói dối! Hơn nữa, đây không phải vì em suy nghĩ cho anh và dì sao, cho dù nói dối cũng là lời nói dối thiện ý!”

Bạch Bân không nói chuyện, chỉ liếc cậu một cái, riêng cái nhìn này đã khiến tóc gáy Đinh Hạo dựng đứng, cậu hình như… không cẩn thận đã đụng tới nghịch lân của Bạch Bân?

Đinh Hạo có chút khó xử, chuyện lúc trước của cậu và Bạch Bân khi nháo lớn ra ngoài, tìm đến cậu ngoại trừ ông Bạch còn có mẹ Bạch Bân Trương Quyên. Năm đó Trương Quyên đưa ra một tờ chi phiếu cùng mấy khu bất động sản, chỉ mong Đinh Hạo có thể ở bên cạnh Bạch Bân vài năm. Đinh Hạo khi đó không hiểu chuyện, coi một người mẹ đau khổ cầu xin thành kẻ có tiền ghê tởm bao dưỡng sau lưng, tuy không trực tiếp nói những lời khó nghe với bề trên, nhưng lúc về vẫn gây sự với Bạch Bân một trận. Quan hệ của Bạch Bân và Trương Quyên hoàn toàn chuyển biến xấu.

Đinh Hạo hiện tại nhớ tới, thấy mẹ Bạch Bân thật ra cũng là một người mẹ tốt, chỉ là không phải người mẹ nào của mình cũng có thể ở bên người chúng ta.

Bạch Bân muốn đến trường học chuẩn bị trước. Đinh Hạo tận dụng chút thời gian cuối cùng đưa bà Đinh đến bệnh viện thành phố kiểm tra lại một lần, kết quả báo cáo rất tốt, huyết áp của bà Đinh cơ bản đã ổn định. Bác sĩ Trương vỗ ngực cam đoan tuyệt đối thân thể bà đã khỏe, lại đưa cho bà Đinh và dì Trương số điện thoại liên hệ. Đinh Hạo lúc này mới yên tâm cùng Bạch Bân đến thành phố A.

Ông Bạch bảo Tiểu Lý lái xe đưa hai người đi, lần này mang theo rất nhiều đồ, đành phải mượn xe thương vụ đưa bọn họ. Quà Bạch bí thư mang đến có thật nhiều sách, ông Bạch trực tiếp đưa tất cả cho Bạch Bân mang theo. Ông lại chuẩn bị cho Bạch Bân thêm một phần nữa, nguyên bản còn muốn Đinh Hạo cũng đem theo, nhưng nhìn Đinh Hạo bao lớn bao nhỏ vác từ trong nhà ra một đống nên đành để lại, đây đều là bảo bối sinh hoạt thường ngày của cậu, ai cũng sẽ không ủy khuất đứa nhỏ này.

Từ đồ đạc sinh hoạt đến dụng cụ học tập tràn đầy nửa cái xe, may mắn là xe bảy chỗ. Đinh Hạo nhìn lối đi nhỏ trong xe tràn ngập thùng lớn thùng nhỏ, cảm thấy có chút không thật: “Bạch Bân, anh là chuyển nhà đi đâu sao?”

Bạch Bân ngồi ở hàng ghế thứ hai điều chỉnh chỗ tựa lưng hạ xuống, đang đọc sách, nghe cậu nói cũng không ngẩng đầu lên liền trả lời: “Đúng vậy, chuyển nhà.”

Đinh Hạo cảm thấy nhàm chán, mở ra thùng sách đầu tiên, nghe Bạch Bân nói liền sửng sốt: “Chuyển đến nhà nào?”

Bạch Bân lật một trang sách, trên đường không xóc nảy, đọc sách không vất vả lắm: “Nhờ phúc của em, mẹ anh tặng một căn hộ ở thành phố A, bảo chúng ta vào đó ở.”

Đinh Hạo nghe anh nói ‘chúng ta vào đó’, đoán Bạch Bân không giận cậu, cẩn thận ghé sang: “Bạch Bân, có phải anh không thích ở chỗ đó không? Nếu không được, chúng ta tự mua một cái?”

