Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 20

Suy cho cùng Vương Tranh vẫn như kiếp trước.

Diện mạo vẫn đẹp, ngũ quan như thể đã được điêu khắc tỉ mỉ, thời niên thiếu đẹp đến nam nữ cũng chẳng sánh bằng. Thêm vài tuổi nữa, đường nét đã rắn rỏi hơn, thân thể cũng cao lớn, khác biệt với người họ Nhâm, trai gái nhà Vương gia khí thế đều có phần lấn áp, đặc biệt là Vương Tranh, mấy năm nay tuy đã thu liễm lại, nhưng trong dung mạo vẫn tồn tại một cổ ngạo khí.

Cậu trai quan hệ với Vương Tranh khá là có tiếng, nếu nhớ không lầm, chắc là học sinh năm nhất. Nữ sinh trong lớp cũng từng nói rằng, cậu trai ấy so với con gái còn xinh xắn hơn, gia thế rất tốt, có tài năng nghệ thuật, cha mẹ đều là chuyên gia âm nhạc, còn có cả huyết thống Ba Lan.

Tôi chỉ trông thấy nửa khuôn mặt, cậu trai ấy có mái tóc  xoăn, màu tóc nhạt hơn so với người bình thường, thẹn thùng mà mỉm cười, gương mặt lộ ra đôi má lúm đồng tiền, trông cực kỳ dễ thương, chẳng trách Vương Tranh lại yêu thích.

[Bàn tử, bàn tử... cậu bị hù đến choáng rồi hả?]

Tôi hất bàn tay đang lắc lắc trước mặt tôi của Trình Thần, Trình Thần nhìn về phía trước, vẻ mặt khôi hài mà nói: [Thằng nhóc đấy tên là Phương Duy quả đúng là giỏi, nghe đâu cậu ta cả ngày lẽo đẽo đi theo Vương hội trưởng, liếc mắt đưa tình suốt, đúng là buồn nôn — Hóa ra hai người đấy thực sự có quan hệ như vậy...]

Tôi thở dài, xoa xoa mắt.

Cuối cùng cảm thấy ngày hôm nay so với mọi khi còn mệt mỏi hơn, tôi trở về kí túc xá liền đuổi Trình Thần đi, vùi người trong ổ chăn ngủ đến chẳng biết trời đất, đợi đến khi tiếng chuông vang lên, mới giật mình tỉnh giấc đứng dậy, vừa chạy vừa ngã thẳng tiến tới bàn học, lôi điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra.

Linh hồn bé nhỏ cũng trở về.

[Phương tẩu –]

[Dạ, dạ, đúng, ha ha — có chứ, tôi cũng béo lên rồi, thật mà, Ừm? đấy là vì lão Hà quan tâm đến chị thôi, Phương tẩu, tôi cũng thấy nên đi kiểm tra, nhỡ đâu thân thể bị bệnh thì sao.]

[Không khổ đâu, dạ? Đúng thế, Phương tẩu, nghe chị nói xong tôi cũng thèm ăn rồi — Không phải là tôi không muốn về nhà ở, mà vì mỗi ngày cứ phải ngồi xe, mệt lắm... ừm, nói với lão Hà rằng tôi sẽ tự chăm sóc mình. Dạ, cứ thế nhé, tạm biệt.]

Vừa mới tỉnh lại, lại còn phải lập tức ”hăng hái”, đầu óc tôi cũng choáng luôn, điện thoại di động lại vang lên lần nữa — chắc là Phương tẩu lại quên nói chuyện gì rồi, chuyện này cũng thường thế lắm, tôi không nhìn số, cứ thế vội vàng nhận cuộc gọi.

[Phương tẩu, lại quên chưa nói chuyện gì à?]

[...]

[... Tam thúc.]

Nhâm lão thái từ New Zealand trở về, đó là việc rất quan trọng.

Có lẽ hai nhà Vương Nhâm đều đã tụ tập đông đủ trong phòng, lại thêm Nhâm lão thái tuy nói đi tĩnh dưỡng, nhưng thân thể vẫn càng ngày càng yếu đã là chuyện không thể che giấu được. Mấy năm qua, cái bánh nóng Nhâm thị đã nằm gọn trong tay Nhâm Tam gia, ai cũng không được chia chút lợi ích nào.

Huống hồ bắt đầu từ năm trước đã có tin đồn rằng — Nhâm lão thái và Nhâm Tam gia cãi nhau.

