Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 39

[Thưa luật sư, ngoài việc mỗi tháng đưa tiền nuôi dưỡng, tôi muốn hướng Beckham • Ross đòi một trăm nghìn đôla tiền bồi thường tổn thất tinh thần.]

[Bella, bà khinh người quá rồi.]

Tôi ngồi ở trước mặt người đàn bà đang đỏ hết cả vành mắt, giọng điệu mang theo sự lên án, tâm trạng căm giận mà nói: [Ông Beckham, tôi cho rằng tôi làm như vậy là vô cùng hợp lý, ông mỗi ngày liên tục nói eo tôi giống như cây cọ dầu, không những thế, ông còn bảo cha tôi chỉ là một lão nông dân, chế nhạo chân tôi to như củ cải trắng, khiến cho tôi ngay cả bikini cũng không dám mặc!]

Người đàn bà ấy căm hận đập bàn, [Thưa luật sư, nó đã trở thành gánh nặng tinh thần trong một thời gian dài đối với tôi, đây là giấy chứng nhận điều trị bệnh của bác sĩ, tôi cho rằng tôi có đầy đủ lý do để yêu cầu được bồi thường tinh thần.]

Tôi cầm lấy tờ báo cáo điều trị kia, cúi đầu đọc, đằng trước chiến tranh vẫn tiếp lục lan ra.

[Bella, bà đúng là đồ vô lý, đấy chỉ là nói đùa cho vui, bà không thể –]

[Nói đùa á? A, có đúng không? Ông Beckham, nếu đúng như ông nói thì tôi là một người đàn bà xấu xí lòng dạ hẹp hòi, tôi không thể coi những lời khốn nạn từ trong miệng ông nhổ ra chỉ là những lời nói đùa được, à, hay là con mèo nhỏ Kebede của ông thì chấp nhận nó, nhưng tôi thì sẽ không!]

[BÀ –!]

Bà Bella bỗng tha thiết kéo chặt lấy tay tôi, [Thưa luật sư, tôi quyết định rồi, tôi vẫn muốn tranh quyền nuôi hai đứa con trai của mình, những thiên thần nhỏ bé ấy không thể sống cùng với tên ác quỷ này được, sớm muộn gì chúng cũng sẽ bị ông ta dạy hư mất.]

[ Bà đúng là đồ ngu xuẩn! Luật sư, xin đừng nghe những lời bậy bạ của bà ta, bà ta đã từng ngang nhiên sỉ nhục tôi là đồ con heo chỉ biết ăn mà không biết làm, tôi có nhân chứng –]

Có lẽ mùa hè của nước Mỹ quá nóng, tính tình con người cũng trở nên cực kỳ nóng tảy.

Chờ khi tôi rốt cuộc cũng tiễn được đôi vợ chồng lúc đầu muốn đệ đơn ly hôn bỗng chuyển sang muốn kiện tội bạo lực gia đình và sỉ nhục bằng lời nói, thì cũng đã đến giờ cơm trưa.

Tôi lắc đầu khẽ than, bước tới phòng nghỉ pha một tách cà phê hòa tan, lúc quay về bàn làm việc của mình, đúng lúc trông thấy mái tóc xoăn đỏ của một người phụ nữ đang ngồi trước bàn làm việc của tôi, cúi đầu đọc những tài liệu tôi vừa đặt trên bàn.

Nghĩ một chút, tôi nhìn tách cà phê trong tay, lại quay đi pha thêm một tách nữa.

[Sư phụ, mời dùng.] Tôi đem tách cà phê tới trước mặt cô, cô có phần ngạc nhiên mà liếc nhìn tôi, rồi sau đem tài liệu đặt lại trên bàn, một tay tiếp nhận.

[Nhâm, đừng gọi tôi là sư phụ nữa, tôi tự thấy cái tên Catherine cũng rất hay mà.]

Cô ấy buông mắt ngửi hương cà phê, [Cà phê cậu pha đúng là rất thơm.]

[Ha ha...] Tôi cười khan mấy tiếng, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Dù sao cũng không thể nói với cô ấy rằng, đây là cà phê gói đó.

Từ sau khi tốt nghiệp trường luật J, tôi thông qua lời giới thiệu của giáo sư đến thực tập trong một công ty luật sư của Catherine, nháy mắt cũng đã gần một năm rồi.