Bạch Bân vẫn đang đọc sách: “Không cần, ở chỗ đó rất tốt.”

Đinh Hạo không xác định được lời này có phải anh tức giận mà nói không. Bạch Bân người này ưu điểm là ít khi nổi giận, khuyết điểm cũng là thiếu thốn biểu tình. Bộ dáng nhìn chằm chằm sách này không khác gì so với bình thường, Đinh Hạo có chút không hiểu nổi ý nghĩ của anh. Cậu trước kia chưa từng nói chuyện với Bạch Bân về người thân của anh, hoặc là nói, từ trước cậu đã không quan tâm chuyện của Bạch Bân. Bây giờ cần cân nhắc, không có kinh nghiệm, đành phải trước tiên kiên trì, gần gũi Bạch Bân rồi nói sau.

Đinh Hạo hạ quyết tâm, liền ghé qua… cùng nhìn sách trong tay Bạch Bân: “Này, Bạch Bân anh đọc sách gì vậy… Ưm…” Đinh Hạo có chút bệnh nhỏ nhặt, bình thường dù thế nào cũng không say xe, nhưng không thể ở trên xe xem chữ cái, báo chí sách báo bản đồ được, vừa nhìn đã chóng mặt.

Bạch Bân phát hiện thấy sắc mặt cậu không tốt, lập tức gập sách lại: “Không thoải mái sao?”

Đinh Hạo lắc lắc đầu, mặt trắng bệch: “Không, em chỉ hơi say xe…” Đinh Hạo thấy có chút hoa mắt, khống chế không được ngửa đầu về phía sau, dạ dày cũng không thoải mái.

Bạch Bân hạ thắt lưng dọn dẹp hàng ghế cuối cùng, xếp hết đồ vật này nọ lên ghế trên: “Xuống đây nằm một chút, cẩn thận đừng ngã”. Thấy Đinh Hạo còn cẩn thận bước đi sợ nôn lên đồ, Bạch Bân quyết đoán vươn tay ôm cậu vào lòng: “Đứa ngốc, nôn lên đây là được.”

Những lời này dán vào lỗ tai Đinh Hạo nói, thanh âm rất nhỏ, nhưng lại khiến Đinh Hạo đang choáng váng đầu dễ chịu hơn không ít: “Anh không giận em?”

Bạch Bân nghi hoặc nhìn cậu: “Anh giận em lúc nào?” Thấy Đinh Hạo muốn nói lại thôi, chợt hiểu được, búng trán đứa nhỏ: “Nhóc ngốc, anh đang đọc quy định mới của trường trung học trực thuộc đại học Z, bên đó cho phép học ngoại trú, anh đang nghĩ sau khi đến đó, có nên mua một chiếc xe để tiện đưa em đến trường hay không.”

Đinh Hạo còn muốn hỏi về chuyện mẹ Bạch Bân, chợt thấy sơ mi bị kéo lên một chút, tay Bạch Bân đặt lên bụng cậu. Đinh Hạo giật mình, bị Bạch Bân đè xuống: “Anh giữ ấm dạ dày cho em, như vậy có thể thoải mái hơn.”

________

Kịch nhỏ Bạch Bân xuất hành:

Ông Bạch: Bạch Bân, con là lần đầu tiên đi xa nhà, đồ vật này nọ đã đem theo đủ chưa?

Bạch Bân: Vâng.

Ông Bạch (lo lắng): Nội xem xem, một bao to như vậy à? Đồ đạc tùy thân nhất định phải mang toàn bộ! Đây là cái gì, sao còn động đậy?

Đinh Hạo (mới vừa tỉnh ngủ, giãy dụa thò đầu ra khỏi khóa kéo túi): Đây là chỗ nào? … Bạch Bân! Anh nhét em ở trong làm cái gì!!

Bạch Bân: Hành lý tùy thân.

Đinh Hạo, ông Bạch: …
Bình Luận (0)
Comment