Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 11

Phòng tạm giam dù sao cũng không khiến người khác cảm thấy quá kinh khủng.

Bên trong cái ghế duy nhất đã bị đá sang một góc, ngoại trừ chỗ ngủ ra, xung quanh đều là một mở hỗn độn, còn có cả vết tích đã đánh nhau. Đỗ Diệc Tiệp gập chân ngồi ở cạnh cửa, hai mu bàn tay đều đã rách cả da, vết máu loang lổ. Trên người vẫn còn mặc đồng phục, chỉ có điều đã nhăn nhúm đến không ra hình ra dạng, còn dính thêm cả vết máu nữa.

Nhưng đó không phải là của hắn.

Hắn thay Hàn gia làm việc, đâu phải lần đầu tiên ngồi ở trong này, thường thì đây chỉ là hình thức để nghỉ ngơi hai ba ngày gì đấy, sau đó cảnh sát trưởng sẽ cho người thả hắn ra. Lại nói, lần này là lần lâu nhất, nhưng cũng là lần Đỗ Diệc Tiệp không an phận nhất.

Vốn dĩ căn phòng tạm giam này còn có cả mấy tên nhóc bị bắt vào cùng với Đỗ Diệc Tiệp, mấy tên ấy còn đang yên đang lành, chỉ mới một ngày quản giáo đến tuần tra, tất cả đều đã phải đưa vào bệnh viện. Quản giáo là một ông bác tuổi đã cao, đối với Đỗ Diệc Tiệp khá có ấn tượng, sau lại cùng đồng sự nói đến chuyện này, vỗ bàn nhức đầu, [Tên nhóc tóc vàng kia phát điên cái gì vậy, một buổi tối mà có thể đem mấy tên nhóc đánh đến nông nỗi này, hồi trước ở trong này đều rất tốt mà, aiiii, không biết thanh niên bây giờ nghĩ cái quái gì nữa!]

Người trong cục cảnh sát ít nhiều gì cũng biết chỗ dựa phía sau Đỗ Diệc Tiệp, cũng không thực sự làm khó hắn, chỉ chờ cấp trên nói thì đem hắn thả ra. Kết quả cũng thật bất ngờ, lúc này không chỉ Đỗ Diệc Tiệp mà ngay cả mấy tên nhóc lưu manh không nên thân kia cũng không ra khỏi được phòng tạm giam, ngay cả nộp tiền bảo lãnh cho tạm tha cũng không đồng ý.

Đỗ Diệc Tiệp thì lại càng ngày càng điên cuồng, hầu như đã đạp nát cả căn phòng, hắn vẫn yên lặng đến dọa người, nhưng chẳng phải năm ấy Đỗ Diệc Tiệp lần đầu tiên bị bắt vào phòng tạm giam, cũng đâu có càn quấy như bây giờ đâu.

Một lão tiền bối trong đội cảnh sát ngày đó đã tự mình đến bệnh viện bắt Đỗ Diệc Tiệp. Lúc mấy lão cảnh sát lén lút bàn tán, ông đã nói: [Đừng nói Đỗ Diệc Tiệp là con nuôi của Hàn gia, lần này cho dù có là con ruột của Hàn gia chọc phải rắc rối kia, Hàn gia cũng không chắc đã bảo vệ nổi.] Lão cảnh sát tắt điếu thuốc, than một tiếng, [Thiếu niên đánh nhau gây lộn cũng rất bình thường, nhưng không ngờ Đỗ Diệc Tiệp lại tự mình đem người bị đánh kia đưa vào bệnh viện...]