Catherine là người gốc Hoa mang quốc tịch Mỹ, họ Lý, là người đàn bà thép có tiếng trong giới pháp chính tại Hoa Kỳ, lúc mới tới còn nhìn không ra, đợi đến khi lần đầu tiên được đứng cùng với cô ấy trên tòa án — Tôi mới bất chợt hiểu ra được.

[Vậy, sư...]

Ngón tay cô ấy gõ nhẹ lên bàn, tôi vội vàng sửa lại cách xưng hô, mở ra phần tài liệu kia, [Catherine, đấy là vụ ly hôn mới lúc nãy của Backham •Ross và Bella • Fort...]

Cô ấy bỗng khẽ cười một tiếng, rồi lắc đầu.

[Nhâm yêu quý, giờ là thời gian nghỉ ngơi ăn cơm trưa, cậu cứ cố sức như thế, tôi cũng sẽ không cho cậu tiền tăng ca đâu.]

Tôi nghe thế liền hơi xấu hổ mà cười trừ, Catherine lắc lắc mái tóc đỏ đẹp đẽ của mình, khẽ bảo: [Không biết liệu có thể có vinh hạnh được cùng ngài Nhâm đây dùng chung một bữa trưa không?]

Không thể phủ nhận rằng Catherine đích xác là một người phụ nữ thành thục hấp dẫn và chuyên nghiệp.

Người theo đuổi cô ấy từ làm công việc hành chính đến người bồi bàn trẻ tuổi ở nhà hàng bên cạnh cho tới nghị sĩ độc thân đều có cả, mỗi ngày có thể nhận được số bó hoa nhất định cùng những lời hỏi han theo đuổi, có một lần khoa trương nhất chính là khi một người đàn ông Pháp, mang đến hai xe tải chở đầy hoa hồng, liên tục mấy ngày trời như vậy, khiến cho mọi người ở sở hành chính giờ cứ thấy hoa hồng là liền bị cảm cúm.

Nghĩ đến đó, trong đầu tôi chợt hiện lên một người đàn ông cao lớn thình lình nhảy đến trước mặt tôi cách đây hai ngày trước, nói cái gì mà muốn cùng tôi đấu tay đôi để giành lại trái tim của cô nàng Catherine.

Aha, thời tiết quả nhiên là quá nóng rồi.

[Ách, sư... Catherine, thật xin lỗi, ngày hôm nay tôi đã cùng –]

[Cùng tôi có hẹn.]

Khi cô nàng bắt đầu khiêu mi nhìn, thì một tiếng cười thoáng mang theo vẻ trêu tức vang lên, ngoảnh lại nhìn đã thấy Bạch Quân Thụy mặc một bộ đồ giản dị đứng ở ngay cạnh cửa, đang giơ tay lên với tôi và Catherine.

[À –] Catherine làm ra vẻ đầy thâm ý mà kéo dài giọng, nghe không ra là vui hay giận nữa, nói: [Hóa ra là Bạch tiên sinh, thể diện lớn như thế, tôi đây cũng không còn cách nào nữa rồi.]

Tôi có chút áy náy nhìn lại, cô ấy coi như không sao cả mà cười cười, nói với tôi rằng: [Vậy bữa cơm tối nay liền giành cho tôi đi –]

Bạch Quân Thụy không biết từ lúc nào đã đi tới, khoác tay lên vai tôi, cử chỉ có phần thân thiết, [Luật sư Lý, thật xin lỗi, cả ngày hôm nay bữa sáng trưa tối của tiểu Kỳ tôi đều đã định trước rồi, có lẽ phải khiến cô thất vọng thôi.]

[Thất vọng thì có chút, tôi vẫn nhớ người Trung Quốc có một câu, chính là thời gian còn nhiều, có đúng không?] Trên gương mặt Catherine hiện lên nụ cười có phần khó nín nhịn, những vẫn tự tin mà ngẩng cao đầu, rồi cười với tôi, rời khỏi bàn.

Bạch Quân Thụy cười mỉm đưa mắt nhìn theo bóng lưng cô ấy.

Lúc đi ra khỏi sở hành chính, Bạch Quân Thụy bỗng trầm ngâm nói: [Cấp trên của em quả nhiên là có điểm thú vị.]

Tôi lắc đầu cười gượng, nhìn về phía trước.

Catherine đang khoác tay cùng với một người đàn ông, hai người cùng nhau đi tới một chiếc xe con ở đằng trước.

[Đừng suy nghĩ lung tung, chị ấy không thể chọc vào đâu.]

Bạch Quân Thụy có chút suy nghĩ rồi gật đầu, như thể rất sâu sa mà nhìn về phía kia, khẽ cười một tiếng.

Tôi bị tiếng cười của anh ấy làm cho sợ hãi, vội lôi kéo anh ấy nói: [Trình Thần đã đến rồi đấy, lại chậm nữa thì cậu ta sẽ làm ầm lên mất.]

Chúng tôi hẹn nhau ở một nhà hàng Trung Hoa.

Từ xa đã trông thấy Trình Thần đang vẫy tay chào chúng tôi, thoạt nhìn vẫn là bộ dạng nhóc con.

[Bạch đại ca, anh lần này sẽ ở thành phố B bao lâu?] Trình Thần và Bạch Quân Thụy khá thân thiện với nhau, tình cảm rất tốt, Bạch Quân Thụy mỉm cười chút với người bồi bàn đang đỏ ửng mặt, chọn vài món ăn, sau quay lại đáp: [Vẫn chưa xác định được, lần này có lẽ sẽ ở lâu hơn.]

[Là vì công việc ạ?]

Bạch Quân Thụy ừ một tiếng, nói: [Cả công lẫn tư đều có cả.]

Ngay lúc chúng tôi đang trò chuyện với nhau, thì có hai cô gái vốn ngồi ở bàn phía trước cứ liếc nhìn chúng tôi, đột ngột đi tới, trong đó có một cô gái đỏ mặt đứng ở cạnh chỗ tôi, người kia thì thúc cô gái đó, lại ở bên tai thì thầm gì đấy. Cô gái dễ thương đứng ở trước mặt tôi mỉm cười, hỏi: [Tiên sinh, có thể cho tôi mượn điện thoại di động được không?]

Tôi hơi ngây người.

Trình Thần đã ném hạt dưa, tranh nói trước: [Em gái này, đã trưởng thành chưa thế? Muốn gọi điện thì đến bốt điện thoại công cộng đằng trước ý, anh trai đây có thể cho em mượn thẻ điện thoại.]

Hai cô gái kia mặt đỏ bừng bừng, cô đứng sau thì can đảm hơn mắng một tiếng [Cứt chó], xong liền lôi cô gái đứng trước chạy ra ngoài đến đầu cũng không quay lại.

Trình Thần hắc hắc hai tiếng, [con gái bây giờ đúng là, chính bởi vì thế mà mới xảy ra những vụ lộn xộn...] Sau đó, chợt quay lại cười với Bạch Quân Thụy, nói: [Bạch đại ca, em đã ngăn cản kịp thời.]

Bạch Quân Thụy nhìn như khen ngợi mà gật đầu, gắp cho Trình Thần một miếng thịt, [Về sau khi anh không có mặt ở đây, chỉ đành phiền cậu thôi.]

[Đương nhiên mà, hồi đại học, em cũng đã ngăn cản giúp cho bàn tử, cũng đã sớm trở thành kẻ thù chung rồi.] Trình Thần ôm lấy cổ tôi, vẻ mặt cười xấu xa mà nói: [Nếu không có em, thì con cá béo này đã sớm bị người ta mổ xẻ rồi đấy.]

[Đã biết cậu có công lớn, sẽ có phần thưởng xứng đáng.]

Tôi nhìn qua hai người này, cười khổ, dùng đũa chọc chọc cái bánh bao vừa mới hấp xong.

Năm ngoái Trình Thần tham gia kiểm tra tư pháp, giờ đã trở thành kiểm sát trưởng, cả người không đứng đắn bấy nhiêu, thì mồm mép không biết sao lại càng luyện càng tốt, thực sự là tôi theo không kịp.

[Bạch đại ca, anh vừa nãy nói là vì cả chuyện công lẫn chuyện tư, công việc của anh có nói em cũng không hiểu, vậy còn việc tư kia thì sao?]

Bạch Quân Thụy buông đũa xuống, hơi suy nghĩ rồi cười.

[Cũng không có việc gì đâu, chỉ là cô em gái kia của tôi muốn đính hôn, làm anh thì phải giúp em ấy lo liệu chứ, đây là việc lớn của cả một đời người, cần phải tốn nhiều tâm tư.]

Lúc này tôi không thể nén nổi mà ngẩng đầu lên.

Cả nhà Thư bá bá đều ở thành phố B, Bạch Quân Thụy được phái đến quản lý một chi nhánh công ty ở phía Bắc, mấy năm nay phát triển rất tốt, địa vị của Bạch Quân Thụy cũng ngày càng cao, năm trước Thư bá bá còn chính thức tuyên bố nhận Bạch Quân Thụy làm con nuôi, về cơ bản là đã xác định để Bạch Quân Thụy lên làm người thừa kế mai sau.

