Trọng Sinh Chi Trầm Vân Đoạt Nhật

Chương 50

Đã từ lâu lắm rồi, như thể đang đứng giữa giấc mộng.

Cảnh sắc xung quanh mờ ảo xao động, khiến người ta cảm thấy hoài niệm lắm.

Tôi nhìn quanh thật lâu, đến tận khi nơi xa có một người bước tới.

Ấy là một đứa trẻ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hơi ngẩng lên, ngay cả bước đi cũng mang theo tư thái lịch sự, mãi mãi đều là diện mạo cao cao tại thượng.

Tôi nhìn mà cảm thấy thật thân thiết, đứa trẻ đó đi về phía trước vài bước, bỗng quay đầu lại, hướng về phía sau lạnh lùng gọi —

Sao anh chậm thế hả.

Nhưng đằng sau nó đâu có ai.

Nhìn bộ dạng đứa trẻ đó, giống như cho rằng thực sự có người đang theo đằng sau, chỉ thấy khuôn mặt đáng yêu ấy nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.

Tôi nhớ ra rồi.

Nó là... Vương Tranh thuở còn nhỏ.

Vương Tranh bước vài bước về phía trước, thân hình dần lớn, từ từ hình thành bộ dạng khi đã là một thiếu niên.

Gương mặt lãnh diễm, nét trẻ con thuở nhỏ đã phai đi ít nhiều, trong mắt sự cao ngạo cùng ngang ngạnh chỉ có tăng chứ không hề giảm, nhìn cậu ấy bước được vài bước, lại bỗng ngoảnh lại, lặng lẽ nhìn về đằng sau, không biết đang nhìn thứ gì.

Mãi một lúc lâu, Vương Tranh mới hừ lạnh một tiếng, từ trong miệng cất ra giọng nói lạnh lùng.

— Anh có thể đừng cứ mãi đi theo tôi được không, không thấy phiền à?

Vương Tranh thuở thiếu niên ra sức quay đầu đi, lại bước thêm vài bước nữa, rồi dừng lại giữa đường, mãi một lâu sau mới quay đầu lại nhìn.

— Tôi bảo anh đừng đi theo thì anh không đi theo nữa à, giả vờ ngoan ngoãn như thế cho ai xem? mau lại đây đi.

Cậu ấy chắp tay đứng thẳng, giống như thực sự đang chờ ”người” đằng sau đi tới, rồi mới hơi ngẩng mặt không chút biểu tình mà quay người lại, bước chân nhưng đã chậm hơn rất nhiều.

Thế mà bước chân của Vương Tranh càng lúc càng chậm hẳn, đến khi dừng lại, trước mặt tôi đã là hình ảnh khi cậu đã trưởng thành.

Vương Tranh giờ phút này hoàn toàn không còn vẻ ngây ngô của một thiếu niên nữa, trong dung mạo lộ ra khí tức lãnh liệt, gương mặt vẫn cứ mang theo nụ cười châm biếm.

Cậu ấy đứng ngay trước mặt tôi, một đôi mắt sâu không thấy đáy gắt gao nhìn vào tôi.

Hai bàn tay nắm chặt vào góc áo, hơi nghiêng đầu, rũ mi, rồi lại mạnh mẽ ngẩng lên nhìn tôi.

— Tôi sẽ không cho anh sống thoải mái.

— Tuyệt đối sẽ không.

Cậu ấy cực kỳ giận dữ mà nói như thế.

Thân ảnh dần dần mờ đi, cứ thế biến mất ngay trước mắt tôi.

Bất kể tôi có giơ tay ra thế nào, cũng không thể níu giữ được cậu.

Tôi ngơ ngác mà nhìn cảnh tượng trống rỗng trước mặt mình.

— Kỳ Nhật.

Đằng sau vang lên một tiếng gọi lớn.

Tôi thoáng thở hắt, từ từ quay đầu lại.