Ngày đó, cảnh sát trưởng Từ sắc mặt rất khó coi, cho lão cảnh sát đi bệnh viện bắt người. Trong cục cảnh sát có một quy tắc ngầm, khi nào giữa Hàn gia và đám Khôn Thất kia gây chuyện với nhau, mọi người đều cố gắng ít quản đi, bắt người vài ngày là xong. Lúc lão cảnh sát đem theo mấy người nữa tới bệnh viện, Đỗ Diệc Tiệp càng không chịu rời khỏi phòng chăm sóc đặc biệt. Lão cảnh sát đã làm vài chục năm, cũng đã tự mình đi bắt cậu trai tóc vàng đẹp đẽ này vài lần, Đỗ Diệc Tiệp bình thường sẽ rất yên lặng, không giống với những tên nhóc lưu lanh chỉ biết gây rối khác, thoạt nhìn rất hiền lành.

Trong mắt lão cảnh sát cũng thấy rõ, ánh mắt của Đỗ Diệc Tiệp, có sự luẩn quẩn đối với sự việc kia.

Trước đây tuy nói Hàn gia ngầm giúp đỡ không ít, nhưng nói thật ra, Đỗ Diệc Tiệp làm việc rất cẩn thận, khác biệt hoàn toàn với một tên đại ca chỉ biết hô đánh hô giết đi đoạt địa bàn của người khác. Thủ hạ của Hàn gia bị người ta bắt đi ăn cơm tù cũng rất nhiều, nhưng chỉ che chở cho mỗi mình hắn, cẩn thận ngẫm lại, Hàn gia có thể ngồi vào vị trí cao kia, năng lực nhìn người chắc chắn không hề kém.

Đỗ Diệc Tiệp bên ngoài phòng phẫu thuật, sắc mặt có chút tái nhợt, nhìn đi nhìn lại, cũng là vẻ chật vật hiếm thấy. Lão cảnh sát không có hứng thú biết việc gì đã xảy ra, thẩm vấn là công việc của bên kiểm sát, ông cũng chỉ như một người bạn già, vỗ vỗ vai Đỗ Diệc Tiệp, nói: [Tiểu huynh đệ, đã gây họa rồi, giờ đến cục cảnh sát thôi.]

Nếu như là trước đây, Đỗ Diệc Tiệp sẽ nhún nhún vai, có đôi khi còn nhếch nhếch miệng, hoàn toàn phối hợp, sẽ không gây khó dễ, còng tay đối với Đỗ Diệc Tiệp chỉ hệt như một món đồ chơi. Nếu như nói văn chương một chút, thì thái độ của Đỗ Diệc Tiệp, có thể nói là rất tao nhã, hẳn là khác xa với hình mẫu thường thấy.

Nhưng lúc này đây Đỗ Diệc Tiệp hiển nhiên không chút hợp tác.

Lão cảnh sát đã mời vài lần, Đỗ Diệc Tiệp vẫn bất động mà đứng tại chỗ, không có tí ý tứ phối hợp. Điều này khiến lão cảnh sát rất bối rối, nó vốn là một loại tình cảm kỳ quái, nếu như không cần thiết, Lão cảnh sát cũng không muốn tự mình còng tay Đỗ Diệc Tiệp lại.

Sau đó, hình như người nhà của người bị thương chạy đến, bộ dạng thoạt nhìn rất cao, phía sau là một nhóm vệ sĩ mắc âu phục, hình như đã được huấn luyện trong quân đội, mà người dẫn đầu lại là một chàng trai có khuôn mặt xinh đẹp xông tới. Chàng trai này trông rất thanh tú, không nghĩ tới tính tình lại nóng nảy như vậy, ngay cả chào hỏi cũng không thèm, tiến thẳng tới, lướt qua bọn họ, nắm lấy cổ áo của Đỗ Diệc Tiệp rồi vung ra một đấm.

Lão cảnh sát tưởng rằng chỉ là chuyển nhỏ, những người đi theo kia chắc cũng chỉ là mấy cậu trai mới tốt nghiệp trường cảnh sát, vài người trong lúc nhất thời còn không phản ứng lại. Chàng trai xinh đẹp kia đã cùng Đỗ Diệc Tiệp đánh nhau, Đỗ Diệc Tiệp không thực sự trả đòn, chàng trai kia thì lại không buông tha, cất tiếng quát: [Đồ khốn! đồ khốn –! nếu anh ấy có chuyện gì, tao nhất định không bỏ qua cho lũ cặn bã chúng mày!]