[Tiểu Kỳ, em không biết việc này sao? Người trong nhà không thông báo cho em à?]

Tôi cười gượng rồi lắc đầu, hồi học đại học, nghĩ hè hàng năm tôi đều đi làm thuê, sau khi tốt nghiệp rồi thì thời gian càng thêm ít, nháy mắt đã sáu năm trôi qua không trở về Singapore, ngoại việc thỉnh thoảng có liên lạc với lão Hà, căn bản đã không còn liên hệ gì với Nhâm thị nữa, cũng chỉ có chút suy nghĩ khi nghe được tin Nhâm lão thái lâm trọng bệnh, còn lại thật sự hỏi thăm rất ít.

[Vậy đây đúng là một tin lớn.] Bạch Quân Thụy như thể tâm tình rất vui mà nói: [Người yêu của Thư Viên hai người cũng biết đấy, trước đây còn là bạn học cùng trường mà.]

Tôi mím môi.

Trình Thần nhíu mày hỏi: [Là ai vậy?]

Bạch Quân Thụy nghiêng chân.

[Vương Tranh. Đại thiếu gia nhà họ Vương.]

***

Cuối cùng, đến bữa tối, tôi ở trong khu nhà trọ của Trình Thần, làm bạn với tôi còn có bánh hamburger cùng một cốc coca lớn.

Trình Thần vẻ mặt nghiêm túc lật giở tài liệu, tôi cúi đầu nhìn tấm ảnh cậu ta đưa sang.

[Công việc lần này của tôi là phải điều tra một kẻ khả nghi có liên quan tới một tổ chức tiến hành giao dịch phi pháp...] Trình Thần là người có mùi lưu manh rất nặng, nhưng lại làm việc rất nghiêm chỉnh, chưa bao giờ qua loa hết.

[Đây là câu lạc bộ Dạ Sắc ở khu F, mục tiêu chính của chúng ta tuy không hẳn tập trung ở chỗ này, nhưng tôi vẫn cảm thấy nơi này có điểm kỳ lạ.]

Tôi nhìn cậu ta, hỏi: [Vậy nên cậu nói cho tôi biết, là vì cậu muốn tôi tra xem tài liệu có liên quan đến câu lạc bộ này?]

Cậu ta gật đầu, cầm ra một đống ảnh chụp rồi tìm kiếm, sau đó chỉ vào một tấm, [Chính là đây, trước kia tôi vẫn bám theo tên này, về sau không còn thấy bóng dáng hắn nữa, chính tại ngay ở câu lạc bộ đó.]

[Huống hồ câu lạc bộ này mỗi tháng đều tập trung một số nhân vật ”quan trọng”]

[Sao cậu biết?]

Trình Thần cười hắc hắc, [Tôi theo dõi bọn hắn đã hơn một năm rồi.]

Trình Thần chưa bao giờ kiêng kị khi nói việc này với tôi.

Tôi hiểu mà gật đầu, gặm hamburger, cẩn thận nhìn những tấm ảnh kia.

Chợt, ánh mắt tôi hình như nhìn thấy thứ gì đó, vội lục lại xem.

[Cậu thấy cái gì mà căng thẳng thế? Có phát hiện nào à?]

Tôi xem xét tấm hình đã mờ kia, ánh sáng lờ mờ, coi bộ đó là một gã đàn ông trung niên bộ dạng thô tục đang ôm mấy người phụ nữ khác.

[Cậu đã từng gặp à?] Trình Thần cười một tiếng, [Đây là một tên bán ma túy, cánh sát đang triệu tập  gã, sớm muộn gì cũng đem gã bỏ tù cả đời luôn.]

Tôi lắc đầu.

Tôi không phải đang xem gã.

Ngồi hai bên cạnh gã đàn ông trung niên này đều là mấy cô gái trang điểm rất đậm, có một cô gái tóc dài ở đầu bên trái, chỉ thấy được một bên khuôn mặt.

Dù không quá rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được đường nét, đôi mắt hơi xếch, khi cười sẽ lộ ra má lúm đồng tiền, mang theo sức hấp dẫn cùng ý vị của một cô gái trẻ xen lẫn chút đàn bà.

Không rõ có phải là tôi đang ảo tưởng.

Người ấy... có chút giống Lý Linh.
Bình Luận (0)
Comment