Đó là —

Vương Tranh cả người nhếch nhác, cằm đã lún phún râu, gương mặt từng tuấn tú một thời giờ đã hốc hác đi hẳn, đôi mắt đầy tơ máu lúc nhìn thẳng vào tôi, chầm chầm mở to.

Cậu ấy chợt giật mình, bước chân run rẩy đi tới.

— Kỳ Nhật.

Cậu ấy gọi.

— Kỳ Nhật ơi.

Cậu ấy đi về phía tôi, run rẩy, chậm chạp, mỗi một bước như đang dùng hết toàn bộ sức lực.

Cuối cùng cũng lảo đảo tới được trước mặt tôi, hai tay nắm chặt lấy cánh tay tôi.

— Kỳ Nhật, Kỳ Nhật, Kỳ Nhật...

Cậu quỳ gối trước mặt tôi, khàn giọng gọi.

Đó là hình ảnh tôi mãi chẳng tưởng tượng ra nổi.

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi.

Toàn bộ ngôn từ đều hóa thành nước mắt, tràn khỏi hốc mắt cậu rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay tôi.

Chân thật như thế, nóng hổi như thế.

Không biết có phải vì đã mấy ngày không ngủ ngon. Mới lúc đầu tôi chỉ đang ngồi bên mép giường, lịm đi thế nào, chính tôi cũng không biết.

Lúc tôi mở mắt ra, chiếu vào tầm mắt chính là khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ không chút phai nhạt của Vương Tranh, đôi mắt âm trầm chầm rãi chớp chớp nhìn tôi.

Tôi bật ngồi dậy.

[A, Vương, Vương Tranh...]

Tôi... tôi sao lại gối đầu lên đùi cậu ấy mà ngủ thế này?

Vương Tranh vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ.

Lòng tôi chưa kịp bình tĩnh mà nhìn cậu, ánh mắt liếc khắp xung quanh.

Đúng rồi, đây là nhà của tôi.

Tôi ngoảnh lại nhìn cậu, động tác Vương Tranh thong thả từ trên giường đứng lên. rồi lại có phần không ổn hơi lảo đảo, có lẽ đã bị tê người rồi, tôi nhăn mặt: [Cậu, cậu, xin lỗi, vừa nãy, tôi sao, sao lại...]

Vương Tranh nghiêng đầu nhìn tôi.

Im lặng một lúc lâu, tôi bị cậu ta nhìn đền cả người căng thẳng, đang định mở lời, đã nghe thấy cậu bảo: [Cảm ơn anh.]

[Hả?] Tôi ngây ra, dưới cái liếc nhìn của đôi mắt kia, đành cố cười nói, [Ơ, ha ha, vậy, vậy... cậu đã khỏe hơn chưa?]

Vương Tranh gật đầu, tầm nhìn chuyển đi.

Tôi đang ngạc nhiên không biết cậu ta đang tìm cái gì, đã thấy cậu cúi đầu xuống nhìn vào bộ đồ ngủ của mình, sau đó tầm mắt lại chuyển sang tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi như bị sét đánh, vội vàng xua tay bảo: [Cậu, cậu đấy, tối hôm qua quần áo bị ướt, ướt đẫm, lại còn sốt nữa... nên tôi...]

Vương Tranh [Ừm] một tiếng, khóe miệng như có như không nhếch lên.

Tôi nuốt nước bọt.

[Thế... cậu đói bụng không?]

Bữa sáng của tôi cũng chỉ có bánh kem với bánh mì trắng, nhưng nếu cứ để thế mà mang ra đãi khách thì có chút sơ sài quá, huống hồ tên khách này đầu lưỡi cũng chẳng thuộc dạng khó chiều bình thường đâu.

Bộ quần áo của Vương Tranh đã bị tôi ném vào trong máy giặt rồi, đành phải để cậu ta ủy khuất mặc cái áo sơ mi mà trước đây tôi ở trong cửa hàng mua nhầm phải cỡ lớn, mặc dù đối với Vương Tranh thì vẫn còn hơi nhỏ chút.