Có mấy phần thực hư thì khó mà nói rõ, chỉ biết tết năm nay nghe mấy người bác trai nói về việc này, trong giọng nói có chút hả hê, còn bảo rằng, Nhâm Tam gia mấy năm nay nở mày nở mặt cũng đủ rồi, giờ thì chắc sắp chẳng còn được thế nữa đâu.  

Sự thật, bọn họ đã nhìn lầm. Nhưng dù gì cũng không thể trách bọn họ, nếu không phải tôi sống hơn một kiếp người, có lẽ cũng sẽ có ý nghĩ như thế. Tôi từng đi theo y, Nhâm Tam gia năng lực thế nào, thủ đoạn có bao nhiêu, bất cứ ai cũng không thể hiểu rõ hơn tôi, Nhâm lão thái hẳn là cảm thấy vui mừng lắm, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam*, bà ta sinh ra được một đứa con trai so với bà ta còn lợi hại hơn mà.

(* có thể hiểu là hậu sinh khả úy, người sau tài giỏi hơn người trước)

Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói, so với vài năm trước, thì liền mạch hơn, đanh thép hơn, vẫn là không biết có nên cảm tạ sự phát triển của y học ngày nay không nữa, hay là do bác sĩ Từ thực sự có bàn tay vàng đầy bản lĩnh đây.

Nói tóm lại, gần đây thân thể của Nhâm Tam gia quả thực được bồi dưỡng rất tốt, vài việc quan trọng cũng không cần Cảnh thúc ra mặt nói thay nữa, đích thân mở miệng, ngắn gọn mà mạnh mẽ, riêng điểm này, chẳng ai dám nói không cả.

[Ừm, tôi biết rồi, thứ sáu này... có cần thông báo cho Vương Tranh không?] Nhâm lão thái rất thích náo nhiệt, lần trở về này không thể thiếu được cục cưng của bà ấy.

[Vậy sao, thì ra cậu ấy đã biết. Dạ.]

Đầu dây bên kia có chút im lặng, hoặc là nói, ngay từ đầu xung quanh đã im lặng đến dị thường, như có thể nghe thấy trận trận tiếng vang, cuối cùng, tôi cực khẽ mà nói: [Tam thúc... tôi tắt máy đây.]

Đầu dây bên kia hình như dừng lại trong chốc lát, lúc tôi muốn ấn nút kết thúc cuộc gọi, giọng nói kia lại vang lên —

[Kỳ Nhật.]

【 Kỳ Nhật. 】

Cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

[Tam, Tam thúc, tôi... tôi giờ đang bận, không, không nói chuyện được.]

Cánh cửa bị gõ đến càng lúc càng gấp, tội lập tức ra mở cửa, cảnh tượng mờ mịt bên ngoài khiến tôi dừng lại một chút, té ra tôi đã ngủ lâu đến thế. Trên chiếc đồng hồ cũng đã cho thấy đã sớm qua giờ cấm của ký túc xá, Vương Tranh đứng ở ngoài cửa, trên người vẫn còn mặc đồng phục, thì ra cũng vừa mới về.

Mấy năm nay thân thể Vương Tranh không ngừng cao lên, tuy nói tôi cũng có cao lên, nhưng nếu so với Vương Tranh thì... Không sao hết, loại ưu khuyết điểm này vốn từ hồi nhỏ đã nhìn ra được, nên tâm lý tôi đối với tình trạng này vẫn luôn luôn được điều chỉnh sao cho thích hợp.

Có thể do vừa nãy có trận mưa nhỏ, bên ngoài có phần ẩm ướt, tóc của Vương Tranh cũng dính chút nước mưa, xem chừng đã dính quả, tim tôi căng lên, bỗng nhớ tới lần trước cậu ấy bị dính mưa liền cảm mạo, đợi khi cậu vừa bước vào phòng, tôi liền vội vàng tìm khăn cho cậu ấy lau.

Trẻ con ý... có nói thế nào cũng chẳng biết tự chăm sóc mình cả.

Vương Tranh ngồi ở trên giường, ánh mắt rầu rĩ, tôi bật đèn, kéo lại rèm cửa. Lúc quay đầu lại, mới nhìn thấy ánh mắt cậu ta đang hướng về phía này, có lẽ là nhìn cảnh ngoài cửa sổ. Tôi đi pha trà nóng, đáng lẽ muốn pha cà phê, nhưng buổi tối uống cà phê đối với giấc ngủ không tốt, lại thêm ở chỗ tôi chỉ có cà phê gói, mà cái lưỡi của Vương Tranh cái gì cũng phải chú trọng.