Trận náo kịch này cũng đột nhiên dừng lại chỉ bởi một tiếng [Đủ rồi.]

Khi người đàn ông kia chậm rãi đi tới, lão cảnh sát bất giác mà thối lui. Người vừa nói là một người như là quản gia đi theo phía sau người đàn ông kia, bên cạnh còn có cảnh sát trưởng Từ đang không ngừng cười lấy lòng, cùng một ông già mặc đồ trắng. Lão cảnh sát từng xem qua trên tivi, ông già mặc đồ trắng kia rất có tiếng tăm, đã từng chủ giảng cho một chương trình y dược, không biết có vai vế trong lĩnh vực nào. Lúc cảnh sát trưởng Từ thấy bọn họ, sắc mặt liền càng khó coi, vội vàng kêu: [Còn không mau đem người gây sự bắt lại! Thật là! phái người đi đem lũ còn lại bắt hết đi! Bắt hết! Vậy... Nhâm, Nhâm Tam gia, ngài yên tâm, việc này đều giao cho Nhâm gia định đoạt...]

Người đàn ông kia một câu cũng không nói, thậm chí là liếc mắt nhìn cảnh sát trưởng Từ cũng không. Về sau có mấy cậu cảnh sát trẻ tuổi cùng những người khác lén nhắc lại việc này, đều bảo: [Nói thật, chẳng phải nói kẻ có tiền đều có bộ dạng béo ú sao, các cậu phải tận mắt nhìn thấy, hừ, dáng vẻ ấy tôi không dám nói là đẹp đến mức nào, nhưng mấy cái nhan sắc trên những tờ tạp chí hiện nay, toàn bộ đều nên đi phẫu thuật thẩm mỹ lại đi.]

Người trẻ tuổi đều chú ý để vẻ bề ngoài trước, lão cảnh sát sống cũng đã lâu, bộ dạng thế nào cũng từng thấy không ít. Người đàn ông trước mắt này thoạt nhìn còn trẻ, khí sắc lại không tốt, ánh mắt cũng không quá lãnh liệt, mà chính là rất thanh tĩnh, hệt như một vùng nước đọng. Lão cảnh sát đột nhiên nghĩ tới, mấy năm trước tổ trọng án đích thân bắt được trùm buôn thuốc phiện La Thạch, khí thế ấy phỏng chửng ở trước mặt người đàn ông kia, chẳng khác gì một sự tầm thường.

Lão cảnh sát cho người ngăn Đỗ Diệc Tiệp cùng chàng trai kia lại. Cậu trai ấy lúc này rất an phận, chính là ánh mắt như muốn ăn thịt người ta vậy, khóe miệng rỉ máu, khuôn mặt Đỗ Diệc Tiệp ăn một đấm, sắc mặt lại càng thêm khó coi. Về sau, Đỗ Diệc Tiệp lại nhìn về phía phòng chăm sóc đặc biệt, mới ngoan ngoãn theo chân bọn họ.

Lúc lão cảnh sát áp tải Đỗ Diệc Tiệp đi qua, vị Nhâm Tam gia kia vừa lúc cùng ông già mặc đồ trắng nói gì đó, nghe không rõ lắm. Lão cảnh sát lúc quay đầu lại, thoáng thấy Nhâm Tam gia hơi khom lưng với ông già mặc đồ trắng, như là đang kính nhờ gì đó, dáng vẻ trịnh trọng trước đây chưa từng thấy.

Đỗ Diệc Tiệp bị giam cũng ngót nghét hai tuần, lão cảnh sát còn đang suy nghĩ, tiểu tử đẹp trai kia lần này chọc phải đại ôn thần, luật sư thay hết từ người này đến người khác, chị gái hắn đến phòng cảnh sát trưởng khóc lóc vài lần, ngay cả Hàn gia cũng phái người tự mình đi mời cảnh sát trưởng. Cảnh sát trưởng Từ lúc này khó có khi tận tâm với công việc, còn trên tivi, ngay cả nghị sĩ cũng bắt đầu quan tâm tới việc này, nói muốn nhân dịp này quét sạch nạn bạo lực trường học, tránh cho thế lực xã hội đen xâm nhập vào trường học.