Cả đám con cháu nhà họ Vương quả đúng là như cái cây, ngay đến vị Nhâm Tam gia chịu không nổi tí gió lạnh cứ hai ba ngày là phải truyền dịch kia, dù bệnh tật đấy nhưng cũng chẳng kém đâu, vóc người còn so với Vương Tranh cao hơn nửa cái đầu cơ, đủ thấy rõ gen di truyền cực mạnh thế nào.

Tôi không ghen tị đâu, thật đấy.

Nấu ít cháo, thả thêm chút thịt ruốc vào, e là hơi sơ sài ha, liền lại đập thêm một quả trứng nữa.

Vương Tranh chẳng nói chẳng rằng, vẫn hăng hái đánh chén, nhìn cái bát đã bị càn quét sạch sẽ, cảm thấy hẳn là Vương đại lão gia đã thỏa mãn rồi đây.

Xong bữa sáng tôi liền thu dọn bát đũa, Vương Tranh ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách — cho dù muốn đi, cũng phải đợi quần áo được sấy khô đã rồi mới đi được.

Bực nhất là hôm nay lại là ngày nghỉ, tôi chỉ đành pha trà, đưa cho Vương Tranh. Vương Tranh hai tay nhận lấy, tôi sờ sờ mũi, giả vờ bận bịu mà bảo: [Tiếp đãi không chu đáo, cậu cứ thoải mái đi, tôi còn có vài việc cần làm.]

Thật ra cũng đâu có việc gì, vì bản báo cáo và tài liệu về Mang Tư Kim đã thu xếp ổn thỏa rồi, trong tay tôi giờ cũng tạm không có vụ án nào khác nữa, nhưng nếu cứ đối mặt với Vương Tranh thế này, thật sự là hao tâm tổn sức lắm.

Khi tôi vừa bước được vài bước, bỗng nghe thấy đằng sau có tiếng gọi: [Kỳ Nhật.]

Tôi vẫn còn đang gãi đầu, nghe thấy một tiếng gọi của cậu ta, cả người liền giật bắn, ngoảnh lại [Hả] một tiếng.

Vương Tranh mím môi như thể đã suy nghĩ lâu lắm, mới buộc miệng nói: [Anh...]

[Kỳ Nhật, anh sống có tốt không?]

[Ách, hả...à,] Chắc là đã lâu lắm rồi không được nghe giọng nói ấy rõ ràng đến vậy, tôi thoáng ngập ngừng, [Cũng, cũng không tệ lắm, giờ chỉ là luật sư thực tập thôi, còn cấp trên với đồng nghiệp cũng rất tốt với nhau, tuy phải bận rộn nhiều, công việc cũng khá phức tạp, tiền lương lại không cao, nhưng mà...]

Dù gì cũng là con đường tôi đã lựa chọn, dù có khó khăn thế nào cũng không hề cảm thấy không vượt qua được.

Tôi cũng bất giác mà hỏi rằng: [Thế còn cậu?]

Vừa nói ra tôi liền hối hận.

Chỉ thấy đối mắt u ám ấy nheo lại, Vương Tranh ngồi hẳn vào tận trong chiếc sô pha, không nói gì.

Tôi gượng cười, đi tới ngồi xuống ghế sô pha, giả vờ tự nhiên mà bảo: [Thật, thật ra cậu cũng đâu có kém gì, tôi nghe Bạch đại ca bảo, thành tích của cậu ở nước Anh rất xuất sắc, sau này về Singapore rồi cũng có thể giúp được bác Vương...]

Vương Tranh nghe thế thì cười, mơ hồ mang theo ý tự giễu.

Đầu lưỡi tôi như bị buộc lại vậy, không còn nói nổi lời nào nữa, nhìn chiếc tách trống rỗng trước mặt cậu, liền tiện tay cầm lên, như thể chạy trốn mà bảo: [Tôi, tôi đi pha tiếp cho cậu...]