Lúc tôi đưa trà cho cậu ta, Vương Tranh giương mắt đưa tay nhận lấy, nhìn cái cốc được bọc bằng khăn chợt nói: [Anh từng dùng qua rồi?]

Tôi nhất thời chưa thể hoàn hồn, chỉ thấy cậu ta nắm chặt lấy cái khăn mặt màu nhạt kia, tâm trạng liền cực kỳ lúng túng, [Ách, cậu, tôi, tôi vừa lúc này cầm bị nóng, tôi đi lấy cái khăn sạch khác cho cậu –]

Vương Tranh có hàng mi rất dài, tựa như hai chiếc quạt nhỏ vậy, dày đậm. Cậu ấy rũ mi: [Không cần, thế này cũng được rồi.]

Qua một thời gian nữa Vương Tranh sẽ tham gia sát hạch, học hành cũng rất căng thẳng, hoạt động của hội học sinh cũng chưa bao giờ thấy cậu nghỉ. Thực ra mấy vấn đề này cũng không cần thiết, đối với Vương Tranh mà nói, có khi còn chẳng chút khó khăn gì, kiếp trước cậu ấy còn đạt thành tích 4.0 cơ mà.

[Hội học sinh gần đây có bận rộn lắm không? Nếu quá mệt thì phân chia công việc cho người khác đi, đừng tự mình ôm hết.] Tôi làm bộ thoải mái mà cười cười, tuổi thiếu niên trong lòng thường có trăm nghìn toan tính mà, là trưởng bối thì cũng cần quan tâm nhiều hơn. Đừng hỏi tôi tại sao biết... vì tôi đọc trên sách thấy vậy.

[Ừm, cùng được.] Vương Tranh ngẩng đầu, nói: [Bây giờ muốn bầu lại, phải làm xong công việc này đã.]

[Năm nay có những ai được chọn? Đều là học sinh cấp cao trung à?]

Vương Tranh đáp: [Đều là Cao trung, năm hai này có ba người...] Đôi mắt Vương Tranh nhìn tôi chăm chú, [Năm nhất cũng có, anh chắc là biết, đấy là Phương Duy.]

Tôi ngừng lại, bỗng chẳng biết phải nói gì nữa, Vương Trành nói thẳng: [Phương Duy khá có năng lực, cũng rất có ý chí vươn lên, nếu để cậu ấy quản lý hội học sinh, có lẽ sẽ rất ổn. Chí ít sẽ không xảy ra chuyện gì hết.]

Tôi hỏi: [Hội trưởng... đã chọn xong rồi?]

Vương Tranh không biết lấy ra thứ gì từ trong túi áo, giơ lên trước mặt tôi, tôi cực kỳ sửng sốt, mắt lấp tức nhìn về phía cặp sách nơi có treo món đồ, quả nhiên không còn nữa. Đó là sinh nhật năm ngoài của tôi, Vương Tranh đã tặng một món quà. Mặt dây chuyền bằng bạch kim, bên trong vòng tròn là hình trăng khuyết, tôi cực kỳ yêu thích.

[Thứ này do tôi đặt làm, cả thế giới có khi chỉ có một.]

Vương Tranh đứng dậy, kéo lấy cổ tay tôi, đem món đồ trang sức đó nhét vào bàn tay tôi.

Giọng điệu có phần sâu sa — [Anh thấy không?]

Tôi nhíu mày, nghi hoặc nhìn cậu: [Cái gì?]

Tôi xoay người, định đem mặt dây chuyền treo lên cặp sách, thở dài nói: [Tôi còn tưởng cậu lại nổi tính gì, thì ra là giận tôi làm mất quà cậu tặng, được rồi — tôi xin lỗi được chưa, dù sao cũng là do tôi không cẩn thận.]

Tôi ngoảnh lại nhìn cậu, cười nói: [Vương đại gia, đừng giận nữa có được không, lúc cậu bước vào cửa phòng tôi trông cứ như thủ trưởng ý, trong hội học sinh có nhiều người như thế mà cũng không đủ cho cậu nô dịch sao, làm ơn rủ lòng thương đừng đánh chủ ý lên người tôi mà.] Vương Tranh nhìn tôi, âm tình bất định, tôi lắc lắc mặt dây chuyền, nói: [Bằng không thì, tôi lấy sợi dây dài chút làm thành vòng đeo cổ, như thế sẽ không bị đánh mất nữa, được không? cậu đừng bày bộ mặt như thế, sao lớn rồi mà khó hầu hạ vậy.]

[Ai khó hầu? Anh không hầu hạ tôi, thì anh muốn hầu hạ ai?] Vương Tranh hùng hổ đi tới, đoạt lấy mặt dây chuyền trong tay tôi, còn nghiêm mặt lại đầy hung hăng, sau đó khuôn mặt ấy lại vặn vẹo đi, trông xinh đẹp đến căng ra.

[Anh đưa cho tôi, tôi đem đi sửa đã, hai ngày sau sẽ trả lại anh.] Khóe miệng Vương Tranh nhếch lên, so với vẻ mặt mới nãy đúng là khác biệt, tôi chỉ cảm thấy trước mắt cứ nhoáng lên.

Thực ra, Vương Tranh đâu cần căng thẳng vậy, cho dù tôi biết chuyện đấy, tôi cũng sẽ không nói ra. Còn chưa nói đến cái gì là thật lòng, giờ Vương Tranh còn nhỏ, đợi cậu lớn hơn, biết suy nghĩ rồi, sẽ không làm bừa nữa.

Kiếp trước tôi đã hiểu, chân chính thích một người, đó là chuyện của cả một đời.

Đối với vấn đề ấy Vương Tranh rất vô trách nhiệm, Trình Thần thì không phải người nói nhiều, nhưng thỉnh thoảng cũng lén cười nhạo, trong mắt lộ rõ sự khinh thường. Hai ngày sau Vương Tranh lợi dụng chức vụ của mình, dùng truyền thanh gọi tôi đến phòng họp của hội học sinh. Tôi vội vội vàng vàng chạy đến, còn tưởng là có việc quan trọng gì, đợi khi cậu ta đem một cái hộp nhỏ mở ra, lấy ra chiếc vòng mới được sửa, kêu tôi đeo vào, hăng hái hỏi tôi nhìn có đẹp hay không?

Cậu ấy cười đến đôi má lúm đồng tiền cũng đều lộ rõ, đối với những người luôn bị Vương hội trưởng bày ra vẻ mặt hung hăng mà nói, đây đích thực là bản mặt quá độ vui vẻ của cậu ta.

Tôi cũng thấy Phương Duy vài lần, giọng nói rất êm tai, lúc thấy tôi, còn đến gần, ngọt ngào kêu một tiếng ”Nhâm học trưởng”, còn thừa dịp lúc Vương Tranh không có mặt, cực kỳ dễ thương mà bĩu môi lẩm bẩm: [Học trưởng à anh đúng là tốt số, hội trưởng đối với chúng em đều rất hung dữ.]

Đứa nhóc này rất tốt, rất đơn thuần, lúc nói về Vương Tranh mắt cũng sáng lên, cực kỳ hăng say kể Vương Tranh lợi hại thế nào, làm việc cũng giống như Vương Tranh nói, đầu óc lanh lợi sắc sảo, hội học sinh giao cho cậu ta cũng sẽ có thêm sức sống, không hẳn là chuyện xấu. Trình Thần đối với việc này hình như khá bài xích, cứ từ xa trông thấy Phương Duy, lúc nào cũng cười giễu một tiếng, lời nói ra cũng khó tránh mang theo phần phiến diện, cũng không thể tin tưởng.

Đến thứ sáu, nếu không phải Vương Tranh nhắc, tôi đã lợi dụng mà quên luôn. Vốn Vương Tranh cho phép tôi về sớm, tôi lại nói bây giờ bài tập khó lắm, không thể nghỉ học được, lại thêm trong tủ còn có vài bộ quần áo, tan học rồi đi cũng không trễ...

Nhưng thật ra, có thể về muộn, trong lòng tôi sẽ vui vẻ hơn.

Lúc trở về nhà chính, bên ngoài đã đỗ mấy chiếc xe con, có lẽ Nhâm lão thái đã mời mấy chú bác đến dùng cơm. Vừa vào cửa đã thấy có không ít người, Nhâm lão thái an vị trên chiếc sô pha giữa đại sảnh. Lại nói, sắc mặt của bà thoạt nhìn vẫn rất tốt, có đánh chút phấn, cả người mặc một bộ áo dài sắc trầm, khoác thêm áo khoác, mái tóc bạc được búi lên bằng chiếc thoa cài tóc màu xanh bằng ngọc trai, rất bắt mắt.

[Lão phu nhân, biểu thiếu gia và tiểu thiếu gia đã về...] Như bà đứng ở sau Nhâm lão thái, thấy chúng tôi, liền mỉm cười, vẫn giống như trong kí ức đầy hiền hậu từ ái. Nhâm lão thái nhìn sang, Vương Tranh mỉm cười đi tới: [Bà –]

[Ai da — là Tranh Tranh đó hả? Đến đây, cho lão bà nhìn cái nào, ừm –] Vương Tranh cúi mình trước Nhâm lão thái, Nhâm lão thái cười đến tươi tắn, cả người cũng không còn vẻ lãnh liệt như trước đây, mấy năm trời rời xa thương trường, lại khiến cho bà ấy thêm phần hòa nhã dễ thân hơn. [Xem nào xem nào, mấy năm không gặp cháu, lớn lên đã đẹp đẽ thế này rồi — thế nào lại không đi nhìn lão bà này, aiiii, xem, ngày thường đã xinh đẹp thế này rồi, nghe mẹ cháu nói, cháu học giỏi lắm lại rất có bản lĩnh, A Chính, có đứa con thế này đúng là có phúc a.]

Nhâm lão thái chớp mắt, tầm nhìn rời sang Vương Huy Chính, chỉ thấy Vương bá bá cười nói: [ lão phu nhân nâng đỡ quá rồi, đứa con này của cháu, bà không biết đó thôi, bình thường quen được chiều, tính khí  hay làm nũng, còn phải...] Vương bá bác xoay chuyển tầm mắt, cuối cùng rơi xuống người tôi.

[Nói thế nào tính khí cũng phải học tập tiểu thiếu gia, chững chạc chút, đấy mới là tố chất để làm việc lớn.]

Tôi vốn muốn đứng không muốn nói nhiều, vậy mà vài ánh mắt đã liếc sang, Nhâm lão thái nhìn tôi, tôi cười gọi một tiếng: [Bà nội.]

Nhâm lão thái khóe miệng khẽ mở: [Vài năm không gặp, bộ dạng lại tốt lên, cũng đã dần có nét giống cha cháu rồi.]

Tôi cười cười, vài vị chú bác cũng hùa theo, Trương mụ lớn giọng nói: [Lão phu nhân, xem ra mọi người tới đủ rồi, có thể mở tiệc.]

Lão phu nhân cười mỉm sờ sờ chiếc vòng lục sắc trên tay, bảo: [Chờ chút đi, còn có khách quý chưa tới.]

Tính ra tất cả cũng gần ba mươi người, Nhâm lão thái không biết còn chờ ai, phải rất lâu sau, mới nghe thấy người hầu đến báo đã tới. Nhâm lão thái hình như rất vui, còn đích thân đi đến cửa đón, chỉ nghe thấy tiếng cười sang sảng của Nhâm lão thái: [Quân Thụy, cuối cùng cũng đợi được cháu, mời vào mời vào.]

[Lão phu nhân ngài khách khí rồi, thúc thúc thân thể bệnh tật nên không đến được, nên cháu đến nhận lỗi với ngài.] Tôi đứng ở một bên, vài người che mất tầm nhìn, chỉ thoáng thấy bóng người phía trước, xem ra rất cao. Chợt vang lên một giọng nói của một cô gái.

[Lão phu nhân, còn nhớ cháu là ai không?]

Giọng nói ấy...

[Aida, nhớ chứ nhớ chứ, tiểu mỹ nhân này sao lão bà lại không nhớ cho được? Aiiii, đừng đứng ở cửa nói chuyện nữa, vào đây ngồi đi, đêm nay đều là người một nhà hết...]

Nhâm lão thái đột nhiên quay đầu lại, [A, Nhật oa đâu?]

[Nhật oa, lão phu nhân gọi cháu kìa.] mấy bà dì cười duyên đẩy tôi lên phía trước, lại không biết tôi đang hận không thể vội vàng tìm nơi chuồn đi...

Giọng nói của cô gái kia lại truyền đến: [Lão phu nhân, anh ấy là ai vậy?]

Nhâm lão thái vỗ vỗ vai tôi, cười bảo: [Đây chính là anh lớn của Thư viên đó — Nhật oa, sao lại cúi đầu thế? Nào, đến đây đến đây, Quân Thụy, đây là...]

[Nhâm... Kỳ Nhật...?]

Tôi nghe thế liền ngẩng đầu, đập vào tầm mắt chính là một dung mạo rất tuấn tú, đôi mày kiếm, mắt sáng như sao cực kỳ có thần, lúc nhìn tôi, như lóe lên, thân thể cũng có phần run rẩy, Thư Viên tuổi vẫn còn nhỏ vẻ mặt kỳ quái hỏi: [Anh họ, anh biết anh lớn sao?]

………………………………
Bình Luận (0)
Comment