Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 45

Catherine đem những án kiện lặt vặt vốn trong tay tôi giao hết cho những người khác xử lý, liên tục đưa tôi ra vào phòng tạm giam, làm thế chủ yếu là vì đương sự của chúng tôi  – ngài ấy tên là Mang Tư, để hỏi thăm một số tin tức bên ngoài cùng tài liệu. Đỗ Diệc Tiệp cũng bất ngờ nhiều lần cùng đi theo, Catherine là người rất biết cách xã giao, cũng vô cùng tự tin, trong từng lời nói đều cam đoan với Đỗ Diệc Tiệp rằng có thể giúp ngài Mang Tư tranh thủ được mức án nhẹ nhất.

Thẳng thắn mà nói, khi lần đầu tiên trông thấy người có dính líu đến vận chuyện ma túy, trong lòng tôi còn có chút kinh ngạc, chắc vì dáng vẻ anh ta không giống như kẻ vì tiền mà bôn ba buôn bán thuốc phiện, ngược lại còn tạo cho tôi ấn tượng về một người trắng trẻo lịch sự, chẳng qua giữa đôi lông mày đã để lộ ra tia lo lắng. Khi anh ta lần đầu tiên nhìn thấy chúng tôi, thoạt đầu có phần không vui, sau đó thoáng thấy Đỗ Diệc Tiệp đi theo từ đằng sau, mới chợt kích động mà đứng lên.

[Tiên sinh, mời ngài ngồi xuống.] Catherine là người thiên về giao tiếp, [Chúng tôi sẽ dùng toàn bộ khả năng của mình để giúp ngài.]

Ánh mắt Mang Tư chuyển qua trên người chúng tôi, Đỗ Diệc Tiệp tháo kính đen xuống, mỉm cười, nói: [Xem ra cũng không tệ lắm.]

Gương mặt Mang Tư như thể nuốt phải ruồi, tinh thần suy sụp ngồi lại xuống ghế, môi run rẩy, giọng nói khàn khàn: [Sao không phải là Philip? Đây đâu phải chuyện đùa.] Philip là một luật sư lớn rất có tiếng tăm trong giới, bình thường muốn mời ông ta ra tòa cũng không hề dễ dàng, chẳng qua không ngờ ông ta lại là luật sư riêng của Đỗ Diệc Tiệp, việc này tôi cùng với Catherine ngầm nói với nhau mới biết được.

[Không, tiên sinh, xin hãy tin vào trình độ chuyên môn của chúng tôi, thưa ngài, tôi là Catherine Lý, còn vị này là trợ lý của tôi, Nhâm.]

[Nhâm Kỳ Nhật.]

Ở bên ngoài Catherine vẫn trước sau như một chỉ gọi họ của tôi, Đỗ Diệc Tiệp bỗng nói ra tên đầy đủ của tôi, khiến cho mọi người ngồi đây thoáng ngây người. Lúc này, Đỗ Diệc Tiệp ngồi ở cạnh chỗ tôi, tư thế ngồi nhìn rất ung dung, mang theo nụ cười nhạt nói thêm một câu: [Mang Tư, cậu hãy nhớ kỹ cái tên ấy, Nhâm tiên sinh đây mai sau sẽ là người bạn rất quan trọng của chúng ta.]

Tôi đờ người, Catherine đối với sự tin tưởng cực kỳ cao mà Đỗ Diệc Tiệp dành cho tôi dường như cảm thấy khá kinh ngạc, sắc mặt vốn thay đổi, giờ lại không chút dấu vết mà cười bảo: [Cảm ơn Đỗ tiên sinh, có điều vì Mang Tư tiên sinh, tôi cho rằng chúng ra trước hết nên hỏi thăm vài vấn đề của đương sự.]

Mang Tư lại vẫn trợn to mắt quan sát tôi từ trên xuống dưới, khôi phục xong liền cười, như thể nghe thấy chuyện nực cười nào đó mà nói: [Này bạn, đây là đang kể truyện cười chắc? Ý anh bây giờ là muốn để vị này ngày sau sẽ trở thành đồng bọn của anh, đem tôi ra đánh cược một phen? Anh tốt nhất hãy nhớ rằng, vị trí hiện tại của anh chính là vì tôi –]

[Mang Tư.] Đỗ Diệc Tiệp cất lời, giọng nói lạnh lùng: [Có lẽ tôi nên nhắc nhở cậu, trước mặc kệ vị trí ngày hôm nay của tôi có là nhờ đâu, chính bản thân cậu gặp phải chuyện đáng lẽ nên tự mình gánh vác, giờ có thể cứu được cậu...] Đỗ Diệc Tiệp cười giễu một tiếng, rồi nhích lại gần, nói: [Chỉ có tôi.]

Mang Tư bỗng đờ ra, nghiến răng cúi đầu, khàn giọng bảo: [Diệc Tiệp, anh... không thể như vậy với tôi được.]

Đỗ Diệc Tiệp vỗ vai tôi, ghé sát vào tai khẽ bảo: [Tôi ra ngoài hút thuốc, không cản trở công việc của bọn em nữa.]

Tôi gật đầu, thu lại tâm tình, quay đầu lại mỉm cười với đương sự của mình.

[Được rồi, Mang Tư tiên sinh, giờ chúng ta cần phải làm rõ vụ việc...]

Lại nói tiếp, Fred Kim là cha của Mang Tư Kim, là một nhân vật ma-phi-a có tiếng ở châu S Hoa Kỳ, song ấy cũng là chuyện của nhiều năm về trước, Mang Tư cũng chỉ là cậu ấm sống cuộc đời hưởng thụ, về sau Fred bị ám sát rồi qua đời, căn bản danh tiếng của tổ chức ma-phi-a này cũng sa sút đi, vậy nên Mang Tư cậu con trai độc nhất ngay cả súng cũng cầm không xong đối mặt với cục diện địa bàn của gia tộc bị phân chia, vì muốn chấn hưng lại như trước cần phải có nguốn tài chính lớn, liền bắt tay làm một vài vụ buôn bán thấp kém.

Trước đây cũng đã nghe nói cảnh sát đã sớm tập trung Mang Tư Kim, anh ta từ lâu hẳn đã phòng ngừa trước, sau lại xảy ra vụ vẩn chuyển ma túy rầm rộ kia.

[Hai người hãy nghe tôi nói đã, tôi bị oan, bị người ta lợi dụng. Vốn dĩ tôi cũng không biết trong cốp xe có thứ gì!] Mang Tư có vẻ chán chường mà ôm đầu.

[Người lái xe Reid Mann là một nhân viên già đã làm việc cho gia tộc ngài hơn hai mươi năm, ông ta khai rằng vụ việc này là nghe theo chỉ thị của ngài, đồng thời còn cung cấp nhưng tài liệu mua bán hàng khác, giờ ông ta đã trở thành nhân chứng cho vết nhơ của vụ án này.] Catherine than một tiếng: [Tiên sinh, mong ngài hãy nói thật, có vậy chúng tôi mới có thể giúp ngài, ngài cần phải biết –]

[Có trời giết! Cô sao vẫn không tin tôi! Tôi đã nói bao nhiều lần rồi, ngay cả chính tôi cũng không biết! Tôi bị người ta hãm hại!]

[Tiên sinh, ngài cho rằng ai hãm hại ngài?]

Mang Tư ngẩng đầu, sắc mặt mãnh liệt nhìn Catherine, cực kỳ tức giận nói: [Nếu tôi biết, đã sớm chặt hắn ra làm tám khúc, cô nói tôi cho rằng là ai?]

Sắc mặt Catherine có phần khó coi, có lẽ cô không ngờ được vụ án này so với trong tưởng tượng của mình còn khó nhằn hơn, huống hồ chủ yếu là bởi vì phía đương sự không muốn hợp tác.

Ban đầu công việc của tôi là ghi chép tài liệu, giờ nhìn hai người kia giằng co với nhau, lại nhìn vào đôi mắt của tên nhóc lớn xác Mang Tư kia, đặt bút máy xuống, nhẹ nhàng nói: [Mang Tư tiên sinh, theo như lời ngài nói, tài xế của ngài có vẻ đã bị người ta mua chuộc, đồng thời còn phải bội lại ngài?]

Mang Tư giật mình, tiếp đó cắn môi dưới, khẽ gật đầu.

[Tình cảm giữa ngài và người tài xế của ngài thế nào? À, ý của tôi là... hai người đã từng có những ân oán riêng gì chưa.]

Mang Tư cúi đầu, dường như đang suy nghĩ, mãi lúc sau mới bảo rằng: [Khá tốt, thật ra tôi cảm thấy tình cảm của chúng tôi vốn không tệ, nhưng ấy là khi tôi còn bé, sau này chúng tôi cũng không còn trao đổi nhiều với nhau nữa, cũng chưa đến mức kết thù kết oán gì đâu.]

Tôi gật đầu.

Tình trạng tinh thần của Mang Tư không ổn lắm, về sau cũng chỉ hỏi qua một số điều rồi kết thúc.

Catherine thầm nói với tôi: [Nhâm này, cậu nên biết hoàn cảnh của vị Mang Tư Kim tiên sinh kia, giờ nếu theo hướng biện hộ để thoát tội thì rất không có lợi, những người như bọn họ đều là những diễn viên giỏi, mà nhân chứng cũng không thân thuộc, không có khả năng chịu để người khác bắt chẹt đâu.]

Sau đó Đỗ Diệc Tiệp mời chúng tôi đi ăn một bữa cơm, hỏi thăm Catherine về tình tiết vụ án. Sau khi ăn xong, Đỗ Diệc Tiệp đưa Catherine về trước, hai người đó nói chuyện với nhau khá vui vẻ, tôi ban đầu muốn ngồi taxi về, lại bị Đỗ Diệc Tiệp hai ba câu ngăn cản, đành phải vuốt mũi ngồi lại vào trong xe.

Lúc chỉ còn lại hai người chúng tôi, bầu không khí vẫn có chút căng thẳng. Sau đó cũng vẫn là Đỗ Diệc Tiệp mở miệng trước: [Đừng mệt mỏi quá, cố gắng là tốt rồi.]

Tôi [Hả] một tiếng, chỉ nghe thấy giọng cười yếu ớt của Đỗ Diệc Tiệp, đưa tay ra xoa xoa đầu tôi, giọng nói so với lúc nãy còn thân mật dịu dàng hơn: [Nhìn em mới nãy ngồi ở đằng sau, mày cũng nhăn lại, hệt như ông cụ non ý.] Lại nói tiếp, chỉ có ngày hôm đó* là Đỗ Diệc Tiệp có chút kỳ lạ, mấy ngày nay gặp nhau, cảm giác vẫn không có nhiều khác biệt so với trước đây.

(Ka: Cái ngày mà Đỗ Diệc Tiệp có vẻ là lạ chính là cái ngày Đỗ Diệc Tiệp mời Kỳ Nhật đi ăn, và Kỳ Nhật chạy đi mua khoai nướng ^^, nói là kỳ lạ cũng là có nguyên do cả.)

[Không có gì, chỉ là nghĩ, nghĩ một số chuyện thôi.] Tôi mỉm cười, Đỗ Diệc Tiệp liếc mắt nhìn thoáng qua, chợt đem xe dừng lại bên đường.

Tôi có phần ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn hắn.

Đỗ Diệc Tiệp tắt xe, quay lại nói: [Em muốn biết điều gì? Tôi có thể giúp em.]

Tôi dừng lại, ngay sau đó định xua tay từ chối.

Đỗ Diệc Tiệp từ cạnh ghế xe lấy ra một điếu thuốc, ngẩng đầu, khẽ nhếch miệng, nhẹ nhàng hỏi: [Em không tin tôi?]

Tôi nhất thời ngẹn giọng.

Đỗ Diệc Tiệp lại giơ tay lên, dùng tay vuốt lại mấy sợi tóc vốn bị xoa đến rối tung, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua sợi tóc của tôi, nói một câu chẳng chút ăn nhập gì: [Vẫn giống như trước, sờ dễ chịu thật.]

Tôi có phần xấu hổ mà nghiêng đầu đi, lúc nào cũng có cảm giác như bị xem như một đứa trẻ. Cẩn thận nghĩ lại, Đỗ Diệc Tiệp cảm thấy thế cũng không có gì là lạ, trước không nói tới chênh lệch chiều cao giữa hai chúng tôi, bề ngoài tuổi tác cũng đã có chút khoảng cách, chắc hắn coi tôi như một đứa em trai, cử chỉ khó tránh khỏi có phần thân thiết.

Tôi cười ha ha, nói: [Đại ca, anh sờ nữa là sẽ thành trọc đấy.]