[Tôi...] Vương Tranh bỗng ngắt lời tôi. Thân hình cậu ấy có phần gầy yếu, mang theo nét nhợt nhạt sau cơn bệnh tật, [rất tốt.]

Tôi ngẩn người,

Hai tay Vương Tranh nắm lại vào nhau, đầu cúi xuống, giọng nói cất lên cũng rất khẽ, [Tôi cũng... sống rất tốt.]

[A.] Tôi dằn mình mà mỉm cười, [Thật, thật không? Vậy thì, tốt rồi...]

Vương Tranh bỗng đứng phắt dậy, thân hình hơi lảo đảo, tôi cố chịu đựng không tiến tới, nhìn cậu ấy đứng vững rồi, đang định nói gì đó, thì điện thoại di động của cậu lại rung lên.

Từ sáng sớm hôm nay di động của cậu ấy mới mở ra, đã rung không dưới mười mấy lần, nhưng không lần nào thấy cậu ấy nhận máy.

Vương Tranh nhìn thoáng qua tôi, mãi lúc sau mới nói: [Tôi đi đây.]

Tôi tiễn cậu ấy đến tận cửa, nhìn bước chân còn chưa vững của cậu, đành bảo rằng: [Có cần tôi giúp cậu gọi taxi không, hay là gọi ai đến đón cậu nhé?]

Vương Tranh im lặng lắc đầu, lấy tay vuốt nhẹ lên chiếc áo sơ mi trên người mình, ngẩng đầu nhìn tôi.

Chỉ thấy cậu ngập ngừng trong chốc lát, giọng nói hơi cao: [Tôi... có thể quay lại đây được không?]

[Tôi tới lấy quần áo.] Giọng nói ấy như thể đang che giấu gì đó.

Tôi thoáng sửng sốt, một khắc sau liền bình tĩnh bảo: [À ừ, được, được chứ, cậu lúc nào mà rảnh, cũng có thể đến đây, tôi ở chỗ này cũng không có ai... aha.]

Vương Tranh giương mắt nhìn tôi, rồi gật mạnh.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi bỗng dưng nhận ra mình vừa nói một câu không thể chấp nhận được.

***

Sự thật chứng minh, một số suy đoán của chúng tôi là đúng.

Tinh thần của Reid Mann quả nhiên có vấn đề lớn, ở trên tòa đối mặt với những câu hỏi sắc bén của Catherine, sắc mặt của ông ta so với Mang Tư Kim đang ngồi trong nhà lao còn tiều tụy trắng bệch hơn.

Ý của bồi thẩm đoàn đã quá rõ, tỏ ý mong muốn thông qua bác sĩ đưa ra được bằng chứng, với xác nhận tinh thần của Reid Mann thực sự bình thường, nhưng kết quả lại không thể ngờ tới. Sau khi thời gian nghỉ ngơi chờ đợi kết quả thẩm tra sắp hết, Reid Mann lại từ chối ra tòa làm chứng, chỉ nghe thấy ông ta ở trong phòng nghỉ không ngừng gào khóc — Nếu ông ta đã khăng khăng không muốn ra tòa làm chứng, cộng thêm kết quả chứng minh tinh thần của ông ta có sự khác thường, vậy Mang Tư Kim gần trăm phần trăm là có thể thoát tội rồi.

Công việc chủ yếu là trợ lý của Catherine trong vụ án này, nhưng đây cũng là lần đầu tiên tôi được chính thức lên tòa, lúc kết thúc ra khỏi tòa án, có mấy người lục đục đi tới trước mặt Catherine không tiếc lời khen ngợi chúc mừng.

[Cảm ơn mọi người, có điều...]

Catherine quay lại lôi tôi đến bên cạnh cô, mỉm cười nhã nhặn nói với mọi người xung quanh: [Thật ra toàn bộ công lao đều thuộc về trợ lý giỏi của tôi, Nhâm, khả năng quan sát của cậu ấy trội hơn hẳn người khác, tương lai nhất định sẽ là một luật sư giỏi.] Tuy Catherine là người tính tình thân thiện, nhưng cũng là một sư phụ nghiêm khắc, cô ấy rất ít khi khen ngợi luật sư thực tập do mình dạy bảo ở trước mặt người khác.