Nói tóm lại là loạn càng thêm loạn.

Đỗ Diệc Tiệp xê dịch thân thể, ngủ cũng không an ổn, không phải giường quá cứng hay quá lạnh gì đó. Chính là mắt cứ nhắm lại, sẽ hiện lên hình ảnh bên trong nhà kho ngày đó. Nhâm Kỳ Nhật co quắp trên mặt đất, hai tay ôm mắt, ngay cả sức kêu hét cũng không có, run lên bần bật.

Hình ảnh ấy, hắn đã nhìn thấy không ít, cũng đã tận mắt nhìn thấy viên đạn đi xuyên qua huyệt thái dương của người khác, óc phun cả ra. Nhưng hắn cảm giác, khoảnh khắc kia, so với hình ảnh ấy càng thêm khủng khiếp hơn.

Giống như là — lúc ấy bỗng nhiên mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ cần vừa nghĩ tới, tay chân sẽ nhịn không được mà nhũn ra, khí lực toàn thân, bỗng nhiên bị rút cạn, một chút cũng không còn.

A Đức từ nhỏ đã cùng một chỗ với hắn, cũng làm việc cho Hàn gia, coi như có một nửa là kẻ có máu mặt. Nói thế nào, Nhâm Kỳ Nhật cùng hắn có giao tình, nhưng so ra vẫn thua kém với tình huynh đệ mấy chục năm với A Đức. Lúc bị tạm giam, mấy người A Đức không lâu sau đó đã đi vào đây.

Đợi khi Đỗ Diệc Tiệp có thể bình tĩnh suy nghĩ, thì thiếu niên luôn theo sát hắn gọi hắn mấy tiếng [đại ca] khuôn mặt đã hoàn toàn thay đổi. A Đức chợt như nổi khùng mà nắm lấy cổ áo hắn, như thể dùng hết sức mình, [Đỗ ca! Anh có biết mình đang làm gì không! Tên Nhâm Kỳ Nhật kia con mẹ nó vốn chẳng phải thứ tốt đẹp gì!]

Trước đây, hắn luôn tóm lấy Nhâm Kỳ Nhật, nhìn nhóc mập mạp ngồi ngay ngắn trên bãi cỏ, vẻ mặt như nhìn thấy phụ huynh vậy, lập tức liền buồn cười. Còn có một lần, Khôn Thất tên khốn kia chơi đểu khiến hắn bị ăn một đao, kết quả gặp được nhóc mập ấy, bộ dạng hệt như kẻ ngốc, nhưng kỳ lạ là không có kêu la gào thét, còn ngoan ngoãn đi theo vào trong phòng nhỏ, tạm thời giúp mình giữ được một mạng. Kỳ thực, hắn luôn cảm thấy, ánh mắt nhìn người khác của Nhâm Kỳ Nhật rất đặc biệt, nói chuyện cũng vô cùng chững chạc, lải nhải nhiều. Nhưng cảm giác cũng không tệ, thậm chí có thể nói là...Rất tuyệt.

Nhưng bây giờ đây, trên quần áo của hắn, lại dính máu của Nhâm Kỳ Nhật.

Đỗ Nghi Tâm vội vàng ngồi xuống, bên cạnh còn có luật sư Hứa Thành Hoành của Hàn gia. Đỗ Nghi Tâm lần này hình như rất vui, Đỗ Diệc Tiệp nhếch miệng, cố gắng khiến bản thân như thể rất có tinh thần.

Đỗ Nghi Tâm chưa nói được mấy câu, đã khóc lóc, kéo tay hắn, nghẹn ngào mà nói: [A Tiệp, em không có việc gì nữa! Em sẽ không phải ngồi tù nữa! nhìn chị này, đây rõ ràng là việc tốt, chị lại khóc thành thế này...]

Luật sư Hứa mỉm cười bảo: [Chuyện tiếp theo tôi có thể xử lý, vài ngày nữa, cậu hẳn có thể rời khỏi đây.]

Thần tình Đỗ Diệc Tiệp rất bình thàn, tựa như việc này chẳng liên quan gì tới hắn.

Mãi cho đến khi hắn bình yên vô sự rời khỏi nơi kia, Hàn gia còn đặc biệt làm một bữa tiệc cho hắn, các huynh đệ khác đều uống rất say. Hàn gia chợt vỗ vai hắn, nói: [A Tiệp, ta ở Hong Kong đúng lúc đang thiếu người, cậu nghĩ cho tốt, có muốn đến đó không.]

Hàn gia đối với hắn thực rất tốt, ai bảo cha hắn vì cản một súng cho Hàn gia mà chết. Có điều, trong huynh đệ cũng có người nói, thực ra hắn lớn lên rất giống Hàn gia hồi còn trẻ, như thể là cùng một khuôn mẫu đi ra vậy. Cũng có người nói, cha hắn với Hàn gia không chỉ là bạn sinh tử, ngay cả người vợ của mình ngủ chung cũng không sao hết, cho tới giờ chưa từng thấy có huynh đệ nào tốt với nhau như thế.

Đỗ Diệc Tiệp nhếch miệng, một hơi uống cạn chén rượu, xung quanh vang lên tiếng hoan hô.

Những chuyện năm xưa ấy, ai mà biết được.

Cũng như Nhâm Kỳ Nhật, lại là tiểu thiếu gia của tập đoàn tài chính Nhâm thị, ai mà biết được.

Đỗ Diệc Tiệp lắc lắc chén rượu, mỉm cười, nói: [Hàn gia đã thay tôi an bài vậy là ổn rồi.] Hàn gia cười đến càng thêm vui vẻ, thân hình bởi vì tửu sắc quá độ, mà có vẻ già béo, lúc cười, thịt mỡ cũng run rẩy theo.

Trước khi xuất ngoại, Đỗ Diệc Tiệp mang theo một giỏi trái cây, quần áo chỉnh tề, thoạt nhìn rất lạ lẫm, ai bảo chị hắn bắt mặc như thế. Có điều... Đỗ Diệc Tiệp trước lúc ra ngoài, đã đứng trước gương ngắm đi ngắm lại vài lần, giỏ trái cây còn đi mấy dãy hàng mới mua.

Thực ra, hắn vốn nghĩ đem hoa gửi ở quầy bệnh viện, để y tá thay hắn chuyển tới.

Kết quả nghĩ lại, vẫn để y tá dẫn hắn tới phòng bệnh, y tá cười nhỏ nói: [May là lúc này anh mới đến, lúc trước chỗ này cửa có cả một đống vệ sĩ, như thể đang đóng phim vậy, hiện giờ mới bình thường lại chút. Được rồi, anh là bạn của Nhâm tiểu thiếu gia à? Trước đây chưa thấy qua...]

Đỗ Diệc Tiệp nhếch khóe môi.

Y tá khẽ gõ cửa, không lâu sau, đã nghe thấy một tiếng [Vào đi.]

Nhâm Kỳ Nhật hai mắt vẫn băng, ngồi ở trên giường, thoạt nhìn rất có sinh lực, cười nói: [Tiểu Hà, tôi cũng không yêu cầu ngồi xe lăn, anh sẽ không thực sự kiếm một cái vào đây chứ?]

[...]

[... Tiểu Hà?]

Đỗ Diệc Tiệp chợt thấy may mắn, đôi mắt kia, giờ hẵng còn chưa nhìn thấy.

Con người bao giờ cũng hướng về những thứ đơn thuần.

Cho nên, rất nhiều năm sau Đỗ gia hô phong hoán vũ, thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ tới, thứ thuần khiết duy nhất trong cuộc đời mình kia.
Bình Luận (0)
Comment