Đỗ Diệc Tiệc nhíu mày, tôi lúc này mới nhớ ra, cười cười bảo: [Tiếng đại ca này dù gì năm ấy đã gọi quen mất rồi, nhất thời khó mà sửa được.]

Đỗ Diệc Tiệp mỉm cười lắc đầu.

Tôi thoáng nhìn hắn, rũ mĩ, nghĩ một lúc rồi bảo: [Vụ án này tôi cảm thấy có chỗ bất thường... Mang Tư tiên sinh thoạt nhìn, không giống như đang nói dối.]

[Lý tiểu thư lại không cảm thấy thế.] Đỗ Diệc Tiệp khó hiểu mà cười cười, tôi chỉ đành tiếp tục thành thật: [Tôi muốn đi kiểm tra về Reid Mann, có một số phương diện chắc cần sự giúp đỡ của anh.]

Đỗ Diệc Tiệp gật đầu, khởi động xe, thầm cười bảo: [Được.]

***

Gần đây không thấy bóng dáng Trình Thần đâu, hôm nay lại bỗng xuất hiện ở công ty, lại lôi kéo tôi lén lút nói rằng: [Bàn Tử, hôm nay tan ca đi cùng tôi đến một chỗ! Cậu nhất định phải đi với tôi đấy!]

Rốt cục tôi cũng biết vì sao sáng sớm hôm nay, mí mắt tôi cứ liên tục nhảy rồi.

Khi trong đầu tôi hiện lên cả trăm nghìn suy tính từ chối, Trình Thần đã kéo tôi đến một hiệu đồ ngọt. Vừa đẩy cửa ra đã ngửi thấy mùi hương nồng đậm cùng vị ngọt của bột ca cao, đây là nơi cho phép các vị khách tự mình làm ra chocolate hoặc bánh bích quy, trong quán chủ yếu là mấy cô nhóc và cả vài đôi yêu nhau, hai người đàn ông chúng tôi tự dưng xuất hiện ở cái chỗ thế này, quả nhiên thu hút  ánh mắt của người khác.

Trình Thần ghé sát vào tai tôi nói: [Bàn Tử, hôm nay tôi có thể thành công hay không, đều phải nhờ vào cậu cả đấy.]

Tôi nghi ngờ nhìn lại cậu ta, nào biết được cậu ta có cái chủ ý quỷ quái gì chứ. Chỉ thấy Trình Thần không ngừng nhìn ngó xung quanh, rồi lại nhìn xem đồng hồ.

Cà phê cũng đã nguội rồi, cũng không biết cậu ta đang làm cái quái gì nữa.

Liên tục chờ cho đến khi trời tối, ngay lúc tôi mệt mỏi muốn ngủ, Trình Thần bỗng ra sức vỗ vỗ tôi, nhỏ giọng nói gấp: [Tới rồi tới rồi –!]

[Cái gì tới?] Tôi xoa xoa mắt, cầm kính đeo lên.

[Đừng nói to thế — nhìn chỗ kia kìa! Nữ thần của tôi đó!]

Tôi không nói gì mà mỉm cười lắc đầu, nhìn thoáng qua chỗ quầy hàng kia, còn chưa rõ lắm, Trình Thần đã kéo rôi dậy, hai ba bước đã vọt tới quầy hàng.

[Aii, cậu đừng lôi thế...]

Bên tai vang lên giọng nói ngọt ngào: [Tiên sinh, xin hỏi ngài muốn dùng gì?]

Tôi ngẩng đầu lên nhìn, tầm mắt chống lại đôi mắt trong sáng kia... bất chợt như thể gặp sét đánh.

[Tiên sinh? Tiên sinh? Xin hỏi...]

[Bàn Tử!] Trình Thần nói nhỏ bên tai tôi: [Sao cậu lại dùng ánh mắt đắm đuối thế hả, đối với nữ thần của tôi mà ngẩn ngơ gì thế?]

Tôi có chút bất ổn mà vịn vào quầy hàng, mắt không hề chớp cứ thế nhìn về đằng trước.

Cô gái cột tóc đuôi ngựa ấy, trên gương mặt mang theo nụ cười đầy sức sống, lại lanh lợi dễ thương.

Tôi bất giác nắm lấy tay cô, nghẹn ngào gọi: [Lý, Lý Linh!]
Bình Luận (0)
Comment