[A, hóa ra chính là vị này.] Mọi người xung quanh thì thầm, dù kiếp trước tôi đã sớm quen với việc tiếp nhận ánh mắt của người khác, nhưng lúc này cũng khó tránh hơi đỏ mặt, ngại ngùng mỉm cười, quay đầu đã thấy Đỗ Diệc Tiệp ở cách không xa đang khẽ nhếch môi. Đỗ Diệc Tiệp đeo kính đen, mặc trên người một bộ vest màu đen hiếm khi thấy, trông rất có khí khái âm trầm xa hoa. Hắn từ tốn bước về phía chúng tôi, đầu tiên nhìn tôi một cái, sau chuyển sang Catherine nói một cách chân thành: [Mang Tư may mắn thoát được tội, cũng là nhờ có cô Lý giúp đỡ.]

Đỗ Diệc Tiệp hơi cúi mình, [Đây là một chiến thắng đẹp.]

Catherine nói: [Cảm ơn Đỗ tiên sinh đã cho chúng tôi cơ hội làm việc cho ngài, hy vọng tương lai chúng ta có thể tiếp tục hợp tác.]

Đỗ Diệc Tiệp cười tươi, gật đầu đáp: [Tất nhiên rồi.]

Đúng lúc đấy, tại chỗ rẽ có vài người sắc mặt khó coi đi tới, trong số đó có công tố viên Roosevelt phụ trách vụ án này.

Sáng nay trước khi phiên tòa mở, Roosevelt đã tươi cười cực kỳ tự tin mà đi qua trước mặt chúng tôi, còn liếc tôi vài lần, trong mắt hàm chứa vẻ khó tin. Song hiện giờ hắn nhìn tôi và Catherine, sắc mặt lại càng thêm khó coi, nhưng vẫn cứ mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Đỗ Diệc Tiệp, hai tay đặt ở trước người, nói: [Luật sư Lý lần thể hiện này đã khiến tôi phải kinh ngạc đấy, thật không ngờ vụ việc đã như đinh đóng trên ván rồi, mà còn có thể bị bóp méo thành tình trạng thế này.]

Sắc mặt Catherine vẫn như cũ, [Đây chính là chân tướng của vụ việc mà ngài cảnh sát, tất cả đều đã chứng minh đương sự của tôi bị người ta vu oan hãm hại, chúng tôi cũng chỉ giúp anh ta tranh thủ sự xét xử công bằng mà thôi.]

[A — cũng đúng, với một kẻ buôn ma túy, à — nói đúng hơn phải là phần tử cặn bã của xã hội, sự xét xử công bằng nhất phải là đem bọn chúng bỏ tù, tránh cho bọn chúng sẽ làm loạn, anh nói có phải không, Đỗ tiên sinh?]

Roosevelt là một công tố viên có lai lịch thâm sâu, dù đang đứng trước mặt Đỗ Diệc Tiệp cũng không hề sợ hãi, trong khẩu khí tràn đầy ý gây hấn — khó trách gã lại khó chịu như vậy, gã lúc đầu tìm đủ mọi cách mới tóm được một tên trùm nhỏ, tuy địa vị không lớn, nhưng ít nhất nếu có thể khép tội được Mang Tư Kim, thì những tổ chức khác nhất định cũng bị chấn động.

[Không đâu.] Đỗ Diệc Tiệp mỉm cười.

Roosevelt lắc đầu cười, tầm mắt cuối cùng chuyển sang người tôi, chỉ thấy đôi mắt đục ngầu sắc bén kia thoáng nheo lại, chỉ thấy gã nói: [Vị này chính là người mà luật sư Lý vẫn hết lời khen ngợi đây sao? Nghe bảo người có công lớn nhất trong vụ án này chính là một luật sư nhỏ, lúc đầu tôi đã thấy quen mắt lắm, giờ tôi khẳng định đã từng gặp qua cậu.]

Đoạn gã nói tiếp: [Cậu với thằng nhóc* mà công tố viên Kim hay đưa theo là anh em tốt của nhau, tôi vẫn nhớ rõ cậu.]

(thằng nhóc*:  ý chỉ Trình Thần)

Roosevelt tiếc hận mà lắc đầu, hướng đến chỗ tôi, gã so với tôi vẫn thấp hơn, dáng người cũng hơi mập, gã ghé sát vào tôi mà nói: [Tôi đối với cậu cực kỳ thất vọng, chàng trai ạ.]

Tôi thoáng ngây người.

[Ngài cảnh sát.] Đỗ Diệc Tiệp đã bước tới, đem tôi với Roosevelt cách xa nhau ra, [Việc lần này làm phiền ngài rồi.] Đỗ Diệc Tiệp đưa tay ra, Roosevelt thần sắc lập tức hoảng sợ mà lùi về sau, Đỗ Diệc Tiệp cười một tiếng, bảo: [Ngài cảnh sát, ngài không cần căng thẳng thế đâu, cà vạt của ngài bị lệch, tôi chỉ muốn giúp ngài sửa lại nó thôi mà.]

[Chuyện này không cần một thằng côn đồ đến giúp tôi cống hiến sức lực.]

Đỗ Diệc Tiệp [Ồ] một tiếng, cười bảo: [Nói vậy, chuyện riêng của luật sư Nhâm cũng không cần cảnh sát như ngài phải bận tâm làm gì.] Đỗ Diệc Tiệp đến gần gã, hai người đứng cạnh lộ rõ hơn kém về thể hình, Roosevelt giận đến mặt đỏ bừng.

Đỗ Diệc Tiệp cúi đầu không biết đang ghé vào tai Roosevelt nói gì, chỉ thấy khuôn mặt gã từ đỏ chuyển sáng trắng, cuối cùng cực kỳ giận dữ mà giậm chân, căm tức nói: [Trước sau gì tao cũng đem lũ khỉ bại hoại chúng mày bỏ tù cả lũ.] Gã thở hồng hộc rồi đi qua mặt tôi, lúc ấy ánh mắt gã độc ác tàn nhẫn trừng liếc nhìn tôi.

Catherine vỗ vai tôi, an ủi: [Roosevelt Taylor là một kẻ ấu trĩ đáng khinh, hơn nữa suy nghĩ còn hẹp hòi, hắn suy nghĩ thấu đáo vụ án này sẽ trở thành lợi thế để cạnh tranh trong cuộc bầu cử lập pháp, cậu khiến cho kế hoạch của hắn hoàn toàn tan vỡ, nên không cần để chuyện này trong lòng làm gì.]

Tôi gật đầu, nhìn Catherine, mở miệng cười tươi.

[Nếu chuyện đã xong, tôi có thể có vinh hạnh mời hai vị luật sư đây cùng ăn một bữa cơm không?]

Cứ thế ngây ngốc ăn xong một bữa cơm này, Catherine lái xe về trước, tôi vẫn thất thần tận cho đến khi Đỗ Diệc Tiệp hướng đến giúp tôi thắt dây an toàn vào, nói một câu: [Không sao đâu.]

Đỗ Diệc Tiệp nhìn như rất chuyên tâm lái xe, [Không sao cả đâu, tiểu Kỳ, em không cần phải cảm thấy bứt rứt như thế.] giọng nói của hắn rất dịu dàng, cảm giác như đang dỗ dành người ta vậy.

[Em hãy nghe tôi nói, em không hề làm sai điều gì hết.]

Tôi ngỡ ngàng mà nhìn hắn.

Đỗ Diệc Tiệp đang nhìn thẳng về đằng trước, liếc mắt nhìn tôi, hỏi: [Tối nay em có bận gì không?]

Tôi bất giác lắc đầu, Đỗ Diệc Tiệp một tay xoay vô-lăng, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment